- Tham gia
- 14/7/2012
- Bài viết
- 296
Gió xào xạc thì thầm khẽ hát: "Phải rồi ... Mình đã chia tay !!!". Anh mỉm cười nghĩ về N, hình như gần nhà N có một cửa hàng vàng nho nhỏ ... mai anh sẽ dẫn N ra đấy. Anh sẽ không bắt N phải chờ đợi nữa. Anh nhấn ga ... Anh sẽ quên được cô thôi!!!
Cô chậm chạp lê bước vào thang máy. Hình như vẫn còn sớm, giờ này chắc chưa có ai đến cả ... cô có thể ngắm nhìn bầu trời 1 mình thật lặng lẽ ... Đã gần 3 năm nay ... cô ... một công việc văn phòng đúng chuyên ngành nhưng chẳng thể bay cao. Hôm nào cũng vậy ... đồng phục công sở, kính không số và mái tóc buộc cao ... như mẫu người phục nữ độc thân thành đạt, cô ngoan ngoãn leo lên tầng 14 của toà nhà để làm việc. Ngoài những đống hồ sơ cần kiểm định được để sẵn ở bàn làm việc người ta cũng chẳng cho cô thứ gì hứng thú hơn. Công việc của cô sáng hoàn thành cũng tốt mà chiều chưa xong ông xếp của cô cũng chẳng ca thán ... nhưng cô thường cố gắng sắp xếp để dành chút thời gian đứng trên ô cửa sổ nhìn xuống đường phố ... cái cảm giác nhìn người ta bé nhỏ và chịu đựng trong những ô nhà như hộp diêm ở dưới đất ... cảm thấy sống đỡ chán nản. Thi thoảng cô cũng đi nhảy ở câu lạc bộ ... khi thì với mấy cô bạn gái, có khi là với chàng trai nào đó ở công ty nhưng đích đến vẫn là một mình ở căn hộ chung cư cô thuê với giá cắt cổ. Mỗi đêm vẫn như gần 1000 đêm nay ... một mình. Hình như cô là người có lỗi ngày ấy !!!
Anh bước xuống sân bay ... bắt taxi thẳng về nhà. Anh chỉ muốn gặp mặt bố và chị. 4 năm du học bên Hà Lan, Anh cũng chẳng biết mình đã thay đổi những gì nhưng chắc rằng có một vài điều không thể đổi thay. Anh tránh mặt N, không phải A không biết N yêu anh và những gì N đã làm vì anh suốt bao năm nay. Chỉ tại anh chưa thực sự chưa sẵn sàng bắt đầu một cái mới mẻ như vậy. Ngày ấy ... anh đã lặng lẽ nhìn cô ra đi "Cả cuộc đời này, có lẽ ta không dành cho nhau mới là hạnh phúc anh à". Anh không níu kéo sau từng ấy thời gian ở bên nhau. Chắc cô có lí do của mình. Vậy là anh để cô ra đi ... còn anh lao vào tìm quên cô bên đống đồ án và những công việc thêm quên ngày tháng. Anh cũng không nhận ra chính mình đang vắt kiệt sức mình. Đi thực tập ở Cửa Đạt ... anh ngất vì kiệt sức .... chỉ có N ở bên để lo lắng chăm sóc từng viên thuốc cho anh. Ngày nhận tấm bằng kỹ sư và 1 suất học bổng bên Hà Lan ... anh dõi ánh mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy cô đâu, chỉ có anh mắt trìu mến của N nhìn anh như mừng vui lẫn trách móc. N là một cô gái tốt, cả nhà anh đều quí mến N nhưng anh chỉ dám xem N như một người em gái. Anh không muốn làm N đau khổ như anh đã từng đau khổ vì cô. " Em ở nhà chăm sóc bố giùm anh nhé !" ..."Em đợi anh ...được không?" ........."Ừ, em phải sống tốt !". Anh chỉ nghĩ đơn giản là thời gian sẽ làm N tìm được bến đỗ cho mình. Và thế là Anh bình thản ra đi .....
Cô gặp lại anh thật trớ trêu ... Anh là đại diện khách hàng của công ty cô. 6 năm trời không gặp lại, không liên lạc. 6 năm trời anh đứng trước mặt cô. Nhìn anh chững chạc hơn nhiều so với ngày ấy ... ngày mà cô bỏ anh ra đi. Ngày ấy cô không nghĩ mình là người có lỗi. Và rồi giờ đây, trái tim cô lại thổn thức, những ngày xưa của cô và anh lại vẫy gọi trái tim . Nhưng cô vẫn dặn lòng phải cười tự tin trước anh ... Kẻ ra đi không bao được có quyền được tự quay lại. Ngày xưa đứng trước biển và anh hình như cô đã từng nói thế ...
Cô bật máy ... nhiều cuộc gọi nhỡ của T quá. T là một người đàn ông tốt ... và quan trọng là T rất yêu cô. Cô không chối từ T nhưng cũng không dám nhận lời. Cô gọi cho anh ... cô nhớ anh đến nao lòng ... nhớ anh và nhớ cả biển nữa.
Anh cười khi gặp lại cô ... trái đất tròn quá. Cô thành đạt và lớn lên nhiều. Anh biết đấy là phần cao thượng của thằng đàn ông trong anh. Ngày ấy .... anh đã khóc thầm khi cô ra đi. Anh cũng cố gắng hoàn thiện mình nhưng không phải để trở thành người đàn ông của cô. Ăn cơm xong với bố và chị, anh lái xe biển. Anh nhớ biển ... và nhớ cả cô nữa. Ngày ấy biển đã minh chứng và dung túng cho tình yêu của anh và cô và cũng chính biển đã nghe anh khóc thầm khi cô ra đi.Quay trở lại trước biển, anh thấy mình thật nhỏ bé ... Xa xa có nhà ngư chài đang kéo thuyền vào bến ... Ông bố và bà mẹ guồng tay nhanh thu lượm những con cá con tôm cho kịp buổi chợ sáng. Hai đứa trẻ lăng xăng chạy bên giúp nhặt nốt số tôm tép vung ... Xa xa mặt trời đỏ ối bình minh ... Anh giật mình "Sống có khi là không chờ đợi". Anh bật máy ... có cuộc gọi nhỡ, là của cô. Hàng loạt tin nhắn yêu thương của N khi biết Anh về. Có cơn gió biển sớm làm anh bừng tỉnh .... Anh gọi lại cho N.Hình như Gió xào xạc thì thầm khẽ hát: "Phải rồi ... Mình đã chia tay !!!". Anh mỉm cười nghĩ về N, hình như gần nhà N có một cửa hàng vàng nho nhỏ ... mai anh sẽ dẫn N ra đấy. Anh sẽ không bắt N phải chờ đợi nữa. Anh nhấn ga ... Anh sẽ quên được cô thôi!!!
Cô lặng im trước biển ... Ngày ấy cô và anh thật nhỏ bé mỗi khi trước biển. Ấy vậy mà cô và anh chia tay thật nhẹ nhàng trước biển. Có lẽ biển tha thứ cho cô và anh ngày ấy. Cô để mặc cho biển thôi bay mái tóc, để mặc cát bay vào mặt, mắt mũi cô... vào cô. Gió lạnh thổi từng đợt ... hình như làm lòng cô dịu lại. Anh từ chối cuộc gọi của cô. Cô mỉm cười trước biển. Cô gọi điện lại cho T, chắc T lo cho cô nhiều lắm. Và cô biết biển tha thứ cho cô cũng như anh ... Cô sẽ quên được Anh !!!
The end
For N.Anh:
Cảm ơn em gái đã "đối thoại" cùng anh nhé. Có lẽ tại thời gian, lâu quá ... thời gian bào mòn hết cả cảm xúc và thói quen viết mất rồi. Có khi "đối thoại" thành "độc thoại" mất rồi ...
Chúc em gái anh luôn thật tình nhé
Cô chậm chạp lê bước vào thang máy. Hình như vẫn còn sớm, giờ này chắc chưa có ai đến cả ... cô có thể ngắm nhìn bầu trời 1 mình thật lặng lẽ ... Đã gần 3 năm nay ... cô ... một công việc văn phòng đúng chuyên ngành nhưng chẳng thể bay cao. Hôm nào cũng vậy ... đồng phục công sở, kính không số và mái tóc buộc cao ... như mẫu người phục nữ độc thân thành đạt, cô ngoan ngoãn leo lên tầng 14 của toà nhà để làm việc. Ngoài những đống hồ sơ cần kiểm định được để sẵn ở bàn làm việc người ta cũng chẳng cho cô thứ gì hứng thú hơn. Công việc của cô sáng hoàn thành cũng tốt mà chiều chưa xong ông xếp của cô cũng chẳng ca thán ... nhưng cô thường cố gắng sắp xếp để dành chút thời gian đứng trên ô cửa sổ nhìn xuống đường phố ... cái cảm giác nhìn người ta bé nhỏ và chịu đựng trong những ô nhà như hộp diêm ở dưới đất ... cảm thấy sống đỡ chán nản. Thi thoảng cô cũng đi nhảy ở câu lạc bộ ... khi thì với mấy cô bạn gái, có khi là với chàng trai nào đó ở công ty nhưng đích đến vẫn là một mình ở căn hộ chung cư cô thuê với giá cắt cổ. Mỗi đêm vẫn như gần 1000 đêm nay ... một mình. Hình như cô là người có lỗi ngày ấy !!!
Anh bước xuống sân bay ... bắt taxi thẳng về nhà. Anh chỉ muốn gặp mặt bố và chị. 4 năm du học bên Hà Lan, Anh cũng chẳng biết mình đã thay đổi những gì nhưng chắc rằng có một vài điều không thể đổi thay. Anh tránh mặt N, không phải A không biết N yêu anh và những gì N đã làm vì anh suốt bao năm nay. Chỉ tại anh chưa thực sự chưa sẵn sàng bắt đầu một cái mới mẻ như vậy. Ngày ấy ... anh đã lặng lẽ nhìn cô ra đi "Cả cuộc đời này, có lẽ ta không dành cho nhau mới là hạnh phúc anh à". Anh không níu kéo sau từng ấy thời gian ở bên nhau. Chắc cô có lí do của mình. Vậy là anh để cô ra đi ... còn anh lao vào tìm quên cô bên đống đồ án và những công việc thêm quên ngày tháng. Anh cũng không nhận ra chính mình đang vắt kiệt sức mình. Đi thực tập ở Cửa Đạt ... anh ngất vì kiệt sức .... chỉ có N ở bên để lo lắng chăm sóc từng viên thuốc cho anh. Ngày nhận tấm bằng kỹ sư và 1 suất học bổng bên Hà Lan ... anh dõi ánh mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy cô đâu, chỉ có anh mắt trìu mến của N nhìn anh như mừng vui lẫn trách móc. N là một cô gái tốt, cả nhà anh đều quí mến N nhưng anh chỉ dám xem N như một người em gái. Anh không muốn làm N đau khổ như anh đã từng đau khổ vì cô. " Em ở nhà chăm sóc bố giùm anh nhé !" ..."Em đợi anh ...được không?" ........."Ừ, em phải sống tốt !". Anh chỉ nghĩ đơn giản là thời gian sẽ làm N tìm được bến đỗ cho mình. Và thế là Anh bình thản ra đi .....
Cô gặp lại anh thật trớ trêu ... Anh là đại diện khách hàng của công ty cô. 6 năm trời không gặp lại, không liên lạc. 6 năm trời anh đứng trước mặt cô. Nhìn anh chững chạc hơn nhiều so với ngày ấy ... ngày mà cô bỏ anh ra đi. Ngày ấy cô không nghĩ mình là người có lỗi. Và rồi giờ đây, trái tim cô lại thổn thức, những ngày xưa của cô và anh lại vẫy gọi trái tim . Nhưng cô vẫn dặn lòng phải cười tự tin trước anh ... Kẻ ra đi không bao được có quyền được tự quay lại. Ngày xưa đứng trước biển và anh hình như cô đã từng nói thế ...
Cô bật máy ... nhiều cuộc gọi nhỡ của T quá. T là một người đàn ông tốt ... và quan trọng là T rất yêu cô. Cô không chối từ T nhưng cũng không dám nhận lời. Cô gọi cho anh ... cô nhớ anh đến nao lòng ... nhớ anh và nhớ cả biển nữa.
Anh cười khi gặp lại cô ... trái đất tròn quá. Cô thành đạt và lớn lên nhiều. Anh biết đấy là phần cao thượng của thằng đàn ông trong anh. Ngày ấy .... anh đã khóc thầm khi cô ra đi. Anh cũng cố gắng hoàn thiện mình nhưng không phải để trở thành người đàn ông của cô. Ăn cơm xong với bố và chị, anh lái xe biển. Anh nhớ biển ... và nhớ cả cô nữa. Ngày ấy biển đã minh chứng và dung túng cho tình yêu của anh và cô và cũng chính biển đã nghe anh khóc thầm khi cô ra đi.Quay trở lại trước biển, anh thấy mình thật nhỏ bé ... Xa xa có nhà ngư chài đang kéo thuyền vào bến ... Ông bố và bà mẹ guồng tay nhanh thu lượm những con cá con tôm cho kịp buổi chợ sáng. Hai đứa trẻ lăng xăng chạy bên giúp nhặt nốt số tôm tép vung ... Xa xa mặt trời đỏ ối bình minh ... Anh giật mình "Sống có khi là không chờ đợi". Anh bật máy ... có cuộc gọi nhỡ, là của cô. Hàng loạt tin nhắn yêu thương của N khi biết Anh về. Có cơn gió biển sớm làm anh bừng tỉnh .... Anh gọi lại cho N.Hình như Gió xào xạc thì thầm khẽ hát: "Phải rồi ... Mình đã chia tay !!!". Anh mỉm cười nghĩ về N, hình như gần nhà N có một cửa hàng vàng nho nhỏ ... mai anh sẽ dẫn N ra đấy. Anh sẽ không bắt N phải chờ đợi nữa. Anh nhấn ga ... Anh sẽ quên được cô thôi!!!
Cô lặng im trước biển ... Ngày ấy cô và anh thật nhỏ bé mỗi khi trước biển. Ấy vậy mà cô và anh chia tay thật nhẹ nhàng trước biển. Có lẽ biển tha thứ cho cô và anh ngày ấy. Cô để mặc cho biển thôi bay mái tóc, để mặc cát bay vào mặt, mắt mũi cô... vào cô. Gió lạnh thổi từng đợt ... hình như làm lòng cô dịu lại. Anh từ chối cuộc gọi của cô. Cô mỉm cười trước biển. Cô gọi điện lại cho T, chắc T lo cho cô nhiều lắm. Và cô biết biển tha thứ cho cô cũng như anh ... Cô sẽ quên được Anh !!!
The end
For N.Anh:
Cảm ơn em gái đã "đối thoại" cùng anh nhé. Có lẽ tại thời gian, lâu quá ... thời gian bào mòn hết cả cảm xúc và thói quen viết mất rồi. Có khi "đối thoại" thành "độc thoại" mất rồi ...
Chúc em gái anh luôn thật tình nhé