Chương 2 phần 2
Phần 2
Có những thứ như thời gian, đã trôi đi thì không thể lấy lại nữa
"Cô ta thế nào rồi?" - Akai lên tiếng.
Sera đóng cửa lại, tiến tới chiếc sô pha rồi ngồi xuống. Tay với lấy cốc nước uống một ngụm.
"Vừa tiêm một liều an thần, tối mới có thể tỉnh lại."
"À mà anh, anh có biết Kudo Shinichi không?"
"Sao?"
"Em vừa mới nhìn thấy anh ta trong bệnh viện."
"Quan tâm người ngoài làm gì? Mà chuyện điều tra đến đâu rồi?" - Anh vừa nói vừa châm thuốc, mùi khói nhàn nhạn nhanh chóng lượn lờ khắp căn phòng. Điều hòa vẫn chạy dù tiết trời đã mát.
Sera lấy từ trong áo ra một tập tài liệu. Rồi mặt nhanh chóng nhăn lại.
"Cô ta là phạm nhân mới ra tù đấy. Thật không thể tin được, một cô gái như vậy lại từng giết người."
Akai giữ im lặng, hồi tưởng lại người con gái ấy. Lúc cô ta tự dưng lao ra đường trước mũi xe, lúc trước khi ngất đi, lúc tỉnh dậy trong bệnh viện. Lúc cô ta mê man, cầm tay anh liên túc nhắc đi nhắc lại câu ấy, "Phải anh không?".
"Nhưng cũng may, điều đó chứng minh cô ta không phải do ai sai khiến đến chặn trước mũi xe anh. Đợt tranh cử chức thị trưởng sắp diễn ra rồi, chuyện này mà bung bét ra thì không hay đâu. Cánh nhà báo lại còn điều tra được trước đó anh mới từ bar ra thì đúng là scandal không nhỏ rồi." - Sera vò đầu, mặt nhìn đăm đăm vào ngài anh trai đáng quý của mình, đợi chỉ thỉ. Nhưng giọng điệu lại hơi bỡn cợt. Cô đã nói mà không nghe, lúc nào cũng phải cẩn thận, để tài xế lái đi, không thì cũng nên bỏ cái tật phóng xe bạt mạt trên phố đó. Bây giờ hay rồi, tông vào người thật rồi. Đã thế lại còn điều khiển xe khi trong người có nồng độ cồn vượt mức cho phép.
"Chức thi ký hiện tại thế nào?" - Anh giở lần lượt từng trang tài liệu ra. Như tiện miệng hỏi.
Sera ngớ người, sao đang nhiên lại hỏi về thư ký. Nhưng đây lại chọc vào chỗ ngứa của cô rồi.
"Anh lại còn hỏi em nữa, có ai như anh không? Một tháng thay tới 2 thư ký mà vẫn không vừa ý, định chọc em tức chết luôn rồi.". - cô cáu gắt, giọng nói đanh thép định tội anh. Thư ký mà cô tuyển toàn những người có nhân lực, chuyên nghiệp, được săn về từ khắp các công ty nổi tiếng. Vậy mà được vài ngày lại sa thải. Khiến lần nào cô cũng phải đứng ra giải quyết.
"Nếu vậy để cô ta nhận chức thư ký đi." - anh đóng tập tài liệu lai, rít một hơi rồi nói.
"Sao? Ai?"
"Miyano Shiho" - giọng bình thản đến đáng sợ.
"Anh điên à? Cô ấy vẫn còn nằm trên gi.ường bệnh đấy."
"Chả phải chỉ là rạn xương thôi sao, hai tuần là đi lại được rồi. Đợt tranh cử vẫn còn hai tháng nữa."
"Anh điên à? Cô ta từng là tội phạm đấy, từng giết người chứ không phải đùa đâu. Mà khoan đã, không phải bác sĩ nói một chân bị gãy sao? Hóa ra chỉ bị rạn thôi à? Thế cũng không được, cô ấy làm sao đủ khả năng làm chức thư kí cơ chứ. Anh nghĩ cách khác đi, giải quyết vấn đề chứ không phải gieo họa vao thân đâu."
"Này ở lại đã, anh dám đi đâu đấy? Shuichi... Akai Shuichi"
Sera bực mình nhặt tài liệu lên. Mở ra đọc tiếp.
Thủ khoa Đại Học Tokyo, chuyên ngành Kinh tế - tài chính. Nửa năm đã vượt chương trình, hoàn thành năm nhất. Dành học bổng toàn phần. Là sinh viên trẻ tuổi nhất trong nhóm sinh viên được trao đổi với trường ĐH Toronto trong vòng nửa năm.
Sera không khỏi cảm thán, một nhân tài như vậy sao lại giết người.
——•——•——•——•——•——•——
Shiho, Shiho, gọi anh trai đi xem nào?
Onii chan...
Con bé biết nói rồi kìa, gọi bố đi con
Sao? Con bé không chịu gọi
Onii chan, onii chan....
Á, anh trai, nó chỉ gọi con thôi kìa, ha ha ha...
"Onii chan..."
"Onii chan..."
"Bỏ tay cô ra, tôi không phải anh trai cô đâu." - Akai lạnh lùng lên tiếng rồi hất bàn tay đang túm chặt tay mình lại. Thái độ tỏ ra có chút khó chịu. Anh có một tật đó là ưa sạch xẽ. Đồ dùng cá nhân phải thường xuyên được khử trùng, ngoài rửa tay nhiều gấp mấy lần người bình thường, lại ghét phải động vào đồ vật không phải là của mình nữa.
Shiho giật mình tỉnh dậy, mệt mỏi nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ta cũng nhăn tịt mắt lại, thái độ bài trừ rõ ràng đối với cô. À, à cái tên chủ xe gây tai nạn cho cô. Shiho thấy hơi buồn, có phải bây giờ thời đại thay đổi, người gây tai nạn mới là nạn nhân không? Như trong phim truyền hình đáng nhẽ giờ này hắn ta phải dập đầu xin cô thứ lỗi, hoặc cũng có thể có chú cảnh sát bắt hắn vô tù rồi chứ.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là ý nghĩ của cô thôi. Thử nhìn căn phòng này xem, liếc mắt cũng nhận ra giá không rẻ. Điều hòa, ti vi, sô pha, nhà vệ sinh, nhà tắm, nền lát gỗ. Bệnh viện mà trông như phòng khách sạn thế này. Rồi cái thái độ cung cung kính kính của bác sĩ là biết ngay cái tên mặt lạnh đang ngồi cạnh gi.ường bệnh cô không tầm thường rồi. Một con người bình thường làm sao đấu nổi hắn, chẳng thèm nói cô còn từng là một tù nhân. Hắn bừa bãi lấy một vài lý do cũng có thể đưa cô quay trở lại nơi đó mất. Cô không sợ nơi đó nhưng cô không muốn phí thời gian vô ích của mình vào đó. Shiho biết điều, ngậm miệng, trùm trăn lên tận cổ định bụng ngủ tiếp. Cô thấy vẫn vô cùng mệt mỏi nhưng cũng thầm may mắn chân không có đau dữ dội dù thuốc tê đã hết tác dụng.
"Ục...ục..ục..." - tiếng sôi bụng vang lên giữa không gian tĩnh mịch bỗng trở nên rõ mồn một. Cô hơi ngại, cũng phải thôi bụng cô trống rỗng không chút đồ ăn.
Akai không thèm để ý tới cô nữa, bước tới chiếc sô pha mềm mại gần đó. Nằm xuống rồi cầm tờ báo lên đọc. Không ai để ý, khóe môi khẽ cong lên một đường.
Cô định hỏi anh ta có cái gì có thể ăn lót bụng không nhưng nhìn cái dáng vẻ nhàn nhã nằm dài trên sô pha ấy. Không phải không nghe ra mà biết rồi nhưng cố tình trêu cô. Shiho cắn răng, tự thôi miên "Mình không đói, mình không đói, mình không đói...." rồi chờ mong cô ý tá đáng yêu nào đi vào phòng kiểm tra, cô sẽ nhờ cô ấy lấy hộ một phần cơm.
Chờ mãi chả thấy cô y tá nào, chỉ thấy một tên đầu húi cua, tai đeo tai nghe, mặc vest đen phẳng phiu. Trên tay có cầm lủng lẳng đồ đẩy cửa bước vào. Hắn bước tới gi.ường cô, một tay đặt cái túi nhỏ lên bàn cạnh gi.ường, một tay đặt cái túi lớn hơn xuống đất. Quay lại cúi chào cái tên đang nằm trên sô pha kia rồi lại bước ra ngoài, không mở miệng nói một câu nào cả.
Cô hồ nghi nhìn hai cái túi. Của cô à? Đâu phải chứ.
"Đồ ăn" - tay chỉ cái túi trên bàn. Không thêm một câu nào nữa, cộc lốc thế không biết.
Shiho mở cái túi trên bàn ra, bên trong là một cái cà men đựng cháo. Cháo thịt tỏa mùi thơm phưng phức, hẵng còn nóng chắc chỉ vừa mới mua thôi. Cô cũng đói đến lả lơi vội cầm thìa xúc từng miếng. Chả mấy chốc cháo đã hết, cô lấy khăn giấy lau miệng rồi lại nằm xuống ngủ. Lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối hẳn.
Trong phòng không có ai, chắc anh ta rời đi lâu rồi. Cô tựa mình vào chiếc gối, mặt ngoảnh ra nhìn cửa sổ. Cây phong vẫn ở đó, nhưng không thể nhận ra màu của những chiếc lá nữa. Thỉnh thoảng lại có vài bệnh nhân cùng người nhà của họ đi dạo ngang qua. Khoảng không đằng sau cây phong kia lại là một khoảng đen mịt mù. Như tương lai của cô, mờ ảo. Nhưng dù thế nào vẫn phải bước lên phía trước. Vì Trái Đất chẳng vì ai mà dừng lại, ông trời cũng chẳng có lòng thương bao la. Vì bản thân mình thôi, phải sống.
Có tiếng gõ cửa vang lên, lần này vẫn là cô y tá lúc chiều nhưng đã thay vào một vị bác sĩ khác. Cô lật người lại, để vị bác sĩ mới tiện khám. Khác với ông già lúc sáng, đây là một vị bác sĩ trẻ. Có mái tóc nâu và đôi mắt xanh như đại dương. Trong đầu cô bật ra một từ: Con lai. Anh ta nhìn cô cười thân thiện. Bước tới gi.ường, kiểm tra chân cô.
Shiho không biết rằng, lúc cô vừa ngoảnh đầu đi, bên ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng hình. Người đàn ông đứng tựa vào cây phong, mắt đợm buồn. Bóng hình trơ trọi và cô đơn giữa đêm tối. Đôi mắt lẳng lặng nhìn người con gái ở trong phòng. Trong đôi mắt kia có cái gì đó không nói nên lời, như đau xót, bất lực, tức giận nhưng trên hết là yêu thương.
——•——•——•——•——•——
Ở giữa khu rừng trong bệnh viện có hai người đàn ông đang ngồi trên ghế đá. Một người trầm lặng ngồi, hai tay dang hai bên thành ghế. Bộ com - lê đen càng tôn nên vẻ chững trạc hơn người. Bên cạnh là một người đàn ông có mái tóc nâu vàng, trên người khoác chiếc áo blouse trắng tinh không một vết bẩn. Đủ thấy rõ độ kĩ tính của con người này. Vị bác sĩ cười cười nhìn người đàn ông bên cạnh. Không nói một lời.
Rất lâu sau, một giọng nói êm tai vang lên.
"Cô ấy sao rồi?"
Hakuba càng cười rợn người hơn, chọc chọc vị bên cạnh.
"Khai mau, cậu và cô ấy có quan hệ gì?" - Hakuba không kìm chế nổi giọng nói ngày càng trở nên hưng phấn, không giống một vị bác sĩ mà giống mấy bà bác hay ngồi tám truyện ở phòng y tá hơn.
Shinichi im lặng, mắt nhắm lại đau đớn. Phải rồi họ có quan hệ gì? Cô là gì của anh, anh là gì của cô? Trái tim quằn quại, như gỉ máu. Cổ họng không thể nào nói lên lời. Chả biết từ bao giờ, họ đã trở thành người dưng.
Hakuba giật mình, không nghĩ chỉ vì một câu hỏi mà có thể khiến vị luật sư mồm mép sắc như dao lam phải im bặt. Sắc mặt Shinichi cũng thay đổi thất thường. Không còn giữ nổi cái khí chất cao ngạo áp đảo tất cả mọi người như ở tòa án nữa.
"Đùa cậu chút thôi, chắc cô ấy là thân chủ cậu chứ gì. Cô ấy không sao cả, chị bị rạn xương đùi và cẳng chân thôi. Cái tay bác sĩ kia sợ quá nên quấn lắm bông băng thạch cao vào chứ cứ để yên thì vẫn đi lại được cơ mà." - Hakuba lại giở cái giọng vừa nghiêm túc vừa đùa cợt ra.
"Ừ.." - Anh nói rồi đứng dậy cất bước rời đi. Bóng dáng cao lớn hòa vào đêm đen. Từng bước chậm rãi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hakuba lại hỏi một câu nữa.
"Không vào thăm cô ấy sao?"
Bước chân thoáng ngập ngừng tưởng như chững lại, nhưng rồi Shinichi lại bước tiếp đi, mở miệng. Nói với Hakuba, hay tự nói với chính mình.
"Muộn rồi..."
Trời đã muộn rồi. Cũng như giữa họ, cái gì cũng đã quá muộn màng.
Hết chương 2