kirakaito
Thành viên
- Tham gia
- 23/7/2014
- Bài viết
- 12

Tác phẩm: Hẹn ước bồ công anh
Tác giả: Kirakaito (gọi kira là được rồi)
Thể loại: Tình cảm, hài hước.
Rating: 14+
Cảnh báo: không có
Nội dung: đọc rồi sẽ biết.
CHƯƠNG 1:
Cuộc sống của tôi đã bước sang một ngã rẽ mới, ừm, không có gì nghiêm trọng cho lắm, tôi chỉ tốt nghiệp thôi. Tôi nộp hồ sơ xin việc vào cuối tháng rồi, nói chung thì học hành tệ lậu, hậu đậu đủ thứ, chẳng tốt nghiệp trường chuyên hay loại giỏi gì cơ mà tôi đây được tuyển làm nhân viên cho MJ đấy nhá. Nghe đâu công ty này đứng thứ hai trong nước, phong cách làm việc cực kì chuyên nghiệp.
Tôi thuê phòng ở cùng nhỏ bạn thời cấp ba, lúc tôi bảo tôi được tuyển nó còn không tin vậy mà khi tôi mang đồng phục về thì lập tức nịnh nọt. Thật tình có nhỏ bạn tốt ghê.
Hai đứa tiết kiệm chắc chiu từng chút thì cũng đủ ăn đủ mặc, thừa một ít gửi về cho gia đình. Công ty mới tốt thì tốt mà nó cứ sao sao ấy. Nói sao nhỉ? Có lẽ do kỉ luật quá nghiêm đâm ra chán ngắt, đồ ăn nhạt nhẽo, lương thì cao thật đấy nhưng mà tinh thần làm việc thì thật sự là không có.
Một đứa nói nhiều, dễ tánh như tôi mới vào công ty chưa bao lâu đã quen hai cô bạn tám nhất khối, Tiểu Ngọc và Trình Ân. Tiểu Ngọc là du học sinh mới về nước còn Trình Ân tuy là dân thường như tôi nhưng có lịch sử vô cùng huy hoàng, mười hai năm liền học sinh giỏi trong top ba. Tự dưng cảm thấy mình lạc lỏng quá.
Soạn hồ sơ, viết báo cáo xong cũng tới giờ ăn trưa, tôi theo Ngọc, Ân xuống căn tin ăn trưa. Tiện việc nói chuyện Ân tuông ra bao nhiêu bực tức mà cô chịu:
" Tiểu Tuyết cậu sướng thật đấy không giống mình, ông sếp của mình cực kì đáng ghét, mình mới vào công ty chưa được bao lâu làm sao biết được Hàn Đăng chính là CEO của công ty. Chỉ vô tình đổ li nước lên người anh ta thôi mà cũng trừ hết phân nửa số tiền của mình cậu thấy có quá đáng không?"
Tôi và Tiểu Ngọc ậm ừ cho qua, để cô dốc hết sức mà than phiền nếu không tới giờ làm việc nhất định bị trưởng phòng giáo huấn cho một trận nên thân. Dù sao thì không thể phủ nhận có hơi ác thiệt, chỉ đổ li nước mà mất nửa tháng tiền lương, tôi còn đang thương tiếc thì cô ta nhăng nhở cười nói với tôi:
"Hai cậu thấy đó tiền lương của mình mất hết một phần rồi hai cậu đại nhân đại lượng trả giúp tiền ăn hết tháng này cho tớ nhá?"
Không hiểu tại sao đột nhiên tôi cảm giác hình phạt của CEO đại nhân nhẹ đi một nửa. Tiểu Ngọc nhìn Trình Ân rồi đáp:
"Mình xin lỗi mình không quen tiếng Việt cho lắm nên không hiểu những từ cậu nói, mình còn phải viết báo cáo, tạm biệt nhé!"
Trình Ân vội gặm ổ bánh mì, tay xách hồ sơ đi theo ngoảnh lại ba từ:
"Cám ơn nhé."
Các bạn có thấy tôi nói lời nào không? Không đúng không? Thế tôi có đồng ý trả tiền à? Tiểu Ngọc cậu căn bản là không muốn trả tiền nên trốn đúng không? Còn Trình Ân tôi thề là bữa ăn hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại, gzừ. CEO tôi không biết anh là ai nhưng tôi ủng hộ anh.
Thế là mất tong một trăm ngàn cho bữa trưa. Cuối ngày vẫn rất ấm ức, cảm giác giết người kéo đến dày đặc. Người ta thường bảo "họa vô đơn chí" quả là không sai. Tôi về phòng gõ cho xong bản báo cáo rồi đem nộp chưa đầy hai tiếng sau tên tôi được loa phát thanh gọi vang bảo lên phòng CEO cao quí. Tôi biết ngay có chuyện không lành mà, cái linh cảm này nó chính xác tới mức khó chịu.
Đầu đuôi sự việc tôi được chị thư ký thuật lại là bản báo cáo tôi vừa nộp đã sai số liệu, hàng hóa bị thiếu mất một thùng mà bên công ty cấp hàng lại cải bướng, họ bảo do tôi kiểm duyệt sai nên công ty tổn thất không phải lỗi do họ. Do tôi và Thái Ny cùng kiểm tra nên tên cô ta được gọi lên ngay sau tôi.
Lúc tôi và Thái Ny ngồi trước phòng xếp chờ vào tôi hỏi:
"Nè, cô có kiểm tra đầy đủ không vậy?"
Cô ta lúng túng trước câu hỏi của tôi vài giây rồi trả lời:
"Xin lỗi, mình không kiểm tra kĩ, cứ nghĩ đủ rồi nên kí tên luôn do đó kho số hai bị thiếu một thùng. Xin lỗi."
"Cô ..."
Tôi tính trách cô ta vài câu thì chị thư kí gọi tôi vào trong. Lần này thì tốt rồi, không bị đuổi việc mới là lạ. Trong văn phòng có bốn ông xếp hình như có cả xếp của Trình Ân nữa. Tuy chúng tôi làm hai phòng khác nhau nhưng Trình Ân hay sang tám nên ông ta cũng thường qua góp vui thế nên tôi biết mặt.
Không khí cực kì căng thẳng, tốt rồi họa chúng tôi gây ra không hề nhỏ thì phải. Chỉ là một thùng hàng thôi mà. Một ông xếp nhìn tôi và Thái Ny rồi bảo chúng tôi ngồi xuống. CEO cao cao tại thượng đang tựa lưng vào bàn làm việc. Tôi không thấy mặt anh ta do nắng từ cửa sổ hắc vào chói kết cả mắt. Một lát sau, giọng nói trầm ấm đó mới vang lên:
"Tường thuật lại sự việc cho tôi nghe."
Tôi chưa kịp nói gì thì Thái Ny nhảy bổ vào miệng tôi mà xối xả:
"Tôi cũng không rõ có chuyện gì xảy ra hình như Tiểu Tuyết kiểm ra kho số hai còn tôi kiểm tra kho số một, chúng tôi gặp nhau giờ nghỉ trưa đọc kết quả, Tiểu Tuyết cũng là người viết báo cáo, chủ tịch có thể nhìn thấy mà cô ấy kí tên chứ đâu phải tôi, mong ngài suy xét kĩ ạ."
Cao Thái Ny, cô mến tôi tới mức từ đầu tới cuối nhắc toàn tên tôi à? Cô ta nói như nả đại liên không ngừng nghỉ tới mức dầu chấm câu bay hết. Cứ bình tĩnh tôi có bảo là tôi không có lỗi đâu, thở đi cô mà tắt thở là lại có chuyện đấy.
CEO liếc qua nhìn tôi, đúng là cái điệu nhìn từ trên cao nhìn xuống giống như ... khinh bỉ ấy.
"Cô không có gì để nói à? Hạ Lãnh Tuyết?"
"Dạ? ... À dạ. Tôi không chối bỏ trách nhiệm nhưng không giống những gì Thái Ny nói không phải từ đầu tới cuối đều do tôi. "
"Ừ."
Xong câu ừ ấy chúng tôi ra ngoài đợi kết quả. Thái Ny kéo hết đống khăn giấy khóc như cha mất mẹ đi, son phấn lem hết. Chỉ là đuổi việc thôi mà có phải tận thế đâu. Thấy tôi không, dù biết mình sẽ bị đuổi việc vẫn rất thoải mái, ừm, tôi không được bình thường cho lắm.
Một lát sau chị thư kí gọi tôi vào, lần này thì trong phòng chỉ còn chủ tịch đang cuối đầu xem hồ sơ với chị thư kí. Chị ấy nhìn tôi rồi lắc đầu.
"Hạ Lãnh Tuyết, cô phải chịu trách nhiệm do bản thân mình gây ra, tổn thất từ công ty sẽ do cô chịu trách nhiệm. Cô sẽ phụ trách việc quét dọn, thay hoa, làm việc thế nếu lao công nghỉ, làm thêm cho công ty không lương để trừ vào khoảng tiền cô nợ. Hợp đồng giữa công ty và Toàn Thắng sẽ do cô kí kết, sắp tới đây sẽ có tiệc mừng việc thắng lợi của công ty trong kế hoạch quảng bá vừa rồi nhân viên sẽ có tiền thưởng còn cô thì không có. Cô hiểu chứ Tiểu Tuyết?"
"Dạ ..... À .... d... a ....dạ. À chị thư kí cho em hỏi."
"Cô cứ nói."
"Chị có họ hàng gì với Thái Ny không ạ?"
"Không, sao thấy không công bằng à?"
"Không phải chỉ là có vài nét giống nhau thôi."
"???"
"Tạm biệt chị và chủ tịch ạ."
Tôi quay đầu tình bước đi thì CEO lên tiếng:
"Khoan đã."
"Dạ?"
"Hạ Lãnh Tuyết giữa tôi và thư kí ai lớn hơn?"
"Đương nhiên là anh ạ."
"Vậy sao cô chào cô ta trước tôi?"
"Tôi ..... thuận miệng, thành thật xin lỗi."
"Vậy tức là cô thấy tôi không bằng cô ta từ lâu rồi nên không chú ý buộc miệng nói ra đúng không?"
"Không, không ... tôi .... thực ra ...... "
"Thư ký trừ năm trăm ngàn tiền lương cô ta, cô có thể đi được rồi."
" DÃ?...Vâng ..... Chào ..... chủ..... tịch..... ạ."
CEO tôi không biết anh mấy tuổi, cung hoàng đạo nào, sở thích gì cũng quên mất tên anh rồi nhưng tôi biết anh tuyệt đối không nằm trong mười hai con giáp. Không có một con thú nào khát máu như anh được. Một thùng hàng mà tôi phải đánh đổi bao nhiêu thứ, tên chết tiệt. Trình Ân chúng ta mãi mãi cùng một phe.
Tôi và Thái Ny cùng phạm tội mà tại sao cô ta chỉ mất phân nửa tiền lương còn nhỉ này phải vất vả mà làm việc. Không công bằng, hóa ra CEO cũng mê gái, tôi biết ngay mà anh vừa hám tiền vừa hám gái, là loại người tận cùng của xã hội. Sẽ có một ngày anh phải quỳ xuống trước tôi, tôi thề đấy, sẽ có một ngày, sẽ có ngày đó, nhất định có ngày đó, tôi lấy danh dự họ hàng nhà anh ra thế đấy.