[Longfic ShinRan sưu tầm] Tình yêu tuổi học trò

Tham gia
6/10/2013
Bài viết
31
Author : Devil Angel
Nguồn https://blog.zing.vn/jb/dt/shinichiloveran_2000/16276624?from=like
_________________Giới Thiệu nhân vật__________________________
Ran Mori: là một cô gái thông minh, xinh đẹp, đáng yêu và cũng không kém phần... đáng sợ, học sinh của trường trung học Teitan, là con của một thanh tra thuộc sở cảnh sát Tokio tên Kogoro Mori (nhà ông này nghèo). Là quán quân Karatedo toàn quốc. Hiện cô đang làm thêm phục vụ phòng ở khách sạn Beika.
IQ:200/200
33406079.jpg

Kudo Shinichi : là con trai độc nhất của tập đoàn sản xuất ô tô lớn nhất thế giới.Đẹp trai, tài năng, là một thám tử tài năng, đồng thời cũng là tay sát gái có hạng.
IQ:200/200
33403303.jpg

Kazuha: là một người bạn thân của Ran, xinh đẹp, dễ thương, giỏi võ Takewondo, đặc biệt rất hung dữ, nếu có ai đụng tới nàng thì...eo ui, không dám nói đâu.
IQ: 185/200
33403580.jpg

Hattori Heiji: con trai của một thanh tra cảnh sát tên Hattori Heizo, là bạn thân của Shinichi, thông minh, tài giỏi, chỉ mỗi tội da đen thui.
IQ: 190/200
33403791.jpg

Shiho Miyano: là một thần đồng hóa học. Xinh đẹp, thông minh, sắc xảo, lạnh lùng. Là bạn thần của Ran, Kazuha và Aoko.
IQ:250/200
33404864.jpg

Hakuba Saguru:thông minh, đẹp trai, tài giỏi, bạn thân của Hattori, Heiji và Kaito
IQ:190/200
33405452.jpg

Aoko Nakamori:là con gái của một thanh tra cảnh sát, thông minh, xinh đẹp, rất giống với Ran. Vật bất li thân của cô nàng chính là...cây chổi.
IQ: 180/200
33405663.jpg

Kaito Kuruba: là bạn thân của Shinichi, Hattori và Hakuba, đẹp trai, rất giống Shinichi, giỏi tài ảo thuật và làm vui lòng các cô gái
IQ: 195/200
33405851.jpg

Sonoko Suzuki: là con gái của tập đoàn tài chính Suzuki, tinh nghịch, tai quái, ăn mặc hơi sexy, là em họ của Shinichi.
IQ:170/200
33405935.jpg

Makoto Kyogoku: là quán quân Karatedo toàn thế giới, đàn anh của Ran, sau này đem lòng mến Sonoko.
IQ:165/200
33406055.jpg
 
33434185.jpg

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, cô Jodie bước vào lớp
-Cô có một thông báo nhỏ cho các em, có 5 bạn sẽ chuyển vào lớp ta hôm nay. Các em vào đi.
Từ cửa lớp , Shinchi, Hattori, Hakuba, Kaito và Sonoko xuất hiện. Cả lớp ồ lên như vỡ chợ. Các cô gái đêù có đôi mắt hình trái tim nhìn chằm chằm vào các chàng, chỉ trừ một người.
-Được rồi, các em trật tự. -Quay sang phía 5 người mới-Các em tự giới thiệu về mình nhé.
Kaito bước lên.
Bụp...
Một bông hồng xuất hiên trên tay kèm theo nụ cười nửa miệng.
-Mình là Kuruba Kaito, rất vui được làm quen với các bạn.
Sau đó là Hattori, anh ngắn gọn:
-Tôi là Hattori Heiji.
-Còn tôi là Hakuba Saguru.
-Tôi là Kudo Shinichi.-Shinichi cũng giới thiệu một cách ngắn gọn nhưng lại miễn phí thêm nụ cười quyến rũ trên môi làm hầu hết mấy đứa con gái đều muốn ngất xỉu(anh Shin ơi, em cũng mún xỉu đây).
-Được rồi.-Tiếng cô Jodie vang lên dõng dạc.-Hattori ngồi với Kazuha, Sonoko ngồi với Makoto, Kaito ngồi với Aoko, Hakuba ngồi với Shiho còn Shinichi ngồi với Ran nhé.
Chẳng nói gì, mọi người đi đến chỗ ngồi mà cô giáo đã sắp xếp.
------
Giờ ra chơi, tại chỗ ngồi của Shinichi...
-Này Shinichi, cậu sống ở đâu thế?
-Shinichi ơi, chiều nay cậu rảnh không?
.......
Shinichi quả thật là một tay sát gái, hắn ta ngồi giữa đám con gái, tay ôm eo hai đứa ngồi bên cạnh mà cười nói.(mik không mún vít đoạn này đâu, nhưng có đoạn này mới có đoạn sau được)
"Đồ trơ trẽn, không biết xấu hổ"-Đó là tất cả những gì Ran có thể nghĩ khi thấy thế.
Cô nàng chuyển xuống bàn dưới ngồi vì ở trên quá ồn ào, cô chẳng thể nào tập trung đọc sách được.
Sự tinh ý ngay lập tức giúp Shinichi nhận ra có một cô gái không để ý đến mình. Cậu ta ra hiệu cho đám con gái ngồi im, còn cậu thì đi xuống chỗ Ran ngồi.
-Này.
Không trả lời.
-Này.
Ran vẫn làm lơ, cô ghét nhất mấy đứa con trai sát gái như Shinichi.
Sau đó, không chịu nổi sự im lặng của cô nàng, Shinichi lấy tay vòng qua eo Ran và hôn lên má cô.
-ĐỒ BIẾN THÁI...
Ran tức giận, với 2 cú đánh và 1 cú đá, Shinichi đã nằm bài hải dưới sàn.
Ran phủi tay, thản nhiên ngồi đọc sách tiếp, trong khi lũ con gái đỡ Shinichi ngồi dậy.
"Cô rất thú vị đấy"Shinichi thầm nghĩ, trên mặt nở một nụ cười đầy tà ý.
 
33434185.jpg

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, cô Jodie bước vào lớp
-Cô có một thông báo nhỏ cho các em, có 5 bạn sẽ chuyển vào lớp ta hôm nay. Các em vào đi.
Từ cửa lớp , Shinchi, Hattori, Hakuba, Kaito và Sonoko xuất hiện. Cả lớp ồ lên như vỡ chợ. Các cô gái đêù có đôi mắt hình trái tim nhìn chằm chằm vào các chàng, chỉ trừ một người.
-Được rồi, các em trật tự. -Quay sang phía 5 người mới-Các em tự giới thiệu về mình nhé.
Kaito bước lên.
Bụp...
Một bông hồng xuất hiên trên tay kèm theo nụ cười nửa miệng.
-Mình là Kuruba Kaito, rất vui được làm quen với các bạn.
Sau đó là Hattori, anh ngắn gọn:
-Tôi là Hattori Heiji.
-Còn tôi là Hakuba Saguru.
-Tôi là Kudo Shinichi.-Shinichi cũng giới thiệu một cách ngắn gọn nhưng lại miễn phí thêm nụ cười quyến rũ trên môi làm hầu hết mấy đứa con gái đều muốn ngất xỉu(anh Shin ơi, em cũng mún xỉu đây).
-Được rồi.-Tiếng cô Jodie vang lên dõng dạc.-Hattori ngồi với Kazuha, Sonoko ngồi với Makoto, Kaito ngồi với Aoko, Hakuba ngồi với Shiho còn Shinichi ngồi với Ran nhé.
Chẳng nói gì, mọi người đi đến chỗ ngồi mà cô giáo đã sắp xếp.
------
Giờ ra chơi, tại chỗ ngồi của Shinichi...
-Này Shinichi, cậu sống ở đâu thế?
-Shinichi ơi, chiều nay cậu rảnh không?
.......
Shinichi quả thật là một tay sát gái, hắn ta ngồi giữa đám con gái, tay ôm eo hai đứa ngồi bên cạnh mà cười nói.(mik không mún vít đoạn này đâu, nhưng có đoạn này mới có đoạn sau được)
"Đồ trơ trẽn, không biết xấu hổ"-Đó là tất cả những gì Ran có thể nghĩ khi thấy thế.
Cô nàng chuyển xuống bàn dưới ngồi vì ở trên quá ồn ào, cô chẳng thể nào tập trung đọc sách được.
Sự tinh ý ngay lập tức giúp Shinichi nhận ra có một cô gái không để ý đến mình. Cậu ta ra hiệu cho đám con gái ngồi im, còn cậu thì đi xuống chỗ Ran ngồi.
-Này.
Không trả lời.
-Này.
Ran vẫn làm lơ, cô ghét nhất mấy đứa con trai sát gái như Shinichi.
Sau đó, không chịu nổi sự im lặng của cô nàng, Shinichi lấy tay vòng qua eo Ran và hôn lên má cô.
-ĐỒ BIẾN THÁI...
Ran tức giận, với 2 cú đánh và 1 cú đá, Shinichi đã nằm bài hải dưới sàn.
Ran phủi tay, thản nhiên ngồi đọc sách tiếp, trong khi lũ con gái đỡ Shinichi ngồi dậy.
"Cô rất thú vị đấy"Shinichi thầm nghĩ, trên mặt nở một nụ cười đầy tà ý.
Ngắn quá với lại bạn vào : https://kenhsinhvien.vn/t/tong-hop-list-dc-fan-fiction-va-noi-dang-ki-bao-cao-tinh-trang-fic.305763/ đăng kí topic không bị del đấy
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
___________________________Chap 2______________________________________
Giờ tan trường...
-Tên Shinichi đó là đồ biến thái, không hiểu sao mấy đứa con gái kết hắn được.-Ran cay cú.
Aoko bật cười:
-Thì lúc nãy cậu đã cho hắn nằm đo đất rồi mà.
Kazuha nói:
-Hắn thì không sao nhưng mình thấy tên da đen đi cùng hắn thấy ghét quá.
-Tại tên Shinichi đó đẹp trai, tài giỏi, nhà lại giàu. Có hàng đống con gái theo cũng đâu có gì là lạ.-Shiho tiếp lời.
-Yahho! Ran ơi.-Sonoko chạy lại quàng vai Ran.
-Ơ!-Ran ngạc nhiên.
Kazuha hỏi:
-Bạn có phải là Sonoko mới vào lớp mình sáng nay không?
-Bingo! Ran nè, mình phục bạn thiệt đó, bạn là người đầu tiên khiến cho ông anh họ đáng ghét của mình đo đất đó.-Sonoko nhí nhảnh.
-Ukm.-Ran cười.
"Cô bạn này thật dễ gần, chả giống với tên đáng ghét đó chút nào"-Ran thầm nghĩ.
-Vậy bây giờ chúng mình là bạn nha, mình là Sonoko Suzuki. Còn mấy bạn?
Ran trả lời:
-Mình tên Ran Mori, còn đây là Kazuha Toyama, Aoko Nakamori và Shiho Miyano.
Họ kết thân với nhau khá nhanh. Mọi người rủ nhau về nhà, còn Ran đi đến khách sạn Beika làm việc.
-------
Tại nhà Shinichi...
-Hahaha, Shinichi ơi là Shinichi, bị một cô gái cho nằm đo đất. Hahaha.-Hattori nằm lăn cười.
-Nè, có im đi không.-Shinichi gắt.
Kaito vừa cho chim bồ câu ăn vừa nói:
-Lần đầu tiên thấy Shinichi bị hạ gục như vậy, thật là một sự kiện đáng lưu vào lịch sử.
Cộc cộc...
-Cậu chủ Shinichi, tôi đã tìm được thứ cậu cần.-Quản gia Agasa nói.
-Được rồi, đưa đây cho tôi.
Đọc lướt qua tờ giấy, Shinichi nở một nụ cười nham hiểm.
"Cô chết với tôi rồi"
-------
Tại khách sạn Beika...
-Hãy gọi cô phục vụ phòng tên Ran Mori tên phòng số 309.
-Vâng, cám ơn quý khách.-Cô tiếp viên mỉm cười.
Ran đẩy chiếc xe đồ ăn lên phòng số 309, khi cô vừa vào phòng thì...
Cạch...
Cánh cửa bị khóa lại làm cho Ran giật mình. Cô nhìn quanh..
-Cô đang tìm cái gì vậy hả?-Một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên.
-Shi...Shinichi.-Ran ngạc nhiên.
-Thế nào hả, tôi cũng phải trả thù chuyện hồi sáng chứ.-Shinichi vừa nói vừa tiến lại gần Ran.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Ran giở đòn Karatedo ra. Nhưng xui xẻo thay, Shinichi đã đoán biết được tình huống, lấy tay chụp lấy tay Ran, ép cô vào tường.
-Thế nào, còn muốn chống cự nữa không?-Shinichi giở giọng tự kiêu.
Ran đỏ mặt khi Shinichi cúi xuống gần hơn.
-Cô cũng dễ thương lắm, cũng đáng để tôi bỏ thời gian đến đây.
-Anh...Thả tôi ra.-Ran chống cự.
-Tại sao? Cô phải đền bù cho điều mà cô làm với tôi sáng nay cơ mà.
Shinichi vừa nói vừa cúi mặt xuống thấp hơn nữa.
-Anh thả tôi ra, tôi sẽ...la lên đó.
-Tự nhiên, phòng này cách âm đó.
Cái cốc bị rơi xuống làm cho Ran lấy lại bình tĩnh. Cô dùng đòn "Lên gối hạ bộ", hạ Shinichi nhanh chóng.
-Lần sau đứng có đụng tới tôi nghe chưa.
Ran giật lấy chìa khóa và đi ra, trong khi Shinichi đang nằm dưới sàn.
"Cô sẽ phải hối hận"
 
úi úi hay quá ... lần nào anh shin cũng đo đất ngắn dài hết ... mong chap mới của bạn
 
Tớ post hộ Biru nha ^^

Chap 3
Eri Kisaki: mẹ của Ran, là một luật sư xinh đẹp và tài năng.
33466393.jpg

Kogoro Mori: bố của Ran, là một thanh tra giỏi, tuy hơi mê bia rượu và cờ bạc nhưng vẫn là 1 người đàn ông tốt
33468935.jpg

Kudo Yukiko: là một nữ diễn viên xinh đẹp và rất chi là...nhí nhảnh, là mama của Shinichi.
33466616.jpg

Kudo Yusaku: là một nhà kinh doanh tài giỏi, đồng thời cũng là nhà văn viết truyện trinh thám.
33466689.jpg



Chap 3: Thảm hoạ
Trên đường về nhà, Ran lên tục rủa Shinichi(tội nghiệp anh Shin quá) bằng những từ ngữ ác độc, như:
-Tên chết bầm.
-Đồ chết tiệt.
-Cầu trời cho hắn bị xe đụng, điện giựt, ... chết luôn đi.
.......
---------
Sáng hôm sau...
-Chà, hôm nay là ngày nghỉ, mình được tự do chơi suốt cả ngày rồi.-Ran khoái chí.
-Ran ơi.-Tiếng bà Eri kêu.
-Vâng.
-Con xuống đây đi với ba mẹ nào.-Giọng ông Kogoro vang lên.
Ran đứng vậy một cách mệt nhọc, thay chiếc váy xong, cô xuống dưới nhà đi với ba mẹ.
-Mình đi đâu vậy mẹ?-Ran hỏi, có vẻ như cô vẫn còn ngái ngủ.
-Tí nữa con sẽ biết.
Xịch...
Chiếc xe đỗ trước một ngôi nhà đồ xộ.
"Oa, nơi này đẹp và rộng quá"Ran thầm nghĩ trong khi cùng bố mẹ đi vào trong.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra tiếp đón niềm nở:
-Eri và Kogoro vào đây nào. Đây là bé Ran đúng không? Cô bé xinh quá.
-Ran, đây là cô Yukiko, là bạn thân của mẹ, con chào cô đi.
-Vâng-Ran lễ phép-Cháu chào cô Yukiko.
-Thôi được rồi, vào đây nào.
Mọi người đi vào nhà thì thấy trên bàn có một người đàn ông đang ngồi đó. Thaays Ran và ba mẹ vào, ông liền bước lại:
-Mori, lâu quá không gặp, dạo này anh khoẻ chứ.
-Đây là chồng cô, tên là Yusaku.
-Cháu chào chú Yusaku ạ.
Mọi người bàn bạc chuyện gì đó một hồi, rồi quay sang hỏi Ran:
-Ran nè, ba mẹ với cô chú đây muốn đi du lịch một thời gian. Nên từ bây giờ con cứ sống ở đây nhé.
Ran giật mình:
-Hả? Ở đây sao?
-Có chuyện gì thế? Cháu không thấy thoải mái khi ở đây à?-Yukiko hỏi.
-Dạ không. Cháu chỉ hơi bất ngờ thôi.
Ông Yusaku nói:
-Vậy bây giờ chúng ta đi, Ran ở lại nhà này, quyết định vậy nhé.
Ran ngạc nhiên:
-Đi ngay bây giờ ạ?
-Ukm.-Yukiko trả lời rồi kéo ông chồng của mình và ba mẹ Ran đi mất.-Thế nhé Ran. À quên, cháu coi chừng giúp cô thằng con trời đánh đó nhá.
Sau đó, chiếc ô tô đi mất dạng.
"Thằng con trời đánh?"Ran ngạc nhiên.

-Ngạc nhiên sao?-Một giọng nói vang lên, cái giọng nói mà Ran căm thù đời đời kiếp kiếp(theo định nghĩa của cô).
Ran nhìn lên:
-Ku...Kudo ...Shinichi. Tại sao anh lại ở đây?
Shinichi bước xuống cầu thang. Ran lùi lại một bước theo quán tính.
-Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi phải ở đây chứ.
-Anh...
Nở nụ cười nửa miệng quen thuộc, Shinichi nói:
-Tôi thế nào?
Ran bỏ chạy lên lầu, ngày nghỉ này cô đã nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời, chỉ sau 1 tiếng đồng hồ và nó trở thành ngày tồi tệ nhất năm. Cô phải sống chung nhà với hăn, sự việc rồi sẽ ra sao đây? Xin mời đón xem chap típ theo.

Chap 4
Theo chân ông quản gia đến phòng mình, Ran vẫn liên tục rủa...ông trời tại sao không
ở chung nhà với ai mà lại với hắn chứ.
Vào phòng, Ran nằm phịch lên gi.ường.
-Tiểu thư Ran, cô còn cần gì nữa không?-Ông quản gia hỏi.
Ran ngồi dậy:
-Dạ không đâu, cám ơn bác. Mà cho cháu hỏi, bác tên gì vậy ạ?
Ông quản gia mỉm cười hiền từ:
-Tôi tên Agasa Hiroshi.
-Vâng. Nhưng bác đừng gọi cháu là tiểu thư này nọ nữa, cứ gọi cháu là Ran là được rồi.-Ran mỉm cười
Ông Agasa cũng mỉm cười lại với Ran, thầm nghĩ:"Cô bé dễ thương thật"
-------
"Minh không thích ở đây một chút nào, đi chơi đi."
Nghĩ sao làm vậy, Ran chạy ngay xuống lầu. Nhưng ôi thôi, cánh cửa đã bị khoá chặt, Ran kéo mãi mà nó vẫn trơ trơ. Cô liền chạy đi tìm ông quản gia.
-Bác Agasa ơi, cho cháu xin chìa khoá mở cửa lớn với.
Ông Agasa nói:
-Lúc nãy không hiểu vì sao cậu chủ Shinichi nói là đưa hết tất cả chìa khoá cho cậu ta nên tôi đã đưa rồi.
-Có chuyện gì thế ông Agasa?-Giọng nói của Shinichi thình lình vang lên.
-Dạ thưa cậu chủ, tiểu thư, à không...Ran muốn mượn tôi chiếc chìa khoá cửa lớn.
Shinichi giơ chùm chìa khoá trước mặt Ran:
-Xin lỗi nhé, bây giờ tôi đang giữ nó.
-Vậy bây giờ cậu có thể cho tôi mượn chiếc chìa khoá cửa lớn được không?
Shinichi quay lại hỏi:
-Tại sao?
Ran tức muốn xịt khoá, nắm tay đã muốn đấm vào mặt Shinichi rồi, nhưng có ông Agasa ở đây nên không làm gì được.
"Hắn ta muốn giam lỏng mình chắc?"Ran thầm nghĩ.
-Nếu bây giờ cô muốn đi chơi thì đi.-Shinichi vừa nói vừa chạy xuống chỗ Ran.
-Hả?-Ran ngạc nhiên.
Shinichi nắm tay cô kéo đi:
-Nhưng nếu đi thì phải đi với tôi.
Ran giãy lên:
-Thả tôi ra, tôi không muốn đi chơi nữa, thả ra.
Shinichi cười đểu:
-Không dễ như vậy đâu.
Khi 2 người ra đến bên ngoài, Ran gỡ tay Shinichi ra, giở đòn Karatedo. Nhưng, có cái gì đó chặn tay cô lại, cô nhìn kĩ thấy hai tên đô con, to lù lù đang khống chế hai tay cô.
Shinichi bật cười:
-Thấy chưa, cô không làm gì được tôi đâu, ngoan ngoãn đi.
Không thể làm gì hơn, Ran đành phải đi với Shinichi và kèm theo hai tên vệ sĩ lúc nãy.
Chiếc xe đưa cô và Shinichi đến một cửa hàng make-up. Hắn ta chọn cho cô một bộ váy và bắt cô phải làm tóc, trang điểm rồi thay vào bộ váy mà hắn đã chọn. Vì có hai tên vệ sĩ đứng hai bên nên Ran đành phải làm theo , miệng không ngừng rủa Shinichi không thương tiếc.
Khi Ran từ trong phòng thay đồ bước ra, Shinichi đơ người, hai tên vệ sĩ kia cũng xém đông cứng, vì đứng trước mặt họ là một mĩ nhân đúng nghĩa.
33512544.jpg



Thấy Shinichi cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ran đâm chột dạ:
-Có chuyện gì sao, để tôi đi thay váy khác.
Shinichi định thần lại, nói:
-Không sao.-Rồi lại kéo tay Ran đi.-Đi với tôi.
-Á á...Khoan.
Mặc kệ Ran la oai oái phía sau, Shinichi vẫn cứ lôi tuột cô đi.
Chiếc xe lại chở 2 người đến một quán bar rộng lớn. Ran nhất quyết không chịu vào, nhưng 2 tên vệ sĩ của Shinichi đã lôi cô vào.
-Bên này nè, Shinichi.-Tiếng Hattori kêu lớn.
Shinichi kéo Ran lại.
-Shinichi, bạn gái mới đấy à.-Kaito vừa chăm chút mấy con chim bồ câu vừa hỏi.
Hakuba đang ngồi với bộ bài tây lên tiếng:
-Không nhớ sao, là cô gái hôm trước đó.
-À, nhớ rồi.
Shinichi nhanh chóng nhập cuộc với nhóm bạn, kề cận hai bên là hai cô gái ăn mặc hở hang, nước hoa nồng nàn. Không hiểu tại sao nhưng Ran cảm thấy khó chịu.
"Kệ hắn, hắn làm gì là việc của hắn, không liên quan đến mình"-Ran cố xua đi sự khó chịu ấy. Cô cũng không biết sự khó chịu ấy xuất phát từ đâu nữa.
-------------------------------------------End chap------------------------------------------------

Chap 5
Trên đường về nhà, Shinichi đã ngà ngà say.
-Này, sao im lặng thế.
-...
-Này, này...
-...
Shinichi cười:
-Bộ cô ghen à?
-Anh điên không.
Shinichi hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh bị con gái chửi là điên.
-Nếu cô ghen thì cứ nói, chả sao cả.
-Anh im đi, nếu không sẽ lãnh hậu quả đó.-Ran bắt đầu bực bội.
Shinichi quên mất Ran có võ, nhích lại gần cô:
-Tôi cũng muốn xem hậu quả đó là gì.
Bốp...Chát...Bụp...
1 tát, 1 vả + 1 đấm, lại ngấm rượu nên Shinichi xỉu luôn.
-------
Sáng hôm sau...
-A, đau đầu quá...-Shinichi ngồi dậy.
Anh xoa xoa vết bầm tổ chảng trên mắt.
-A a, sao cô ta mạnh tay dữ vậy nè.
-KUDO SHINICHI.
Một âm thanh với volume cực kì lớn bay thẳng vào tai của Shinichi. Sau đó là tiếng bước chân thình thịch, rồi cánh cửa phòng bật mở.
-Anh còn không mau đưa chìa khoá để tôi đi học.
-Vậy thì hôm nay cô ở nhà đi.-Shinichi trả lời 1 cách bình thản.
-Cậu mau đưa chìa khoá đây.-Ran hét.
-Cô nghĩ tôi như thế này mà đi đến trường à.
-Là cậu chứ đâu phải tôi, đưa chìa khoá mau không thì tôi muộn học mất.-Ran sắp sửa nổi khùng.
-Tôi không đi học thì cô cũng không được đi.-Shinichi cười đểu.
-Cậu...
Ran tung đòn đã Karate về phía Shinichi, nhưng cậu ta cũng không phải là tay vừa, chụp lấy chân Ran rồi kề mặt lại, nói nhỏ:
-Màu xanh dương nhé.
Rồi xau đó ném cô ra khỏi phòng rồi khoá cửa lại trong khi mặt cô đỏ rần đến mang tai.
-----------
Buổi trưa...
-Ran, tôi đói rồi, làm cái gì đó cho tôi ăn đi.-Shinichi chạy xuống kêu lớn.
-Tại sao tôi phải làm cho cậu? Cậu nhờ bác Agasa làm đi.
-Quản gia Agasa về quê rồi, cô làm cho tôi đi.-Shinichi vẫn cái vẻ kiêu ngạo thường ngày.
-Vậy cậu tự làm lấy mà ăn đi nhá.
Ran định bỏ đi, Shinichi nói:
-Hay là nghỉ học thêm 1 tháng nữa xem sao.
Ran hơi chột dạ.
-Nhưng tôi cũng không phải là người hẹp hòi, chỉ cần cô nghe lời tôi trong vòng một ngày, tôi sẽ thả tự do cho cô.
Ran không đồng ý nhưng tên Shinichi này có vẻ là người "dám nói dám làm" nên cô đành gật đầu.
-Được, nhưng chỉ trong một ngày thôi đấy, và...những yêu cầu của cậu không được quá đáng đấy nhé.
Shinichi cười:
-Tôi nghĩ tôi là hạng người nào.
Ran cong môi:
-Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà, dù sao tôi cũng phải cẩn thận với cậu chứ.

Chap 6
Tối hôm đó...
Kinh kong...Kinh kong...
-Shinichi, có người tới kìa, mau mở cửa đi.-Ran vừa làm bữa tối vừa nói vọng lên.
Shinichi chạy xuống lầu:
-Sao mà rắc rối thế không biết.
Ran bĩu môi:
-Thì chính anh đòi giữ chìa khoá mà.
Bỏ dở cuộc nói chuyện với Ran, Shinichi chạy ra mở cửa.
-So...Sonoko.
33564896.jpg

Tiếng Sonoko lanh lảnh vọng vào nhà:
-Này, lúc nãy em nghe anh với chị nào đó cãi nhau mà.
-Em nghe nhầm rôi, là mẹ anh đó.
Sonoko cốc đầu Shinichi:
-Anh coi em là con ngốc sao, cô Yukiko và chú Yusaku đã đi New York mấy ngày trước rồi.
Nói xong, Sonoko phi thẳng vào nhà và tìm thấy chiếc bánh chanh đang làm dở của Ran.
-Anh họ của tôi chưa từng đụng đến cái bếp, vậy cái bánh này của ai vậy ta?-Sonoko giả giọng ngây thơ.
Xoảng...
Có tiếng đổ vỡ trên lầu, Sonoko nhanh chóng chạy lên, lục soát khắp nơi mặc cho sự ngăn cản của Shinichi, và cuối cùng, cô nàng tìm được Ran trong sự ngạc nhiên vô cùng cực:
-R...Ran, sao cậu lại ở đây.
Và, không còn cách nào hơn là Shinichi và Ran phải kể lại mọi chuyện cho Sonoko nghe. Nghe xong, cô nàng gật gù:
-À, mà sao hồi sáng 2 người không đi học thế?
Ran đánh cái nhìn chết người sang chỗ Shinichi, còn anh thì quay đi chỗ khác.
-Không có gì đâu, nhưng cậu đừng kể cho ai nhá Sonoko.-Ran nài nỉ.
Sonoko cười gian manh:
-Cái đó thì mình không chắc à.
Nói xong dọt luôn:
-Tạm biệt đôi vợ chồng trẻ.
-Ừ, tạm bi...SONOKO.
Sonoko nhanh chân chạy đi, để lại đằng sau là 2 người đang bốc lửa đến tận đỉnh đầu.
--------
Sáng hôm sau...
-Ran, làm đồ ăn sáng rồi bưng lên phòng cho tôi.-Shinichi giở giọng ngạo mạn.
-Cái gì? Tại sao chứ?
-Cô quên thoả thuận giữa chúng ta rồi sao? Ngày hôm nay cô phải nghe lời tôi.
Một tích tắc để Ran nhớ lại việc ngày hôm qua. Một tích tắc nữa để cô mang cái mặt nặng như chì bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn sáng cho tên công tử đang nằm trên phòng kia.
Rầm...
Ran thả chiếc khay đựng đồ ăn sáng của Shinichi xuống, sầm mặt:
-Ăn đi.
Rồi dợm bước ra khỏi phòng.
-Khoan đã.-Shinichi kêu giật lại.
Ran gắt:
-Chuyện gì?
-Cô ngồi ở đó.-Chỉ vào chiếc ghế-Chờ tôi ăn cho xong.
Không thể không làm theo, Ran đành ngồi xuống ghế chờ cho tên trời đánh đó ăn xong.
------
-Ran, cô có nhanh lên không.-Shinichi hét ầm ĩ.
-Đã bảo chờ tôi một chút mà.-Tiếng Ran vọng xuống, cô đang bới đống đồ ngày hôm qua tên Shinichi đã mang từ nhà đến cho cô để tìm bộ đồng phục.
Shinichi đi lên lầu để tìm hiểu xem cô đang làm gì mà lâu quá trời quá đất.
Cạch...
Cánh cửa phòng Ran không khoá, Shinichi mở toang ra trong khi cô đang mặc dở chiếc áo, và...
-CÚT MAU, ĐỒ BIẾN THÁI.
Shinichi lật đật đi ra. Một lúc sau, Ran ra khỏi phòng với khuôn mặt còn ưng ửng đỏ.:
-Anh vào phòng con gái mà không gõ cửa gì hết là sao hả?-Ran giận dữ.
-Tại cô không khoá cửa phòng mà.-Shinichi quay đi.
-Anh...
Không đợi Ran nói hết câu, Shinichi kéo Ran đi:
-Còn không mau lên, muộn học bây giờ.
Bàn tay Shinichi nắm lấy tay Ran. Ran cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác thật dễ chịu, nhưng ngay lập tức, cô xua đi ý nghĩ đó trong đầu mình, nhưng con người này, có lẽ với cô, có chút gì dó...rất đặc biệt.
 
Chap 7
Tại trường học...
-Này...-Shinichi gọi khi Ran chuẩn bị chạy đi.
Ran bực mình:
-Gì thế?
-Lại đây, đi với tôi.-Shinichi vẫn trả lời cộc lốc.
-Bây giờ coi như tôi đã tự do, huỷ cam kết đó đi nhé. Hahaha..-Ran đắc chí.
Shinichi cười:
-Người của tôi đã phục quanh trường này rồi. Nếu cô không lại đây, 10 phút nữa cô sẽ có mặt tại nhà tôi.
Cô đành đi song song với Shinichi. Vào đến cửa lớp, cả Ran lẫn Shinichi đều cảm thấy có sự bất bình thường từ những người bạn thân của họ. Với óc suy luận của mình, không mấy khó khăn, Shinichi đã đoán được Sonoko đã tiết lộ chuyện Ran ở cùng Shinichi.
Tên Hattori quàng vai Shinichi:
-Này Shinichi, tớ phục cậu thật đấy, cứ tưởng cậu chỉ để cô ta làm bạn gái 1 đêm thôi, không ngờ 2 người lại ở chung 1 nhà.
Shinichi gỡ tay Hattori:
-Kệ tôi.
Hattori vẫn không chịu buông tha, bất đắc dĩ (phải nói là cố tình chứ nhỉ), Shinichi đẩy Hattori ra và
Sầm...
Hattori của chúng ta tông phải Kazuha và điều tệ hơn là cậu đang đè lên cô ấy (chết anh rùi Hattori ơi).
Kazuha lồm cồm bò dậy, chửi rủa công khai Hattori không thương tiếc.
-Này "bà chằn", cô im giùm tôi được không.-Không chịu nổi, Hattori bèn nói lại.
-Tại sao tôi phải im hả, anh tông vào người tôi, bây giờ còn nói tôi là "bà chằn à", đồ " CỘT NHÀ CHÁY".
Kazuha nhấn mạnh 3 chữ cột nhà cháy làm Hattori tức điên người.
-Cô...
-Tôi sao nào, có ngon thì nhào vô đi.-Kazuha thách thức.
Hattori bấy giờ đã giận lắm:
-Được đấy. Cô nên biết tôi là con trai của một thanh tra đấy nhé.
-Vậy sao, chắc ba anh rất thất vọng khi có 1 đứ con trai hư hỏng như vầy.
Thế rồi hai người nhào vô, khi đấm đá, khi đấu võ mồm làm náo loạn cả sân trường.
Nhóm bạn của Kazuha thấy vậy liền chạy vào ngăn cản nhưng đang trong tình trạng mất kiểm soát, Kazuha đẩy heets họ ra ngoài, Aoko bị ngã ở gần chỗ Kaito nên cậu đỡ cô dậy.
-Này, cậu...là con gái đúng không?-Kaito tò mò một cách vô duyên.
-Chứ sao?-Aoko hơi ngạc nhiên.
-Nhưng mà...Ngực này...Eo này...Mông này.-Kaito vừa nói vừa... đo đạc kĩ lưỡng.-Chả có gì giống học sinh cấp 2 cuối cấp cả.
-TÊN DÊ XỒM.
Aoko hét lên và dùng cây chổi của mình rượt Kaito khắp sân trường.
Chỉ có Shinichi và Hakuba là đứng đó xem và...cổ vũ.
-Này.-Giọng nói sắc lạnh của Shiho vang lên đằng sau Hakuba.
Hakuba quay lại:
-Huh?
-Anh nhìn người ta đánh nhau hay lắm sao mà còn cổ vũ?
-Cô em xinh đẹp đây là ai mà lại tò mò chuyện này thế.
-Anh không cần biết.
Shiho đánh cho anh ta cái lườm làm anh chàng lạnh xương sống, nhưng Hakuba nhanh chóng trấn tĩnh lại:
-Nói thế là không được đâu, mau xin lỗi tôi đi.
-Anh muốn chứ gì?
Soạt...
Một thứ nước màu xanh được đổ lên tay Hakuba.
Anh chàng bắt đầu thấy nóng ran ở tay, sau đó lại đau không thể nào chịu được và tay của Hakuba chuyển thành màu xanh lè.
----------
Sau đó, cả 8 người đều bị mời lên phòng giám thị uống trà.
Rầm...
-Các em đã gây náo loạn ở trường này đủ chưa hả?
Cả bọn cúi đầu. Thầy nói tiếp:
-Nakamori, Toyama, Hattori, Kuruba, các em đánh nhau, gây mất trật tự. Saguru, Kudo, các em thấy các bạn đánh nhau mà không can ngăn, còn cổ vũ. Ngoài ra, em Kudo và em Mori còn bao che cho các bạn. Quan trọng nhất là em Miyano, sử dụng các chất hoá học trái phép.
Cả bọn cúi gằm mặt.
-Nhưng vì đây là lần đầu tiên các em phạm lỗi nên thầy chỉ phạt nhẹ thôi. Chiều ngày mai, hãy đi quét dọn căn nhà hoang đối diện trường.
Cả bọn méo mặt, bọn con gái rất sợ ngôi nhà hoang đó (vì nghĩ nó có ma), còn đám con trai thiết thực hơn, họ nghĩ: "Ngôi nhà lớn thế này thì dọn biết bao lâu cho xong đấy hả trời"

Chap 8
-Mấy tên chết bầm, chỉ tại anh mà tuij tui phải đi lao động, lại làm ở ngôi nhà hoang đó nữa chứ.-Kazuha gắt
-Nè, cô muốn gây sự nữa phải không.-Hattori bực mình.
Kaito giảng hoà:
-Thui tui xin, đừng cãi nữa, hay là đi chơi đi, coi như tụi con trai tụi tui bù lại nha.
Lập tức, 2 cặp mắt hình viên đạn phóng về phía Kaito(là Hattori và Hakuba đoá) làm anh chàng chột dạ:
-Mình...Mình nói gì sai à.
Shinichi lên tiếng giải vây:
-Không sao, đi chơi một chút cũng được vậy, chiều nay 2.30 nha. Đến nhà tui rùi đi.
Hai chữ "nhà tui" hình như đã nhắc cho mọi người nhớ ra chuyện gì đó, nhưng chưa ai kịp nói thì tiếng nói lanh lảnh của Sonoko cất lên:
-Phải là nhà "của chúng tôi" chứ nhỉ. Phải không, Ran?
Cả bọn (trừ Shin và Ran) cười như nắc nẻ khi thấy mặt Ran đỏ bừng hơn trái cả chua, cô nàng cố gắng giải thích:
-Không phải đâu, mình k...
-Còn không gì nữa, mai mốt sẽ xuất hiên một Ran Kudo nhỉ.-Aoko nháy mắt tinh nghịch.
-Vậy thôi chúng ta về.-Kaito nói.
Cả bọn kéo đi để lại Ran và Shinichi.
--------
2.30 chiều...
Sau khi đã kéo Ran đi hết shop này đến shop nọ suốt buổi trưa. Cuối cùng, họ về nhà chờ các bạn.
-Này, các bạn tôi đâu.-Ran hỏi.
-Mấy đứa bạn của tôi đi đón họ rồi, cô đừng lo.
Một lúc sau, những người bạn của Ran và Sonoko đi đến, và theo sau là 3 người bạn của Shinichi. Mặt mũi của họ bầm dập, bơ phờ đến mức Shinchi xém không nhận ra. Họ kể lại chuyện cho Shinichi nghe.
---
Chuyện của Kaito...
Kaito bấm chuông cửa nhà Aoko thì có tiếng Aoko vọng ra:
-Vào đi, cửa không khoá đâu.
Kaito mở cửa đi vào nhà, anh chàng lần mò xuống bếp thì thấy Aoko đang nấu cái gì đó, và khi tới gần thì...
-CÁÁÁÁÁÁÁÁÁ...........
(phải nói thêm là Kaito rất sợ cá)
33619680.jpg

Rồi sau đó anh chàng chạy khắp nhà, làm đổ bể đồ đạc tùm lum, lại va phải nồi canh Aoko đang nấu nên nó đổ tè le, làm Kaito bị phỏng sơ sơ ở khuỷnh tay. Điều tồi tệ hơn là Aoko lại xách chổi rượt mà đánh sau đó lại bắt anh chàng dọn sạch sẽ bãi chiến trường do mình gây ra.
---
Chuyện của Hattori...
Chàng Hattoi chạy thẳng vào nhà Kazuha không thèm bấm chuông hay kêu cửa, chạy đi tìm Kazuha khắp nhà và sau đó bắt gặp Kazuha từ...nhà tắm bước ra, đang quấn khắn tắm trong người. Cô điên máu lên dùng võ quật Hattori đến ngất xỉu mới chịu thôi.
---
Chuyện của Hakuba...
Chàng Hakuba lịch thiệp chẳng thể nào vào nhà mà không bấm chuông, nhưng khi vào trong phòng của Shiho thì lại vấp phải tấm thảm và...
Rầm...
Anh chàng ngã và đổ các chất hoá học của Shiho xuống sàn nhà, và rồi...
BÙM...
May mà Shiho kéo anh chàng chạy ra kịp, nhưng vẫn bị thương, mặt mũi trầy xước tùm lum, sau đó lại bị Shiho bắt quét dọn và nghe một trận giáo huấn của cô.
--------
Nghe xong câu chuyện của mấy đứa bạn, Shinichi bò lăn bò càng ra cười. Cuối cùng, những chuyện đó cũng lắng xuống, mọi người sắp có một chuyến đi chơi, mà điểm dừng là Hao-oai, sẽ có bất ngờ gì tiếp theo đây, mời các bạn đón xem

Chap 9
Chấm dứt câu chuyện của 3 chàng hoàng tử tội nghiệp, mọi người lên đường tiến thẳng đến Haoai, sau khi tạt qua vài cửa hàng mua những vật dụng cần thiết, cả nhóm kéo nhau đi tắm biển.
----------
-Chết, lúc nãy quên không mua đồ tắm rồi.-Kazuha kêu lên.
-Không sao.-Sonoko cười-Mình có nhiều lắm, để mình cho mượn.
Thế rồi các cô gái kéo nhau đi theo Sonoko, để lại đằng sau các chàng đang kêu với lại.
Một lát sau...
-SONOKO...-Bốn cái miệng đồng thanh làm náo loạn cả bãi biễn.
Tình trạng hiện giờ là mỗi người đang mặc những bộ áo tắm rất chi là...sexy .
-Thôi mà, mình chẳng còn bộ nào nữa.-Sonoko cười trừ.
-Haha, lúc nãy đã bảo các cô quay lại mà không nghe, con nhỏ Sonoko đó ăn mặc toàn kiểu áo như vầy thui.-Shinichi ôm bụng cười.
Bỏ qua chuyện áo tắm, mọi người kéo nhau đi tắm biển.
RAN POV'S
Chà nước mát thật, nhưng sao, mình khó chịu dữ vầy, sao tối đen thế. Ư...Ngộp quá...Shiho, Shinichi, ...các bạn.
(đay là lần đầu tiên mik vít POV nên dở lém, đừng ném đá nghen)
-----
-Ran, Ran...
"Ơ, mình đang ở đâu đây"-Ran nghĩ.
-Cô ấy tỉnh lại rồi này.-Shinichi mừng rỡ kêu lên.
Ran từ từ mở mắt. Cả bọn reo hò mừng rỡ.
-Ran à, lúc nãy cậu làm bọn mình sợ muốn chết.-Kazuha vẫn không khỏi lo lắng
Sonoko đánh ánh mắt qua Shinichi:
-Cũng may là có ông anh họ yêu quái của mình...
Hattori vỗ vai Shinichi:
-Công việc sơ cứu tốt lắm.
Làm anh chàng đỏ hết cả mặt. Ran vẫn còn đang thắc mắc, công việc sơ cứu là thế nào nhỉ?
Chap 10
-Sơ cứu?-Ran tròn mắt.
21.gif

Cả bọn nhìn nhau cười khúc khích, chỉ trừ Shinichi.
Mọi người bắt đầu kể cho Ran nghe mọi chuyện. Qua những lời kể lộn xộn của nhóm bạn này, tác giả đã sắp xếp lại như sau:
Trong khi Ran đang thỏa sức bơi thì cô nàng bị chuột rút, mọi người nhanh chóng phát hiện nhưng chưa ai kịp làm gì thì Shinichi lao ra biển cứu Ran. Sau khi đưa Ran vào bờ, mọi người xúm lại gọi, nhưng mãi Ran không chịu tỉnh. Không đợi ý kiến gì thêm, Shinichi nâng đầu Ran lên và...hôn (hay thổi khí) vào đôi môi đang tím ngắt của Ran.
Trong khi mọi người giành nhau kể thì Shinichi chỉ muốn ăn tười nuốt sống mấy đứa phản bạn đó thui, cũng may là có Kaito và Hakuba giữ hai bên nên chưa ai phải vào viện cả, nhưng sau đó...
-CÁIIIIIIIIIIIIIII GÌÌÌÌÌÌÌÌÌ................
Một tiếng hét gây chấn động gần bằng quả bom nguyên tử đã phát ra từ đôi môi xinh xắn của Ran. Sau đó, cả bọn phải xúm lại dỗ ngon dỗ ngọt cô nàng mới chịu thôi cho, nhưng trong thâm tâm vẫn còn hậm hực:"Anh ta là tên đáng ghét, dám cướp mất nụ hôn đầu của mình, rồi anh ta sẽ phải hối hận"
Bỏ qua chuyện đó, mọi người kéo nhau đi thăm thú Haoai sau đó trở về khách sạn của nhà Kudo. Khi mọi người vừa vào phòng thì
-Á Á Á Á Á Á Á............
Một xác chết đang nằm ở giữa phòng, cảnh sát nhanh chóng đến và phong tỏa hiện trường. Kaito an ủi các cô gái đang khóc thút thít, còn 3 chàng kia thì đi quan sát hiện trường.
Vụ án này sẽ đi tới đâu, các chàng thám tử tài hoa có thể tìm được lời giải đáp cho vụ án này, chap sau nhá.

Chap 11
Qua giấy phép lái xe của người đàn ông đó, người ta được biết ông ta là chủ một công ty âm nhạc rất có quy mô. Theo chân cảnh sát, cả bọn đến công ty của người đàn ông tên Jamaki Natsuta đó.
Sau khi được thông báo về cái chết của ông giám đốc, tất cả mọi người đều sững sờ, theo thông tin Shinichi, Hakuba và Hattori điều tra thì trong công ty này cũng có nhiều người rất ghét ông ta, có nhiều người còn vui sướng khi biết ông ta chết. Khi hỏi nhân viên có ai đã ra ngoài không thì một người phụ nữ đã đứng tuổi nói:
-Hình như tôi thấy cô Sayuki có ra ngoài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ do mắt kém, tôi vừa đánh rơi kiếng.
Một người nữa nói:
-Cô Sayuki đâu có ra ngoài, hôm nay cô ấy biểu diễn chương trình ca nhạc mà...Đó, cô ấy kìa.
Shinichi nhìn sang thì thấy một cô gái xinh đẹp đang cãi nhau với một người đeo kiếng cận, dáng gù, tóc tết lại thì hơi thắc mắc.
Như đoán được Shinichi đang nghĩ gì, một người nữa nói:
-Người đó *chỉ tay về phía cô gái đeo kiếng* là Yutaki, cô ấy và Sayuki xin vào làm ở đây cùng lúc, hai người họ suốt ngày cãi nhau như chó với mèo vậy.
Sau khi cảm ơn , Shinichi đến phòng thu âm của công ty đề nghị xem băng quay video biểu diễn của Sayuki. Sau đó, Shinichi mượn băng đó, đi ra khỏi phòng với gương mặt đắc thắng.
----------
-Có vẻ không ai ở đây là hung thủ, chúng tôi cám ơn sự hợp tác của mọi người.-Viên cảnh sát nói với vẻ thất vọng.
-Khoan đã.-Shinichi bước vào phòng.-Xin các vị dành chút thời gian cho, tôi đã tìm ra ai là hung thủ.
Mọi người bắt đầu xôn xao, Shinichi nói:
-Tôi để ý thấy một điều, một nút áo nhỏ ở trên chiếc túi của cô Yutaki đã bị mất, và ở nơi xảy ra án mạng tôi cũng đã tìm được một chiếc nút áo.
Shinichi giơ chiếc nút áo lên, mấy viên cảnh sát ập đến bắt Yutaki.
-Khoan đã, tôi nói nút áo này của Yutaki nhưng không có nghĩa cô ta là thủ phạm. Thủ phạm chính là...cô Sayuki.
Trong khi mọi người còn ngơ ngác thì Shinichi cho băng vào máy, băng phát lại chương trình biểu diễn của Sayuki, và cậu bấm dừng lại, nói tiếp:
-Đây là động tác cô Sauyki làm sau khi cúi đầu chào khán giả, cô dùng tay đưa lên mũi như để nâng vật gì đó lên, và tôi nghĩ, vật đó là...cái kiếng. Hay đơn giản hơn, cô Yutaki đã đóng giả Sayuki để Sayuki dễ dàng tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Nếu tôi không nhầm, hai người là chị em sinh đôi.
Một nụ cười chua chát nở trên môi, Sayuki nói:
-Việc đã đến nước này thì tôi chẳng còn gì để nói. Phải, tôi chính là hung thủ giết ông ta. Ông ta đã đâm chết cha mẹ tôi, sau đó lại đổ tội là cha mẹ tôi lái xe không đúng, thành ra họ chết mà vẫn bị mang tội. Tôi thừa nhận, tôi giết ông ta, nhưng xin các vị, đừng đụng đến em tôi.
Sayuki vừa nói vừa ôm mặt khóc, quỵ xuống sàn.
Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, mọi người trở về phòng, tất nhiên, Ran được chuyển sang phòng khác, nếu không cô nàng sẽ mất ngủ cả đêm vì sợ ma mất. Ran và Shinichi đi trên hành lang (phòng ở gần nhau mừ), Ran vẫn còn khóc thút thít. Bực mình, Shinichi quay sang:
-Này, cô đừng khóc nữa có được không.
-...
Vẫn khóc tiếp, Shinichi bực mình gắt lên:
-Cô im đi, cứ khóc mãi, điếc tai quá.
Giật mình, Ran ngừng khóc, lúc đó Shinichi mới cảm thấy mình hơi quá đáng, cả 2 người đi cùng nhau mà chẳng ai nói với ai lời nào.
----------
Sáng hôm sau...
-Này, đi mua sắm đi.-Kazuha đưa ra đề nghị làm các chàng phải méo mặt (sợ phải xách đồ).
Shinichi chẳng có biểu hiện gì, hay đúng hơn là chàng ta đang vò đầu bức tai tìm cách làm lành với Ran, chắc vì chuyện ngày hôm qua mà Ran chả thèm nói với Shinichi một tiếng nào, còn cố tình tránh mặt nữa chứ.
"Con gái đúng là giận dai"-Shinichi nghĩ trong lúc đi chơi.
Ran chẳng thèm để Shinichi xách hộ nữa, cô đưa cho Kaito làm anh chàng trưng bộ mặt đau khổ vì vừa phải xách đồ cho Aoko và Ran nữa.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Shinichi.
"Có cách làm cho cô ấy hết giận rồi"
 
×
Quay lại
Top Bottom