Đời tôi 22 mùa Thu và nỗi đau thầm kín 8 năm trời

Kimsmile.lie

Bão Càng To Gió Càng Mát
Thành viên thân thiết
Tham gia
6/1/2011
Bài viết
423
Hôm nay một mình ngồi đây với ánh trăng khuya heo hắt, lòng tôi lại buồn quặn thắt cơn đau cùng năm tháng. Đã 8 mùa Thu đi qua kể từ cái đêm nghiệt ngã ấy, mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Một đêm định mệnh, một vết mực đen quẹt lên cuộc đời trong trắng của một cô bé vừa bước vào cái tuổi 14 trăng rằm.

1317748077_au.jpg

Tuổi thơ tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, là con gái duy nhất, gia đình lại làm ăn buôn bán chốn thị thành nên chẳng bao giờ bố mẹ để tôi thiếu ăn, thiếu mặc. Cứ ngỡ rằng những ngày tháng tươi đẹp ấy sẽ nuôi tôi lớn lên từng ngày. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước điều gì. Năm tôi lên 10 tuổi, công việc làm ăn kinh doanh của bố mẹ bị thua lỗ nặng, khi đó trong con mắt của một con bé 10 tuổi làm sao biết được những khó khăn vất vả của người lớn, nhưng điều mà tôi biết được đó là những ngày lễ Tết, tôi chẳng còn được nhìn thấy những bộ quần áo mới, thay vào đó là tiếng cãi cọ, chửi nhau của bố mẹ hằng ngày, những lúc đó tôi chỉ biết khóc mà thôi.
Tôi bước vào học cấp hai, cũng là lúc bắt đầu tôi biết nếm mùi đòn roi của bố, dường như khi đó ông đã thay đổi thành một con người khác hẳn. Hình ảnh một người bố yêu thương, vỗ về mỗi khi gần tôi đã không còn nữa, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lùng, một giọng nói hằn học đầy sát khí mỗi khi ông uống say, mỗi lần say là bố lại mắng chửi mẹ con tôi, bao nhiêu đồ đạc, chén bát trong nhà ông đều đập nát, cuộc sống gia đình ngày càng trở nên địa ngục. Cuộc đời tôi bước sang một trang mới, môt trang đầy màu tăm tối.
Không chỉ rượu chè, bố tìm sang bài bạc, nợ chồng nợ, khổ chồng lên khổ, căn nhà duy nhất làm tổ ấm cũng đội nón ra đi vì những canh bạc của bố. Đến nước này thì mẹ đành ngậm ngùi ký vào tờ đơn ly dị, rồi gửi tôi về nhà cậu em mẹ nhờ chăm sóc. Mẹ bước chân đi xuất khẩu lao động sang Đài Loan, bố vì gây sự đánh nhau trong một canh bạc mà rơi vào vòng lao lý. Trong phút chốc gia đình trở nên tan nát, bố mẹ mỗi người một phương, bỏ tôi ở lại bơ vơ với dòng đời đầy nghiệt ngã này, khi ấy trong mắt tôi con bé 12 tuổi đã biết tự nhủ rằng phải tự gắng sức đứng lên. Ngày ngày tôi vẫn cắp sách tới trường, vẫn tỏ vẻ vô tư với nụ cười trên môi ngây thơ và khờ dại, nhưng đêm đêm tôi lại khóc thầm.
Tôi về ở nhà cậu, hằng tháng mẹ vẫn gửi tiền về chu cấp đầy đủ cho tôi ăn học. Thời gian thoáng qua như một giấc mơ, đã hai năm thắm thoắt trôi qua. Bước vào lớp 8, cũng là bước vào cái tuổi trăng rằm 14, ngây thơ và hồn nhiên. Lúc đó tôi trở thành thiếu nữ, và có phần lớn hơn bạn bè cùng trang lứa. Niềm vui, niềm hạnh phúc của một cô bé vừa lớn, chưa kịp hiểu đời khiến tôi đã phần nào quên đi những tháng ngày cực khổ, quên đi vết rạn nứt của cuộc sống gia đình. Hơn 2 năm trôi qua, bố tôi ngồi trong vòng lao lý đã ăn năn hối hận rất nhiều về những lỗi lầm đã qua, cái án 5 năm xem ra có phần được giảm. Mẹ nơi xa quê cũng phần nào hết hờn trách bố, và vẫn còn đó một ước mơ trong tôi về một ngày đoàn tụ mái ấm gia đình. Niềm đợi chờ háo hức khiến tôi ngập tràn niềm vui, niềm hy vọng.

1317747961_hoa%20tan.jpg

Nhưng rồi cũng chính cái vẻ ngây thơ, hồn nhiên và tâm hồn thiếu nữ trắng trong ấy đã đưa cuộc đời tôi rẽ sang một ngã đầy tăm tối. Đã 8 năm rồi trôi qua nhưng đến giờ hồi tưởng lại tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi những gì đã diễn ra trong cuộc đời này, cuộc đời một con bé mới tròn 22 tuổi. Chính cái đêm định mệnh đó đã đánh cắp tất cả mọi ước mơ, hoài bảo trong tôi.
Hôm đó là ngày Chủ nhật, hai đứa em con cậu và tôi được nghỉ học. Nhà mợ lại có đám giỗ nên mợ xin cậu đem hai em về nhà ngoại chơi. Vắng đi hai đứa em họ, nhất là đứa em gái ngày ngày chơi cùng tôi, đêm đêm chị em cùng ôm nhau ngủ, nên suốt ngày hôm đó tôi chỉ biết quanh quẩn ở nhà, đọc vài trang sách truyện mà chẳng biết đi đâu. Cậu cũng ăn cơm trưa xong thì đi chơi đâu đến chiều tối chưa thấy về. Một mình nấu cơm tối ăn xong cũng chưa thấy cậu về nên tôi lên gi.ường nằm đọc sách, vắng đứa em họ bên cạnh nên cảm giác buồn hơn mọi ngày, nhưng cái cảm giác chỉ có một mình trong căn nhà trống trải khiến tôi thấy sờ sợ.
Khi cuốn sách trong tay nặng dần và đôi mắt như muốn nhắm nghiền lại tôi chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết. Đến lúc tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận được đó là mùi rượu nồng nặc, chưa kịp định thần thì một người nằm bên cạnh đã ôm lấy tôi và có những hành động khiến tôi hoảng sợ, chẳng hiểu sao lúc đó tôi run lên vì sợ hãi mà chẳng cất lên được một lời nào. Tôi càng giật mình và sợ hãi hơn khi nhận ra người đàn ông đang ôm lấy mình và làm những hành động kia chính là người cậu ruột của mình. Cậu đã mặc cho tôi khóc lóc và cố giãy dụa một cách yếu ớt. Đêm hôm đó tôi đã bị chính người cậu ruột của mình cướp đi đời con gái. Cậu đã lăn ra ngủ, bỏ mặc tôi một mình ôm mặt khóc khi sự việc đã rồi, cuối cùng thì tôi cũng gục xuống và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tôi thức dậy, cảm giác như vừa trải qua một đêm ác mộng kinh hoàng. Ra phòng khách thấy cậu mình ngồi đó, với làn khói thuốc, mắt nhìn vào khoảng không vô hồn.

1317748294_Vang.jpg

Sáng hôm đó tôi dọn đồ về nhà ông bà ngoại cách thành phố gần 10km, tôi đã cố giấu nước mắt vào lòng mà chẳng hề mở môi cho ai biết nửa lời. Có lẽ chăng tôi đã nếm nỗi đau từ khi vừa lớn, nên bây giờ đã chai rạn rồi sao? Tôi chẳng dám nói với ai, càng không dám hé môi với mợ nửa lời, tôi thương mợ, thương hai em, nên tôi chẳng tìm được lý do gì để bỏ học, và càng không tìm được lý do gì để rời khỏi nhà cậu, bởi rời nhà cậu tôi chẳng còn nơi đâu ở nữa.
Ngày tháng trôi qua, tôi âm thầm nuốt lệ vào tim, có lẽ tôi là người giỏi chịu đựng, bởi tôi vẫn luôn vui vẻ với mọi người, với mợ, hai em, nhưng hiển nhiên với cậu tôi căm hận thấu xương. Cũng từ đó cậu chẳng bao giờ dám nói chuyện hay hỏi han tôi nửa lời, cũng chẳng có nổi một câu xin lỗi cho những gì cậu đã gây ra cho tôi. Còn tôi, tôi luôn bị ám ảnh bởi những gì xảy ra đêm ấy, không chỉ những năm sau đó mà mãi đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên được, hai năm lớp 8 và lớp 9 trôi qua, tôi sống trong căn nhà cậu mà như địa ngục trần gian, lắm lúc tôi muốn tìm đến cái chết, nhưng rồi niềm hy vọng về một ngày đoàn tụ gia đình trong tôi vẫn âm thầm cháy.
Bước chân vào mái trường cấp 3, tôi chuyển hẳn về nhà ông bà ngoại sống, lúc này trường cấp 3 cũng chỉ cách nhà ông bà ngoại chừng hơn 5km, hằng ngày tôi vẫn sáng đạp xe tới trường, chiều về giúp ông bà chăm việc nhà cửa. Càng lớn tôi càng xinh đẹp, nhiều chàng trai ngỏ ý cưa cẩm nhưng với tôi đó là một nỗi ám ảnh, một nỗi sợ, tôi trở nên sợ tất cả con trai, bởi trong mắt tôi thì niềm tin vào họ đã không còn nữa, kể từ ngày bố hành hạ, đánh đập mẹ con tôi cho đến khi người cậu nhẫn tâm cướp đi đời con gái của tôi.
Năm tháng âm thầm trôi qua, cuối cùng giấc mơ mỏng manh của tôi cũng thành hiện thực, mẹ về nước cũng là lúc bố mãn hạn tù. Gia đình tôi trở về đoàn tụ bên nhau, nỗi đau thầm kín ngày nào như phần nào được bù đắp. Suốt 4 năm học đại học xa nhà tôi càng trở nên xa lánh đàn ông, nhất là những người tỏ ý yêu thương tôi, tôi sợ họ gần gũi tôi và những lúc đó thì hình ảnh đêm đen đó lại hiện về trong tâm tưởng.

1317748127_au%20kho.jpg

Cho đến một ngày tôi gặp anh, anh đã lắng nghe những tâm sự của tôi, lắng nghe những gì tôi kể về hoàn cảnh gia đình mình, và anh nói với tôi rằng anh giành cho tôi một tình yêu chân thành và trọn vẹn. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy trái tim mình rung động, xuyến xao trước một người khác giới, nhưng nỗi mặc cảm về bản thân và sự ám ảnh của quá khứ luôn cày xéo trong từng phút từng giây mỗi lần tôi nghĩ đến.
Mãi cho đến cách đây 4 tháng, khi chuẩn bị ra trường tôi mới chính thức gật đầu nhận lời yêu anh, và thật hạnh phúc làm làm sao khi anh ngỏ ý muốn đi đến hôn nhân với tôi. Tôi từng kể cho anh nghe về quá khứ, nhưng tôi chỉ nói rằng mình đã từng đánh mất bản thân mà không thể nào đủ can đảm cho anh biết sự thật rằng tôi đã bị chính cậu ruột mình cưỡng hiếp. Tôi phải làm sao đây? Thật lòng giờ đây tôi rất yêu anh, tôi không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, nhưng làm sao tôi có thể mở lời mà nói tất cả sự thật trắng đen với anh được. Liệu khi nghe hết câu chuyện anh có còn yêu tôi nữa không? Có còn muốn lấy tôi làm vợ và có thể ngẩng mặt lên nhìn người cậu đê tiện trong ngày cưới của chúng tôi? Chẳng lẽ cuộc đời tôi chẳng bao giờ tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn hay sao? Tôi phải làm gì đây hỡi người? Phải chăng 8 năm qua chưa đủ dài mà tôi còn bị đọa đày tâm can đến hết cuộc đời này hay sao?
 
Cho e hỏi nhân vật "tôi" trong này có phải là tác giả k vậy?
Nếu là thật thì e nghĩ sự đổ vỡ trong mọi chuyện đều liên quan trực tiếp đến việc không thành thật ngay từ đầu. nói cho ngta biết có thể mình sẽ k được như mong muốn nhưng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Còn hơn là giấu kín, đến khi ngta biết đc thì chẳng phải sẽ tổn thương nhiều hơn sao? Nếu a ấy yêu chị thật lòng sẽ yêu cả nỗi đau đó của chị, xoa dịu nó theo cách của riêng mình. Cuộc sống luôn có những phép nhiệm màu, e tin như vậy!:KSV@03:
 
lại tình cảm sướt mướt chả muốn đọc nữa
chưa đọc đã bảo sướt mướt k biết tham gia KSV để làm j :KSV@13:

----------

Cho e hỏi nhân vật "tôi" trong này có phải là tác giả k vậy?
Nếu là thật thì e nghĩ sự đổ vỡ trong mọi chuyện đều liên quan trực tiếp đến việc không thành thật ngay từ đầu. nói cho ngta biết có thể mình sẽ k được như mong muốn nhưng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Còn hơn là giấu kín, đến khi ngta biết đc thì chẳng phải sẽ tổn thương nhiều hơn sao? Nếu a ấy yêu chị thật lòng sẽ yêu cả nỗi đau đó của chị, xoa dịu nó theo cách của riêng mình. Cuộc sống luôn có những phép nhiệm màu, e tin như vậy!:KSV@03:
hỳ tiếc chị k pải hoàn cảnh ý em ak đây chỉ là bài viết về 1 bạn có hoàn cảnh như vậy đọc thấy đồng cảm cho cô bạn gái đó thôi
 
haizz........ lại chữ tình hỡi thế gian tình là chi ????????:KSV@07:
 
×
Quay lại
Top Bottom