- Tham gia
- 11/8/2012
- Bài viết
- 344
Bài học đầu tiên mẹ muốn dạy cho con là hãy nắm tay yêu thương cho đến khi có thể, đừng buông tay các con nhé.
Tình yêu của bố mẹ bắt đầu bằng cái nắm tay ngại ngần và đơm hoa kết trái bằng một ngày vui trọng đại.
Nhưng bốn năm dài đằng đẵng vẫn chưa có tiếng trẻ thơ. Bắt đầu có những tiếng thở dài, tiếng chép miệng và cả lòng thương hại. Những cái nắm tay giữa bố và mẹ ít dần.
Cuộc kiếm tìm trở nên tuyệt vọng khi bác sỹ ở bệnh viện Từ Dũ bảo mẹ khó có khả năng có con. Lúc đó trên sân bay trở về Hà Nôi, tại nơi của chia ly và hội ngộ, bố mẹ đã nắm tay nhau thầm động viên sẽ không bỏ cuộc. Cái nắm tay đúng lúc đã làm thay đổi mọi thứ. Điều kỳ diệu đã xảy ra, cuộc sống thực sự xứng đáng để được sống dù nó nhiều lúc thật khó khăn. Mẹ có mang mà lại thai đôi. Cả nhà vỡ oà trong niềm vui vô bờ bến. Nhưng rồi bắt đầu một cuộc hành trình đầy gian nan vất vả để đến ngày mẹ tròn con vuông.
Ba tháng đầu do bị ra máu (bác sỹ bảo có hiện tượng tụ máu dưới màng nuôi) nên mẹ phải nằm một chỗ, chỉ được vận động nhẹ nhàng. Nhưng bàn tay chăm sóc từng bữa ăn của bà nội, bà ngoại , bàn tay cần mẫn của bố gỡ những bát cháo cá chép đầy xương... và rất nhiều những cái nắm tay động viên an ủi của bạn bè đã giúp mẹ con mình vượt qua khó khăn.
Giai đoạn giữa là thời kỳ đẹp như mùa xuân. Mẹ không còn bị cảm giác nghén ngẩm khó chịu. Đêm đêm bố mẹ lại nắm tay nhau đi dạo dọc con đường nhỏ nồng nàn hoa sữa và tưởng tượng cái ngày bố mẹ được nắm những bàn tay bé xíu của các con tung tăng dạo chơi.
Nhưng ba tháng cuối lại là thời kỳ cực kỳ nguy hiểm, mẹ phải nằm viện theo dõi vì những cơn co liên tục. Thai đôi thường rất to, hai con chắc nằm trong bụng chật chội quá nên cứ đòi ra sớm. mẹ hầu như luôn ở trong tình trạng truyền thuốc giảm co để giữ thai. Bàn tay mẹ chi chít những vết tiêm.Mỗi lần lấy ven, y tá phải mò mẫm mãi để tìm mạch, mẹ không dám nhìn còn bố con nắm lấy tay động viên vợ mà cứ run run.
Khi mới được 36 tuần, tự dưng cả người mẹ mẩn nổi như da cóc, ngứa ngáy cả ngày và đêm. Bác sỹ kết luận bị nhiễm độc thai nghén chỉ định mổ ngay.
Và mẹ quên sao được khoảng khắc Bun Beo ra đời, một ngày nắng đẹp - ngày 19/4. Mẹ hồi hộp đến thóp tim khi nghe tiếng khóc của Bun đầu tiên rồi đến Beo. Hai đứa khóc to lắm, họ đưa ra phòng ngoài rồi mà tiếng khóc vẫn còn vang vang. Rồi khi cô hộ lý đưa hai đứa quấn trong hai vỏ chăn, mặt đầy phấn trắng cho mẹ nhìn mặt, mẹ cảm thấy hạnh phúc nghẹn cả lồng ngực, cảm giác thật khó thở và nước mắt cứ thế tuôn trào ra.
Các con trai ơi, những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim mẹ sau giai đoạn mang thai vất vả là những cái nắm tay đầy ấm áp yêu thương chân thành.
Bây giờ, sang đường cũng có lúc bố con quên nắm tay mẹ, cũng có lúc mẹ khóc, bố cũng chẳng nhớ nắm tay động viên...Nhưng quan trọng là trong cuộc đời này quý giá nhất là có những cái nắm tay đúng lúc và sẽ theo ta suốt cuộc đời. Mẹ làm bài thơ này tặng bố và các con trai nhé:
Lần đầu tiên anh nắm tay em
Cái nắm tay rẩy run hôi hổi nóng
Bàn tay anh to và bàn tay em bé bỏng
Sợi yêu thương nối giữa hai người
Anh nắm tay em mỗi khi em cười
Anh nắm tay em mỗi khi em khóc
Khi em sợ, anh nắm em thật chặt
Thật diệu kỳ bàn tay anh ơi
Anh cứ nắm tay em mãi không thôi
Giữ vào emnhững điều tốt nhất
Cái nắm tay nói bao điều chân thật
Sẽ theo em đi suốt cuộc đời
Bài học đầu tiên mẹ muốn dạy cho con là hãy nắm tay yêu thương cho đến khi có thể, đừng buông tay các con nhé.
ST
Tình yêu của bố mẹ bắt đầu bằng cái nắm tay ngại ngần và đơm hoa kết trái bằng một ngày vui trọng đại.
Nhưng bốn năm dài đằng đẵng vẫn chưa có tiếng trẻ thơ. Bắt đầu có những tiếng thở dài, tiếng chép miệng và cả lòng thương hại. Những cái nắm tay giữa bố và mẹ ít dần.
Cuộc kiếm tìm trở nên tuyệt vọng khi bác sỹ ở bệnh viện Từ Dũ bảo mẹ khó có khả năng có con. Lúc đó trên sân bay trở về Hà Nôi, tại nơi của chia ly và hội ngộ, bố mẹ đã nắm tay nhau thầm động viên sẽ không bỏ cuộc. Cái nắm tay đúng lúc đã làm thay đổi mọi thứ. Điều kỳ diệu đã xảy ra, cuộc sống thực sự xứng đáng để được sống dù nó nhiều lúc thật khó khăn. Mẹ có mang mà lại thai đôi. Cả nhà vỡ oà trong niềm vui vô bờ bến. Nhưng rồi bắt đầu một cuộc hành trình đầy gian nan vất vả để đến ngày mẹ tròn con vuông.
Ba tháng đầu do bị ra máu (bác sỹ bảo có hiện tượng tụ máu dưới màng nuôi) nên mẹ phải nằm một chỗ, chỉ được vận động nhẹ nhàng. Nhưng bàn tay chăm sóc từng bữa ăn của bà nội, bà ngoại , bàn tay cần mẫn của bố gỡ những bát cháo cá chép đầy xương... và rất nhiều những cái nắm tay động viên an ủi của bạn bè đã giúp mẹ con mình vượt qua khó khăn.
Giai đoạn giữa là thời kỳ đẹp như mùa xuân. Mẹ không còn bị cảm giác nghén ngẩm khó chịu. Đêm đêm bố mẹ lại nắm tay nhau đi dạo dọc con đường nhỏ nồng nàn hoa sữa và tưởng tượng cái ngày bố mẹ được nắm những bàn tay bé xíu của các con tung tăng dạo chơi.
Nhưng ba tháng cuối lại là thời kỳ cực kỳ nguy hiểm, mẹ phải nằm viện theo dõi vì những cơn co liên tục. Thai đôi thường rất to, hai con chắc nằm trong bụng chật chội quá nên cứ đòi ra sớm. mẹ hầu như luôn ở trong tình trạng truyền thuốc giảm co để giữ thai. Bàn tay mẹ chi chít những vết tiêm.Mỗi lần lấy ven, y tá phải mò mẫm mãi để tìm mạch, mẹ không dám nhìn còn bố con nắm lấy tay động viên vợ mà cứ run run.
Khi mới được 36 tuần, tự dưng cả người mẹ mẩn nổi như da cóc, ngứa ngáy cả ngày và đêm. Bác sỹ kết luận bị nhiễm độc thai nghén chỉ định mổ ngay.
Và mẹ quên sao được khoảng khắc Bun Beo ra đời, một ngày nắng đẹp - ngày 19/4. Mẹ hồi hộp đến thóp tim khi nghe tiếng khóc của Bun đầu tiên rồi đến Beo. Hai đứa khóc to lắm, họ đưa ra phòng ngoài rồi mà tiếng khóc vẫn còn vang vang. Rồi khi cô hộ lý đưa hai đứa quấn trong hai vỏ chăn, mặt đầy phấn trắng cho mẹ nhìn mặt, mẹ cảm thấy hạnh phúc nghẹn cả lồng ngực, cảm giác thật khó thở và nước mắt cứ thế tuôn trào ra.
Các con trai ơi, những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim mẹ sau giai đoạn mang thai vất vả là những cái nắm tay đầy ấm áp yêu thương chân thành.
Bây giờ, sang đường cũng có lúc bố con quên nắm tay mẹ, cũng có lúc mẹ khóc, bố cũng chẳng nhớ nắm tay động viên...Nhưng quan trọng là trong cuộc đời này quý giá nhất là có những cái nắm tay đúng lúc và sẽ theo ta suốt cuộc đời. Mẹ làm bài thơ này tặng bố và các con trai nhé:
Lần đầu tiên anh nắm tay em
Cái nắm tay rẩy run hôi hổi nóng
Bàn tay anh to và bàn tay em bé bỏng
Sợi yêu thương nối giữa hai người
Anh nắm tay em mỗi khi em cười
Anh nắm tay em mỗi khi em khóc
Khi em sợ, anh nắm em thật chặt
Thật diệu kỳ bàn tay anh ơi
Anh cứ nắm tay em mãi không thôi
Giữ vào emnhững điều tốt nhất
Cái nắm tay nói bao điều chân thật
Sẽ theo em đi suốt cuộc đời
Bài học đầu tiên mẹ muốn dạy cho con là hãy nắm tay yêu thương cho đến khi có thể, đừng buông tay các con nhé.
ST