Hình như là

angel1412

thiền thần năm xưa
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/10/2013
Bài viết
1.943
Tất cả, có lẽ đã ngủ yên trong quá khứ nếu cô học trò nhỏ bé của em không phải là Hoa Hồng. Một nữ sinh lớp mười xinh xắn, dễ thương và mộng mơ y như em ở cái tuổi mười sáu ngu ngơ ấy.

Hoa Hồng là hình ảnh của em trong tháng ngày xưa cũ. Cũng bỡ ngỡ, sung sướng lẫn bồn chồn trước cổng trường trung học và con tim mười sáu đã rung lên những nhịp đập dại khờ trong giờ Anh văn với thầy giáo trẻ có cách phát âm chuẩn và giọng nói trầm ấm.

Ngày ấy, em thấy mình yêu môn Anh văn chi lạ! Em luôn ngóng chờ ngày thứ ba và sáu để được học Anh văn, hay để nhìn thấy người? Hình như là cả hai.

Có ai thích một người nào đó mà không muốn người ấy để ý đến mình? Cũng có đấy. Ðó là em.

Khác với những nữ sinh cùng lớp (và cũng là những người ái mộ người), em không hề rụt rè khi bị người gọi, không e lệ mỗi khi bắt gặp ánh nhìn vu vơ của người và cũng không vội vã vuốt lại mái tóc khi trống báo hiệu chuyển tiết vang lên. Ðó là những hành động mà em cho là “gây sự chú ý”.

Chắc là một đứa con gái dễ ghét vô cùng với cái nhìn dạn dĩ, đôi khi hơi “khinh khỉnh” khi đối phương cố ý nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy.

Trong một lần tình cờ “bốn mắt nhìn nhau”, em đã nheo mắt nhìn người như thách thức và cảm thấy vui thích khi người quay đi sau một lúc “đọ mắt”. Nó như một sự chiến thắng. Thật là con nít.

Ðêm ấy em thao thức không ngủ được vì ân hận. Em tự cho mình là vô lễ vì ánh mắt ấy. Nhưng “xin chúa hãy tha thứ cho con”, bởi vì người còn quá trẻ.

Em có sống trong niềm vui trẻ con ấy của mình, không màng đến những người bạn gái hay đứng ngoài hành lang để thấy người rồi nhận xét đủ điều, duy chỉ có đôi mắt nhìn người là giống hệt nhau.

Em như đang đi thong dong ngắm trời, ngắm mây trên một con đường bằng phẳng bỗng vấp phải một hòn đá khi ngày ấy chợt đến. Ðó là một thứ sáu vô cùng bình thường. Cũng bốn tiết học từ 12 giờ 30 đến 4 giờ. Cũng bốn môn học quen thuộc đó. Nhưng không khí rộn ràng hơn vì ngày mai là 20 tháng 11. Chẳng biết từ khi nào, ngày Tết của thầy cô cũng trở thành ngày Tết của học trò. Nhưng khác một điều là học trò dành hoa tặng cho thầy cô nhưng lại không được ai tặng hoa cho mình.

Nổi bật lên giữa những bông cẩm chướng đồng tiền hiền lành dễ thương là mười đóa hồng nhung kiêu sa của Lan Vy tặng “Thầy dạy Anh văn”. Ðóa hồng biểu hiện nhiều khía cạnh của tình cảm. Nhưng, có lẽ mọi người đều hiểu theo nghĩa rõ ràng nhất, thông thường nhất của những hoa hồng mà hai người khác phái tặng nhau.

Ðêm ấy, về nhà em lại thao thức, những bông hoa đỏ thẫm ấy cứ ám ảnh mãi tâm trí của em cùng với vẻ mặt nửa e lệ nửa kênh kiệu của Lan Vy trước bốn mươi ba cặp mắt mở to ngơ ngác và sự vui vẻ bất thường của người khi ân cần nâng niu bó hoa ấy.

Với em, tòa lâu đài mà em đã cố công xây bằng những hạt cát trắng từ từ sụp đổ và được một cơn sóng bất chợt cuốn phăng ra biển khơi.

Lan Vy đã rất can đảm khi “nói” lên những điều nhỏ ấp ủ. Nhỏ đã vượt qua nhiều người (trong đó, hình như có em). Bây giờ, ngoài Lan Vy ra, tất cả đã trở thành “người đến sau”. Ðiều ấy em hoàn toàn không muốn.

13967950271_7c41e2dd9a_o.jpg


Sau “sự kiện” ấy, người không lên lớp với vẻ mặt lạnh lùng nữa. Sự thân thiện của người và Lan Vy cũng dễ hiểu. Lan Vy không những là hoa khôi của lớp mà còn là người học giỏi Anh văn nhất. Trong giờ học, thầy giảng bài bằng tiếng Anh, vì thế đôi khi, em cứ ngỡ người chỉ dạy cho vài ba học sinh và dĩ nhiên Lan Vy là người nổi bật hơn cả, nên hình như người chỉ dạy cho mỗi một người. Thú thật, em không thể nhìn người trong khi người như đang “nói bằng mắt” với người khác. Và những giờ Anh văn bỗng trở thành khó chịu với em.

Chiều hôm ấy, khi tan học em ghé vào nhà sách chọn quyển “Giúp học tốt Anh văn” và từ đó em tự học cùng với sự giúp đỡ của người chị. Cả nhà đều ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy em miệt mài ôm nào sách, nào tự điển và đã hiểu rõ bài trước khi được học. Không ai hiểu được lý do của sự siêng năng bất thường ấy. Vậy là, khi mọi người học thì em ung dung ngồi ngắm cây me tây xòa tán rộng ngoài cửa sổ hay đếm từng chiếc lá bàng đỏ rụng xuống trong mùa thay lá. Thật may mắn khi em không hề bị một trứng ngỗng nào trong suốt những ngày dài.

Rồi tất cả cũng dần qua đi. Lũ bạn quái ác không còn chọc ghẹo mỗi khi Lan Vy lên trả bài và em cũng không cảm thấy gì trong những giờ Anh văn, cả khi người nhìn em lạ lẫm (chắc người ngạc nhiên tự hỏi: đâu rồi ánh mắt khiêu khích?), em cũng không hề quan tâm đến người và Lan Vy.

Tất cả đã rất bình thường. Ðúng, rất bình thường.

Rồi thì năm học cũng kết thúc. Ngày cuối cùng, em cẩn thận đặt đóa hồng nhỏ nhắn đã ép khô vào hộc bàn. Ðóa hồng ấy em hái trộm ở vườn hoa nhà Ngoại hôm 20-11 và đã đem áp chặt vào quyển nhật ký.

Thôi thì hãy để nơi đây một chút khờ khạo của con tim mười sáu…

Giờ đây, Hoa Hồng đang ngồi trước mặt em, đôi mắt nâu mở to mơ màng.

Em có nên nói cho Hoa Hồng biết đó chỉ là một sự ngộ nhận trong những ngày tháng bồng bột không?

Em tự biết là em không thể khuyên gì Hoa Hồng, bởi tình cảm đến và đi như những dòng nước, không có gì có thể ngăn cản được.

Tình cảm ấy vô cùng trong sáng và tươi đẹp khi xuất phát từ con tim thiếu nữ.

Cho đến bây giờ, em vẫn còn tự hỏi, ngày xưa, em chỉ đơn thuầu rung cảm trước những điều có vẻ hay hay, hay đó chính là những tình cảm đầu tiên của mình dành cho một người khác phái.

Sớm Mai
(TP. HCM)
 
×
Quay lại
Top Bottom