- Tham gia
- 21/4/2010
- Bài viết
- 1.232
(Dân trí) - Tập thể dục không phải là thú tiêu khiển yêu thích của tôi, nhưng tôi biết nó tốt cho mình. Vậy nên mỗi ngày, tôi đều cố gắng ra ngoài và đi bộ chừng 2 dặm.
Hầu như hôm nào tôi cũng đem theo một cuốn sổ nhỏ và cây bút để có thể ghi lại những ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lúc thả bộ vòng quanh khu lân cận.
Vài tuần trước, lúc đang vòng qua một góc ở nửa chừng quãng đường đi, tôi chợt thấy một đồng bạc 5 xu trước mặt. Dợm bước, tôi giẫm lên đồng bạc sáng bóng rồi đi tiếp.
Đi được vài bước, tôi chợt nghĩ tới đứa con gái của mình, nó luôn dừng lại nhặt những đồng bạc lẻ. Nó chưa bao giờ bước qua khi gặp chúng. Và rồi tôi nửa như muốn quay đi, nửa như muốn trở lại, nhưng tôi nghĩ, nếu ai đó chợt trông thấy mình cúi xuống nhặt đồng 5 xu đó thì hẳn sẽ xấu hổ lắm.
Từ những ý nghĩ về đồng 5 xu, tôi ngẫm về những cơ hội nhỏ đã từng ở trước mắt mình, nhưng rồi tôi đã giẫm lên hoặc bước qua. Đã bao nhiêu lần tôi phớt lờ chúng vì nghĩ rằng chúng không quan trọng? Đã bao nhiêu lần tôi thấy mình xấu hổ không muốn cố gắng? Đã bao nhiêu lần tôi giẫm lên vì muốn chứng tỏ với thế giới, chúng không đáng được tôi quan tâm?
Hôm đó, tôi đã kể cho con gái nghe câu chuyện về đồng bạc 5 xu vì nó vẫn còn vướng vất trong tâm trí. Con bé đã không nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều về điều đó. Nó chỉ là đồng bạc 5 xu thôi”, mà bảo rằng: “Con sẽ nhặt nó lên. Mẹ có biết là có hôm ở trường, con đã nhặt được một đô la trong đám tiền lẻ trên sàn nhà không?”
Con bé đã tận dụng dường như mọi cơ hội dù là rất nhỏ. Nhưng khi gộp lại, chúng lại trở thành một thứ có giá trị. Với trường hợp của con gái tôi, nó đã có thể mua được một lon nước ngọt từ chiếc máy bán lẻ tự động ở trường, điều mà đáng lẽ ra, nó đã không thể làm được.
Sáng hôm sau, khi đi tới đoạn đường hôm trước, tôi đã để tâm quan sát hơn. Tôi quyết định sẽ nhặt đồng bạc đó nếu gặp lại. Nhưng hỡi ôi, nó đã biến mất. Tôi không ngạc nhiên. Vẫn luôn có ai đó tận dụng các cơ hội mà những người khác bỏ qua. Thật không may là khi tôi quyết định tận dụng cơ hội thì nó đã không còn ở đó nữa.
Tất nhiên, không phải mọi cơ hội đều là cái ta muốn dừng lại và lựa chọn. Có một số cơ hội chỉ nhang nhác với những điều sẽ giúp ta đạt được mục tiêu cuộc đời. Cũng như mấy cái nút chai, nếu nhìn từ xa, trông chúng cũng rất giống những đồng bạc. Nhưng cũng có những thứ, chúng ta đã nhận ra ngay giá trị của chúng mà ta vẫn chọn cách đi qua đó thôi.
Từ ngày bước qua đồng bạc 5 xu trên đường, tôi đã biết chú ý nhiều hơn tới những cơ hội ở quanh mình. Tôi đã để tâm hơn tới cách ứng xử của mình với chúng. Thay vì vội vã lướt qua những thứ có vẻ như sẽ chỉ đem lại những kết quả vụn vặt, tôi đã nghĩ về một bức tranh lớn hơn. Liệu cái đó có thể là một cơ hội nhỏ để thêm vào những điều tôi đã và đang thực hiện? Và một cơ hội nhỏ có thể trở thành điểm khởi đầu cho một cơ hội khác lớn hơn?
Đó quả là một bài học cuộc sống thật tuyệt vời! Và tôi chỉ mất một đồng bạc 5 xu cho bài học đó.
Hầu như hôm nào tôi cũng đem theo một cuốn sổ nhỏ và cây bút để có thể ghi lại những ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lúc thả bộ vòng quanh khu lân cận.
Đi được vài bước, tôi chợt nghĩ tới đứa con gái của mình, nó luôn dừng lại nhặt những đồng bạc lẻ. Nó chưa bao giờ bước qua khi gặp chúng. Và rồi tôi nửa như muốn quay đi, nửa như muốn trở lại, nhưng tôi nghĩ, nếu ai đó chợt trông thấy mình cúi xuống nhặt đồng 5 xu đó thì hẳn sẽ xấu hổ lắm.
Từ những ý nghĩ về đồng 5 xu, tôi ngẫm về những cơ hội nhỏ đã từng ở trước mắt mình, nhưng rồi tôi đã giẫm lên hoặc bước qua. Đã bao nhiêu lần tôi phớt lờ chúng vì nghĩ rằng chúng không quan trọng? Đã bao nhiêu lần tôi thấy mình xấu hổ không muốn cố gắng? Đã bao nhiêu lần tôi giẫm lên vì muốn chứng tỏ với thế giới, chúng không đáng được tôi quan tâm?
Hôm đó, tôi đã kể cho con gái nghe câu chuyện về đồng bạc 5 xu vì nó vẫn còn vướng vất trong tâm trí. Con bé đã không nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều về điều đó. Nó chỉ là đồng bạc 5 xu thôi”, mà bảo rằng: “Con sẽ nhặt nó lên. Mẹ có biết là có hôm ở trường, con đã nhặt được một đô la trong đám tiền lẻ trên sàn nhà không?”
Con bé đã tận dụng dường như mọi cơ hội dù là rất nhỏ. Nhưng khi gộp lại, chúng lại trở thành một thứ có giá trị. Với trường hợp của con gái tôi, nó đã có thể mua được một lon nước ngọt từ chiếc máy bán lẻ tự động ở trường, điều mà đáng lẽ ra, nó đã không thể làm được.
Sáng hôm sau, khi đi tới đoạn đường hôm trước, tôi đã để tâm quan sát hơn. Tôi quyết định sẽ nhặt đồng bạc đó nếu gặp lại. Nhưng hỡi ôi, nó đã biến mất. Tôi không ngạc nhiên. Vẫn luôn có ai đó tận dụng các cơ hội mà những người khác bỏ qua. Thật không may là khi tôi quyết định tận dụng cơ hội thì nó đã không còn ở đó nữa.
Tất nhiên, không phải mọi cơ hội đều là cái ta muốn dừng lại và lựa chọn. Có một số cơ hội chỉ nhang nhác với những điều sẽ giúp ta đạt được mục tiêu cuộc đời. Cũng như mấy cái nút chai, nếu nhìn từ xa, trông chúng cũng rất giống những đồng bạc. Nhưng cũng có những thứ, chúng ta đã nhận ra ngay giá trị của chúng mà ta vẫn chọn cách đi qua đó thôi.
Từ ngày bước qua đồng bạc 5 xu trên đường, tôi đã biết chú ý nhiều hơn tới những cơ hội ở quanh mình. Tôi đã để tâm hơn tới cách ứng xử của mình với chúng. Thay vì vội vã lướt qua những thứ có vẻ như sẽ chỉ đem lại những kết quả vụn vặt, tôi đã nghĩ về một bức tranh lớn hơn. Liệu cái đó có thể là một cơ hội nhỏ để thêm vào những điều tôi đã và đang thực hiện? Và một cơ hội nhỏ có thể trở thành điểm khởi đầu cho một cơ hội khác lớn hơn?
Đó quả là một bài học cuộc sống thật tuyệt vời! Và tôi chỉ mất một đồng bạc 5 xu cho bài học đó.
Dương Kim Thoa
Theo WDVN
Hiệu chỉnh bởi quản lý: