Gia vị biết ơn

Pagodasto

Thành viên cấp 2
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/6/2013
Bài viết
12.016
Tôi được bạn kể cho nghe câu chuyện về một người đàn ông dù có đi đâu cũng chỉ thích về nhà ăn cơm vợ nấu. Cho dù có được mời mọc, rủ rê bao nhiêu, anh cũng chỉ đi một hai lần lấy lệ, rồi lại một lòng trung thành với những món ăn giản dị của vợ. Đối với anh, những món ăn đơn giản ấy có sức hấp dẫn lạ kỳ, ăn hoài thành nghiện. Anh cũng thắc mắc lắm, không biết vợ anh có bí kíp gia truyền nào không. Mấy lần đi ngang, anh vô tình thấy trong lúc nấu ăn, vợ anh hay với tay lên tủ bếp, rắc một ít gia vị từ chiếc hũ thủy tinh nhỏ vào tất cả món ăn. “Chắc là gia vị độc quyền của vợ”, anh tự giải đáp trong đầu, từ đó không bao giờ thắc mắc nữa.

Nhiều năm sau đó, người vợ mất đi. Vì đau, vì nhớ vợ, nhớ những món ăn vợ nấu, anh quyết định tự mình vào bếp để làm sống lại những món ăn mình đã từng được ăn mỗi ngày. Trong lúc nấu, anh chợt nhớ ra “gia vị độc quyền” của vợ, bèn với tay lên tủ bếp tìm hũ thủy tinh nhỏ ấy. Lạ lùng thay, hũ thủy t.inh hoàn toàn trống không.

Trừ một tờ giấy nhỏ, có ghi hai chữ: “Biết ơn”.

gratitude-journal-300x174.jpg

Người vợ ấy đã nấu ăn mỗi ngày bằng sự biết ơn của mình dành cho cuộc sống, dành cho những người cô yêu. Mỗi khi anh ăn những món cô nấu, chính là nhận vào sự biết ơn và cả tình yêu cô dành cho anh. Đó còn gọi là Năng Lượng Biết Ơn.

Tôi được một người bạn kể nghe câu ch.uyện ấy vào một buổi sáng đẹp trời, tự dưng thấy lành lạnh ở sống lưng. Chúng tôi kể câu chuyện đó cho một vài người bạn thân thiết nữa, rồi cả đám quyết định sẽ thử áp dụng Năng Lượng Biết Ơn cho bản thân mình. Mỗi ngày, cả bọn sẽ ngồi lại với nhau, cùng nhắm mắt nghĩ đến những điều mình biết ơn và trân trọng trong cuộc sống. Không cần nói ra với nhau, chỉ cần ngồi đó và nghĩ, Năng Lượng Biết Ơn tỏa ra cùng nhau đủ khiến cho mỗi khi làm xong, bản thân mỗi người đều thấy hạnh phúc và an yên hơn gấp bội.

Một lần, tôi và người yêu đang mặt mày khó chịu vì mấy chuyện vụn vặt thường ngày thì cả đám cùng ngồi xuống làm biết ơn. Tạm gác những khó chịu ấy sang một bên, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu cho mình chìm đắm trong những kỷ niệm ngọt ngào của hai đứa, những điều tuyệt vời anh đã làm cho tôi, hay cách anh yêu thương làm tôi thấy mình quá ư may mắn và hạnh phúc… Cứ miên man miên man theo dòng cảm xúc ấy, đến khi mở mắt ra nhìn anh, thấy anh đang nhìn tôi mỉm cười với tất cả yêu thương và trân trọng, tự nhiên cảm xúc khó chịu vài phút trước tan biến đâu hết. Chính vì chúng tôi cùng tập trung vào sự biết ơn, nên sự khó chịu nhỏ nhặt kia chẳng thể nào đánh bại được.

Một người bạn của tôi khuyên, trước khi than phiền một điều về ai đó thì hãy nghĩ ra 10 điều biết ơn về người đó trước, than phiền hai điều thì phải nghĩ ra 20 điều biết ơn… Ngồi viết ra 10 điều biết ơn xong, tự dưng chẳng còn muốn than phiền nữa.

Cũng người bạn đó, một ngày nhận ra mối quan hệ của mình với người yêu đã không còn lửa – mỗi khi ở cùng nhau không còn cảm xúc nồng cháy như ngày xưa nữa. Không chấp nhận điều đó, hai người quyết định mỗi buổi sáng thức dậy sẽ ngồi xuống ghi 10 điều biết ơn về người kia. Cứ mỗi lần ghi là mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm ngây ngô đáng yêu, nhớ lại những tính cách đáng ngưỡng mộ của người ấy, nhớ đến những điều tuyệt vời người ấy làm cho mình. Tình yêu cũng từ những điều biết ơn đó mà thăng hoa trở lại.


Tôi dành nguyên buổi sáng đẹp trời hôm nay để ghi lại tất cả điều biết ơn về mọi thứ xung quanh trong một file Excel. Mỗi sheet là một chủ đề -một con người tôi biết ơn và trân trọng: “Anh”, “Ba Mẹ”, “Chính Mình”, “Cơ Thể Mình”, “Hạnh Phúc Loanh Quanh”… Đơn giản chỉ là:

“Em cảm ơn anh – vì lúc em vẽ vời đã cùng em ngồi pha màu, góp ý, làm trò cười để em có thêm nhiều cảm hứng sáng tác.”

“Con biết ơn Ba Mẹ đã ở bên cạnh con vừa đủ – đủ nhiều để con biết mình được yêu thương, và đủ ít để con phải tự lực trên đôi chân của mình.”

“Tôi cảm ơn chính mình vì những dòng ‘thư tình’ chân thành và đáng yêu dành cho những người xung quanh, khiến cuộc đời này dễ thương hơn nhiều lắm.”

“Tôi biết ơn Đôi Mắt, Đôi Tai, Bạn Miệng Xinh, Bạn Mũi Cao, Đôi Tay, Đôi Chân vì vẫn khỏe mạnh.”

“Con cảm ơn ông trời, sau bao nhiêu ngày nắng gắt gần 40˚C, hôm nay đã êm ả, chuyển mưa lắc rắc. Để anh không còn phải chạy đi giữa trời trưa nắng, mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ ửng lên nữa. Con cảm ơn ông…”

Cứ ghi đến một điều là tôi để cho mình chìm đắm trong cảm xúc với người đó. Chỉ vậy thôi, mà ghi hoài không hết, kể hoài không xong, bỗng dưng có cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.



Cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đọc lại những điều biết ơn đã ghi và bổ sung thêm những điều mới, để khi có chuyện gì đó không vừa ý xảy ra, tôi sẽ nhớ ngay đến vô vàn những điều tốt đẹp khác đã nhận. Những lúc ấy tôi biết rằng, hôm nay mình sẽ bắt đầu một ngày mới với thật nhiều yêu thương và sự biết ơn.​



NGUYỄN ĐỖ PHƯƠNG GIAO​
 
×
Quay lại
Top Bottom