- Tham gia
- 1/1/2012
- Bài viết
- 1.551
Tìm được bài thơ này rất hay, gửi tặng cho những người yêu thơ
không biết nhạc nền có hợp với bài thơ này không nữa
Con trai không có quyền được khóc
Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong
Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng
Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù là nước mắt của chia ly
Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì
Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn
Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn!
Là con trai sẽ không bao giờ khóc
Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc
Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa
Một thứ nước mưa có thêm chút muối
Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa
Là con trai phải luôn luôn sắt đá
Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng
Con trai chẳng biết đến chữ run
Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá!
Con trai tự coi mình là tất cả
Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai
Trái tim con trai đầy những vết chai
Coi nước mắt là điều gánh nặng
Con trai làm những gì con trai muốn
Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không
Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng
Nhưng con trai thì không có quyền được khóc
Sao con trai không có quyền được khóc?
Trẻ sinh ra cất tiếng khóc chào đời.
Dù là trai hay gái cũng thế thôi,
Mới lọt lòng là cất ngay tiếng khóc.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Nước mắt kia vốn chẳng của mình “nàng”.
Có nước mắt sao không rơi nước mắt?
Chuyện lạ đời, sao trái với tự nhiên?
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người cha nhìn ngắm đứa con thơ,
Ôi, bé bỏng trong đôi tay rộng mở!
Khóc lúc này là hạnh phúc, niềm vui.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người con phải xa mãi mẹ yêu,
Con thương mẹ nên con rơi nước mắt.
Là tình yêu, khóc chẳng đáng giấu vào.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Vì trái tim kia sắt đá, lạnh câm?
Không, trái tim luôn ấm dòng máu nồng
Hãy cứ khóc vì những điều đáng khóc
Và Đôi khi … thèm một mình mà khóc
Không cần ai an ủi, vỗ về
Cho nỗi buồn như là giọt nước
Lăn xuống má và trôi đi mãi.
Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình
Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại
Như là một nỗi tuổi thân…
Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa
Những va đập in lên màu mắt
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh
Ta cố giữ cho mình dù chỉ chút lòng tin
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho ta vịn
Chỉ tiếc rằng buổi chiều này… mình không còn khóc được.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Lệ chẳng rơi trên những phím dương trần
Một ngày ta chẳng còn là ta nữa
Gom lá một thời, thả rớt cả trời xuân.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Người có buồn bởi thay đổi trong ta
Như mùa đông không bao giờ đến nữa
Uh… Và ta sẽ chẳng khóc bao giờ.
Bất chợt một ngày em nhìn ta câm lặng
Em sẽ tin trong đáy mắt ta cười
Với những mất mát nhiều hơn thế nữa
Và cho dù… Ai đó bỏ cuộc chơi.
Ta không khóc như mùa đông không khóc
Có ai mang những nỗi nhớ một thời
Ta không khóc nghĩa là ta đã mất
Trái tim yêu dự cảm giữa đường đời…
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Lệ của người liệu có chảy hay thôi?…
▶️
không biết nhạc nền có hợp với bài thơ này không nữa
Con trai không có quyền được khóc
Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong
Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng
Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù là nước mắt của chia ly
Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì
Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn
Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn!
Là con trai sẽ không bao giờ khóc
Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc
Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa
Một thứ nước mưa có thêm chút muối
Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa
Là con trai phải luôn luôn sắt đá
Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng
Con trai chẳng biết đến chữ run
Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá!
Con trai tự coi mình là tất cả
Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai
Trái tim con trai đầy những vết chai
Coi nước mắt là điều gánh nặng
Con trai làm những gì con trai muốn
Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không
Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng
Nhưng con trai thì không có quyền được khóc
Sao con trai không có quyền được khóc?
Trẻ sinh ra cất tiếng khóc chào đời.
Dù là trai hay gái cũng thế thôi,
Mới lọt lòng là cất ngay tiếng khóc.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Nước mắt kia vốn chẳng của mình “nàng”.
Có nước mắt sao không rơi nước mắt?
Chuyện lạ đời, sao trái với tự nhiên?
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người cha nhìn ngắm đứa con thơ,
Ôi, bé bỏng trong đôi tay rộng mở!
Khóc lúc này là hạnh phúc, niềm vui.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người con phải xa mãi mẹ yêu,
Con thương mẹ nên con rơi nước mắt.
Là tình yêu, khóc chẳng đáng giấu vào.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Vì trái tim kia sắt đá, lạnh câm?
Không, trái tim luôn ấm dòng máu nồng
Hãy cứ khóc vì những điều đáng khóc
Và Đôi khi … thèm một mình mà khóc
Không cần ai an ủi, vỗ về
Cho nỗi buồn như là giọt nước
Lăn xuống má và trôi đi mãi.
Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình
Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại
Như là một nỗi tuổi thân…
Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa
Những va đập in lên màu mắt
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh
Ta cố giữ cho mình dù chỉ chút lòng tin
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho ta vịn
Chỉ tiếc rằng buổi chiều này… mình không còn khóc được.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Lệ chẳng rơi trên những phím dương trần
Một ngày ta chẳng còn là ta nữa
Gom lá một thời, thả rớt cả trời xuân.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Người có buồn bởi thay đổi trong ta
Như mùa đông không bao giờ đến nữa
Uh… Và ta sẽ chẳng khóc bao giờ.
Bất chợt một ngày em nhìn ta câm lặng
Em sẽ tin trong đáy mắt ta cười
Với những mất mát nhiều hơn thế nữa
Và cho dù… Ai đó bỏ cuộc chơi.
Ta không khóc như mùa đông không khóc
Có ai mang những nỗi nhớ một thời
Ta không khóc nghĩa là ta đã mất
Trái tim yêu dự cảm giữa đường đời…
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Lệ của người liệu có chảy hay thôi?…
▶️