sujka
Thành viên
- Tham gia
- 11/4/2012
- Bài viết
- 44
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dài cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị "dính chưởng" ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ..... "dính chưởng"
Nam
-(hắn) Trần Lam Phong là công tử của tập đoàn đá quí có chi nhánh khắp Châu Á. Ngoại hình và gương mặt hot. Là hot boy của trường Blue Star. Một người lạnh lùng(không biết tại sao ^^!) cực kì giỏi võ.
Các nhân vật khác sẽ được giới thiệu khi xuất hiện
Chap 1: Cuộc chạm mặt
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển qua trường mới, trường Blue Star - ngôi trường nơi các con nhà quí tộc mới được vào học nhưng cũng phải thuộc hàng giỏi trở lên- nó vào được đây là nhờ vào xuất học bổng duy nhất của trường dành cho khối 11 mà nó giựt được, còn hai con bạn của nó cũng tò mò nên chuyển theo.
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên inh ỏi. Nó ngái ngủ đưa tay tìm ra nơi phát ra âm thanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng của mình, mặt nhăn nhó. Cầm lấy cái đồng hồ báo thức. Hình ảnh lờ mờ hiện ra trước mắt làm nó tá hỏa
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi, kiểu này chắc chết quá!!!!
Vọt ra khỏi chiếc gi.ường yêu quí của mình rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo trong vòng 3" rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà, đầu tóc thì chưa kịp chải chuốc gì cả, và nó chợt nhận ra một điều đau lòng rằng
-Ax, baba mama đi làm hết rồi, hic…….
Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như bay tời trường, cũng may là trường nó gần nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết. Cái cuộc đời của nó cứ đi học mười ngày là trễ hết chín ngày rưỡi
Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy nguyên cục đá bự khủng bố nằm ngay trước mặt. Cố gắng phanh lại thật nhanh nhưng đã quá muộn rồi. Chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cái thân tàn tạ một cú tiếp đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T
Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng cành cây từ đâu chìa ra, nó nắm cành cây và thoát chết. Thở phào nhẹ nhõm, nó chấp tay lên cảm tạ
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm lắm!!
Cái cuộc đời nó cứ vậy, mở miệng ra là lại kêu chúa, rồi lại nhớ đến cái chuyện hệ trọng trước mắt, nó tiếp tục cái công việc cắm đầu chạy. Chạy được một quãng thì thấy thiếu thiếu gì đó...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Ôm đầu tức tưởi, nó vội quay đầu lại, tự trách mình sao lại lơ đễnh như vậy. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ, lục lọi cái đầu óc xem quăng đâu mất rồi
Chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp nó đã quăng cái cặp và theo sau đó là một tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó (~_~). Hic, đúng là trong lúc nguy cấp thì đầu óc con người ta chẳng minh mẫn được
Đến nơi, hình ảnh một tên con trai đang nằm "sải lai" dưới đất đập vào mắt, kế bên là cái cặp của nó. Thủ phạm không ai khác!! Là ai??
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình làm bể đầu hắn không ta, không được, như vậy thì mình phạm tội giết người rồi. Ôi không, mình còn trẻ quá mà, người tài năng, xinh đẹp như mình mà đi tù sao, không được, không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ chạy. Nhưng..... sao cái chân hoạt động hết công suất mà cái người không di chuyển vầy nè. Theo như sự tò mò của con người và trong máu của nó vội quay phắt người lại. Một bóng dáng to lớn đang đứng phía sau. Tất nhiên là bây giờ nhận định của nó kia sẽ là một xác chết sống dậy, vội vung tay liên hồi, miệng lắp bắp vài chữ rồi hét toáng lên
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!
Tự dưng không đâu lại bị đánh túi bụi vào người, vội đưa tay lên đỡ, tên con trai gắt lên, đôi mày khẽ nhíu lại
-Này, làm trò gì vậy????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có về ám tôi mà, huhu….
-Lảm nhảm cái quái gì vậy??
Nhận định được tình hình, lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao thấy gớm". Oa! mặt hắn trông như thiên sứ vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy buồn và lạnh lẽo quá. Cái mũi cao thanh tú điểm ngay giữa khuôn mặt, làn da trắng không tì vết "trắng hơn mình cơ O.O" không thể tin được là trên đời này có người đẹp như vậy. Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau, tỉnh mộng
-Ủa, anh chưa chết hả? Hờ hờ, may quá, may quá, tạ ơn chúa, tạ ơn thánh ala, các vị thần linh và………..
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời cảm tạ của nó bằng câu nói không đầu không đuôi và âm lượng không nhỏ
-YA, CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY???
Tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức quá định quật lại cho hắn một trận như cái tính của nó…. nhưng nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể, nó nhìn hắn buông ra một câu hết sức ngây thơ
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục đá đó đó, anh muốn gì thì tính sổ với nó đi.
Vừa dứt câu, nó liền vung tay định bụng giật cặp bỏ chạy, nhưng hắn mạnh quá (không biết có tập tạ không) nó không tài nào giật ra được. Gương mặt hắn vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì nhiều, chỉ trợn mắt lên rồi hùng hổ nhìn nó
-Xin lỗi là xong à? Tính sổ với cục đá sao? Không lẽ lại cầm lên đập vào đầu cô cho sưng lên giống như đầu tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "Ôi, sưng lên một cục to quá, cặp mình nặng như vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" một suy nghĩ cộng thêm hình ảnh trước mắt chạy qua đầu làm nó muốn phá lên cười mà phải cố ngăn lại vì cười trong tình thế này là "nguy hiểm", ho nhẹ một cái để ngăn cơn cười lại, nó tiếp tục làm gương mặt thành khẩn
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để tôi đi, tôi đang gấp lắm, có gì sau này tôi mời anh uống nước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
Thật là bực mình hết sức, nó đã xin lỗi như vậy rồi mà hắn vẫn cố ý không để cho nó đi, lại còn sắp trễ giờ học nữa chứ. Bây giờ thì hết chịu nổi nữa rồi. Không thể tin là con người mang gương mặt thiên sứ kia lại có tâm hồn của âm binh.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa, xả cho hắn một trận cho hả cơn giận mình nhịn nhục từ nãy tới giờ
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có thấy tôi hiền rồi làm tới, tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ như tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn tôi đập vô đầu anh thêm phát nữa. HẢ????
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy mà xúc tích như vậy ^^"
Khẽ cười thầm trong bụng vì có thể nói được một câu đầy “văn chương” và hăm dọa như vậy. Lần này thì chắc là hắn đã sợ nó rồi, sẽ để cho nó đi ngay thôi. Khà khà
Nghe nó nói xong, hắn trợn tròn mắt lên nhìn nó (chắc là do sốc), không ngờ đứa con gái với thân hình nhỏ nhắn như vậy mà tại có cái âm lượng tốt quá, đã hại người ta mà còn dám lớn tiếng, được thôi, thích thì hắn chiều. Tay siết chặc lấy cái cặp, hắn vẫn bình thản buông ra một câu
-Không buông, đền đi!!!
Máu nó muốn sôi lên được. Đúng là ép người quá đáng mà!! Giật cái cặp nó lại hét
-Buông ra!
-Không buông!
-Buông ra!
-Không!
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần từng chữ rồi nói chắc nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Hỏi lại một câu cho chắc rồi cười một cái đầy nham hiểm, nó nhắm vô chân hắn và đạp thật mạnh. Đôi mày khẽ cau lại, hắn ôm lấy chân và buông chiếc cặp
Chỉ chờ có vậy nó giật cặp bỏ chạy không quên quay lại lêu lêu hắn, gì chứ chuyện chọc tức người khác thì nó phải nói đạt cấp độ sư tổ của sư tổ.
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.<!!!- Đầu bốc khói phừng phừng, hắn gọi theo í ới, nhưng bóng nó dần khuất dạng, đi tới nhặt lấy cái cặp của mình, hắn bước tiếp. Thầm ghi sâu hình ảnh của đứa con gái lúc nãy vào đầu và thề với lòng mình rằng "Gặp lại tôi lần nữa thì CÔ SẼ ĂN ĐỦ"
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dài cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị "dính chưởng" ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ..... "dính chưởng"
Nam
-(hắn) Trần Lam Phong là công tử của tập đoàn đá quí có chi nhánh khắp Châu Á. Ngoại hình và gương mặt hot. Là hot boy của trường Blue Star. Một người lạnh lùng(không biết tại sao ^^!) cực kì giỏi võ.
Các nhân vật khác sẽ được giới thiệu khi xuất hiện
Chap 1: Cuộc chạm mặt
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển qua trường mới, trường Blue Star - ngôi trường nơi các con nhà quí tộc mới được vào học nhưng cũng phải thuộc hàng giỏi trở lên- nó vào được đây là nhờ vào xuất học bổng duy nhất của trường dành cho khối 11 mà nó giựt được, còn hai con bạn của nó cũng tò mò nên chuyển theo.
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên inh ỏi. Nó ngái ngủ đưa tay tìm ra nơi phát ra âm thanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng của mình, mặt nhăn nhó. Cầm lấy cái đồng hồ báo thức. Hình ảnh lờ mờ hiện ra trước mắt làm nó tá hỏa
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi, kiểu này chắc chết quá!!!!
Vọt ra khỏi chiếc gi.ường yêu quí của mình rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo trong vòng 3" rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà, đầu tóc thì chưa kịp chải chuốc gì cả, và nó chợt nhận ra một điều đau lòng rằng
-Ax, baba mama đi làm hết rồi, hic…….
Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như bay tời trường, cũng may là trường nó gần nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết. Cái cuộc đời của nó cứ đi học mười ngày là trễ hết chín ngày rưỡi
Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy nguyên cục đá bự khủng bố nằm ngay trước mặt. Cố gắng phanh lại thật nhanh nhưng đã quá muộn rồi. Chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cái thân tàn tạ một cú tiếp đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T
Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng cành cây từ đâu chìa ra, nó nắm cành cây và thoát chết. Thở phào nhẹ nhõm, nó chấp tay lên cảm tạ
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm lắm!!
Cái cuộc đời nó cứ vậy, mở miệng ra là lại kêu chúa, rồi lại nhớ đến cái chuyện hệ trọng trước mắt, nó tiếp tục cái công việc cắm đầu chạy. Chạy được một quãng thì thấy thiếu thiếu gì đó...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Ôm đầu tức tưởi, nó vội quay đầu lại, tự trách mình sao lại lơ đễnh như vậy. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ, lục lọi cái đầu óc xem quăng đâu mất rồi
Chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp nó đã quăng cái cặp và theo sau đó là một tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó (~_~). Hic, đúng là trong lúc nguy cấp thì đầu óc con người ta chẳng minh mẫn được
Đến nơi, hình ảnh một tên con trai đang nằm "sải lai" dưới đất đập vào mắt, kế bên là cái cặp của nó. Thủ phạm không ai khác!! Là ai??
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình làm bể đầu hắn không ta, không được, như vậy thì mình phạm tội giết người rồi. Ôi không, mình còn trẻ quá mà, người tài năng, xinh đẹp như mình mà đi tù sao, không được, không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ chạy. Nhưng..... sao cái chân hoạt động hết công suất mà cái người không di chuyển vầy nè. Theo như sự tò mò của con người và trong máu của nó vội quay phắt người lại. Một bóng dáng to lớn đang đứng phía sau. Tất nhiên là bây giờ nhận định của nó kia sẽ là một xác chết sống dậy, vội vung tay liên hồi, miệng lắp bắp vài chữ rồi hét toáng lên
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!
Tự dưng không đâu lại bị đánh túi bụi vào người, vội đưa tay lên đỡ, tên con trai gắt lên, đôi mày khẽ nhíu lại
-Này, làm trò gì vậy????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có về ám tôi mà, huhu….
-Lảm nhảm cái quái gì vậy??
Nhận định được tình hình, lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao thấy gớm". Oa! mặt hắn trông như thiên sứ vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy buồn và lạnh lẽo quá. Cái mũi cao thanh tú điểm ngay giữa khuôn mặt, làn da trắng không tì vết "trắng hơn mình cơ O.O" không thể tin được là trên đời này có người đẹp như vậy. Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau, tỉnh mộng
-Ủa, anh chưa chết hả? Hờ hờ, may quá, may quá, tạ ơn chúa, tạ ơn thánh ala, các vị thần linh và………..
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời cảm tạ của nó bằng câu nói không đầu không đuôi và âm lượng không nhỏ
-YA, CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY???
Tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức quá định quật lại cho hắn một trận như cái tính của nó…. nhưng nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể, nó nhìn hắn buông ra một câu hết sức ngây thơ
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục đá đó đó, anh muốn gì thì tính sổ với nó đi.
Vừa dứt câu, nó liền vung tay định bụng giật cặp bỏ chạy, nhưng hắn mạnh quá (không biết có tập tạ không) nó không tài nào giật ra được. Gương mặt hắn vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì nhiều, chỉ trợn mắt lên rồi hùng hổ nhìn nó
-Xin lỗi là xong à? Tính sổ với cục đá sao? Không lẽ lại cầm lên đập vào đầu cô cho sưng lên giống như đầu tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "Ôi, sưng lên một cục to quá, cặp mình nặng như vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" một suy nghĩ cộng thêm hình ảnh trước mắt chạy qua đầu làm nó muốn phá lên cười mà phải cố ngăn lại vì cười trong tình thế này là "nguy hiểm", ho nhẹ một cái để ngăn cơn cười lại, nó tiếp tục làm gương mặt thành khẩn
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để tôi đi, tôi đang gấp lắm, có gì sau này tôi mời anh uống nước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
Thật là bực mình hết sức, nó đã xin lỗi như vậy rồi mà hắn vẫn cố ý không để cho nó đi, lại còn sắp trễ giờ học nữa chứ. Bây giờ thì hết chịu nổi nữa rồi. Không thể tin là con người mang gương mặt thiên sứ kia lại có tâm hồn của âm binh.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa, xả cho hắn một trận cho hả cơn giận mình nhịn nhục từ nãy tới giờ
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có thấy tôi hiền rồi làm tới, tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ như tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn tôi đập vô đầu anh thêm phát nữa. HẢ????
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy mà xúc tích như vậy ^^"
Khẽ cười thầm trong bụng vì có thể nói được một câu đầy “văn chương” và hăm dọa như vậy. Lần này thì chắc là hắn đã sợ nó rồi, sẽ để cho nó đi ngay thôi. Khà khà
Nghe nó nói xong, hắn trợn tròn mắt lên nhìn nó (chắc là do sốc), không ngờ đứa con gái với thân hình nhỏ nhắn như vậy mà tại có cái âm lượng tốt quá, đã hại người ta mà còn dám lớn tiếng, được thôi, thích thì hắn chiều. Tay siết chặc lấy cái cặp, hắn vẫn bình thản buông ra một câu
-Không buông, đền đi!!!
Máu nó muốn sôi lên được. Đúng là ép người quá đáng mà!! Giật cái cặp nó lại hét
-Buông ra!
-Không buông!
-Buông ra!
-Không!
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần từng chữ rồi nói chắc nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Hỏi lại một câu cho chắc rồi cười một cái đầy nham hiểm, nó nhắm vô chân hắn và đạp thật mạnh. Đôi mày khẽ cau lại, hắn ôm lấy chân và buông chiếc cặp
Chỉ chờ có vậy nó giật cặp bỏ chạy không quên quay lại lêu lêu hắn, gì chứ chuyện chọc tức người khác thì nó phải nói đạt cấp độ sư tổ của sư tổ.
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.<!!!- Đầu bốc khói phừng phừng, hắn gọi theo í ới, nhưng bóng nó dần khuất dạng, đi tới nhặt lấy cái cặp của mình, hắn bước tiếp. Thầm ghi sâu hình ảnh của đứa con gái lúc nãy vào đầu và thề với lòng mình rằng "Gặp lại tôi lần nữa thì CÔ SẼ ĂN ĐỦ"
Hiệu chỉnh bởi quản lý: