- Tham gia
- 28/2/2011
- Bài viết
- 122
Ngày đó anh ngượng chín người khi thằng bạn phát hiện ra trong anh, em đặc biệt. Nhưng bây giờ anh lại có thể nói thẳng với em, anh nhớ em. Nói với thằng bạn đó thẳng tắp, nó là em tao.
Ngày đó anh nhận em làm “em”, và em nhận anh làm “anh”. Giả vờ cười hạnh phúc nhưng sao cảm nhận được nỗi buồn thăm thẳm. Anh không biết đâu, em cũng không biết, anh và em, không hiểu, không thể hiểu hay tại không muốn hiểu. Nhưng đừng hiểu em nhé!
Ngày đó ta nhận nhau, hiểu nhau, và cũng bắt đầu nhớ nhau. Mỗi lần nghĩ tới em là tim anh lại nhói lên. Anh thấy lạ khi mỗi lần như thế, anh lại đưa tay lên ***g ngực bên phải, phải chăng trái tim của anh đã chia làm hai mảnh, một mảnh cho “em”, và một mảnh cho “EM”.
Ngày đó nếu ta không nhận nhau, thì em sẽ không phạm tội cố ý gây thương nhớ, anh sẽ không vì nhớ em quá mà dành hết thời gian rảnh của mình chỉ để ngồi một mình, nhớ tới em, để tưởng tượng, cười khúc khích một mình, và để được cảm nhận cái cảm giác nhói đau vì thương nhớ. Đau lắm em à, nhưng anh vẫn muốn vì nghĩ đến ngày mai được gặp em, 5 phút thôi nhưng sao thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
Ngày đó nếu anh không ngốc nghếch để xảy ra nhiều chuyện phức tạp, để làm em giận anh thật nhiều, để em gửi tin nhắn muốn nói chuyện cho rõ ràng rồi sau đó im bặt khi nhận được tin nhắn trả lời của anh, thì chuyện của anh và em cũng đã không thể bắt đầu, cho dù là bắt đầu với từ: “xin lỗi”. Đẹp lắm phải không em?
Ngày đó gặp nhau anh không dám nhìn vào mắt em, đảo mắt nhìn bâng quơ, ngại lắm khi bất chợt ánh mắt anh đối diện với em. Anh quay đi nhé, bọn mình không hợp nhau mà. Em gây cho anh thương nhớ, để rồi bây giờ anh cứ thích nhìn em mãi, nhìn mãi không biết chán, không biết em có ngượng không nhỉ, còn anh thì cười mãi, cứ làm như anh phải cười bù lại những lần nhớ em.
Ngày đó anh ghét em, gán cho em không biết bao nhiêu tội danh nữa, mỗi khi thấy có kẻ nào đó dẫm lên tình cảm của anh đang trêu chọc em, mà em lại cười thích thú. Nhưng bây giờ em được anh đặc xá, em chỉ phạm một tội thôi - cố ý gây thương nhớ.
Ngày đó anh thấy sợ khi gặp em, chỉ nhớ và nhìn em từ xa là đủ, nhưng bây giờ anh lại đếm từng phút, từng giờ, từng ngày để gặp em. Năm phút tròn em nhé, thiếu phút nào thì em phải đền cho anh gấp đôi.
Ngày đó anh ngượng chín người khi thằng bạn phát hiện ra trong anh, em đặc biệt. Nhưng bây giờ anh lại có thể nói thẳng với em, anh nhớ em. Nói với thằng bạn đó thẳng tắp, nó là em tao.
Em à !
Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra, anh lững thững mở cửa bước ra khi nghĩ đến trưa anh mới gặp được em, 5 phút. Ăn sáng, anh nhớ đến món ăn em nấu. Uống sữa, anh lại nhớ đến sữa nóng em pha. Uống thuốc, anh cũng nhớ đến những lần cố ý đau để đòi em mua thuốc, để xem xem em lo cho anh tới mức nào. Đi học, anh lại muốn rẽ vào đường nhà em một tý, một quãng ngắn thôi, biết đâu gặp em, đi nhanh một tý, biết đâu em ở ngay phía trước, đi chậm một tý, biết đâu em ở ngay sau mà anh không biết. Ngốc lắm phải không em?
Anh có kẹo cho em đấy, kẹo dở lắm. Anh bỏ trong cặp này, phải khó lắm anh mới cất được cho em, bọn bạn anh xin mãi. “M ăn kẹo không?”, thường quá em nhỉ. “Kẹo này”, lạnh lùng quá, làm sao hợp với anh. “Kẹo ngon dữ, khó lắm mới cất được”, nhỡ em không hiểu mà nói anh ăn đi thì sao… Thôi khó quá, vì thế anh vẫn chưa, anh phải tập đã.
Em ơi!
Mỗi lần chở em phía sau, anh lại có cảm giác rất lạ. Anh không nhìn thấy gì ngoài con đường chằng chịt ổ gà, anh không nghe thấy gì ngoài tiếng nói của em. Anh cũng không nghĩ tới cái gì ngoài em. Và hình như trên con đường đó vắng tanh, chỉ có hai người đang đi mà sao đông vui hơn ngày tết. Và con đường đó hình như đông vui hơn ngày tết mà sao có cảm giác chỉ có hai người đi. Lại mâu thuẫn phải không em. Anh là thế đấy, mâu thuẫn khi nhớ em.
Mỗi lần em chạm vào lưng anh, em nhanh chóng đẩy ra và anh lại tiếc kinh khủng cái cảm giác ấm áp đó. Đường về nhà em lắm ổ gà, nhưng sao anh vẫn thấy chưa đủ?
Mỗi lần ngồi đợi cùng em, anh mặc kệ ánh mắt tò mò của lũ bạn, kệ nó đi em, miễn là ở bên anh, em còn thấy vui.
Anh không biết có một ngày nào đó bọn mình “chia tay” không, nhưng em à, nếu có ngày nào đó anh rời xa em, em hãy nhớ rằng ngay lúc đó, anh cảm nhận được không có niềm vui ở trong em khi ở bên anh. Anh ngốc lắm, nếu anh cảm nhận sai thì em hãy kéo tay anh lại nhé, nếu ra đi, anh sẽ không quay trở lại đâu. Vì anh đâu còn cảm nhận được niềm vui - trong em - từ anh. Mà anh sẽ không làm một người con gái phải buồn đâu, huống chi là em.
Hiện tại anh đang sắp hạnh phúc rồi!
Sắp thôi em nhé, vì vẫn chưa mà. Nhưng anh cảm giác được nó, thế là anh vui rồi.
Hạnh phúc với anh là được em chia sẻ những điều khiến em buồn nhất.
Hạnh phúc với anh là được gặp em mỗi ngày, cho dù là 5 phút. Nhưng đừng thoáng qua em nhé, anh sẽ nhớ em lắm đó.
Hạnh phúc với anh là được ngồi online nói chuyện với em tới 2h sáng mà sao vẫn thấy nhiều cái để nói, cho dù đã gặp nhau cả ngày rồi.
Hạnh phúc với anh là nhìn thấy em cười.
Hạnh phúc với anh là nghe em nói “em cũng nhớ anh!”
Hạnh phúc với anh là mỗi lần em đánh nhẹ vào lưng anh, cảm giác êm dịu lạ thường.
Hạnh phúc với anh là được em quan tâm khi anh bị ốm, trật khớp hay nhìn thấy anh mang nỗi buồn vĩ đại.
Hạnh phúc với anh là cùng em hái nhãn trên cây, anh vụng lắm, phải nhờ em giúp.
Hạnh phúc với anh là mỗi khi em nhắc đến ngày mai của bọn mình.
Hạnh phúc với anh là thấy em vui khi gặp một thằng khác anh. Hơi đau nhưng không sao cả, anh đang nói tới hạnh phúc mà.
Hạnh phúc với anh là nghĩ tới sữa nóng em pha buổi tối, khi trời đã lành lạnh. Là nghĩ tới món ăn em nấu, món cơm luộc của riêng bọn mình. Chỉ nghĩ thôi, anh chưa từng được biết.
Hạnh phúc với anh là sau mỗi giờ học, anh lại có thể nhớ đến em.
Hạnh phúc với anh là nghĩ về tiếng “anh”, ấm áp lắm, nhưng anh vẫn chưa từng được nghe.
Hạnh phúc với anh là niềm vui tràn ngập khi gặp em sau mỗi lần tim mình nghẹt thở, lòng mình quặn đau, mắt mình đỏ hoe, sưng phù, vì nhớ em. Những lúc như thế, anh muốn ôm em, nhưng anh sợ em sẽ đẩy anh ra.
Hạnh phúc với anh là được nói tiếng nhớ em, cho dù biết chắc em sẽ không nghe thấy.
Hạnh phúc với anh là nghe em tâm sự về tất cả những thằng đã làm em hạnh phúc, vì anh biết trong số đó có anh.
Hạnh phúc với anh là mỗi lần em phải dùng hai ôm chặt lấy tay anh, không cho anh vào phòng của em.
Hạnh phúc với anh ……………… đơn giản quá phải không em ?
Anh hạnh phúc quá em nhỉ ?
Em.
Em bị buộc tội đã cố ý gây thương nhớ. Em bắt anh nhớ mà không báo trước để anh học cách nhớ, và rồi bây giờ anh không biết cách quên. Vì vậy, phạt em cũng phải nhớ anh, đến khi nào em không thấy vui khi đi bên anh nữa thì thôi.
Tòa tuyên phạt.
hihi. Bài này mình thấy hay hay nên post lên, ko pit t/g nên nếu t/g có ko đồng ý thì cho mình tự xử na..
Ngày đó anh nhận em làm “em”, và em nhận anh làm “anh”. Giả vờ cười hạnh phúc nhưng sao cảm nhận được nỗi buồn thăm thẳm. Anh không biết đâu, em cũng không biết, anh và em, không hiểu, không thể hiểu hay tại không muốn hiểu. Nhưng đừng hiểu em nhé!
Ngày đó ta nhận nhau, hiểu nhau, và cũng bắt đầu nhớ nhau. Mỗi lần nghĩ tới em là tim anh lại nhói lên. Anh thấy lạ khi mỗi lần như thế, anh lại đưa tay lên ***g ngực bên phải, phải chăng trái tim của anh đã chia làm hai mảnh, một mảnh cho “em”, và một mảnh cho “EM”.
Ngày đó nếu ta không nhận nhau, thì em sẽ không phạm tội cố ý gây thương nhớ, anh sẽ không vì nhớ em quá mà dành hết thời gian rảnh của mình chỉ để ngồi một mình, nhớ tới em, để tưởng tượng, cười khúc khích một mình, và để được cảm nhận cái cảm giác nhói đau vì thương nhớ. Đau lắm em à, nhưng anh vẫn muốn vì nghĩ đến ngày mai được gặp em, 5 phút thôi nhưng sao thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
Ngày đó nếu anh không ngốc nghếch để xảy ra nhiều chuyện phức tạp, để làm em giận anh thật nhiều, để em gửi tin nhắn muốn nói chuyện cho rõ ràng rồi sau đó im bặt khi nhận được tin nhắn trả lời của anh, thì chuyện của anh và em cũng đã không thể bắt đầu, cho dù là bắt đầu với từ: “xin lỗi”. Đẹp lắm phải không em?
Ngày đó gặp nhau anh không dám nhìn vào mắt em, đảo mắt nhìn bâng quơ, ngại lắm khi bất chợt ánh mắt anh đối diện với em. Anh quay đi nhé, bọn mình không hợp nhau mà. Em gây cho anh thương nhớ, để rồi bây giờ anh cứ thích nhìn em mãi, nhìn mãi không biết chán, không biết em có ngượng không nhỉ, còn anh thì cười mãi, cứ làm như anh phải cười bù lại những lần nhớ em.
Ngày đó anh ghét em, gán cho em không biết bao nhiêu tội danh nữa, mỗi khi thấy có kẻ nào đó dẫm lên tình cảm của anh đang trêu chọc em, mà em lại cười thích thú. Nhưng bây giờ em được anh đặc xá, em chỉ phạm một tội thôi - cố ý gây thương nhớ.
Ngày đó anh thấy sợ khi gặp em, chỉ nhớ và nhìn em từ xa là đủ, nhưng bây giờ anh lại đếm từng phút, từng giờ, từng ngày để gặp em. Năm phút tròn em nhé, thiếu phút nào thì em phải đền cho anh gấp đôi.
Ngày đó anh ngượng chín người khi thằng bạn phát hiện ra trong anh, em đặc biệt. Nhưng bây giờ anh lại có thể nói thẳng với em, anh nhớ em. Nói với thằng bạn đó thẳng tắp, nó là em tao.
Em à !
Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra, anh lững thững mở cửa bước ra khi nghĩ đến trưa anh mới gặp được em, 5 phút. Ăn sáng, anh nhớ đến món ăn em nấu. Uống sữa, anh lại nhớ đến sữa nóng em pha. Uống thuốc, anh cũng nhớ đến những lần cố ý đau để đòi em mua thuốc, để xem xem em lo cho anh tới mức nào. Đi học, anh lại muốn rẽ vào đường nhà em một tý, một quãng ngắn thôi, biết đâu gặp em, đi nhanh một tý, biết đâu em ở ngay phía trước, đi chậm một tý, biết đâu em ở ngay sau mà anh không biết. Ngốc lắm phải không em?
Anh có kẹo cho em đấy, kẹo dở lắm. Anh bỏ trong cặp này, phải khó lắm anh mới cất được cho em, bọn bạn anh xin mãi. “M ăn kẹo không?”, thường quá em nhỉ. “Kẹo này”, lạnh lùng quá, làm sao hợp với anh. “Kẹo ngon dữ, khó lắm mới cất được”, nhỡ em không hiểu mà nói anh ăn đi thì sao… Thôi khó quá, vì thế anh vẫn chưa, anh phải tập đã.
Em ơi!
Mỗi lần chở em phía sau, anh lại có cảm giác rất lạ. Anh không nhìn thấy gì ngoài con đường chằng chịt ổ gà, anh không nghe thấy gì ngoài tiếng nói của em. Anh cũng không nghĩ tới cái gì ngoài em. Và hình như trên con đường đó vắng tanh, chỉ có hai người đang đi mà sao đông vui hơn ngày tết. Và con đường đó hình như đông vui hơn ngày tết mà sao có cảm giác chỉ có hai người đi. Lại mâu thuẫn phải không em. Anh là thế đấy, mâu thuẫn khi nhớ em.
Mỗi lần em chạm vào lưng anh, em nhanh chóng đẩy ra và anh lại tiếc kinh khủng cái cảm giác ấm áp đó. Đường về nhà em lắm ổ gà, nhưng sao anh vẫn thấy chưa đủ?
Mỗi lần ngồi đợi cùng em, anh mặc kệ ánh mắt tò mò của lũ bạn, kệ nó đi em, miễn là ở bên anh, em còn thấy vui.
Anh không biết có một ngày nào đó bọn mình “chia tay” không, nhưng em à, nếu có ngày nào đó anh rời xa em, em hãy nhớ rằng ngay lúc đó, anh cảm nhận được không có niềm vui ở trong em khi ở bên anh. Anh ngốc lắm, nếu anh cảm nhận sai thì em hãy kéo tay anh lại nhé, nếu ra đi, anh sẽ không quay trở lại đâu. Vì anh đâu còn cảm nhận được niềm vui - trong em - từ anh. Mà anh sẽ không làm một người con gái phải buồn đâu, huống chi là em.
Hiện tại anh đang sắp hạnh phúc rồi!
Sắp thôi em nhé, vì vẫn chưa mà. Nhưng anh cảm giác được nó, thế là anh vui rồi.
Hạnh phúc với anh là được em chia sẻ những điều khiến em buồn nhất.
Hạnh phúc với anh là được gặp em mỗi ngày, cho dù là 5 phút. Nhưng đừng thoáng qua em nhé, anh sẽ nhớ em lắm đó.
Hạnh phúc với anh là được ngồi online nói chuyện với em tới 2h sáng mà sao vẫn thấy nhiều cái để nói, cho dù đã gặp nhau cả ngày rồi.
Hạnh phúc với anh là nhìn thấy em cười.
Hạnh phúc với anh là nghe em nói “em cũng nhớ anh!”
Hạnh phúc với anh là mỗi lần em đánh nhẹ vào lưng anh, cảm giác êm dịu lạ thường.
Hạnh phúc với anh là được em quan tâm khi anh bị ốm, trật khớp hay nhìn thấy anh mang nỗi buồn vĩ đại.
Hạnh phúc với anh là cùng em hái nhãn trên cây, anh vụng lắm, phải nhờ em giúp.
Hạnh phúc với anh là mỗi khi em nhắc đến ngày mai của bọn mình.
Hạnh phúc với anh là thấy em vui khi gặp một thằng khác anh. Hơi đau nhưng không sao cả, anh đang nói tới hạnh phúc mà.
Hạnh phúc với anh là nghĩ tới sữa nóng em pha buổi tối, khi trời đã lành lạnh. Là nghĩ tới món ăn em nấu, món cơm luộc của riêng bọn mình. Chỉ nghĩ thôi, anh chưa từng được biết.
Hạnh phúc với anh là sau mỗi giờ học, anh lại có thể nhớ đến em.
Hạnh phúc với anh là nghĩ về tiếng “anh”, ấm áp lắm, nhưng anh vẫn chưa từng được nghe.
Hạnh phúc với anh là niềm vui tràn ngập khi gặp em sau mỗi lần tim mình nghẹt thở, lòng mình quặn đau, mắt mình đỏ hoe, sưng phù, vì nhớ em. Những lúc như thế, anh muốn ôm em, nhưng anh sợ em sẽ đẩy anh ra.
Hạnh phúc với anh là được nói tiếng nhớ em, cho dù biết chắc em sẽ không nghe thấy.
Hạnh phúc với anh là nghe em tâm sự về tất cả những thằng đã làm em hạnh phúc, vì anh biết trong số đó có anh.
Hạnh phúc với anh là mỗi lần em phải dùng hai ôm chặt lấy tay anh, không cho anh vào phòng của em.
Hạnh phúc với anh ……………… đơn giản quá phải không em ?
Anh hạnh phúc quá em nhỉ ?
Em.
Em bị buộc tội đã cố ý gây thương nhớ. Em bắt anh nhớ mà không báo trước để anh học cách nhớ, và rồi bây giờ anh không biết cách quên. Vì vậy, phạt em cũng phải nhớ anh, đến khi nào em không thấy vui khi đi bên anh nữa thì thôi.
Tòa tuyên phạt.
hihi. Bài này mình thấy hay hay nên post lên, ko pit t/g nên nếu t/g có ko đồng ý thì cho mình tự xử na..
Hiệu chỉnh bởi quản lý: