[Longfic] Nhật Nguyệt Minh Quang - PHẦN 2

Armag105

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
14/3/2012
Bài viết
143
NHẬT NGUYỆT MINH QUANG-PHẦN 2

Sơ lược phần 1:

Mở đầu: https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/
Chap 1: Tinh Nguyệt Thành
https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-3
Chap 2: Nhân Duyên – Nghiệt Duyên???
https://kenhsinhvien.vn/forum/topic/...-minh-quang/6/
Chap 3: Định Mệnh
https://kenhsinhvien.vn/forum/topic/...minh-quang/11/
Chap 4: Đau???...
https://kenhsinhvien.vn/forum/topic/...minh-quang/12/
Chap 5: Nguy hiểm…
https://kenhsinhvien.vn/forum/topic/...minh-quang/14/
Chap 6: Truy sát!!!...
https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-16
Chap 7: Âm mưu…..
https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-16
Chap 8: Niềm tin không trọn vẹn
https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-19
Chap 9: Âm dương ly biệt
Part 1: https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-21
Part 2: https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-22
Part 3: https://kenhsinhvien.vn/t/fanfic-co-trang-nhat-nguyet-minh-quang.134369/page-25

Nàng – là Giang Hồ Đệ Nhất Sát Thủ…chỉ vì một hiểu nhầm nhỏ 15 năm trước, nàng quyết tâm truy sát chàng để bảo vệ nam nhân nàng yêu…

Chàng – là Thái tử Vương Triều Tokyo, Đệ Nhất Kiếm Khách phái Dương Đình, lãnh đạm, trầm tính….15 năm vẫn dành trọn trái tim cho nàng dù chàng không hề biết bất kì điều gì về nàng ngoài đôi mắt tím tuyệt đẹp ấy….nhưng chàng không bao giờ ngờ chàng chính là mục tiêu ám sát của nàng….

Nàng – là Đại Công Chúa Vương Triều Osaka, Phụ Hoàng nàng là một kẻ đầy tham vọng, luôn mong muốn độc chiếm võ lâm, thống nhất thiên hạ….nàng yêu chàng nhưng đau lòng thay chàng vẫn không quên được mối duyên tình cũ,…càng đớn đau hơn khi trái tim chàng một lần nữa lại tan chảy nhưng không phải vì nàng mà là một nữ nhân khác – một người mà nàng vừa hận thấu tâm can lại vừa cảm kích khôn nguôi….

Chàng – là Chưởng môn phái Dương Đình….một lãng tử phong trần nhưng cũng là một nam nhân hết mực chung tình…chỉ vì nhung nhớ nàng mà chàng lại trao trái tim cho một nữ nhân khác khiến nàng từ bỏ chàng…nhưng rồi khi chợt nhận ra sự thật chàng đã không thể nào níu giữ nàng được nữa…nàng đã không còn là nàng của ngày xưa…..

Tình yêu vừa chớm nở, thiên địa phong vân đã chợt biến sắc... Nàng dùng mọi cách để bảo vệ tất cả mọi người khỏi sự truy sát của Lâu Nguyệt Cát nhưng bi thương thay khi thân phận của nàng bại lộ, nàng chỉ nhận được sự chỉ trích, xót xa của tất cả mọi người…Nàng đành ngậm ngùi cười trong nước mắt…ai bảo nàng là Sát Thủ Đệ Nhất Lâu Nguyệt Cát, ai bảo nàng phải chính tay thủ tiêu chàng….Số mệnh đã sắp đặt, Định Mệnh đã an bài…Để bảo vệ Lâu Nguyệt Cát, để bảo vệ tất cả mọi người, nàng chỉ còn cách khiến chàng chính tay giết nàng, khiến tay chàng phải vấy máu nàng, khiến chàng và nàng phải chìm trong thống khổ khi chợt nhận ra tình yêu 15 năm ròng rã của họ phải kết thúc chỉ bởi vẻn vẹn bốn chữ…”âm dương ly biệt”…..

Nhưng nếu kết thúc ở đây hẳn nhân gian đã không có câu: “người có tình - thiên địa đâu thể nào chia cắt”….Mối duyên này cắt đi, đâu còn ai tin tưởng vào tình yêu….
Hắc bạch luân hồi đời đời kiếp kiếp
Thiên địa phong vân nối duyên mãi nghìn năm...
Ái, hận, tình, thù…nhân gian sóng gió
Thiện ác phân tranh, thiên hạ về tay ai?


Nàng vấn vương mối tình dang dở
Hận trời đất sao sắp đặt trớ trêu?
Dẫu nghìn năm chìm trong bể khổ
Nàng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nối lại duyên này…


KenhSinhVien-094b68f4e8a80650dcc47469.jpg




Bối cảnh phần 2:

Sau cuộc giao đấu kịch liệt giữa Nguyệt Âm – sát thủ hàng đầu Lâu Nguyệt Cát và thái tử Shinichi Kudo tại Phong Tuyết Nhai, giang hồ trở nên vô cùng hỗn loạn: Nguyệt Âm đã chết, tổ chức sát thủ Lâu Nguyệt Cát cũng bỏ binh khí quy hàng triều đình Tokyo; được sự khoan hồng của Hoàng Thượng Cát Chủ Lâu Nguyệt Cát bị giam lỏng trong Tướng Quân Phủ, suốt đời không được bước ra khỏi Phủ nửa bước;…..Ở vùng biên giới với Osaka, Triều Đình Miyano lập tức đem quân tiến đánh Tokyo khiến người người lo lắng cho sự thái bình của thiên hạ, Thái tử Vương quốc Tokyo ngay tức khắc nhận thánh chỉ chỉ huy 10 vạn quân trấn giữ vùng biên cương,….Thế sự hết sức rối ren…Thế nhưng, trong nhân gian không ít người kháo nhau rằng: Nguyệt Âm vẫn chưa chết, nàng nhất định sẽ quay lại trả thù Thái tử, những danh sĩ võ lâm bị nàng sát hại thực ra vẫn còn sống và đang ẩn cư tại một nơi thần bí gọi là……Tuyệt Tích Sơn Trang…..

Chap 1: NGÀN ĐỜI KHÔNG ĐỔI…

Part 1:

Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ, ánh trăng khẽ len lỏi qua ô cửa sổ mang ánh sáng nhàn nhạt mờ mờ, ảo ảo vào căn phòng ấm áp. Căn phòng thực sự đơn giản, trang nhã với những trang thiết bị nội thất cực kì đắt tiền, có vẻ như chủ nhân nơi này là một người con gái giản dị, mộc mạc nhưng không kém phần cao quý. Trên chiếc gi.ường sang trọng mang màu trắng tinh khôi đặt giữa phòng là một nàng công chúa xinh đẹp đang lim dim ngủ, đôi chân mày cong cong hình lá liễu của cô khẽ nhíu lại, vài giọt mồ hồi lấm tấm trên vầng trán cao cương nghị, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt đượm buồn thấm vào chiếc gối mềm, đôi môi anh đào hoảng sợ khẽ thốt lên:

  • Shin…i..chi…Shin..ichi…đợi muội…huynh nhất định phải đợi muội….
Cánh cửa phòng lập tức mở ra, một người phụ nữ trung niên thanh lịch, cao sang trong chiếc váy ngủ màu vàng vội vã chạy đến, theo sau là bà quản gia cũng lo lắng không kém. Người phụ nữ lay nhẹ cô gái đang ngủ gọi:

  • Ran. Ran. Tỉnh lại đi con.
Nghe tiếng gọi, cô gái trên gi.ường khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt của mẹ, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Ran cười gượng để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng, không muốn mẹ cô phải hoảng hốt thêm nữa:

  • Con xin lỗi. Con lại khiến mẹ lo rồi.
Người phụ nữ nhanh chóng hỏi dồn:

  • Con lại mơ giấc mơ đó nữa phải không? Ngày trước chỉ vào ngày rằm hàng tháng con mới mơ thấy tại sao cả tháng nay ngày nào con cũng có giấc mơ đó. Con mơ thấy những gì? Nói cho mẹ nghe đi.
Nhìn mẹ như vậy, Ran vô cùng áy náy:

  • Mẹ à. Giấc mơ này nó đã theo con suốt từ khi con mới sinh ra cho đến tận bây giờ. Con cũng đã nói là sau khi tỉnh lại con hoàn toàn không nhớ gì cả, con chỉ cảm thấy sợ hãi, vấn vương, nuối tiếc điều gì đó thôi. Mẹ đừng lo lắng nữa. Con vẫn ổn mà.
  • Không được. Mẹ phải gọi bác sĩ đến. Mẹ nhất định phải chữa căn bệnh kì lạ này cho con.
Ran không biết phải nói sao với mẹ cô nữa. Biết rằng bà đang quan tâm, lo lắng cho cô nhưng từ nhỏ cô đã phải gặp không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng từ chuyên khoa tâm lý cho đến thần kinh. Để mẹ yên tâm, dù đã phát chán nhưng Ran vẫn cắn răng sắp xếp lịch học để gặp bác sĩ theo ý mẹ. Nhưng hôm nay là sinh nhật của cô mà. Cô cũng đã quen với giấc mơ đó tại sao không để cho cô được một ngày thoải mái vui vẻ, không phải đối đầu với những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của bác sĩ, với những chiếc máy đo điện não chứ,….Nhìn thấy mẹ chuẩn bị đứng lên, Ran vội vàng kéo tay bà mỉm cười nói:

  • Mẹ. Ngày mai con sẽ gặp bác sĩ. Hôm nay là sinh nhật con. Mẹ cho con chút thời gian đi chơi với Yoki được không? Hơn nữa trời còn chưa sáng, mẹ không nên làm phiền bác sĩ.
Nhìn ánh mắt tím biếc tròn xoe ánh lên sự mệt mỏi và hi vọng của Ran, bà thực sự không nỡ để Ran buồn. Sau một hồi lâu, người phụ nữ nhẹ nhàng nói:

  • Được rồi. Con ngủ thêm đi. Bác Miko. Mang cho con bé một tách trà gừng nhé.
Bà quản gia phía sau khẽ gật đầu:

  • Vâng. Phu nhân cũng đi nghỉ đi. Tiểu thư đã có già lo rồi.
Người phụ nữ đỡ Ran nằm xuống, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Ran, hôn nhẹ lên trán Ran rồi mới đứng lên đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, người phụ nữ khẽ nhíu mày quay lại hỏi:

  • Ran. Con có chắc là không quen ai tên Shinichi không? Sao lúc nào mơ con cũng gọi tên người đó?
Ran lặng lẽ lắc đầu, người phụ nữ đành miễn cưỡng đóng nhẹ cửa rời đi, rốt cuộc Shinichi là tên của ai? Ngay cả Ran vẫn không hề biết…..
….
Bầu trời hôm nay trong xanh một cách kì lạ, đã bắt đầu mùa đông nhưng sao không khí vẫn ấm áp, rất thích hợp cho những cuộc gặp mặt, vui chơi….Bước đi trên con đường quen thuộc, dưới khung cảnh êm đềm này, Ran không thể che giấu nụ cười khẽ. Ran là con gái duy nhất của tập đoàn tài chính lớn nhất Nhật Bản, nhưng cô không thoải mái khi phải có vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, lại càng không thích ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng nhưng thiếu sinh khí, cô chỉ thích bình lặng rảo bước, hưởng thụ những hương vị tự nhiên, thanh khiết của cuộc sống. Nhìn thấy cô như thế này, ít ai nghĩ rằng cô là một tiểu thư danh giá, đài các mà chỉ biết cô là một học sinh bình thường, giản dị nhưng vẫn rất có khí chất con nhà giàu khiến họ không khỏi ái ngại khi làm bạn với cô. Thân phận thực của cô được giấu kín vì cô không muốn người ta phải e dè hay sợ sệt cô, cô muốn có một cuộc sống thoải mái, tự tại. Tất nhiên, cha mẹ cô sẽ không để cô tự do như vậy mà vẫn phái vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô từ xa….

Bỗng nhiên, Ran bất giác thấy chóng mặt, có ai đó đang gọi cô thì phải, có tiếng nói phát ra từ đâu đó trong sâu thẳm trái tim, cô vội vàng quay đầu lại nhưng phía sau ngoài các vệ sĩ cải trang ra thì không ai nữa cả. Phải chăng giấc mơ đêm qua vẫn ám ảnh cô, nó đã đến với cô từ khi cô còn rất nhỏ nhưng hình như càng ngày nó càng rõ nét hơn, cô có linh cảm cô sắp tìm ra được bí mật ẩn chứa bên trong. Ran lắc nhẹ đầu cố xua tan tiếng gọi thân quen, chất chứa đầy tình cảm ấy. Cô đã không nói với bất kì ai về hình ảnh một người con trai vận y phục cổ trang luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, không hiểu sao toàn bộ giấc mơ cô chỉ nhớ duy nhất hình bóng của người đó, chỉ nhớ đôi mắt xanh dương nghiêm nghị, trầm tĩnh ấy. Rốt cuộc có phải do cô coi phim cổ trang nhiều quá rồi sinh ảo giác hay không. Đang mải suy nghĩ, Ran không nhận ra là cô bạn thân của cô đã ở ngay bên cạnh, nhìn thấy nét mặt suy tư của Ran, Yoki đánh một cái thật mạnh vào vai cô, hét lên:

  • Này. Ran Mori. Cậu quá đáng lắm rồi đấy. Sao tớ gọi khản cả cổ mà cậu không chịu trả lời hả?
Ran vội vã giật mình thoát khỏi suy tư, nhìn thấy ánh mắt nảy lửa của Yoki, Ran cười trừ nói:

  • Thì ra nãy giờ là cậu gọi à? Làm tớ cứ tưởng. Tớ xin lỗi. Đang bận nghĩ ngợi một vấn đề nên tớ không để ý.
  • Tưởng gì? Đừng nói là cậu tưởng anh nào gọi cậu đó nhé?_Yoki châm chọc.
Ran lập tức chối bay:

  • Đâu có. Đúng là tớ nghe tiếng con trai gọi nhưng chắc là cậu đó. Tại tai tớ hay nghe nhầm lắm.Hihi.
Yoki tức giận nắm vai Ran xoay lại hỏi:

  • Cậu nhìn tớ có chỗ nào giống con trai mà nói vậy hả? Có tin tớ cho cậu một bài học không đây?
  • Này. Chưa biết ai hơn ai đâu nhé. Tớ là Nhất Đẳng Karate đó. Có muốn nếm mùi thử không?_Ran cũng không vừa đáp trả.
  • Á à. Cậu hôm nay ngoan cố nhỉ. Để xem Judo với Karate ai hơn ai nào?
Nói rồi Yoki lùi lại thủ thế, nhìn dáng điệu sắp đánh nhau của Yoki, Ran bỗng bật cười khanh khách:

  • Tớ đùa thôi mà. Cậu làm gì mà ghê vậy. Chúng ta đánh nhau mười lần, mười lần tớ đều thắng. Người ngoan cố là cậu chứ không phải là tớ đâu nha.
Yoki bỗng nhiên đứng nghiêm trang nhìn Ran khiến Ran tưởng Yoki sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi nhưng ngay sau đó Yoki bật cười hào sảng:

  • Cuối cùng cậu cũng cười rồi nhé. Tiểu thư đừng có mang vẻ mặt ủ rũ đó nữa. Không thôi là chết với tôi đấy.
Nói rồi, Yoki lấy từ trong cặp ra một gói quà nhỏ đưa cho Ran, cô tươi cười nói:

  • Này. Tặng cậu. 18 tuổi rồi đấy. Chúc cậu sớm tìm được người yêu trong số những kẻ đã, đang và sẽ theo đuổi cậu. Hihi. Lời khuyên dành cho cậu là cấm kén chọn nữa. Mau chóng theo chồng đi cho tớ nhờ.
Ran mỉm cười nhận quà từ tay Yoki, từ từ bóc ra nhưng vẫn không quên đáp trả cô bạn ngổ ngáo của mình:

  • Cảm ơn cậu hén. Nhưng tớ nói rồi. Tớ phải ám cậu dài dài. Chưa chi đã vội theo chồng làm gì.
  • Cậu bớt nhiều lời đi. Phải nói là cậu quá kén chọn, dù có là hotboy được người người ngưỡng mộ như anh Kochiri hay một coolboy trầm tĩnh như Rufami, vân vân và vân vân thì cậu vẫn chẳng động lòng.
Nhìn thấy sự châm chọc của Yoki, Ran vùng vằn nói:

  • Tớ thực sự không quan tâm đến họ mà. Tại sao cứ theo đuổi tớ làm gì? Tớ đã nói thẳng mà tại họ không chịu hiểu thôi.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Yoki bỗng nhiên gằng giọng:

  • Hay là cậu đã để ý anh nào? Mau khai ra đi. Bằng không chết với tớ.
Ran bỗng nhiên chộp dạ, ngay lúc đó hình ảnh người con trai trong giấc mơ bỗng nhiên vụt qua trong trí não cô, chẳng lẽ nào cô lại đi thích một người cô chưa từng gặp mặt, một người chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô sao? Nói ra có khi Yoki đưa cô vào bệnh viện Tâm Thần cũng nên. Ran cười gượng:

  • Làm gì có. Cậu cứ nói đùa. Ngoài cậu ra tớ có tiếp xúc với ai nữa đâu. Không lẽ đi yêu ma à?
Nghĩ đi nghĩ lại thấy lời Ran nói cũng đúng nên Yoki không truy cứu nữa nhưng thấy Ran vẫn chưa mở xong hộp quà của cô, Yoki la toán lên:

  • Này. Mở quà đi chứ. Đừng khinh nó nhỏ mà chê nha. Nó là cổ vật đấy. Nhìn thấy nó tớ bỗng nhiên có ý định tặng cậu ngay.
Ran cười khẽ lắc đầu với cô bạn này, cô từ từ mở chiếc hộp ra. Thật bất ngờ, bên trong hộp là một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, hoa văn cực kì tinh xảo với một mặt trời đang bao bọc cho một mặt trăng. Trái tim Ran bất giác khẽ nhói đau, hình ảnh một người con trai đang ôm từ phía sau một người con gái, nhẹ nhàng tặng cho người con gái miếng ngọc bội y hệt miếng ngọc bôi trên tay cô bất chợt hiện về rồi nhanh chóng biến mất. Lòng Ran không hiểu sao lại tràn ngập những nuối tiếc, vụn vỡ. Ran nói trong vô thức:

  • Nhật Nguyệt Liên.
Yoki tròn mắt kinh ngạc nhìn Ran:

  • Làm sao cậu biết? Cậu có hứng thú sưu tầm đồ cổ từ khi nào vậy? Nghe nói miếng ngọc này có niên đại từ một nghìn năm trước đấy.
Ran từ từ ngước nhìn Yoki, đôi mắt của cô không hiểu từ lúc nào đã đong đấy nước mắt, nghẹn ngào nói:

  • Tớ có cảm giác rất thân quen với nó. Một nghìn năm sao? Đã một nghìn năm rồi sao? Nhưng tớ thấy như vừa mới cầm nó gần đây mà. Rốt cuộc tớ bị sao thế này. Tim tớ đau lắm, lòng tớ hỗn loạn lắm, tớ phải làm sao đây?
Nhìn thấy Ran kích động như vậy, cố nén sự thắc mắc trong lòng, Yoki nhẹ nhàng nói:

  • Ran. Cậu ngồi xuống ghế đá này nghỉ ngơi đi. Tớ sẽ mua một chai nước suối cho cậu. Cậu cố gắng bình tĩnh nhé.
Yoki vừa rời khỏi, Ran đã ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, cô hoảng hốt bởi chính cảm xúc của mình, với một miếng ngọc bội cô chưa từng thấy thì tại sao cô lại có cảm giác thân quen, muốn nắm giữ nó bằng được. Tại sao lại có một chút hạnh phúc và xót xa xen lẫn trong tim? Nước mắt của cô dù muốn dù không cô vẫn không cách nào kiềm lại được. Một sự mất mát, đau thương không hiểu được lý do đang đeo bám lòng cô. Rốt cuộc cô có làm sao không? Có phải thần kinh của cô có vấn đề không? Tim cô giờ đây lại càng lúc càng đau đớn hơn. Tại sao? Tất cả là tại sao? Ran thực sự không hiểu?...Một giọt nước mắt của Ran không biết là vô tình hay do ý trời đã rơi trúng vào miếng ngọc bội….miếng ngọc bội đột nhiên lóe sáng từ từ, khoảng sáng dần dần lớn lên bao quanh lấy Ran, dù nhiệt độ của miếng ngọc bội đang dần tăng cao nhưng Ran vẫn không buông tay, cô vẫn nắm chặt miếng ngọc bội như nắm chính sinh mạng của mình…Từ đâu đó tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, Ran ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía ấy:

  • Ran Mori. Nàng vẫn kiên quyết quay lại sao?
Nàng mấp máy môi trả lời trong vô thức, lời nói vang lên từ chính trái tim nàng:

  • Ta nhớ chàng. Ta nhất định phải quay lại. Chàng đang đợi ta. Một nghìn năm ta sống trong khổ sở chỉ mong ngày này cùng chàng tương ngộ. Bách Hoa Tiên Tử. Người không phải muốn nuốt lời đấy chứ?
  • Yên tâm. Việc ta hứa với nàng ta không bao giờ nuốt lời. Nhưng ta chưa bao giờ đảm bảo cuộc sống sau này của nàng như thế nào khi trở về nơi ấy. Nàng đã từ bỏ tất cả, đã trả giá bằng nghìn năm luân hồi chuyển thế nhưng vẫn còn hai cửa ải nữa nàng mới có thể quay lại là chính nàng. Ta chỉ có thể giúp nàng đến đây thôi. Nàng hãy bảo trọng.
Nói rồi ánh sáng dần dần biến mất, Ran cũng mất hút theo chỉ để lại ở nơi ghế đá chiếc hộp cất giữ miếng ngọc bội Nhật Nguyệt Liên đã tồn tại bất diệt suốt nghìn năm qua. Cuối cùng nó cũng đã về với chủ nhân thật sự và mang nàng trở lại….Rồi câu chuyện sẽ đi đến đâu? Nàng sẽ trải qua hai cửa ải cuối cùng này như thế nào? Nàng bất chấp tất cả để quay lại quá khứ tìm chàng, nối lại đoạn tình dang dở liệu là đúng hay sai? Câu trả lời vẫn ở phía trước….

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Cho em cướp tem và phong bì:KSV@10:Đây là lần đầu tiên em mới đọc fic này nên chưa nhận xét gì nhìu, phần 1 em cũng đã đọc xong và em rất thik nó. :KSV@03:T/g cố gắng phát huy từ những lời nhận xét của đọc giả ở phần 1 nhé. Chắc chắn là t/g sẽ ngày càng tiến bộ hơn ở phần 2
 
Chn hoj phan chu xanh la loj baj hat phaj k. Vay do la baj j vay

k phải lời bài hát như trong phần 1 đâu bạn, cái này là mình tự bịa ra, chỉ có câu đầu là lấy từ "đời đời kiếp kiếp yêu" - nhạc phim tiên kiếm kì hiệp truyện 3 đó.
 
hôm qua mình mới bít fic này đọc 1 lèo phần 1 cho tới chap này dù hôm nay thi 2 môn. Mình có đọc fic đâu là sự thật cuối cùng của bạn nữa và thấy fic này bạn viết tiến bộ hơn hẳn các tình huống hợp lí hơn. Lâu lắm rùi mình không lên đọc fic ở kênh sinh viên vì bận và mình thấy dạo này ít fic chất lượng và tâm huyết quá. Mình rất thích phong cáchcủa bạn và đặc biệt không bỏ fic nhiều fic giờ mình vẫn uất ức vì ko biết cuối cùng nó ra sao. Biết fic này rùi mình sẽ ủng hộ hết mình mong bạn ra phần 2 nhanh nhé dù giờ đang thi nên chắc mình ko com đc mong bạn thông cảm nhé!
:KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03:.... thank trc nè!
 
Nói thật là mình onl bằng đt nên rất hay đọc chùa.
Thậm chí hầu như ko thank. Nhưng fic này là fic mình rất mog chờ.
Mình thật sự mong au cố gắng viết vs tốc độ như phần 1, hoặc nhanh hơn thỳ càng tốt.
Mog chờ sự đột phá ở phần 2.
mới tưởng tượng cảnh Shin gặp lại Ran, 1 Ran đã quên hết đã ký ức, mỏng manh, ngây thơ đã thấy thú vị rùi
:3
 
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé!!!:KSV@12::KSV@03:

Part 2:

https://mp3.zing.vn/bai-hat/Hong-Lau-Mong-Various-Artists/IW8ZWIE6.html


KenhSinhVien-qmu0ddba.jpg


Một cảm giác chơi vơi, lạc lõng bỗng chốc xâm chiếm toàn bộ tâm hồn nàng. Nàng tựa như một làn khói mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến….Khung cảnh quỷ dị, tăm tối xung quanh khiến lòng nàng dấy lên một cỗ bất an. Đáng lý ra giờ này nàng phải trở về bên chàng rồi chứ? Tại sao lại trôi nổi đến nơi này?...Nàng đưa đôi mắt tím lạnh lẽo ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ánh trăng vẫn dõi theo nàng nhưng dường như trăng trở nên băng lãnh, đáng sợ chứ không còn dịu dàng, đằm thắm như thường ngày…Chiếc thuyền nàng đang đứng ngoài nàng ra không còn bất kì ai nữa nhưng nó vẫn lướt nhẹ nhàng trên làn nước chỉ độc một màu đen huyền bí. Những giọt mưa vẫn tí tách rơi nhưng kì lạ thay nàng không hề cảm thấy ẩm ướt. Nàng khẽ nhíu mày khó hiểu, khẽ đưa một cánh tay ra hứng lấy nhưng đôi mắt nàng đột nhiên mở to ngỡ ngàng…những giọt mưa vẫn lạnh lùng xuyên qua bàn tay nàng rơi lộp bộp xuống mặt nước….Không lẽ nàng giờ đây chỉ là một tinh linh vô hình, vô ảnh. Nàng là đang trên đường đến Địa Ngục sao? Nàng lắc đầu cười trong nỗi đắng cay:

  • Bách Hoa Tiên Tử. Người đã nói sẽ không nuốt lời nhưng cớ sao lại mang ta xuống Địa Ngục? Ta đánh đổi duyên phận cả nghìn năm qua không phải để lãnh lấy kết cục này. Người lừa ta. Kì thực Người không có cách nào mang ta trở lại dương gian, càng không thể để ta gặp lại chàng. Nghìn năm…nghìn năm…ta sống trong cô độc, nếm trải ái hận tình thù khắp thế gian chẳng có nghĩa gì cả sao?
Chiếc thuyền đột ngột dừng lại, trước mắt Ran xuất hiện một tiên nhân vận hồng y xinh đẹp, lộng lẫy, hào quang sáng chói cả một góc trời, mang đến sự ấm áp cho cảnh vật xung quanh. Những đóa hoa sen đang rũ rượi trên dòng sông như bừng tỉnh, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ. Ánh mắt nàng trong xanh, sâu thẳm tựa như nước hồ thu. Một giọng nói trong trẻo, như có như không nhẹ nhàng vang lên:

  • Ran Mori. Cả nghìn năm nay ta chưa bao giờ quên lời hứa ngày đó với nàng. Nhìn nàng đau khổ, giày vò, tự trách từng ngày, từng kiếp ta sao có thể nuốt lời. Như ta đã nói đó chỉ là cửa ải đầu tiên và cũng là cửa ai khó khăn nhất. Nàng đã vượt qua. Đây chính là cửa ải thứ hai. Trong thử thách này, nếu giữa chừng nàng muốn quay đầu lại ta vẫn có thể xóa bỏ hoàn toàn kí ức tiền kiếp của nàng, đưa nàng trở lại là Ran Mori của nghìn năm sau. Mãi mãi quên đi mối tình kia.
Một tia hàn quang chợt lóe lên trong đáy mắt nàng, Ran lạnh giọng nói:

  • Nếu muốn quên thì nghìn năm trước ta đã không từ bỏ tất cả để thỏa thuận với Người. Đừng nói là ba cửa ai mà cả nghìn cửa ải đi chăng nữa, chỉ cần còn một tia hi vọng về lại bên chàng ta vẫn cam tâm tình nguyện. Người có thể bắt đầu được rồi đấy.
Im lặng một hồi lâu, Bách Hoa Tiên Tử khẽ hắng giọng, cố đè nén nỗi xót xa cho mối tình ngang trái ấy. Nàng cười buồn nhắc nhở:

  • Cửa ải này muốn vượt qua không khó nhưng cũng không phải dễ dàng. Nàng chỉ cần khắc ghi những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời nàng. Ta mong nàng sẽ nhớ những gì đáng nhớ và cần quên những gì nên quên. Nếu không thể vượt qua ta hi vọng nàng hãy cho bản thân cơ hội làm lại cuộc đời, đừng cố chấp với mảnh duyên dang dở đó nữa.
Ran trầm mặt, lặng lẽ nói:

  • Hồi Vọng Kí.
  • Đúng vậy. Nàng có thể không?_tiếng nói có phần lo lắng nhưng đáp lại vẫn là gương mặt thản nhiên của nàng:
  • Cái gì cần đối mặt thì phải đối mặt thôi. Ta đã sẵn sàng.
Bách Hoa Tiên Tử khẽ lắc đầu miễn cưỡng phất tay, chiếc thuyền lại nhẹ nhàng lướt đi và nàng cũng từ từ biến mất. Khung cảnh xung quanh lại chìm vào tối tăm, ảm đạm, tĩnh lặng. Ran khép nhẹ đôi mi, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài. Nàng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với Hồi Vọng Kí. Nàng có thể vượt qua không? Kí ức của nàng ngoài những nỗi đau tê tái cõi lòng chỉ còn lại chàng mà thôi…Nếu không qua được chả nhẽ nàng phải quên chàng thật sao?.....

Chiếc thuyền đong đưa rồi khẽ dừng lại. Ran từ từ mở đôi mắt ra. Trước mắt nàng không gian đã hoàn toàn thay đổi. Ánh sáng đã đánh tan bóng tối quỷ dị. Dưới chân nàng không còn là con thuyền chao đảo lắc lư mà là mặt đất vững chắc. Những giọt mưa được thay bằng những cánh hoa anh đào rơi lả tả nhưng vẫn xuyên qua nàng. Nàng vẫn là một ảo ảnh, một linh hồn lênh đênh bất định….Khung cảnh xung quanh có phần quen thuộc. Nghìn năm nay với những phong ba mà nàng trải qua dường như nó đã trở nên quá đỗi mờ nhạt, chỉ là một vết gợn nhẹ trong lòng nàng. Nàng đưa tầm mắt ra xa, hình như ở chiếc bàn đặt giữa khuôn viên thơ mộng này có một thanh y nữ nhân đang ngồi lặng lẽ. Nàng tiến lại gần quan sát rất lâu dáng vẻ đăm chiêu, dung mạo thanh tú của nữ nhân ấy. Trên đôi mắt tím long lanh hệt như đôi mắt nàng, những giọt lệ thản thốt tràn khóe mi chảy dài từng cơn từng cơn. Bàn tay ngọc ngà đặt trên chiếc bàn đá khẽ siết chặt một phong thư đã bị xé nát….Một hồi lâu sau, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra nữ nhân trước mắt nàng không ai khác chính là Cát Chủ, là hình ảnh Cát Chủ mỏng manh, yếu đuối mà nàng thấy năm đó – năm nàng vừa tròn năm tuổi. Nhìn kĩ lại, giờ đây nàng mới chợt nhận ra trong ánh mắt Cát Chủ ngày đó không hề có chút sát khí mà chỉ là sự đau khổ, hận sầu, bi ai khác hẳn với hình ảnh một Cát Chủ lãnh khốc, vô tình trong kí ức nàng. Phải chăng lúc này đây là lúc mà tâm hồn Cát Chủ dễ vỡ nhất? Không hiểu sao, nhìn thấy cảnh tượng này trái tim nàng khẽ dâng lên một cỗ chua xót. Nàng vươn tay định an ủi Cát Chủ nhưng nàng chợt dừng lại. Nàng giờ đây chỉ là một hồn ma vất vưởng biết làm cách nào đây. Bỗng nhiên sau lưng nàng lại vang lên giọng nói lảnh lót, ngây thơ của một tiểu nữ tử:

  • Cô Mẫu. Người khóc sao? Có phải Nguyệt Nhi không ngoan ngoãn luyện công nên Người giận phải không?_nói rồi tiểu nữ tử khẽ nhón chân đưa đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên lau lau những giọt nước mắt của vị thanh y nữ nhân ấy, đôi chân mày khẽ nhíu lại, tiểu nữ tử kiên quyết._Người đừng khóc nữa. Nguyệt Nhi hứa từ nay sẽ chăm chỉ luyện công không ham chơi nữa. Sau này ai khiến Người phải khóc, Nguyệt Nhi sẽ trị tội người đó. Bây giờ Người yên tâm rồi nhé. Đừng khóc nữa nha. Khóc là xú nữ nhân đó. Không ai thương nữa đâu.
Tiểu nữ tử nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai, thanh y nữ nhân không nói gì chỉ vươn tay ôm chặt tiểu nữ tử vào lòng. Nước mắt lại rơi xối xả không ngừng nhưng giờ đây đôi mắt ấy lại ẩn đầy sát khí, gương mặt phút chốc trở nên băng lãnh, một nụ cười trào phúng khẽ nở trên môi. Nàng đứng bên cạnh cũng không thoát khỏi một trận rùng mình. Gương mặt đó chính là gương mặt mà đêm ấy nàng không thể nào quên được. Không. Làm ơn đừng đưa nàng về kí ức đó. Nàng không muốn sống lại một lần nữa. Nhưng trái với ước muốn của nàng, không gian xung quanh đột ngột biến chuyển trở nên một màu đen huyền bí. Trong căn phòng lập lòe ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tiểu nữ tử vừa nãy đang say giấc, gương mặt trong sáng, ngây thơ tựa như một thiên sứ. Một cơn gió lạnh lùa qua khiến tiểu nữ tử khẽ nhíu mi. Nàng hoảng hốt quay về phía cánh cửa, vẫn là nữ nhân ban nãy nhưng nàng ấy đã cởi bỏ thanh y mà thay vào đó là một bộ hắc y bí ẩn, gương mặt đã trở nên lạnh lẽo, hàn khí bức người. Trên lưỡi kiếm của nàng ấy, chất lỏng đặc sệt màu đỏ rơi từng giọt từng giọt xuống sàn phòng. Đôi mắt tím u ám liếc nhìn tiểu nữ tử trên gi.ường, bàn tay cầm kiếm khẽ siết chặt, đôi chân từ từ tiến đến…. Nàng đã biết điều gì sắp xảy ra với mình nhưng tại sao lại khiến nàng sống lại cảnh này? Tại sao kí ức mà nàng chôn chặt nhất không thể bị lãng quên mãi mãi? Nỗi đau đêm ấy, nỗi đau của một đứa trẻ bị phản bội tình cảm, nỗi kinh hãi khi người mà nó xem như mẫu thân lại tìm mọi cách giết hại nó,… Ngày tháng hạnh phúc trước đây cũng chính giờ phút ấy đã tan thành mây khói. Nhưng nàng lại không cách nào khiến nó dừng lại cũng như không ai trong đêm đó có thể ngăn cản sự tuyệt tình, lãnh khốc của nữ nhân ấy. Giờ đây, nữ nhân ấy đang lạnh lùng chỉa thanh kiếm trong tay hướng đến tim của tiểu nữ tử, mũi kiếm chỉ cách tim chừng một tấc. Đáy mắt toát lên tia sát khí nhưng hình như nàng cảm nhận thanh kiếm khẽ run nhè nhẹ. Đúng lúc ấy tiểu nữ tử khẽ chớp đôi mi, từ từ mở mắt. Đôi mắt tím to tròn hiện lên sự hoảng sợ tột độ. Tiểu nữ tử hoảng hốt lắp bắp:

  • Cô Mẫu. Người trở về Lâu Nguyệt Cát khi nào vậy? Sao lại chỉa kiếm vào người con? Con làm sai điều gì sao?
Một thoáng kinh ngạc nhưng ngay sau đó nữ nhân ấy liền lấy lại sắc diện lãnh khốc, lạnh giọng nói:

  • Ngươi không sai. Là ta sai. Vì thế, ngươi nhất định phải chết.
Một giọt máu từ thanh kiếm rơi trúng vào bộ nội y màu trắng của tiểu nữ tử, tiểu nữ tử cố gắng giữ bình tĩnh:

  • Cô Mẫu. Nguyệt Nhi biết Người muốn giết Nguyệt Nhi diệt khẩu nhưng Nguyệt Nhi không hề biết Người sai ở đâu. Phải chăng Người muốn giết nhầm còn hơn bỏ sót?
Nữ nhân ấy khẽ hừ lạnh:

  • Trước tình cảnh này mà ngươi vẫn giữ được bình tĩnh không uổng sự chiếu cố của ta bấy lâu nay đối với ngươi. Được rồi. Trước khi chết, để ta nói cho ngươi nghe vậy. Ngươi có biết máu trên thanh kiếm này là từ đâu không?
Tiểu nữ tử khẽ lắc đầu, nó thực sự kinh sợ cái thứ chất lỏng màu đỏ đấy. Nữ nhân ấy khẽ cười lạnh, nâng lưỡi kiếm lên ngắm nghía vẻ thích thú:

  • Hai mươi người ở Thủy Kính Lâu, năm mươi người ở Tiêu gia thôn và toàn bộ bảy mươi tám người của Mạn Cốc Tiêu Cục đều vong mạng dưới lưỡi kiếm này. Thủy Kính Lâu là nơi ta và hắn từng nghỉ chân, Tiêu gia thôn là nơi ta từng cùng hắn ẩn cư, sống những ngày an nhàn, hưởng lạc còn Mạc Cốc Tiêu Cục chính là những kẻ nắm giữ bí mật của ta, những kẻ đã đưa tin của hắn về cho ta. Ngoại trừ Ẩn Vân, tất cả những kẻ biết đến mối liên hệ giữa ta và hắn đều phải chết.
Tiểu nữ tử hãi hùng trước sự ra tay tàn độc của nữ nhân trước mặt, nó liếc nhìn vệt máu trên y phục, một cảm giác kinh tởm khiến nó muốn nôn ói. Nó nặng nề thốt lên:

  • Cát Chủ. Người quá tuyệt tình rồi đấy. Nhưng chuyện này liên quan gì đến Nguyệt Nhi?
Đáy mắt nữ nhân ấy khẽ co giật, tiểu nữ tử này cư nhiên không còn gọi nàng là Cô Mẫu nữa, một sự mất mát, hụt hẫng khẽ dấy lên trong lòng. Nàng trầm giọng lên tiếng:

  • Ngươi chính là kẻ đáng phải chết nhất. Nhưng thiết nghĩ ta giết ngươi rồi cũng sẽ tự sát. Chi bằng ngươi giết ta đi. Giúp ta giải thoát khỏi thế gian này. Chết trong tay ngươi đúng là không có gì phải tiếc nuối. Đây là cơ hội cho ngươi. Nếu từ bỏ thì chính ngươi sẽ phải chết.
Dứt lời, nữ nhân ấy xoay chuôi kiếm đặt vào đôi tay nhỏ bé của tiểu nữ tử rồi hướng mũi kiếm sắc lạnh nhắm vào tim mình, bàn tay mềm mại của nàng ấy nắm chặt đôi bàn tay đang run sợ của tiểu nữ tử từ từ đâm vào tim mình. Tiểu nữ tử dường như chết lặng trong giây phút ấy, ánh mắt nó không thể nào rời khỏi gương mặt mỉm cười nhưng băng lãnh ấy. Đến khi nó bừng tỉnh thì ngực của nữ nhân ấy đã một mảng màu ướt sẫm thấm đẫm bộ hắc y mà thanh kiếm vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tiểu nữ tử hoảng loạn dùng sức vứt thanh kiếm trên tay xuống gi.ường rồi òa khóc nức nở ôm chầm lấy nữ nhân ấy:

  • Cô Mẫu. Người đừng hành hạ Nguyệt Nhi nữa. Nguyệt Nhi xin lỗi. Nguyệt Nhi sai rồi. Người muốn chém muốn giết gì Nguyệt Nhi cũng xin chịu tội. Nếu Nguyệt Nhi chết khiến Người bớt đau lòng thì Nguyệt Nhi sẽ chết ngay bây giờ.
Một hồi lâu sau, nữ nhân ấy khẽ cười lạnh đẩy mạnh tiểu nữ tử ra, một tiếng rắc thanh thúy vang lên, lưng nó đập mạnh vào tường, cơn đau thể xác lẫn tâm hồn cùng lúc ùa về khiến nước mắt nó rơi xối xả, một vài cái xương sườn của nó chắc là đã gãy, nó không thể cử động chỉ biết nằm im giương đôi mắt đẫm lệ nhìn nữ nhân ấy. Nàng ta vẫn giữ nguyên thái độ băng lãnh như cũ:

  • Nguyệt Nhi. Ngươi đừng quá ngây thơ. Ta đổi ý rồi. Giết ngươi là quá dễ dãi cho ngươi. Ta sẽ khiến cuộc đời ngươi chìm trong địa ngục. Ngươi không biết nắm bắt cơ hội này thì sẽ phải hối hận suốt đời.
Nói rồi, nữ nhân ấy phẩy áo bước ra khỏi phòng, không hề quan tâm đến thương thế của tiểu nữ tử trên gi.ường. Nhìn chính hình hài của mình đau đớn khóc nấc lên trên chiếc gi.ường lạnh lẽo nhưng không một ai biết đến nàng không thể nào ngăn được dòng nước mắt, nàng muốn tiến lên giúp đỡ cho chính mình nhưng nàng hoàn toàn không có khả năng. Nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…ba ngày sau Cát Chủ mới cho phép Nhũ Mẫu vào chữa thương, cho nàng ăn, cho nàng uống. Nàng xót thương cho chính mình, đau đớn cho một kí ức quá đỗi thống khổ của một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Đây là lần đầu tiên nàng cầm kiếm đả thương một người, ba ngày nàng phải sống chung với những vết máu của gần hai trăm mạng người và của cả người mà nàng thương yêu nhất – Cô Mẫu, người đã nuôi dưỡng, yêu thương, chăm sóc nàng suốt cả tuổi thơ….Khung cảnh lại từ từ thay đổi, hình ảnh tiểu nữ tử ấy dần dần mờ đi rồi biến mất và thay vào đó là liên tiếp từng cảnh, từng kí ức đau thương lại hiện về vét trọn trái tim và tâm hồn nàng…
Nàng nhìn thấy Cát Chủ cầm tay nàng giết con cún mà nàng luôn thương yêu hết mực, là người bạn duy nhất của nàng…
Nàng thấy nàng bị nhốt trong một căn phòng toàn xà độc, trên tay nàng chỉ độc một thanh kiếm, những con mãng xà trườn qua trườn lại khắp phòng, nhe những chiếc răng ghớm ghiết bất cứ lúc nào cũng phập vào d.a thịt nàng, nàng kêu khóc thảm thiết, nàng sợ chúng nhưng không một ai cứu nàng. Nàng nhắm mắt dùng kiếm chém đứt từng con, từng con một. Nhưng nàng lại vô tình bị một con lục xà cắn phải, nàng đau đớn la lớn nhưng đến khi nàng ngất xỉu Nhũ Mẫu mới được phép cứu nàng. Nàng trúng độc rất nặng, suýt nữa là đã phải cắt đi một bên chân….
Nàng thấy Cát Chủ giết từng người từng người một trước mặt nàng nếu như nàng không ra tay, máu vương khắp nơi, nàng quỳ xuống cầu xin nhưng người vẫn không dừng lại, để những người vô tội khác không bị sát hại nàng đã cầm kiếm đâm thẳng vào tim một nam nhân xa lạ, máu của nam nhân đó vấy khắp người nàng, đôi mắt hoảng sợ tột độ nhìn thẳng vào nàng. Kí ức ấy như giết chết nàng, nàng đau đớn ôm chặt ngực mình…nàng đã giết người…đã từng giết người như thế đó…. nàng nhìn được cả màu đỏ của máu trên đôi tay trắng bệch của mình…Nàng không muốn thấy quá khứ nữa…nàng không muốn lại một lần nữa sống trong những cảnh bi ai, thống hận đó nữa…. Nàng nên dừng lại nếu không nàng đau đến chết mất, nàng ngước đôi mắt ước đẫm tìm một ai đó cầu cứu nhưng khung cảnh lại thay đổi…..
Nàng nhìn thấy nàng bị Cát Chủ đưa vào Kỹ Viện, tuy rằng nàng bán nghệ không bán thân, không một nam nhân nào chạm tới nàng nhưng nàng vẫn là một kỹ nữ lầu xanh – là thành phần hạ đẳng, bị thiên hạ khinh rẻ nhất…..
Nàng nhìn thấy Nhũ Mẫu bị Cát Chủ dùng một nhát kiếm đâm thẳng qua tim. Nàng chưa kịp định thần thì một màu đen tối tăm xâm chiếm lấy nàng, nàng cảm thấy hoảng sợ, nàng chạy, chạy mãi…có kẻ đang truy sát nàng, nàng nhất định phải trốn thật kĩ….Nàng thấy một cơn lạnh buốt đột ngột nổi lên khắp th.ân thể, cơn lạnh thấu xương mà nàng đã trải qua đêm đó….
Nàng thấy nàng điên cuồng học võ công, chế biến độc dược và nàng nhận ra nàng đã không còn rơi nước mắt…
Nàng thấy những trận đòn roi, những nhát kiếm chí mạng khi nàng luyện tập võ công cùng Cát Chủ….
Nàng thấy trên tay nàng là một nữ nhân xinh đẹp nhưng trên th.ân thể nàng ấy không chỗ nào là không có máu, không chỗ nào là không có vết thương và tay nàng đang cầm kiếm…Sato Miwako… Ngay sau đó đồng loạt những cảnh cùng xuất hiện, dưới ánh trăng rằm tháng 7 tuyệt đẹp…Nàng đang cầm Thiên Phụng Kiếm….ở bên này là Akai Shuuchi…bên kia là Takagi Wataru…đằng trước là Jodie Starling…đằng sau là Kyougoku Makoto….Tất cả đều một kiếm xuyên tim…..Những hình ảnh ấy không ngừng xoay quanh bao lấy nàng, nàng cảm nhận được máu tươi đang sôi sùng sục trong huyết quản…Tay nàng đã nhuốm máu quá nhiều người…Nàng đáng chết…Nàng đáng ra phải chết sớm…

Nhưng trước mắt nàng lại hiện lên Phong Tuyết Nhai, nàng lắc đầu cố xua đi kí ức ấy…Nàng đã đả thương chàng…Nàng đã muốn giết chàng…Nếu ngày đó nàng không tin tưởng Kaito sẽ ra tay ngăn cản thì chắc chắn mũi kiếm ấy đã cắm thẳng vào tim chàng…Nàng nhìn thấy dáng vẻ cô độc của chàng…nàng nhìn thấy giọt nước mắt khi chàng ôm nàng, ôm một cái xác vô hồn….Trái tim nàng vỡ tan thành từng mảnh…..Kí ức của nàng chính là điều đáng sợ nhất lúc này…Những kí ức ấy đã ăn sâu vào tâm niệm của nàng…Nàng không xứng đáng với chàng…Nàng là sát thủ…Chàng là Thái tử…Nàng là đang vọng tưởng cao sang quyền quý…Hơn nữa tay nàng đã vấy máu biết bao nhiêu người, nàng cũng từng giết người….Nàng đưa đôi mắt đong đầy nước ngước nhìn khoảng trời tối rộng mênh mông…Nàng mãi mãi không xứng đáng ở bên chàng…Nàng nên từ bỏ…Nàng không nên quay lại tìm chàng…Quá khứ nhơ nhuốc, bẩn thỉu của nàng làm sao có thể làm ngơ… Nàng cũng đã từng là kỹ nữ….Nàng cay đắng, xót xa cho chính bản thân….Quay lại để làm gì khi nàng và chàng ở hai thế giới khác nhau….Nàng nhớ ánh mắt xanh dương nghiêm nghị nhưng chứa chang nhu tình của chàng…Nàng nhớ tên tiểu tử đã cứu nàng bên bờ vực ấy….Nàng hình dung ra cảnh tiểu tử ấy săn sóc, lo lắng cho nàng từng li từng tí khi nàng bất tỉnh…Nàng nhớ khuôn viên Thuyên Vãn Lâu nơi nàng đã cùng chàng trút bầu tâm sự….Nàng bất tri bất giác cười khẽ khi nghĩ đến dáng vẻ chàng kiên quyết không thả tay nàng ở Động Bàn Quyên…Nàng nhớ đến Nhật Nguyệt Liên – vật định tình giữa chàng và nàng, nàng đưa tay sờ vào hông mình, nó vẫn còn nằm ở đó….Nàng nhớ những cái ôm thắm thiết của chàng…Nàng nhớ đến lời ngỏ tình chàng đã trao cho nàng… Huynh là Nhật….Muội là Nguyệt….Nhật Nguyệt kết hợp lại chính là Minh, nghĩa là ánh sáng, là ngày mai…Nhật và Nguyệt sẽ không bao giờ chia lìa mà mãi mãi bên nhau giống như miếng ngọc bội Nhật Nguyệt Liên này…Muội có bằng lòng làm ánh trăng trong lòng huynh không?.... Nàng nắm chặt Nhật Nguyệt Liên trong tay…Nàng trải qua nghìn năm luân hồi chuyển kiếp, vượt qua muôn ngàn nỗi đau ở thế gian chỉ để về lại bên chàng đâu thể nào vì cái quá khứ ấy mà từ bỏ….Dù đau lòng, dù sai trái, dù dơ bẩn như thế nào đi nữa thì quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ mà thôi. Cái nàng tha thiết mong chờ chính là tương lai của chàng và nàng. Nàng phải quay trở về. Bất luận thế nào nàng cũng phải quay về. Nàng thực có lỗi với cha mẹ nàng ở ngàn năm sau nhưng nàng không thể dừng lại ở đây. Nàng phải dẹp bỏ quá khứ ấy, phải quên tất cả….Hạnh phúc của nàng chính là được ở bên chàng…..Nàng mỉm cười ngước nhìn ánh trăng thể hiện sự kiên định của nàng….Bỗng nhiên, một vòng ánh sáng vàng nhàn nhạt từ từ bao quanh lấy nàng và đưa nàng đến nơi nàng phải đến. Hi vọng ở nơi ấy nàng sẽ được hạnh phúc….Bách Hoa Tiên Tử khẽ nở nụ cười…Cửa ải thứ ba sẽ thú vị lắm đây…Ran Mori…Tình cảm của nàng đã lưu kinh động phách thế gian khiến cho Thiên Địa hợp làm một….Ta tin tưởng nàng nhất định sẽ nối được đoạn tình dang dở này…..Mãi mãi ngàn đời không đổi…..

p/s lát nữa mình sẽ tặng mọi người một điều thú vị. mình phải tìm kiếm và lựa chọn mòn con mắt đó. hichic.:KSV@19:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Tặng mọi người coi như là gợi ý một phần nội dung fic. Mong rằng hợp ý mọi người.!!!:KSV@11:

https://mp3.zing.vn/bai-hat/Biet-Khuc-Cho-Nhau-Trieu-Vy/IW6IA06C.html

Tuyệt Tích Sơn Trang – nơi vô cùng thần bí, trên giang hồ số người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng từ khi cuộc giao đấu giữa Thái Tử Vương Triều Tokyo và Đệ Nhất Sát Thủ Lâu Nguyệt Cát lan truyền thì nó trở thành một truyền kì và là mục tiêu tìm kiếm của không ít kẻ tò mò.

Tuyệt Tích Sơn Trang – so với Tinh Nguyệt Thành nó huyền bí, hùng vĩ và tráng lệ hơn nhiều. Ngoài người của Tuyệt Tích Sơn Trang, không một ai trên giang hồ có thể tìm ra nó.

Tuyệt Tích Sơn Trang – một nơi non nước hữu tình, là một tiên cảnh hiếm có trong thiên hạ.

Tuyệt Tích Sơn Trang – cái tên mà hiện nay trong thiên hạ không ai không nhắc đến. Tuy nhiên tất cả vẫn chỉ là giả định, không có cách nào chứng thực được.

Tuyệt Tích Sơn Trang – là nơi long đàm hổ huyệt, tập hợp tất cả những cao thủ trong thiên hạ.

Tuyệt Tích Sơn Trang – không ai rõ mục đích tồn tại của nó và càng không biết nó phục vụ cho ai, cho thế lực nào, cho triều đình nào???

Tất cả chỉ là những lời đồn thổi, những thêu dệt vô căn cứ vì chưa từng một ai đặt chân được vào Tuyệt Tích Sơn Trang……Sự thật đây mới chính là Tuyệt Tích Sơn Trang….

KenhSinhVien-1280-1024-artwork-03.jpg





Agasa Hiroshi: Trang chủ - nhị đệ kết nghĩa của chưởng môn phái Ẩn Vân tức thúc thúc của Cát Chủ Lâu Nguyệt Cát – Eri Kisaki, võ công của ông không cao nhưng có biệt tài về Cơ quan thuật. Tuyệt Tích Sơn Trang vô hình, vô ảnh trên giang hồ chính là một thành công của ông.

KenhSinhVien-4e7431c45ead3ae0d00060ef.jpg





Mitsuhiko Hiroshi: thiếu trang chủ Tuyệt Tích Sơn Trang.

KenhSinhVien-6176ac99a9014c087550750f0a7b02087af4f4873.jpg





Andre Camel: quản gia Tuyệt Tích Sơn Trang, nghiêm khắc nhưng rất trọng tình, trọng nghĩa.

KenhSinhVien-0f16fff81a4c510f93c3bfb06059252dd52aa5e3.jpg





Akai Shuuchi: đại công tử - cao thủ dụng độc - chưởng môn phái Độc Thiên. Võ công độc môn: Âm Dương Đoạt Xà.

KenhSinhVien-akai.jpg





Jodie Starling: nhị tiểu thư - chưởng môn phái Minh Xuân. Vũ khí: Giáng Song Kiếm.

KenhSinhVien-jodie.jpg





Takagi Wataru: tam công tử - Thiên Hạ Đệ Nhất Ám Khí. Vũ khí: Ngân Tiếu Đao.

KenhSinhVien-takagi.jpg





Sato Miwako: tứ tiểu thư - Kinh Thành Đệ Nhất Vũ Nữ Osaka. Vũ khí: Nhu Kinh Phách.

KenhSinhVien-71ce87c4n75aada5db0b9690.jpg





Araide Tomoaki: ngũ công tử - Thần Y. Vũ khí: Diệp Mộng Tiêu.

KenhSinhVien-araide.jpg




Kyougoku Makoto: lục công tử - Võ Lâm Minh Chủ. Vũ khí: Trường Vọng Kiếm.
KenhSinhVien-makoto.jpg




Ran Mori: thất tiểu thư – Đệ Nhất Sát Thủ Lâu Nguyệt Cát. Vũ khí: Thiên Phụng Kiếm.

KenhSinhVien-7215dd6ed0391dc74216949a1.jpg




Ayumi Yoshida: bát tiểu thư Tuyệt Tích Sơn Trang.

KenhSinhVien-1311409712793071732-574-574.jpg




Công Tôn Thụy Hương: tinh thông thiên văn địa lý, thông minh tuyệt thế nhưng có một quá khứ hết sức bí ẩn.

KenhSinhVien-27145446753983794511.jpg




Yên Linh: tì nữ thân cận của thất tiểu thư Ran Mori, vui tươi, hồn nhiên, đặc biệt rất ái mộ, sùng bái tiểu thư, quan tâm, lo lắng cho tiểu thư từng chút một. Vì tiểu thư, nàng nguyện ý hi sinh cả tính mạng.

KenhSinhVien-145234-090832054628-2.jpg
 
Ta mong đợi chap mới có cảnh ShinRan mãi mà chưa thấy là sao
Hức ......Ran của ta ........ sao toàn phải chịu khổ thế này :KSV@17: bao giờ Ran mới hết khổ đây hả t/g :KSV@15:
T/g phải hành hạ tên Shin kia đi chứ :KSV@07:
Chap này có 1 số lỗi chính tả đấy, nếu có thời gian thì t/g edit lại nhá
P/s: mau ra chap mới *loa loa* :KSV@06: nhanh lên nhá t/g , ta k muốn đợi đâu :KSV@18:
 
Ta mong đợi chap mới có cảnh ShinRan mãi mà chưa thấy là sao
Hức ......Ran của ta ........ sao toàn phải chịu khổ thế này :KSV@17: bao giờ Ran mới hết khổ đây hả t/g :KSV@15:
T/g phải hành hạ tên Shin kia đi chứ :KSV@07:
Chap này có 1 số lỗi chính tả đấy, nếu có thời gian thì t/g edit lại nhá
P/s: mau ra chap mới *loa loa* :KSV@06: nhanh lên nhá t/g , ta k muốn đợi đâu :KSV@18:

ShinRan gặp nhau là cả một quá trình dài lắm, bây giờ thì chưa thể gặp được. Nhưng mà bạn yên tâm từ chap sau mình sẽ k hành Ran nữa, quay súng về phía Shin.....:KSV@05:
 
ôi, mấy bức ảnh đó thiệt là tuyệt đẹp:KSV@03:
Tuyệt tích sơn trang là nơi các vị trên sống và đang tìm mọi cách làm cho Ran nhà ta sống lại phải không nào, có vẻ chap sau Ran nhà ta sống lại rùi, hehe, hay là theo một cách nào khác.
hé mở nhiều về quá khứ quá ư là khủng khiếp của Ran, chị tự hỏi sao một bà mẹ mà lại có thể ác độc với chính con ruột của mình như vậy chứ, bà ta thật không đáng được tha thứ, không đáng để Mori yêu đến vậy, dã man quá, và không đáng được Ran gọi là mẹ nữa
xem ra cuộc xuyên không còn dài thật dài đây, chị chỉ tự hỏi, Ran của 1000 năm sau còn gia đình, cha mẹ, bạn bè cơ mà, Ran về quá khứ rùi thì họ sẽ ra sao cơ chứ, khổ thân họ quá đi
rùi em cũng hé lộ những cái chết của các vị hào kiệt kia trong kí ức của Ran, cơ mà lúc cuối họ vẫn sống cơ mà, là seo đây, hỏa mù hả em, loạn hết cả đầu chị rùi nè
chờ em tiếp vậy, ý tưởng càng ngày càng hay :KSV@12:
 
ôi, món quà của em tuyệt ghê, mấy bức ảnh đó thiệt là tuyệt đẹp:KSV@03:
cơ mà tuyệt tích sơn trang đâu phải là nơi giao đấu của Shin và Ran nhỉ, chị nhớ là ở Phong Tuyết Nhai cơ mà, để lục đọc lại coi, khéo mình nhầm
hé mở nhiều về quá khứ quá ư là khủng khiếp của Ran, chị tự hỏi sao một bà mẹ mà lại có thể ác độc với chính con ruột của mình như vậy chứ, bà ta thật không đáng được tha thứ, không đáng để Mori yêu đến vậy, dã man quá, và không đáng được Ran gọi là mẹ nữa
xem ra cuộc xuyên không còn dài thật dài đây, chị chỉ tự hỏi, Ran của 1000 năm sau còn gia đình, cha mẹ, bạn bè cơ mà, Ran về quá khứ rùi thì họ sẽ ra sao cơ chứ, khổ thân họ quá đi
rùi em cũng hé lộ những cái chết của các vị hào kiệt kia trong kí ức của Ran, cơ mà lúc cuối họ vẫn sống cơ mà, là seo đây, hỏa mù hả em, loạn hết cả đầu chị rùi nè
chờ em tiếp vậy, ý tưởng càng ngày càng hay :KSV@12:

ảnh thì nhiều lắm khổ nỗi chọn được ảnh phù hợp làm em điên hết cả đầu đó chị ạ. Hihi. chị thích làm em vui quá.:KSV@11:

Phong Tuyến Nhai là nơi giao đấu của ShinRan còn Tuyệt Tích Sơn Trang là một bí ẩn khác ạ. Có lẽ chap 2 em sẽ bật mí. Chị nhớ lời đồn ở đoạn bối cảnh phần 2 mà em viết không? Kết thúc phần 1 có một top hắc y nhân đến cướp xác Ran, đây cũng là lần đầu tiên Tuyệt Tích Sơn Trang xuất hiện trên giang hồ nên khi cuộc giao đấu của Ran và Shinichi truyền ra ngoài đã hé mở một phần bí ẩn của nó.

hic. đúng là em để cho Cát Chủ ác quá nhưng thực ra đó là từ cái nhìn của Ran không phải Cát Chủ là người tàn nhẫn như vậy đâu. ban đầu lúc nhận được phong thư nói ông Mori được chỉ hôn Cát Chủ đã biến thành một kẻ lãnh khốc, tuyệt tình khiến Ran phải chịu đau đớn nhưng sau đó sự thật k giống như những gì Ran nhìn thấy. Hihi. một ngày đẹp trời nào đó em sẽ để Cát Chủ kể lại câu chuyện này một lần nữa. Lúc đó hi vọng chị k ghét Cát Chủ nữa.

Em sẽ không để Ran quên đi kí ức, bạn bè, cha mẹ ở hiện đại đâu. Như vậy quá sức tàn nhẫn. Nhưng mà em hok biết phải làm sao hết.:KSV@17:

Tất nhiên là em sẽ kể lại cái chết của các vị hào kiệt đó rồi. Thực ra bên trong còn rất nhiều âm mưu tiềm ẩn sâu xa nên chị cố gắng chờ em khoảng 2,3 chap nữa nha.:KSV@04:
 
armag chan à *giọng nguy hiểm* sao ran-nee khổ quá vậy, hi sinh nhân duyên, chịu khổ cực trong một ngàn năm, hỏi trên đời có ai chịu được chứ, nhưng ran-nee sắp hồi sinh rồi mà hình như lại ở Tuyệt Tích Sơn Trang nữa
 
Uhm có thể là lâu quá chưa đọc fanfic nên độp cái đọc luôn phần 2 tớ thấy nó hơi lạ: 1 phần vì bối cảnh thay đổi khá đột ngột, phần còn lại là mình quên gần hết NNMQ phần 1 rồi ( .___. ) :KSV@08::KSV@08::KSV@08:
Cảm nhận riêng của tớ thì tớ không thích phần 2 này bằng phần 1 T____T hay tại đọc nhiều ngôn tình quá nên nó thế @___@ nhưng dù sao thì nó mới dừng lại ở chap 1 part 2 nên cũng chưa nói đk gì cả :KSV@18::KSV@18::KSV@18: Tớ vẫn hi vọng quay lại với bối cảnh quen thuộc của phần 1 hơn:KSV@04::KSV@04::KSV@04:
Còn nữa T^T *mình nhiều lời quá :| * 2 part này tớ thấy khá nhiều thoại :KSV@02::KSV@02::KSV@02: và còn 1 số lỗi type
Btw, tớ đặt gạch chờ chap/part sau, chúc cậu viết tốt :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
p/s: cuối cùng, Shin-ca của tui đâu rồi nàng
:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
 
Hi:KSV@01: Em là mem mới nên không biết phải nói gì nhưng fic của Armang105 thì em... coi chùa vô số. Đừng hành hạ Ran nữa chị ơi, quay qua hành hạ shin đi. Hành hạ càng nhiều em càng thích:Conan12:.Dạo này hơi ác tí xíu. Và câu nói muôn thuở chap mới chị ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !
 
Vẫn là đang giai đoạn mở đầu nên chưa có gì đặc sắc cả. Mình cần có thời gian để lái truyện sang hướng khác nên có lẽ vẫn không hấp dẫn. Nếu mọi người không thích thì cứ góp ý thẳng thắn mình sẽ cố gắng sửa chữa. Cảm ơn mọi người nhiều nha.!!!

Chap 2: KHỞI ĐẦU CHO MỘT KẾT THÚC....

Part 1:

Trong không gian thanh mát, tràn trề sức sống của ngôi nhà tranh đơn sơ ẩn sâu trong khu rừng trúc yên tĩnh, những tia nắng của buổi sớm mai khẽ len lỏi vào khắp gian phòng, trên chiếc gi.ường trúc mộc mạc có một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt có chút nhợt nhạt đang khẽ nhíu đôi chân mày thanh tú. Hàng mi dài cong cong của nàng khẽ động đậy, nàng từ từ mở nhẹ đôi mi...Khung cảnh trước mắt khiến nàng phải một phen khiếp sợ, nàng đang ở một nơi nồng nặc mùi thuốc, hai đôi mắt xa lạ không che giấu được sự kinh ngạc đang nhìn nàng chằm chằm, quan sát nàng từng li từng tí…. Sau một thoáng ngỡ ngàng, lục y nam nhân trước mặt vội vã vươn tay thăm dò mạch đập trên cổ tay trắng nõn của nàng trong khi lam y nữ nhân bên cạnh vừa lau nước mắt vừa vui mừng run run nói:

- Tiểu thư. Tiểu thư tỉnh lại rồi. Tiểu thư làm Yên Linh sợ muốn chết. Yên Linh cứ tưởng tiểu thư không bao giờ tỉnh lại nữa.


Lục y nam nhân sau một hồi im lặng bắt mạch cho nàng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm nhưng vẫn không quên nhắc nhở:

- Yên Linh. Mau đi thông báo cho Trang Chủ và mọi người biết thất muội đã tỉnh đi.


Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, lam y nữ nhân cúi đầu nói:

- Dạ vâng. Nô tỳ vui quá nên quên mất. Nô tỳ đi ngay bây giờ.


Nói rồi Yên Linh ba chân bốn cẳng chạy vội ra khỏi khu rừng trúc vừa chạy nàng vừa hét lớn thông báo cho tất cả mọi người:

- Thất tiểu thư tỉnh lại rồi. Thất tiểu thư tỉnh lại rồi….


Lục y nam nhân khẽ cười lắc đầu cho cái tính trẻ con không sửa được của Yên Linh. Nhưng cũng phải thôi, Ran chính là người thân duy nhất của Yên Linh trên thế gian này, cứ ngỡ Ran chẳng thể nào qua khỏi đêm nay thì kì tích đã xuất hiện…Nhưng hình như có gì đó không ổn, sao Ran cứ nhìn chàng giống như chàng là một sinh vật lạ? sao Ran không nói tiếng nào? Ánh mắt của Ran dường như có cái gì đó mơ hồ. Chàng chộp lấy cổ tay Ran, mạch vẫn đập bình thường, không có vùng nào bị tổn thương, tất cả đều đã được chữa khỏi. Chàng hoài nghi hắng giọng gọi:

- Thất muội. Muội vẫn ổn chứ?


Nghe giọng nói của chàng khiến nàng bừng tỉnh khỏi suy tư, đôi mắt tím tròn xoe nhìn lại chàng thật kĩ, nàng đưa tay đánh nhẹ vào đầu mình sau đó e dè hỏi:

- Huynh là ai vậy? Ta quen huynh sao?


Lục y nam nhân thất kinh đưa tay sờ trán nàng sau đó lại sờ trán mình. Chàng lắc đầu thì thầm: “không sốt cũng không có vấn đề gì, thương thế trên người đều đã khỏi, không lẽ bị tổn thương vùng đầu…”. Nàng khó chịu nhíu mày gắt nhẹ:

- Huynh đừng có chạm vào ta nữa. Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Đến nguyên tắc cơ bản này mà huynh còn không biết thì không đáng mặt quân tử.


Lục y nam nhân không có vẻ gì bận tâm đến lời chỉ trích của nàng, chàng lay nhẹ vai nàng hỏi:

- Muội là ai?


Câu hỏi của chàng khiến nàng bần thần…. Nàng là ai?....Sao nàng không nhớ gì cả? Nàng đưa đôi tay mềm mại ôm lấy đầu, một khoảng không trống rỗng đang ngự trị hoàn toàn, đôi mắt tím biếc long lanh quan sát khắp lượt căn phòng. Từng vật dụng, từng vị thuốc, từng nhành hoa, từng chiếc lá,…mỗi nơi mỗi chỗ trong gian nhà này đều cho nàng cảm giác thân thuộc, bình yên đến lạ, ngay cả nam nhân trước mặt và lam y nữ nhân lúc nãy cũng vậy…..nhưng nàng thực sự không thể nhớ ra được gì cả. Nàng biết họ dường như quen nàng, nàng linh cảm họ không phải là người xấu mà có vẻ lại là người rất thân thiết với nàng. Nàng đưa đôi mắt trong veo không vướng bất cứ điều gì quan sát thật kĩ nam nhân ấy nhưng vẫn không thể nào nhớ ra….Nàng có nên nói sự thật? Nếu nàng nói nàng không nhớ gì cả liệu nam nhân này có nói dối nàng không? Nhưng nàng nhất định phải biết nàng là ai? Nàng phải biết thân thế của mình….Nàng chầm chậm dò hỏi:

- Vậy huynh nói ta là ai?


Lục y nam nhân chưa kịp nói lời nào thì bên ngoài một toán người chạy xộc vào ngôi nhà tranh. Nàng chưa kịp định thần thì một lão ông đã ôm chầm lấy nàng, vui mừng nói:

- Ran Nhi. Con tỉnh rồi. Con làm Thái sư thúc lo quá.
- Thất muội. Muội tỉnh là tốt rồi.
- Thất tỷ…..
- Thất tiểu thư…..
…..

Mỗi người một câu, mỗi người một lời riêng nhưng tất cả đều thể hiện niềm vui, niềm hạnh phúc từ sâu thẳm tâm can. Nàng nhìn khắp lượt những thân ảnh trước mắt, một sự xúc động khó tả dâng lên trong thâm tâm, thì ra nàng được nhiều người yêu thương, lo lắng, chăm sóc như vậy nhưng nàng lại không nhớ một ai cả. Một giọt nước mắt khẽ lăn nhẹ trên đôi gò má hồng xinh xắn, đôi môi nàng mấp máy muốn nói rõ chân tướng cho mọi người nhưng lại sợ khiến mọi người mất hứng. Nhận thấy tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của nàng, lục y nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng:

- Ran đã mất trí nhớ rồi. Muội ấy không nhớ ai cả. Ngay cả bản thân là ai cũng không rõ.
Lời nói của lục y nam nhân khiến ai ai cũng bất ngờ, mọi người đổ dồn ánh mắt về lục y nam nhân rồi nhìn nàng chằm chằm. Nàng áy náy gật nhẹ đầu. Hắc y nam nhân đứng lặng im nãy giờ ở bên song cửa sổ giờ mới lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm nhưng lại dấy lên trong nàng một sự tin tưởng tuyệt đối:

- Muội là Ran Mori - Thất tiểu thư của Tuyệt Tích Sơn Trang. Ta là Đại công tử Akai Shuuchi.


Sau lời nói của Akai, từng người từng người một bước đến bên nàng tự giới thiệu về bản thân. Nàng cố gắng ghi nhớ từng lời từng lời một. Không hiểu sao nàng lại dễ dàng nhớ hết tất cả như vậy, dường như nó đã nằm sâu trong tiềm thức của nàng chỉ cần có ai đó gợi lên thì nàng sẽ nhớ, nếu không thì ký ức của nàng chỉ như một mặt nước trong xanh phẳng lặng….. Xong xuôi đâu đấy, nàng mới lấy hết dũng khí nói ra câu hỏi mà nàng thắc mắc từ khi tỉnh lại cho đến tận bây giờ:

- Có phải muội đã gặp chuyện gì nên mới quên hết tất cả mọi người?


Mọi người im lặng nhìn nhau không biết nên trả lời thế nào, chỉ có hắc y nam nhân trầm lặng lên tiếng:

- Muội bị trọng thương nặng trong một cuộc tỷ thí võ công. Muội đã hôn mê bất tỉnh mười ngày nay. Ngũ đệ có nói nếu đêm nay muội không tỉnh thì có lẽ….


Hắc y nam nhân bỏ lửng câu nói, nàng cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nàng cảm thấy dường như nàng đã bỏ qua một kí ức nào đó rất quan trọng, một cảm giác hụt hẫng khó tả trong lòng. Nàng chau mày cố nhớ ra nhưng vẫn không thể. Nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, Lục y nam nhân khẽ nói:

- Được rồi. Ran tỉnh được đã là một kì tích. Mọi người trở về đi. Ta cần theo dõi muội ấy thêm một thời gian nữa.


Mọi người nghe xong cũng lục đục đứng dậy ra về nhưng vẫn không quên chào Ran và dặn dò lục y nam nhân chăm sóc nàng cẩn thận. Họ cũng chẳng biết phải cư xử thế nào mới phải... Bình thường Ran rất quan tâm, lo lắng cho tất cả mọi người ở Tuyệt Tích Sơn Trang này nhưng trước mặt họ Ran vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, băng lãnh, thần thái lúc nào cũng khó gần, xa cách. Ngoại trừ Yên Linh, Trang Chủ và Ngũ Công Tử chưa ai từng thấy Ran nở nụ cười. Bây giờ, Ran lại quên hết tất cả thử hỏi họ phải đối diện với nàng sao đây, gần cũng không dám mà xa lại càng không thể. Thật vô cùng khó xử….Ran cũng vậy. Nàng cũng chưa thể tự nhiên được. Tuy nàng cảm thấy họ rất thân quen nhưng nàng cần phải có thời gian để hòa nhập cuộc sống này. Hi vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn….

5 ngày sau….

Phong cảnh thơ mộng, huyền ảo của Tuyệt Tích Sơn Trang thật khiến người người ghen tị…bầu trời trong xanh không một gợn mây, những nhành hoa thi nhau khoe sắc, những cánh bướm rập rờn rong rủi khắp nơi….Nhưng trái với cảnh sắc muôn màu muôn vẻ, tràn trề sức sống ấy…bên trong Ẩm Dục Phòng lại tĩnh lặng và ngột ngạt đến lạ. Mà cũng phải thôi….Ẩm Dục Phòng là nơi để tất cả mọi người trong Tuyệt Tích Sơn Trang đến thưởng trà đàm đạo, thường thì không khí ở đây rất thoải mái, an lành nhưng hôm nay nó lại là nơi để trang chủ và lục đại cao thủ thương nghị đại sự…Phía bên trên là Trang Chủ và Đại Công Tử thượng tọa chủ trì, bên hữu lần lượt là nhị tiểu thư, tam công tử, tứ tiểu thư còn phía bên tả lần lượt là ngũ công tử, lục công tử và một chiếc ghế trống ở phía ngoài….Trên mỗi chiếc bàn nhỏ là hai tách trà Phục Linh Châu nghi ngút khói mang hương thơm thoảng thoảng, dịu nhẹ lản tỏa khắp gian phòng và đĩa bánh điểm tâm Quế Đào Hương không thể thiếu….Trang Chủ Agasa nhẹ nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ rồi hắng giọng lên tiếng:

- Có chuyện này ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên giải quyết rõ ràng. Đây cũng là yêu cầu của Ran Nhi trước khi cuộc tỷ thí đó diễn ra.


Nói rồi, ông đặt chén trà xuống bàn sau đó lấy trong người ra một mảnh giấy nhỏ để lên bàn. Mọi người khẽ liếc nhìn nhau không hiểu Trang Chủ đang định nói gì duy chỉ có nam nhân vận hắc y ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng tia khó chịu, chàng lạnh giọng:

- Trang Chủ tại sao lại nhắc chuyện này? Không phải ta và tiền bối đã thống nhất rồi sao?
Trang Chủ khẽ cười nhẹ:
- Ngày đó do tình thế cấp bách nên chỉ còn cách giữ bí mật chuyện này nhưng sự thể hôm nay đã khác. Mọi chuyện cũng đã không còn liên quan đến con bé nữa. Ta nghĩ mọi người cũng nên có quyết định của riêng mình.
Araide dường như đã hiểu ra được vấn đề, chàng nâng chén trà, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Tất cả cũng nên dừng ở đây.


Nhị tiểu thư Jodie điềm đạm truy vấn:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao không nói rõ cho mọi người cùng bàn luận? Nếu là chuyện của thất muội thì mọi người sẽ cùng hiệp lực giải quyết.


Trang Chủ khẽ nhìn Akai một cái rồi mới đưa mảnh giấy cho Jodie. Nàng vừa đọc được dòng chữ ấy thì cơn giận đã sục sôi ở cuống họng, nàng lập tức chuyền qua cho những người còn lại và không ngoài dự liệu, mọi người ai ai cũng đều phẫn nộ nhưng vẫn cố đè nén trong lồng ngực…Tứ tiểu thư Sato là người nhu mì, hiền thục, ít nói nhất nhưng vẫn không kiềm được dòng nước mắt, nàng gay gắt:

- Thất muội nói như vậy là sao? Cái gì mà “Mọi người đã được tự do” lại còn “Xin lỗi”. Muội ấy có lỗi gì đâu chứ? Chúng tôi bị giam cầm khi nào mà trả tự do. Tại sao lúc nào cũng ôm mọi tội lỗi về mình chứ? Muội đúng là đại ngốc mà.


Tam công tử Takagi khẽ cười, rốt cuộc chàng cũng hiểu được dụng ý của cuộc đàm luận ngày hôm nay:

- Đại ca. Chuyện này huynh quyết định đúng lắm. Cứ nghĩ là chuyện gì quan trọng hóa ra lại là một chuyện đơn giản thế này. Nếu ngày đó Trang Chủ có đưa ra mảnh giấy này thì ta vẫn sẽ dốc hết sức đi cứu thất muội. Và ta tin, tất cả mọi người ở đây cũng đều như vậy. Trang Chủ không nên hoài nghi chúng tôi.


Lục công tử Makoto sau một hồi im lặng cũng trầm giọng tiếp lời:

- Đúng vậy. Mọi người đã sát cánh đồng sinh cộng tử với nhau suốt sáu năm qua hà cớ gì Trang Chủ bây giờ lại muốn chúng tôi tìm con đường riêng. Kế hoạch chưa thành đã vội đầu hàng như vậy sao?
- Mọi người bình tĩnh lại nghe ta nói hết đã. Ta hiểu tâm trạng của mọi người lúc này nhưng ta chắc rằng ai ai ở đây cũng đều hiểu ý tứ của Ran Nhi, chuyện này con bé đã đưa ra quyết định tức là giao ước giữa nó với mọi người đã được xóa bỏ, hiện tại mọi người có thể tự quyết định tương lai của bản thân. Đi hay ở, tiếp tục hay kết thúc tại đây là tùy mọi người quyết định. Vả lại, với tình trạng của Ran Nhi bây giờ ta nghĩ cũng đã đến lúc để nó rút chân ra khỏi cuộc chiến này. Ta chỉ muốn nó sống một cuộc sống vô lo như bây giờ thôi._Trang Chủ đau lòng nói, sao ông lại không hiểu được chứ? Tình cảm 6 năm qua dù gì cũng đâu nói bỏ là bỏ được, còn cả kế hoạch đã bỏ biết bao công sức vạch ra giờ cũng chỉ là mảnh giấy vụn mà thôi, không có Ran mọi thứ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu….Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc Ran bây giờ được sống yên ổn, luôn cười nói, vui vẻ, không phải lo âu, buồn bã bất cứ điều gì. Dù có đánh đổi mọi thứ ông cũng phải bảo vệ cuộc sống bây giờ của Ran bằng bất cứ giá nào…


Một khoảng thời gian im lặng trôi qua, Jodie nhẹ nhàng nói:

- Chuyện của thất muội quả thật rất đột ngột khiến cho mọi người không kịp trở tay. Ta hiểu Trang Chủ và Ngũ Đệ đang lo lắng điều gì. Mọi người ở đây cũng như thế mà thôi. Chẳng ai nỡ lòng nào khiến thất muội trở lại con người trước kia. Cho nên không có việc gì phải lo lắng cả…


Akai âm trầm cắt ngang:

- Được rồi. Nếu Trang Chủ đã muốn mọi chuyện được rõ ràng thì chúng ta ngay lúc này giải quyết một lần. Mọi người quyết định đi. Đây là quyết định của ta….Ta ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch.
- Đệ ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch._Araide ngay lập tức tiếp lời.


Tiếp sau đó là ngữ khí mạnh mẽ, quyết tâm của tất cả mọi người:

- Muội ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch._Jodie.
- Đệ ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch._Takagi.
- Muội ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch._Sato.
- Đệ ở lại và Ran bị khai trừ khỏi kế hoạch._Makoto.


Sau đó tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trang Chủ, nhìn thấy ý chí kiên cường, chứa đầy sự quan tâm đối với Ran của tất cả mọi người khiến ông không kiềm được xúc động. Thử hỏi có ai được như họ không? Kế hoạch đã mất biết bao công sức tỉ mỉ vạch ra chỉ vì Ran mất trí nhớ mà sụp đổ tất cả trong khi mối thù giữa họ và Hoàng Đế Osaka vẫn đang bùng cháy dữ dội trong huyết quản. Hơn ai hết ông biết rõ sự căm thù, muốn tiêu diệt “hắn” bằng bất cứ giá nào của họ…..Nhưng không vì vậy mà họ quay sang hận Ran, không vì vậy mà họ thúc ép Ran lấy lại trí nhớ,…họ chỉ đơn giản mong Ran vui tươi, hồn nhiên như bây giờ, không muốn biến Ran thành con người lãnh khốc, cô đơn trước kia…Bây giờ tất cả phải làm lại từ đầu, họ phải tiếp tục ẩn thân, tiếp tục điều tra, từ bỏ cuộc sống trước khi bị Ran ép buộc vào Tuyệt Tích Sơn Trang. Họ hi sinh nhiều thứ như vậy lại chỉ vì Ran…..Trang Chủ khẽ rơi nước mắt mỉm cười nói:

- Cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người nhiều lắm.


Sato đứng lên nhẹ bước lại gần Trang Chủ khẽ nở nụ cười:

- Trang Chủ. Mọi người ở đây ai ai cũng đều yêu mến Ran cả. Không có gì phải cảm ơn đâu.
- Vậy quyết định của Trang Chủ là gì?_Akai lên tiếng nhắc nhở. Trang Chủ mỉm cười, ánh mắt vui sướng không gì tả nổi, mạnh bạo gật đầu liên tục:
- Ta cũng ở lại và Ran sẽ không tham gia cuộc chiến này nữa.
Akai khẽ nhếch môi, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi nhất của chàng, chàng trầm giọng tuyên bố:
- Vậy chúng ta sẽ quyết định…


Chàng bỏ lửng câu nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua khuôn viên trước mặt, đột nhiên chàng nhíu mi, gương mặt ánh lên tia kinh ngạc xen lẫn tức giận, chàng gằng giọng:

- Nhưng trước tiên phải đào tạo tiểu nha đầu ngốc đó cái đã. Ta thật không yên tâm về muội ấy chút nào.


Akai vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Yên Linh vang vọng khắp nơi:

- Tiểu thư. Tiểu thư đừng vào đó. Lão gia đang nói chuyện với tứ vị công tử và nhị vị tiểu thư, không ai được vào đâu. Vả lại y phục của tiểu thư…


Yên Linh chưa kịp nói hết câu thì người gây tai họa nhất Tuyệt Tích Sơn Trang suốt bốn ngày qua đã yên vị ở chiếc ghế còn trống duy nhất trong phòng. Nàng rất tự nhiên cầm chén trà trên bàn uống cạn một hơi, sau đó rất không có thùy mị mà cầm lấy miếng bánh Quế Đào Hương bỏ hết vào trong miệng và không quên cảm thán:

- ..ất…n..on..rấ…t..ng…o..n….(*rất ngon..rất ngon…*^_^)


Khi nàng nuốt trôi hết miếng bánh thì Yên Linh mới thở hồng hộc đứng ngoài cửa sợ sệt lén nhìn Trang Chủ và Akai. Nàng làm ngơ cả sự run sợ của Yên Linh và không khí ảm đạm, ngột ngạt của căn phòng mà đứng lên bước ra giữa phòng cười tươi nói:

- Hay quá. Mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây. Muội đỡ phải mắc công chạy đi tìm kiếm.
- …..


Thấy mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình như sinh vật lạ mà không nói lời nào, nàng đắc ý mỉm cười xoay một vòng thích thú nói:

- Thế nào? Đẹp lắm đúng không? Muội mà đã ra tay thì cái gì chả đẹp. Đừng nhìn nữa mà. Nhìn mặt mọi người ngố quá kìa.


Nghe thấy thanh âm trong trẻo quen thuộc đến lần thứ ba, à không lần thứ hai chứ lần đầu có ai nghe được nàng nói gì đâu của nàng.. mọi người mới vỡ lẽ là mình không nhìn nhầm người, nhận nhầm người, nuôi nhầm người và kết giao nhầm người…..Araide tức giận tiến lại gần nàng quát nhẹ:

- Muội đang mặc cái gì vậy hả?


Nhưng có vẻ nàng vẫn không có chút rúng động vì nàng ngay lập tức phản biện:

- Thì mặc y phục chứ mặc gì? Chẳng lẽ huynh kêu muội không mặc gì đi ra ngoài sao hả?


Gương mặt Araide lập tức biến sắc từ đỏ sang tím đen, chàng phẫn nộ hét lớn:

- Mặc y phục như thế thì chẳng khác gì không mặc. Muội về thay gấp cho huynh.
Sở dĩ Araide nói như thế chỉ tại Ran rất ư là ngây thơ, trong sáng mà vận trên người một bộ tử y mỏng manh, để lộ đôi vai trắng nõn, mềm mại và đôi tay ngọc ngà ẩn hiện trong lớp lụa mỏng không gì có thể mỏng hơn…..T_T…


6c5c7ed6t92b9718b9202690.jpg




Đẹp thì rất đẹp, phải công nhận là nàng hiện giờ tựa như một tiên nữ kiêu sa, diễm lệ…thế nhưng tiếc thay cho nàng, những người ở đây toàn là cao thủ võ lâm, chính trực, quân tử và pha chút gia giáo nghiêm ngặt cho nên nàng đành phải xuống nước cầu hòa:

- Ngũ ca. Chỉ tại thời tiết nóng quá mà những y phục Tứ tỷ may cho muội lớp trong lớp ngoài mặc vào nóng nực muốn chết. Muội chỉ là hồ biến lại một chút thôi mà.
- Như thế này mà một chút hả? Có còn thể thống gì nữa không? Muội là tiểu thư đàng hoàng sao lại đi mặc những y phục dành cho kỹ nữ thế này hả?


Nàng xụi lơ, nàng biết thể nào cũng bị mắng té tát thế này mà. Ngũ ca chưa từng tức giận như thế với nàng dù nàng có chọc chàng đến thế nào đi nữa. Lần này có lẽ nàng sai rồi. Nàng chỉ muốn đùa vui chút thôi mà. Ai bảo mọi người đều bỏ mặc nàng, không ai chơi với nàng mà vào trong này nói chuyện cả buổi sáng. Nàng buồn bực mới mang bộ y phục cũ ra cắt ghép chơi ai ngờ thấy cũng đẹp đẹp liền mặc vào chạy tới đây kiếm cớ phá đám mọi người. Giờ thì ai ai cũng ghét, khinh nàng hết rồi. Nàng cúi đầu vân vê tà áo ra vẻ hối lỗi nhưng lần này có lẽ nàng phải trả giá đắt cho cái tội nghịch ngợm quá trớn không theo khuôn phép này. Akai lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài để lại giọng nói đầy đe dọa:

- Hai canh giờ nữa đến gặp ta.


Tiếp sau đó Jodie cũng đứng lên quét tia lạnh lẽo lên bộ y phục của nàng rồi điềm nhiên tiếp lời:

- Gặp đại ca rồi 1 canh giờ sau đến gặp tỷ ở Xuân Giang Viện.


Takagi cũng nhấp ngụm trà âm trầm lên tiếng:

- Gặp nhị tỷ rồi 1 canh giờ sau đến gặp huynh ở Ám Huyền Viện.
- Gặp tam ca rồi 1 canh giờ sau đến Phách Châu Viện tìm tỷ._Sato ngay lập tức tiếp lời.
- Sau tứ tỷ sẽ đến huynh. Huynh sẽ giáo huấn muội thật đàng hoàng.


Nói xong, Makoto cầm kiếm bước ra ngoài để lại Ran khóc không ra nước mắt. Nàng đưa ánh mắt cầu cứu Araide nhưng chàng vẫn quay lưng kiên quyết lạnh giọng:

- Gặp lục đệ xong đến Trúc Dương Viện tìm huynh.


Bóng dáng của Araide vừa khuất thì Ran đã không thể đứng vững. Yên Linh vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng, nàng chỉ biết cảm thán vài câu rồi vờ té xỉu:

- Lần này ta thảm rồi. thảm thật rồi. Huhuhu…Có ai không cứu ta với….


Nhưng Trang Chủ vẫn không lưu tình phán một câu xanh rờn:

- Yên Linh. Dù có bất tỉnh ngươi cũng phải đưa nó đến chỗ Đại Công Tử biết chưa?
- Dạ. Nô tỳ tuân lệnh.




Thế đó, quãng thời gian đen tối của nàng đã bắt đầu….Có lẽ nàng sẽ phải hối hận cả đời cho sai phạm ngày hôm nay. Hi vọng nàng sẽ toàn mạng trở về bình an. Không biết họ sẽ chỉnh nàng thế nào đây? Cuộc đời tười đẹp của nàng sẽ phải kết thúc ở đây sao? Không được.Vì tương lai của bản thân nàng phải phản khán, nàng phải đòi lại tự do nếu không nàng sẽ chết mất. Nàng sẽ đòi lại công đạo cho đến phút cuối cùng…..

Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu? Có lẽ đây là những ngày tháng tươi đẹp nhất của nàng trong suốt cuộc đời này….. Một ngày nào đó nàng gặp lại chàng liệu mọi chuyện có bình yên thế này không? Chẳng ai biết trước được gì cả nhưng…..có một điều chắc chắn là sẽ có chuyện vui cho chúng ta thưởng thức ở part sau khi mà cô tiểu thư tinh ranh, nghịch ngợm này đối đầu với những cao thủ bậc nhất lừng lẫy giang hồ kia. Mọi người đợi xem nhé.^^.

p/s huhu…part này không ổn chút nào hết. có lẽ văn phong của mình bị mai một rồi. làm thế nào bây giờ???? HEPL ME!!!
 
that su phai noi 1 cau la doc chap nay xong ta cam thay...IU THICH RAN NHU THE NAY CUC KI ^•^

oi mac du onl = dt ta rat luoi cmt nhung van co gang cmt cho tg ^^
k biet Ran mac nhu the ma gap anh Shin thi sao nhi? =]]
P/S : tg nhanh nhanh chap moi nhoa ^^
 
trời ạ, giao diện mới chả biết em đăng ngày nào mà lần cả, thông cảm nhá vì lâu rồi ss cũng ko vô KSV nữa :KSV@05:
cũng tại đợi em và chị Ngọc dài cổ quá rồi, tên Shinichikudo 275 cũng kêu ko có hứng, tên Huongnguyen_93 và cả Hoatrangnguyen1908 cũng xù hàng lâu roài, fic mới thì toàn các bé, cũng cố coi nhưng sau phải back gấp, không làm khác đc. Thi cử của chị cũng sắp xong roài, còn em xong chưa, sắp toàn tâm toàn ý trả nợ chưa nào, chứ ngâm dấm thế này làm ss quên tiệt hết cả, pải ngồi gặm lại :KSV@08:
part này chả liên quan tí tẹo nào đến part trước em nhể, Ran đang vượt qua thử thách cuối cùng mà có thể bình an trở lại vậy hả, phải có part nối liền hay giải thích chứ nhỉ, :KSV@19: chắc là sau hả em.
Ran có thể hồi sinh vậy thì Ran của tương lai sẽ làm sao đây, hay em định thay đổi ý định, càng đọc càng mở ra nhìu vấn đề quá
về nhận xét thì nói chung có lẽ lâu không đc đọc văn phong của em thấy nó có vẻ không miêu tả chỉn chu như trước, có vẻ đơn giản ít nhìu.
Ran bị mất trí nhớ xong mà tâm tính thay đổi hoàn toàn vậy nhỉ, mọi người không ngạc nhiên nhỉ, thế mọi tài năng y thuật, võ công của nàng còn không. Nàng giống Tiểu Yến Tử quá ha, nghịch ngợm nhí nhảnh khác hoàn toàn với Ran ngày trước :KSV@13:
nhanh nhanh chóng chóng post hàng tiếp nha, chứ ko vì em và vì những tên chốn nợ trên kia thì chắc chị chả vô nữa vì nói thiệt bi h loãng quá rồi, không còn chất như trước nữa.
 
trời ạ, giao diện mới chả biết em đăng ngày nào mà lần cả, thông cảm nhá vì lâu rồi ss cũng ko vô KSV nữa :KSV@05:
cũng tại đợi em và chị Ngọc dài cổ quá rồi, tên Shinichikudo 275 cũng kêu ko có hứng, tên Huongnguyen_93 và cả Hoatrangnguyen1908 cũng xù hàng lâu roài, fic mới thì toàn các bé, cũng cố coi nhưng sau phải back gấp, không làm khác đc. Thi cử của chị cũng sắp xong roài, còn em xong chưa, sắp toàn tâm toàn ý trả nợ chưa nào, chứ ngâm dấm thế này làm ss quên tiệt hết cả, pải ngồi gặm lại :KSV@08:
part này chả liên quan tí tẹo nào đến part trước em nhể, Ran đang vượt qua thử thách cuối cùng mà có thể bình an trở lại vậy hả, phải có part nối liền hay giải thích chứ nhỉ, :KSV@19: chắc là sau hả em.
Ran có thể hồi sinh vậy thì Ran của tương lai sẽ làm sao đây, hay em định thay đổi ý định, càng đọc càng mở ra nhìu vấn đề quá
về nhận xét thì nói chung có lẽ lâu không đc đọc văn phong của em thấy nó có vẻ không miêu tả chỉn chu như trước, có vẻ đơn giản ít nhìu.
Ran bị mất trí nhớ xong mà tâm tính thay đổi hoàn toàn vậy nhỉ, mọi người không ngạc nhiên nhỉ, thế mọi tài năng y thuật, võ công của nàng còn không. Nàng giống Tiểu Yến Tử quá ha, nghịch ngợm nhí nhảnh khác hoàn toàn với Ran ngày trước :KSV@13:
nhanh nhanh chóng chóng post hàng tiếp nha, chứ ko vì em và vì những tên chốn nợ trên kia thì chắc chị chả vô nữa vì nói thiệt bi h loãng quá rồi, không còn chất như trước nữa.
hj. chị vô ủng hộ em là em zui lắm rồi. :KSV@12: em chưa thi xong chị ơi. từ đây đến đầu tháng 8 em còn tới 7 môn nữa lận chị. :KSV@17: nhưng mà em sẽ cố gắng trả nợ dần dần, hok có xù đâu. hjhj. phần 2 còn dài lắm em mà ngâm dấm sợ đến năm sau cũng trả chưa xong ak chị. :KSV@04:

thực ra đây chính là thử thách thứ 3 của Ran đấy chị. k phải tự dưng em thay đổi đột ngột bay cái vèo cho qua đâu nhưng mà chị nói đúng ak, em đang lưỡng lự k biết có nên thay đổi ý định cũ hay không cho nên cái chap này nó dở dở ương ương k chịu được. Lúc đầu em định cho Ran hiện đại xuyên không về nhập hồn vào xác Ran ở quá khứ nhưng kẹt ở chỗ là ở chap 1 em miêu tả Ran hơi lạnh, k đc vui vẻ lắm mà nếu về quá khứ có khi Ran lại trầm tính hơn. Thế nên em mới cho Ran mất hết kí ức, quên hết tất cả, biến thành một con người hoàn toàn mới theo đúng bản chất của Ran. Chị có thấy lúc Ran 5 tuổi đã là một cô bé hiếu động, nghịch ngợm k ai bằng, nếu như k có quá khứ đẫm máu kia thì Ran sẽ không phải lạnh lùng, cô độc như vậy. còn với mọi người thì tuy ngoài mặt họ k nói ra nhưng họ lại cực kì thích tính cách Ran bây giờ, họ k muốn Ran lại là con người lãnh khốc trước kia nên dù có kinh ngạc đến đâu họ vẫn cố gắng bằng mọi giá giữ Ran vui vẻ, hồn nhiên như lúc này ak. Về phần y thuật, võ công thì chị chờ part sau của em nha, rất thú vị đó. :KSV@09:
Cảm ơn chị vì cho em biết văn phong của em bị lỗi chỗ nào, em nghĩ mãi mà k ra....Em sẽ sửa lại và ra part mới trong thời gian sớm nhất. Thanks chị nhiều lắm. :KSV@03:

p/s em cũng thấy ksv k được như trước nữa, giao diện khó nhìn quá, em post fic cũng gặp k ít khó khăn....Thích giao diện lúc trước hơn.T_T. onl bằng điện thoại thì thảm hơn nữa.... :KSV@08:

that su phai noi 1 cau la doc chap nay xong ta cam thay...IU THICH RAN NHU THE NAY CUC KI ^•^

oi mac du onl = dt ta rat luoi cmt nhung van co gang cmt cho tg ^^
k biet Ran mac nhu the ma gap anh Shin thi sao nhi? =]]
P/S : tg nhanh nhanh chap moi nhoa ^^
hj. Ran sẽ còn đáng yêu cực kì ở các chap sau nữa khi nàng đối đầu với các cao thủ băng lãnh kia và nhất là khi nàng gặp Shinichi và Kaito ak. :KSV@05:
Ran mà mặc như thế gặp anh Shin thì mình k đảm bảo chuyện "trong sáng" gì sẽ xảy ra đâu..... :KSV@04:Chính trực như anh Araide, anh Akai còn chịu k nổi huống chi anh Shinichi....

cứ ăn mặc đẹp al2 được ạ :KSV@05:chứ em dị ứng với."mát mẻ" :KSV@16:
yên tâm em nhé. Lần này là Ran chừa tới già rồi, k dám "mát mẻ" như thế nữa đâu. Lục đại cao thủ liên hiệp lại chỉnh Ran còn chưa đủ hay sao mà Ran dám liều để anh Shin với anh Kaito chỉnh nữa. Hai anh í mà ra tay thì Ran có nước...... :KSV@08:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
PART 2:

Độc Môn Viện…

Trước mặt nàng bây giờ phía xa xa là cánh cửa cao lớn mang một màu đen huyền bí của nơi đáng sợ nhất trong Tuyệt Tích Sơn Trang – Độc Môn Viện…Độc Môn Viện là nơi ở của Đại Công Tử Akai Shuuchi, ngoại trừ Trang Chủ và thất tiểu thư thì bốn năm nay kể từ khi Đại Công Tử đến Tuyệt Tích Sơn Trang chưa một ai khác bước chân vào. Một phần vì Đại Công Tử ra lệnh nghiêm cấm, một phần là vì sự đáng sợ, bí ẩn của nó….Độc Môn Viện được bao bọc bởi một lớp tường cao hơn ba trượng, xung quanh hơn mười thước không hề có bất kì loài sinh vật nào tồn tại mà chỉ toàn là đất đá cằn cõi khiến cho Độc Môn Viện càng hoang sơ, cô độc hơn….Đối với nàng thì đây là lần đầu tiên nàng bước chân đến đây trong suốt bốn ngày qua…cảnh tượng tiêu điều, vắng lặng trước mắt khiến nàng không khỏi lạnh người mặc dù Yên Linh vẫn đang đi bên cạnh. Nàng cố gắng nuốt khan một tiếng:

- Yên Linh. Muội có đi nhầm không? Đại ca ca sao lại sống ở nơi đây được, toàn đất với đá thôi mà.

Yên Linh cười nhẹ đáp:

- Trước kia tiểu thư đến đây mỗi tuần một lần. Muội đều cùng tiểu thư đến. Sao lại nhầm được ạ.

- Không nhầm thật sao?_Ran nhìn thẳng vào Yên Linh để tìm câu trả lời chính xác, nàng thực sự chưa từng nghĩ Đại ca ca lại một mình sống cô độc ở đây như vậy, trong lòng nàng không hiểu sao bỗng nhiên dấy lên một cỗ chua xót….

Yên Linh nhanh nhẹn gật đầu rồi như sực nhớ điều gì đó nàng đưa chiếc giỏ đang nắm trong tay lên thắc mắc hỏi:

- Tiểu thư. Tiểu thư kêu muội mang theo điểm tâm này làm gì vậy?

Ran vội vàng xua tay, ánh mắt lưu chuyển một tia xót xa:

- Thôi. Không cần nữa. Lát nữa muội mang về đổ đi. Coi như lần này Đại ca ca may mắn.

Nói rồi nàng nắm tay Yên Linh kéo đi nhưng dường như nhận ra ý định của nàng Yên Linh đột nhiên đứng lại hốt hoảng nói:

- Không phải tiểu thư định hạ độc Đại Công tử đó chứ?

Ran nhíu mày nhanh tay bịt miệng Yên Linh lại, nàng liếc nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng thì thầm:

- Muội muốn giết tỷ đó hả? Làm gì mà la to dữ vậy? Đại ca ca mà biết thì tỷ toi mạng đấy.

Nhìn dáng vẻ lo sợ của nàng, Yên Linh bỗng nhiên bật cười khanh khách khiến Ran phải trố mắt kinh ngạc, sau khi cố gắng nhịn cười Yên Linh mới lên tiếng:

- Tiểu thư. Tiểu thư định hạ độc Đại cao thủ dụng độc lại còn là chưởng môn phái Độc Thiên nữa sao?

Ran ngây ngốc trước thông tin mà Yên Linh vừa nói nhưng nàng vẫn cố biện minh:

- Tỷ đâu có hạ độc. Tỷ chỉ cho thêm vào miếng bánh vài con sâu róm thôi mà. Không độc. Không độc đâu.

Yên Linh nghi ngờ dò xét nàng, Ran vội vàng đưa mắt đi chỗ khác. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy vì lòng trắc ẩn, thương Đại ca ca cô độc, lạnh lẽo một mình ở nơi khỉ ho cò gáy này mà nàng không mang điểm tâm vào. Nếu không có lẽ nàng sẽ càng thảm hơn. Lần sau nếu muốn quậy phá nàng nên điều tra kĩ mới được. Ai đời nàng lại đi hạ độc đỉnh đỉnh cao thủ dụng độc cơ chứ. Số nàng xem ra cũng còn may mắn chán. Mà Đại ca ca đáng sợ quá, Độc Môn Viện này cũng ghê rợn lắm cơ. Đúng là chỉ có kẻ ngốc như nàng mới đi đối đầu với chàng. Nàng không nên chuốc khổ vào thân, đành phải cắn răng ngoan ngoãn vâng lời Đại ca ca thôi….Nàng đột nhiên thở dài:

- Yên Linh. Nếu một canh giờ nữa tỷ toàn mạng rời khỏi đây muội nhớ làm nhiều món ngon xả xui cho tỷ nha.

Yên Linh khẽ che miệng cười:

- Tiểu thư không cần phải lo lắng như vậy đâu. Đại Công tử thương tiểu thư lắm. Muội phải về đây. Tiểu thư cứ theo con đường đá này đi khoảng mười thước nữa là tới.

Ran kinh ngạc quay lại hỏi:

- Sao muội không đi cùng tỷ?

Yên Linh đưa tay chỉ về hướng hai cây liễu xanh tươi tạo thành hình một cổng vòm rất đẹp ở trước mặt, mỉm cười đáp:

- Không ai được bước qua hai cây liễu đó ngoại trừ tiểu thư và Trang Chủ, ngay cả tam vị công tử và nhị vị tiểu thư cũng không được. Muội không muốn bỏ mạng sớm vậy đâu.

Ran đưa đôi mắt tím trong veo nhìn hai cây liễu rồi lại nhìn khung cảnh hoang vắng trước mặt miễn cưỡng lắc đầu nói:

- Tỷ thực sự cảm thấy hối hận rồi.

Nói xong nàng kiên quyết bước đi trên con đường đá trống trải không một cành cây chiếc lá, ít nhất nàng cũng nên đến đúng giờ trước khi Đại ca ca nổi giận quẳng nàng ra khỏi Độc Môn Viện. Sau một hồi đấu tranh với sự sợ hãi khi một mình đối diện với khung cảnh ấy nàng đã đứng trước cánh cổng. Phải nói là lại gần, nhìn rõ cánh cổng màu đen sừng sững đứng trước mặt đúng là đe dọa sự nhút nhát lẫn trí tò mò của nàng mà. Rốt cuộc cảnh vật bên trong Độc Môn Viện có giống ở bên ngoài không?...Đại ca ca là cao thủ dụng độc có lẽ bên trong sẽ rất nhiều rắn rết, những loài sinh vật hình thù kì quái, không khí chắc là âm u, ảm đạm lắm. Nàng vừa lo sợ lại vừa tò mò…cuối cùng trí tò mò của nàng đã chiến thắng, nàng đưa tay đẩy cửa bước vào….Khung cảnh bên trong khiến nàng phải một phen ngỡ ngàng, khác xa với tưởng tượng của nàng Độc Môn Viện lại vô cùng tươi đẹp, tràn trề sức sống….một hồ nước trong xanh phẳng lặng với những tán liễu rủ nhẹ xuống mặt hồ, phía xa xa là một tiểu viện nhỏ, đơn sơ nhưng vẫn toát lên được nét đẹp mộc mạc bởi những tán hoa anh đào đang kì nở rộ…xung quanh nàng là vô số những loài hoa màu sắc rực rỡ, hình thù có chút đặc biệt so với những bông hoa nàng đã từng thấy nhưng nói chung là tuyệt đẹp. Chỉ kì lạ ở chỗ là nàng không hề thấy một cánh bướm nào cả. Không hiểu sao, nàng thực sự bị cuốn hút bởi chúng, nàng đưa tay định ngắt một bông thì nghe tiếng nói trầm thấp vang lên từ trong tiểu viện khiến nàng giật mình:

- Đã thay y phục khác?

Nàng nhận ra là giọng nói của Đại ca ca, nhớ đến bộ y phục khó nhìn lúc nãy nàng bẽn lẽn đáp:

- Vâng ạ.

Tiếng nói lại một lần nữa lạnh lùng vang lên:

- Vào đây.

Ran liếc nhẹ những bông hoa kia, luyến tiếc cắn cắn môi nói:

- Đại ca ca cho muội vài bông hoa nha. Chúng đẹp quá.

- Lát nữa về muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Giờ thì vào đây nhanh lên.

Nhận được sự chấp thuận của Akai, Ran cười tươi vui mừng nhanh chân chạy vào nhưng vẫn không quên quay lại thì thầm:

- Các bé hoa chờ tỷ nhé. Lát gặp lại hén.

Ở bên trong tiểu viện, Akai không thể nén nổi một tiếng thở dài. Chàng đã nhận ra nàng đến đây hai khắc trước từ khi nàng nói chuyện với Yên Linh ở chỗ hai cây liễu nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu cả. Lại còn nói chuyện với “hoa” nữa chứ. Nàng có còn là Ran Mori có chừng mực trước kia không? Để xem chàng sẽ trừng trị nàng như thế nào?....Nhưng sao giờ vẫn không thấy nàng đâu, rõ ràng vừa mới còn nghe tiếng bước chân mà. Chàng thực sự không thể nhận ra nàng vì dù nàng đã mất trí nhớ nhưng nội lực thâm hậu của nàng vẫn không hề mất đi. Chính nội lực ấy đã che giấu đi hơi thở của nàng. Chàng nhíu mày đứng lên, không lẽ chàng lại mất cả buổi sáng chơi trốn tìm với nàng hay sao?! Chàng khó chịu hắng giọng:

- Thất muội. Nếu muội còn không bước ra ta sẽ thả khói độc. Khẳng định với muội là muội sẽ chết ngay tức khắc trước khi ta tìm ra, một cái chết cực kì đau đớn, quằng quại…

Akai chưa nói hết câu đã thấy Ran thò mặt ra từ sau cánh cửa sổ, nàng nhỏe miệng cười trừ:

- Đại ca ca. Huynh không nhẫn tâm như thế chứ? Muội có trốn đâu nào. Chỉ là muội thấy ở đây có con rết màu đỏ dễ thương quá nên mới lại ngắm chơi thôi mà.

Akai thất kinh nhún người bay đến bên nàng, kéo nàng qua một bên rồi quan sát nàng từng ly từng tí, thấy nàng vẫn ổn chàng mới ôn tồn nói:

- Muội không sao chứ?

Dù thắc mắc trước phản ứng kì lạ của Akai, Ran vẫn mỉm cười:

- Muội không sao. Huynh làm gì mà lo lắng dữ vậy?

Akai bỗng nhiên tức giận gằng giọng:

- Muội có biết Độc Môn Viện là nơi nuôi dưỡng bách độc trong thiên hạ không hả? Sao lại tự tiện sờ mó, nhìn ngắm lung tung thế hả?

Ran chợt giật mình nhìn khắp nơi rồi nhẹ giọng run run nói:

- Đại ca ca. Huynh nhìn dưới chân muội xem. Sao lại có nhiều rắn, rết, bò cạp,nhền nhện….thế?

Akai nhanh chóng trấn tĩnh vội vàng dùng khinh công đưa nàng vào tiểu viện. Ran hơi hoảng ngồi xuống ghế cố gắng giữ bình tĩnh, nàng không phải là sinh vật thu hút độc đó chứ? Sao nàng mới đến chưa đầy một khắc mà bọn chúng lũ lượt kéo đến “hỏi thăm” như vậy? Làm ơn tha cho nàng đi...Đợi cho Ran lấy lại bình tĩnh, Akai mới lạnh giọng:

- Thế nào? Còn muốn đem hoa về nữa không? Có cần ta bắt con rết “dễ thương” khi nãy cho muội ngắm thêm không hả?

Ran nuốt nước bọt, cười nhẹ:

- Huynh đừng đùa nữa. Muội không dám đâu. Nhưng sao chúng lại đến nhiều thế?

Akai khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi rồi buộc miệng thốt lên :

- Có lẽ chúng nhớ muội nên mới đến.

Lời nói của chàng khiến nàng đột ngột tụt khỏi ghế suýt chút nữa ngã đập đầu xuống nền nhà….Sau một hồi trấn tĩnh, Ran lòm còm bò dậy đưa tay sờ trán nàng rồi sờ trán Akai, nàng lắc đầu nói:

- Huynh và muội đều không sốt khẳng định huynh không nói nhầm mà muội cũng không nghe nhầm. Vậy rốt cuộc là sao?.....Không. Muội muốn về. Chúng ta đến chỗ khác đi. Độc Môn Viện này đáng sợ quá. Huynh tha cho muội đi mà.

Akai khó chịu gạt tay nàng ra khỏi trán chàng, cố che đi sự bối rối trong lòng, rồi lôi nàng qua một chiếc bàn để năm cái chậu gỗ:

- Muội không tin cũng được. Chỉ cần muội nói cho ta biết tên và tác dụng của ngũ độc này ta sẽ để muội về.

Ran e dè liếc nhìn Akai rồi nhìn năm cái chậu trước mặt. Ánh mắt sắc lạnh cùng sự lạnh nhạt hiện rõ trên gương mặt của Akai khiến sự phản kháng trong nàng bay biến đâu mất. Nàng xụ mặt, ngoan ngoãn tiến lại gần, tỉ mỉ quan sát từng li từng tí….Trong cái chậu đầu tiên là một loài cỏ xanh, lá nhọn, thon và nhỏ. Nhìn sơ bên ngoài rất giống loại cỏ dại bình thường những thân của nó lại có màu vàng nhạt, đường sóng lá ánh lên một màu trắng trong đặc trưng….Chậu thứ hai là một con rắn nhỏ bằng ngón tay, đầu hình tam giác, màu trắng bạch, đuôi lại có vệt màu cam….Chậu thứ ba là một cây hoa màu đỏ chói, bên trong có những chấm trắng len lỏi khắp cánh hoa, lá nhọn màu xanh đậm, thân có gai nhọn,….Chậu thứ tư là một miếng ngọc bội màu đen có hình một con rắn đang cuộn tròn lại…Chậu cuối cùng chính là con rết màu đỏ “dễ thương” khi nãy mà nàng thấy…Nàng nhíu mày suy nghĩ rồi vui mừng quay lại đối diện với Akai chỉ tay vào từng chậu nói to:

- Tên của ngũ độc này lần lượt là Đoạn Ngọc Thảo, Bạch Chỉ Xà, Xích Khôn Vu, Bội Hắc Âm và Hồng Nhiên Rết. Đại ca ca. Muội nói đúng chứ?

Akai thực sự kinh ngạc, chàng không ngờ nàng lại nói đúng tên của tất cả năm loại độc này. Không lẽ nàng không hề mất trí nhớ? Nàng đang giả vờ sao? Nếu giả vờ tại sao bây giờ lại nói ra. Rốt cuộc là tại sao lại như thế?...Bắt gặp ánh mắt như truy vấn của chàng, ngỡ rằng chàng đang chờ nàng trả lời thêm, Ran gãi đầu cười gượng:

- Muội chỉ biết đến đây thôi. Muội không biết tác dụng của chúng.

Akai đột nhiên nhíu mày suy tư, có vẻ như trong tiềm thức của Ran vẫn đọng lại những kí ức, võ công, y thuật, độc thuật,…Chỉ cần biết cách khơi lại thì nàng nhất định sẽ nhớ ra…Chàng thực sự không muốn nàng phải trở lại làm Ran Mori lạnh lùng, xa cách trước kia nhưng chàng cũng không thể để mặc Ran tự do thích làm gì thì làm như bây giờ. Chàng và mọi người đâu thể nào ở bên nàng mãi được, nàng phải học cách tự chăm sóc cho bản thân, tự bảo vệ nàng trước Thất Đại Sát Ma đang truy tìm nàng khắp nơi kia….Dù không muốn khơi lại nhưng chàng cần phải dạy nàng tất cả trước khi quá muộn.

Nhìn thấy sự suy tư, lo lắng, giằng xé của Akai, Ran xua nhẹ tay trước mặt chàng như muốn kéo chàng về hiện tại:

- Đại ca ca. Huynh đang nghĩ gì vậy?

Akai như bừng tỉnh, nhìn thấy đôi mắt tím to tròn long lanh không chút buồn lo của nàng, chàng đã có quyết định, chàng trầm giọng:

- Muội thật sự không biết?

- Đúng vậy. Muội chỉ thấy chúng rất quen thuộc rồi chợt nghĩ đến những cái tên đó vậy thôi. Dù gì muội cũng đoán đúng. Huynh tha cho muội về nha?_Ran khẩn thiết nài nỉ.

Akai điềm nhiên gật đầu khiến nàng vui sướng định chạy đi thì ngay lập tức chàng chỉ tay về phía kệ sách cao ngất ở bên tường, âm trầm nói:

- Muội lại đó tìm đi. Ba khắc sau phải nói cho huynh tác dụng lẫn cách dùng của năm loại độc trên. Nếu không nói được muội phải ở đây đến sáng hôm sau và phải ở một mình đấy. Huynh không đảm bảo “chúng” sẽ không đến tìm muội tâm sự đâu.

Lời nói của Akai đánh một đòn chí mạng vào nàng. Nàng thực sự muốn khóc òa ngay lập tức. Nhìn kệ sách với hàng ngàn cuốn sách cổ, nàng làm sao có thể tìm ra chứ chưa nói đến đọc và ghi nhớ chúng trong vòng ba khắc ngắn ngủi. Đại ca ca đúng là thâm độc mà, giết người không hề thấy máu... Nàng nhất định không thể nào chịu thua như vậy. Nàng nghiến răng đến bên kệ sách lướt tay nhẹ lên từng cuốn sách, dừng lại ở cuốn nàng linh cảm đúng nhất, rồi mang ra ngồi bên cạnh chàng. Akai đã cầm một cuốn khác tĩnh lặng đọc từ lâu. Nhìn dáng vẻ đăm chiêu, nghiêm nghị, lạnh băng của chàng, nàng bực dọc lật sách ra tìm kiếm…Đã một khắc trôi qua, tổng cộng hai mươi cuốn sách bị nàng lật tung từng trang nhưng nàng chỉ tìm được mỗi Đoạn Ngọc Thảo mà thôi. Lần này nàng thực sự thảm rồi. Nhìn những con chữ cứ bay lượn vèo vèo trước mắt khiến nàng phải hoa mắt, chóng mặt trong khi vị Đại ca ca bên cạnh vẫn điềm nhiên như không bận tâm đến….Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, với một người lười đọc sách như nàng thì ngủ gật cũng là lẽ tất nhiên....Nhưng điều đáng nói ở đây là nàng lại ngang nhiên dùng chân của chàng làm gối ngủ, hơn nữa lại ngủ rất ngon lành… Chàng thực sự không biết nên làm thế nào, nhìn nàng ngoan ngoãn ngủ như một đứa trẻ chàng không nỡ đánh thức nhưng cũng không thể ngồi như thế này mãi được. Tư thế của hai người bây giờ thật không ổn chút nào. Cuối cùng, chàng đành miễn cưỡng làm ngơ như không có chuyện gì, tập trung vào cuốn sách đang nắm trong tay, nàng vừa mới trở về từ Quỷ Môn Quan, không nên ép nàng nhiều quá….

akaiRan.jpg


Một khắc sau...Nàng từ từ mở mắt, có cái gì đó đang bò nhồn nhột dưới chân nàng…Nhưng đối diện với nàng giờ đây là cái nhìn sắc bén, lạnh lẽo của người bên cạnh, nàng đột nhiên phát hiện mình đã làm sai điều gì. Vội vàng bật dậy, nàng bối rối nói:

- Xin lỗi huynh. Muội ngủ quên mất. Nhưng hình như có con gì đang ở dưới chân muội thì phải?

Vừa nói nàng vừa nhìn xuống dưới chân, hai con rắn nhỏ bằng hai ngón tay một trắng bạch một vàng kim đang lướt qua lướt lại, không ngừng chạm vào nàng…Akai khẽ nhếch môi, để xem nàng sẽ làm gì, chàng nhất định phải trừng trị thích đáng nàng mới được nhưng trái với suy nghĩ của chàng Ran lại vô cùng hào hứng chụp lấy hai con rắn đưa lên tay nâng niu như trân bảo, nàng nở nụ cười tuyệt đẹp như ánh mai:

- Kim Xà. Ngân Xà. Ta nhớ hai ngươi lắm lắm. Sao bây giờ mới chịu đến thăm ta? Hai ngươi không ngoan chút nào. Nhất định phải bị phạt.

Hai con rắn dường như hiểu được ý định của nàng liền vội vàng trườn đi khắp người nàng như nịnh nọt, hối lỗi với nàng. Nàng bật cười khanh khách:

- Này. Nhột lắm đấy. Thôi mà. Ta thua rồi. Không phạt. Không phạt nữa.

Đến lúc này, hai con rắn mới ngoan ngoãn bò lên tay nàng, cọ đầu nhẹ vào làn da mềm mại của nàng thể hiện sự yêu thương, nhung nhớ. Nàng cười tươi khi nhìn thấy nét mặt thất thần của Akai. Nhìn thấy nụ cười của nàng, Akai vội vàng quay mặt đi lạnh lùng nói:

- Thật không ngờ ai muội cũng không nhớ lại đi nhớ hai con xà này. Huynh thực sự chịu thua muội rồi đó.

Ran khẽ đưa tay vuốt nhẹ nâng niu chúng rồi nàng đột nhiên hốt hoảng đứng bật dậy chạy nhanh ra khỏi tiểu viện, vừa chạy vừa hét to:

- Đại ca ca. Muội phải đến Xuân Giang Viện gặp nhị tỷ. Ngày mai muội lại đến chơi với huynh. Huynh phải chăm sóc tốt cho Kim - Ngân Xà đấy. Nếu không muội sẽ không tha cho huynh đâu.

Nói rồi nàng cấp tốc hướng Xuân Giang Viện chạy đến nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng nhanh chóng đổi hướng đến Nguyệt Lãnh Cát – nơi ở của nàng…một khắc sau, nàng đã chỉnh tề trong bộ y phục mà nàng xem là độc nhất vô nhị, nàng đắc ý cười tươi với Yên Linh:

- Để xem nhị tỷ làm gì được.

- Tiểu thư. Muội nghĩ hay là tiểu thư ngoan ngoãn vâng lời nhị tiểu thư đi. Tiểu thư biết nhị tiểu thư định dạy võ công cho tiểu thư mà tiểu thư lại vận y phục này, nhị tiểu thư sẽ không tha đâu.

Lời nói của Yên Linh làm Ran phải nhíu mày suy tư, nàng ngắm đi ngắm lại y phục của mình. Nếu nhị tỷ đánh thật thì với bộ y phục này nàng làm sao chạy thoát chứ đừng nói chi đến đánh trả. Nhị tỷ chắc không đến nỗi tuyệt tình thế đâu…Bây giờ cũng đã trễ rồi. Nàng không nên đứng đây vòng vo với Yên Linh nữa…Nàng mặc kệ lời khuyên chân thành và chưa bao giờ sai của Yên Linh mà kiên quyết dấn thân vào Xuân Giang Viện…

422213_320891931348970_1524962524_n.jpg


Một canh giờ sau…Nguyệt Lãnh Cát…

Yên Linh vẫn đứng ngồi không yên lo lắng cho Ran và đúng như nàng dự liệu tiểu thư thân yêu của nàng khi đi anh dũng khi về thì xác xơ đến thảm thương. Nàng đau lòng chạy ra cửa đỡ tiểu thư vào phòng, lo lắng hỏi:

- Tiểu thư. Có cần muội gọi Ngũ công tử đến không?

Ran miễn cưỡng soi mình vào chiếc gương đồng, nàng thực sự thảm bại đến vậy sao, y phục xộc xệch, cả người lấm lem bùn đất, th.ân thể không chỗ nào không đau nhức, nàng thở dài trách cứ:

- Nhị tỷ ra tay nhẫn tâm quá. Biết tỷ không có võ công lại không cách nào đánh trả với bộ y phục này vậy mà vẫn dùng kiếm gỗ đánh không thương tiếc. Ngày mai tỷ nhất định không dùng cách ngu ngốc thế này nữa. Gì chứ tin tưởng vào sự cảm thông của họ là sẽ nhận lãnh kết cục bi thảm thế này đây.

Yên Linh đột nhiên nghiêm mặt:

- Tất cả là tại tiểu thư. Muội đã nói nhị tiểu thư đáng sợ lắm mà tiểu thư không nghe. Giờ thì trách được ai. Mà tiểu thư đừng chọc phá nữa. Hôm nay chỉ vài vết thương như thế này không biết ngày mai sẽ như thế nào đâu.

Ran định phản bác điều gì đó nhưng nàng chợt nhớ là đã đến giờ hẹn với Tam công tử Takagi, nàng vội vàng chạy đi thay y phục rồi ba chân bốn cẳng hướng đến Lan Trung Viện…Nhận thấy có điều bất ổn, Yên Linh hốt hoảng đuổi theo hét lớn:

- Tiểu thư. Ám Huyền Viện ở bên kia cơ mà. Tiểu thư định làm gì nữa vậy?

Khi Yên Linh đuổi kịp thì Ran đã xuất hiện bên trong Lan Trung Viện….Trong gian phòng nhỏ xinh đẹp, đứng cô độc giữa khuôn viên rực rỡ sắc hoa đang có một thanh y nữ tử trẻ tuổi điềm đạm lau nhè nhẹ lưỡi kiếm trong tay. Nàng đột nhiên dừng lại, đặt nhẹ thanh kiếm lên bàn khi nhận ra người mới vừa xộc vào phòng nàng là ai. Nàng cười nhẹ nói:

- Thất tỷ đến đây có việc gì sao? Giờ này tỷ phải ở Ám Huyền Viện gặp tam ca rồi chứ?

Ran ngay lập tức chạy đến bên thanh y nữ tử, dùng hai tay lay nhẹ vai nàng như khẩn cầu:

- Ayumi. Muội cho tỷ mượn một chậu hoa Phong Tín Tử được không? Tỷ có việc cần gấp.

Ayumi khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt tím biếc như van nài của Ran dù biết Ran sẽ dùng nó vào mục đích đen tối gì nhưng nàng vẫn không cách nào cự tuyệt. Nàng miễn cưỡng gật nhẹ đầu. Ran vui mừng chạy ra cửa bê chậu Phong Tín Tử nở rộ nhất vừa cười vừa nói:

- Cảm tạ muội nhé. Hậu tạ sau. Tỷ phải đi đây kẻo không kịp.

Nói rồi nàng nặng nhọc bê chậu hoa đi đến Ám Huyền Viện. Yên Linh lắc đầu không biết phải nói sao với nàng nữa, rồi cũng nối bước theo nàng. Hai người vừa khuất bóng thì bên trong Lan Trung Viện, một nam nhân vận lam y nhanh nhẹn nhảy thoắt từ tán cây xuống. Chàng đến bên thanh y nữ tử, cố nén cười nói:

- Thật không ngờ thất tỷ lại dùng cách này đối phó với tam ca. Vừa rồi còn nghe mọi người nói thất tỷ bị nhị tỷ giáo huấn một trận nhưng xem ra vẫn không nhằm nhò gì.

Thanh y nữ tử mỉm cười đáp:

- Thiếu trang chủ. Người đừng nên khinh thường thất tỷ như vậy chứ. Dù sao trước khi mất trí nhớ trong Tuyệt Tích Sơn Trang này không ai đủ khả năng đấu lại tỷ ấy. Bây giờ chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.

Lam y nam tử gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đột nhiên chàng thắc mắc:

- Nhưng ai lại nói cho tỷ ấy biết tam ca bị dị ứng với Phong Tín Tử nhỉ? Chuyện này ngoài huynh, muội, tam ca và thất tỷ trước khi mất trí nhớ ra thì đâu ai biết. Không lẽ tỷ ấy nhớ lại tất cả rồi sao?

Thanh y nữ tử cũng nhíu mày suy tư, một khoảng im lặng trôi qua..lam y nam tử bỗng nhiên kéo tay thanh y nữ tử chạy ra khỏi Lan Trung Viện, thích thú nói:

- Chúng ta đi xem thất tỷ với tam ca đấu nhau thế nào thôi. Biết đâu có thể nhận ra tỷ ấy đang giả vờ hay là thật.

- Vậy cũng được._Thanh y nữ tử gật đầu.

Rốt cuộc Ran có đánh bại được Thiên Hạ Đệ Nhất Ám Khí Takagi Wataru hay không? Với tính khí nghịch ngợm, phá phách của nàng liệu mọi người có thể đào tạo ra được một Ran Mori có võ công thâm hậu, y thuật cao minh, tinh thông độc thuật,….như trước kia nhưng lại đồng thời không biến Ran thành một nữ nhân lãnh khốc, vô tình?!….Cùng chờ part 3 nhé! Xong part 3 thì mình sẽ chuyển hướng sang Shinichi. (Lâu lắm rồi không gặp anh Shin thấy nhớ ghê ghớm. Anh thông cảm cho em tại em phải sắp xếp cho người yêu anh an toàn cái đã rồi mới đến lượt anh. Chuẩn bị gặp nhau ở chap 4 nhé!^^.)

p/s part này tặng bé thỏ Ưsaghi nhé! Xin lỗi và cảm ơn em nhiều! :KSV@11:
 
chu choa...may cai hinh dep qua ><
Ran dung la dang iu thiet ^^
chap 4 co anh Shin r thi tg nho choa Ran va Shin som gap nhau, de ta coi Shin shock den co nao =]]
 
×
Quay lại
Top Bottom