- Tham gia
- 28/10/2011
- Bài viết
- 994
Có những chuyện đáng lẽ đã đi vào quên lãng, tôi không muốn nhắc lại. Nhưng khi chôn nén trong tim lại làm tôi thổn thức. Mùa mưa này thật đẹp cảnh vật như vẫn còn in dấu chân chúng tôi. Chúng tôi gồm 4 người bạn chơi thân với nhau, tuổi mộng mơ học trò với những trò nghịch ngợm làm tâm hồn chúng tôi trong sáng như một trang giấy trắng. Nhưng khi trang giấy trắng ấy vướn bụi thì mãi mãi vẫn để lại một vết nhơ. Vâng, và có lẽ vì vậy mà chúng tôi không còn là bạn thân nữa và từ đây mỗi con người lại bước đi trên một con đường khác nhau. Sẻ gặp lại hay mãi mãi củng chỉ song song.
Khi tôi biết Ngọc yêu Duy và Duy củng yêu Ngọc trái tim tôi như tan nát. Khoảnh khắc ấy làm tôi cảm thấy trời đất như sụp đỗ. Tình cảm của tôi dành cho Duy từ rất lâu rồi, chỉ cần nhìn Duy cười tôi củng cảm thấy hạnh phúc. Nhưng điều đó sẻ mãi mãi nằm trong gòng nhật ký của tôi. Không biết Duy có đọc được những dòng nhật kí này không nhỉ? Nhưng tôi mong rằng sẻ không, vì tất cả đã qua rồi, con tàu định mệng gắng liền tôi và Duy vĩnh viễn đã chiềm vào đái đại dương. Tôi sẻ chôn chặt tim mình để không phải khóc. Người ta thường nói cố quên thì sẻ nhớ nên tôi thì cứ nhớ để mà quên. Nhưng không ai hiểu được ngoài đới tôi vẫn cười nhưng trái tim lại đang đau âm ỉ, nhìn thấy Ngọc và Duy tay trong tay tôi không thể nào bắt mình chiệu đựng được. Tôi chán ghét hai người họ, tôi không muốn thấy họ nhưng họ vẫn vô tâm đem khoe hạnh phúc trước mặt tôi. Tôi cảm thấy mình thất bại thê thảm, nếu bắt tôi phải quên Duy thì không nên để tôi ngày ngày đối mặt với Duy. Thế là tôi xin ba tôi cho chuyển trường, 3 đứa bạn của tôi hơi bất ngờ khi nghe tin này, và chỉ có bất ngờ thôi. Riêng Thủy lại như chị tôi khóc suốt ngày không muốn tôi đi. Tôi cảm động ôm lấy Thủy và cố gắng không khóc nhưng tôi lại cám thấy mặn nới khóe miệng không hiểu sao không khóc mà nước mắt vẫn rơi. Khi tôi lên xe theo mẹ rời khỏi trường, tôi mỉm cười với bản thân mình. Sẻ qua tất cả, tôi thì vẫn là tôi mặc dù con tim một lần bị tổn thương.
Tôi cầu chúc cho Ngọc và Duy vui vẻ, con đường tôi đi không có Duy hay nói đúng hơn tôi sẻ đi một mình. Liệu sẻ có ai cùng tôi đi ? Tôi không muốn nghĩ tới vì dù sao tôi cũng đã chọn cho mình một lối rẽ.
Khi tôi biết Ngọc yêu Duy và Duy củng yêu Ngọc trái tim tôi như tan nát. Khoảnh khắc ấy làm tôi cảm thấy trời đất như sụp đỗ. Tình cảm của tôi dành cho Duy từ rất lâu rồi, chỉ cần nhìn Duy cười tôi củng cảm thấy hạnh phúc. Nhưng điều đó sẻ mãi mãi nằm trong gòng nhật ký của tôi. Không biết Duy có đọc được những dòng nhật kí này không nhỉ? Nhưng tôi mong rằng sẻ không, vì tất cả đã qua rồi, con tàu định mệng gắng liền tôi và Duy vĩnh viễn đã chiềm vào đái đại dương. Tôi sẻ chôn chặt tim mình để không phải khóc. Người ta thường nói cố quên thì sẻ nhớ nên tôi thì cứ nhớ để mà quên. Nhưng không ai hiểu được ngoài đới tôi vẫn cười nhưng trái tim lại đang đau âm ỉ, nhìn thấy Ngọc và Duy tay trong tay tôi không thể nào bắt mình chiệu đựng được. Tôi chán ghét hai người họ, tôi không muốn thấy họ nhưng họ vẫn vô tâm đem khoe hạnh phúc trước mặt tôi. Tôi cảm thấy mình thất bại thê thảm, nếu bắt tôi phải quên Duy thì không nên để tôi ngày ngày đối mặt với Duy. Thế là tôi xin ba tôi cho chuyển trường, 3 đứa bạn của tôi hơi bất ngờ khi nghe tin này, và chỉ có bất ngờ thôi. Riêng Thủy lại như chị tôi khóc suốt ngày không muốn tôi đi. Tôi cảm động ôm lấy Thủy và cố gắng không khóc nhưng tôi lại cám thấy mặn nới khóe miệng không hiểu sao không khóc mà nước mắt vẫn rơi. Khi tôi lên xe theo mẹ rời khỏi trường, tôi mỉm cười với bản thân mình. Sẻ qua tất cả, tôi thì vẫn là tôi mặc dù con tim một lần bị tổn thương.
Tôi cầu chúc cho Ngọc và Duy vui vẻ, con đường tôi đi không có Duy hay nói đúng hơn tôi sẻ đi một mình. Liệu sẻ có ai cùng tôi đi ? Tôi không muốn nghĩ tới vì dù sao tôi cũng đã chọn cho mình một lối rẽ.
