Hành Trình Qua Xứ Mộng

cảm thấy truyện như thế nào?

  • hay

    Số phiếu: 0 0,0%
  • không hay

    Số phiếu: 0 0,0%
  • bình thường

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    0
Tham gia
15/6/2025
Bài viết
2
Chương 2: Gặp gỡ trên Đồi Mộng Ca

Con đường đá phát sáng dần dẫn Mina và Suki đến chân một ngọn đồi phủ sương mù nhẹ. Ở đó, thấp thoáng sau màn sương là cánh cổng cổ kính của một lâu đài, đen sì và rêu phong – Lâu Đài Bóng Đêm.

suki dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Đây là thử thách đầu tiên,” nó nói. “Lâu Đài Bóng Đêm có sức mạnh bóp nghẹt mọi hy vọng. Chỉ những ai giữ được trái tim sáng mới có thể đi qua.”

Mina hít một hơi sâu, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nhưng cô không từ bỏ.

“Chúng ta vào thôi, suki.”

Cánh cổng mở ra bằng tiếng rít khẽ, như đang thở. Bước vào lâu đài, bóng tối dày đặc bao trùm, bức tường như nuốt lấy ánh sáng nhỏ bé từ đôi tay Mina. Mọi thứ trở nên u ám, âm thanh vang vọng rùng rợn. Bỗng nhiên, bóng tối quanh họ bắt đầu co lại, biến thành hình những bóng ma mờ nhạt, thì thầm những lời dối trá và sợ hãi.
“Ngươi không đủ sức mạnh.”
“Rời đi trước khi quá muộn.”
“Ngươi chỉ là một đứa trẻ, không xứng đáng…”
Mina cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra. Những lời đó như đâm vào cô bé, làm cô nghi hoặc bản thân.
Suki vươn ra, đậu lên vai Mina.
“Đừng nghe họ. Đó chỉ là bóng tối trong lòng ngươi mà thôi. Hãy nhớ, ta ở đây, và ánh sáng trong trái tim ngươi là thứ vũ khí mạnh nhất.”
Mina nhắm mắt, hít thở sâu. Cô nghĩ về những giấc mơ, về hy vọng mà cô luôn giữ. Bàn tay cô phát sáng nhẹ, lan tỏa một làn ánh sáng ấm áp, dần xua tan bóng tối xung quanh. Bóng ma biến mất, lâu đài bớt âm u, ánh sáng len lỏi vào từng khe cửa, từng bức tường cũ kỹ. Khi Mina mở mắt, cô đã đứng ở sân trong của lâu đài, nơi ánh trăng ngập tràn, và bên cạnh vẫn là Nyx với nụ cười tự hào.
“Ngươi đã làm được,” Suki khen. “Điều quan trọng không phải là không sợ, mà là không để nỗi sợ ngăn cản ngươi bước tiếp.”
Mina mỉm cười, cảm thấy mình lớn hơn một chút, dũng cảm hơn một chút. Họ bước tiếp về phía Đồi Mộng Ca, nơi những người bạn mới đang chờ đón. Ánh sáng dịu dàng từ những bông hoa phát sáng quanh đồi như vỗ về Mina sau thử thách trong Lâu Đài Bóng Đêm. Không khí tràn đầy hương ngọt và tiếng cười rộn ràng từ xa vọng lại. Khi Mina bước lên đỉnh đồi, trước mắt cô hiện ra một ngôi làng nhỏ xinh xắn, nhà cửa được làm từ những cánh hoa khổng lồ, lợp lá pha lê và ánh sáng lung linh như pha lê. Tại đó, các sinh vật nhỏ nhắn, duyên dáng đang tụ tập: có những cô tiên tóc vàng óng ánh, chú thỏ biết nhảy dây và cả một chú sóc tinh nghịch với đôi mắt tròn xoe.

Một cô bé tiên nhỏ tóc đỏ rực như lửa nhảy tới trước Mina, mắt sáng long lanh.

“Chào mừng đến Đồi Mộng Ca! Tớ là Pippa – chuyên pháo hoa và kẹo bay!” cô bé nói, vừa nói vừa làm vài quả pháo hoa nhỏ bùng nổ lấp lánh giữa không trung.

Ngay sau đó, một chú sóc nhỏ tên Kip chạy tới, nhảy lên vai Mina rồi cười toe toét.

“Chúng tớ đã nghe về ngươi rồi! suki nói ngươi rất dũng cảm đấy!”

Pippa quay sang Suki, cười tinh nghịch:

“Bạn mèo của cậu thật tuyệt, Suki! Nhưng cẩn thận nhé, Đồi Mộng Ca luôn có chuyện bất ngờ.”

Mina cười đáp:

“Tớ rất vui được gặp mọi người. Tớ đã sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu rồi!”

Giữa lúc đó, từ phía xa, một bóng dáng thanh thoát xuất hiện – là một cô công chúa tóc bạch kim, mặc váy ánh bạc lấp lánh.

“Tớ là Talia, công chúa Đồi Mộng Ca,” cô nói nhẹ nhàng nhưng rạng rỡ. “Ngươi sẽ cần bạn bè trong hành trình này. Hãy cùng nhau vượt qua mọi thử thách nhé!”

Mina cảm thấy tim mình ấm áp. Lần đầu tiên trong đời, cô không đơn độc. Cô đã có bạn bè, đồng minh, và một thế giới mơ mộng rộng lớn đang chờ đón. Buổi tối trên Đồi Mộng Ca, bầu trời như được thêu bởi hàng nghìn vì sao lung linh, phản chiếu ánh sáng dịu dàng lên những cánh hoa pha lê. Mina ngồi bên đống lửa nhỏ, xung quanh là những người bạn mới — Pippa với mái tóc đỏ rực rỡ, Kip chú sóc nhí tinh nghịch và cô công chúa Talia thanh lịch.

Pippa phá vỡ sự im lặng trước:

“Này Mina, cậu có biết pháo hoa mà tớ làm không? Nó có thể biến thành những chiếc kẹo bay ăn được đấy!”

Mina cười:

“Thật á? Tớ chưa từng thấy kẹo bay bao giờ, nghe vui ghê!”

Kip nhảy lên vai Mina, mắt long lanh:

“Ở đây mọi thứ đều có phép thuật! Nếu cậu muốn, tớ có thể dẫn cậu đi xem rừng cây biết hát đêm nay.”

Talia mỉm cười dịu dàng, giọng nhẹ nhàng:

“Nhưng trước hết, hãy kể cho chúng tớ nghe về thế giới của cậu đi, Mina. Nó có giống nơi này không?”

Mina suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Ở đó, mọi thứ thực tế và bận rộn hơn. Có những lúc tớ cảm thấy bị mắc kẹt giữa những trách nhiệm và mơ ước. Ở đây, tớ thấy tự do và có hy vọng.”

Pippa gật đầu:
“Đó chính là sức mạnh của những giấc mơ, Mina! Chúng ta sẽ giúp cậu giữ lấy nó.”

suki từ đâu đó bước lại, đậu lên vai Mina:

“Hành trình mới chỉ bắt đầu. Mỗi người trong chúng ta đều có một phần ánh sáng riêng, và khi ta hợp lại, bóng tối sẽ không thể thắng.”

Mina cảm thấy lòng mình ấm áp, biết rằng dù thế giới có bao la, cô không còn đơn độc.

“Cảm ơn mọi người. Tớ rất vui vì được làm bạn với các cậu.”
Cả nhóm cười vang dưới bầu trời đêm huyền ảo. Ánh trăng dịu dàng phủ lên khu vườn hoa pha lê nơi Mina và nhóm bạn đang trò chuyện. Bỗng nhiên, nét mặt Talia trở nên nghiêm trọng hơn.
“Mina, tớ phải nói với cậu chuyện không vui,” công chúa Talia bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng có phần lo lắng. “Vương quốc Thalara đang bị đe dọa bởi những rắc rối kỳ lạ... những chiếc dây leo đen kịt đang lan rộng, bao phủ cả các vùng đất, làm héo úa cây cối và làm tê liệt phép thuật.”
Mina nhìn về phía rừng cây xa xa, nơi bầu trời dường như cũng u ám hơn.
“Talia, cậu có gặp rắc rối gì không?” Mina hỏi.
Công chúa cúi đầu, rồi giọng nói như nghẹn lại:
“Tớ vừa mới thoát khỏi một khu vực bị rắc rối bao vây. Những chiếc dây leo đen đã bủa vây tớ và bắt tớ không thể thoát ra. Nếu không có sự giúp đỡ, tớ sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.”

Suki nhảy xuống đất, ánh mắt sắc bén.

“Chúng ta không thể để rắc rối lan rộng thêm nữa. Phải hành động ngay.”

Pippa vỗ tay reo lên:
“Hãy để tớ làm pháo hoa rực rỡ làm sáng bừng bóng tối! Còn Kip sẽ dẫn đường!”
Mina gật đầu quyết tâm:
“Chúng ta cùng đi giúp công chúa. Cứ ở đây không làm gì không phải là cách.”
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển về phía rừng cây nơi Talia từng bị mắc kẹt. Những dây leo đen kịt quấn quanh các thân cây, chuyển động như sinh vật sống, cố gắng giữ chặt mọi thứ. Mina cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo, u ám từ những chiếc dây leo đó. Nhưng cô nhớ lời suki:
“Ánh sáng trong trái tim ngươi là vũ khí mạnh nhất.”
Mina lấy hết can đảm, đưa tay ra, bàn tay phát sáng rực rỡ một vòng hào quang ấm áp. Ánh sáng lan rộng, làm mềm và tan biến dần những chiếc dây leo đen quấn quanh công chúa. Talia thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn Mina. Nhờ có cậu và mọi người, tớ đã được giải cứu.”
Cả nhóm vui mừng ôm nhau
 
Quay lại
Top Bottom