Đôi mắt của mẹ

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Hơn nửa kiếp người, mẹ tôi đi ngược gió bão, quật cường dang tay che chở anh em tôi. Chưa một lần đôi chân mẹ ngừng bước, chưa một lần đôi tay mẹ ngừng làm, chưa một lần miệng mẹ kêu than và cũng chưa một lần đôi mắt mẹ đổ lệ...


Vén bức mành tre, tôi bước vào buồng. Bát cháo rắc hành băm với dúm tía tô thái nhỏ toả hơi nghi ngút trên tay. Chiều buông, nắng quái lách mình qua mấy tàu lá chuối đu đưa ngoài cửa sổ, xuyên qua song sắt hoen rỉ, soi sáng rạng cả một góc buồng. Đặt bát cháo lên mặt bàn gỗ mục kê sát đầu gi.ường, tôi ngồi xuống, khẽ vén cửa màn lên.

Sau lớp màn tuyn cũ kĩ, mẹ tôi nằm thiêm thiếp. Dưới khuôn trán lờ mờ nếp nhăn, điểm mồ hôi lấm tấm, đôi hàng mi xác xơ của mẹ khép hờ, nửa muốn mở ra trừng mắt với đời, nửa vướng gió sương, mưa nắng hơn nửa kiếp con người níu lại trong ốm đau, mỏi mệt.

Chiều qua, đương lúc dở tay làm việc giữa đồng, mây mù bỗng giăng đầy trời, kéo cơn mưa rào ập xuống vai mẹ. Tấm lưng hao gầy bao năm cõng nắng mưa đổ quỵ xuống, thâu đêm suốt sáng, mẹ mê man trong cơn sốt dài.

Tôi vén mấy sợi tóc mai ướt nhẹp mồ hôi vắt ngang đuôi mắt mẹ. Bỗng tôi khựng lại, những vết chân chim chằng chéo đan nhau nơi mắt mẹ chạm vào mấy đầu ngón tay tôi ram ráp, chạm cả vào tim tôi, tê tái.

Ngày còn lẫm chẫm, lúc bận việc đồng áng mẹ thường gửi tôi sang cho bà ngoại trông. Tính hiếu động hay bày trò nghịch phá, mỗi lần thấy bà lăm lăm cái roi mây định vút vào mông tôi khi thấy gốc na trong vườn bị xới tung, con Vện, con Mun “gâu” “meo” nhặng xị vì đuôi bị buộc chặt vào nhau bằng dây tơ hồng hay chị mái mơ gào lên quang quác ngoài ổ vì bất ngờ bị ném một viên đá vào mặt lúc đương ngủ trưa... Tôi rúm người lại, túm chặt lấy đầu roi, ngước đôi mắt long lanh ươn ướt lên nũng nịu nhìn bà. Những lúc đó, khóe môi mim mím như cố nén cười, bà vứt roi, ôm tôi vào lòng cười đưa đà:

“Cha bố mày, cái mắt sao mà tròn, mà trong, mà đen như hột nhãn giống mẹ mày ngày bé thế hả?”.

Năm lớp Tám, trường xác nhập lớp các khối, tôi vào lớp cô Na, bạn với mẹ từ thuở chăn trâu cắt cỏ. Tuổi hoa nắng vu vơ những xúc cảm ngây ngô. Thoảng có những khi, tôi chống cằm, nhìn ra khung cửa sổ, lá vàng lác đác rơi đầy đáy mắt trong veo, mơ màng. Những lúc ấy, cô Na thường khẽ bước lại gần, cốc nhẹ đầu tôi rồi bỗng thầm thì trong miệng:

“Chao ôi là ánh nhìn của mẹ nó khi xưa!”.

Vào cấp ba, một góc bưu điện xinh xinh được cất sát cái chợ chiều bé nhỏ. Tờ báo học trò mà lũ con gái mới lớn chúng tôi mê mệt cũng theo đó về với chốn quê bạt ngàn hương lúa này. Mê mải lật từng trang giấy thơm phức mới mượn được của cô bạn, tôi rối rít khen đôi mắt long lanh, to đùng vì đeo lens của một cô ca sĩ.

Bác Hạ, bác gái tôi ghé mắt nhìn sang rồi bĩu môi dài thườn thượt:

“Xách dép cũng không theo được mẹ mày ngày xưa! Sáng đẹp như ngọc, bao nhiêu trai tráng trong làng ngày ấy phải tương tư”

Tôi giãy nảy:

“Mắt mẹ cháu mà đẹp á?”

Bác thở dài:

“Trăm nắng nghìn mưa đổ lên đầu, nó đục, nó tối lại mất rồi!”

Tôi ngẩn người, tờ báo buông thõng trong tay.


maxresdefault-3053-1438908795.jpg


Hơn nửa kiếp người, mẹ tôi đi ngược gió bão, quật cường dang tay che chở anh em tôi.

Đôi mắt mẹ tôi!

Một chiều muộn ngày giáp hạt. Anh em tôi ôm bụng khóc rần đòi cơm. Mẹ mở nắp hũ gạo, quờ tay khua khoắng như khoắng vào cái miệng hố hun hút không biết đâu là đáy, là bờ. Lòng hũ tối đen, trống hoắc. Mắt mẹ u ám, rỗng tuênh toang.

Đôi mắt mẹ tôi!

Năm đó, rét hại kéo dài non tháng. Ôm đầu con trâu mềm oặt trong tay, mẹ thẫn thờ như kẻ ngây dại. Cơ nghiệp bao ngày chắt bóp, vay mượn của mẹ vừa quỵ xuống dưới sương muối phủ trắng trời. Gió thét gào quật rặng tre xơ xác in trong đáy mắt mẹ đờ đẫn, vô hồn.

Đôi mắt mẹ tôi!

Trong một đêm mưa phùn gió bấc. Tôi ôm bụng lăn lóc góc gi.ường mưa dột thâm cả chiếu. Quấn tôi trong chăn, bọc ngoài lớp áo mưa, mẹ đội gió đội mưa bế tôi gõ cửa nhà thầy thuốc. Môi mẹ tím tái, run bần bật, đuôi mắt giần giật, sũng ướt mưa rào.

Đôi mắt mẹ tôi!

Căn nhà liêu xiêu vun vút tiếng roi mây quật đều. Mẹ bặm môi quất từng nhát lên mông anh tôi ngày hôm đó. Xung quanh, sách vở vương vãi trên nền nhà, điểm 0, điểm 2 đỏ chói lòa trên ô giấy trắng. Anh khóc, mẹ bặm môi kìm nén. Chợt mẹ vứt roi, với bát khoai luộc, mẹ dúi vào tay anh, dặn ăn no hãy ngồi vào bàn học. Xách cuốc ra vườn xới lại luống đất để giâm dây khoai lang, tiếng nấc khô khốc vang lên từ cổ họng mẹ như ánh mắt ráo hoảnh mà xé giằng.

Đôi mắt mẹ tôi!

Một sáng tháng Tám trời trong vời vợi. Cầm trên tay tấm giấy gọi nhập học đóng dấu đỏ tươi, mẹ ôm chầm lấy anh tôi, khóe mắt nhăn nheo cong lên như vành trăng đầu tháng, đón đong đầy nắng thu...

Bỗng một tiếng thở hắt đứt quãng vang lên trong căn buồng im lặng, khẽ thôi nhưng đủ làm người ta phải giật mình. Tôi cúi đầu nhìn xuống. Từ khóe mắt mẹ, một hạt nước long lanh tràn ra thành dòng, chảy dài xuống thái dương rồi tan vào chân tóc bết sũng. Mẹ tôi khóc mê trong cơn ngủ chẳng lành. Chợt tôi nghe một tiếng lắng thật trong vang lên nơi lồng ngực, tưởng như giọt lệ mặn mòi ấy vừa men theo cuống tim rồi thấm ướt từng nhịp đập vội vã.

Hơn nửa kiếp người, mẹ tôi đi ngược gió bão, quật cường dang tay chở che anh em tôi. Chưa một lần đôi chân mẹ ngừng bước, chưa một lần đôi tay mẹ ngừng làm, chưa một lần miệng mẹ kêu than và cũng chưa một lần đôi mắt mẹ đổ lệ... Để rồi, ngay lúc này đây, trong những phút yếu đuối nhất của một đời lam lũ, kiên cường, cơn mưa rào ngày hôm qua đang quật vào lòng mẹ, gào thét đòi những giọt mặn mòi, chất chứa kia thôi chôn chặt, thôi giằng nén trong lòng. Tràn ra, tràn ra mà khóc đi cho thỏa. Tràn ra, rồi hạt tiếp hạt, giọt nối giọt, đẫm ướt, mặn nồng và thỏa thuê.

Chiều hanh hao nắng. Trong căn buồng im ắng, sáng tối tỏ mờ, tôi thấy một kiếp người đang trải dài ra trước mắt…

Theo VnExpress
 
×
Quay lại
Top Bottom