- Tham gia
- 6/1/2011
- Bài viết
- 423
'Đi khỏi đây mau! Cút đi cho khuất mắt tao. Đời tao coi như bất hạnh khi đẻ ra đứa con gái như mày', giọng bà Hằng rít lên trong cổ họng nhưng âm thanh đủ to để hàng xóm nghe thấy cái ngữ điệu chua loét của bà.
Trước mặt bà, cô con gái mười tám tuổi với cái bụng hơi lồ lộ dưới lớp áo sơ mi đang quỳ sọp dưới đất. Nước mắt giọt ngắn giọt dài, cổ họng nghẹn đứng, cô lê đôi chân yếu ớt đến lay gấu quần mẹ van xin.
- Mẹ, xin mẹ tha lỗi cho con. Con làm gia đình mình phải mang tiếng nhục. Nhưng... nhưng... mẹ ơi, con khổ lắm, con đau lắm... con... con...
- Mày im đi. Giờ mày còn nói được những lời đó à? Mới tý tuổi đầu đã muốn biết sướng thì giờ phải chịu khổ là đúng rồi. Tao với bố mày kiếm tiền khó nhọc cho chúng mày ra đường không bị kém chị kém em. Để bây giờ mày trả hiếu cho bố mẹ bằng nỗi nhục như thế này, mày coi có được con mắt không?
Sự tức giận khiến bà Hằng nặng lời. Bên phòng khách, ông Văn ngồi lặng yên trên ghế sô pha rít thuốc. Khói bay mù mịt nhưng không làm ông thay đổi sắc mặt. Dường như những gì ông đang chứng kiến đã ghim đôi mắt ông vào một điểm duy nhất trên bức tường - bức ảnh gia đình ông chụp chung hôm Yên nhận phần thưởng cuối khóa với bó hoa ly rực rỡ cùng nụ cười tươi rói.
Xung quanh bức ảnh, cả trăm bằng khen của Yên mà ông nâng niu và giữ gìn như báu vật lần lượt đưa ông trở lại từng mốc thời gian hạnh phúc. Giờ đây, nhìn cảnh con gái khóc lóc trước những lời đay nghiến của vợ, ông đau đớn như thể bị ai đó dùng dao cứa từng nhát vào trái tim mình. Có lẽ ông sẽ ngồi như thế cho đến chiều, đêm, khuya hay thậm chí là sáng mai, trưa mai nếu bà Hằng không đang to tiếng rồi tự dưng ngã lăn quay xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Đã mấy hôm kể từ khi bà Hằng vào viện, Yên vẫn không dám vào thăm mẹ mình. Túc trực bên gi.ường bệnh chỉ có ông Văn và Bình - anh trai của Yên. Bình tốt nghiệp đại học rồi ở lại ngoài bắc làm việc. Năm hết Tết đến, Bình mới về thăm nhà. Nhưng lần này, nghe ông Văn báo tin, Bình tức tốc đặt vé bay về, bỏ lỡ những công việc còn đang ngổn ngang.
Thấy vợ vừa cựa mình, ông Văn đã chạy đôn chạy đáo đi gọi bác sĩ. Đứng cạnh mẹ, Bình vuốt nhẹ những mớ tóc lòa xòa trên mặt bà Hằng. Anh dùng bàn tay còn lại xoa bóp hai cánh tay cho mẹ đỡ mỏi. Vừa mở mắt, nhìn thấy con trai, bà Hằng đã toan vùng dậy ôm lấy anh nhưng mớ dây truyền dịch đã ngăn bà lại. Nước mắt lưng tròng, bà nắm lấy tay Bình tha thiết.
- Bình, làm thế nào bây giờ hả con? Mẹ chán nản quá, còn mặt mũi nào mà nhìn bà con, xóm giềng?
- Mẹ hãy bình tĩnh, có con và bố ở đây, hiện tại sức khỏe của mẹ là mới quan trọng, mẹ.
- Làm sao mẹ bình tĩnh được, đứa con gái hư hỏng, mẹ thà không có còn hơn.
Bà Hằng cắt ngang lời Bình.
- Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, dù sao em nó cũng là con của bố mẹ, là em gái của con.
Bình tỏ ra bất ngờ khi nghe những lời mẹ mình thốt ra.
- Nhưng mẹ không cần đứa con gái như thế, nó làm mẹ thấy nhục nhã...
- Mẹ!
Lần này, Bình thật sự ngán ngẩm nhưng anh không nói gì thêm. Từ hôm về, anh vẫn chưa gặp em gái, điều đó khiến anh rối bời. Cả mấy ngày nay, sự im lặng của bố khiến Bình không thể hiểu được ông đang nghĩ gì nhưng với Bình, điều đó vẫn còn tốt hơn là nghe những lời nói cay nghiệt mà mẹ vừa thốt ra.
Từ lúc biết nhận thức, Bình đã hiểu mẹ mình không phải là người phụ nữ dịu hiền và bao dung. Mặc dù bà luôn chăm chút, chiều chuộng nhưng đã rất nhiều lần anh thấy giận mẹ bởi những lời to tiếng bà dành cho cha và cả đứa em gái mà anh rất mực yêu thương. So với em, Bình được bà Hằng thiên vị dù anh không đòi hỏi. Bình mơ hồ nhận ra, ẩn sâu trong vẻ mặt đon đả, ẩn sâu trong những lời nói ra vẻ dịu dàng của mẹ mình là cả một niềm uất ức, cay đắng.
Dù thế, Bình vẫn tin mẹ chưa từng làm điều gì có lỗi với chồng, con, với gia đình. Ngược lại, bà tất bật buôn bán, tất bật làm lụng kiếm tiền nuôi hai anh em Bình ăn học. Chính vì lẽ đó, Bình vẫn rất mực yêu thương và quý trọng mẹ. Nhưng hôm nay, anh rất buồn vì những gì đang xảy ra với gia đình mình. Anh thật sự không hiểu tại sao mẹ mình lại đối xử với em gái anh như vậy. Dường như, có điều gì đó khuất tất từng xảy ra trong gia đình anh mà cả anh và Yên đều không biết.
Bác sĩ vừa đến, bà Hằng vẫn còn lẩm bẩm chửi rủa Yên. Bình buồn bã lôi trong túi quần ra hộp thuốc rồi châm lửa. Để ông Văn ở lại làm việc với bác sĩ, anh chậm rãi bước ngược ra hành lang, dọc theo khuôn viên bệnh viện. Được dăm bước, Bình nghe tiếng ai đó khóc nức nở. Nhìn trật sang phải, anh nhận ra bóng em gái mình đang nấp sau cột trụ qua đôi giày cỏ anh từng tặng Yên.
- Yên, Yên ơi
Bình hét lớn khi thấy Yên ôm mặt vụt chạy ra phía cổng. Gí vội điếu thuốc dưới đế giày, Bình chạy theo và gọi Yên í ới mặc bao ánh mắt khó chịu đang hướng về anh. Chưa kịp thấy em gái, Bình đã nghe tiếng la thất thanh của người đi đường và tiếng ô tô thắng gấp ngay giữa dòng xe cộ đặc quánh. Đâu đó tiếng một người đàn bà vang lên:
- Bớ bà con ơi, tông chết người, tông chết người, bớ bà con ơi...
Bình lao nhanh vào "xé" đám đông. Khi anh vừa nghiêng đầu người phụ nữ đặt lên đôi tay rắn rỏi của mình, những người xung quanh há hốc mồm ngạc nhiên:
- Trời đất ơi, là một cô gái.
Ai đó xì xào:
- Nhìn bộ đồ với cái nón lá, tui cứ tưởng là lớn lắm, dễ chừng hơn năm mươi, ai ngờ mặt non choẹt, xinh thế.
Một người khác lại ngập ngừng:
- Hình như... con bé có mang.
- Nhìn kìa, máu đang chảy ra, mau mau đưa nó vô viện cấp cứu.
Bình nhìn xuống phía dưới, máu chảy lênh láng trên mặt đường, anh hốt hoảng nhấc bổng Yên lên:
- Yên. Yên. Anh trai đây! Em gái. Em gái tội nghiệp của anh. Ngoan. Em gái. Ngoan nào. Đừng sợ.
Bình dịu dàng nhìn em gái trấn an mặc dù lúc này, mắt Yên đã nhắm nghiền và cơ thể cô hoàn toàn bất động..
Chưa kịp tách đám đông, một người đàn ông lịch lãm trong bộ comple vội vàng níu lấy cánh tay Bình:
- Anh bạn, thật sự là xe của tôi chưa động đến cô gái. Nhưng cho phép tôi được đi cùng anh vào viện.
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh ta, Bình không từ chối cũng không đáp trả, tất tả chạy vào bên trong dưới cái nắng gay gắt của một buổi trưa tháng Tám oi nồng.
Trước mặt bà, cô con gái mười tám tuổi với cái bụng hơi lồ lộ dưới lớp áo sơ mi đang quỳ sọp dưới đất. Nước mắt giọt ngắn giọt dài, cổ họng nghẹn đứng, cô lê đôi chân yếu ớt đến lay gấu quần mẹ van xin.
- Mẹ, xin mẹ tha lỗi cho con. Con làm gia đình mình phải mang tiếng nhục. Nhưng... nhưng... mẹ ơi, con khổ lắm, con đau lắm... con... con...
- Mày im đi. Giờ mày còn nói được những lời đó à? Mới tý tuổi đầu đã muốn biết sướng thì giờ phải chịu khổ là đúng rồi. Tao với bố mày kiếm tiền khó nhọc cho chúng mày ra đường không bị kém chị kém em. Để bây giờ mày trả hiếu cho bố mẹ bằng nỗi nhục như thế này, mày coi có được con mắt không?
Sự tức giận khiến bà Hằng nặng lời. Bên phòng khách, ông Văn ngồi lặng yên trên ghế sô pha rít thuốc. Khói bay mù mịt nhưng không làm ông thay đổi sắc mặt. Dường như những gì ông đang chứng kiến đã ghim đôi mắt ông vào một điểm duy nhất trên bức tường - bức ảnh gia đình ông chụp chung hôm Yên nhận phần thưởng cuối khóa với bó hoa ly rực rỡ cùng nụ cười tươi rói.
Xung quanh bức ảnh, cả trăm bằng khen của Yên mà ông nâng niu và giữ gìn như báu vật lần lượt đưa ông trở lại từng mốc thời gian hạnh phúc. Giờ đây, nhìn cảnh con gái khóc lóc trước những lời đay nghiến của vợ, ông đau đớn như thể bị ai đó dùng dao cứa từng nhát vào trái tim mình. Có lẽ ông sẽ ngồi như thế cho đến chiều, đêm, khuya hay thậm chí là sáng mai, trưa mai nếu bà Hằng không đang to tiếng rồi tự dưng ngã lăn quay xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Thấy vợ vừa cựa mình, ông Văn đã chạy đôn chạy đáo đi gọi bác sĩ. Đứng cạnh mẹ, Bình vuốt nhẹ những mớ tóc lòa xòa trên mặt bà Hằng. Anh dùng bàn tay còn lại xoa bóp hai cánh tay cho mẹ đỡ mỏi. Vừa mở mắt, nhìn thấy con trai, bà Hằng đã toan vùng dậy ôm lấy anh nhưng mớ dây truyền dịch đã ngăn bà lại. Nước mắt lưng tròng, bà nắm lấy tay Bình tha thiết.
- Bình, làm thế nào bây giờ hả con? Mẹ chán nản quá, còn mặt mũi nào mà nhìn bà con, xóm giềng?
- Mẹ hãy bình tĩnh, có con và bố ở đây, hiện tại sức khỏe của mẹ là mới quan trọng, mẹ.
- Làm sao mẹ bình tĩnh được, đứa con gái hư hỏng, mẹ thà không có còn hơn.
Bà Hằng cắt ngang lời Bình.
- Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, dù sao em nó cũng là con của bố mẹ, là em gái của con.
Bình tỏ ra bất ngờ khi nghe những lời mẹ mình thốt ra.
- Nhưng mẹ không cần đứa con gái như thế, nó làm mẹ thấy nhục nhã...
- Mẹ!
Lần này, Bình thật sự ngán ngẩm nhưng anh không nói gì thêm. Từ hôm về, anh vẫn chưa gặp em gái, điều đó khiến anh rối bời. Cả mấy ngày nay, sự im lặng của bố khiến Bình không thể hiểu được ông đang nghĩ gì nhưng với Bình, điều đó vẫn còn tốt hơn là nghe những lời nói cay nghiệt mà mẹ vừa thốt ra.
Từ lúc biết nhận thức, Bình đã hiểu mẹ mình không phải là người phụ nữ dịu hiền và bao dung. Mặc dù bà luôn chăm chút, chiều chuộng nhưng đã rất nhiều lần anh thấy giận mẹ bởi những lời to tiếng bà dành cho cha và cả đứa em gái mà anh rất mực yêu thương. So với em, Bình được bà Hằng thiên vị dù anh không đòi hỏi. Bình mơ hồ nhận ra, ẩn sâu trong vẻ mặt đon đả, ẩn sâu trong những lời nói ra vẻ dịu dàng của mẹ mình là cả một niềm uất ức, cay đắng.
Dù thế, Bình vẫn tin mẹ chưa từng làm điều gì có lỗi với chồng, con, với gia đình. Ngược lại, bà tất bật buôn bán, tất bật làm lụng kiếm tiền nuôi hai anh em Bình ăn học. Chính vì lẽ đó, Bình vẫn rất mực yêu thương và quý trọng mẹ. Nhưng hôm nay, anh rất buồn vì những gì đang xảy ra với gia đình mình. Anh thật sự không hiểu tại sao mẹ mình lại đối xử với em gái anh như vậy. Dường như, có điều gì đó khuất tất từng xảy ra trong gia đình anh mà cả anh và Yên đều không biết.
Bác sĩ vừa đến, bà Hằng vẫn còn lẩm bẩm chửi rủa Yên. Bình buồn bã lôi trong túi quần ra hộp thuốc rồi châm lửa. Để ông Văn ở lại làm việc với bác sĩ, anh chậm rãi bước ngược ra hành lang, dọc theo khuôn viên bệnh viện. Được dăm bước, Bình nghe tiếng ai đó khóc nức nở. Nhìn trật sang phải, anh nhận ra bóng em gái mình đang nấp sau cột trụ qua đôi giày cỏ anh từng tặng Yên.
- Yên, Yên ơi
Bình hét lớn khi thấy Yên ôm mặt vụt chạy ra phía cổng. Gí vội điếu thuốc dưới đế giày, Bình chạy theo và gọi Yên í ới mặc bao ánh mắt khó chịu đang hướng về anh. Chưa kịp thấy em gái, Bình đã nghe tiếng la thất thanh của người đi đường và tiếng ô tô thắng gấp ngay giữa dòng xe cộ đặc quánh. Đâu đó tiếng một người đàn bà vang lên:
- Bớ bà con ơi, tông chết người, tông chết người, bớ bà con ơi...
Bình lao nhanh vào "xé" đám đông. Khi anh vừa nghiêng đầu người phụ nữ đặt lên đôi tay rắn rỏi của mình, những người xung quanh há hốc mồm ngạc nhiên:
- Trời đất ơi, là một cô gái.
Ai đó xì xào:
- Nhìn bộ đồ với cái nón lá, tui cứ tưởng là lớn lắm, dễ chừng hơn năm mươi, ai ngờ mặt non choẹt, xinh thế.
Một người khác lại ngập ngừng:
- Hình như... con bé có mang.
- Nhìn kìa, máu đang chảy ra, mau mau đưa nó vô viện cấp cứu.
Bình nhìn xuống phía dưới, máu chảy lênh láng trên mặt đường, anh hốt hoảng nhấc bổng Yên lên:
- Yên. Yên. Anh trai đây! Em gái. Em gái tội nghiệp của anh. Ngoan. Em gái. Ngoan nào. Đừng sợ.
Bình dịu dàng nhìn em gái trấn an mặc dù lúc này, mắt Yên đã nhắm nghiền và cơ thể cô hoàn toàn bất động..
Chưa kịp tách đám đông, một người đàn ông lịch lãm trong bộ comple vội vàng níu lấy cánh tay Bình:
- Anh bạn, thật sự là xe của tôi chưa động đến cô gái. Nhưng cho phép tôi được đi cùng anh vào viện.
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh ta, Bình không từ chối cũng không đáp trả, tất tả chạy vào bên trong dưới cái nắng gay gắt của một buổi trưa tháng Tám oi nồng.