cam sành
Thành viên
- Tham gia
- 13/8/2021
- Bài viết
- 9
Một sự kiện lớn đã xảy ra ở Tống gia thôn trong hai ngày qua!
Nghe nói khuê nữ ngốc nghếch nhà Tống Lão Tam ngã xuống sông , sau khi tỉnh lại thì không ngốc nữa! ! Đây cũng quá thần kỳ đi!
Đầu năm nay, trong thôn không có Internet hay TV để giả trí, ngày bình thường mọi người thích nhất là tán gẫu chuyện Đông gia dài tây ngắn, Tống Gia thôn lại lớn như vậy, liền ngay cả chuyện gà mái nhà ai một ngày sinh ba cái trứng đều có thể ở trong thôn nói lên hồi lâu, thì càng đừng đề cập đến chuyện lớn như kẻ ngốc khôi phục lại bình thường!
Không lâu sau khi bắt đầu làm việc vào buổi sáng, bên cạnh Đỗ Xuân hương đã bị vây quanh bởi một số phụ nữ tò mò, ngươi nói một lời ta nói một câu, vô cùng náo nhiệt.
Đám người bàn tán xôn xao, nhưng tốc độ gieo xuân trong tay không chậm lại nửa phần.
"Nha, Đỗ Xuân Hương, ta hôm qua nghe nói con dâu của tam đệ ta nói, khuê nữ ngốc nhà bọn ngươi hiện tại hông ngốc, cũng không khác gì một đứa trẻ bình thường… Chuyện này là đúng hay sai?” Người phụ nữ trung niên tóc ngắn mặc bộ quần áo màu xám tro tò mò nhìn Đỗ xuân Hương, và hỏi trong khi đang gieo hạt tiêu trên tay.
"Chuyện này xem chừng hẳn là thật sự "
Không cần Đỗ Xuân Hương trả lời, một nàng dâu trẻ tuổi mang theo khăn trùm đầu mỉm cười bắt chuyện:"Tống Tam tẩu không cần phải nói dối về chuyện này vì loại chuyện này tùy tiện liền có thể biết dược sự thật, đến lúc đó tiểu nha đầu Thanh Thanh kia có khỏe hay không, trong thôn tùy tiện đi một vòng, chúng ta chẳng phải đều biết? Huống chi trong hai ngày này một nhà Tống Lão Tam bộ dáng vui mừng kia không gạt được người!"
"Nàng dâu Đại Xuân à, ngươi nói không sai. Vẫn là đọc qua sách đầu óc linh hoạt!"
Người phụ nữ trung niên phấn khích nói, nước bọt bay tứ tung," Các ngươi nói xem rơi xuống sông đập đầu... Thế nào còn có thể khiến người ngốc làm cho thanh tỉnh đâu? Ta lớn như vậy rồi, còn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy... Trước kia chỉ nghe nói đi bệnh viện cho người ta chữa bệnh, còn chưa từng nghe nói rơi xuống sông cũng có thể trị bệnh."
"Hắc! Người ta nói là rơi xuống sông đập đầu cho thanh tỉnh, ngươi vậy mà cũng tin? Bệnh ngốc kia khẳng định là ở trong bệnh viện được bác sĩ trị hết a!"
"Có thể trước đó vợ Tống lão tam nói bác sĩ nói như vậy a, chẳng lẽ đối phương đang gạt người hay sao?"
"Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc! Bác sĩ chữa khỏi bệnh, thế nào còn không cho phép người ta khiêm tốn một chút? Hiện tại người có văn hóa đều khiêm tốn như vậy! Càng huống chi thầy bác sĩ chữa khỏi bệnh cho nhiều người, còn quan tâm như thế một hai cái vinh dự?" Người phụ nữ nói thẳng thắn, mấy nữ nhân bên cạnh nghe xong chợt cảm thấy có lí, dồn dập gật đầu.
Một đám người vừa nói vừa cười, nhìn thấy Đỗ Xuân Hương đang gieo hạt tiêu bên cạnh không nói lời nào, ngược lại ngồi kia xụ mặt , tâm trạnh có vẻ không tốt.
Có người lập tức bĩu môi khinh thường, bất mãn nói: "Đỗ Xuân Hương, chúng ta nói chuyện này lâu như vậy, thế nào ngươi một câu đều không nói gì? Ngày bình thường làm việc lúc ngươi đâu có ít nói như vậy."
"Nói cái gì nói? Có cái gì hay để nói?"
Đỗ Xuân Hương mắt trợn trắng lên, ném hai hạt tiêu vàng cuối cùng xuống hố, vỗ vỗ quần đứng lên," Kẻ ngu ngốc còn chưa trở lại, làm sao ta biết tốt hay giả?"
Hai ngày trước khi nghe Tô Văn Nhã và Tống lão tam vui vẻ trở về và nói với gia đình rằng sau khi Tứ nha đầu bình phục và tỉnh táo trong bệnh viện, Đỗ Xuân Hương ngay lập tức cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của hai cụ đối với gia đình Tống lão tam , đặc biệt là lão gia tử lúc bấy giờ lại nói lời hay!
Lúc trước sinh hạ trưởng tôn Tống gia đều không được đến qua bốn chữ "hảo",lúc đó Đỗ Xuân Hương thật sự là kém chút là tức điên !
Không phải chỉ là cái tiểu nha đầu sao? Coi như thanh tỉnh đó cũng chỉ là cái bồi thường tiền hàng!
Lão nhân gia liên tiếp dùng bốn chữ tốt sao? Hôm qua, lúc Tống lão tam từ bệnh viện về , lão gia tử đã bảo lão thái thái đưa cho Tống Minh Hữu 5 mao để mua đồ ăn cho nha đấu trong bệnh viện kia, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!
Dựa vào cái gì đưa 5 mao kia cho một cái tiểu nha đầu? Đầu năm nay cung tiêu xã đường trắng đã bán năm mao một cân đâu!
Đỗ Xuân Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay mới nắm vuốt quả ớt, kém chút nữa thì bị nàng bóp thành hai nửa, trả lời lúc cũng liền phá lệ không có tốt tính, rất giống người bên ngoài nợ tiền nàng.
"Ơ! Ta nói Đỗ Xuân Hương, ngươi là Đại bá nương, sao lại không quan tâm đến cháu gái của mình?" Nhìn vẻ mặt của Đỗ Xuân Hương, người này vốn đã không hài lòng với Đỗ Xuân Hương nên lập tức nhướng mày:"Khuê nữ nhà Lão Tam những năm này đã có thể tại bên trong bệnh viện huyện đem bệnh ngốc trị hết, nhà các ngươi mấy năm trước thế nào lại không nghĩ tới muốn đưa đứa nhỏ này đi bệnh viện nhìn xem đâu? Ta nói nhà các ngươi cũng quá keo kiệt a?"
Bị người ép buộc, Đỗ Xuân Hương mặt tối sầm, trong tay gieo hạt cũng không làm, giọng điệu vừa thô vừa nặng, phản sang nói: "Hoàng dâu cả, ngươi thật thiện tâm hào phóng, thế tại sao mấy năm trước không thấy ngươi cầm tiền cho Tứ nha đầu chữa bệnh đâu? Tống gia chúng ta chưa phân gia, tiền đều trong tay Lão thái thái , không có tiền ta chẳng lẽ còn có thể biến ra tiền đến hay sao?"
"Không có tiền ngươi chẳng lẽ còn không thể giúp đỡ nhà Lão tam các ngươi hay sao, để lão thái thái nhà các ngươi kia cho tiền thuốc men? Nói cho cùng... Liền xem dó là khuê nữ, đó cũng là huyết mạch của Tống gia các ngươi!". Hoàng dâu cả không chút nào sợ hãi Đỗ Xuân Hương , nàng nhướng mày một cái, không chút khách khí nói ra: "Mấy ngày trước ta đứng bên cạnh tường sân, nghe nói co không cho vợ lão tam đưa con gái đi. để chữa trị bệnh cho con bé! Ta nói ngươi là Dại bá nương như thế à? "
"Chuyện của Tống gia chúng ta đến phiên người Hoàng gia phân xử sao? Cần gì ngươi ở đây chó bắt chuột giả từ bi? Không nghĩ tới Vương Quyên ngươi dã nhiều tuổi vậy rồi, lại còn ưa thích làm nghe lén sự tình góc tường, ngươi là người không biết xấu hổ à!" Đỗ Xuân Hương chống nạnh quắc mắt nhìn trừng trừng, chửi ầm lên, "Ngươi đây là muốn trộm nghe cái gì ? !"
Nàng- Đỗ Xuân Hương gây gổ với người cho tới bây giờ chưa sợ qua ai đây! Liền cùng Hoàng dâu cả là người nhút nhát như thế , nàng chẳng lẽ còn sợ ả ta hay sao?
"Đỗ Xuân Hương, ngươi đừng đổ nước bẩn lên đầu người ta! Giọng của ngươi lớn như vậy, ta có cần gì nghe ở góc tường hả?! Ta có thể nghe thấy giọng chiêng vang của vang khi đứng trong sân!" Hoàng dâu cả không làm việc nữa, bà ta đứng dậy, nắm chặt tay và quát mắng.
Hai người phụ nữ cãi nhau dữ dội đến đỏ bừng mặt, thấy ảnh hưởng đến những người khác đang gieo hạt, đội trưởng Tiền thẩm tử nhìn không được, tiến lên mấy bước đi tới quát: "Hai người các ngươi làm gì đấy? Nói nhao nhao ồn ào, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? ! Công điểm sáng hôm nay các ngươi còn cần hay không? ! Mình cãi nhau vậy thì thôi, còn ảnh hưởng đội viên khác làm việc, hai người các ngươi nếu còn ồn ào nữa thì công điểm sáng hôm nay liền chớ lấy!"
"Ài, không phải, việc này rõ ràng là do Vương Quyên gây chuyện trước... Ta..." Đỗ Xuân Hương sắc mặt khó coi còn muốn phản bác.
Tiền thẩm tử cũng đã phất phất tay không nhịn được nói: "Đi... Ta mặc kệ chuyện này là ai gây sự trước, tóm lại thời điểm đang làm việc cãi nhau chính là không đúng... Tranh thủ thời gian làm việc, đừng chậm trễ vụ xuân trong đội! Còn có ngươi nhìn xem ngươi! Trong tay quả ớt hạt giống đều bị bóp thành dạng gì? ! Cái này còn có thể gieo hay sao? ! Ta thấy hạt giống có bao nhiêu hiếm có, ngươi lãng phí một chút, ta lãng phí một chút, quay đầu trong đội lương thực còn đủ ăn, lần sau gặp lại người như vậy, liền trừ công!"
Sắc mặt Đỗ Xuân Hương đỏ lên như màu gan lợn, đầy bụng tức giận, muốn cùng mấy người đàn bà bên cạnh luận hơn mấy câu, có thể hết lần này tới lần khác ở giữa còn xen lẫn vợ thôn trưởng , động một chút là lại trừ công, tức giận đến mức không chịu khởi hành.
Quả nhiên Tứ nha đầu tam phòng kia chính là cùng nàng tương khắc! Trước kia là một kể ngốc, làm cho lúc nàng lúc ra cửa mất hết mặt mũi! Hiện tại tốt hơn rồi, còn làm cho nàng không được an bình! Thật sự là ghê tởm cực điểm!
Trọng yếu nhất chính là, hai ngày này Đỗ Xuân Hương vẫn luôn lo lắng Tống lão gia tử có thể hay không thiên vị tam phòng hơn!
Bốn huynh đệ Tống gia, tổng công sinh năm con trai, Tống lão đại sinh hai đứa con trai, Tống lão nhị sinh ba cái khuê nữ, Tống lão tứ thì chỉ có một đứa con trai, duy chỉ có Tống Lão Tam cùng với các nàng nhà đồng dạng đều có hai đứa con trai!
Còn Tống Lão tứ, con trai cưng của bà cụ!
Tống gia Lão thái thái từ trước đến nay đều sủng tiểu nhi tử, cùng với con trai nàng Tống Hải, Đỗ Xuân Hương tất nhiên là không cần lo lắng.
Thế nhưng mà Tống lão gia tử lại không phải như vậy, nhà ai con trai sinh nhiều lắm, con nhà ai càng tiền đồ, ai hơn có thể cho hắn tranh mặt mũi, Tống lão gia tử liền thích.
Lão Tứ liền cùng nhà nàng không thể so sánh, Lão Tứ chẳng những là tiểu nhi tử trong nhà, hơn nữa còn có tiền đồ, là công nhân trong nhà máy phấn ở huyện, cho Tống gia kiếm đủ mặt mũi, Tống lão thái thái cùng Tống lão gia tử tự nhiên thích hắn nhất.
Mà Tống lão nhị tên phế vật kia viên sinh ba khuê nữ một đứa con trai cũng không có, tại nông thôn đầu căn bản không ngóc đầu lên được, Đỗ Xuân Hương tự nhiên cũng không thèm để ý.
Thế nhưng mà nhà Tống Lão Tam, lại vừa vặn giống nhà nàng sinh hai đứa con trai!
Thậm chí bởi vì chịu khó hiếu học, lại cùng các thôn dân trong thôn quan hệ tốt, trước đây suýt nữa thì được đề làm sản xuất tiểu đội trưởng! Nếu không phải là bởi vì Tứ nha đầu là kẻ ngốc, lại thêm Tô Văn Nhã trong nhà là thành phần giai cấp địa chủ kẻ xấu không tốt, cho nênkéo chân lão Tam
Chỉ sợ Tống lão gia tử cũng sớm đã thiên vị tam phòng đi!
Lần này cho 5 mao chuyện tiền bạc đối với Đỗ Xuân Hương mà nói, không chỉ có riêng là 5 mao tiền đơn giản như vậy! Đây là tại trong lòng nàng gõ một chuông cảnh báo a!
Đỗ Xuân Hương nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy lão thiên gia đều tại cùng nàng đối nghịch! ! Thật sự là tức chết người!
Nghe nói khuê nữ ngốc nghếch nhà Tống Lão Tam ngã xuống sông , sau khi tỉnh lại thì không ngốc nữa! ! Đây cũng quá thần kỳ đi!
Đầu năm nay, trong thôn không có Internet hay TV để giả trí, ngày bình thường mọi người thích nhất là tán gẫu chuyện Đông gia dài tây ngắn, Tống Gia thôn lại lớn như vậy, liền ngay cả chuyện gà mái nhà ai một ngày sinh ba cái trứng đều có thể ở trong thôn nói lên hồi lâu, thì càng đừng đề cập đến chuyện lớn như kẻ ngốc khôi phục lại bình thường!
Không lâu sau khi bắt đầu làm việc vào buổi sáng, bên cạnh Đỗ Xuân hương đã bị vây quanh bởi một số phụ nữ tò mò, ngươi nói một lời ta nói một câu, vô cùng náo nhiệt.
Đám người bàn tán xôn xao, nhưng tốc độ gieo xuân trong tay không chậm lại nửa phần.
"Nha, Đỗ Xuân Hương, ta hôm qua nghe nói con dâu của tam đệ ta nói, khuê nữ ngốc nhà bọn ngươi hiện tại hông ngốc, cũng không khác gì một đứa trẻ bình thường… Chuyện này là đúng hay sai?” Người phụ nữ trung niên tóc ngắn mặc bộ quần áo màu xám tro tò mò nhìn Đỗ xuân Hương, và hỏi trong khi đang gieo hạt tiêu trên tay.
"Chuyện này xem chừng hẳn là thật sự "
Không cần Đỗ Xuân Hương trả lời, một nàng dâu trẻ tuổi mang theo khăn trùm đầu mỉm cười bắt chuyện:"Tống Tam tẩu không cần phải nói dối về chuyện này vì loại chuyện này tùy tiện liền có thể biết dược sự thật, đến lúc đó tiểu nha đầu Thanh Thanh kia có khỏe hay không, trong thôn tùy tiện đi một vòng, chúng ta chẳng phải đều biết? Huống chi trong hai ngày này một nhà Tống Lão Tam bộ dáng vui mừng kia không gạt được người!"
"Nàng dâu Đại Xuân à, ngươi nói không sai. Vẫn là đọc qua sách đầu óc linh hoạt!"
Người phụ nữ trung niên phấn khích nói, nước bọt bay tứ tung," Các ngươi nói xem rơi xuống sông đập đầu... Thế nào còn có thể khiến người ngốc làm cho thanh tỉnh đâu? Ta lớn như vậy rồi, còn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy... Trước kia chỉ nghe nói đi bệnh viện cho người ta chữa bệnh, còn chưa từng nghe nói rơi xuống sông cũng có thể trị bệnh."
"Hắc! Người ta nói là rơi xuống sông đập đầu cho thanh tỉnh, ngươi vậy mà cũng tin? Bệnh ngốc kia khẳng định là ở trong bệnh viện được bác sĩ trị hết a!"
"Có thể trước đó vợ Tống lão tam nói bác sĩ nói như vậy a, chẳng lẽ đối phương đang gạt người hay sao?"
"Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc! Bác sĩ chữa khỏi bệnh, thế nào còn không cho phép người ta khiêm tốn một chút? Hiện tại người có văn hóa đều khiêm tốn như vậy! Càng huống chi thầy bác sĩ chữa khỏi bệnh cho nhiều người, còn quan tâm như thế một hai cái vinh dự?" Người phụ nữ nói thẳng thắn, mấy nữ nhân bên cạnh nghe xong chợt cảm thấy có lí, dồn dập gật đầu.
Một đám người vừa nói vừa cười, nhìn thấy Đỗ Xuân Hương đang gieo hạt tiêu bên cạnh không nói lời nào, ngược lại ngồi kia xụ mặt , tâm trạnh có vẻ không tốt.
Có người lập tức bĩu môi khinh thường, bất mãn nói: "Đỗ Xuân Hương, chúng ta nói chuyện này lâu như vậy, thế nào ngươi một câu đều không nói gì? Ngày bình thường làm việc lúc ngươi đâu có ít nói như vậy."
"Nói cái gì nói? Có cái gì hay để nói?"
Đỗ Xuân Hương mắt trợn trắng lên, ném hai hạt tiêu vàng cuối cùng xuống hố, vỗ vỗ quần đứng lên," Kẻ ngu ngốc còn chưa trở lại, làm sao ta biết tốt hay giả?"
Hai ngày trước khi nghe Tô Văn Nhã và Tống lão tam vui vẻ trở về và nói với gia đình rằng sau khi Tứ nha đầu bình phục và tỉnh táo trong bệnh viện, Đỗ Xuân Hương ngay lập tức cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của hai cụ đối với gia đình Tống lão tam , đặc biệt là lão gia tử lúc bấy giờ lại nói lời hay!
Lúc trước sinh hạ trưởng tôn Tống gia đều không được đến qua bốn chữ "hảo",lúc đó Đỗ Xuân Hương thật sự là kém chút là tức điên !
Không phải chỉ là cái tiểu nha đầu sao? Coi như thanh tỉnh đó cũng chỉ là cái bồi thường tiền hàng!
Lão nhân gia liên tiếp dùng bốn chữ tốt sao? Hôm qua, lúc Tống lão tam từ bệnh viện về , lão gia tử đã bảo lão thái thái đưa cho Tống Minh Hữu 5 mao để mua đồ ăn cho nha đấu trong bệnh viện kia, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!
Dựa vào cái gì đưa 5 mao kia cho một cái tiểu nha đầu? Đầu năm nay cung tiêu xã đường trắng đã bán năm mao một cân đâu!
Đỗ Xuân Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay mới nắm vuốt quả ớt, kém chút nữa thì bị nàng bóp thành hai nửa, trả lời lúc cũng liền phá lệ không có tốt tính, rất giống người bên ngoài nợ tiền nàng.
"Ơ! Ta nói Đỗ Xuân Hương, ngươi là Đại bá nương, sao lại không quan tâm đến cháu gái của mình?" Nhìn vẻ mặt của Đỗ Xuân Hương, người này vốn đã không hài lòng với Đỗ Xuân Hương nên lập tức nhướng mày:"Khuê nữ nhà Lão Tam những năm này đã có thể tại bên trong bệnh viện huyện đem bệnh ngốc trị hết, nhà các ngươi mấy năm trước thế nào lại không nghĩ tới muốn đưa đứa nhỏ này đi bệnh viện nhìn xem đâu? Ta nói nhà các ngươi cũng quá keo kiệt a?"
Bị người ép buộc, Đỗ Xuân Hương mặt tối sầm, trong tay gieo hạt cũng không làm, giọng điệu vừa thô vừa nặng, phản sang nói: "Hoàng dâu cả, ngươi thật thiện tâm hào phóng, thế tại sao mấy năm trước không thấy ngươi cầm tiền cho Tứ nha đầu chữa bệnh đâu? Tống gia chúng ta chưa phân gia, tiền đều trong tay Lão thái thái , không có tiền ta chẳng lẽ còn có thể biến ra tiền đến hay sao?"
"Không có tiền ngươi chẳng lẽ còn không thể giúp đỡ nhà Lão tam các ngươi hay sao, để lão thái thái nhà các ngươi kia cho tiền thuốc men? Nói cho cùng... Liền xem dó là khuê nữ, đó cũng là huyết mạch của Tống gia các ngươi!". Hoàng dâu cả không chút nào sợ hãi Đỗ Xuân Hương , nàng nhướng mày một cái, không chút khách khí nói ra: "Mấy ngày trước ta đứng bên cạnh tường sân, nghe nói co không cho vợ lão tam đưa con gái đi. để chữa trị bệnh cho con bé! Ta nói ngươi là Dại bá nương như thế à? "
"Chuyện của Tống gia chúng ta đến phiên người Hoàng gia phân xử sao? Cần gì ngươi ở đây chó bắt chuột giả từ bi? Không nghĩ tới Vương Quyên ngươi dã nhiều tuổi vậy rồi, lại còn ưa thích làm nghe lén sự tình góc tường, ngươi là người không biết xấu hổ à!" Đỗ Xuân Hương chống nạnh quắc mắt nhìn trừng trừng, chửi ầm lên, "Ngươi đây là muốn trộm nghe cái gì ? !"
Nàng- Đỗ Xuân Hương gây gổ với người cho tới bây giờ chưa sợ qua ai đây! Liền cùng Hoàng dâu cả là người nhút nhát như thế , nàng chẳng lẽ còn sợ ả ta hay sao?
"Đỗ Xuân Hương, ngươi đừng đổ nước bẩn lên đầu người ta! Giọng của ngươi lớn như vậy, ta có cần gì nghe ở góc tường hả?! Ta có thể nghe thấy giọng chiêng vang của vang khi đứng trong sân!" Hoàng dâu cả không làm việc nữa, bà ta đứng dậy, nắm chặt tay và quát mắng.
Hai người phụ nữ cãi nhau dữ dội đến đỏ bừng mặt, thấy ảnh hưởng đến những người khác đang gieo hạt, đội trưởng Tiền thẩm tử nhìn không được, tiến lên mấy bước đi tới quát: "Hai người các ngươi làm gì đấy? Nói nhao nhao ồn ào, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? ! Công điểm sáng hôm nay các ngươi còn cần hay không? ! Mình cãi nhau vậy thì thôi, còn ảnh hưởng đội viên khác làm việc, hai người các ngươi nếu còn ồn ào nữa thì công điểm sáng hôm nay liền chớ lấy!"
"Ài, không phải, việc này rõ ràng là do Vương Quyên gây chuyện trước... Ta..." Đỗ Xuân Hương sắc mặt khó coi còn muốn phản bác.
Tiền thẩm tử cũng đã phất phất tay không nhịn được nói: "Đi... Ta mặc kệ chuyện này là ai gây sự trước, tóm lại thời điểm đang làm việc cãi nhau chính là không đúng... Tranh thủ thời gian làm việc, đừng chậm trễ vụ xuân trong đội! Còn có ngươi nhìn xem ngươi! Trong tay quả ớt hạt giống đều bị bóp thành dạng gì? ! Cái này còn có thể gieo hay sao? ! Ta thấy hạt giống có bao nhiêu hiếm có, ngươi lãng phí một chút, ta lãng phí một chút, quay đầu trong đội lương thực còn đủ ăn, lần sau gặp lại người như vậy, liền trừ công!"
Sắc mặt Đỗ Xuân Hương đỏ lên như màu gan lợn, đầy bụng tức giận, muốn cùng mấy người đàn bà bên cạnh luận hơn mấy câu, có thể hết lần này tới lần khác ở giữa còn xen lẫn vợ thôn trưởng , động một chút là lại trừ công, tức giận đến mức không chịu khởi hành.
Quả nhiên Tứ nha đầu tam phòng kia chính là cùng nàng tương khắc! Trước kia là một kể ngốc, làm cho lúc nàng lúc ra cửa mất hết mặt mũi! Hiện tại tốt hơn rồi, còn làm cho nàng không được an bình! Thật sự là ghê tởm cực điểm!
Trọng yếu nhất chính là, hai ngày này Đỗ Xuân Hương vẫn luôn lo lắng Tống lão gia tử có thể hay không thiên vị tam phòng hơn!
Bốn huynh đệ Tống gia, tổng công sinh năm con trai, Tống lão đại sinh hai đứa con trai, Tống lão nhị sinh ba cái khuê nữ, Tống lão tứ thì chỉ có một đứa con trai, duy chỉ có Tống Lão Tam cùng với các nàng nhà đồng dạng đều có hai đứa con trai!
Còn Tống Lão tứ, con trai cưng của bà cụ!
Tống gia Lão thái thái từ trước đến nay đều sủng tiểu nhi tử, cùng với con trai nàng Tống Hải, Đỗ Xuân Hương tất nhiên là không cần lo lắng.
Thế nhưng mà Tống lão gia tử lại không phải như vậy, nhà ai con trai sinh nhiều lắm, con nhà ai càng tiền đồ, ai hơn có thể cho hắn tranh mặt mũi, Tống lão gia tử liền thích.
Lão Tứ liền cùng nhà nàng không thể so sánh, Lão Tứ chẳng những là tiểu nhi tử trong nhà, hơn nữa còn có tiền đồ, là công nhân trong nhà máy phấn ở huyện, cho Tống gia kiếm đủ mặt mũi, Tống lão thái thái cùng Tống lão gia tử tự nhiên thích hắn nhất.
Mà Tống lão nhị tên phế vật kia viên sinh ba khuê nữ một đứa con trai cũng không có, tại nông thôn đầu căn bản không ngóc đầu lên được, Đỗ Xuân Hương tự nhiên cũng không thèm để ý.
Thế nhưng mà nhà Tống Lão Tam, lại vừa vặn giống nhà nàng sinh hai đứa con trai!
Thậm chí bởi vì chịu khó hiếu học, lại cùng các thôn dân trong thôn quan hệ tốt, trước đây suýt nữa thì được đề làm sản xuất tiểu đội trưởng! Nếu không phải là bởi vì Tứ nha đầu là kẻ ngốc, lại thêm Tô Văn Nhã trong nhà là thành phần giai cấp địa chủ kẻ xấu không tốt, cho nênkéo chân lão Tam
Chỉ sợ Tống lão gia tử cũng sớm đã thiên vị tam phòng đi!
Lần này cho 5 mao chuyện tiền bạc đối với Đỗ Xuân Hương mà nói, không chỉ có riêng là 5 mao tiền đơn giản như vậy! Đây là tại trong lòng nàng gõ một chuông cảnh báo a!
Đỗ Xuân Hương nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy lão thiên gia đều tại cùng nàng đối nghịch! ! Thật sự là tức chết người!