- Tham gia
- 28/1/2012
- Bài viết
- 618
Ừ thì em vẫn như ngày xưa, em vẫn dại khờ, yếu lòng như xưa.
Sài Gòn lất phất mưa bay, anh đã rời khỏi thành phố này. Với em, nơi đây thật buồn, cô độc và lẻ loi. Em cứ nghĩ rằng rồi ta sẽ hội ngộ, sẽ về cạnh nhau và nằm yên, lắng nghe cuộc đời này thổn thức. Sâu thẳm trong anh, sâu thẳm trong em là sự cô độc. Không có gì hơn thế ngoài sự tột cùng đó, chỉ cần nhìn nhau là đủ, chỉ cần nhìn nhau là ta sẽ thấy trong đôi mắt kia ngập tràn bóng tối.
Chiều nay Sài Gòn mưa, đêm nay Sài Gòn cũng mưa mà sao anh không ở lại? SMS được gửi đi, còn lòng em đầy bão tố, hơn cả bầu trời nặng trĩu nước ngoài kia. Lòng em là thứ gì đó mềm yếu hơn mọi thứ trên đời, chỉ cần em quay đi, những giọt nước mắt của em sẽ rơi ra, chảy dài trên từng thớ d.a thịt nghe âm ấm. Nơi này em chỉ có một mình. Nơi này không có ai cùng em sánh bước, không ai nói với em rằng "Không sao, rồi mọi thứ sẽ qua".
Em cứ ngỡ rồi mình sẽ chẳng còn yêu thương, chẳng còn dại khờ hay không còn giọt nước mắt nào cho anh kể từ mùa thu của nhiều năm về trước. Em cứ ngỡ mọi việc đã qua lâu rồi, tình yêu, nỗi đau của em cũng đã qua lâu rồi, em sẽ chẳng như thế này khi gặp lại anh. Ngỡ lòng em khép từ thuở ấy, vậy mà em vẫn cứ thế, vẫn dại khờ trước anh. Chỉ cần anh chạm nhẹ vào lưng em, nói một câu gì đó trong bối rối, vội vàng và vô nghĩa cũng khiến lòng em chông chênh đến lạ.
"Em vẫn vậy", anh bảo thế. Ừ thì em vẫn như ngày xưa. Em yếu lòng như ngày xưa. Em biết từng thói quen của anh, nhớ từng hơi thở của anh. Anh cũng như ngày xưa, có khác chi đâu mà cười nói bâng quơ về em như thế? Rời anh, em thấy lòng mình vẫn là khoảng không khôn cùng, chơi vơi, ngần ấy thời gian vẫn vậy. Người ta hỏi em về anh, rằng có giận anh không, có hận anh không, có yêu anh không, có quay lại với anh không... Dẫu thế nào thì giữa chúng ta là con đường không lối thoát. Em có trách hờn chi những điều vô nghĩa, chỉ biết rằng chúng chúng ta chẳng còn lối nào tìm về lại dấu yêu xưa...
Ta chẳng còn kịp ngồi cùng nhau lần này, giữa thành phố ồn ã và cô độc để em có thể nghe từng hơi thở của anh, ngửi mùi thuốc lá đọng trên từng ngón tay anh gầy, để em co ro trong vòng tay anh và nhìn thấy hết dại khờ của em. Nơi em ngồi không thể nhìn thấy mưa rơi chạm đất, không nghe được tiếng mưa, không chạm được vào những giọt mưa rơi nhưng lòng em thì đang đi dưới cơn mưa chiều tầm tã. Và trên chuyến xe kia, anh để em lại nơi này. Cuộc đời và số phận để ta lại hai nơi hoàn toàn cách xa nhau, em biết phải làm sao đi về phía ấy?
Em ghét tất thảy những người và những câu nói xúc phạm đến tình yêu của em bởi góc trái tim em vẫn còn đang bảo tồn bóng hình anh. Em vẫn gọi anh là "Storm" như ngày xưa. Anh vẫn là Storm của riêng em. Vì em rời anh, vì ta rời nhau nên lòng em đầy bão tố...
Sài Gòn lất phất mưa bay, anh đã rời khỏi thành phố này. Với em, nơi đây thật buồn, cô độc và lẻ loi. Em cứ nghĩ rằng rồi ta sẽ hội ngộ, sẽ về cạnh nhau và nằm yên, lắng nghe cuộc đời này thổn thức. Sâu thẳm trong anh, sâu thẳm trong em là sự cô độc. Không có gì hơn thế ngoài sự tột cùng đó, chỉ cần nhìn nhau là đủ, chỉ cần nhìn nhau là ta sẽ thấy trong đôi mắt kia ngập tràn bóng tối.
Chiều nay Sài Gòn mưa, đêm nay Sài Gòn cũng mưa mà sao anh không ở lại? SMS được gửi đi, còn lòng em đầy bão tố, hơn cả bầu trời nặng trĩu nước ngoài kia. Lòng em là thứ gì đó mềm yếu hơn mọi thứ trên đời, chỉ cần em quay đi, những giọt nước mắt của em sẽ rơi ra, chảy dài trên từng thớ d.a thịt nghe âm ấm. Nơi này em chỉ có một mình. Nơi này không có ai cùng em sánh bước, không ai nói với em rằng "Không sao, rồi mọi thứ sẽ qua".
"Em vẫn vậy", anh bảo thế. Ừ thì em vẫn như ngày xưa. Em yếu lòng như ngày xưa. Em biết từng thói quen của anh, nhớ từng hơi thở của anh. Anh cũng như ngày xưa, có khác chi đâu mà cười nói bâng quơ về em như thế? Rời anh, em thấy lòng mình vẫn là khoảng không khôn cùng, chơi vơi, ngần ấy thời gian vẫn vậy. Người ta hỏi em về anh, rằng có giận anh không, có hận anh không, có yêu anh không, có quay lại với anh không... Dẫu thế nào thì giữa chúng ta là con đường không lối thoát. Em có trách hờn chi những điều vô nghĩa, chỉ biết rằng chúng chúng ta chẳng còn lối nào tìm về lại dấu yêu xưa...
Ta chẳng còn kịp ngồi cùng nhau lần này, giữa thành phố ồn ã và cô độc để em có thể nghe từng hơi thở của anh, ngửi mùi thuốc lá đọng trên từng ngón tay anh gầy, để em co ro trong vòng tay anh và nhìn thấy hết dại khờ của em. Nơi em ngồi không thể nhìn thấy mưa rơi chạm đất, không nghe được tiếng mưa, không chạm được vào những giọt mưa rơi nhưng lòng em thì đang đi dưới cơn mưa chiều tầm tã. Và trên chuyến xe kia, anh để em lại nơi này. Cuộc đời và số phận để ta lại hai nơi hoàn toàn cách xa nhau, em biết phải làm sao đi về phía ấy?
Em ghét tất thảy những người và những câu nói xúc phạm đến tình yêu của em bởi góc trái tim em vẫn còn đang bảo tồn bóng hình anh. Em vẫn gọi anh là "Storm" như ngày xưa. Anh vẫn là Storm của riêng em. Vì em rời anh, vì ta rời nhau nên lòng em đầy bão tố...