- Tham gia
- 23/8/2012
- Bài viết
- 721
Có lẽ mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, anh sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời yêu em, mỉm cười với nỗi niềm của riêng anh!
Khi em rời xa anh,em đâu biết rằng cảm xúc của anh giờ đây chồng chất như thế nào?
Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng ...
Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng anh nữa!
Cuộc sống nhiều khi bắt chúng ta phải khó khăn để lựa chọn một điều gì đó cho riêng mình và, nó cũng dạy cho chúng ta cách phải biết chấp nhận, chấp nhận những điều xảy ra mà đôi khi ta không thể lường trước được.
Có thể quyết định đó chưa hẳn đã mang lại hạnh phúc cho anh, chưa hẳn đã làm tâm hồn anh thanh thản, chưa hẳn đã là quyết định đúng đắn...nhưng, anh chấp nhận sự lựa chọn cho con đường của riêng em!
Em đâu biết rằng, anh luôn tỏ ra tươi cười, vui vẻ khi gặp gỡ em, luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn mỗi khi nhìn vào ánh mắt em...
Nhưng, đằng sau những nụ cười và tính cách ấy, anh là con người như thế nào, em đâu có biết?
Khi không có em bên cạnh, cuộc sống của anh dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
Anh đã cố gắng lao vào công việc, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi anh chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến em thôi thì trong lòng anh càng cồn cào, nhức nhối.
Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua.
Em chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh, không thể hiểu được trái tim anh đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến em và, em cũng chẳng thể biết được cuộc sống của anh đã từng tẻ nhạt và đơn độc như thế nào...!
Ngày trước, mỗi khi nhớ về em, về những kỉ niệm của hai chúng mình,anh lại ngất ngây trong niềm hạnh phúc, đắm chìm trong sự bình yên khi được ở bên cạnh em.
Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ về em, lòng anh lại thắt lại, một nỗi buồn nặng trĩu hay một nỗi hờn trách xa xôi....
Chúng mình quen nhau và đến với nhau cũng bình lặng quá, phải không em? Cuộc tình ấy, em đã từng nâng niu, trân trọng, em vun vén, dựng xây, em mơ ước, hi vọng... em làm tất cả những gì có thể chỉ mong được nhìn thấy nụ cười trên môi anh, chỉ mong cho tình yêu ấy mãi vẹn nguyên và yên bình như thế, chỉ mong... anh mãi là của em, mãi ở bên cạnh em, yêu thương và chăm sóc em như những ngày xưa ấy!Là anh đã phá hỏng nó....
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn,anh vẫn phải tiếp tục với những ngày tháng không có em bên cạnh.
Dẫu biết rằng, ở ngoài kia, vẫn có người con trai khác luôn muốn được chở che cho em, muốn được san sẻ cùng em những nỗi niềm trong cuộc sống, muốn là bờ vai cứng rắn để em dựa dẫm những khi thất bại...
Nhưng, làm sao anh có thể quên em? Làm sao có thể quên khi hình ảnh của em vẫn vẹn nguyên và gần gũi như ngày nào?
Làm sao anh có thể dành bờ vai ấy khi người dựa vào không phải là em?
Làm sao có thể...đây em?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả?
Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng?
Anh cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...!
Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của em, những kỉ niệm bên em, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn em trao... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho anh biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy anh cách phải biết chấp nhận.
Chấp nhận cuộc sống không có em bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài trên con đường của riêng anh...
Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao, cuộc sống sẽ mang đến cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết!
Mong cho em bình yên bên, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của em...!
Anh lặng lẽ một mình bước đi trên con đường của riêng anh!
Con đường ấy không có em bên cạnh, không có em chung bước, không có em chia sớt nỗi buồn, vui...
Nhưng,anh vẫn tin mình sẽ mạnh mẽ và cứng rắn hơn khi không có em, không có bàn tay em nắm lấy bàn tay anh để dìu anh dậy mỗi khi anh vấp ngã,hay ôm trọn em vào lòng những khi em khóc...
Để rồi, mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, anh sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời yêu em, mỉm cười với nỗi niềm của riêng anh!
Khi em rời xa anh,em đâu biết rằng cảm xúc của anh giờ đây chồng chất như thế nào?
Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng ...
Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng anh nữa!
Cuộc sống nhiều khi bắt chúng ta phải khó khăn để lựa chọn một điều gì đó cho riêng mình và, nó cũng dạy cho chúng ta cách phải biết chấp nhận, chấp nhận những điều xảy ra mà đôi khi ta không thể lường trước được.
Có thể quyết định đó chưa hẳn đã mang lại hạnh phúc cho anh, chưa hẳn đã làm tâm hồn anh thanh thản, chưa hẳn đã là quyết định đúng đắn...nhưng, anh chấp nhận sự lựa chọn cho con đường của riêng em!
Em đâu biết rằng, anh luôn tỏ ra tươi cười, vui vẻ khi gặp gỡ em, luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn mỗi khi nhìn vào ánh mắt em...
Nhưng, đằng sau những nụ cười và tính cách ấy, anh là con người như thế nào, em đâu có biết?
Khi không có em bên cạnh, cuộc sống của anh dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
Anh đã cố gắng lao vào công việc, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi anh chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến em thôi thì trong lòng anh càng cồn cào, nhức nhối.
Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua.
Em chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh, không thể hiểu được trái tim anh đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến em và, em cũng chẳng thể biết được cuộc sống của anh đã từng tẻ nhạt và đơn độc như thế nào...!
Ngày trước, mỗi khi nhớ về em, về những kỉ niệm của hai chúng mình,anh lại ngất ngây trong niềm hạnh phúc, đắm chìm trong sự bình yên khi được ở bên cạnh em.
Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ về em, lòng anh lại thắt lại, một nỗi buồn nặng trĩu hay một nỗi hờn trách xa xôi....
Chúng mình quen nhau và đến với nhau cũng bình lặng quá, phải không em? Cuộc tình ấy, em đã từng nâng niu, trân trọng, em vun vén, dựng xây, em mơ ước, hi vọng... em làm tất cả những gì có thể chỉ mong được nhìn thấy nụ cười trên môi anh, chỉ mong cho tình yêu ấy mãi vẹn nguyên và yên bình như thế, chỉ mong... anh mãi là của em, mãi ở bên cạnh em, yêu thương và chăm sóc em như những ngày xưa ấy!Là anh đã phá hỏng nó....
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn,anh vẫn phải tiếp tục với những ngày tháng không có em bên cạnh.
Dẫu biết rằng, ở ngoài kia, vẫn có người con trai khác luôn muốn được chở che cho em, muốn được san sẻ cùng em những nỗi niềm trong cuộc sống, muốn là bờ vai cứng rắn để em dựa dẫm những khi thất bại...
Nhưng, làm sao anh có thể quên em? Làm sao có thể quên khi hình ảnh của em vẫn vẹn nguyên và gần gũi như ngày nào?
Làm sao anh có thể dành bờ vai ấy khi người dựa vào không phải là em?
Làm sao có thể...đây em?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả?
Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng?
Anh cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...!
Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của em, những kỉ niệm bên em, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn em trao... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho anh biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy anh cách phải biết chấp nhận.
Chấp nhận cuộc sống không có em bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài trên con đường của riêng anh...
Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao, cuộc sống sẽ mang đến cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết!
Mong cho em bình yên bên, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của em...!
Anh lặng lẽ một mình bước đi trên con đường của riêng anh!
Con đường ấy không có em bên cạnh, không có em chung bước, không có em chia sớt nỗi buồn, vui...
Nhưng,anh vẫn tin mình sẽ mạnh mẽ và cứng rắn hơn khi không có em, không có bàn tay em nắm lấy bàn tay anh để dìu anh dậy mỗi khi anh vấp ngã,hay ôm trọn em vào lòng những khi em khóc...
Để rồi, mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, anh sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời yêu em, mỉm cười với nỗi niềm của riêng anh!