- Tham gia
- 23/12/2011
- Bài viết
- 52
Một câu chuyện tình yêu giản dị nhưng ấm áp dành tặng những ngày đông lạnh giá…
1. Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau .
- Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?
- Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ?
- Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà.
Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cô thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thích người bạn trai cùng bàn. Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.
- Cậu biết không, cô ấy là…Minh đấy. Cô ấy thật xinh đúng không nào?Khi nhìn cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười của cô ấy như mang cả thế giới đến vậy.
Thật bất ngờ đó là người bạn thân của cô. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang, cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô , cô không xinh đẹp, cô rất trầm tư và cô không tự tin vào mình.
Cô đã khóc. Nhưng một ngày cô quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽ suốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cô quyết định giữ lại tình cảm thật sâu trong trái tim của mình, cô sẽ vun vén cho họ.
Anh rất thích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể về chuyện của hai người, cô lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấn cho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi valentine, mồng 8-3. Anh buồn, cô lại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cô là người giảng hòa, cô trở thành cầu nối giữa cho hai người ấy.
Nhưng không ai biết rằng mỗi khi cô phải nghe về họ, trái tim cô quặn thắt thế nào, tim cô thầm lặng khóc, có những lúc cô quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có ai biết rằng lúc ấy trái tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cô thấy ấm ức và tủi thân.
2. Năm tháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoc trong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cô và cô gái kia đều học trên Hà Nội, anh phải ở lại ôn thi lại. Cô trở thành sinh viên trường sư phạm, cô bạn kia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thương xuyên với anh cô vẫn là một cô bạn thân. Cô vẫn từng ngày từng ngày động viên và khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.
Một năm sau anh cũng thi đỗ vào một trường đại học nhưng anh lại học ngoài Hải Phòng. Khoảng cách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cô đã cố gắng để quên anh ,để cho trái tim cô đi tìm một chủ nhân khác.
Nhưng như người ta nói, “vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cô càng bảo mình phải quên anh đi, thì trái tim cô càng nhớ anh da diết hơn. Cô cố gắng không để không gọi hay nhắn tin cho anh. Cô đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cô ghi là “ Nhật kí viết riêng cho anh”. Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày cô viết đến trang cuối cùng của nó, cô ghi vào đó dòng chữ “ Mình sẽ cố gắng để quên cậu, cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vì mình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.
Cô bạn thân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cô có hỏi thăm về tình hình của anh nhưng cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :
- Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặc biệt cả…
- Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnh phúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.
Khi cô đang học năm cuối. Học kì hai cô đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờ đó là Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh học ở trung tâm thành phố. Cô biết điều đó, nên cô lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cô sợ mình biết đâu sẽ nói ra điều đó.
Không, không thể được, họ đều là bạn của mình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế, không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nói câu ch.uyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ? Không được, biết đâu mình nhìn nhầm. Ừ đúng, chắc là mình nhìn nhầm thôi…
Anh không biết cô đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Hà Nội. Nhưng thật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cô. Khi nhìn số điện thoại của anh, cô đã đắn đo, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghe lời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cô không nên làm thế. Nhưng cô cũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cô muốn biết giờ này anh thế nào, anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cô nhấc máy:
- A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ như thế này?
- Tớ và Minh vừa chia tay rồi…Cô ấy đã không còn yêu tớ nữa.
Cô bàng hoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùng điều này đã xảy ra rồi. Cô đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà cô đã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cô bắt gặp cô bạn của mình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ Hồ Tây. Cô tự trấn tĩnh mình, cô cố gắng để anh không biết lúc này cô đang thực sự rất bối rối.
- Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nào trong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra…
Đây là cơ hội cho cô, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cô sẽ có cơ hội đến bên anh. Không, không được, cô không cho phép mình làm thế, cô đã sai khi trót yêu anh, giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến dược với nhau, cô cũng sẽ không đến bên anh được. Cô phải đi thật xa anh.Cô muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cô sẽ ra đảo.
Cô gửi cho anh một bức thư trước khi đi “Tớ đã ra trường, tớ sẽ đi ra Trường Sa để dạy dỗ cho các em nhỏ ngoài đó, tớ sẽ trở thành một cô giáo yêu thương học trò của mình, tớ sẽ trở thành một giáo viên giỏi. Cậu ở lại học tập tốt nhé, chúc chàng kĩ sư máy tính tương lai sẽ có nhiều thành công. Tớ ra ngoài ấy chắc sẽ ít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thư cho tớ, địa chỉ là…”
Mỗi tháng cô gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cô cũng nhận lại từ anh một lá thư. Anh và cô không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đều đặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ. Có lần anh hỏi:
-Tại sao cậu không tìm một ai để yêu đi, bằng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai là sao vậy? Cậu kén quá đi, hay là để tớ giới thiệu cho mấy anh bạn đồng nghiệp của tớ nhé, đẹp trai lắm mà cũng giỏi nữa…
Cô viết thư hồi âm :
- Không không phải lo, tớ có người yêu rồi, anh ấy là đồng nghiệp của tớ ngoài đảo,tớ được mấy vị phụ huynh làm mối cho đấy, anh ấy khá tốt định giữ bí mật với cậu nhưng thôi, lần sau tớ sẽ kể về anh ấy nhiều hơn nhé…
Cô vẫn viết trong bức thư của mình về một người đàn ông nào đó mà cô tưởng tượng ra cho anh nghe, để anh thấy là cô rất hạnh phúc ở ngoài này. Cô cũng không hiểu mình làm thế có ý nghĩa gì khi trái tim cô vẫn nghĩ về anh nhiều như thế.
Trong những bức thư cô vẫn là một người bạn thân của anh, cô vẫn hỏi những câu về đất liền, vẫn kể những câu chuyện về đảo, về sóng, về biển và lũ học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Anh vẫn hỏi cô về sức khỏe, về công tác, về đảo về sóng… và kể những câu chuyện về đất liền.
Cũng đã ba năm kể từ ngày cô ra với đảo. Cô đã quen với nắng và gió đảo, cô đã thực sự yêu những đứa trê đen nhẻm ở cái nơi khắc nghiệt này. Những đứa trẻ làm cho cô thấy vơi đi biết bao nỗi niềm về đất liền, nhìn những đứa trò nhỏ thân yêu ngày ngày bi bô bên trang sách, cặm cụi nắn nót từng nét chữ sao cho thẳng hàng ngay lối.
Cô trở thành người thân của những đứa trò nhỏ và gia đình của chúng, cứ mỗi lần ngắm nhìn những gia đình nhỏ bé nơi sóng gió ấy cô thấy mình cũng đã cần một mái ấm riêng cho mình,nhưng, cô cần thời gian rất lâu nữa để có thể thật sự quên anh đi. Điều này thật khó, và cô chưa gặp được ai để có thể làm trái tim mình đập nhanh lên một lần nữa.
Anh có khỏe không? Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ đến cô hay không? Có những lúc vô tình cô bắt gặp một hình dáng ai như quen thuộc lắm, cô ngỡ là anh nhưng cô lại quay trở về ngay với hiện tại, đây là đảo, làm sao anh có thể ở đây được chứ, ánh mắt cô chợt chùng xuống,bỗng nước mắt cô trào ra và cô lại nhớ về anh.
Cô vẫn chờ những bức thư của anh dù đó chỉ là những dòng hỏi thăm đơn thuần, không có một lời yêu thương nào cả, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy những nét chữ của anh, những nét chữ gầy guộc thô cứng của anh… Cô vẫn mường tượng lại khuôn mặt anh, cái trán cao, đôi mắt sáng, cái cằm vuông, làn da trắng như con gái…
Nhưng điều mà cô trăn trở là đã ba năm mà cô chưa về thăm nhà một lần nào, nỗi nhớ nhà cứ đầy dần. Dịp sắp tới là Tết Nguyên Đán, cô dự định sẽ về thăm gia đình, chắc chắn bố mẹ rất nhớ cô.
- Mẹ ơi, ngày mai con rời đảo, chắc là sáng ngày kia là con về tới nhà mình thôi, mẹ, con sắp về rồi. Con nhớ bố mẹ quá!
Cô không hề nói cho anh biết cô sẽ về trong dịp Tết này, cô không muốn anh biết sự trở về của cô, hãy cứ để anh tin cô đang ở ngoài đảo xa xôi. Chuyến xe khách trở cô về với mẹ, đã ba năm nay cô không được ngủ bên mẹ, không được ôm ấp trong vòng tay của mẹ, ôi, cô mong thật nhanh thật nhanh được trở về mái ấm của mình.
Cô bước xuống bến xe khách, bễn xe ngày Tết đông đúc. Không khí Tết miền Bắc se se lạnh, cái rét ngọt của đã ba năm nay cô không được tận hưởng, bến xe ngày Tết đông đúc, cô đang cố gắng tìm ra anh trai vì anh nói sẽ ra đón cô về, cho cô khỏi đi xe ôm, cô loay hoay tìm chiếc điện thoại trong túi xách thì một tiếng nói cất lên, giọng nói này đã rất lâu cô chưa nghe thấy :
- Mình ra đón cậu thay cho anh Trung, tại sao về không nói cho mình biết ?
Cô sững sờ, cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh sao?
- Tại sao… tại sao… cậu.. biết…
- Biết là cậu về quê ăn Tết ấy à? Sao tớ lại không biết chứ? Vì tớ luôn biết những gì cậu làm. Tớ biết ngày cậu ra Hải phòng thực tập, tớ biết ngày cậu ra đảo để dạy học, tớ cũng biết số điện thoại của trường cậu dạy nhưng tớ không gọi, tớ sợ cậu sẽ không nghe, tớ cũng biết ngày cậu nhận danh hiệu giáo viên dạy giỏ và tớ biết ngày hôm nay cậu trở vềi. Mọi chuyện về cậu tớ đều biết .
- Tớ… tớ…cậu…
Cô không thể nói gì lúc này nữa, cô hoàn toàn không thể tin được là anh đã nghĩ về cô nhiều như vậy, ba năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô ư? Anh luôn biết cô đang làm gì, vậy anh có biết cô nghĩ gì hay không ? Ôi. Nếu như anh biết cô nghĩ gì trong suốt những năm qua thì…
- Cho đến lúc tớ nói lời chia tay với Minh thì tớ mới biết trước đây tớ đãchọn lầm người. Người động viên khi tớ thi trượt là cậu, người luôn khích lệ tớ khi tớ ôn thi lạiđại học là cậu, người lắng nghe tâm sự của tớ khi tớ buồn cũng là cậu, người có thể kiên nhẫn hàng giờ chỉ để nghĩ ra một câu nói hay giúp tớ nhẹ lòng khi xa nhà cũng chính là cậu. Cậu mới chính là người mà tớ cần. Người tớ yêu cũng chính là cậu! Ba năm nay tớ vẫn luôn dõi theo cậu, và chờ một ngày cậu quay về. Và cậu biết không, cậu đã sai khi viết dòng cuối cùng trong cuốn sổ đó, thực sự tớ đã biết tình cảm cậu giành cho tớ từ rất lâu rồi nhưng cũng như cậu,tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ. Và tớ tưởng rằng cậu đã yêu một ai khác.
Chết rồi. Cuốn nhật kí. Chắc chắn là chị gái cô đã đưa cho anh cuốn sổ đó. Anh đã đọc những gì cô viết, vậy thì, tất cả.. ôi… tất cả những suy nghĩ của cô về anh, lúc cô cười khi nhớ những kỉ niệm về anh, lúc cô khóc vì nhớ anh, anh đều biết hết sao? Cô chỉ biết đứng lặng im và nhìn anh.
- Dù không biết nói như thế này có quá muộn hay không nhưng tớ vẫn muốn nói rằng, anh lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô “ Anh yêu em”.
- Tớ…tớ…cậu…
Không để cô nói thêm gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh khóc và anh biết biết rằng ở phía bên kia nước mắt cô cũng đang rơi.
Đây chính là quà tặng mà thượng đế ban tặng cho cô sao? Đã 10 năm kể từ ngày cô chỉ là một cô bé học lớp 10, cho đến bây giờ cô mới nhận được trái ngọt từ cái cây mà cô đã vun trồng, trái ngọt từ những ngày đau khổ, bao giọt nước mắt cô rơi cho anh giờ đã được đáp lại. Hạnh phúc đã mỉm cười với cô, yêu thương đã trở về bên cô, trái tim yêu thương của cô đã được sưởi ấm, anh đã ở bên cô, rất gần, rất gần, điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thế đã là quá đủ, cô thực sự hạnh phúc. Một điều kì diệu từ cuộc sống.
Anh đã thì thầm vào tai cô những câu mà hình như cô nghe giống một bài thơ:
“Yêu em như giọt sương mai cần bến bờ là lá
Yêu em như mây kia cần gió để bay đi
Yêu em như hoa mặt trời cần nắng
Yêu em như mùa đông cần chút lửa để xua tan lạnh giá
Yêu em như mặt trời cần bình minh để thức dậy
Và yêu em như chuyến đò cần một bến bờ để được bình yên”
Cô nhất định sẽ sửa lại dòng cuối cùng trong cuốn nhật kí viết riêng cho anh. Câu cuối cùng ấy sẽ là “ Em sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời này, vì em yêu anh”.
Và có một điều kì diệu khác mà phải tới khi hai người kết hôn anh mới cho cô biết, đó là anh cũng có một cuốn nhật kí dành cho cô : Và đây là cuốn nhật kí ấy :
Ngày… tháng…năm…
Cho đến bây giờ thì mình thật sự nhận ra rằng mình yêu ai thật sự. Mình thật quá vô tâm khi để cô ấy yêu mình lâu như vậy mà mình không hề biết. Khi đọc những câu cô ấy viết cho mình trong cốn nhật kí ấy, mình đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt. Thật sự cô ấy đã khóc vì mình nhiều như thế sao ? Nếu như chị của cô ấy không đưa cuốn sổ này cho mình thì điều gì đến bao giờ mình mới hiểu hết tình yêu của cô ấy đây ? Tại sao ? Tại sao cậu không nói rằng cậu yêu mình ? Cậu thật là một cô bé ngốc nghếch mà…Cậu nghĩ rằng cậu không bằng Minh sao? Không đâu, cậu có những điều mà Minh không bao giờ có được, đó chính là sự trong sáng ,lòng bao dung và nhân hậu. Không bao giờ Minh có thể so sánh với cậu được.
Ngày…tháng… năm
Hôm nay mình nhận được thư từ đảo. Cô ấy nói rằng đã có người yêu ở ngoài đó. Thật sự như thế sao ? Thế là mình mất cô ấy thật rồi. Chính mình đã không nhận ra rồi khi mất đi mình mới bàng hoàng nhận ra là mình cũng đã yêu cô ấy nhiều biết chừng nào. Mình sẽ là một người bạn thân của cô ấy và cầu chúc cho cô ấy được hạnh phúc để bù đắp lỗi lầm của mình.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình ra đảo và tìm tới nơi cô ấy dạy học. Kể từ ngày gặp cô ấy ở đất liền cũng đã hai năm rồi. Mình đứng từ xa nhìn cô ấy đang vui đùa cùng lũ trẻ. Cô ấy gầy hơn trước, tóc cũng dài hơn nhưng hính như cô ấy đen hơn thì phải. Có lẽ là do khí hậu ngoài này…Mình thấy thương cô ấy thật nhiều…
Ngày…tháng…năm…
Cô ấy nói dối mình. Cô ấy chưa yêu ai ngoài đó cả. Mình biết điều đó khi hỏi những người dân ở đó. Tại sao? Tại sao cậu lại nói dối mình ? Hay bởi vì…
Ngày…tháng…năm…
Chị cậu cho mình biết rằng ngày mai cậu sẽ trở về, chắc là em cố tình không cho anh biết. Tớ hiểu. Cậu vẫn tin rằng tớ yêu một ai khác chứ không phải là cậu. Cô bé khờ khạo, cậu chưa thực sự hiểu về tớ rồi. Ngày mai, tớ sẽ nói cho cậu biết rằng người tớ yêu thực sự là ai, và sẽ không bao giờ cho cậu rời xa tớ nữa. Sẽ như vậy, không bao giờ tớ để mất cậu nữa…Ngày mai…Ngày mai sẽ đến…
Họ đã yêu nhau và đến với nhau như thế đấy bạn ạ. Tình yêu là một điều thiêng liêng, mà khi đã yêu thì ta chỉ biết nghĩ về người đó, bạn có đang yêu hay không, nếu bạn đang yêu ai đó thì đừng bao giờ giấu tình yêu của mình đi bạn nhé !
1. Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau .
- Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?
- Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ?
- Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà.
Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cô thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thích người bạn trai cùng bàn. Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.
- Cậu biết không, cô ấy là…Minh đấy. Cô ấy thật xinh đúng không nào?Khi nhìn cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười của cô ấy như mang cả thế giới đến vậy.
Thật bất ngờ đó là người bạn thân của cô. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang, cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô , cô không xinh đẹp, cô rất trầm tư và cô không tự tin vào mình.
Cô đã khóc. Nhưng một ngày cô quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽ suốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cô quyết định giữ lại tình cảm thật sâu trong trái tim của mình, cô sẽ vun vén cho họ.
Anh rất thích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể về chuyện của hai người, cô lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấn cho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi valentine, mồng 8-3. Anh buồn, cô lại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cô là người giảng hòa, cô trở thành cầu nối giữa cho hai người ấy.
Nhưng không ai biết rằng mỗi khi cô phải nghe về họ, trái tim cô quặn thắt thế nào, tim cô thầm lặng khóc, có những lúc cô quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có ai biết rằng lúc ấy trái tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cô thấy ấm ức và tủi thân.
2. Năm tháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoc trong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cô và cô gái kia đều học trên Hà Nội, anh phải ở lại ôn thi lại. Cô trở thành sinh viên trường sư phạm, cô bạn kia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thương xuyên với anh cô vẫn là một cô bạn thân. Cô vẫn từng ngày từng ngày động viên và khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.
Một năm sau anh cũng thi đỗ vào một trường đại học nhưng anh lại học ngoài Hải Phòng. Khoảng cách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cô đã cố gắng để quên anh ,để cho trái tim cô đi tìm một chủ nhân khác.
Nhưng như người ta nói, “vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cô càng bảo mình phải quên anh đi, thì trái tim cô càng nhớ anh da diết hơn. Cô cố gắng không để không gọi hay nhắn tin cho anh. Cô đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cô ghi là “ Nhật kí viết riêng cho anh”. Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày cô viết đến trang cuối cùng của nó, cô ghi vào đó dòng chữ “ Mình sẽ cố gắng để quên cậu, cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vì mình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.
Cô bạn thân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cô có hỏi thăm về tình hình của anh nhưng cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :
- Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặc biệt cả…
- Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnh phúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.
Khi cô đang học năm cuối. Học kì hai cô đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờ đó là Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh học ở trung tâm thành phố. Cô biết điều đó, nên cô lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cô sợ mình biết đâu sẽ nói ra điều đó.
Không, không thể được, họ đều là bạn của mình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế, không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nói câu ch.uyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ? Không được, biết đâu mình nhìn nhầm. Ừ đúng, chắc là mình nhìn nhầm thôi…
Anh không biết cô đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Hà Nội. Nhưng thật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cô. Khi nhìn số điện thoại của anh, cô đã đắn đo, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghe lời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cô không nên làm thế. Nhưng cô cũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cô muốn biết giờ này anh thế nào, anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cô nhấc máy:
- A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ như thế này?
- Tớ và Minh vừa chia tay rồi…Cô ấy đã không còn yêu tớ nữa.
Cô bàng hoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùng điều này đã xảy ra rồi. Cô đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà cô đã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cô bắt gặp cô bạn của mình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ Hồ Tây. Cô tự trấn tĩnh mình, cô cố gắng để anh không biết lúc này cô đang thực sự rất bối rối.
- Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nào trong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra…
Đây là cơ hội cho cô, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cô sẽ có cơ hội đến bên anh. Không, không được, cô không cho phép mình làm thế, cô đã sai khi trót yêu anh, giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến dược với nhau, cô cũng sẽ không đến bên anh được. Cô phải đi thật xa anh.Cô muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cô sẽ ra đảo.
Cô gửi cho anh một bức thư trước khi đi “Tớ đã ra trường, tớ sẽ đi ra Trường Sa để dạy dỗ cho các em nhỏ ngoài đó, tớ sẽ trở thành một cô giáo yêu thương học trò của mình, tớ sẽ trở thành một giáo viên giỏi. Cậu ở lại học tập tốt nhé, chúc chàng kĩ sư máy tính tương lai sẽ có nhiều thành công. Tớ ra ngoài ấy chắc sẽ ít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thư cho tớ, địa chỉ là…”
Mỗi tháng cô gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cô cũng nhận lại từ anh một lá thư. Anh và cô không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đều đặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ. Có lần anh hỏi:
-Tại sao cậu không tìm một ai để yêu đi, bằng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai là sao vậy? Cậu kén quá đi, hay là để tớ giới thiệu cho mấy anh bạn đồng nghiệp của tớ nhé, đẹp trai lắm mà cũng giỏi nữa…
Cô viết thư hồi âm :
- Không không phải lo, tớ có người yêu rồi, anh ấy là đồng nghiệp của tớ ngoài đảo,tớ được mấy vị phụ huynh làm mối cho đấy, anh ấy khá tốt định giữ bí mật với cậu nhưng thôi, lần sau tớ sẽ kể về anh ấy nhiều hơn nhé…
Cô vẫn viết trong bức thư của mình về một người đàn ông nào đó mà cô tưởng tượng ra cho anh nghe, để anh thấy là cô rất hạnh phúc ở ngoài này. Cô cũng không hiểu mình làm thế có ý nghĩa gì khi trái tim cô vẫn nghĩ về anh nhiều như thế.
Trong những bức thư cô vẫn là một người bạn thân của anh, cô vẫn hỏi những câu về đất liền, vẫn kể những câu chuyện về đảo, về sóng, về biển và lũ học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Anh vẫn hỏi cô về sức khỏe, về công tác, về đảo về sóng… và kể những câu chuyện về đất liền.
Cũng đã ba năm kể từ ngày cô ra với đảo. Cô đã quen với nắng và gió đảo, cô đã thực sự yêu những đứa trê đen nhẻm ở cái nơi khắc nghiệt này. Những đứa trẻ làm cho cô thấy vơi đi biết bao nỗi niềm về đất liền, nhìn những đứa trò nhỏ thân yêu ngày ngày bi bô bên trang sách, cặm cụi nắn nót từng nét chữ sao cho thẳng hàng ngay lối.
Cô trở thành người thân của những đứa trò nhỏ và gia đình của chúng, cứ mỗi lần ngắm nhìn những gia đình nhỏ bé nơi sóng gió ấy cô thấy mình cũng đã cần một mái ấm riêng cho mình,nhưng, cô cần thời gian rất lâu nữa để có thể thật sự quên anh đi. Điều này thật khó, và cô chưa gặp được ai để có thể làm trái tim mình đập nhanh lên một lần nữa.
Anh có khỏe không? Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ đến cô hay không? Có những lúc vô tình cô bắt gặp một hình dáng ai như quen thuộc lắm, cô ngỡ là anh nhưng cô lại quay trở về ngay với hiện tại, đây là đảo, làm sao anh có thể ở đây được chứ, ánh mắt cô chợt chùng xuống,bỗng nước mắt cô trào ra và cô lại nhớ về anh.
Cô vẫn chờ những bức thư của anh dù đó chỉ là những dòng hỏi thăm đơn thuần, không có một lời yêu thương nào cả, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy những nét chữ của anh, những nét chữ gầy guộc thô cứng của anh… Cô vẫn mường tượng lại khuôn mặt anh, cái trán cao, đôi mắt sáng, cái cằm vuông, làn da trắng như con gái…
Nhưng điều mà cô trăn trở là đã ba năm mà cô chưa về thăm nhà một lần nào, nỗi nhớ nhà cứ đầy dần. Dịp sắp tới là Tết Nguyên Đán, cô dự định sẽ về thăm gia đình, chắc chắn bố mẹ rất nhớ cô.
- Mẹ ơi, ngày mai con rời đảo, chắc là sáng ngày kia là con về tới nhà mình thôi, mẹ, con sắp về rồi. Con nhớ bố mẹ quá!
Cô không hề nói cho anh biết cô sẽ về trong dịp Tết này, cô không muốn anh biết sự trở về của cô, hãy cứ để anh tin cô đang ở ngoài đảo xa xôi. Chuyến xe khách trở cô về với mẹ, đã ba năm nay cô không được ngủ bên mẹ, không được ôm ấp trong vòng tay của mẹ, ôi, cô mong thật nhanh thật nhanh được trở về mái ấm của mình.
Cô bước xuống bến xe khách, bễn xe ngày Tết đông đúc. Không khí Tết miền Bắc se se lạnh, cái rét ngọt của đã ba năm nay cô không được tận hưởng, bến xe ngày Tết đông đúc, cô đang cố gắng tìm ra anh trai vì anh nói sẽ ra đón cô về, cho cô khỏi đi xe ôm, cô loay hoay tìm chiếc điện thoại trong túi xách thì một tiếng nói cất lên, giọng nói này đã rất lâu cô chưa nghe thấy :
- Mình ra đón cậu thay cho anh Trung, tại sao về không nói cho mình biết ?
Cô sững sờ, cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh sao?
- Tại sao… tại sao… cậu.. biết…
- Biết là cậu về quê ăn Tết ấy à? Sao tớ lại không biết chứ? Vì tớ luôn biết những gì cậu làm. Tớ biết ngày cậu ra Hải phòng thực tập, tớ biết ngày cậu ra đảo để dạy học, tớ cũng biết số điện thoại của trường cậu dạy nhưng tớ không gọi, tớ sợ cậu sẽ không nghe, tớ cũng biết ngày cậu nhận danh hiệu giáo viên dạy giỏ và tớ biết ngày hôm nay cậu trở vềi. Mọi chuyện về cậu tớ đều biết .
- Tớ… tớ…cậu…
Cô không thể nói gì lúc này nữa, cô hoàn toàn không thể tin được là anh đã nghĩ về cô nhiều như vậy, ba năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô ư? Anh luôn biết cô đang làm gì, vậy anh có biết cô nghĩ gì hay không ? Ôi. Nếu như anh biết cô nghĩ gì trong suốt những năm qua thì…
- Cho đến lúc tớ nói lời chia tay với Minh thì tớ mới biết trước đây tớ đãchọn lầm người. Người động viên khi tớ thi trượt là cậu, người luôn khích lệ tớ khi tớ ôn thi lạiđại học là cậu, người lắng nghe tâm sự của tớ khi tớ buồn cũng là cậu, người có thể kiên nhẫn hàng giờ chỉ để nghĩ ra một câu nói hay giúp tớ nhẹ lòng khi xa nhà cũng chính là cậu. Cậu mới chính là người mà tớ cần. Người tớ yêu cũng chính là cậu! Ba năm nay tớ vẫn luôn dõi theo cậu, và chờ một ngày cậu quay về. Và cậu biết không, cậu đã sai khi viết dòng cuối cùng trong cuốn sổ đó, thực sự tớ đã biết tình cảm cậu giành cho tớ từ rất lâu rồi nhưng cũng như cậu,tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ. Và tớ tưởng rằng cậu đã yêu một ai khác.
Chết rồi. Cuốn nhật kí. Chắc chắn là chị gái cô đã đưa cho anh cuốn sổ đó. Anh đã đọc những gì cô viết, vậy thì, tất cả.. ôi… tất cả những suy nghĩ của cô về anh, lúc cô cười khi nhớ những kỉ niệm về anh, lúc cô khóc vì nhớ anh, anh đều biết hết sao? Cô chỉ biết đứng lặng im và nhìn anh.
- Dù không biết nói như thế này có quá muộn hay không nhưng tớ vẫn muốn nói rằng, anh lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô “ Anh yêu em”.
- Tớ…tớ…cậu…
Không để cô nói thêm gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh khóc và anh biết biết rằng ở phía bên kia nước mắt cô cũng đang rơi.
Đây chính là quà tặng mà thượng đế ban tặng cho cô sao? Đã 10 năm kể từ ngày cô chỉ là một cô bé học lớp 10, cho đến bây giờ cô mới nhận được trái ngọt từ cái cây mà cô đã vun trồng, trái ngọt từ những ngày đau khổ, bao giọt nước mắt cô rơi cho anh giờ đã được đáp lại. Hạnh phúc đã mỉm cười với cô, yêu thương đã trở về bên cô, trái tim yêu thương của cô đã được sưởi ấm, anh đã ở bên cô, rất gần, rất gần, điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thế đã là quá đủ, cô thực sự hạnh phúc. Một điều kì diệu từ cuộc sống.
Anh đã thì thầm vào tai cô những câu mà hình như cô nghe giống một bài thơ:
“Yêu em như giọt sương mai cần bến bờ là lá
Yêu em như mây kia cần gió để bay đi
Yêu em như hoa mặt trời cần nắng
Yêu em như mùa đông cần chút lửa để xua tan lạnh giá
Yêu em như mặt trời cần bình minh để thức dậy
Và yêu em như chuyến đò cần một bến bờ để được bình yên”
Cô nhất định sẽ sửa lại dòng cuối cùng trong cuốn nhật kí viết riêng cho anh. Câu cuối cùng ấy sẽ là “ Em sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời này, vì em yêu anh”.
Và có một điều kì diệu khác mà phải tới khi hai người kết hôn anh mới cho cô biết, đó là anh cũng có một cuốn nhật kí dành cho cô : Và đây là cuốn nhật kí ấy :
Ngày… tháng…năm…
Cho đến bây giờ thì mình thật sự nhận ra rằng mình yêu ai thật sự. Mình thật quá vô tâm khi để cô ấy yêu mình lâu như vậy mà mình không hề biết. Khi đọc những câu cô ấy viết cho mình trong cốn nhật kí ấy, mình đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt. Thật sự cô ấy đã khóc vì mình nhiều như thế sao ? Nếu như chị của cô ấy không đưa cuốn sổ này cho mình thì điều gì đến bao giờ mình mới hiểu hết tình yêu của cô ấy đây ? Tại sao ? Tại sao cậu không nói rằng cậu yêu mình ? Cậu thật là một cô bé ngốc nghếch mà…Cậu nghĩ rằng cậu không bằng Minh sao? Không đâu, cậu có những điều mà Minh không bao giờ có được, đó chính là sự trong sáng ,lòng bao dung và nhân hậu. Không bao giờ Minh có thể so sánh với cậu được.
Ngày…tháng… năm
Hôm nay mình nhận được thư từ đảo. Cô ấy nói rằng đã có người yêu ở ngoài đó. Thật sự như thế sao ? Thế là mình mất cô ấy thật rồi. Chính mình đã không nhận ra rồi khi mất đi mình mới bàng hoàng nhận ra là mình cũng đã yêu cô ấy nhiều biết chừng nào. Mình sẽ là một người bạn thân của cô ấy và cầu chúc cho cô ấy được hạnh phúc để bù đắp lỗi lầm của mình.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình ra đảo và tìm tới nơi cô ấy dạy học. Kể từ ngày gặp cô ấy ở đất liền cũng đã hai năm rồi. Mình đứng từ xa nhìn cô ấy đang vui đùa cùng lũ trẻ. Cô ấy gầy hơn trước, tóc cũng dài hơn nhưng hính như cô ấy đen hơn thì phải. Có lẽ là do khí hậu ngoài này…Mình thấy thương cô ấy thật nhiều…
Ngày…tháng…năm…
Cô ấy nói dối mình. Cô ấy chưa yêu ai ngoài đó cả. Mình biết điều đó khi hỏi những người dân ở đó. Tại sao? Tại sao cậu lại nói dối mình ? Hay bởi vì…
Ngày…tháng…năm…
Chị cậu cho mình biết rằng ngày mai cậu sẽ trở về, chắc là em cố tình không cho anh biết. Tớ hiểu. Cậu vẫn tin rằng tớ yêu một ai khác chứ không phải là cậu. Cô bé khờ khạo, cậu chưa thực sự hiểu về tớ rồi. Ngày mai, tớ sẽ nói cho cậu biết rằng người tớ yêu thực sự là ai, và sẽ không bao giờ cho cậu rời xa tớ nữa. Sẽ như vậy, không bao giờ tớ để mất cậu nữa…Ngày mai…Ngày mai sẽ đến…
Họ đã yêu nhau và đến với nhau như thế đấy bạn ạ. Tình yêu là một điều thiêng liêng, mà khi đã yêu thì ta chỉ biết nghĩ về người đó, bạn có đang yêu hay không, nếu bạn đang yêu ai đó thì đừng bao giờ giấu tình yêu của mình đi bạn nhé !