Chương 2: Hậu cung nổi sóng gió, tiền triều không yên phận
Ra khỏi Lưu Hoa cung, cung nữ Lệnh Ngọc quay đầu lại nhìn tên cung điện được sơn son thếp vàng (1). Cung điện lộng lẫy như vậy, đã có bao nhiêu phi tử bỏ mạng trong đó chỉ vì tranh giành sự sủng ái của đế vương rồi?
Sau khi đại công chúa rời đi, các phi tử lần lượt gửi quà đến chỗ Trương chiêu dung, Lưu Hoa cung trên dưới thập phần kinh hỉ, vậy mà Thanh Nguyệt cung lại được một phen ầm ĩ. Ninh quý phi nghe tin, nộ khí xung thiên, liên tục đập vỡ tách chén, đánh mắng cung nữ.
Đợi cho Ninh quý phi bình tĩnh lại, Thẩm Nhụy cô cô liền tiến đến khuyên nhủ. Nàng là nha hoàn hồi môn của Ninh quý phi, lời nói rất có phân lượng trong Thanh Nguyệt cung.
“Nương nương, bất quá chỉ là một cặp trâm điệp ngọc, đại công chúa làm sao lại muốn lôi kéo một ca kĩ đâu.”
Ninh quý phi nghe xong cũng bình tâm lại, nhấp một ngụm ân thi ngọc lộ (2), liền cảm thấy Thẩm Nhụy cô cô nói thực đúng. Vương Quân Đào kia lôi kéo cái nữ nhân họ Trương đó làm gì. Hậu cung không phải có đủ phi tần để lôi kéo sao?
“Nha, nương nương, nô tì còn nghe nói,” Thẩm Nhụy cô cô tiếp tục, “Trương chiêu dung ban đầu còn định đuổi đại công chúa đi.”
Ninh quý phi cau mày:
“Còn có chuyện này?”
Thẩm Nhụy cô cô gật gật đầu.
“Vâng, sau đó mấy cung nữ bên cạnh nàng ta liền nói đại công chúa hiện đang chưởng quản lục cung, Trương chiêu dung mới mời nàng vào.”
Một cung nữ vội vàng phụ họa:
“Nô tì còn có nghe nói, nàng ta kêu mình là nữ nhân của hoàng thượng, công chúa điện hạ chẳng là cái thá gì.”
Khóe mắt Ninh quý phi giật giật. Nàng ta gặp còn phải hành lễ, Trương chiêu dung đó là gan cũng thật không nhỏ đâu.
Ninh quý phi gật đầu:
“Ngươi nói đúng. Dù sao Vương Quân Đào đó cũng không phải loại quá thông minh. Bất quá, nàng chỉ là quân cờ trong tay thái hậu.”
Hậu cung đã có chút rục rịch. Vậy mà nguyên nhân của hầu hết sự rục rịch đó vẫn đang ung dung ngồi ở Thọ Khanh cung, uy Vĩnh An công chúa uống một chén thuốc. Nữ hài tử nhỏ bé, hai má phấn hồng phình ra như hai cái bánh bao, đôi mắt ngập nước khẽ chớp chớp, gương mặt tràn đầy ủy khuất, tay liên tục đẩy chén thuốc đắng đi.
Mắt thấy người đến là Tần ma ma, thái hậu bỏ chén thuốc xuống, cũng không để ý đến Vĩnh An công chúa nữa, hỏi ngay:
“Như thế nào?”
Tần ma ma phúc thân, sau đó nhanh đến bên thái hậu, nói:
“Nương nương, Thanh Nguyệt cung thực hỗn loạn, Dao Hoa cung có chút động tĩnh...”
“Vị bên Hàn Nguyệt cung thế nào?”
“Vẫn tĩnh lặng ạ.”
Thái hậu cười lạnh. Cũng thật kiên nhẫn nha. Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của bà ta.
“Ngươi sắp xếp một chút, để đêm nay hoàng thượng đến chỗ Dụ sung dung.”
“Lão nô đã rõ.”
Vương Vân Khiêm cầm liên tiếp mấy tờ tấu chương (3) lên, mặt thực khó coi. Hắn lạnh giọng nói với tổng thái giám thân tín:
“Tiểu Đường Tử, ngươi đích thân đi một chuyến qua Tường Vy điện, nói với hoàng tỷ ta cho mời.”
Vương Vân Khiêm đợi nửa khắc, liền nghe tiếng thái giám thông truyền, trên mặt cũng hòa hoãn một chút. Vương Quân Đào đi vào bên trong chính điện, thấy đệ đệ nàng đang phê duyệt tấu chương, cũng phần nào nắm được chuyện gì.
“Hoàng tỷ, trước kia tỷ buông rèm nhiếp chính, những tấu chương như thế này tỷ sẽ làm gì?”
Thái tử đưa cho Vương Quân Đào mấy tờ tấu chương. Nàng xem qua một lượt, trong lòng cười lạnh. Đám thần tử dưới kia thật sự không yên phận. Tiền triều có tam đại gia tộc, gồm Trung Dũng hầu, Tư thái sư, Sở đô đốc. Hoàng thượng mới bỏ xuống hoàng quyền gần năm năm, bọn hắn đã rục rịch, đòi thái tử phế đế, còn đòi lập thái tử phi.
Tưởng hoàng thất mắt đều mù cả rồi sao? Không nhìn ra bọn hắn muốn đem nhi nữ trèo lên cành cao sao?
“Tiểu tử, nhìn tỷ tỷ ngươi mà học hỏi.”
Đại công chúa không lạnh không nóng nói. Sau đó, cầm toàn bộ tờ sớ ban nãy đưa cho Tiểu Đường Tử.
“Ngươi đem mấy thứ dơ bẩn này đốt đi cho bản công chúa.”
Tiểu Đường Tử trong lòng cả kinh. Tấu chương mà cũng có thể đem đốt?
“Khiêm nhi, ngươi sau này Đông cung có cái gì không vừa mắt liền đem đi đốt, đừng để chính mình đem chính mình bản thân ủy khuất, làm tỷ tỷ như ta cũng đau lòng.”
Vương Quân Đào giống như một nhu nhược mẫu thân lo lắng nữ nhi sau khi gả đi bị ức hiếp, còn đưa khăn tay lên chấm chấm khóe mắt không đọng lấy một giọt nước.
Tiểu Đường Tử khóe miệng co rút. Thái tử cái gì ủy khuất? Hắn muốn cái gì cũng được, đại công chúa có thể đau lòng sao?
(1) Được sơn màu đỏ tươi và thếp vàng trên phần hoa văn, phần chữ viết.
(2) Trà Ân Thi Ngọc Lộ thuộc dòng trà xanh, được sản xuất tại khu Ba Tiêu, nằm ở Phía Nam Thành Phố Ân Thi, Hồ Bắc, cùng với vùng ngoại ô Ngũ Phong Sơn, được gọi với cái tên là “Ngọc Lục”, do có hương vị tươi mát, hào sảng, ngoại hình lá trà được xe chặt, sáng bóng, màu xanh ngắt lục nhuận, lông trắng như ngọc, vì thế mà đổi tên thành “Ngọc Lộ” như ngày nay.
(3) Tờ trình dâng lên vua để tâu bày việc gì đó, còn gọi là sớ.