Ngày 22/6/2018
bữa mùng năm, mình xuống thăm nội, nội ôm lấy mình, nắm tay, bảo mình ăn bánh ăn chè. Không thích ăn đồ ngọt cho mấy, chính xác hơn là lười ăn, mình liền từ chối. Ngồi ở nhà nội mà cứ hóng hóng muốn về để tiếp tục việc muốn làm. Ngẫm thấy mình chưa kiên nhẫn để có thể ngồi bên cạnh người khác, chỉ là ngồi thôi, chứ chưa chăm sóc gì cho họ cả.
Nội đã 94 tuổi rồi, Út công nhận nội khỏe thật. Út mà có võ Bình Định như nội từ lúc nhỏ thì hay biết mấy. Giờ cái chuyện đi bộ 2 lần 1 ngày cũng làm không xong. Người Út quá yếu rồi, tại lười mà thôi.
Hãy quý cái tên "Mộng Ngọc" mẹ đặt cho mình. Lúc xưa ngốc nghếch không hiểu, không thích mẹ bắt chước người khác, mình cực không thích cái tên này. Còn lấy tên giả là "Ngọc Trân". Nhưng giờ mới nhận ra cái tên "Mộng Ngọc" này rất hợp với con đường mà mình đã chọn để đi hết kiếp này và những kiếp về sau. Viên ngọc trong giấc mộng.
Cuộc đời là giấc mộng, ác mộng hay mộng đẹp thì khi tỉnh dậy cũng tan biến hết. Vậy Út hãy làm viên ngọc nhỏ bé, tròn đầy sáng dịu trong giấc mộng đó để nó trôi qua bớt lồi lõm và tối tăm. Mơ một giấc mơ đẹp và tỉnh dậy trong thanh thản an vui. Dù giấc mơ không đẹp, nỗi đau cũng chẳng có thật đâu mà buồn, mà chấp. Út hãy luôn nhớ như vậy nhé. Trí nhớ tệ quá, Ksv cho mượn chỗ này để Út lưu lại vậy.
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên
Đói đến thì ăn mệt ngủ liền
Ngọc sẵn trong người không tìm kiếm
Đối cảnh không tâm chớ hỏi thiền
- Trần Nhân Tông -
Mùa đá banh này chắc nhiều nhà bị mất trộm lắm. Mong mọi người cẩn thận