Giữa Mùa Hoa Anh Đào

Tham gia
27/11/2024
Bài viết
1
Chương 1: Lời Thì Thầm Của Trái Tim

Minh Châu nhìn mình trong gương quần áo gọn gàng, khuôn mặt vẫn giữ được sự tự tin dù trong lòng có chút lo lắng. Đây là ngày đầu tiên của cô ở cấp 3, một khởi đầu mới, một hành trình mới. Cô bước ra khỏi phòng, nhìn anh trai sinh đôi của mình rồi giọng mẹ nhẹ nhàng vang lên từ phòng bếp.

Nguyễn Diệu Linh (mẹ Minh Châu):

"Châu, Đức à,hai con ăn sáng chưa? Đừng quên mang theo nước nhé!"

Minh Châu:

"Con ăn rồi, mẹ đừng lo. Con sẽ đi học ngay bây giờ đây."

Minh Đức:

“ Con cũng ăn xong rồi mẹ ạ “

Cả hai vội vã bước ra ngoài, đạp xe đến trường. Dù ai cũng có chút lo lắng nhưng cũng đầy ắp sự mong chờ về những điều mới mẻ sẽ đến.

Khi vào lớp, Minh Châu đi nhanh về phía chỗ ngồi, bỏ lại anh trai phía sau. Cô không khỏi dừng lại khi nhìn thấy Đạt đang ngồi ở góc lớp, ánh mắt cậu sáng lên khi thấy cô.

Hoàng Đạt (nội tâm):

Lại là cô ấy… từ bé đến giờ, lúc nào cũng vậy. Nhưng hôm nay… không biết có gì thay đổi không?

Minh Châu bước tới, mỉm cười với Đạt.

Minh Châu:

"Chào Đạt! Mình không nghĩ sẽ gặp cậu sớm như vậy đấy!"

Hoàng Đạt:

"Chào Châu! Cũng lâu rồi không gặp nhau. Hôm nay, cậu cũng đẹp hơn trước đấy."

Minh Châu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn tươi cười.

Minh Châu:

"Cảm ơn! Thế hôm nay có gì thú vị không?"

Hoàng Đạt:

"Đừng lo, cấp 3 chẳng có gì là dễ dàng đâu, nhưng tôi sẽ giúp cậu."

Sau đó Minh Đức bước vào cùng bạn học sinh khác. Cả ba cùng trò chuyện vui vẻ nhưng có lẽ đối với Đạt và Châu thì hai người có cảm giác gần gũi, thân quen từ thuở nhỏ dần dần nhường chỗ cho những cảm xúc khó tả khác.

Mỗi buổi chiều sau giờ học, Minh Châu, Minh Đức và Hoàng Đạt đều dành thời gian chơi game chung. Họ cùng nhau chiến đấu trong trò Liên Quân, và dù Đức luôn ở vai trò người đi rừng(jung), Minh Châu lại rất thích chơi vị trí trợ thủ(sp) còn Đạt chơi vị trí xạ thủ (ad) rất giỏi.

Minh Châu:

"Đức, em nói này, anh đi rừng như vậy là không ổn đâu! Anh để bọn e ở đường dưới một mình sao anh không tính gank cho bọn e à?"

Minh Đức:

"Không sao đâu,có best xạ thủ bên cạnh em mà lo gì chúng ta sẽ thua! Chỉ cần anh đi rừng lấy nhiều tiền cho thằng Đạt là ad của em sẽ quét sạch team bạn “

Minh Châu (phản ứng khi thấy Đạt lại "quét sạch" đội bạn):

"Đạt, cậu làm tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy!"

Đạt (cười): "Thì ra Châu cũng biết khen đấy, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu."

Trận đấu kết thúc chiến thắng thuộc về team của họ, Minh Châu cười với hai người họ rồi lại tập trung vào màn hình. Cô không thể phủ nhận rằng mỗi khi Đạt ở gần, trái tim mình lại đập nhanh hơn một chút lại còn thêm ông a nói chữ “ của em “ trong làn da trắng đôi má hơi ửng đỏ.

Minh Châu (nội tâm):

“Liệu tôi có đang thích Đạt không? Nhưng sao tôi lại thấy ngại khi nghĩ đến điều đó?”

Một ngày nọ, trường tổ chức giải đấu thể thao. Minh Châu đăng ký tham gia môn bóng đá, dù cô chưa bao giờ chơi giỏi. Nhưng vào khoảnh khắc quan trọng nhất, cô bất ngờ có một cú sút tuyệt vời vào lưới đối thủ, khiến cả sân trường trầm trồ.

Đạt (đứng từ xa, thầm nghĩ):

“Châu thật sự không giống trước đây… Cú sút ấy, thật ấn tượng.”

Khi Minh Châu quay lại nhìn, cô thấy Đạt đứng nhìn mình. Cô mỉm cười, nhưng rồi Đạt lại thốt lên một câu khiến cả sân trường phải chú ý.

Đạt:

"Minh Châu, không chỉ xinh mà còn tài giỏi."

Khi nghe cậu nói câu đấy Minh Châu cảm thấy mặt mình nóng lên, trái tim đập nhanh hơn. Cô tự hỏi tại sao một câu khen đơn giản của Đạt lại có thể khiến cô xao xuyến đến vậy."

Minh Đức đứng bên cạnh nhìn cậu bạn thân của mình như thể đã ngầm hiểu ra gì đó rồi thốt lên:

Minh Đức:

"Mê rồi, mê em gái tôi rồi à?"

Đạt mặt hơi đỏ nhưng cũng chẳng hề giấu giếm, nhưng rồi cậu chỉ biết cười khẽ, không thể che giấu sự thật là mình đã để ý đến Minh Châu từ lâu. Cậu tiếp tục nhìn theo hình bóng của Minh Châu trên sân cỏ, trái tim như đập nhanh hơn.

Cả trường nhanh chóng chia sẻ câu nói đó lên mạng xã hội, tạo nên những hashtag nóng hổi. #MinhChauXinhTuyet, #DatThichChau lập tức được tạo ra, và tất cả đều nhanh chóng nhận được sự chú ý.

Chương 2 +3+4: Sự Thật Được Khám Phá, Tình Cảm Được Thừa Nhận

Minh Châu nhận ra rằng từ sau cú sút đó, mọi thứ giữa cô và Đạt đã thay đổi. Cô không còn cảm thấy thoải mái như trước, mà lại có những cảm giác khó tả khi nghĩ về cậu.

Minh Châu (nội tâm):
Làm sao mà Đạt lại nhìn mình như vậy? Liệu mình có cảm thấy điều gì đó đặc biệt không?

Tối hôm đó, Minh Châu không thể ngủ được, liên tục nghĩ về Đạt về lời nói của cậu vẫn còn vang bên tai "Minh Châu, không chỉ xinh mà còn tài giỏi." và cả cú sút đó.

Nhóm “ những chú zịt zời “ gồm bốn người bạn thân : Minh Châu, Kiều Loan, Thúy Hường, Kiều Vy. Trong đó Hường với Vy học trường gần trường của Châu còn Kiều Loan thì theo gia đình ra nước ngoài định cư

Thúy Hường ( nhắn tin vào nhóm những chú vịt zời )

“@ Kiều Loan hiện hồn bạn ey tin hot tin hot”

Kiều Loan ( nhắn tin trong nhóm )

“ Êy eey con kia tao chưa chết mà mày đã rủa bố rồi à con với cái thế đấy.”

Thúy Hường :

“ hahahaaa, con xin lỗi con xin lỗi mẹ Loan ạ nhưng mà có tin hot nè mẹ có hóng không ạ”

Kiều Loan:

“ Tin gì hot thế kể mẹ nghe đi con “

Kiều Vy :

“ Hôm nay con Châu nó đá bóng đấy lên hot search của trường luôn hot boy Hoàng Đạt 10A2 khen Minh Châu nhà mình xinh đẹp giờ cả trường đã đồn với bao nhiêu hashtag #MinhChauXinhDep#DatthichChau lan sang tận trường bọn tao luôn “

Kiều Loan:

“ Vãi đạn, thật à @ Minh Châu”

Thúy Hường:

“@Minh Châu”

Tường Vy :

“ @ Minh Châu quốc mẫu hồi cung điiiiii cho chúng con hóng hớt với “

Tiếng tag liên tục của nhó zịt zời khiến nhỏ phải dậy lấy điện thoại cô mở lên hoảng hồn với những gì chúng nó nói

Minh Châu( cô hoảng hốt nhắn tin trong nhóm ):

“ Cái éo gì vậy mấy má tại sao lại đồn lên tận trường chúng mày rồi giờ lan tận sang chỗ con Loan rồi vậy?????”

Kiều Loan :

“ Cái chuyện chúng nó nói đúng không đấy thằng Đạt nó khen mày à, nó có biểu hiện gì quan tâm mày không ?? “

Kiều Loan:

“ Kể hết nhanh lên con kia “

Minh Châu:

“Từ từ má để con định thần lại.”

Minh Châu:

“ Thiệt ra dạo này nó cũng hay mua sữa cho tao, xoa đầu tao đôi khi mở nắp chai nước cho tao. Cái lúc tao sút cú đá đó tao quay ra có nghe nó nói tuy hơi nhỏ nhưng tao chắc chắn nó nói “ Minh Châu, không chỉ xinh gái mà còn giỏi “ tao còn thấy nụ cười gian giá của ông Đức nhưng về nhà tao gặn hỏi thì ổng nhất quyết không trả lời tao.”

Kiều Loan, Thúy Hường ,Kiều Vy:

“ ohhhhhhhhhhhhh”

Minh Châu :

“ Chúng mày sao vậy ??”

Kiều Loan:

“ Mày thấy nó thế nào ?”

Minh Châu :

“ Thì lúc tao cũng hay nghĩ về nó lúc trước nó còn cứu tao nữa nhưng bọn tao là bạn thân, tao….tao sợ tình cảm từ một phía….”

Kiều Vy:

“ Bọn tao biết thừa rồi từ sau vụ nó cứu mày đấy mày toàn để ý nó “

Kiều Loan :

“ Nhưng nếu là nó thì bọn tao an tâm đấy nhà nó có điều kiện, học giỏi , đẹp zai đưa mày cho nó tao cx an tâm “

Minh Châu :

“ Trời ơi, mẹ bán con đi đấy à “

Thúy Hường :

“ Hahaa, đúng rồi đấy cảm ơn các mẹ đi bán con cho nhà giàu sau này ngồi đếm tiền đừng quên mẹ nhé!”

Minh Châu:

“ Bố chúng mày !!!”

Tường Vy :

“ Hường ơi, toang rồi”

Thúy Hường:

“ Sao đấy con kia ??”

Tường Vy :

“ Sau con Loan thì con Châu cũng có bồ rồi còn tao với mày thôi Hường ơi hay tao với mày yêu nhau đi!!”

Thúy Hường:

“ Eo ôi mẹ tha con đi mẹ con không bị less đâu”

Cuộc trò truyện kết thúc các cô gái cũng chịu đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai đi học

Ngày hôm sau, sau cú sút đó, Minh Châu nhận ra mọi thứ đã thay đổi. Mọi thứ không còn như trước, và cảm giác khó tả về Đạt khiến cô không thể dừng suy nghĩ về cậu.

Minh Châu (nội tâm):
Làm sao Đạt lại nhìn mình như vậy? Liệu mình có cảm thấy điều gì đó đặc biệt không?

Minh Châu đến trường, trong lớp học cô không thể không để ý đến một cô gái mới chuyển đến - Thanh Hằng. Cô ấy rất xinh đẹp, hòa đồng và nhanh chóng làm quen với các bạn trong lớp lên chỉ vừa mới đến nhưng Thanh Hằng đã được bầu làm tổ trưởng của tổ Đạt với Đức. Đặc biệt là cô có vẻ rất quan tâm đến Hoàng Đạt, khiến Minh Châu cảm thấy không vui chút nào.

Thanh Hằng (nở nụ cười tỏa sáng, tiếp cận Đạt):
"Chào bạn, mình là Thanh Hằng. Cậu là Hoàng Đạt phải không? Mình nghe nói về cậu nhiều rồi, thật sự ấn tượng."

Hoàng Đạt (cười ngại ngùng):
"Ừ, mình là Đạt. Rất vui được gặp cậu."

Minh Châu (thầm nghĩ trong lòng):
Lại là cô ta... Sao Đạt lại dễ dàng tiếp nhận người khác như vậy?

Cô thường xuyên tìm cách tiếp cận Đạt, hỏi chuyện về các môn học, hoặc đơn giản chỉ là ngồi gần cậu. Mỗi khi ra chơi Thanh Hằng luôn lấy lí do cô giáo nhờ lấy đồ hay là bê đồ Thanh Hằng đều gọi Đạt đi theo dù cậu không muốn nhưng cô giáo đã chỉ đích thân rồi cậu cũng không trốn được. Khi cả hai cùng đi lấy đồ họ song song trên hàng lang có vài bạn chơi chung nhó với Thanh Hằng liền trêu

Ngọc Hân :

“ Uiii, nhìn hai người xứng đôi thật đấy cứ như cặp đôi yêu nhau vậy .”

Thanh Hằng( mồn thì nói chứ mặt nhỏ cũng khoái ra mặt )

(mặt nhỏ dày hơn cái thớt nó thế cũng bày đặt ngại )

“ Hân này, mày nói thế mọi người hiểu lầ đấy”

Gương mặt của Châu cũng dần trờ lên xám xịt đi.

Sau một thời gian, với sự tấn công điên cuồng của Hằng Châu – Đạt không còn nói chuyện với nhau nhiều nữa hễ cậu đi đâu hay định bắt chuyện với Châu thì Hằng đều xuất hiện chen vào. Và rồi, vào một ngày nọ, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn khi Thanh Hằng tỏ tình với Hoàng Đạt.

Thanh Hằng (ngập ngừng, đỏ mặt nhưng quyết tâm nói):
"Đạt, mình... mình rất thích cậu. Mình nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu nhau, có thể trở thành một cặp không?"

Hoàng Đạt (cắn môi, lắc đầu nhẹ):
"Xin lỗi, Hằng. Mình rất quý cậu nhưng... mình không có cảm giác đó với cậu. Mình... mình thích Minh Châu."

Câu trả lời này khiến Hằng ngạc nhiên, nhưng sự thất vọng nhanh chóng biến thành một cơn giận. Cô cảm thấy bị tổn thương và không chấp nhận việc bị từ chối Thanh Hằng bỏ chạy khuất tầm mắt của Đạt.

Một tuần sau, Thanh Hằng tỏ tình với Đạt nhưng bị từ chối. Khi nghe Đạt nói anh thích Minh Châu, Hằng không chấp nhận và bắt đầu lên kế hoạch cô lập Châu.

Thanh Hằng (thở dài, quay đi, nói thầm):
"Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Nếu cậu thích Minh Châu, tôi sẽ khiến cho cô ta không thể tồn tại ở đây."

Hằng (nói với một nhóm bạn nữ trong lớp):
"Nghe nói Minh Châu đã tỏ tình với đàn anh Tuấn Kiệt, anh ấy còn có bạn gái là đàn chị Trịnh Vy, cô ấy là hot girl lớp. Còn Minh Châu cô ta chẳng có gì mà dám đi tỏ tình anh ấy trong khi cả trường đều biết hai người là một cặp."

Cả nhóm nữ (nhìn Minh Châu, thay đổi thái độ, bắt đầu xa lánh cô):
"Ồ, sao cô ta lại làm vậy nhỉ? Thật không thể hiểu nổi."

“ Cô ta nghĩ mình là ai chứ sao lại dám làm vậy”

“ Thật bỉ ổi”

“Nghĩ mình có tí xinh đẹp mà đã muốn làm trà xanh rồi.”

Thường thì sẽ Đạt ra rủ Đức đi học cả cô cũng leo đẽo theo sau hai người nhưng mấy ngày hôm nay Đạt luôn lấy lí do bận tránh mặt cô cũng không ra rủ a trai sinh đôi của cô. Trái tim của thiếu nữ mấy ngày nay cứ trống rỗng cả cô cũng cảm thấy mọi người ở trường xa lánh cô cũng chửi rủa cô vô liêm sỉ.

Hoàng Đạt cũng biết chuyện, và cậu buồn bã suốt ngày. Cậu không còn như mọi khi nữa, mỗi sáng đến lớp, Đạt đều ngủ gục trên bàn.

Đức (thấy Đạt buồn bã, lo lắng):
"Ê, Đạt, cậu sao thế? Bình thường cậu đâu có như vậy."

Đạt (vẫn u sầu, thở dài):
"Chẳng sao đâu, chỉ là... mình cảm thấy mệt mỏi thôi."

Giờ ra chơi Minh Đức, Nhật Mai ( bạn cùng lớp của Châu) lôi Minh Châu ra sau sân trường chất vấn cô:

Minh Đức:

“ Tại sao e lại làm thế??”

Minh Châu( cô trả lời trong hoang mang không biết bản thân đã làm gì ):

“ Ủa, gì vậy e làm cái gì??”

Nhật Mai :

“ Con nhỏ này, chuyện mày tỏ tình đàn anh Tuấn Kiệt có người yêu lan ra khắp đường rồi đấy mày cũng thừa biết anh Kiệt với chị Vy là người yêu mà sao mày lại làm thế?”

Minh Châu:

“ Gì vậy, tao đâu có thích a ý sao tao phải tỏ tình chứ tao có người mình…. À ý tao là tao không thích anh ý “

Nhật Mai( nghi hoặc hỏi lại ):

“Người gì chứ người mày thích à ???”

Minh Châu:

“ K..không có đâu “

“ Nhưng mà đứa nào đồn tao đi tỏ tình đàn anh thế”

Nhật Mai:

“ Tao không biết nữa!!”

Minh Đức ( cậu nghĩ ngợi gì đó ):

“ Có đứa chơi xấu mày rồi e gái, mày nghĩ xem mày có chọc ai dạo gần đây không??”

Minh Châu :

“ Em…em không biết dạo này em chẳng gây sự với ai cả .”

Minh Đức:

“ Này Mai.”

Nhật Mai :

“ What!!”

Đức :

“ Mày là đứa quan hệ rộng mày giúp bọn tao tìm hiểu xem ai là người tung tin đồn đi bọn mình phải minh oan cho con Châu không là nó sẽ xong đời đấy .”

Nhật Mai:

“ Ừ, mày yên tâm để tao điều tra xem ai là người chủ mưu.”

Minh Châu :

“ Cảm ơn mày nha.”

Nhật Mai :

“ Ơn nghĩa cái khỉ chó gì tao với mày có phải mới gặp nhau như con Hằng với mày đâu.”

Mai chợt nhớ đến một người bạn tên Khoa tuần trước có đi ra sau sân trường rồi nghe lời tỏ tình của Hằng dành cho Đạt. Cô đuổi Châu về lớp rồi nói suy nghĩ của mình ra cho Đức.

Nhát Mai:

“ Tao chợt nhớ một thứ đó là tuần trước lúc thằng khoa ra sau trường đổ lá nghe thấy tiếng con Hằng tỏ tình thằng Đạt rồi thằng Đạt nói thích con Châu.”

Đức( như hiểu ra ý của Mai):

“ Tin đồn này cũng chỉ mới có dạo gần đây chả nhẽ ….”

Nhật Mai:

“ Tao cũng nghĩ như mày khả năng con Hằng là người tung tin đồn đấy.”

Cả hai cùng trầm ngâm họ đều nhất quyết điều tra rõ chuyện này để minh oan cho Châu.

Ngày hôm sau với khả năng ngoại giao khủng của mình Mai đã kể cho Châu việc Hằng chính là kẻ tung tin đồn cũng là người chủ mưu việc cô lập cô trong lớp rồi còn nói xấu cô đủ đường.

Minh Châu rất sốc việc này, cô nghĩ mình với Hằng có thể trở thành bạn tốt không nhờ nó lại chơi sau lưng cô một cú đau đớn như vậy.

Minh Châu về nhà, tâm trạng rất tệ, kể lại cho nhóm bạn thân của mình - nhóm "Vịt Zời".

Vy (nổi giận):
"Không thể tin được, Thanh Hằng thật quá đáng! Cô ta đâu có quyền làm như vậy!"

Hường (xót xa cho bạn):
"Châu, đừng buồn. Tất cả mọi người đều hiểu chuyện, cậu sẽ không cô đơn đâu."

Minh Châu (vẫn buồn rầu):
"Không sao đâu, mọi người không hiểu được đâu. Mình chỉ cảm thấy thật sự thất vọng."

Trong khi đó Đức cũng thông não cho Đạt mọi chuyện. Cậu tự trách bản thân đã không thấu hiểu cô, tự trách bản thân cậu quyết tâm cùng Đức với Mai rửa oan cho cô.

Minh Châu bị cô lập, và cô không thể làm gì để thay đổi. Nhóm bạn "Vịt Zời" quyết định điều tra sự việc.

Kiều Loan (ngồi ở xa, nói qua điện thoại):
"Chắc chắn có gì đó không ổn. Tôi sẽ nghĩ cách tìm hiểu."

Hường (bàn bạc với Vy):
"Chúng ta cần phải tìm ra bằng chứng về những chuyện Thanh Hằng làm. Cậu nghĩ sao?"

Vy (gật đầu):
"Đúng vậy. Cả lớp đang bị Hằng thao túng, chúng ta phải làm gì đó."

Một vài giờ sau :

Kiều Loan :

“ Trong nhóm con Hằng có người bạn cũ của mày đấy Hường”

Thúy Hường:

“ Đức nào đấy, sao mày biết được chuyện này.”

Kiều Loan :

“ Haa, dễ thôi tao tốn vài giờ đồng hồ để soi facebook, instagram, tik tok của nó thì phải tìm ra những đứa chơi trong nhóm con Hằng chứ.”

Kiều Vy :

“ Không hổ danh chị Loan, thế cái đứa bạn cũ của Hường là ai đấy.”

KIều Loan:

“ Nguyễn Thị Lan “

Thúy Hường:

“ Là nó à, nhỏ ngồi cạnh tao lúc cấp 2 đúng không ?”

Kiều Loan :

“ Nhỏ đấy .”

Thúy Hường :

“ Dễ thôi lúc đấy nó khá sợ tao giờ tao nói gì nó cũng nghe.”

Hường lập tức ra nhà Lan và nhờ vả Lan( một người bạn cũ của Hường), được nhờ để tiếp cận Thanh Hằng và thu thập thông tin.

Hường (nói với Lan, vẻ mặt nghiêm túc):
"Lan, cậu có thể giúp tôi không? Chúng tôi cần một bằng chứng để làm rõ chuyện này."

Lan (ngạc nhiên nhưng đồng ý):
"Ừ, tôi sẽ cố gắng. Nhưng mọi chuyện phải thật cẩn thận."

Hai hôm sau, Lan đã có đoạn ghi âm chứng minh việc Thanh Hằng đã đi đồn về Minh Châu.

Lan gửi cho Hường đoạn ghi âm mà cô đã thu được.

Đoạn ghi âm như một bản cáo trạng. Trong đó, Thanh Hằng thản nhiên kể về chuyện cô ấy đã cố tình lan truyền tin đồn về Châu và thừa nhận rằng cô làm vậy chỉ vì ghen tỵ với Minh Châu. Giọng của Hằng nghe rất rõ ràng và tự tin, không hề tỏ ra lo lắng về những lời mình nói.

Thanh Hằng (trong đoạn ghi âm, cười khúc khích):
"Thật sự thì, Minh Châu cứ tưởng mình là ai cơ chứ? Cái kiểu con gái ấy mà cũng dám tỏ tình với Tuấn Kiệt à? Ngay cả khi anh ta có bạn gái rồi, cô ta vẫn cứ lao vào như kiểu 'mình là nữ chính trong câu chuyện tình yêu'. Haiz... nói chung, đó là trò đùa thôi mà."

Thanh Hằng (tiếp tục, giọng đầy mỉa mai):
"Chưa kể, cô ta còn đi kể chuyện như kiểu mình là trung tâm của sự chú ý. Mà ai mà thèm để ý đến cái loại như Minh Châu chứ? Cô ta cứ nghĩ mình là cô gái hoàn hảo, có gia đình yêu thương, bạn bè bên cạnh, và giờ lại còn có anh chàng đẹp trai như Tuấn Kiệt mê mẩn. Nhưng đâu có ai nhìn thấy cái gì sâu sắc hơn ở cô ấy đâu, chẳng qua là đang ở trong cái vòng an toàn mà thôi."

Thanh Hằng (cười nhạt):
"Vậy mà cô ta cứ cố gắng xây dựng hình ảnh hoàn hảo, cứ như là cả trường này sẽ phải ngả mũ trước cô ấy ấy. Mình chỉ cần nói một câu thôi, là mọi người sẽ bắt đầu ghét cô ta. Ai thèm để ý một đứa con gái bình thường như Minh Châu!"

Thanh Hằng (nói một cách chắc chắn):
"Chắc chắn là mọi người sẽ tin. Mình đã tạo ra những tin đồn này, nói rằng Minh Châu tỏ tình với Tuấn Kiệt và cứ lo lắng về cái tên đó mãi. Mọi người chắc chắn sẽ nghĩ cô ta là đứa đáng bị chê cười, vì chuyện này chẳng có gì đáng để làm cả."

Khi đoạn ghi âm được phát ra, Hường và Vy không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Vy (cắn răng, tức giận):
"Chúng ta phải hành động ngay lập tức. Cô ta không thể tiếp tục phá hoại Châu như vậy được."

Hường (quyết tâm):
"Chắc chắn rồi. Cậu ấy đã nói đủ rồi. Chúng ta phải cho mọi người biết sự thật."

Ngay khi đoạn ghi âm được gửi cho những người bạn thân của Châu, tất cả họ đều bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Thanh Hằng. Hường và Vy nhanh chóng gặp Kiều Loan để thông báo về tình hình.

Kiều Loan (đứng dậy, quyết đoán):
"Không thể để Thanh Hằng cứ ngang nhiên làm hại Châu được. Mình sẽ gửi cho mọi người bản ghi âm này, bắt đầu từ Loan—vì Loan ở xa, cậu ấy không thể trực tiếp tham gia, nhưng sẽ có sự hỗ trợ từ mọi nơi."

Vy (gật đầu đồng ý):
"Chắc chắn rồi. Nếu không làm rõ chuyện này, thì chẳng bao giờ chúng ta có thể yên tâm."

Ngày hôm sau, nhóm bạn hẹn gặp nhau ở một quán café. Châu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng một phần trong cô cảm thấy có gì đó thay đổi. Cô không còn cảm thấy lạc lõng như trước nữa.

Minh Châu (hơi ngạc nhiên khi thấy Đạt):
"Sao Đạt lại ở đây? Suốt mấy ngày qua chúng ta chẳng liên lạc với nhau, nhưng giờ lại thấy cậu ở đây."

Vy (xốc lại tinh thần, kéo Châu vào):
"Chào Đạt, sao lại ngồi một mình ở đây vậy?"

Hoàng Đạt (vội vàng đứng dậy, nhìn Châu với ánh mắt lo lắng):
"Châu, tôi... tôi đã biết hết mọi chuyện rồi."

Châu (ngỡ ngàng, giọng nhẹ nhàng):
"Biết chuyện gì cơ?"

Vy (nghiêm túc, mở đoạn ghi âm ra cho mọi người nghe):
"Đây là sự thật. Đoạn ghi âm này sẽ giúp cậu hiểu rõ những gì Thanh Hằng đã làm."

Khi đoạn ghi âm kết thúc, tất cả đều lặng im. Minh Châu nhìn vào mắt Đạt, hy vọng rằng cậu sẽ hiểu.Đạt nhìn Minh Châu, rồi là người đầu tiên lấy giấy lau mắt cho cô khi nước mắt bắt đầu rơi.

Minh Châu (khóc, trong mắt cô ánh lên sự tổn thương):
"Tôi... tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại làm như vậy với tôi. Tôi chưa bao giờ làm gì sai cả."

Đạt (lo lắng, lau nước mắt cho Minh Châu):
"Châu, đừng khóc. Tất cả chúng ta đều biết chuyện này là không đúng."

Các bạn khác (cuống quýt, nhưng cũng không biết làm gì):
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Vy và Hường muốn công khai mọi thứ và buộc Thanh Hằng phải xin lỗi, nhưng Minh Châu kiên quyết không đồng ý.

Minh Châu (với giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết):
"Tao không muốn mọi chuyện đi quá xa. Nếu Hằng phải bị cô lập như tôi, tao sẽ không vui chút nào."

Hường (khó chịu):
"Nhưng cậu ấy làm vậy mà không sợ sao? Hằng cần phải chịu trách nhiệm."

Minh Châu (lắc đầu):
"Tao không muốn làm tổn thương Hằng, dù gì cô ấy cũng đang gặp khó khăn. Tao sẽ nói chuyện với cô ấy."

Đạt (buồn bã nhưng kiên quyết):
"Nếu Hằng không xin lỗi cậu, tôi sẽ đem chuyện này ra nói với hiệu trưởng. Đây là bạo lực học đường."

Minh Châu (sợ hãi, nhưng kiên quyết):
"Đạt, đừng làm vậy. Tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa."

Mọi người cũng khuyên được nhỏ đành nghe theo ý của Châu.Khi mọi người chuẩn bị ra về thì Đạt giữ tay cô lại những người khác hiểu ý liền tránh mặt ra về trước.

Hoàng Đạt:

“ Tớ xin lỗi, thời gian này tớ…. đã hiểu lầm cậu .”

Minh Châu :

“ Không sao, tớ giờ đã ổn rồi tí cậu có muốn chơi game với tớ không ?”

Hoàng Đạt ( mặt hớn hở);

“ Đương nhiên rồi, anh đây kéo em lên chiến tướng.”

Minh Châu :

“ Vâng vâng, a Đạt gánh e nhó.”

Cả hai đã làm hòa cười đùa vui vẻ trên đường về nhà.

Ngày hôm sau, sau khi biết chuyện từ nhóm bạn và việc có bằng chứng về hành động của Thanh Hằng, Minh Châu quyết định gặp trực tiếp Hằng để nói chuyện.

Châu (nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết):
"Thanh Hằng, tôi biết hết rồi. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu. Hãy ra quán café với tôi, tôi không muốn chuyện này đi quá xa."

Hằng (lúng túng, cố gắng tránh né):
"Tôi... tôi không muốn gặp cậu. Có gì thì nói ở đây đi."

Mai (nổi giận, muốn lên tiếng):
"Đủ rồi, Thanh Hằng! Cậu đã làm gì Minh Châu thì cũng phải đối mặt với hậu quả chứ! Cậu không thể trốn tránh được đâu!"

Châu (lạnh lùng, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh):
"Mai, để tôi nói chuyện với cậu ấy. Nếu không muốn gặp, tôi sẽ phải nói chuyện với hiệu trưởng."

Thanh Hằng (run rẩy, nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của Châu):
"Thôi được rồi, tôi sẽ ra quán với các cậu, nhưng đừng làm ầm lên như vậy nữa."

Ở quán café, Châu, Vy và Hường ngồi đợi Hằng. Khi Hằng đến, không khí có vẻ căng thẳng. Hường muốn xông vào nhưng Châu ngăn lại.

Hường (căm phẫn, nói với giọng gần như gầm gừ):
"Châu, cậu chắc chắn muốn chỉ nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta? Cô ta đã hại cậu như vậy mà còn không cho chúng tôi xử lý sao?"

Châu (nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết):
"Vy, Hường, tôi không muốn mọi chuyện đi xa hơn. Hãy để tôi nói chuyện với Hằng, nếu không cô ấy sẽ bị cô lập hoàn toàn."

Thanh Hằng nghe đoạn ghi âm, nhận ra mình đã sai, và mắt bắt đầu đỏ lên. Cô thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Châu.

Hằng (nhìn xuống đất, giọng run rẩy):
"Tôi… tôi xin lỗi, Châu. Thật sự tôi cảm thấy ghen tỵ với cậu, vì cậu có gia đình, bạn bè, người yêu… và tôi không có gì cả. Tôi cứ nghĩ nếu làm vậy sẽ có ai đó để ý đến tôi."

Minh Châu (ngỡ ngàng, tim bỗng đập mạnh khi nghe đến "người yêu"):
"Đạt... chỉ là bạn thôi."

Hằng (cười nhẹ):
"Vậy thì... tôi hiểu rồi."

Châu: "Hằng, tớ hiểu là cậu cảm thấy ghen tị với tớ. Nhưng làm như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề đâu. Chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ những khó khăn và giúp đỡ lẫn nhau."

Hằng: "Tớ biết là tớ đã sai rồi, Châu. Tớ xin lỗi cậu."

Châu (im lặng một lúc, nhìn vào mắt Hằng, rồi nhẹ nhàng nói):
"Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi. Mọi người đều có vấn đề riêng, nhưng không ai có quyền làm tổn thương người khác."

Vy (nhìn Hằng, cảm thấy sự thay đổi trong cô):
"Vậy là cậu đã nhận lỗi, Hằng. Hy vọng cậu sẽ thay đổi và học cách sống tốt hơn."

Khi Minh Châu và Hằng ra khỏi quán, họ đối diện với nhau, một sự im lặng nhưng có sự hòa giải.

Châu (mỉm cười, đưa tay ra):
"Chúng ta làm bạn nhé, Hằng."

Hằng (ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, bắt tay Châu):
"Ừm, tôi cũng muốn làm bạn với cậu."

Ngày hôm sau, khi tin đồn về Thanh Hằng đã bị phanh phui, cô bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Hằng im lặng, cúi đầu khi nghe lời xin lỗi từ gia đình mình.

Gia đình Hằng (buồn bã, nhìn Hằng với ánh mắt thất vọng):
"Chúng ta không ngờ con lại làm như vậy, Hằng. Chúng tôi xin lỗi gia đình cháu."

Hiệu trưởng (nghiêm nghị, nhìn Hằng):
"Vì hành động của em, nhà trường sẽ quyết định xử lý. Nếu nhẹ, em sẽ phải lao động công ích, nếu nghiêm trọng hơn, em có thể bị đuổi học."

Châu (nói bình tĩnh nhưng đầy lương thiện):
"Hiệu trưởng, em xin tha thứ cho Hằng. Nếu có thể, chỉ phạt cô ấy quét sân trường thôi."

Mai (ngạc nhiên, nhìn Châu):
"Cậu thật sự muốn tha thứ cho Hằng sao? Cậu không sợ bị lợi dụng sao?"

Châu (mỉm cười, trả lời với sự lương thiện):
"Không, tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc êm đẹp. Mọi người có thể thay đổi, chỉ cần họ thực sự muốn làm lại từ đầu.

Câu chuyện với Thanh Hằng cuối cùng cũng kết thúc trong sự nhẹ nhõm. Cô phải làm nhiều việc tốt để chuộc lỗi. Cô học được bài học về tình bạn và sự chân thành, nhưng đối với Minh Châu, cô đã học được rằng đôi khi, dù cho có phải chịu đựng những sự tổn thương, thì lòng tốt và sự tha thứ vẫn là lựa chọn cuối cùng và quan trọng nhất.

Chương 5+6: Liệu Tình Bạn Có Thể Biến Thành Tình Yêu?

Ngày hôm sau, ai cũng đến xin lỗi cô về những việc đã làm với cô nhưng mọi chuyện dần có những chuyển biến khác giữa thái độ của Đạt dành cho cô.

Đêm hôm đó, sau khi kết thúc một ván game, Đức phải đi tắm nên cậu đã out ra trước để lại Đạt với Châu trong sảnh chờ của game liên quân bỗng nhiên Đạt nhắn tin cho Minh Châu.

Đạt (tin nhắn):
"Châu, mình có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

Minh Châu (trả lời, có hơi lo lắng, có hơi hồi hộp):
"Cậu hỏi gì vậy?"

Đạt:
"Chúng ta là bạn rất lâu rồi, nhưng mình cảm thấy… chúng ta có thể là gì đó hơn cả bạn bè. Cậu nghĩ sao?"

Minh Châu (nội tâm, trong lúc nhận tin nhắn của Đạt):
Trái tim mình đập thình thịch. Đạt đang nói gì vậy? Chúng ta đã là bạn lâu rồi, sao bỗng dưng cậu ấy lại nói như thế? Cảm giác này thật lạ, không giống như khi nghe những lời của bạn bè khác.

Minh Châu ngồi im lặng một hồi lâu, mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Cô không biết phải trả lời sao, nhưng trái tim thì đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

Cô không trả lời tin nhắn cậu

Minh Châu (nội tâm):
Đạt… cậu ấy đang nói gì vậy?

Trái tim cô ấy đập thình thịch liên hồi cô nhắn tin vào nhóm “ những chú zịt zời “ của mình

Minh Châu:

“Ê, chúng mày ơi cứu tao!”

Thúy Hường :

“ Sao thế đứa nào bắt nạt mày à nói tao tao qua xử chúng nó cho mày.“

Minh Châu:

“ Không, không ai bắt nạt tao hết mà là …..thằng Đạt á nó nói với tao là chúng ta có thể là gì đó hơn cả bạn bè không ?”

Kiều Loan:

“ Thế mày trả lời nó chưa? “

Minh Châu:

“ Tao chưa, tao không biết lên trả lời như thế nào nữa “

Kiều Vy:

“ Mày thấy nó như thé nào???”

Minh Châu:

“ Dạo này khi nhớ về nó là trái tim tao cứ đập thình thịch”

Kiều Loan:

“Hmm. Thế mày với nó tiến tới quan hệ yêu đương đi nó đẹp trai, học giỏi, nhà còn có điều kiện giao mày cho nó bọn tao cũng yên tâm”

Minh Châu :

“ Chúng mày bán tao đấy à!!!”

Cuộc trò chuyện của nhóm những chú vịt zời đã kết thúc cùng những câu nói trêu cười đùa của 4 cô gái.

Trong giờ học, tâm trí Minh Châu như lạc vào một thế giới khác. Cô không thể tập trung vào bài giảng, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh của Đạt và những lời nói của cậu. Tiếng trống trường vang lên, giật mình đánh thức cô khỏi những mộng mơ. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một câu hỏi lớn trong lòng: "Mình phải làm sao bây giờ?

Trong giờ ra chơi, Minh Châu lại gặp Đạt ở sân trường.

Minh Châu:
"Đạt, hôm qua… cậu nói gì vậy?"

Đạt (nhìn Minh Châu, gương mặt có phần nghiêm túc):
"Mình nói thật đấy, Châu. Mình… mình thích cậu từ lâu rồi."

Minh Châu đứng sững lại, cô cảm thấy không thể thốt lên lời. Cô đã nghĩ rất nhiều về cảm xúc của mình, nhưng không thể tin rằng Đạt lại nói ra những lời này.

Minh Châu (cảm giác bối rối):
"Tại sao cậu lại… thích mình?"

Đạt:
"Vì cậu là người đặc biệt, Châu. Ngay từ những ngày đầu chúng ta gặp nhau, mình đã biết rằng sẽ có một ngày mình sẽ không chỉ là bạn của cậu nữa.”

Hoàng Đạt như nhận ra sự bối rối của cô

Hoàng Đạt :

“Cậu không cần trả lời mình ngay đâu mình chỉ muốn nói cho cậu biết tình cảm của mình dành cho cậu mà thôi.”

Minh Châu vẫn chưa thể thoát ra khỏi những bối rối trong lòng. Câu nói của Đạt "Mình thích cậu từ lâu rồi" cứ văng vẳng trong đầu cô.Trong giờ học cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao cậu lại nói ra điều đó. Mọi thứ bỗng chốc trở nên khác biệt. Khi cô vẫn còn bối rối, tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ học kết thúc, nhưng cũng đồng thời như một dấu hiệu cho một kết thúc mới.

Minh Châu (nội tâm, đi ra khỏi lớp):
Làm sao đây? Sao Đạt lại nói thích mình? Mình có cảm thấy gì không? Mình có thực sự thích Đạt không?

Hằng thấy bạn hơi lạ trong giờ thì không tập trung liền lại gần hỏi han:

“Nè, mày làm sao thế cứ như người mất hồn.”

Ở đăng sau, Đạt với Đức đang tính ra bắt chuyện thì cô lập tức kéo Hằng đi thật nhanh khiến hai thằng ngơ ngác.

Đến quán Xanh Coffee như thói quen cô oder cho mình một cốc trà dưa lưới còn Hằng thì uống Milk Chocolate

Hằng ( kéo Châu ngồi xuống ghế rồi hỏ cô ):

“ Này Châu, mày làm gì mà cứ như ma đuổi thế thằng Đức với thằng Đạt đang vẫn tay chào luôn đó.”

Minh Châu:

“ Tao … tao xin lỗi, tao có chút chuyện ….”

Hằng( vẻ mặt lo lắng cho Châu):

“ Sao thế, có chuyện gì hay chúng nó bắt nạt mày.”

Minh Châu :

“ Không có, không ai bắt nạt tao cả.”

Thanh Hằng :

“ Thế có chuyện gì thế??”

Châu:

“Thiệt ra sáng nay thằng Đạt nó tỏ tình với tao , nó nói nó thích tao .”

Cô quên mất lúc trước Hằng tỏ tình với Đạt “ tao xin lỗi Hằng, tao quên mất mày…”.

Hằng( vẻ mặt cô thản nhiên uống một hớp nước rồi trả lời Châu):

“Trời nhỏ này xin lỗi gì chứ giờ tao không có cảm xúc gì với nó đâu tao chỉ coi nó là bạn thôi mày đừng lo.”

Thanh Hằng;

“ Thế, mày thì sao có thích nó không.”

Châu ;

“ Tao có nhưng tao sợ nếu sau này bọn tao chia tay thì sẽ không thể trở thành bạn bè được nữa.”

Thanh Hằng ( cô bất lực xoay xoay trái dương với con nhỏ over linh tinh của nhỏ ):

“Trời ơi, mẹ ơi còn chưa yêu nhau mẹ đã nhắc đến chia tay con chịu mẹ luôn đấy. Mẹ phải nghĩ tích cực lên.”

“ Nếu mày cũng thích nó, nó cũng thích mày thì ngại gì mà hai đứa không đến với nhau hả ?”

“ Thanh xuân như một tách trà

Ăn xong miếng bánh hết bà thanh xuân.”​

Châu phì cười về câu nói của Hằng. Đầu cô vẫn còn hỗn loạn nhưng không muốn nói về Đạt nữa cô chuyển chủ đề. Khi cả hai ra khỏi quán Hằng liền nói “ Đừng nghĩ ngợi hãy lắng nghe con tim mình. Byeee.”

Khi về đến nhà Minh Châu ngồi thừ người ra trên gi.ường, tay nắm chặt điện thoại, nhưng không thể nào thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Câu nói của Đạt "Mình thích cậu từ lâu rồi" vẫn còn vang vọng trong đầu cô như một tiếng sét đánh, khiến trái tim cô không ngừng đập thình thịch. Mỗi lần nghĩ đến Đạt, một cảm giác vừa ngọt ngào lại trào lên và cô chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy

Minh Châu (nội tâm):
Là gì đây? Mình không thể làm gì được cả. Mình chỉ nghĩ mình với Đạt là bạn, sao bỗng nhiên lại có chuyện này?
Vậy mà khi nghe câu ấy, tim mình lại đập mạnh như vậy. Làm sao mình lại cảm thấy ngại ngùng khi đứng gần Đạt? Có phải… mình đang có tình cảm với cậu ấy không?
Chắc là không, chỉ là mình lo lắng thôi. Nếu như mối quan hệ này thay đổi, liệu tình bạn của chúng ta sẽ ra sao?
.

Cô không thể cứ mãi vướng vào những suy nghĩ đó. Đến lúc rồi, cô cần phải biết rõ mình cảm thấy thế nào. Cô cần bạn bè giúp đỡ.

Minh Châu (vội vàng nhắn tin vào nhóm "Những chú vịt zời"):
"Ê, chúng mày ơi! Tao đang rối tung lên đây. Hôm nay Đạt nói với tao là cậu ấy thích tao… Tao không biết phải làm sao nữa, có phải tao đang thích Đạt không?"

Thúy Hường (trả lời ngay, giọng hào hứng):
"Trời ơi, mày không thể cứ mãi im lặng như thế được! Cái câu đó, nó nói thật lòng mà. Mày có cảm giác gì không khi đứng gần Đạt? Hay mày cảm thấy khác với Đạt so với những người bạn khác?"

Minh Châu (nói trong lòng, rồi nhắn tin tiếp):
"Tao không biết nữa. Mỗi lần nghĩ về nó là tim tao đập nhanh, lại còn cảm thấy hơi ngại khi đứng gần Đạt nữa. Nhưng mà sao tao lại cảm thấy như vậy? Có phải… mình đang có tình cảm với Đạt không?"

Kiều Loan (trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự thấu hiểu):
"Châu, mày có biết không, cái cảm giác này chính là dấu hiệu đó. Mày có biết khi ở cạnh Đạt, tim mày đập nhanh không? Đấy chính là tình yêu rồi. Đừng che giấu cảm xúc của mình nữa, đừng đánh lừa trái tim mình nữa."

Minh Châu (hoang mang, cảm giác không thể kiểm soát được cảm xúc nữa):
"Nhưng mà… tao sợ. Tao sợ mất đi tình bạn giữa mình và Đạt. Nếu… nếu chúng tao không thể là người yêu, liệu tình bạn có quay lại như xưa không?"

Kiều Vy (trả lời, giọng đầy khẳng định):
"Minh Châu, tình yêu và tình bạn không phải là thứ mâu thuẫn với nhau đâu. Có những mối quan hệ mà khi vượt qua được cái ngưỡng tình bạn, thì chúng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Mày sợ gì? Nếu tình cảm giữa hai người là thật, tình bạn cũng sẽ trở thành nền tảng vững chắc cho mọi thứ. Đừng từ chối vì sợ hãi. Nếu mày thật sự thích Đạt, thì mày không thể sống mãi trong nghi ngờ được."

Kiều Loan (lời khuyên của cô thẳng thắn nhưng đầy tình cảm):
"Minh Châu à, mày có nghĩ là nếu không thử, mày sẽ hối hận không? Mày đã có tình bạn với Đạt lâu rồi, đúng không? Nhưng mày có nghĩ là chính cái tình cảm này sẽ khiến mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn không? Cứ thử đi, thử mở lòng mình với Đạt. Mày sẽ không bao giờ biết được nếu cứ giữ mãi trong lòng."

Minh Châu (vẫn bối rối, nhưng trái tim bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó lạ lùng, ngập tràn những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời):
"Nhưng nếu… nếu mối quan hệ này không thành, tao sẽ mất đi tất cả, mất đi Đạt, mất đi tình bạn ấy. Mày có nghĩ tao nên mạo hiểm như vậy không?"

Thúy Hường (trả lời, với giọng nghiêm túc và rất thấu hiểu):
"Minh Châu, thanh xuân của mày chỉ có một lần thôi. Tình bạn là quan trọng, nhưng tình yêu cũng vậy. Mày có bao giờ tự hỏi nếu không thử, mày sẽ sống với tiếc nuối suốt đời không? Đạt là người mà mày yêu quý, có cảm giác đặc biệt khi ở bên. Vậy sao không thử đi? Thử yêu nhau xem sao. Dù sau này thế nào, ít nhất mày cũng biết rằng mình đã không bỏ lỡ cơ hội."

Kiều Loan (lời nói cuối cùng, như một cú chốt hạ, đầy thuyết phục):
"Đúng vậy! Mày đã là bạn lâu rồi, tình bạn vẫn có thể tồn tại. Nhưng đừng để mình không thử, không biết rằng tình yêu sẽ như thế nào. Mày có thể đánh mất một người bạn, nhưng không thử thì mày sẽ không bao giờ biết được rằng người bạn đó có thể trở thành một người yêu tuyệt vời."

Minh Châu (cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, lòng cô nhẹ nhàng hơn, quyết tâm cũng bắt đầu rõ ràng):
"Ừ, chúng mày nói đúng. Nếu không thử, tao sẽ không bao giờ biết được cảm giác thật sự của mình. Không thử thì sẽ mãi mãi sống trong sự bối rối này. Được rồi, tao sẽ thử, sẽ không sợ nữa."

Từ cuộc ngồi quán café với Hằng rối nhóm zịt zời cô không còn bối rối như trước nữa, trái tim cô giờ đây đã rõ ràng. Cảm giác của cô với Đạt không phải chỉ là tình bạn. Cô thích cậu ấy, và bây giờ là lúc để cô dám đối diện với điều đó, để xem mối quan hệ này có thể đi xa tới đâu.

Minh Châu (nội tâm, quyết định):
Đúng rồi, mình phải thử. Nếu không thử, mình sẽ mãi không biết được tình cảm thật sự của mình là gì. Còn nếu mối quan hệ này không thành, ít nhất mình cũng đã không sống trong sự bối rối. Đạt không phải chỉ là bạn, cậu ấy là một phần trong trái tim mình. Mình sẽ không sợ nữa, không thử sao biết được

Chương 7: Mối Quan Hệ Mới

Vài ngày sau, Minh Châu đã quyết định nói chuyện với Đạt. Cô hẹn cậu ra một công viên gần nhà mình.

Minh Châu:
"Đạt, thực ra… mình cũng có cảm giác gì đó với cậu, nhưng mình sợ làm tổn thương tình bạn của chúng ta."

Đạt (mỉm cười):
"Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi chuyện, Châu. Chỉ cần em đồng ý, mọi thứ sẽ tự nhiên thôi."

Minh Châu cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng. Cô gật đầu.

Minh Châu:
"Được rồi, chúng ta thử đi."

(Cả hai chính thức bước vào một mối quan hệ mới, đầy ngọt ngào và hứa hẹn.)

Minh Châu ngồi trên gi.ường, tay cầm điện thoại, nhưng ánh mắt cô như mờ đi, lạc vào những suy nghĩ. Mỗi câu nói của Đạt như một làn sóng ấm áp, chạm vào trái tim cô. "Chúng ta thử đi" – câu nói đơn giản ấy, nhưng lại mang đến cảm giác lạ lùng. Nó vừa mới mẻ, vừa ngọt ngào, và cũng là bước ngoặt lớn trong cuộc sống của cô. Cô không còn lo lắng nữa, chỉ còn cảm giác bình yên và niềm vui nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng.

Minh Châu ( cô nhắn tin trong nhóm những chú zịt zời):

“ Alo alo, các em ơi, anh có người yêu rồi này!!!”

Kiều Loan:

"Con này xưng hô thế à? Có người yêu rồi mà không thùy mị tí đi!"

Thúy Hường:

"Chúc mừng, chúc mừng con bạn tôi thoát ế rồi nha!"

Kiều Vy:

"Chúc mừng mày nha, Châu! Thế là 2/4 đứa có người yêu rồi!"

Thúy Hường:

"Còn mỗi tao với mày thôi, Vy ơi! Tao muốn có người yêuuuuu!"

Kiều Vy :

“ Yêu tao không, nhà tao giàu lắm đấy.”

Thúy Hường :

“ Cút. Cút tao không less nha.”

Mọi người cùng nhau bật cười. Có lẽ đối với Châu hôm nay là ngày tuyệt vời nhất của cô.

Từ sau đó, Minh Châu và Đạt trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Họ chia sẻ với nhau mọi thứ, từ học tập, cuộc sống cho đến những ước mơ.Đứa anh trai sinh đôi của Châu – Minh Đức là đứa bị phát cơm chó suốt ngày.

( Bắt đầu từ đoạn này Đạt – Châu xưng anh – em nha)

Đạt:
"Châu, anh thực sự rất hạnh phúc khi có em bên cạnh. Anh sẽ luôn ở đây, giúp em vượt qua mọi khó khăn."

Minh Châu (cười nhẹ):
"Em cũng thế. Cảm ơn Đạt vì đã luôn ở bên em."

Minh Đức: "Ọe ọe, mắc ói quá đi. Tao còn ở đây nha."

Minh Châu: "Haha, anh kiếm người yêu đi, sợ lúc đó anh phát cơm chó còn dữ hơn em đấy."

Cuối cùng, khi tuổi 16 khép lại, Minh Châu nhìn lại quãng thời gian đã qua, với thử thách, lo lắng, nhưng cũng ngập tràn ngọt ngào. Tất cả đã tạo nên những kỉ niệm không thể nào quên.
(Mình mới viết có xíu này thôi ạ, nếu có gì k được hay không hay mong bạn bỏ qua ạ.)
 
Quay lại
Top Bottom