Trong bóng đêm của thành phố Bắc Kinh, những bóng dáng lặng lẽ chìm vào ánh đèn dịu dàng của nhà hàng xa hoa Hỷ Lâm Môn. Ngay tại tầng cao nhất, phòng VIP đang mở ra một cuộc hội thoại bí mật giữa Ôn Triệu Luân và Tiền Hoành Đức.
Bên trong phòng, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng rót rượu và ánh đèn mờ ảo tạo ra một không gian dễ thấy nhưng khó lường.
Ôn Triệu Luân, trùm băng đảng khét tiếng ở Tiêm Sa Chủy - Hong Kong. Thân hình cao to, vạm vỡ với bộ da nâu rám nắng, mang theo một vẻ đáng sợ từ sự lạnh lùng trong ánh mắt sắc bén. Chiếc áo vest đen ôm sát cơ thể cho thấy từng đường nét cơ bắp của hắn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ kim cương đắt giá. Dưới mái tóc đen, một vết sẹo dài ngang trán, kỷ niệm từ một trận tử chiến với kẻ thù trong quá khứ.
Ôn Triệu Luân giọng ồm ồm hỏi: "Ông Tiền, kế hoạch của chúng ta đang diễn ra tốt phải không?"
Tiền Hoành Đức gật đầu nhẹ: "Đúng vậy, nhưng chúng ta cần cẩn trọng hơn nữa."
Tiền Hoành Đức hiện đang giữ chức vụ kép: Bí thư Quận ủy và Chủ tịch Chính phủ nhân dân quận Đông Thành, Bắc Kinh. Nôm na, với tư cách Bí thư Quận ủy Đông Thành, Tiền Hoành Đức là người đứng đầu Đảng bộ quận và chịu trách nhiệm về công tác lãnh đạo. Còn với tư cách Chủ tịch Chính phủ nhân dân quận Đông Thành, ông Tiền là người đứng đầu chính quyền nhân dân quận, chịu trách nhiệm điều hành mọi hoạt động hành chính và thực thi quyền lực nhà nước tại địa phương.
Chưa kịp trao đổi thêm, bên ngoài cửa phòng VIP, Tô Thiên Thanh, nữ phục vụ xinh đẹp với bộ đồng phục gọn gàng, đang nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn dài ngoài phòng VIP.
Theo yêu cầu của quản lý nhà hàng, tất cả nhân viên phục vụ phòng VIP không được phép nhìn vào trong, chỉ để đồ ăn ở chiếc bàn đặt phía ngoài rồi rời khỏi.
Thuộc hạ của Ôn Triệu Luân đang mở cửa vào trong, Tô Thiên Thanh vô tình nhìn qua kẽ hở cửa, ánh mắt của cô dừng lại một chút trước khi nhanh chóng rời đi, đủ để cô cảm nhận được không khí căng thẳng đáng sợ từ bên trong, cả người nổi da gà.
Nhận biết được sự cố này, Tiền Hoành Đức bất mãn nhìn thuộc hạ đắc lực Bạch Điền: "Sơ suất nhỏ cũng có thể trở thành rủi ro. Hãy xử lý gọn gàng."
Ôn Triệu Luân máu lạnh cũng phải lên tiếng: "Liệu có cần thiết không?"
Tiền Hoành Đức ánh mắt lạnh tanh: "Chúng ta không thể để có bất kỳ sơ hở nào."
Tô Thiên Thanh không hề biết mình đã trở thành mục tiêu cần bị loại bỏ của Tiền Hoành Đức. Cô tiếp tục công việc mong chờ tới ngày lĩnh lương, không hay biết cơn bão đang đến gần.
Sau khi ra lệnh giết Tô Thiên Thanh, Tiền Hoành Đức tiếp tục bàn công việc và tỉ mỉ sắp xếp lại các tài liệu.
Ôn Triệu Luân nói, giọng đầy sự chắc chắn: "Ông Tiền, 6-4 là công bằng. Tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường nếu có vấn đề. Tôi và ông đều biết, số hàng cần được bảo vệ nghiêm ngặt khi vận chuyển."
Tiền Hoành Đức nhìn Ôn Triệu Luân một cách đầy thách thức: "Tôi muốn đề nghị 5-5 và cùng nhau chia rủi ro. Đó là mức giá mà tôi có thể chấp nhận."
Bắc Kinh là địa bàn của Tiền Hoành Đức, hà cớ gì hắn phải chịu thiệt thòi để Ôn Triệu Luân đảm bảo ngay trong lãnh địa của mình.
Không khí trở nên nặng nề, hai bên im lặng, ánh mắt dò xét nhìn nhau. Ôn Triệu Luân cuối cùng thở dài, giọng kiên định: "Chúng ta sẽ xem, ông Tiền. Thị trường này đủ lớn cho cả hai."
Tiền Hoành Đức gật đầu, giọng trầm thấp: "Cứ vậy đi."
Thương vụ bất thành.
Trước khi Ôn Triệu Luân rời đi, ông nhìn về phía cửa phòng, nơi Tô Thiên Thanh từng đứng. Cô nhân viên phục vụ thoáng nhìn vừa chạc tuổi con gái ông. Một cảm giác lạ kỳ chạm vào lòng - một chút hối hận khi không ngăn cản Tiền Hoành Đức sát hại Tô Thiên Thanh? Hay chỉ là sự thất vọng vì một thương vụ không thành?
Nhưng, cuộc sống ở thế giới ngầm không cho phép bất cứ sự yếu đuối nào. Ôn Triệu Luân và Tiền Hoành Đức đều biết rằng, trên con đường họ đã chọn, không có chỗ cho lòng nhân ái.
__
Phòng khách sạn của Ôn Triệu Luân tràn ngập ánh sáng vàng nhẹ ấm cúng, từ cửa sổ lớn có thể thấy toàn bộ quang cảnh thành phố Bắc Kinh về đêm. Cảnh vật bên ngoài tráng lệ nhưng không làm giảm đi sự căng thẳng trong gian phòng.
Ôn Triệu Luân ngồi trên chiếc ghế da màu đen, cầm điện thoại và nhấn vài phím.
Khi điện thoại vang lên tiết tấu điệu nhạc chờ, Ôn Triệu Luân ngả người ra sau, đôi mắt đen láy dường như đang suy tính một kế hoạch.
Giọng Dương Bá Thành vang lên, đậm chất Hong Kong, nhanh nhẹn và dứt khoát.
Giọng nói của Ôn Triệu Luân mang một chút bí hiểm: "Thành à, anh có việc cần nhờ cậu thực hiện ngay."
Dương Bá Thành giọng điềm đạm và đầy sự tôn trọng đáp: "Vâng đại ca, em sẵn sàng nhận lệnh!"
Ánh sáng từ ánh đèn trên cửa sổ khách sạn làm nổi bật vẻ sắc lạnh trên khuôn mặt hắn: "Tạm thời ngưng cung cấp hàng cho các quán bar của Tiền Hoành Đức ở ngoài thành, giữ nguyên hàng cung cấp cho hắn ở Bắc Kinh. Anh muốn xem hắn xoay xở ra sao khi bị cắt nguồn hàng nhỏ."
Dương Bá Thành dù qua điện thoại, cũng cảm nhận được giọng điệu chắc chắn của Ôn Triệu Luân. Giọng nói của cậu giờ đây có chút e dè: "Vâng, em hiểu rồi. Sẽ ngưng ngay việc giao hàng cho bọn chúng."
Tiền Hoành Đức sẽ tức giận, Dương Bá Thành lo cho sự an nguy của đại ca nhưng không dám lên tiếng chống lệnh. Chỉ âm thầm tăng cường bảo vệ sự an toàn cho Ôn Triệu Luân.
Ôn Triệu Luân giọng nói trở nên sắc bén: "Đúng vậy. Còn nữa, cậu dò xét xem Tiền Hoành Đức có tìm nguồn hàng mới ở đâu không. Ai dám liên kết với hắn thì báo lại cho anh."
Dương Bá Thành: "Em sẽ cho người bám sát từng động tĩnh của chúng. Đảm bảo sẽ có thông tin chính xác về việc làm ăn bên đó."
Ôn Triệu Luân trong lòng đầy niềm tin cậy: "Anh tin tưởng cậu. Hãy thực hiện thật kỹ lưỡng."
Kết thúc cuộc gọi, Ôn Triệu Luân đặt điện thoại xuống, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn ta biết rằng, chắc chắn sẽ có những biến động trong thời gian tới. Nhưng hắn tự tin, với bản thân và những người xung quanh, mọi thách thức đều có thể vượt qua.
__
Thanh tra Lý Bằng là một người luôn giữ lời hứa, niềm đam mê mãnh liệt với công việc điều tra phá án, đặc biệt là những vụ án mạng bị trì trệ vì thiếu bằng chứng của thường dân, những người hầu như chẳng ai quan tâm đến.
Bầu trời trên sông Liên Hoa u ám, nước sông dường như cũng lạnh theo cái lạnh của tội ác. Gió thổi qua làm dập dờn sóng nhẹ, chở theo những âm thanh vang dội cô độc và tuyệt vọng.
Xác của Tô Thiên Thanh được tìm thấy ở bờ sông Liên Hoa, bị chặt ra thành từng mảnh, đựng trong một túi rác chứa nhiều rác thải. Trước đó đội ngũ pháp y đã xác định đây là thiếu nữ mất tích ở Bắc Kinh - Tô Thiên Thanh.
Công tác điều tra được giao cho Lý Bằng, anh đang có mặt tại hiện trường điều tra thêm chứng cứ.
Một người cảnh sát địa phương tiếp cận Lý Bằng, nét mặt ảm đạm: "Thanh tra Lý, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng nhưng chưa tìm được dấu vết nào ở hiện trường."
Lý Bằng khẽ gật đầu, đôi mắt sắc lạnh, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm: "Chúng ta cần tìm kiếm thật kỹ càng. Mọi chi tiết, dù nhỏ nhất, cũng có thể là manh mối quan trọng."
Người cảnh sát địa phương gật gù: "Chúng tôi sẽ hỗ trợ thanh tra hết mình."
Lý Bằng cảm ơn viên cảnh sát, sau đó mở cuốn sổ ghi chú của mình, nhắm mắt và thở dài, cố gắng tập trung suy nghĩ: "Phải tìm ra hung thủ, không chỉ vì nạn nhân mà còn vì những người vô tội khác."
Thanh tra Lý Bằng tỏ ra vô cùng khó khăn trong việc điều tra cái chết của Tô Thiên Thanh. Anh nhận thấy có sự che giấu, cản trở rõ ràng từ phía cấp trên.
Lý Bằng nhíu mày, ánh mắt trầm tư quét qua những ghi chú trên tay. Anh chỉ có thể đoán, hung thủ thật sự là người có quyền lực và giàu có, hắn đã mua chuộc nhiều cán bộ cao cấp trong cục. Chính vì thế, trưởng phòng mới giao vụ án cho anh - một cảnh sát trẻ mới ra trường, thiếu kinh nghiệm nhưng đầy nhiệt huyết.
Lý Bằng nhắm mắt lại, dựa vào số manh mối ít ỏi, trong đầu anh hiện lên những cái tên anh cho rằng đã nhúng tay vào vụ án này. "Lần cuối cùng Tô Thiên Thanh xuất hiện rốt cuộc là ở đâu? Mấy người ở Hỷ Lâm Môn cho lời khai giả? Hay đội pháp y đã đánh lạc hướng?" Lý Bằng suy ngẫm với tâm trạng phức tạp.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, sự kiên nhẫn và quyết tâm toát lên từ đường nét trên khuôn mặt Lý Bằng. Anh nhớ lại những lời khuyên từ những người thầy cũ, những giá trị mà anh học được từ họ. Anh sẽ không bao giờ cho phép quyền lực và vật chất che mờ công lý.
__
Trong căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô, Tiền Hoành Đức đứng bên cạnh bàn, phía trước là bàn tiệc đầy món ăn được bày trí phong phú và các loại đồ uống. Hắn bỏ vào miệng một miếng thịt bò mềm mịn, dưới ánh đèn vàng ấm cúng, ánh mắt hắn lạnh băng nhìn về phía Vương Hiểu Minh, người đang đứng đối diện.
Vương Hiểu Minh, cục trưởng cảnh sát thành phố Bắc Kinh, năm nay đã bước vào tuổi tứ tuần, thế nhưng phong cách thời trang lẫn ngoại hình đều thể hiện sự lịch lãm, nét mặt thị uy. Hắn ngẩng đầu, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sáng tỏ nhưng cẩn trọng quan sát mọi biểu cảm của Tiền Hoành Đức.
Tiền Hoành Đức gương mặt hiện lên vẻ bực dọc, giọng điệu áp lực: "Tên thanh tra trẻ tuổi kia, Lý Bằng, vẫn chưa từ bỏ à? Sao ông không sắp đặt để kết thúc vụ việc nhanh chóng đi?"
Vương Hiểu Minh gắp mận đỏ định bỏ vào miệng, nghe Tiền Hoành Đức hỏi liền đặt lại xuống đĩa. Hắn cố gắng giữ vẻ kính trọng:
"Xin lỗi ông Tiền, chúng tôi đang cố gắng làm mọi cách để xử lý vụ án. Nhưng thanh tra Lý có vẻ quyết tâm lắm..."
Tiền Hoành Đức đưa chai rượu vang đỏ lên và đổ cho mình một ly. Miệng hắn co rúm, chất lỏng màu đỏ quý giá lắng trong ly như máu trong suốt.
"Tôi không cần biết ông dùng cách nào, nhưng phải kết thúc ngay trước khi nó trở nên rắc rối."
Vương Hiểu Minh cúi đầu, thể hiện sự phục tùng. Ánh mắt hắn lướt nhanh qua bức tranh treo tường, lộ lên chút bất an. Hắn gật đầu, cố giữ vẻ tự tin trong tiếng nói.
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết vụ án một cách nhanh chóng và không để bất kỳ rắc rối nào xảy ra."
Vương Hiểu Minh tỏ ra bình ổn, nhưng trong lòng, hắn ta biết rằng cuộc chiến với thanh tra Lý Bằng không hề dễ dàng, cảm giác lo sợ bắt đầu len lỏi trong lồng ngực.
Lý Bằng là con trai của Lý Hân Đình - quan chức cấp cao của tòa án Bắc Kinh. Ban đầu giao vụ án cho Lý Bằng, Vương Hiểu Minh muốn thử xem anh ở phe của công lý hay phe "kim lực" giống bà Lý. Xem ra, Lý Bằng mới tốt nghiệp nên còn nhiệt huyết, điều tra cặn kẽ, bảo vệ công lý.
__
Văn phòng của Tiền Hoành Đức nằm ở Trụ sở Ủy ban Nhân dân quận Đông Thành. Không gian văn phòng rộng lớn và được trang trí một cách tinh xảo, thể hiện sự uy quyền và quyền lực của một Bí Thư Thành Ủy. Tường đậm màu gỗ cẩm thạch kết hợp với những bức tranh nghệ thuật tinh tế.
Cửa sổ lớn mở ra toàn cảnh bên ngoài, từ đó có thể thấy những ngọn tháp chọc trời mọc lên san sát, chứng minh sức mạnh kinh tế và văn hóa của đất nước đang phát triển mạnh mẽ.
Ở chính giữa văn phòng, trên chiếc bàn làm việc lớn, đặt một bức ảnh gia đình hắn và nhiều tượng nhỏ bằng vàng, đồng, các thành tích cống hiến mà hắn đạt được suốt thời gian ngồi trên chiếc ghế quyền lực. Phía sau là một chiếc ghế xoay da cao cấp dành cho Tiền Hoành Đức, đối diện là bộ ghế sofa dài cho khách.
Mặc dù không gian văn phòng đẹp đẽ và tạo ra một cảm giác an yên, tâm trạng của Tiền Hoành Đức hiện tại lại không thể yên bình.
Âu Dương Lâm vừa được thăng chức, từ Thâm Quyến chuyển đến Bắc Kinh. Vốn xuất thân từ gia tộc Âu Dương quyền quý, Âu Dương Lâm đang dần mở rộng quyền lực sang các thành phố lớn, khiến Tiền Hoành Đức cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt hắn nhìn ra khung cửa sổ, trái tim đập nhanh và nét mặt trầm tư. Những bản kế hoạch, chiến lược và tính toán được xây dựng trong đầu hắn, như một ván cờ phức tạp mà mỗi nước đi đều có thể quyết định kết quả sống còn.
Khi Tiền Hoành Đức ra lệnh cho thuộc hạ điều tra và đề phòng Âu Dương Lâm, giọng điệu hắn đầy quyết tâm và kiên định, thể hiện sự quyết tâm không để gia tộc Âu Dương lấn át. Cuộc tranh giành quyền lực tại Bắc Kinh giữa hai gia tộc sắp bắt đầu.
__
Phòng làm việc của Vương Lực Hoành ở một tòa nhà cao ốc giữa trung tâm thành phố, tại khu vực dành cho giới thượng lưu. Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, với những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, các đồ vật trang trí bằng đồng và gỗ quý. Một bộ bàn gỗ trầm hương chiếm vị trí chính giữa phòng, trên bàn là những cuốn sách luật và tài liệu quan trọng.
Bên cạnh bàn làm việc, một chiếc ghế sofa da màu nâu đậm, chứa nhiều gối được bố trí tinh tế, tạo nên không gian thoải mái. Khung cửa sổ lớn mở ra toàn cảnh thành phố về đêm, ánh sáng lấp lánh dưới phố, tạo nên một bức tranh sống động.
Vương Lực Hoành cởi bỏ chiếc cà vạt, ngồi xuống ghế sofa và nhấm nháp một ly whisky. Anh thả lỏng, nhưng dường như tâm trí đang ở nơi khác. Bức ảnh chụp cùng luật sư Cố ở một buổi tiệc cách đây không lâu nằm trên bàn khiến anh cảm thấy bồi hồi.
Họ từng là bạn học từ thời đại học, có nhiều kỷ niệm chung. Trong suốt quá trình học và làm việc, hai người luôn ủng hộ và giúp đỡ nhau.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Cố Từ Hàm.
Cố Từ Hàm bắt máy, giọng điệu chuyên nghiệp: "Alô, luật sư Vương?"
Vương Lực Hoành giọng hồi hộp và nhẹ nhàng: "Luật sư Cố, tối nay có rảnh không? Mình gặp nhau đi."
Cố Từ Hàm mỉm cười nhẹ: "Ừ, tôi cũng đang nghĩ đến điều đó. Điểm đến cũ nhé, lúc 8 giờ tối?"
Vương Lực Hoành, với sự phấn khích khó che giấu trên khuôn mặt: "Hẹn luật sư Cố 8 giờ tại Quán Trà Đỉnh. Tôi qua đón cô nhé?"
Giọng Cố Từ Hàm bỗng trở nên nghiêm trọng, có chút lạnh lùng: "Luật sư Vương, anh quên là chúng ta đã giao kèo? Không có những hành động đó sao?"
Vương Lực Hoành có chút lúng túng và hối hận: "A... xin lỗi luật sư Cố. Vậy hẹn gặp cô 8 giờ."
Cố Từ Hàm với một chút chần chừ đồng ý rồi cúp máy.
Vương Lực Hoành ngồi xuống trên chiếc sofa. Bàn tay anh hơi run rẩy, mặt mày có chút biến sắc. Anh nhớ lại khoảnh khắc họ đặt ra kèo với nhau. Lý do chính cho giao kèo này là Cố Từ Hàm muốn giữ mối quan hệ chuyên nghiệp giữa họ và không muốn bị lạc hướng bởi bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Tuy nhiên, Vương Lực Hoành từ lâu đã bị thu hút bởi Cố Từ Hàm, không chỉ vì sự thông minh và tài năng của cô mà còn bởi vẻ đẹp gợi cảm, cá tính mạnh mẽ. Anh luôn muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ bạn tình của họ, nhưng biết rằng mình không thể làm vậy vì giao kèo giữa anh và luật sư Cố.
Nhìn lại chiếc điện thoại trên tay, lòng anh tràn đầy hối tiếc. Anh thở dài, cảm thấy hối hận vì đã đề nghị qua đón Cố Từ Hàm - một hành động vượt quá ranh giới mà họ đã đặt ra, suýt chút nữa thì mối quan hệ này đã bị chấm dứt. Cảm xúc trong anh như một cơn sóng biển dữ dội, đánh vào bờ rồi kéo anh ra xa.
Vương Lực Hoành đứng dậy, bước chân về phía cửa sổ, nhìn ra khung cảnh thành phố, ánh đèn lấp lánh dưới bầu trời đêm. Anh tự hỏi liệu có bao giờ anh và Cố Từ Hàm sẽ trở thành một đôi? Hay mãi mãi chỉ là bạn tình, người nào có nhu cầu thì lại gọi đến?
Đến bây giờ, anh chỉ biết rằng mình phải tôn trọng giao kèo và giữ mối quan hệ hiện tại. Dù trong lòng trống trải, tim đau nhói mỗi khi cuộc gặp gỡ kết thúc, phải rời xa Cố Từ Hàm.
__
Quán Trà Đỉnh, một quán bar tinh tế chỉ mở cửa khi ánh đèn về đêm bắt đầu mở, thực sự không phải là một quán trà.
Đèn neon màu xanh dương và tím chiếu sáng mặt tiền, tạo nên một bầu không khí bí ẩn và cuốn hút. Bên trong, không gian mở rộng với các bàn trà phá cách, trên đó là những ly rượu lóe lên ánh sáng mờ ảo. Tiếng nhạc jazz du dương lan tỏa khắp gian phòng, mang đến cho thực khách cảm giác thoải mái và thư thái.
Phía sau cánh cửa kính mờ ở góc phòng là một lối ra vào khách sạn. Mặc dù nhỏ hẹp, nhưng lối đi được thiết kế rất trang nhã.
Khách sạn mini nhưng với giá phòng đắt đỏ, mỗi phòng đều được trang bị tiện nghi hiện đại và thiết kế tinh tế, từ nệm lò xo cao cấp đến những bức tranh nghệ thuật đắt tiền.
Vương Lực Hoành đã chọn một bàn tại góc khuất nhất của quán, nơi anh có thể nhìn thấy cả không gian nhưng cũng dễ dàng tránh được sự chú ý.
Khi nhìn thấy bóng dáng Cố Từ Hàm bước vào, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh nhanh chóng đứng dậy, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Từ Hàm nhìn thấy Vương Lực Hoành thì lịch sự mỉm cười, bước chân cô đang tiến gần đến bên anh. Mỗi bước đi của cô đều làm Vương Lực Hoành cảm thấy nóng lòng, muốn kéo cô vào lòng và giữ chặt.
"Xin lỗi, tôi đến hơi muộn một chút, không có chỗ đậu xe." Cố Từ Hàm nói, giọng của cô ngọt ngào và dễ thương.
"Không sao cả, luật sư Cố. Tôi có thể chờ." Vương Lực Hoành nói, giọng điệu của anh có chút run rẩy, nhưng anh cố giữ cho nó nghe thật điềm tĩnh.
Trong không gian dịu dàng của quán bar, dưới ánh sáng mờ ảo, Cố Từ Hàm nhấm một chút cocktail. Mỗi giọt rượu chảy xuống cổ họng đều khiến cô cảm nhận được một sự nóng bỏng. Cô đặt ly xuống, bắt gặp ánh mắt Vương Lực Hoành, đầy nam tính và cuốn hút.
Không cần mở lời, hai người cùng nhau tiến vào phía sau của quán bar, nơi căn phòng sang trọng đang chờ sẵn.
Bước vào phòng, Vương Lực Hoành nhanh chóng tắt đèn, biết rằng Cố Từ Hàm luôn thích không gian mờ ảo, bí ẩn. Ánh sáng dịu dàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Cố Từ Hàm tiến lại gần và ôm chặt lấy Vương Lực Hoành, đưa môi đến gần và hôn nhẹ lên môi anh.
Vương Lực Hoành, trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, không thể chịu đựng nổi cảm xúc dâng trào bên trong, ôm lấy cô và đáp trả với một nụ hôn mãnh liệt.
Trái tim anh đập mạnh, mỗi nhip đập đều tương ứng với mỗi niềm mong muốn, một dục vọng cháy bỏng. Cả hai người, dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đắm chìm trong một bầu không khí đầy cảm xúc và mãnh liệt.
__
Hai người không ngủ lại qua đêm, đó là giao kèo lúc đầu. Cô nhẹ nhàng mặc quần áo, chỉnh lại đầu tóc. Cô chuẩn bị rời đi khiến anh hụt hẫng. Chẳng có nụ hôn từ biệt, chẳng có cái ôm nồng ấm, tất cả đều phải tuân theo giao kèo.
Vương Lực Hoành nhìn cô từ phía sau, đường nét cơ thể tuyệt mỹ, trái tim anh như bị bóp nghẹt, nỗi hụt hẫng và muốn giữ lại cô bên mình.
Anh nhìn cô, lòng đau đớn, muốn nói lời yêu thương nhưng lại không thể: "Luật sư Cố, hãy giữ sức khỏe, lần sau gặp lại nhé."
Cố Từ Hàm mỉm cười gật đầu: "Anh cũng thế luật sư Vương."
Cô không nói thêm lời nào nữa, tiến tới mở cánh cửa và bước ra. Vương Lực Hoành đứng đó, cảm giác trống vắng bên trong, chỉ còn lại hình ảnh của cô và những nỗi buồn không tên.