[ Fix ] Nhầm! (Sương)

· Tên tác phẩm :[fix] Nhầm

· Tên tác giả : Sương

· Thể loại : Tình cảm, lãng mạn, hành động……

· Tình trạng chuyện : Đang sáng tác

· Tóm tắt nội dung:

Vì một lý do “ quái đản” của ba mình mà 1 cô gái phải giả làm con trai. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua cho đến một ngày_ngày cô nhập học cấp 3, rắc rối đã dến với cô bởi vẻ bề ngoài quá “bảnh”. Rồi những tai họa khác cũng ập đến. Những vụ xã hội đen thanh toán lẫn nhau, những vụ mất tích, những cuộc ẩu đả của cô với lũ xã hội đen……
Rút cuộc cô là ai? Bọn xã hội đen sao lại nhắm vào cô? Và liệu rằng một cô nhóc học cấp 3 như cô có thể đấu chọi lại những âm mưu đen tối của chúng được hay không? Mời các độc giả hãy đón đọc chuyện để bật mí được bí mật trên nhé!!!
· Giới thiệu nhân vật :
Quách Thùy Dương
- Học lớp 10_cao 1.65
- Bề ngoài “bảnh” nên được nhiều người yêu quý và cũng vì vậy mà cô gặp nhiều rắc rối
- Trong mắt mọi người cô là một học sinh suất sắc, tính tình hòa đồng, vui vẻ,nhưng cô cũng không phải dạng người hiền lành.
- Gia đình cũng không khá giả, cô sống với ba ở một căn nhà vùng ngoại ô, mẹ cô qua đời khi cô tròn 5 tuổi

Mình chỉ giới thiệu nhân vật chính thôi, còn nhiều nhân vật trong khi viết mình sẽ giới thiệu sau
 
Cháp I: Ngày định mệnh

Một ngày mùa đông, trời mưa phùn, những cơn gió đang réo rít ngoài cửa kính.Hai thế giới, một thế giới bon chen, hỗn loạn, bang giá ở bên kia_phía ngoài cửa sổ. Một thế giới yên bình, ấm áp ở bên này_trong căn nhà.Và Dương_đời thứ 21 của dòng học nhà lợn đang hưởng thục cái cuộc sống sung sướng của mình trong cái chăn ấm áp Côcựa mình rồi ngồi dậy, thật là mệt mỏi khi phải chui ra khỏi chăn nhưng cũng đành chịu, bụng cô đang mở hội rồi. Thời tiết này ngủ là sướng nhất. Bây giờ khoảng 4h chiều, cô là người duy nhất vẫn còn ngủ trên gi.ường trong khi mọi người đang làm quần quật

Cô chui xuống bếp rồi lục lọi cái tủ lạnh, chẳng còn cái gì có thể ăn được ngoài mì gói. Hazzz…, rõ khổ, ba không ở nhà, tự túc vậy. Sau khi đánh chén no nê, Dương thả mình vào cái ghế sofa. Ở nhà một mình chán thật………
Dương muốn đi dạo, có lẽ cô muốn được khuây khỏa một chút, ngày mai đã nhập học ở trường mới rôi tinh thần không được căng thẳng. Mặc thêm chiếc áo khoác ra bên ngoài Dương bước ra khỏi nhà, mọi người đang đi lại tấp nập trên con đường. Dù thế nào đi nữa thì cuộc sống sẽ vẫn cứ tiếp diễn cái quy luật của thiên nhiên. Cô đã đi khá xa nhà, trước mắt cô bây giờ là hồ SS, chỗ này khá vắng người, cũng chẳng có nhà nào ở gần cả. Cũng chính vì vậy mà Dương đã đến đây, quang cảnh thật lãng mạng, hoàng hôn buông xuống để lại trên mặt hồ một màu hồng nhạt.
Dương ngồi xuống cái ghế đá ở bờ hồ, lớp sương mỏng giăng khắp mặt hồ làm cô không nhận ra đâu là nước đâu là sương
- Này nhóc! Một tiếng gọi làm Dương giật mình, cô quay người về phía giọng nói đó
Một người con trai, à không có thể nói là một thằng du côn và một tốp đồng bọn. Mặt đứa nào cũng nở nụ cười đểu giả. Dương thay đổi sắc mặt, cô trả lời bọn chúng như đã quen biết
- Tôi đã nói rõ cho mấy người biết rồi còn gì.
- Tụi tao đâu phải con nít, khôn hồn thì mau khai ra, nếu không thì………mày tự biết rồi đấy. Thằng cầm đầu cười nham hiểm
- Không tin thì tùy các anh thôi. Cô đứng dậy định bỏ đi
- Đã thế thì tụi tao sẽ cho dòng họ nhà mày mất người nối dõi. Nói rồi thằng du côn nháy mắt với hai thằng đàn em. – Cho nó một trận
Và một điều bọn chúng không ngờ tới đó là Dương có võ. Khi còn nhỏ cô hay bị bắt nạt vì là con trai mà yếu như con gái nên ba đã cho Dương đi học võ. Và giờ đã đến lúc cô được thể hiện những gì mình đã được học mười mấy năm qua. Mặt bọn chúng nhìn đểu giả vô cùng, chúng giơ nắm đấm lên, cô né người rồi cho mỗi thằng một cái vào mặt. Hai thằng đàn em nằm hôn đất, kêu rên trông thật thảm thương. Thằng đại ca thấy vậy tức lắm ra hiệu cho cả lũ cùng xông vào. Dương tung những cú đá, có 4 thằng cao to nhảy đến chỗ cô.Rồi những cú song cước được tung ra, và rồi từng tên, từng tên một bị cô hạ gục. Cả lũ bị đo ván, kêu rên trên đât. Chỉ còn duy thằng đại ca. Mặt tên đó tức như muốn ói máu, chợt vẻ mặt đó thay đổi, lại cái nụ cười đểu giả hồi nãy
- Thằng nhóc, mày cũng khá đấy, mày có thể hạ gục được chúng nó nhưng mà mày sẽ không hạ gục được cái này đâu. Hắn lôi trong túi ra một cái bình
Đó là loại thuốc xịt gây mê. Mọi thứ trước mắt Dương như đang quay thành hình vòng tròn, người cô bắt đầu không đứng vững được nữa. Cô ngã ra đất, mặt đất lạnh buốt, những giọt nước còn đọng lại ở cỏ bắt đầu thấm vào d.a thịt của cô. Dương cố đứng lên nhưng tất cả chỉ là vô ích, người cô dường như không còn một chút sức lực. Thuốc mê đã ngấm giờ Dương có thể biết được chuyện gì sẽ sắp sảy ra với mình. Chúng sẽ cho cô một chận rồi sẽ sử luôn.
- Thấy sao rồi thằng nhóc, tao không muốn động đến những đứa mặt búng ra sữa như mày, nhưng do mày lỳ lợm quá thôi. Hắn đưa bàn tay giơ bẩn của mình nâng cằm Dương lên, hơi thở đầy mùi thuốc lá
- Để tui em sử thằng này cho. Lũ đàn em cũng được thể lên giọng
- Sao vừa rồi mày không nói vậy đi, có mỗi 1 thằng nhãi nhép mà cũng không đánh được. Bốp. Hắn đánh vào đầu thằng vừa lên tiếng
Và rồi cả đám xông vào chỗ của Dương, Chẳng hiểu thằng đàn em ở đâu lôi được cái gậy dài thế là tụi nó quật vào người cô, “Bộp” Một cú vào đầu và Dương bất tỉnh. Những chuyện gì sắp sảy ra cô cũng chẳng biết được nữa. Thằng đại ca caamd khúc gỗ vừa rồi và cười nham hiểm
- Đây mới chỉ là cảnh cáo thôi, tao sẽ đánh dấu nho nhỏ để mày nhớ.
Hắn vung cây gậy lên rồi giáng một cú vào chân cô, không thể chịu nổi. Đau.Rất đau. Gãy rồi chăng? Bọn chúng bỏ đi. Cô mê man rồi ngất đi
Màn đêm đã buông xuống cùng với cái lạnh vốn có của mùa đông. Cảm giác lạnh thấu sương, cô hé mở mắt, cô đã bất tỉnh được gần 3 tiếng, giờ chắc cũng phải muộn lắm rôi. Dương cựa quậy người, cả người đâu nhức, cái chân thì như liệt rồi, không thể nào cử động được. Một thứ gì đó nong nóng, có mùi tanh tanh đang dâng lên trong miệng cô, cô rợn tóc gáy, cố nuốt chúng vào bên trong nhưng không thể được. Một làn máu tười chực chào ra làm cô thấy ghê răng, mùi tanh bốc lên thật kinh tởm. Dương cố lê người về phía chiếc ghế đá, những vết thâm tím ở trên người làm Dương đau buốt. Mới đó thôi mà trời đã tối đen. Màn đêm đã nuốt trọn Dương vào lòng
- Giờ phải làm sao đây, mình sẽ chết vì lạnh mất. Dương lê đôi chân một cách nặng nhọc
Quanh đây rất ít khi có người qua lại, mà lại vào mùa đông lạnh thế này thì………. Dương bám được vào thành ghế và đứng dậy được. Lau đi những vệt máu ở miệng rồi……Ánh đèn oto……đó là tất cả ngững gì mà Dương đang nhìn thấy……chiếc oto đang tiến về phía hồ SS, Dương vui mừng, chẳng cần nghĩ thêm gì nữa, cứ thế cô lết đôi chân của mình ra phía đường cao tốc, lậy ơn trời phật là cô vẫn còn đủ sức để ra đến đương
Loạng choạng………loạng choạng……… Dương ngã nhào ra lòng đường……… ánh đèn oto sáng chói mắt. Chiếc oto cũng vừa kịp phóng đến. Vì không kiểm soát được khi bất ngờ có người từ trong chạy ra nên chiếc xe vẫn cứ thế chạy như bay. Khoảng cách chỉ còn lại chưa đầy 1m
:KSV@09::KSV@09::KSV@09:
 
Có lẽ đã quá muộn rồi……cuộc đời của mình sẽ phải chấm dứt ở đây sao? Không thể thế được, mình mới có 16 tuổi, mình chưa muốn chết khi cuộc đời còn non. Làm sao đây? Không thể đứng lên được nữa, lần đầu tiên mình bất lực như thế này. Con vĩnh biệt ba! Cô đã tuyệt vọng, chiếc oto đã quá gần……không thể kịp phanh xe được nữa……mọc thêm cánh thì may chăng cô sống……và……chiếc oto……đã…thực sự mọc thêm cánh, nó bay qua người Dương như một con chim. “ Vụt” Mắt cô nhắm nghiền. Nặng chĩu. Cô lịm đi
“ R……Ầ……M…….M” “K……Í…T…T…T” Tiếng phanh xe vang lên. Từ trong xe một cậu con trai bước ra. Mặt cậu ta tỏ rõ vẻ tức giận. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy
- MUỐN ĐI ĐẦU THAI SỚM À? Cậu tức giận nói
- …………… Không một tiếng trả lời, Dương nằm im bất động
- GIẢ CHẾT HẢ? Cậu vẫn giữ cái giọng tức giận đó
- ……………… Không một tiếng động
- Tôi đã đâm vào cậu đâu…Này……này!Không sao chứ? Này! Cậu lay mạnh người Dương nhưng cô vẫn nằm im như chết
Không thấy có động tĩnh gì, người Dương lạnh toát, máu chảy ra nền betong đã đông lại. Cậu tái mặt “ Chẳng lẽ nó chết rồi sao? Nhưng mà vừa rồi mình đâu có đâm vào nó” Cậu thầm nghĩ.
Hắc…xì… hắc…xì hắc…xì…… Cậu hắt hơi liên tục, dường như cậu không thể kiềm chế được những cơn hắt hơi ấy. “ gì nữa đây” Cậu như hiểu ra điều gì, đứng bật dậy, Cậu chạy vội lại xe và những cơn hắt hơi bắt đầu giảm đi, cậu tiến về phía Dương bằng ánh mắt soi mói
- Sao mình lại như thế nhỉ, mình chỉ bị như vậy khi chạm vào con gái thôi mà? Chẳng lẽ…cậu nhóc này…là…hắt…xì…hắt xì…
Cậu không dám đứng gần Dương nữa, suy nghĩ một lúc rồi cậu lôi ipone ra và bắt đầu gọi điện thoại
- Tùng à, Duy đây
- (Khỏi cần giới thiệu)
- Tớ có chút việc muốn nhờ cậu
- ( Cậu cũng biết mình là người như thế nào rồi đây!)
- Trọng sắc khinh bạn
- ( No!No!No! Trọng bạn khinh sắc)
- Thế hả? Vậy thì cậu đến Hồ SOS đi
- (Cậu cũng biết giờ là mấy giờ rồi chứ, đừng có hành hạ bạn mình lúc nửa đêm thế này. Oa…oa…oa…aaa. Giờ tớ đang buồn ngủ cậu tha cho tớ đi)
- Cậu có 5’, không đến là tớ đoạn tuyệt với cậu luôn đấy
1. Hoàng Duy

- Con một của tập đoàn Hoàng Trấn, một tập đoàn sản suất oto lớn nhất cả nước, có danh tiếng ở các nước Châu Á
- Cậu nổi tiếng bởi gương mặt coolboy ( chỉ lạnh lung với con gái thôi), khi vui vẻ thì dễ xương lém í. Còn khi lạnh lùng thì khỏi bàn.
- (Đôi lúc hơi ngây thơ)
- Được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ nên cậu cũng có đôi chút kiêu ngạo. Gét con gái bởi vì cậu cho rằng đó đều là lũ hám tiền( sr các girl nha) và cũng vì…
- Cao 1.75học lớp 11
- Cậu thích đi quán bar, phá phách và đặc biệt là đua oto, ánh mắt thì hơi lạnh lung nhưng cũng bởi vậy mà lũ con gái bị cậu hút hồn
2. Nguyễn Mạnh Tùng

- Bạn thân của Hoàng Duy, học lớp 11 cao 1.75
- Ba của Hùng làm chức Thượng Tá trong quân đội nên Hùng được ba uốn nắn ngay từ nhỏ
- Học thì đương nhiên là giỏi rồi
- Hùng cũng thích đua oto, đi quán bar, đánh nhau và đương nhiên là ba của cậu không biết những chuyện này
- Tính tình thì vui vẻ, là chuyên gia tình yêu nổi tiếng của trường. Là một tay cua gái có tiếng nhưng đó chỉ là thú vui nhũng lúc buồn bực mà thôi
- Bề ngoài hotboy nên con gái nhìn thấy thì mắt trái tim hết ak


Nói rồi người tên Duy cúp máy luôn. Chỉ chưa đầy 5 phút sau, một chiếc taxi đỗ ngay bên lề đường cạnh Duy. Cậu con trai tên Tùng bước ra khỏi xe cùng đôi mắt thảm thương
- Cậu muốn gì ở tôi đây anh bạn? Tùng nói
- Nhìn đi. Duy hất ánh mắt về phía Dương
- Trời! Vừa đâm chết người à! Chẳng lẽ cậu gọi tớ đến để đi tù thay, Này tôi vẫn còn trẻ lắm, phải nối tiếp sự nghiệp của ba nữa, cậu đừng có nhờ tôi thôi. Tùng nói liền một hồi sau khi nhìn thấy Dương đang nằm trên đương
- Cậu có bị sốt không thế? Tôi mà đâm chết người ư. Tay nghề của tớ không tệ đến thế đâu. Duy nói trong sự kiêu ngạo
- Theo tớ biết thì tay nghề của cậu đến 99,9999…% sảy ra án mạng, 0,000……1% sảy ra chết người
- Thôi, không nói nhiều với cậu nữa, giúp tớ đưa cậu nhóc này tới bệnh viện đi
- Sao cậu không đưa đi?
- Không hiểu tại sao tớ cứ hắt hơi hoài từ khi động phải thằng nhóc này…
- Chẳng có nhẽ…
- Chịu! Duy gọn lọn
- Cậu cõng nhóc đó lên xe đi. Tùng nói như đúng rồi
- Vậy tôi gọi cậu đến để bình luận ak?
- Hiiiiiiiii. Mình quên.
Rồi họ đưa Dương đến bệnh viện, sau khi cấp cứu xong, cô bác sĩ nhìn Dương bằng đôi mắt đồng cảm. Dương đã qua cơn mê, mở mắt ra và nhận ra đây đang là bệnh viện. Dương hốt hoảng ngồi bật dậy. Cô bác sĩ đang lau vết thương cho Dương,
- Cô, sao cháu lại ở đây?
- Là 2 cậu con trai thấy cháu nằm bên đường nên đưa cháu vào, họ thanh toán tiền viện phí rồi vừa đi rồi
- Cháu là ………..
- Xin cô đùng nói chuyện đó với ai, cô giúp cháu nha. Dương nhìn cô như đang cầu xin
- Sao cháu phải giả trai? Cô bác sĩ nhìn vào mắt của Dương
- Là vì…… Dương ngập ngừng
- Nếu cháu không muốn nói thì thôi, cô sẽ không nói với ai cả
- Cảm ơn cô
- Cháu nghỉ ngơi đi
Cô bác sĩ đi ra khỏi phòng rồi bỗng Dương mới chức nhớ ra, nhìn vào chiếc đồng hồ cheo tương, đã gần 11 giưỡi. Cô không về nha, ba sẽ đi tìm cho coi. Dương lục điện thoại trong người, không thấy, chắc nó rời mất lúc đánh nhau rồi. Không kịp nghĩ gì nữa cô giựt mất cái kim tiêm ở tay ra rồi chạy vội ra khỏi phòng
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Duy và Tùng lôi nhau vào thang máy, rồi Tùng ngán ngẩm
- Haizzzz, giờ thì về nhà và ngủ thôi
- Con cháu chuyền kiếp của dòng họ nhà lợn
- Có lẽ vậy
Cửa thang máy chưa kịp đóng vào thì một cánh tay đã mở nó ra. Một người con trai bước vào. Và cậu con trai ngã rầm ra sàn thang máy
- Gì nữa đây? Duy than thở
- Đi còn không vững nữa.
- Đỡ nó dậy đi. Hax…xì…hax…xi…..Lại là những cơn hắt hơi liên tục của Duy
- Sao zậy?
- Không biết nữa….. Hax…xì…hax…xi…..
Tùng cúi xuống đỡ cậu nhóc dậy và súyt nữa cậu té ngửa khi nhìn thấy mặt của “thăng nhóc” này
- Tớ biết…lý do là gì rồi. Tùng vẫn không rời mắt khỏi mặt “ thằng nhóc”
- Gì… Hax…xì
- Nhìn đi. Tùng nhấc mặt “ thằng nhóc” lên
- Thằng nhóc này sao lại ở đây. Duy cũng ngỡ ngàng không kém
- Không biết
- Không biết kiếp trước mình có nợ gì với thằng này nữa sao hôm nay xui thế. Duy ngán ngẩm
- Chắc kiếp trước nó đã cứu mạng cậu nên kiếp này cậu phải trả thôi. Heeeee. Tùng cười nham nhở
- Cậu nghĩ tôi là ai mà phải nhờ thằng mặt búng ra sữa này
- Hai…hai…người đã cứu tôi sao. Dương cố gắng mở mắt
- Đúng rồi! Cả 2 cùng đồng thanh
- Vậy đã giúp thì giúp tới cùng đi. Cô vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể
- Cần gì nữa? Tùng hỏi cô
- Có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Dương dựa người vào thang máy
- Tớ quên điện thoại ở nhà rồi. Tùng thọc tay vào túi quần
- Này! Đứng xa xa tôi ra. Duy nhìn Dương
Giúp tôi đi mà. Dường nhìn cả 2 người chờ sự giúp đỡ
 
Duy lôi cái ipone trong túi ra và đưa cho Dương. Dương cố mở máy nhưng màn hình vẫn tối đen. Cô hí hoáy để mở nhưng không được
- Làm gì vậy nhóc, không biết mở à? Duy nhìn cô như sinh vật lạ
- Hết pin rùi hay sao ak. Cô đưa cái ipone cho Duy
- Đưa tui coi
Huy cầm cái ipone rùi cậu lúng túng
- Hết pin thật òy
- Mấy ngày rồi chưa nạp điện thoại vậy? Tùng hỏi Duy
- Mới có 3 ngày thôi. Duy thản nhiên nói
- Mới có “3 ngày” thôi hả? Tùng nhấn mạnh từ “ 3 ngày”
Chiếc thang máy mở ra, cô bước ra khỏi thang máy và không quên chào hai anh bạn tốt bụng. Đứng trước cổng bệnh viện, Dương cố vẫy lấy một cái taxi để về nhà. Nhưng vào cái giờ này thì chắc chỉ còn ma mới đi trên đường thôi. Dường mệt mỏi quay người vào trong bệnh viện. . . . . . Lóe. . . . Ánh đền oto lóe lên, cô lấy tay che bớt ánh sáng.
- Muốn tự tử à! Một giọng nói vang lên
- Xin…xin lỗi! Dương chẳng còn đủ hới mà nói nhiều nữa, cô thật sự rất mệt
Một bóng người bước từ trong xe ra, chẳng thấy mặt mũi đâu cả
- Nhóc không về đi, ở đây dể ngắm ma ak?
- Ồ! Lại là anh sao! Cô thốt lên
- Sao vẫn ở đây! Cậu con trai đó là Tùng
- Tôi không mang tiền, cũng không mang xe.
- Trời! Tôi từ trước tới giờ toàn làm việc tốt,lên xe đi tôi sẽ đưa cậu về
- Nhưng mà… cũng được…cảm ơn anh
Mặc dù thường ngày Dương không phải là một người dễ nhận lời của người lạ như vậy, nhưng cũng đành chịu thôi, chân thì bị như vậy, chẳng mang tiền, điện thoại thì không có. Dương lúi húi bước vào xe theo Tùng và nhận trọn vẹn sự ngỡ ngàng của Duy. Cậu ta chẳng nói được cậu nào, sau một hồi giải thích thì Duy cũng khó chịu cho xe chạy. Suốt cả chặng đường Dương chẳng nói gì mà có muốn thì cũng có biết nói gì đâu. Tùng và duy vì có sự có mặt của cô nên cũng chẳng nói với nhau câu nào
Nhà của cô ở tít mãi bên trong của xóm nên oto không thể vào được, Dương cảm ơn 2 người họ rồi trở về nhà. Cái dáng mệt mỏi của cô bước ra khỏi xe và chiếc oto vụt đi mất để lại trong màn đêm một lớp bụi mỏng. Cô bước đi trong gió đêm, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua lớp áo mỏng làm cô thấy nhức nhối, bóng cô mờ dần, mờ dần trong màn đêm hun hút. . . . . . . .
Đã về đến nhà, căn nhà vẫn tối om, chắc ba chưa về. Dương nhẹ nhàng mở cửa rồi mệt mỏi bước vào nhà. Đúng thật. Ba vẫn chưa về, giờ này mà còn chưa về thì chắc có chuyện gì sảy ra rồi. Dương thầm nghĩ rồi cô thấy hơi bất an, chẳng kịp nghĩ gì thêm, cô lê cái chân đau ra khỏi nhà và đi tìm ba. Đã gần 11h đêm, cái giá lạnh của mùa đông đang bao chum lên tất cả, trên đường. Không người. Lạnh. Sợ. Lo lắng. Những tiếng gọi vang vẳng trong không khí. Chỉ có tiếng của cô. Giọng nói run run. Dương tìm đến chỗ ba làm, họ nói ba cô hôm nay có đến để làm thêm giờ nhưng đã về từ lúc 9h30 rồi. Dương càng lo lắng thêm.Bất lực. Buồn. Cô đang đi tìm ba trong vô vọng. Ba sẽ không làm như làm vậy đâu, ba sẽ không bỏ mình mà đi như thế đâu, ba đã hứa là không làm vậy nữa mà. Có lẽ mình đang suy nghĩ lung tung thôi . Dương lẩm bẩm trong miệng như người mất hồn.
Dương thấy đau ở bụng, ở chân, ở lưng nữa. Chân cô như mất cảm giác, chẳng cong thấy đau nữa, Cả người dường như trắng toát bởi lớp băng. Dương ngồi xuống cái ghế đá bên đường, có lẽ cô sẽ nghỉ một chút rồi mới về nhà. Đương không có một chút ánh sáng. Tối om.
“ Cộp…Cộp…cộp….” tiếng bước chân, mỗi lúc một gần, đang tiến về phía cô thì phải. Một bóng người. Mờ mờ. rồi ngồi luôn bên cạnh Dương. Cô sợ đến mức chẩn bị hét lên thì………hắn kéo cô lại gần mình………cô chết sững…hắn đưa tay lên mặt cô…rồi hắn hôn cô…cánh tay đó đanh siết chặt lấy người cô…không thể cử động được…tên này khỏe quá……cô tự thề rằng sẽ cho tên này một trận
Một luồng khí nóng từ trong cổ họng phụt lên, nong nóng… máu trào lên miệng cô. Không được, phải làm sao đây, hắn ta sẽ chết ngất vì sợ. Cô thầm nghĩ và cô dùng hết sức mình để ẩn hắn ra.
- Còn cựa quậy nữa thì tôi giết đấy. Hắn nghiến răng
-……… Dương không thể nói được vì hắn lại tiếp tục cái nụ hôn khủng khiếp ấy
Cả loại tiếng bước chân dồn dập, rồi những ánh đèn rọi đến chỗ cô ngồi
- Phải tìm cho ra cái thằng đó, không thì tao bóp cổ tụi mày. Một thằng trong số đó quát lớn
- Đại ca, bên kia có một có 2 người
- Đâu! Tên đó quay mặt về phía cô và hắn.- Mày chưa thấy hôn nhau bao giờ ak, tao bảo mày tìm thằng đó chứ không bảo mày nhìn mấy chuyện đó. Tìm đi. Tên cầm đầu thét vào mặt thằng nhãi
Rồi giờ thì Dương đã hiểu cái tên “thần kinh không bình thường” này tại sao lại hôn cô rồi.” Phụt” Máu chào ra khóe miệng, cô không kịp kiềm chế nữa. Tên đó cau mày rồi mở mắt ra nhìn cô. Nhưng hắn vẫn không thôi cái “Nụ hôn” ghê người ấy vì mấy tên kia vẫn ở đó. Những tiếng bước chân xa dần, rồi ánh đèn cũng mất hút. Cô đẩy hắn ra rồi thở gấp. Nhổ máu ra ngoài. Tên con trai cũng không ngừng nôn ọe ( uống máu của người khác mà). Sau cả hồi ọe lên ọe xuống thì cô bắt đầu quay sang hắn ta
-…ẹo…tanh quá…là máu ak? Sao không nói trước
- Cái tên siêu vô duyên kia, anh vừa làm gì vậy. Dương nói bằng cái giọng tức giận
- Vừa uống máu. Hắn ta thản nhiên. Người hỏi câu này phải là tôi mới đúng, cô vừa nôn ra máu hả?
- Tại……tại……sao anh lại gọi tôi là “cô”. Dương ngạc nhiên nhìn tên đó bằng con mắt to nhất có thể
- Vừa rồi ôm cô chặt như thế thì ai mà chẳng biết, nhưng mà vòng 1 của cô…e..hèm…không được gợi cảm. Tên con trai nhìn vào cô rồi ngán ngẩm
Cô đã bị phát hiện sao, làm sao bây giờ, mọi chuyện sao lại thế cơ chứ. Mà thôi có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình gặp anh ta
- Tôi biết bọn côn đồ lúc nãy tìm anh. Coi như tôi đã giúp anh rồi, giờ anh giúp tôi một chuyện
- Lần đầu tiên tôi thấy có người ra điều kiện với tôi, nhưng cũng được thôi, có qua có lại mà
- Nếu có gặp lại thì chúng ta coi như không quen biết, vả lại chuyện tôi là con gái anh không được nói cho ai
- Oh! OK. Hắn nói
- Nhưng trước hết tôi phải trả thù đã. Cô cười nham hiểm
- Ai vậy, có cần tôi giúp không
- Không cần đâu, tôi tự làm được rồi. Cô tát vào mặt hắn một cái đau điếng
- Cô điên hả? Sao đánh tôi
- Vì đó là nụ hôn đầu đời của tồi !!!!
Rồi cô đứng dậy và quay người bỏ đi, còn hắn ta thì tức điên, nhưng rồi hắn cũng bỏ đi, Bóng tối đã lấn trìm hai người,hai con người……mỗi người một ngả……và họ nào biết rằng sau này có thể họ sẽ đi chung 1 con đường. . . . .. . . . .

 
Font chữ khó đọc quá. ko ai đọc là đúng rồi. tớ đọc 1 lát mà hoa hết mắt!!!!!!!:KSV@19:
 
×
Quay lại
Top Bottom