củ chuối biết bay
Thành viên
- Tham gia
- 15/6/2025
- Bài viết
- 2
Chương 1 : Bên kia ánh sao rơi
Đêm ấy, Mina không ngủ được. Cô bé cứ trở mình mãi dưới lớp chăn, mắt mở to nhìn trần nhà trong khi tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ gỗ vang lên đều đặn như tiếng nhịp tim của một thế giới khác.
Ngoài cửa sổ, trời đầy sao – một bầu trời mà theo Mina, “trông như vừa bị rắc đường kính và kim tuyến.” Có một ngôi sao lớn hơn những ngôi khác. Nó không đứng yên. Nó đang rơi.
Mina ngồi bật dậy. Cô không kêu lên. Cô chỉ nín thở, áp mặt vào khung cửa kính lạnh buốt, theo dõi ánh sáng đang kéo theo một vệt dài như đuôi sao chổi rồi rơi xuống... ngay sau khu vườn nhà cô.
Và rồi... có điều gì đó gọi tên cô. Không bằng tiếng nói, mà bằng cảm giác.
Trái tim Mina đập rộn lên – một phần vì sợ, một phần vì phấn khích. Dưới chân, sàn nhà như mềm đi, chập chờn. Thế giới nghiêng nghiêng. Cô bé bước ra cửa, đi về phía nơi ánh sáng rơi xuống mà không hề hay biết mình đang đi vào một giấc mơ – một giấc mơ không giống bất kỳ giấc mơ nào trước đó.
Mina không nhớ rõ mình đã rời khỏi phòng như thế nào. Một khoảnh khắc trước, cô vẫn còn đứng bên cửa sổ, khoác áo choàng mỏng. Khoảnh khắc sau, mặt đất dưới chân cô đã mềm như nhung, và bầu trời trên đầu thì ngược.
Cô bé không đứng trong vườn nhà mình nữa.
Xung quanh là một cánh rừng phủ ánh bạc – mỗi chiếc lá như được dát ánh trăng, lấp lánh và yên tĩnh. Gió ở đây không thổi; nó ngân nga. Cả không gian như đang thở bằng một thứ nhịp điệu cổ xưa, quen mà lạ.
Mina lùi lại một bước.
“Chào.”Giọng nói vang lên đột ngột, làm cô bé giật mình. Một bóng nhỏ nhảy vọt xuống từ cành cây gần đó – nhanh như một tia chớp mềm mại. Là một con mèo. Không – một con mèo biết nói.
Bộ lông đen tuyền của nó lấp lánh như có dải ngân hà cuộn quanh. Mắt nó phát sáng, một bên xanh như ngọc lục bảo, bên còn lại ánh tím sâu như đá quý.
“Đừng sợ. Ta là Suki,” nó nói, với giọng nữ trầm, dịu mà không lạnh. “Người mộng du vừa đến, đúng như lời các vì sao nói.”
Mina há hốc miệng.
“C–cậu biết tôi?”
Suki gật đầu, đuôi cong nhẹ như một dấu hỏi.
“Ta không chỉ biết tên ngươi. Ta biết vì sao ngươi ở đây. Và ta biết... ngươi sẽ cần một người dẫn đường.”
Mina nuốt khan, lòng đầy những câu hỏi – nhưng kỳ lạ thay, không thấy sợ. Chỉ thấy tò mò. Như thể cả đời mình đã chờ một khoảnh khắc như thế này mà không hề hay biết.
“Được rồi,” cô bé nói, thở ra một hơi dài. “Thì dẫn tôi đi.
Mèo Suki nhếch mép – hay đó là một nụ cười
“Vậy thì theo ta, Mina của thế giới kia. Vương quốc Thalara đang đợi ngươi. Và... nó không còn nhiều thời gian đâu.” Suki nhảy nhẹ nhàng xuống mặt đất phủ đầy rêu bạc, đuôi vung vẩy như người chỉ huy một dàn nhạc nhỏ.
“Đi thôi, Mina. Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi bóng tối đang rình rập.”
Mina cẩn thận bước theo sau. Mỗi bước chân của cô như lướt qua những ánh sáng mờ ảo – nơi đây không phải là thế giới cô từng biết, mà là một mê cung của phép thuật và bí ẩn. Họ đi qua những tán cây khổng lồ, thân phủ lớp vảy bạc sáng lấp lánh, gió mang theo mùi hương của hoa quỳnh và hạt dẻ ngọt. Không khí thanh khiết khiến Mina cảm thấy dễ chịu, như được rửa sạch mọi lo âu.
“Ngươi sẽ thấy nhiều điều chưa từng tin vào mắt mình,” Suki nói, mắt sáng lấp lánh. “Vương quốc này từng là nơi của những giấc mơ ngọt ngào, nhưng bóng tối đã bắt đầu lan ra từ Vực Tối Vô Thanh.”
Suki liếc quanh, rồi nhìn Mina với ánh mắt sâu sắc:
“Ta biết ngươi sợ, nhưng không sao. Người mộng du có trái tim thuần khiết, và chính ngươi là hy vọng cuối cùng của Lunareth.”
Mina cảm thấy ngực mình như bị bóp nhẹ. Cô bé chưa từng nghĩ mình có thể quan trọng đến vậy.
“Nhưng tôi chỉ là một cô bé bình thường...” Mina nói nhỏ.
“Chỉ là một cô bé bình thường, nhưng mang trong mình sức mạnh của những giấc mơ thuần khiết,” Suki đáp.
Bỗng nhiên, giữa rừng bạc hiện ra một con đường nhỏ, được lát đá phát sáng dưới ánh trăng. Con đường uốn lượn dẫn về phía một ngọn đồi xa xa, nơi ánh sáng huyền ảo đang nhấp nháy.
“Đó là Đồi Mộng Ca,”
Suki nói, “nơi ngươi sẽ gặp những người bạn đầu tiên.”
Mina bước lên con đường, tim đập rộn ràng. Cô biết rằng cuộc phiêu lưu của mình mới chỉ bắt đầu. Bước chân trên con đường đá phát sáng, Mina và Suki tiến sâu vào rừng bạc. Mỗi bước đi của họ đều in lại vệt sáng mờ ảo như dấu chân của các vì sao.
Suki vẫn đi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô bé với ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo. Một lúc lâu, nó bỗng lên tiếng:
“Mina, ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không?”
Mina ngước nhìn con mèo lạ, hơi bất ngờ.
“Không... Tại sao vậy?”
Suki ngồi xuống, vẫy đuôi nhẹ.
“Bởi vì ngươi không giống những người khác. Ngươi có trái tim trong sáng, dũng cảm, và đặc biệt nhất là... ngươi mơ nhiều. Mơ không chỉ khi ngủ, mà cả khi thức.”
Mina cảm thấy lạ lùng trong lòng. Cô bé thường thấy mình là người hay mơ mộng, bị bố mẹ và bạn bè chê là “mơ mộng hão huyền” mà.
“Nhưng... tôi cũng hay sợ nữa,” Mina thổ lộ. “Sợ không đủ mạnh, sợ sẽ làm mọi thứ tệ hơn.”
Suki bước đến, đặt nhẹ cái đầu nhỏ lên đầu Mina, mắt ánh lên sự ấm áp.
“Sợ là điều bình thường. Thế nhưng, dũng cảm không phải là không sợ, mà là dù sợ vẫn bước tiếp. Ta sẽ luôn bên ngươi, dù bóng tối có lớn đến đâu.”
Mina mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy không cô đơn.
“Vậy Suki, cậu có từng sợ không?”
Suki liếc mắt, hơi giễu cợt:
“Ta? Làm mèo phép thuật từ bao thế kỷ nay, ta chẳng sợ gì hết!”
Rồi nó nhảy lên vai Mina, giọng nói trêu chọc:
“Nhưng mà, nếu có sợ, thì chắc là sợ phải... ăn cá sống mãi thôi.”
Mina bật cười khúc khích, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ khoảnh khắc đó, Mina không còn coi Suki chỉ là một hướng dẫn viên bí ẩn, mà đã xem cậu như một người bạn thân, người đồng hành tin cậy cho mọi chuyến phiêu lưu kỳ thú phía trước.
Đêm ấy, Mina không ngủ được. Cô bé cứ trở mình mãi dưới lớp chăn, mắt mở to nhìn trần nhà trong khi tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ gỗ vang lên đều đặn như tiếng nhịp tim của một thế giới khác.
Ngoài cửa sổ, trời đầy sao – một bầu trời mà theo Mina, “trông như vừa bị rắc đường kính và kim tuyến.” Có một ngôi sao lớn hơn những ngôi khác. Nó không đứng yên. Nó đang rơi.
Mina ngồi bật dậy. Cô không kêu lên. Cô chỉ nín thở, áp mặt vào khung cửa kính lạnh buốt, theo dõi ánh sáng đang kéo theo một vệt dài như đuôi sao chổi rồi rơi xuống... ngay sau khu vườn nhà cô.
Và rồi... có điều gì đó gọi tên cô. Không bằng tiếng nói, mà bằng cảm giác.
Trái tim Mina đập rộn lên – một phần vì sợ, một phần vì phấn khích. Dưới chân, sàn nhà như mềm đi, chập chờn. Thế giới nghiêng nghiêng. Cô bé bước ra cửa, đi về phía nơi ánh sáng rơi xuống mà không hề hay biết mình đang đi vào một giấc mơ – một giấc mơ không giống bất kỳ giấc mơ nào trước đó.
Mina không nhớ rõ mình đã rời khỏi phòng như thế nào. Một khoảnh khắc trước, cô vẫn còn đứng bên cửa sổ, khoác áo choàng mỏng. Khoảnh khắc sau, mặt đất dưới chân cô đã mềm như nhung, và bầu trời trên đầu thì ngược.
Cô bé không đứng trong vườn nhà mình nữa.
Xung quanh là một cánh rừng phủ ánh bạc – mỗi chiếc lá như được dát ánh trăng, lấp lánh và yên tĩnh. Gió ở đây không thổi; nó ngân nga. Cả không gian như đang thở bằng một thứ nhịp điệu cổ xưa, quen mà lạ.
Mina lùi lại một bước.
“Chào.”Giọng nói vang lên đột ngột, làm cô bé giật mình. Một bóng nhỏ nhảy vọt xuống từ cành cây gần đó – nhanh như một tia chớp mềm mại. Là một con mèo. Không – một con mèo biết nói.
Bộ lông đen tuyền của nó lấp lánh như có dải ngân hà cuộn quanh. Mắt nó phát sáng, một bên xanh như ngọc lục bảo, bên còn lại ánh tím sâu như đá quý.
“Đừng sợ. Ta là Suki,” nó nói, với giọng nữ trầm, dịu mà không lạnh. “Người mộng du vừa đến, đúng như lời các vì sao nói.”
Mina há hốc miệng.
“C–cậu biết tôi?”
Suki gật đầu, đuôi cong nhẹ như một dấu hỏi.
“Ta không chỉ biết tên ngươi. Ta biết vì sao ngươi ở đây. Và ta biết... ngươi sẽ cần một người dẫn đường.”
Mina nuốt khan, lòng đầy những câu hỏi – nhưng kỳ lạ thay, không thấy sợ. Chỉ thấy tò mò. Như thể cả đời mình đã chờ một khoảnh khắc như thế này mà không hề hay biết.
“Được rồi,” cô bé nói, thở ra một hơi dài. “Thì dẫn tôi đi.
Mèo Suki nhếch mép – hay đó là một nụ cười
“Vậy thì theo ta, Mina của thế giới kia. Vương quốc Thalara đang đợi ngươi. Và... nó không còn nhiều thời gian đâu.” Suki nhảy nhẹ nhàng xuống mặt đất phủ đầy rêu bạc, đuôi vung vẩy như người chỉ huy một dàn nhạc nhỏ.
“Đi thôi, Mina. Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi bóng tối đang rình rập.”
Mina cẩn thận bước theo sau. Mỗi bước chân của cô như lướt qua những ánh sáng mờ ảo – nơi đây không phải là thế giới cô từng biết, mà là một mê cung của phép thuật và bí ẩn. Họ đi qua những tán cây khổng lồ, thân phủ lớp vảy bạc sáng lấp lánh, gió mang theo mùi hương của hoa quỳnh và hạt dẻ ngọt. Không khí thanh khiết khiến Mina cảm thấy dễ chịu, như được rửa sạch mọi lo âu.
“Ngươi sẽ thấy nhiều điều chưa từng tin vào mắt mình,” Suki nói, mắt sáng lấp lánh. “Vương quốc này từng là nơi của những giấc mơ ngọt ngào, nhưng bóng tối đã bắt đầu lan ra từ Vực Tối Vô Thanh.”
Suki liếc quanh, rồi nhìn Mina với ánh mắt sâu sắc:
“Ta biết ngươi sợ, nhưng không sao. Người mộng du có trái tim thuần khiết, và chính ngươi là hy vọng cuối cùng của Lunareth.”
Mina cảm thấy ngực mình như bị bóp nhẹ. Cô bé chưa từng nghĩ mình có thể quan trọng đến vậy.
“Nhưng tôi chỉ là một cô bé bình thường...” Mina nói nhỏ.
“Chỉ là một cô bé bình thường, nhưng mang trong mình sức mạnh của những giấc mơ thuần khiết,” Suki đáp.
Bỗng nhiên, giữa rừng bạc hiện ra một con đường nhỏ, được lát đá phát sáng dưới ánh trăng. Con đường uốn lượn dẫn về phía một ngọn đồi xa xa, nơi ánh sáng huyền ảo đang nhấp nháy.
“Đó là Đồi Mộng Ca,”
Suki nói, “nơi ngươi sẽ gặp những người bạn đầu tiên.”
Mina bước lên con đường, tim đập rộn ràng. Cô biết rằng cuộc phiêu lưu của mình mới chỉ bắt đầu. Bước chân trên con đường đá phát sáng, Mina và Suki tiến sâu vào rừng bạc. Mỗi bước đi của họ đều in lại vệt sáng mờ ảo như dấu chân của các vì sao.
Suki vẫn đi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô bé với ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo. Một lúc lâu, nó bỗng lên tiếng:
“Mina, ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không?”
Mina ngước nhìn con mèo lạ, hơi bất ngờ.
“Không... Tại sao vậy?”
Suki ngồi xuống, vẫy đuôi nhẹ.
“Bởi vì ngươi không giống những người khác. Ngươi có trái tim trong sáng, dũng cảm, và đặc biệt nhất là... ngươi mơ nhiều. Mơ không chỉ khi ngủ, mà cả khi thức.”
Mina cảm thấy lạ lùng trong lòng. Cô bé thường thấy mình là người hay mơ mộng, bị bố mẹ và bạn bè chê là “mơ mộng hão huyền” mà.
“Nhưng... tôi cũng hay sợ nữa,” Mina thổ lộ. “Sợ không đủ mạnh, sợ sẽ làm mọi thứ tệ hơn.”
Suki bước đến, đặt nhẹ cái đầu nhỏ lên đầu Mina, mắt ánh lên sự ấm áp.
“Sợ là điều bình thường. Thế nhưng, dũng cảm không phải là không sợ, mà là dù sợ vẫn bước tiếp. Ta sẽ luôn bên ngươi, dù bóng tối có lớn đến đâu.”
Mina mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy không cô đơn.
“Vậy Suki, cậu có từng sợ không?”
Suki liếc mắt, hơi giễu cợt:
“Ta? Làm mèo phép thuật từ bao thế kỷ nay, ta chẳng sợ gì hết!”
Rồi nó nhảy lên vai Mina, giọng nói trêu chọc:
“Nhưng mà, nếu có sợ, thì chắc là sợ phải... ăn cá sống mãi thôi.”
Mina bật cười khúc khích, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ khoảnh khắc đó, Mina không còn coi Suki chỉ là một hướng dẫn viên bí ẩn, mà đã xem cậu như một người bạn thân, người đồng hành tin cậy cho mọi chuyến phiêu lưu kỳ thú phía trước.