Dung Vuong
Founder at Wiki Cabinet Media
- Tham gia
- 26/11/2019
- Bài viết
- 0
Wikicabinet – Kênh thông tin tri thức nhân loại kính chào quý độc giả ở kỳ trước chúng tôi đã giới thiệu các chủ đề về:
Những thói quen khiến bé mọc răng khểnh
Kỳ này wikicabinet xin giới thiệu đến độc giả một chủ đề thú vị về Đừng coi “trầm cảm” của con bạn là “nổi loạn”. Mời quý độc giả đón theo dõi chủ đề này cùng wikicabinet nhé.
Bệnh trầm cảm dường như đang dần trở thành một hiện tượng xã hội. Mỗi lần nghe báo đài đưa tin có một ai đó kết thúc cuộc sống của chính mình bởi trầm cảm, lòng tôi bỗng thắt lại. Trầm cảm – nó là cái quái gì mà có thể tàn phá bất cứ ai, ở mọi lúc mọi nơi.
Gần đây, tôi nhận được một bức thư chia sẻ về câu chuyện trầm cảm của con gái cô ấy. Thật sự, tôi đã phải ngừng lại để lắng nghe, thấu hiểu những tổn thương của cô con gái cùng với sự bất lực của người mẹ. Dù bạn mạnh mẽ đến đâu, có một khoảnh khắc nào đó bạn sẽ gục ngã trước trầm cảm.
Một ngày nọ, hai mẹ con cô ấy đến phòng khám tâm thần trong thành phố.
Con cô ấy năm nay mới lên lớp 3. Cô bé đáng yêu, hoạt bát năm nào bỗng trở nên kỳ lạ, biết dùng dao lam để cứa vào cổ tay. Cô ấy hốt hoảng, đưa con gái đi cấp cứu. Bác sĩ điều trị đã có một cuộc trò chuyện về tình trạng của cô bé khiến trái tim người mẹ vụn vỡ.
Quay lại thời điểm cách đây 1 năm, cô bé đã có những thay đổi theo hướng tiêu cực mà không rõ nguyên do. Chỉ biết rằng, cô bé hoạt bát đó bỗng trở nên chán nản, u buồn, thường xuyên cáu kỉnh và mất bình tĩnh dù chỉ là một vấn đề nhỏ. Hơn nữa, những người khiến cô bé cảm thấy khó chịu, áp lực chính là cha mẹ. Dường như mọi năng lượng mạnh mẽ trước kia tan biến, chỉ còn lại sự mệt mỏi, căng thẳng. Cô bé dần khép mình lại, ít giao tiếp hơn, ngay cả với những người bạn thân thiết cùng lớp.
Cô bé đã từng chia sẻ chuyện nay với mẹ, vậy mà mẹ cô ấy chỉ hời hợt quan tâm và cho rằng đó là những cảm xúc bình thường của một đứa trẻ. Từ đó, cô bé ngày càng trầm tư, khép kin hơn và cảm thấy việc đóng vai một tính cách khác có thể giúp cô bé quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Tình trạng này kéo dài gần 1 năm, cho tới khi cô bé dùng dao cứa vào cổ tay mình. Thực ra, cô bé không hề muốn chết như vậy, những sự đau đớn từ vết thương, dòng máu đang dần chảy ra khỏi cơ thể khiến cô bé cảm thấy dễ chịu hơn. Cảm giác được thoát khỏi cuộc sống hiện tại bằng một khinh khí cầu thật tuyệt vời.
Người mẹ vô cùng bàng hoàng khi thấy cảnh tượng cô con gái bé bỏng nằm trên sàn với cổ tay đầy vết thương đang rỉ máu. Đến lúc này, người mẹ mới giật mình, hóa ra đứa bé đáng yêu này đã phải chịu đựng biết bao tổn thương, đau đớn dày vò suốt gần một năm qua. Hóa ra đó là trầm cảm. Sức mạnh khủng khiếp của nó có thể hủy hoạt hoàn toàn những mầm non yếu ớt không thể kháng cự.
Đây không phải là sự nổi loạn của tuổi vị thành niên, mà đó là sự suy thoái về tâm hồn. Luôn có một lằn ranh mong manh giữa nổi loạn ở tuổi vị thành niên và trầm cảm. Bởi vậy, nó khiến những người ngoài cuộc đưa ra những suy luận nhầm lẫn, và hậu quả của những điều đó có thể là cái chết đối với đứa trẻ.
dậy th.ì thuộc khoảng từ 11, 12 đến 14, 15 tuổi, tương đương với giai đoạn học sinh trung học cơ sở. Trong khoảng thời gian này, dưới tác động của hormone nội tiết, trẻ trai và gái đều có những thay đổi rõ rệt, như chiều cao, cân nặng tăng lên. Chúng ta sẽ cảm thấy trẻ lớn nhanh như thổi, thân hình ngày càng giống người lớn, đặc điểm sinh dục phụ. Ví dụ, sự phát triển của yết hầu ở các bé trai làm “thay đổi giọng nói” và chứng tăng tiết t.inh tr.ùng xuất hiện do sự giãn rộng của các dây thanh. Ngoài ra, ở các bé gái có sự phát triển của vú và bắt đầu xuất hiện kinh nguyệt.
Ngoài những thay đổi về thể chất, còn có những thay đổi về tâm lý, như ý thức về t.ình d.ục, quan tâm hơn đến hình ảnh cá nhân của bản thân. Hơn thế nữa nhận thức của người khác giới về bản thân ngày càng rõ ràng; tư duy độc lập và tính phản biện đã phát triển, trẻ bắt đầu suy nghĩ độc lập; ý thức về bản thân của trẻ tăng lên. Các con cảm thấy mình đã “lớn”, muốn làm chủ, không muốn bị cha mẹ và thầy cô kiểm soát nữa. Trong quá trình này, cha mẹ sẽ cảm thấy đứa trẻ này ngày càng ngỗ ngược và ngày càng “nổi loạn”.
Thực tế, “nổi loạn” không hẳn là kết quả tất yếu của tuổi mới lớn. Nếu cha mẹ kịp thời nhận thức được những thay đổi của con cái và điều tiết đúng đắn mối quan hệ cha mẹ – con cái thì có thể sẽ vượt qua tuổi dậy th.ì một cách suôn sẻ hơn. Nếu vẫn còn “nổi loạn” và cảm thấy hơi “khác biệt”, chúng ta phải nghĩ xem có khả năng nào khác không. Ví dụ trong trường hợp này, người mẹ đã nhầm lẫn “trầm cảm” là “nổi loạn”.
Nhưng “nổi loạn” thực ra khác biệt với “trầm cảm”. Những đứa trẻ “nổi loạn” có chủ kiến riêng và không nghe lời, nhưng nhìn chung chúng rất ổn định, năng động, sẵn sàng hòa đồng với các bạn, quan tâm đến cuộc sống và có dự định cho tương lai. “Nổi loạn” nhìn chung không có tác động rõ ràng đến cuộc sống, học tập và giao tiếp hàng ngày của trẻ. Mặt khác, trẻ em bị trầm cảm thường chán nản, u uất, không vui hoặc hay buồn bực và cáu kỉnh vô cớ. Mọi năng lượng hoạt động giảm sút và đứa trẻ thường cảm thấy mệt mỏi. Có những bé cảm thấy không thể vui vẻ và vô tư như lúc còn nhỏ, và những sở thích yêu thích trước đây không thể thu hút sự chú ý của chúng nữa. Thực tế, cuộc sống của những đứa trẻ đó không có nhiều niềm vui, thậm chí chúng ngày càng cảm thấy rằng cuộc sống vô nghĩa, bi quan, mặc cảm bủa vây, học hành sa sút. Đến một thời điểm quá độ, đứa trẻ sẽ tự làm tổn thương bản thân mình. Những lúc này, sự quan tâm kịp thời của cha mẹ có thể giúp đứa trẻ vượt qua. Nếu không, đứa trẻ có thể ra đi mãi mãi.
Trên thực tế, ngoài “trầm cảm”, “nổi loạn” còn có những khả năng khác, chẳng hạn như: “rối loạn lo âu”, “rối loạn thách thức chống đối”, và “rối loạn ứng xử”. Tất nhiên, trẻ cũng có thể có cả vấn đề “nổi loạn” lẫn cảm xúc và hành vi. Tóm lại không thể quy mọi vấn đề cho “tuổi mới lớn” và “nổi loạn”. Mỗi đứa trẻ có thể có một tình huống khác nhau, vì vậy chúng ta phải phân tích tình huống cụ thể của từng đứa trẻ.
Quan trọng hơn cả, cha mẹ phải nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề và quyết định hợp tác với bác sĩ để điều trị.
Khi con bạn gặp một số vấn đề, xin đừng cho rằng chuyện đó là biểu hiện bình thường của tuổi mới lớn. Hãy cho trẻ một cơ hội và bình tĩnh ngồi xuống và trò chuyện với trẻ về những gì đang xảy ra. Cha mẹ phải thiết lập những kỳ vọng thực tế và cùng nhau phát triển những kế hoạch thiết thực.
Tôi tin rằng mọi đứa trẻ đều có một “trái tim được suy nghĩ thấu đáo”, nhưng vì nhiều lý do khác nhau cản trở quá trình này. Vai trò của cha mẹ là ở bên trẻ và giúp chúng tìm ra lý do. Nếu bạn không thể tự mình giải quyết, hãy nhờ đến sự trợ giúp của chuyên gia để con bạn thực sự “khỏe” lại.
Trong kỳ tiếp theo, Wikicabinet trân trọng mời độc giả đón đọc chủ đề Nhịn ăn: cơ chế phân tử và ứng dụng lâm sàng.
Nếu có những thắc mắc hay muốn tìm hiểu về bất kỳ chủ đề nào, hãy liên hệ với Wikicabinet bằng cách bình luận ở phía dưới nhé.
Source:Wiki Cabinet
Via:Wiki Cabinet
Tags:trầm cảm
Những thói quen khiến bé mọc răng khểnh
Kỳ này wikicabinet xin giới thiệu đến độc giả một chủ đề thú vị về Đừng coi “trầm cảm” của con bạn là “nổi loạn”. Mời quý độc giả đón theo dõi chủ đề này cùng wikicabinet nhé.
Bệnh trầm cảm dường như đang dần trở thành một hiện tượng xã hội. Mỗi lần nghe báo đài đưa tin có một ai đó kết thúc cuộc sống của chính mình bởi trầm cảm, lòng tôi bỗng thắt lại. Trầm cảm – nó là cái quái gì mà có thể tàn phá bất cứ ai, ở mọi lúc mọi nơi.
Gần đây, tôi nhận được một bức thư chia sẻ về câu chuyện trầm cảm của con gái cô ấy. Thật sự, tôi đã phải ngừng lại để lắng nghe, thấu hiểu những tổn thương của cô con gái cùng với sự bất lực của người mẹ. Dù bạn mạnh mẽ đến đâu, có một khoảnh khắc nào đó bạn sẽ gục ngã trước trầm cảm.
Một ngày nọ, hai mẹ con cô ấy đến phòng khám tâm thần trong thành phố.
Con cô ấy năm nay mới lên lớp 3. Cô bé đáng yêu, hoạt bát năm nào bỗng trở nên kỳ lạ, biết dùng dao lam để cứa vào cổ tay. Cô ấy hốt hoảng, đưa con gái đi cấp cứu. Bác sĩ điều trị đã có một cuộc trò chuyện về tình trạng của cô bé khiến trái tim người mẹ vụn vỡ.
Quay lại thời điểm cách đây 1 năm, cô bé đã có những thay đổi theo hướng tiêu cực mà không rõ nguyên do. Chỉ biết rằng, cô bé hoạt bát đó bỗng trở nên chán nản, u buồn, thường xuyên cáu kỉnh và mất bình tĩnh dù chỉ là một vấn đề nhỏ. Hơn nữa, những người khiến cô bé cảm thấy khó chịu, áp lực chính là cha mẹ. Dường như mọi năng lượng mạnh mẽ trước kia tan biến, chỉ còn lại sự mệt mỏi, căng thẳng. Cô bé dần khép mình lại, ít giao tiếp hơn, ngay cả với những người bạn thân thiết cùng lớp.
Cô bé đã từng chia sẻ chuyện nay với mẹ, vậy mà mẹ cô ấy chỉ hời hợt quan tâm và cho rằng đó là những cảm xúc bình thường của một đứa trẻ. Từ đó, cô bé ngày càng trầm tư, khép kin hơn và cảm thấy việc đóng vai một tính cách khác có thể giúp cô bé quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Tình trạng này kéo dài gần 1 năm, cho tới khi cô bé dùng dao cứa vào cổ tay mình. Thực ra, cô bé không hề muốn chết như vậy, những sự đau đớn từ vết thương, dòng máu đang dần chảy ra khỏi cơ thể khiến cô bé cảm thấy dễ chịu hơn. Cảm giác được thoát khỏi cuộc sống hiện tại bằng một khinh khí cầu thật tuyệt vời.
Người mẹ vô cùng bàng hoàng khi thấy cảnh tượng cô con gái bé bỏng nằm trên sàn với cổ tay đầy vết thương đang rỉ máu. Đến lúc này, người mẹ mới giật mình, hóa ra đứa bé đáng yêu này đã phải chịu đựng biết bao tổn thương, đau đớn dày vò suốt gần một năm qua. Hóa ra đó là trầm cảm. Sức mạnh khủng khiếp của nó có thể hủy hoạt hoàn toàn những mầm non yếu ớt không thể kháng cự.
Đây không phải là sự nổi loạn của tuổi vị thành niên, mà đó là sự suy thoái về tâm hồn. Luôn có một lằn ranh mong manh giữa nổi loạn ở tuổi vị thành niên và trầm cảm. Bởi vậy, nó khiến những người ngoài cuộc đưa ra những suy luận nhầm lẫn, và hậu quả của những điều đó có thể là cái chết đối với đứa trẻ.
dậy th.ì thuộc khoảng từ 11, 12 đến 14, 15 tuổi, tương đương với giai đoạn học sinh trung học cơ sở. Trong khoảng thời gian này, dưới tác động của hormone nội tiết, trẻ trai và gái đều có những thay đổi rõ rệt, như chiều cao, cân nặng tăng lên. Chúng ta sẽ cảm thấy trẻ lớn nhanh như thổi, thân hình ngày càng giống người lớn, đặc điểm sinh dục phụ. Ví dụ, sự phát triển của yết hầu ở các bé trai làm “thay đổi giọng nói” và chứng tăng tiết t.inh tr.ùng xuất hiện do sự giãn rộng của các dây thanh. Ngoài ra, ở các bé gái có sự phát triển của vú và bắt đầu xuất hiện kinh nguyệt.
Ngoài những thay đổi về thể chất, còn có những thay đổi về tâm lý, như ý thức về t.ình d.ục, quan tâm hơn đến hình ảnh cá nhân của bản thân. Hơn thế nữa nhận thức của người khác giới về bản thân ngày càng rõ ràng; tư duy độc lập và tính phản biện đã phát triển, trẻ bắt đầu suy nghĩ độc lập; ý thức về bản thân của trẻ tăng lên. Các con cảm thấy mình đã “lớn”, muốn làm chủ, không muốn bị cha mẹ và thầy cô kiểm soát nữa. Trong quá trình này, cha mẹ sẽ cảm thấy đứa trẻ này ngày càng ngỗ ngược và ngày càng “nổi loạn”.
Thực tế, “nổi loạn” không hẳn là kết quả tất yếu của tuổi mới lớn. Nếu cha mẹ kịp thời nhận thức được những thay đổi của con cái và điều tiết đúng đắn mối quan hệ cha mẹ – con cái thì có thể sẽ vượt qua tuổi dậy th.ì một cách suôn sẻ hơn. Nếu vẫn còn “nổi loạn” và cảm thấy hơi “khác biệt”, chúng ta phải nghĩ xem có khả năng nào khác không. Ví dụ trong trường hợp này, người mẹ đã nhầm lẫn “trầm cảm” là “nổi loạn”.
Nhưng “nổi loạn” thực ra khác biệt với “trầm cảm”. Những đứa trẻ “nổi loạn” có chủ kiến riêng và không nghe lời, nhưng nhìn chung chúng rất ổn định, năng động, sẵn sàng hòa đồng với các bạn, quan tâm đến cuộc sống và có dự định cho tương lai. “Nổi loạn” nhìn chung không có tác động rõ ràng đến cuộc sống, học tập và giao tiếp hàng ngày của trẻ. Mặt khác, trẻ em bị trầm cảm thường chán nản, u uất, không vui hoặc hay buồn bực và cáu kỉnh vô cớ. Mọi năng lượng hoạt động giảm sút và đứa trẻ thường cảm thấy mệt mỏi. Có những bé cảm thấy không thể vui vẻ và vô tư như lúc còn nhỏ, và những sở thích yêu thích trước đây không thể thu hút sự chú ý của chúng nữa. Thực tế, cuộc sống của những đứa trẻ đó không có nhiều niềm vui, thậm chí chúng ngày càng cảm thấy rằng cuộc sống vô nghĩa, bi quan, mặc cảm bủa vây, học hành sa sút. Đến một thời điểm quá độ, đứa trẻ sẽ tự làm tổn thương bản thân mình. Những lúc này, sự quan tâm kịp thời của cha mẹ có thể giúp đứa trẻ vượt qua. Nếu không, đứa trẻ có thể ra đi mãi mãi.
Trên thực tế, ngoài “trầm cảm”, “nổi loạn” còn có những khả năng khác, chẳng hạn như: “rối loạn lo âu”, “rối loạn thách thức chống đối”, và “rối loạn ứng xử”. Tất nhiên, trẻ cũng có thể có cả vấn đề “nổi loạn” lẫn cảm xúc và hành vi. Tóm lại không thể quy mọi vấn đề cho “tuổi mới lớn” và “nổi loạn”. Mỗi đứa trẻ có thể có một tình huống khác nhau, vì vậy chúng ta phải phân tích tình huống cụ thể của từng đứa trẻ.
Quan trọng hơn cả, cha mẹ phải nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề và quyết định hợp tác với bác sĩ để điều trị.
Khi con bạn gặp một số vấn đề, xin đừng cho rằng chuyện đó là biểu hiện bình thường của tuổi mới lớn. Hãy cho trẻ một cơ hội và bình tĩnh ngồi xuống và trò chuyện với trẻ về những gì đang xảy ra. Cha mẹ phải thiết lập những kỳ vọng thực tế và cùng nhau phát triển những kế hoạch thiết thực.
Tôi tin rằng mọi đứa trẻ đều có một “trái tim được suy nghĩ thấu đáo”, nhưng vì nhiều lý do khác nhau cản trở quá trình này. Vai trò của cha mẹ là ở bên trẻ và giúp chúng tìm ra lý do. Nếu bạn không thể tự mình giải quyết, hãy nhờ đến sự trợ giúp của chuyên gia để con bạn thực sự “khỏe” lại.
Trong kỳ tiếp theo, Wikicabinet trân trọng mời độc giả đón đọc chủ đề Nhịn ăn: cơ chế phân tử và ứng dụng lâm sàng.
Nếu có những thắc mắc hay muốn tìm hiểu về bất kỳ chủ đề nào, hãy liên hệ với Wikicabinet bằng cách bình luận ở phía dưới nhé.
Source:Wiki Cabinet
Via:Wiki Cabinet
Tags:trầm cảm