- Tham gia
- 5/4/2011
- Bài viết
- 835
Giấc mơ có thật - Kì 1: Chuyện con mèo
Đỗ Thị Hằng Hà - Theo PLXH
Con mèo đã đến "ngủ ké" ở phòng tôi cả tuần nay rồi mà chưa chịu đi, cũng chẳng thấy ai đến xin lại...
Sáng nay thức dậy, tự dưng tôi thèm một cái ôm, một bờ vai, một tiếng nói đến lạ lùng. Tôi nhìn ánh sáng hắt xiên qua khe cửa, không rực rỡ chói lóa mà nhẹ dịu đến vô cùng, có thể nhìn mãi cũng được. Trời đã sáng thật rồi. Tôi lồm cồm bò... lên gi.ường. Rõ khổ, lúc ngủ cứ hay quẫy đạp lung tung, sáng ra chăn chiếu ở nguyên chỗ, còn người thì ở dưới đất. Bỗng, con mèo đi ngang qua, ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt như trêu ngươi vậy.
- Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy người ta đang khổ sở đây à? Chỗ này là chỗ của mày chắc?
Nó nhìn tôi lạ lẫm, rồi dừng lại như đang trả lời: "Chỗ này là chỗ của tôi." vậy. Nó là con mèo đến "ngủ ké" trong phòng tôi hơn một tuần rồi, lúc đầu tôi thấy con mèo khá ngoan, đoán là mèo nhà hàng xóm lạc vào nên tôi cũng không đuổi đi. Thế mà mãi chẳng thấy ai đi tìm mèo, cũng chẳng thấy nó đi tìm nhà cũ.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang phủ ngập cả một vùng. Giờ này bố mẹ đã đi làm. Tôi mở tủ lạnh lấy bữa sáng, gồm hộp sữa và chiếc bánh sandwich. Nhìn hộp sữa đầy, tôi chợt nghĩ đến con mèo. Mặc dù là "kẻ chiếm phòng" nhưng chắc nó cũng đang đói. Lặng lẽ đổ một ít sữa vào cái bát nhỏ, đặt trước miệng con mèo, tôi ra dấu cho nó uống sữa. Lúc đầu nó còn dè chừng, rồi chầm chậm tiến đến và bắt đầu liếm láp. Nhìn kĩ thì trông nó cũng khá đáng yêu, không biết là mèo của nhà nào đây nhỉ?
***
Đã đến giờ đi học của tôi, hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới. Tôi đóng cửa lại, thay đồng phục. Bố mẹ tôi vẫn chưa biết sự xuất hiện của con mèo, liệu khi biết rồi, bố mẹ có đồng ý để nó ở lại không? Chắc chắn bố mẹ không thích nuôi mèo đâu, "mèo vào nhà thì khó" mà. Có khi, bố còn tống nó ra quán tiểu hổ cũng nên ấy. Thế là, tranh thủ trường sớm, tôi ra sân sau của trường, nơi có những góc khuất với đầy cây xanh, cỏ và lá, lại còn có cả mấy miếng giẻ lau mà học sinh khóa trên vứt lại. Tôi tìm một chỗ mà tôi nghĩ có thể thành nơi "trú ngụ" của con mèo, bởi nó ở ngay sát phòng bảo vệ, nếu nó đói, kêu lên thì các bác cũng sẽ cho nó ăn. Tôi còn tìm thấy một hộp xốp, trong đó đựng giấy vụn của bác lao công và mấy mảnh gạch. Chà chà, phải dọn dẹp chỗ này đi mới được. Tôi lùa đống gạch lá cho vào bịch ni lông rồi nhón chân... vứt thẳng qua bờ tường bao quanh trường. Tiếng ni lông rơi đánh "bịch", cùng lúc với... tiếng kêu thất thanh:
- Á á á!
Cái đầu nhô lên khỏi bờ tường: một đứa con trai ăn mặc bụi bụi, đứng mấp mé nửa người lên trên, nửa thân ở dưới. Hắn nhón chân trèo qua bờ tường rồi phịch một cái nhảy xuống nhanh như chớp. Hắn điềm nhiên phủi bụi trên tay:
- Báo bảo vệ nhé, ném gạch lung tung, tí nữa vỡ đầu người ta rồi.
Mặt tôi trắng bệnh vì hoảng hốt, nhưng thấy hắn không sao, cộng thêm bộ quần áo kiểu hip hop rộng thùng thình, không phải đồng phục (suy ra: không phải học sinh trường mình), nên tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Không biết ai phải báo bảo vệ nhỉ, "đột nhập" vào trường người khác bất hợp pháp có thể bị nghi là trộm đấy.
Hắn cười ranh ma:
- Tưởng mỗi mình mình là học sinh trường này chắc, đây cũng vậy nè, đây học ca sáng cơ.
- Học ca sáng mà lởn vởn ở đây làm gì? - Tôi hỏi.
- Hỏi lạ! - Hắn hất cằm. - Thế ai học ca chiều mà đến sớm thế, 12h30 mới vào tiết cơ mà, lén lút tới đây định lấy thứ gì à?
Tôi quắc mắt, nhưng thấy hắn nghiêm mặt nên đành dịu giọng:
- Có lấy gì đâu, chỉ là...
- Chỉ là gì, là muốn lấy nhưng không lấy được phải không?
- Không, chỉ là...
- Đi vào phòng bảo vệ! - Hắn kéo tay tôi. - Lén la lén lút, ném đá suýt vỡ đầu người khác, người ta hỏi còn lên giọng, lên phòng bảo vệ cho biết tay.
- Đừng mà... - Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. - Chỉ là tìm chỗ ngủ cho con mèo lạc vào nhà thôi.
Hắn ừ hứ:
- Thế sao tìm chỗ này, trường có phải chỗ nuôi mèo đâu.
- Thì có biết tìm ở đâu đâu, không lẽ vứt ra đường chắc.
- Tìm ở đây. - Hắn kéo tay tôi lôi đi, tôi níu lại, mặt xanh lè xanh lét. Hắn cười:
- Không bắt cóc trẻ con đâu mà sợ, đi đi, đây chỉ cho chỗ nuôi mèo.
- Nhưng bây giờ gần vào tiết rồi.
- Kệ, còn 5 phút nữa cơ mà.
- Kệ gì, mọi người đến đông đủ rồi kìa, mà đi ra cổng với bộ dạng này chắc: quần hip hop, áo phông, dân chơi nhỉ? - Tôi cố tình kéo dài chữ "dân chơi". Hắn quắc mắt:
- Thì sao, có phải giờ học đâu mà sợ. Có đi không, đi thì tan học gặp. Chẳng qua thấy mèo vứt đi tội nghiệp nên mới thương. Con gái con đứa thật lắm chuyện. Đây không nói nhiều, 5 giờ đi.
- Ừ thì 5 giờ. - Không hiểu sao khi nghe giọng quả quyết chắc nịch của "hắn ta", tôi lại cảm nhận được rằng con người này có thể tin tưởng được.
Buổi học trôi qua nhàm chán, lại là buổi đầu nên chủ yếu giới thiệu các môn học. Khi tôi ra cổng, "hắn" đã chờ từ lúc nào. Cái áo phông trắng đã chuyển sang đen thùi lùi với toàn đất và cát, trông như vừa quần nhau ở đâu vậy.
- Đi không?
- Có đi nên mới đứng đây. Mà này, áo quần làm sao thế, đánh nhau à? - Tôi tò mò hỏi. Hắn hơi ngượng:
- Đừng để ý, đi mau lên.
Hắn dẫn tôi chạy men theo bức tường đến một nơi khá kín đáo: một ngôi nhà hoang nằm ngay trong khuôn viên trường. Biết rằng trường tôi khá rộng, nhưng có nhà hoang trong này thì thật là... Hay đây là nhà ma? Tôi rùng mình. Hắn đi sâu vào trong, chỉ cho tôi một ngôi nhà "thu nhỏ" bằng gỗ, có cả cửa ra vào rất xinh xắn:
- Đây rồi.
Một chú mèo từ trong "nhà" bước ra, ánh mắt trong veo, tiếng kêu ngọt lịm. Một chú mèo siêu xinh.
- Ối, ở đâu ra vậy? - Tôi chỉ vào bé mèo đang kêu khe khẽ.
- Ở đây chứ đâu! - Hắn hất mặt vào "ngôi nhà" - Nhà của mèo đó!
- Mi... tự làm à? - Tôi cố tìm cách xưng hô. Hắn gãi đầu gãi tai một lúc rồi gật đầu:
- Đây không làm thì ai làm, đồ... con gà. Có mèo thì cứ mang đến đây nhé. Đây cũng không muốn nuôi quá nhiều mèo đâu, nhưng đến lúc cấp bách đành cho chúng ở chung vậy. Mà số điện thoại là gì để còn liên lạc?
Tôi cho hắn số điện thoại. Lưu số xong, hắn bỏ đi luôn. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Hắn ta thật lạ lùng quá đỗi.
***
Khi tôi về nhà, trời đang tối dần. Ánh nắng cuối ngày dù có dịu hơn nhưng vẫn phủ một làn hơi nóng nực - cái nóng đặc trưng của mùa hè. Nhìn cửa khóa cẩn thận, tôi biết bố mẹ chưa về. Tra chìa khóa vào ổ, tôi nhẹ nhàng bước vào. Đập vào mắt tôi là miếng thịt bị gặm nham nhở. Miếng thịt này khi lấy ra mẹ đã để chắc chắn trên tủ cơ mà. Còn vài mẩu bánh nữa nằm la liệt trên sàn, một miếng xúc xích bị cắn nát chỉ chừa lại phần cuối, ba cái giẻ lau bị cắn xé. Trong khi tôi bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt thì "thủ phạm" điềm nhiên đi ra, bụng tròn căng. Nó nhìn tôi, liếm mép mấy cái rồi đủng đỉnh đi vào phòng. Làm thế nào bây giờ? Đồ con mèo đáng ghét! Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên - bố mẹ tôi đã về. Tôi cúi đầu nhìn qua lỗ nhỏ ở cổng, giơ tay lên chào kiểu bộ đội, cười gượng một cái rồi nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể:
- Con đang lau nhà, 5 phút nữa bố mẹ vào được không ạ? Nhà đang trơn lắm.
Rồi không đợi trả lời, tôi cười hì một cái, quay vào nhà. Nhìn căn phòng tan hoang, không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Chỗ tủ lạnh đầy bánh, dọn ở đó trước vậy. Tôi hì hục lấy chổi khua khua quét quét một hồi, tới phiên giẻ lau và đống thịt, tôi phải cặm cụi nhặt từng miếng. Bên ngoài, giọng mẹ giục giã:
- Dọn nhà xong chưa con?
- Xong rồi ạ. - Tôi nhìn thành quả, thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa cho bố mẹ. "Cô chỉ lắm chuyện!" - Mẹ gõ nhẹ đầu tôi. Bố cười khì, đảo mắt qua mấy lượt, bố nói:
- Con gái dạo này chăm chỉ nhỉ? Giúp bố mẹ cơ à, cứ thế mà phát huy nhé.
Bố xách túi đồ to tướng từ ngoài xe vào nhà. Nhưng ngay khi bố đặt chiếc túi lên bàn theo đúng vị trí của nó, miếng pa tê dưới chân bố làm tôi run người, la lên:
- Bố!
Chân bố dẫm toẹt lên miếng "của nợ". Bố mất đà, ngã dúi dụi. Chiếc túi to nằm đè lên trên. Tôi và mẹ vội vàng chạy tới đỡ. Nhưng trong lúc bố định thần xem thứ mình dẫm phải là gì thì có một chuyện xảy ra còn khủng khiếp hơn thế. Con mèo mọi khi vẫn ngoan ngoãn nằm trong phòng tôi, bỗng "ngoao" lên thất thanh, còn có tiếng sủa của con chó nhà bên cạnh nữa. Chắc nó thấy con mèo ở bậu cửa sổ nên sủa ầm ĩ. Mặt bố tôi bắt đầu đỏ lên:
- Con mở cửa phòng ngay.
Tôi sợ sệt tiến đến cánh cửa phòng mình. Ngay khi cánh cửa mở hé, bố giận dữ:
- Con nuôi mèo ở đây từ lúc nào, ai cho con nuôi?
Nước mắt tôi chực trào:
- Không phải tại con, nó đến chiếm phòng con đấy chứ.
- Con không cho vào thì nó vào bằng cách nào?
Mẹ nhìn cánh cửa sổ, an ủi:
- Chắc nó chui qua cửa sổ, không phải tại con nó đâu.
Mẹ tiến đến quát con chó nhà bên, nó im bặt, rên ư ử. Bố và mẹ nhìn con mèo đang cuộn tròn sợ hãi, rồi nhìn tôi, chờ đợi:
- Bây giờ con định làm thế nào? Bố nói trước, cấm nuôi mèo trong nhà, bố và mẹ không đồng ý đâu.
- Con sẽ mang nó đi ạ, có một ngôi nhà rất thích hợp làm nhà cho mèo.
- Thế thì được, nhanh lên, bố không chịu được khi để con mèo quái quỷ này trong nhà đâu.
***
Buổi tối đầu tiên và cũng là cuối cùng bên con mèo lạc. Ánh trăng sáng vằng vặc làm tôi thèm cảm giác được bay lên không trung ngây ngất. Tôi bỗng nổi hứng bế xốc con mèo lên và chỉ cho nó xem:
- Nhìn đi, đấy là trăng.
Mặt trăng tròn xoe soi khắp mặt đường. Cả chỗ tôi ngồi toàn một màu vàng óng mượt. Con mèo không hiểu, ngồi trên bậu cửa sổ, liếm tay rồi ngơ ngác trông theo thứ ánh sáng lạ lùng. Rồi nó bắt đầu nghịch với cái bóng của nó trên bậu cửa. Tôi ngồi bó gối:
- Cứ nghịch đi, hôm nay là ngày cuối mày ở đây rồi.
Những đêm trăng sáng, sở thích của tôi là ngắm trăng sao. Sở thích này có thể bị xê dịch một chút nếu tôi đang gặp chuyện buồn. Khi ấy, bất chấp trời nhiều mây hay dông bão, chỉ cần ngồi nhìn lên bầu trời đêm là tôi có cảm giác vui vẻ, ít ra thoát khỏi những muộn phiền ngổn ngang của cuộc sống. Con mèo có vẻ đã buồn ngủ, nó nhảy xuống đùi tôi, cuộn tròn. Tôi nhìn ra ngoài, đồng hồ từ tòa nhà cao nhất đã chỉ đến số 1. 1 giờ đêm rồi. Bỗng điện thoại tôi kêu "Tít tít" - tin nhắn của tên con trai kì lạ. Hắn đã nói tối nay sẽ nhắn tin cho tôi. Nhoài mình lấy chiếc điện thoại, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt tôi:
- Ê gà, ngủ chưa?
- Gà gà cái con... khỉ. - Tôi nhủ thầm. Lấy tay bấm bấm 1 hồi, tôi ấn nút send message: Chuẩn bị đi ngủ, mà tên kia, giờ này vẫn còn nghịch điện thoại à?
Tin vừa gửi đi đã có trả lời:
- Giờ này thì sao, 1 giờ sáng thôi mà. Thế con mèo sao rồi?
- Chiều nay vừa bị một phen hoảng hồn vì chó dọa, đã cho đi hóng gió, bây giờ đang thiu thiu ngủ rồi. Không biết con mèo trong ngôi nhà kia thế nào nhỉ, chắc nó cũng đang ngủ.
Bên kia để kí hiệu cười sặc sụa, hắn "nói":
- Không biết mèo hoạt động về đêm à, chỉ loại mi mới ngủ đêm thôi nhóc ạ. Thế nhé, ngủ đi, trưa mai gặp.
Tôi đóng nắp điện thoại, leo lên gi.ường trùm chăn. Với tay tắt công tắc đèn nhưng tôi không sao ngủ được, mắt nhìn thao láo lên trần nhà, đầu nghĩ về tên con trai nọ. Nhìn phong cách hip hop của hắn, chẳng ai nghĩ hắn quan tâm đến mèo và còn dành nhiều thời gian xây nhà cho chúng. Hắn lại còn chu đáo vẽ hoa văn trang trí cho ngôi nhà của mèo cơ đấy. Còn một điều lạ nữa, học sinh mới vào trường và kể cả những người đã học ở đây một, hai năm, dù lọ mọ vẫn chỉ tìm được nhà kho dột nát phía sau trường, đằng này hắn còn đưa tôi đi một quãng xa và dừng lại ở ngôi nhà hoang chưa có dấu hiệu bị ai khác nhòm ngó. Thông thuộc trường học như thế, đến học sinh khóa trên còn không làm được. Hắn gọi tôi là nhóc, hay hắn là học sinh khóa trên? Hơn nữa, ắt hẳn hắn còn là học sinh kì cựu, hiểu rất rõ về trường.
Sáng hôm sau, khi tôi mang con mèo đến trường thì vẫn chưa thấy hắn đâu. Đợi ngoài cửa sốt ruột, tôi đi thẳng vào trong nhà, dòm vào "ngôi nhà" bé của mèo. Bé mèo xinh xắn đang ngủ khì bên trong. Nghe thấy tiếng động, nó nhỏm dậy, nghểnh cổ lên nhìn tôi.
- Con mèo này quấn người lắm.
Giọng hắn vang lên. Tôi quay lại. Hắn đang đứng ở cửa, tay bám vào tường, bộ quần áo hip hop đậm chất. Hắn cười nhăn nhở, chỉ tay vào chiếc hộp tôi đang cầm, hỏi:
- Mèo ở trong đó à?
- Ừ. - Đặt chiếc hộp xuống dưới, tôi mở nắp ra, con mèo bẽn lẽn bò ra ngoài, ngơ ngác. Bé mèo của hắn thấy "bạn mới", nhìn nhìn một hồi rồi tiến ra. Tôi nói với nó:
- Từ giờ chúng mày ở đây cùng nhau nhé. Không được đánh nhau đâu đấy.
Trời nắng, cái nóng hầm hập tỏa xuống cả căn nhà. Cái nắng làm người ta mệt mỏi, bức bối và buồn ngủ. Đặt miếng ván to làm cửa để ngăn không cho hai con mèo ra ngoài, chúng tôi quay lại lớp học. Hắn phăm phăm đi trước, tôi tụt lại phía sau. Hắn nhăn mặt chạy lại, tóm cổ tay tôi lôi đi một cách nhanh chóng như thể đang cố trốn chạy cái nóng. Tôi bất đắc dĩ đi theo, vừa đi vừa đưa cánh tay lên lau mặt.
- Mi dẫn ta đi đâu vậy?
- Cứ đi thì biết.
Mặt hắn đỏ gay, mồ hôi tuôn ra ướt rượt. Chúng tôi ra khỏi khuôn viên trường, hắn vẫn kéo tay tôi, lôi xềnh xệch. Đi một đoạn ngắn, hắn dẫn tôi vào một căn nhà rất to, được bài trí khá uy nghi, có cả vườn cây, hồ nước. Nhìn hình rồng bay phượng múa được khắc tỉ mỉ ở bức tường bên ngoài, tôi ngạc nhiên:
- Nhà mi à?
- Không nhà ta thì nhà ai.
- Trời, con gái sao vào nhà con trai được.
- Mi không thấy khát nước à, ta khát muốn chết rồi này. Vào uống cốc nước thôi rồi ta lại... thả mi về mà.
- Ừm, vậy cũng được. Thường thì mi ở đây à?
- Không, ta ở nhà ta, ở chỗ khác.
- Mi có nhiều nhà thế cơ à? - Tôi ngạc nhiên.
- Đừng hỏi nhiều. - Hắn nói nhanh, dứt khoát. Dẫn tôi lên trên, hắn vừa đi vừa giới thiệu mấy bức tranh cổ, trông hắn có vẻ uyên bác lắm. Tôi say sưa ngắm nhìn:
- Chỗ này là chỗ của họa sĩ à? Sao nhiều tranh vậy?
- Không phải họa sĩ, cũng không phải dân nghệ thuật. Tranh này là mua về đó.
- Chắc đắt lắm nhỉ? - Tôi chép miệng thở dài.
- Đắt thì dĩ nhiên, mấy bức này không phải ai cũng mua được đâu, hiếm lắm đó. Nè, uống nước đi nhóc.
Tôi uống nước xong xin phép ra về. Thật lạ, bình thường thì "bụi phủi", hip hop, thế mà khi vào trong ngôi nhà trang trọng này, hắn lại toát lên vẻ thanh tú đáng ngạc nhiên. Thật ra hắn là ai? Gia đình hắn giàu đến mức nào mà mua được những bức tranh quý như vậy? Hắn có liên quan gì đến ngôi trường này? Và... tại sao hắn lại có vẻ đối xử tốt với tôi và con mèo của tôi như vậy?
(Còn tiếp)
Đỗ Thị Hằng Hà - Theo PLXH
Con mèo đã đến "ngủ ké" ở phòng tôi cả tuần nay rồi mà chưa chịu đi, cũng chẳng thấy ai đến xin lại...
Sáng nay thức dậy, tự dưng tôi thèm một cái ôm, một bờ vai, một tiếng nói đến lạ lùng. Tôi nhìn ánh sáng hắt xiên qua khe cửa, không rực rỡ chói lóa mà nhẹ dịu đến vô cùng, có thể nhìn mãi cũng được. Trời đã sáng thật rồi. Tôi lồm cồm bò... lên gi.ường. Rõ khổ, lúc ngủ cứ hay quẫy đạp lung tung, sáng ra chăn chiếu ở nguyên chỗ, còn người thì ở dưới đất. Bỗng, con mèo đi ngang qua, ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt như trêu ngươi vậy.
- Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy người ta đang khổ sở đây à? Chỗ này là chỗ của mày chắc?
Nó nhìn tôi lạ lẫm, rồi dừng lại như đang trả lời: "Chỗ này là chỗ của tôi." vậy. Nó là con mèo đến "ngủ ké" trong phòng tôi hơn một tuần rồi, lúc đầu tôi thấy con mèo khá ngoan, đoán là mèo nhà hàng xóm lạc vào nên tôi cũng không đuổi đi. Thế mà mãi chẳng thấy ai đi tìm mèo, cũng chẳng thấy nó đi tìm nhà cũ.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang phủ ngập cả một vùng. Giờ này bố mẹ đã đi làm. Tôi mở tủ lạnh lấy bữa sáng, gồm hộp sữa và chiếc bánh sandwich. Nhìn hộp sữa đầy, tôi chợt nghĩ đến con mèo. Mặc dù là "kẻ chiếm phòng" nhưng chắc nó cũng đang đói. Lặng lẽ đổ một ít sữa vào cái bát nhỏ, đặt trước miệng con mèo, tôi ra dấu cho nó uống sữa. Lúc đầu nó còn dè chừng, rồi chầm chậm tiến đến và bắt đầu liếm láp. Nhìn kĩ thì trông nó cũng khá đáng yêu, không biết là mèo của nhà nào đây nhỉ?
***
Đã đến giờ đi học của tôi, hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới. Tôi đóng cửa lại, thay đồng phục. Bố mẹ tôi vẫn chưa biết sự xuất hiện của con mèo, liệu khi biết rồi, bố mẹ có đồng ý để nó ở lại không? Chắc chắn bố mẹ không thích nuôi mèo đâu, "mèo vào nhà thì khó" mà. Có khi, bố còn tống nó ra quán tiểu hổ cũng nên ấy. Thế là, tranh thủ trường sớm, tôi ra sân sau của trường, nơi có những góc khuất với đầy cây xanh, cỏ và lá, lại còn có cả mấy miếng giẻ lau mà học sinh khóa trên vứt lại. Tôi tìm một chỗ mà tôi nghĩ có thể thành nơi "trú ngụ" của con mèo, bởi nó ở ngay sát phòng bảo vệ, nếu nó đói, kêu lên thì các bác cũng sẽ cho nó ăn. Tôi còn tìm thấy một hộp xốp, trong đó đựng giấy vụn của bác lao công và mấy mảnh gạch. Chà chà, phải dọn dẹp chỗ này đi mới được. Tôi lùa đống gạch lá cho vào bịch ni lông rồi nhón chân... vứt thẳng qua bờ tường bao quanh trường. Tiếng ni lông rơi đánh "bịch", cùng lúc với... tiếng kêu thất thanh:
- Á á á!
Cái đầu nhô lên khỏi bờ tường: một đứa con trai ăn mặc bụi bụi, đứng mấp mé nửa người lên trên, nửa thân ở dưới. Hắn nhón chân trèo qua bờ tường rồi phịch một cái nhảy xuống nhanh như chớp. Hắn điềm nhiên phủi bụi trên tay:
- Báo bảo vệ nhé, ném gạch lung tung, tí nữa vỡ đầu người ta rồi.
Mặt tôi trắng bệnh vì hoảng hốt, nhưng thấy hắn không sao, cộng thêm bộ quần áo kiểu hip hop rộng thùng thình, không phải đồng phục (suy ra: không phải học sinh trường mình), nên tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Không biết ai phải báo bảo vệ nhỉ, "đột nhập" vào trường người khác bất hợp pháp có thể bị nghi là trộm đấy.
Hắn cười ranh ma:
- Tưởng mỗi mình mình là học sinh trường này chắc, đây cũng vậy nè, đây học ca sáng cơ.
- Học ca sáng mà lởn vởn ở đây làm gì? - Tôi hỏi.
- Hỏi lạ! - Hắn hất cằm. - Thế ai học ca chiều mà đến sớm thế, 12h30 mới vào tiết cơ mà, lén lút tới đây định lấy thứ gì à?
Tôi quắc mắt, nhưng thấy hắn nghiêm mặt nên đành dịu giọng:
- Có lấy gì đâu, chỉ là...
- Chỉ là gì, là muốn lấy nhưng không lấy được phải không?
- Không, chỉ là...
- Đi vào phòng bảo vệ! - Hắn kéo tay tôi. - Lén la lén lút, ném đá suýt vỡ đầu người khác, người ta hỏi còn lên giọng, lên phòng bảo vệ cho biết tay.
- Đừng mà... - Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. - Chỉ là tìm chỗ ngủ cho con mèo lạc vào nhà thôi.
Hắn ừ hứ:
- Thế sao tìm chỗ này, trường có phải chỗ nuôi mèo đâu.
- Thì có biết tìm ở đâu đâu, không lẽ vứt ra đường chắc.
- Tìm ở đây. - Hắn kéo tay tôi lôi đi, tôi níu lại, mặt xanh lè xanh lét. Hắn cười:
- Không bắt cóc trẻ con đâu mà sợ, đi đi, đây chỉ cho chỗ nuôi mèo.
- Nhưng bây giờ gần vào tiết rồi.
- Kệ, còn 5 phút nữa cơ mà.
- Kệ gì, mọi người đến đông đủ rồi kìa, mà đi ra cổng với bộ dạng này chắc: quần hip hop, áo phông, dân chơi nhỉ? - Tôi cố tình kéo dài chữ "dân chơi". Hắn quắc mắt:
- Thì sao, có phải giờ học đâu mà sợ. Có đi không, đi thì tan học gặp. Chẳng qua thấy mèo vứt đi tội nghiệp nên mới thương. Con gái con đứa thật lắm chuyện. Đây không nói nhiều, 5 giờ đi.
- Ừ thì 5 giờ. - Không hiểu sao khi nghe giọng quả quyết chắc nịch của "hắn ta", tôi lại cảm nhận được rằng con người này có thể tin tưởng được.
Buổi học trôi qua nhàm chán, lại là buổi đầu nên chủ yếu giới thiệu các môn học. Khi tôi ra cổng, "hắn" đã chờ từ lúc nào. Cái áo phông trắng đã chuyển sang đen thùi lùi với toàn đất và cát, trông như vừa quần nhau ở đâu vậy.
- Đi không?
- Có đi nên mới đứng đây. Mà này, áo quần làm sao thế, đánh nhau à? - Tôi tò mò hỏi. Hắn hơi ngượng:
- Đừng để ý, đi mau lên.
Hắn dẫn tôi chạy men theo bức tường đến một nơi khá kín đáo: một ngôi nhà hoang nằm ngay trong khuôn viên trường. Biết rằng trường tôi khá rộng, nhưng có nhà hoang trong này thì thật là... Hay đây là nhà ma? Tôi rùng mình. Hắn đi sâu vào trong, chỉ cho tôi một ngôi nhà "thu nhỏ" bằng gỗ, có cả cửa ra vào rất xinh xắn:
- Đây rồi.
Một chú mèo từ trong "nhà" bước ra, ánh mắt trong veo, tiếng kêu ngọt lịm. Một chú mèo siêu xinh.
- Ối, ở đâu ra vậy? - Tôi chỉ vào bé mèo đang kêu khe khẽ.
- Ở đây chứ đâu! - Hắn hất mặt vào "ngôi nhà" - Nhà của mèo đó!
- Mi... tự làm à? - Tôi cố tìm cách xưng hô. Hắn gãi đầu gãi tai một lúc rồi gật đầu:
- Đây không làm thì ai làm, đồ... con gà. Có mèo thì cứ mang đến đây nhé. Đây cũng không muốn nuôi quá nhiều mèo đâu, nhưng đến lúc cấp bách đành cho chúng ở chung vậy. Mà số điện thoại là gì để còn liên lạc?
Tôi cho hắn số điện thoại. Lưu số xong, hắn bỏ đi luôn. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Hắn ta thật lạ lùng quá đỗi.
***
Khi tôi về nhà, trời đang tối dần. Ánh nắng cuối ngày dù có dịu hơn nhưng vẫn phủ một làn hơi nóng nực - cái nóng đặc trưng của mùa hè. Nhìn cửa khóa cẩn thận, tôi biết bố mẹ chưa về. Tra chìa khóa vào ổ, tôi nhẹ nhàng bước vào. Đập vào mắt tôi là miếng thịt bị gặm nham nhở. Miếng thịt này khi lấy ra mẹ đã để chắc chắn trên tủ cơ mà. Còn vài mẩu bánh nữa nằm la liệt trên sàn, một miếng xúc xích bị cắn nát chỉ chừa lại phần cuối, ba cái giẻ lau bị cắn xé. Trong khi tôi bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt thì "thủ phạm" điềm nhiên đi ra, bụng tròn căng. Nó nhìn tôi, liếm mép mấy cái rồi đủng đỉnh đi vào phòng. Làm thế nào bây giờ? Đồ con mèo đáng ghét! Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên - bố mẹ tôi đã về. Tôi cúi đầu nhìn qua lỗ nhỏ ở cổng, giơ tay lên chào kiểu bộ đội, cười gượng một cái rồi nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể:
- Con đang lau nhà, 5 phút nữa bố mẹ vào được không ạ? Nhà đang trơn lắm.
Rồi không đợi trả lời, tôi cười hì một cái, quay vào nhà. Nhìn căn phòng tan hoang, không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Chỗ tủ lạnh đầy bánh, dọn ở đó trước vậy. Tôi hì hục lấy chổi khua khua quét quét một hồi, tới phiên giẻ lau và đống thịt, tôi phải cặm cụi nhặt từng miếng. Bên ngoài, giọng mẹ giục giã:
- Dọn nhà xong chưa con?
- Xong rồi ạ. - Tôi nhìn thành quả, thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa cho bố mẹ. "Cô chỉ lắm chuyện!" - Mẹ gõ nhẹ đầu tôi. Bố cười khì, đảo mắt qua mấy lượt, bố nói:
- Con gái dạo này chăm chỉ nhỉ? Giúp bố mẹ cơ à, cứ thế mà phát huy nhé.
Bố xách túi đồ to tướng từ ngoài xe vào nhà. Nhưng ngay khi bố đặt chiếc túi lên bàn theo đúng vị trí của nó, miếng pa tê dưới chân bố làm tôi run người, la lên:
- Bố!
Chân bố dẫm toẹt lên miếng "của nợ". Bố mất đà, ngã dúi dụi. Chiếc túi to nằm đè lên trên. Tôi và mẹ vội vàng chạy tới đỡ. Nhưng trong lúc bố định thần xem thứ mình dẫm phải là gì thì có một chuyện xảy ra còn khủng khiếp hơn thế. Con mèo mọi khi vẫn ngoan ngoãn nằm trong phòng tôi, bỗng "ngoao" lên thất thanh, còn có tiếng sủa của con chó nhà bên cạnh nữa. Chắc nó thấy con mèo ở bậu cửa sổ nên sủa ầm ĩ. Mặt bố tôi bắt đầu đỏ lên:
- Con mở cửa phòng ngay.
Tôi sợ sệt tiến đến cánh cửa phòng mình. Ngay khi cánh cửa mở hé, bố giận dữ:
- Con nuôi mèo ở đây từ lúc nào, ai cho con nuôi?
Nước mắt tôi chực trào:
- Không phải tại con, nó đến chiếm phòng con đấy chứ.
- Con không cho vào thì nó vào bằng cách nào?
Mẹ nhìn cánh cửa sổ, an ủi:
- Chắc nó chui qua cửa sổ, không phải tại con nó đâu.
Mẹ tiến đến quát con chó nhà bên, nó im bặt, rên ư ử. Bố và mẹ nhìn con mèo đang cuộn tròn sợ hãi, rồi nhìn tôi, chờ đợi:
- Bây giờ con định làm thế nào? Bố nói trước, cấm nuôi mèo trong nhà, bố và mẹ không đồng ý đâu.
- Con sẽ mang nó đi ạ, có một ngôi nhà rất thích hợp làm nhà cho mèo.
- Thế thì được, nhanh lên, bố không chịu được khi để con mèo quái quỷ này trong nhà đâu.
***
Buổi tối đầu tiên và cũng là cuối cùng bên con mèo lạc. Ánh trăng sáng vằng vặc làm tôi thèm cảm giác được bay lên không trung ngây ngất. Tôi bỗng nổi hứng bế xốc con mèo lên và chỉ cho nó xem:
- Nhìn đi, đấy là trăng.
Mặt trăng tròn xoe soi khắp mặt đường. Cả chỗ tôi ngồi toàn một màu vàng óng mượt. Con mèo không hiểu, ngồi trên bậu cửa sổ, liếm tay rồi ngơ ngác trông theo thứ ánh sáng lạ lùng. Rồi nó bắt đầu nghịch với cái bóng của nó trên bậu cửa. Tôi ngồi bó gối:
- Cứ nghịch đi, hôm nay là ngày cuối mày ở đây rồi.
Những đêm trăng sáng, sở thích của tôi là ngắm trăng sao. Sở thích này có thể bị xê dịch một chút nếu tôi đang gặp chuyện buồn. Khi ấy, bất chấp trời nhiều mây hay dông bão, chỉ cần ngồi nhìn lên bầu trời đêm là tôi có cảm giác vui vẻ, ít ra thoát khỏi những muộn phiền ngổn ngang của cuộc sống. Con mèo có vẻ đã buồn ngủ, nó nhảy xuống đùi tôi, cuộn tròn. Tôi nhìn ra ngoài, đồng hồ từ tòa nhà cao nhất đã chỉ đến số 1. 1 giờ đêm rồi. Bỗng điện thoại tôi kêu "Tít tít" - tin nhắn của tên con trai kì lạ. Hắn đã nói tối nay sẽ nhắn tin cho tôi. Nhoài mình lấy chiếc điện thoại, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt tôi:
- Ê gà, ngủ chưa?
- Gà gà cái con... khỉ. - Tôi nhủ thầm. Lấy tay bấm bấm 1 hồi, tôi ấn nút send message: Chuẩn bị đi ngủ, mà tên kia, giờ này vẫn còn nghịch điện thoại à?
Tin vừa gửi đi đã có trả lời:
- Giờ này thì sao, 1 giờ sáng thôi mà. Thế con mèo sao rồi?
- Chiều nay vừa bị một phen hoảng hồn vì chó dọa, đã cho đi hóng gió, bây giờ đang thiu thiu ngủ rồi. Không biết con mèo trong ngôi nhà kia thế nào nhỉ, chắc nó cũng đang ngủ.
Bên kia để kí hiệu cười sặc sụa, hắn "nói":
- Không biết mèo hoạt động về đêm à, chỉ loại mi mới ngủ đêm thôi nhóc ạ. Thế nhé, ngủ đi, trưa mai gặp.
Tôi đóng nắp điện thoại, leo lên gi.ường trùm chăn. Với tay tắt công tắc đèn nhưng tôi không sao ngủ được, mắt nhìn thao láo lên trần nhà, đầu nghĩ về tên con trai nọ. Nhìn phong cách hip hop của hắn, chẳng ai nghĩ hắn quan tâm đến mèo và còn dành nhiều thời gian xây nhà cho chúng. Hắn lại còn chu đáo vẽ hoa văn trang trí cho ngôi nhà của mèo cơ đấy. Còn một điều lạ nữa, học sinh mới vào trường và kể cả những người đã học ở đây một, hai năm, dù lọ mọ vẫn chỉ tìm được nhà kho dột nát phía sau trường, đằng này hắn còn đưa tôi đi một quãng xa và dừng lại ở ngôi nhà hoang chưa có dấu hiệu bị ai khác nhòm ngó. Thông thuộc trường học như thế, đến học sinh khóa trên còn không làm được. Hắn gọi tôi là nhóc, hay hắn là học sinh khóa trên? Hơn nữa, ắt hẳn hắn còn là học sinh kì cựu, hiểu rất rõ về trường.
Sáng hôm sau, khi tôi mang con mèo đến trường thì vẫn chưa thấy hắn đâu. Đợi ngoài cửa sốt ruột, tôi đi thẳng vào trong nhà, dòm vào "ngôi nhà" bé của mèo. Bé mèo xinh xắn đang ngủ khì bên trong. Nghe thấy tiếng động, nó nhỏm dậy, nghểnh cổ lên nhìn tôi.
- Con mèo này quấn người lắm.
Giọng hắn vang lên. Tôi quay lại. Hắn đang đứng ở cửa, tay bám vào tường, bộ quần áo hip hop đậm chất. Hắn cười nhăn nhở, chỉ tay vào chiếc hộp tôi đang cầm, hỏi:
- Mèo ở trong đó à?
- Ừ. - Đặt chiếc hộp xuống dưới, tôi mở nắp ra, con mèo bẽn lẽn bò ra ngoài, ngơ ngác. Bé mèo của hắn thấy "bạn mới", nhìn nhìn một hồi rồi tiến ra. Tôi nói với nó:
- Từ giờ chúng mày ở đây cùng nhau nhé. Không được đánh nhau đâu đấy.
Trời nắng, cái nóng hầm hập tỏa xuống cả căn nhà. Cái nắng làm người ta mệt mỏi, bức bối và buồn ngủ. Đặt miếng ván to làm cửa để ngăn không cho hai con mèo ra ngoài, chúng tôi quay lại lớp học. Hắn phăm phăm đi trước, tôi tụt lại phía sau. Hắn nhăn mặt chạy lại, tóm cổ tay tôi lôi đi một cách nhanh chóng như thể đang cố trốn chạy cái nóng. Tôi bất đắc dĩ đi theo, vừa đi vừa đưa cánh tay lên lau mặt.
- Mi dẫn ta đi đâu vậy?
- Cứ đi thì biết.
Mặt hắn đỏ gay, mồ hôi tuôn ra ướt rượt. Chúng tôi ra khỏi khuôn viên trường, hắn vẫn kéo tay tôi, lôi xềnh xệch. Đi một đoạn ngắn, hắn dẫn tôi vào một căn nhà rất to, được bài trí khá uy nghi, có cả vườn cây, hồ nước. Nhìn hình rồng bay phượng múa được khắc tỉ mỉ ở bức tường bên ngoài, tôi ngạc nhiên:
- Nhà mi à?
- Không nhà ta thì nhà ai.
- Trời, con gái sao vào nhà con trai được.
- Mi không thấy khát nước à, ta khát muốn chết rồi này. Vào uống cốc nước thôi rồi ta lại... thả mi về mà.
- Ừm, vậy cũng được. Thường thì mi ở đây à?
- Không, ta ở nhà ta, ở chỗ khác.
- Mi có nhiều nhà thế cơ à? - Tôi ngạc nhiên.
- Đừng hỏi nhiều. - Hắn nói nhanh, dứt khoát. Dẫn tôi lên trên, hắn vừa đi vừa giới thiệu mấy bức tranh cổ, trông hắn có vẻ uyên bác lắm. Tôi say sưa ngắm nhìn:
- Chỗ này là chỗ của họa sĩ à? Sao nhiều tranh vậy?
- Không phải họa sĩ, cũng không phải dân nghệ thuật. Tranh này là mua về đó.
- Chắc đắt lắm nhỉ? - Tôi chép miệng thở dài.
- Đắt thì dĩ nhiên, mấy bức này không phải ai cũng mua được đâu, hiếm lắm đó. Nè, uống nước đi nhóc.
Tôi uống nước xong xin phép ra về. Thật lạ, bình thường thì "bụi phủi", hip hop, thế mà khi vào trong ngôi nhà trang trọng này, hắn lại toát lên vẻ thanh tú đáng ngạc nhiên. Thật ra hắn là ai? Gia đình hắn giàu đến mức nào mà mua được những bức tranh quý như vậy? Hắn có liên quan gì đến ngôi trường này? Và... tại sao hắn lại có vẻ đối xử tốt với tôi và con mèo của tôi như vậy?
(Còn tiếp)
Hiệu chỉnh bởi quản lý: