YSTLY
Thành viên
- Tham gia
- 6/9/2025
- Bài viết
- 19
Cánh cổng trường cấp hai mở ra, mang theo mùi phấn bảng và những tiếng reo hò ồn ã của tuổi mới lớn. Thật trùng hợp, Hạ An và Kiều Diên, hai đứa trẻ hàng xóm, lại cùng chung một lớp học, thậm chí còn được sắp xếp ngồi cùng bàn.
Kiều Diên vẫn giữ vẻ bướng bỉnh và lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của Hạ An bên cạnh đã tạo nên một thay đổi vi tế, chậm rãi. Bàn của họ trở thành một khu vực đối lập: bên trái của Kiều Diên là những cuốn sách Toán, sách khoa học, và một cuốn sổ ghi chi chít công thức, phép tính; bên phải của Hạ An là những chồng giấy nháp nguệch ngoạc hình bông hoa, chiếc lá, và những hộp màu lộn xộn.
"Kiều Diên, làm ơn giãn ra một chút đi," Hạ An thì thầm, cô bé đang cố gắng chống cằm vẽ một bức chibi trên bìa sách. "Cậu chiếm hết không gian của tớ rồi."
"Vẽ vời là hoạt động chiếm không gian lãng phí," cậu đáp mà không thèm nhìn.
"Vẽ vời là một hoạt động chữa lành tâm hồn!" Hạ An nhún vai, rồi mỉm cười, chìa ra một viên kẹo dẻo hình thỏ vị dâu tây.
Kiều Diên đang viết dở công thức, bút chì khựng lại. Cậu nhìn viên kẹo màu hồng nhạt, rồi nhìn Hạ An.
"Kẹo thỏ vị dâu tây này. Ngon lắm đó, ăn đi!" Hạ An thì thầm, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Tớ mua cả gói lận, ăn đi, ngon lắm!"
Kiều Diên cau mày. Cậu ghét đồ ngọt, và ghét cả cái giọng điệu ra lệnh đáng yêu đó của cô bé. Cậu nhắm mắt làm ngơ, lẳng lặng nhận lấy viên kẹo từ tay Hạ An và đưa thẳng vào miệng.
Vị dâu tây chua nhẹ tan ra. Kiều Diên không nói gì, chỉ tiếp tục cắm cúi vào bài tập, trong đầu tự nhủ: Đúng là không quá ngọt.
Những ngày tháng cấp hai trôi qua dưới sự "quấy nhiễu" không ngừng của Hạ An. Cô bé kéo Kiều Diên đi ăn kem, bắt cậu xem triển lãm tranh, và thậm chí thuyết phục cậu tham gia một buổi ngoại khóa của lớp. Kiều Diên luôn miễn cưỡng đi theo, nhưng khi đứng giữa đám đông, cậu lại vô thức tìm kiếm bóng dáng cô bạn bàn bên.
Một lần, khi Hạ An bị điểm thấp môn Toán và ngồi buồn thiu. Kiều Diên, sau khi nhìn cô bé thở dài đến lần thứ mười lăm, đã đẩy cuốn vở của mình sang.
"Chẳng qua tớ thấy cậu quá ngốc thôi, Hạ An ạ. Sai một phép chuyển vế cơ bản như thế chứ?" cậu lẩm bẩm, giọng cậu vẫn lạnh lùng, nhưng tay cậu lại cầm bút chì, cẩn thận khoanh tròn lỗi sai và viết thêm một công thức nhỏ bên cạnh.
Hạ An ngước nhìn cậu, đôi mắt long lanh chứa đầy sự biết ơn. "Cảm ơn cậu, Kiều Diên! Cậu đúng là phù thủy Toán học của tớ!"
Kiều Diên cảm thấy tai mình hơi nóng lên trước cụm từ ngốc nghếch đó. Vẻ mặt cậu nhíu lại, cố tạo ra một khoảng cách lạnh lùng. Cậu nhanh chóng che giấu cảm xúc."Chẳng qua tớ thấy cậu quá ngốc thôi, Hạ An ạ. "
Cậu bé vội vã kéo vở về. Ở cái tuổi đầy bướng bỉnh này, Kiều Diên còn quá nhỏ để nhận thức được rằng, hành động lầm lì dành cả giờ ra chơi để giải thích cho cô bé những khái niệm "cơ bản" không phải vì cậu muốn trêu chọc sự ngốc nghếch của Hạ An, mà là vì cậu không chịu nổi cảnh thấy cô bé nhăn nhó. Cậu chưa thể gọi tên những cảm xúc đang lớn lên trong lòng, chỉ biết lầm lì bảo vệ sự dịu dàng bên cạnh mình.
Đến cuối năm học lớp Tám, cô bé vẫn chỉ xem Kiều Diên là cậu bạn bướng bỉnh cùng bàn. Thế nhưng, giữa hai đứa trẻ đã hình thành một sợi dây ràng buộc bền chặt hơn cả những chiếc lá rẻ quạt mỏng manh, kéo họ vào cùng một quỹ đạo mà không một ai trong số họ nhận ra.
Kiều Diên vẫn giữ vẻ bướng bỉnh và lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của Hạ An bên cạnh đã tạo nên một thay đổi vi tế, chậm rãi. Bàn của họ trở thành một khu vực đối lập: bên trái của Kiều Diên là những cuốn sách Toán, sách khoa học, và một cuốn sổ ghi chi chít công thức, phép tính; bên phải của Hạ An là những chồng giấy nháp nguệch ngoạc hình bông hoa, chiếc lá, và những hộp màu lộn xộn.
"Kiều Diên, làm ơn giãn ra một chút đi," Hạ An thì thầm, cô bé đang cố gắng chống cằm vẽ một bức chibi trên bìa sách. "Cậu chiếm hết không gian của tớ rồi."
"Vẽ vời là hoạt động chiếm không gian lãng phí," cậu đáp mà không thèm nhìn.
"Vẽ vời là một hoạt động chữa lành tâm hồn!" Hạ An nhún vai, rồi mỉm cười, chìa ra một viên kẹo dẻo hình thỏ vị dâu tây.
Kiều Diên đang viết dở công thức, bút chì khựng lại. Cậu nhìn viên kẹo màu hồng nhạt, rồi nhìn Hạ An.
"Kẹo thỏ vị dâu tây này. Ngon lắm đó, ăn đi!" Hạ An thì thầm, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Tớ mua cả gói lận, ăn đi, ngon lắm!"
Kiều Diên cau mày. Cậu ghét đồ ngọt, và ghét cả cái giọng điệu ra lệnh đáng yêu đó của cô bé. Cậu nhắm mắt làm ngơ, lẳng lặng nhận lấy viên kẹo từ tay Hạ An và đưa thẳng vào miệng.
Vị dâu tây chua nhẹ tan ra. Kiều Diên không nói gì, chỉ tiếp tục cắm cúi vào bài tập, trong đầu tự nhủ: Đúng là không quá ngọt.
Những ngày tháng cấp hai trôi qua dưới sự "quấy nhiễu" không ngừng của Hạ An. Cô bé kéo Kiều Diên đi ăn kem, bắt cậu xem triển lãm tranh, và thậm chí thuyết phục cậu tham gia một buổi ngoại khóa của lớp. Kiều Diên luôn miễn cưỡng đi theo, nhưng khi đứng giữa đám đông, cậu lại vô thức tìm kiếm bóng dáng cô bạn bàn bên.
Một lần, khi Hạ An bị điểm thấp môn Toán và ngồi buồn thiu. Kiều Diên, sau khi nhìn cô bé thở dài đến lần thứ mười lăm, đã đẩy cuốn vở của mình sang.
"Chẳng qua tớ thấy cậu quá ngốc thôi, Hạ An ạ. Sai một phép chuyển vế cơ bản như thế chứ?" cậu lẩm bẩm, giọng cậu vẫn lạnh lùng, nhưng tay cậu lại cầm bút chì, cẩn thận khoanh tròn lỗi sai và viết thêm một công thức nhỏ bên cạnh.
Hạ An ngước nhìn cậu, đôi mắt long lanh chứa đầy sự biết ơn. "Cảm ơn cậu, Kiều Diên! Cậu đúng là phù thủy Toán học của tớ!"
Kiều Diên cảm thấy tai mình hơi nóng lên trước cụm từ ngốc nghếch đó. Vẻ mặt cậu nhíu lại, cố tạo ra một khoảng cách lạnh lùng. Cậu nhanh chóng che giấu cảm xúc."Chẳng qua tớ thấy cậu quá ngốc thôi, Hạ An ạ. "
Cậu bé vội vã kéo vở về. Ở cái tuổi đầy bướng bỉnh này, Kiều Diên còn quá nhỏ để nhận thức được rằng, hành động lầm lì dành cả giờ ra chơi để giải thích cho cô bé những khái niệm "cơ bản" không phải vì cậu muốn trêu chọc sự ngốc nghếch của Hạ An, mà là vì cậu không chịu nổi cảnh thấy cô bé nhăn nhó. Cậu chưa thể gọi tên những cảm xúc đang lớn lên trong lòng, chỉ biết lầm lì bảo vệ sự dịu dàng bên cạnh mình.
Đến cuối năm học lớp Tám, cô bé vẫn chỉ xem Kiều Diên là cậu bạn bướng bỉnh cùng bàn. Thế nhưng, giữa hai đứa trẻ đã hình thành một sợi dây ràng buộc bền chặt hơn cả những chiếc lá rẻ quạt mỏng manh, kéo họ vào cùng một quỹ đạo mà không một ai trong số họ nhận ra.