Định Mệnh Nghiệt Ngã

hysattrai

Thành viên
Tham gia
19/8/2025
Bài viết
1
Trong con ngõ nhỏ của thôn Vĩnh An, những buổi chiều mùa hạ thường vang tiếng leng keng của xe kem, mùi hương hoa ngọc lan thoảng trong gió. Ở nơi ấy, người ta thường thấy hai đứa trẻ một trai một gái ríu rít đi bên nhau. Trương Gia Hào, dáng người dong dỏng, đôi mắt đen sáng, tính cách lanh lợi. Bên cạnh cậu là Lý Tịnh Như, cô bé có đôi bím tóc dài, gương mặt hiền lành như nụ hoa mới chớm.

Thuở ban đầu chỉ là bạn chơi chung, cùng nhau ra bờ sông thả thuyền giấy, cùng chia nhau một chiếc kẹo đường phèn trong ngày lễ tết. Vậy mà dần dần, một sợi dây vô hình cứ xiết chặt hai tâm hồn. Lên cấp hai, nhà trường bắt đầu tách nam nữ ngồi riêng, chỉ trong những buổi tan học họ mới lại được đi cạnh nhau trên con đường đất đỏ trải dài qua cánh đồng. Gia Hào thường mang cặp sách giúp Tịnh Như, đôi lúc còn che cho cô khỏi những cơn gió bụi. Còn Tịnh Như, tuy ít nói, nhưng trong mắt luôn lấp lánh một thứ gì đó vừa e thẹn vừa ấm áp khi nhìn cậu bạn thuở nhỏ.

Ở cái thời mà người ta vẫn còn dè chừng chuyện trai gái, mọi rung động đều phải giấu thật kín trong lòng. Thầy cô nghiêm khắc, cha mẹ trong làng thì luôn răn dạy “học là chính, yêu đương là chuyện xa xỉ”. Bởi thế, cả Gia Hào lẫn Tịnh Như chẳng dám một lần cất lời. Thay vào đó là những khoảng lặng kéo dài, những câu chuyện dang dở chỉ để được nghe thêm một chút giọng nhau.

Có hôm, trời mưa tầm tã, Gia Hào tháo chiếc áo khoác duy nhất đang mặc đưa cho Tịnh Như, rồi tự mình đội mưa đi bên cạnh. Tịnh Như lặng thinh, bàn tay siết chặt quai cặp, từng giọt nước chảy xuống gò má nóng ran. Hôm khác, đến phiên Tịnh Như thức khuya thêu một chiếc khăn tay, ngại ngùng nhét vào ngăn bàn của Hạo Nhiên. Khi phát hiện, cậu lúng túng cất đi, không dám hỏi một lời. Nhưng mỗi đêm về, chiếc khăn ấy lại được giở ra, vuốt ve như báu vật.

Những kỷ niệm nho nhỏ như thế chồng chất, tưởng chừng đơn sơ mà hóa thành cả một bầu trời tuổi trẻ. Họ cùng học dưới ánh đèn dầu leo lét, cùng thức dậy trong tiếng gà gáy sớm mai, cùng ước mơ một ngày nào đó thoát khỏi ngôi làng nghèo, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn. Thế nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu: mối tình ấy chỉ có thể thổn thức trong tim, không dễ dàng thốt thành lời.

Bởi vậy, tình yêu của họ chẳng có những lời hẹn ước nồng nàn, mà chỉ là ánh mắt chạm nhau nơi hành lang lớp học, chỉ là những bước chân đi cùng trên con đường làng bụi phủ nắng vàng. Âm ỉ, e dè, nhưng bền bỉ như mạch nước ngầm — chính là hình hài nguyên sơ của mối tình đầu, thứ tình yêu khiến mỗi người khi ngoảnh lại, cả đời vẫn thấy tim mình rung lên khe khẽ.

Mùa hè năm đầu cấp ba, Tịnh Như không còn là cô bé vô tư ríu rít đạp xe song song với Gia Hào trên con đường làng đầy bụi đỏ nữa. Bóng dáng gầy gò của cha cô nằm co quắp trên chiếc gi.ường tre, hơi thở hắt ra mùi thuốc đắng và khói hóa chất hằn vào phổi suốt bao năm lao động ở công trường. Người đàn ông ấy đã cạn dần sức lực sau những tháng ngày đội nắng, đội gió, mà không một tấm áo bảo hộ che chắn. Căn bệnh ung thư đến như án tử, dai dẳng vài năm rồi cướp đi cha cô trong một buổi chiều âm u.

Tịnh Như ôm chặt chiếc áo lao động cũ sờn vai, đôi mắt ngấn nước. Cha ra đi, nhưng hình bóng ông lẩn khuất trong từng giọt mồ hôi trên thửa ruộng, trong từng lời dặn phải học hành để đổi đời. Thế nhưng, số phận nào có để cô gái nhỏ kịp theo lời dặn ấy.

Sau đám tang, Tịnh Như vừa học, vừa gánh vác việc đồng áng. Những đêm mùa thi, cây đèn dầu leo lét bên trang vở còn dang dở thì bàn tay cô đã chai sần vì cày cấy. Rồi một ngày mưa gió, khi người mẹ lặng lẽ trở về từ chợ huyện, tia điện từ sợi dây hở ven đường phóng xuống, đánh ngã bà ngay giữa vũng bùn. Bà thoát chết, nhưng toàn thân đầy vết bỏng. Từ đó, bà nằm ở nhà, cần người chăm sóc từng bữa cơm, giọt nước.

Ước mơ thi đại học của Tịnh Như vụt tắt trong nháy mắt. Ngày bạn bè khoác vẫn khoác áo đi học, cô vẫn ngồi bên gi.ường, thay băng cho mẹ, lưng áo thấm mồ hôi và nước mắt. Đêm về, cô úp mặt xuống gối, khóc cạn khô, để sáng mai lại cắn răng sống tiếp.

Gia Hào và Tịnh Như từ những ngày thơ bé, đã yêu nhau bằng thứ tình cảm trong veo mà không bao giờ dám nói. Nhà Gia Hào có của ăn của để, cha mẹ buôn bán ở thị trấn, nên cậu chẳng thiếu thứ gì. Nhưng tình yêu Gia Hào dành cho Tịnh Như lại khiến cậu bối rối: muốn giúp đỡ, lại sợ làm cô tổn thương tự trọng. Đã nhiều lần, Gia Hào lén lấy tiền lì xì ngày Tết, hay những tờ bạc cha mẹ thưởng khi đạt thành tích, bỏ vào phong bì đưa cho cô.

Mỗi lần, Tịnh Như đều khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe:
— Tớ không thể nhận đâu… Gia Hào, cậu giữ lại đi.

Giọng nói của cô khiến cậu lặng người. Đằng sau cái lắc đầu ấy là tự ái, là mặc cảm, là nỗi xót xa không thể diễn tả. Gia Hào chôn chặt nỗi buồn, đêm về chỉ biết vò đầu, ước gì mình có thể nói ra hết trong lòng. Nhưng tình yêu đầu đời trong xã hội khi ấy quá kín đáo, người ta yêu mà vẫn giữ khoảng cách, không dám vượt lằn ranh.

Gia Hào thường chỉ lặng lẽ cầm lấy chiếc gùi nặng trên vai Tịnh Như, thay cô xách về nhà. Có lúc, cậu ngồi chờ ngoài hiên khi cô chăm sóc mẹ, rồi rụt rè để lại gói bánh bao nóng hổi:
— Tớ vừa ghé ngang chợ, thấy người ta mới hấp… cậu ăn đi, kẻo đói.

Đôi khi, cậu đặt khẽ quyển vở mới lên bàn học cũ mèm của cô, nói qua loa như không:
— Bên hiệu sách họ giảm giá, tớ mua dư một quyển, cậu dùng tạm.

Những việc nhỏ nhặt, dịu dàng ấy, chẳng bao giờ Tịnh Như đủ sức từ chối. Bởi nó không phải là tiền bạc, không phải là vật chất khiến lòng tự trọng của cô dậy sóng, mà là sự ân cần nhẹ như gió thoảng. Mỗi lần như thế, trái tim vốn nặng nề của cô lại có chút gì đó run lên — một cảm giác mong manh, vừa tinh khiết vừa làm người ta bối rối.

Và nhiều lần Gia Hào tìm đến Tâm Lan.

Tâm Lan vốn là bạn thân từ thuở nhỏ của cả hai, tính tình lanh lợi, thích pha trò, thường hay chạy tới nhà Tịnh Như phụ một tay trong việc đồng áng hay trông mẹ bệnh. Gia đình Tâm Lan đủ ăn, lại có ba người anh trai nên cô được nuông chiều, chẳng mấy bận tâm chuyện học hành. Với Tịnh Như, Tâm Lan như đứa em gái, như hơi thở chia sẻ lúc đêm tối.

Một lần, Gia Hào thở dài:
— Cậu giúp tớ đưa cho Tịnh Như chút ít, coi như mua thuốc men cho bác gái. Cậu đừng nói là của tớ, nếu không cô ấy lại từ chối.

Tâm Lan cầm phong bì, tim khẽ run lên. Ban đầu, cô nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, giúp bạn thân giúp nhau. Nhưng khi Tịnh Như nhận lấy từ tay mình mà không chút nghi ngại, trong lòng Tâm Lan bỗng dậy lên một cảm xúc khó tả: vừa thương bạn, vừa… có gì đó lạ lẫm, như thể chính mình mới là người được Tịnh Như tin cậy, là chiếc cầu nối duy nhất giữa cô và Gia Hào.

Những ngày sau, hình ảnh ấy không ngừng quẩn quanh trong tâm trí Tâm Lan. Cô không hiểu rõ là gì, chỉ biết trong mỗi lần cầm phong bì thay mặt Gia Hào, trái tim cô như nghe được tiếng đập dồn dập, mang một sự hồi hộp mơ hồ.

Có những buổi chiều, Tâm Lan ngồi bó gối cùng Tịnh Như bên bờ ruộng, ngắm trời dần sẫm màu. Cô bạn lanh lợi kia tinh nghịch hỏi:
— Này, cậu có thấy Gia Hào dạo này hay tìm cách gần cậu không?

Tịnh Như chỉ cúi đầu, đôi môi mím nhẹ, không đáp. Một lát sau, cô ngẩng lên, đôi má ửng hồng như đào, ánh mắt sáng mà bối rối. Nụ cười thoáng qua, ngắn ngủi nhưng đủ để Tâm Lan bật cười khẽ:
— Coi kìa, mặt đỏ như trái táo chín rồi!

Một lần khác, khi Gia Hào vừa xách gánh nước hộ Tịnh Như về tận nhà, Tâm Lan ngồi đung đưa chân trên thềm, ghé tai cô trêu:
— Nếu Gia Hào cứ thế này mãi, chắc bà cụ nhà cậu còn chưa chịu gả, cậu đã được cả làng trêu làm “vợ người ta” mất thôi.

Tịnh Như luống cuống, xua tay, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một niềm vui khó che giấu. Bên trong cô, thứ tình cảm ấy lớn dần, vừa e dè, vừa trong trẻo, chưa từng thốt ra thành lời, nhưng mỗi cử chỉ ân cần đều làm trái tim thiếu nữ thổn thức.

Còn Gia Hào, anh chỉ biết lặng lẽ đứng từ xa nhìn, chẳng dám nói một câu thẳng thắn. Bởi tình yêu trong thời ấy, người ta giữ kín như giữ một bí mật ngọt ngào, không dám phơi bày, sợ lời nói ra sẽ phá vỡ thứ trong trẻo mong manh hơn cả giọt sương trên lá ban mai.

Những ngày ôn thi đại học, khi bạn bè miệt mài bên bàn sách, Tịnh Như lại khoác trên vai một nỗi đau không ai thấu nổi. Cha mất sớm, mẹ sau vụ tai nạn điện hầu như nằm suốt gi.ường, toàn thân còn in hằn những vết bỏng đau đớn. Ban đầu, bà vẫn gượng sống vì con, nhưng càng ngày trí nhớ càng lẫn lộn, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc quên cả tên con gái ruột. Có khi nửa đêm, bà giật mình nhìn Tịnh Như rồi quát tháo, hệt như trước mặt là một kẻ xa lạ đột nhập vào nhà.

Những lần như thế, Tịnh Như chỉ biết ôm mặt khóc, nức nở đến tận khi trời sáng. Bà thấy hết, và trong những phút tỉnh táo hiếm hoi, lòng bà quặn thắt. Thương con, nhớ chồng, lại bất lực trước bệnh tật của chính mình, bà đã chọn cách buông xuôi.

Một buổi sớm, khi trời còn tờ mờ, vài người hàng xóm đi ra đồng ghé qua đầu làng để múc nước tưới lúa. Họ sững người khi thấy dáng bà mẹ Tịnh Như, vốn bao tháng ngày nằm trên gi.ường chẳng biết lấy đâu ra sức, giờ lại lết được từ nhà ra đến cái giếng bỏ hoang do nhiễm phèn – thứ giếng người ta chỉ còn dùng để lấy nước tưới tiêu. Trên thành giếng vương lại dấu bàn tay run rẩy bám vào rêu ướt. Người ta hốt hoảng lao tới, nhưng chỉ kịp nhìn thấy làn tóc bà loang loáng chìm dần trong mặt nước đục vàng.

Tin dữ lan khắp xóm nhỏ như một tiếng sét. Tịnh Như ngã quỵ ngay bên miệng giếng, đôi mắt mở trừng trừng, nước mắt cạn khô mà chẳng khóc nổi thành tiếng. Hình ảnh ấy in hằn trong ký ức mọi người – một đứa con gái tuổi mười tám ôm chặt thi thể mẹ, gào thét giữa ruộng đồng còn phủ hơi sương.

Cái chết ấy như cơn bão xé nát tuổi trẻ của Tịnh Như. Cô gục ngã, ngất lịm trong vòng tay xóm giềng, để rồi những ngày sau chỉ còn biết tựa vào bạn bè – vào sự mạnh mẽ của Tâm Lan và sự dịu dàng lặng lẽ của Gia Hào – để gượng đứng dậy mà sống tiếp.

Vài ngày liền, Gia Hào chẳng màng đến chuyện học hành. Cậu bỏ cả những buổi ôn thi quan trọng, lén trốn cha mẹ để ngồi cạnh hiên nhà Tịnh Như, chỉ để có mặt khi cô bừng tỉnh sau một cơn ngất, hoặc khi nước mắt bất chợt tuôn ra không kìm được. Chẳng lời nào đủ để an ủi, nhưng sự hiện diện âm thầm ấy như một chỗ dựa, khiến Tịnh Như giữa nỗi mất mát vẫn cảm thấy còn một sợi dây níu giữ mình với cuộc đời.

Đến ngày thầy giáo báo tin Gia Hào đã nghỉ liền ba buổi, cha mẹ anh giận dữ, lập tức cấm túc, bắt anh học bù đến tận khuya. Tối đó, trong ánh đèn dầu leo lét của căn nhà nhỏ, mẹ Gia Hào đích thân tìm đến. Bà không ồn ào, chỉ đứng trước ngưỡng cửa, mắt nhìn Tịnh Như đầy xót xa.

— Cô bé à… bác biết con vừa mất mẹ, trong nhà trống trải thế nào. Nỗi đau ấy, người từng làm mẹ như bác cũng cảm được. Nhưng… Gia Hào là con trai một, trên vai nó còn cả trăm ngàn kỳ vọng. Nếu nó lỡ dở con đường đại học năm nay, thiên hạ sẽ đổ lỗi lên đầu con. Con có muốn mang tiếng là kẻ chôn vùi tương lai người khác không?

Bà dừng lại, rút trong tay áo ra một phong bì đã gấp cẩn thận, đặt xuống bàn gỗ.
— Đây là chút tiền… coi như để con lo hương khói, cũng coi như phí để con hiểu rằng, có những thứ tình cảm không nên vượt quá giới hạn. Con còn trẻ, rồi sẽ có cuộc sống riêng, nhưng con đừng kéo Gia Hào xuống cùng mình.

Tịnh Như chết lặng, bàn tay run rẩy, nước mắt trào ra, cúi đầu không thốt nổi một lời. Cô thấy nhục nhã, thấy mình như bị chặt lìa khỏi tia sáng hiếm hoi duy nhất còn sót lại trong đời.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tâm Lan, đứng bên từ đầu đến cuối, bỗng nghiến chặt răng. Tính bộc trực và cái máu ngang bướng trong người khiến cô không kìm được:

— Bác à, nói vậy không công bằng với Như! Bạn ấy có bắt Gia Hào nghỉ học đâu, chính cậu ấy muốn đến giúp thôi. Bác thương con mình, lẽ nào lại không thương bạn con?

Lời lẽ tuy vẫn giữ lễ nghĩa cúi đầu trước bậc trên, nhưng giọng nói lại mang một sự cứng cỏi khác thường. Trong xã hội còn nặng nề phép tắc ấy, thái độ ấy bị coi là hỗn, là phá cách, nhưng trong mắt Tịnh Như, nó là luồng gió ấm hiếm hoi. Giữa tất cả phán xét và cấm đoán, ít nhất vẫn có một người dám đứng ra bảo vệ cô, bảo vệ mối tình đầu trong sáng mà cả hai chẳng bao giờ dám nói thành lời.

Gia Hào bị cấm túc, nhưng tình cảm trong lòng cậu không hề vì thế mà tắt. Tối tối, sau khi học xong, cậu vẫn nắn nót viết thư tay, kẹp trong đó vài lời động viên, đôi khi chỉ là câu hỏi giản dị: “Hôm nay cậu có mệt không? Đừng quên ăn chút gì ấm bụng nhé.” Rồi cậu lặng lẽ ném ra ngoài cổng, chỗ lùm hoa dại quen thuộc. Người đến nhận những lá thư ấy luôn là Tâm Lan, với dáng vẻ tự nhiên như thể đó là một phần thói quen.

Nhiều lần, Gia Hào thầm thấy biết ơn. Nếu không có Tâm Lan, khoảng cách giữa cậu và Tịnh Như có lẽ đã đứt đoạn từ lâu.

Trong mắt bạn bè cùng lứa, ai cũng hiểu rõ: Gia Hào và Tịnh Như chính là một mối tình đầu chưa kịp mở lời. Đó là mối tình mà tất cả đều im lặng thừa nhận, không ai dám chọc ghẹo nhiều, bởi giữa thời ấy, tình cảm học trò vẫn là một thứ vừa trong sáng, vừa đáng được giữ gìn. Nhưng chính vì thế, mỗi người càng thấy thương hơn khi nhìn Gia Hào phải quay cuồng trong áp lực ôn thi, còn Tịnh Như thì bơ vơ giữa những tang thương đổ ập xuống tuổi mười tám.

Cánh cổng đại học là khát vọng đổi đời, là con đường duy nhất để thoát nghèo. Với Gia Hào, nó còn là chiếc vé đưa anh sang một chân trời khác, nơi tương lai đã được vẽ sẵn bởi bàn tay cha mẹ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt u uẩn của Tịnh Như, trái tim cậu lại nghẹn thắt. Bước đi về phía trước đồng nghĩa với việc bỏ lại cô ở phía sau – và đó là điều Gia Hào không bao giờ muốn thừa nhận với chính mình.

Chiều ấy, mưa rơi lất phất, giăng mờ cả con ngõ nhỏ. Tịnh Như đã nhiều lần dặn rằng đừng đến, nhưng Gia Hào vẫn bất chấp. Bóng dáng anh xuất hiện nơi hiên nhà, áo sơ mi ướt sũng, đôi mắt sáng bừng giữa cơn mưa xám xịt.

— Như… — giọng anh nghẹn lại, run rẩy không giống một Gia Hào vốn dĩ mạnh mẽ, — anh không thể đi mà chưa nói với em điều này.

Tịnh Như đứng lặng, đôi tay run nhẹ. Cô muốn gạt đi, muốn làm ra vẻ cứng rắn, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, từng lời nói, từng bước chân của Gia Hào đều đã in hằn quá sâu.

— Em biết không? Từ những ngày thơ bé, mỗi nụ cười của em, mỗi lần em gượng dậy sau nỗi đau… đều khiến anh thương đến thắt lòng. Anh học bao nhiêu cũng chỉ để có một ngày đủ sức mạnh đứng bên cạnh em. Như, anh… anh yêu em.

Giọt nước mắt hoà cùng giọt mưa lăn dài trên má Tịnh Như. Lần đầu tiên, cô để mặc cho trái tim mình không còn chối từ. Sau quá nhiều mất mát, sau bao nhiêu đêm gối ướt vì nước mắt, cô nhận ra mình khao khát được nắm chặt lấy một điều gì đó để còn đủ can đảm bước tiếp. Và tình yêu của Gia Hào – ngọn lửa ấm áp luôn bên cô từ thuở ấu thơ – chính là thứ duy nhất cô tin tưởng.

— Em… em cũng vậy… — giọng cô khẽ như tiếng thở dài, đôi mắt sáng long lanh trong màn mưa.

Khoảnh khắc ấy, họ siết chặt lấy nhau, hôn nhau lần đầu. Một nụ hôn nồng nàn, run rẩy, như muốn gửi gắm cả tuổi thanh xuân ngắn ngủi vào nhau. Trong vị mằn mặn của nước mưa và nước mắt, là lời hẹn ước thì thầm: năm năm sau, khi anh trở về, họ sẽ lại tìm thấy nhau.

Nhưng hiện tại, họ chỉ còn vài ngày ngắn ngủi. Sau đó, Gia Hào sẽ phải rời xa, mang theo hành trang tuổi trẻ sang một đất nước xa xôi – Liên Xô, nơi gia đình đã định sẵn con đường học vấn cho anh ở bên người cậu – anh trai của mẹ. Nụ hôn đầu ấy, lời thổ lộ đầu ấy, và cả lời hẹn đầu ấy… đồng thời cũng là vết cắt đầu tiên trong trái tim họ.

Từ xa, dưới mái hiên nhà hàng xóm, Tâm Lan lặng lẽ chứng kiến. Cô không bước ra, chỉ nép mình, để mặc cơn mưa tạt vào gò má. Trong lòng dâng lên một dư vị ngọt ngào, thứ ngọt ngào trong sáng của mối tình đầu mà chính cô cũng thấy ấm áp. Nhưng cùng với đó là một nỗi nghẹn ngào khó tả, như có một điều gì đó âm thầm rạn vỡ trong trái tim bé nhỏ mà cô chưa bao giờ dám gọi tên.



Trong khoảnh khắc nụ hôn ngập trong mưa ấy vừa lắng lại, Gia Hào run run rút từ trong áo ra một chiếc hộp gỗ sơn mài nhỏ nhắn, mặt hộp sẫm màu bóng loáng, khảm hoa văn giản dị nhưng tinh tế.

— Đây… anh để dành rất lâu mới mua được, vốn định đợi một dịp khác… nhưng nay, anh muốn em giữ nó. Dù anh ở nơi nào, chỉ cần nghĩ đến em đang cất giữ nó, lòng anh sẽ có điểm tựa.

Tịnh Như bối rối đón lấy, ngón tay run rẩy lướt trên mặt gỗ lạnh, đôi mắt dâng đầy lệ. Nhưng ngay giây phút ấy, cô chợt cuống quýt, lòng nghẹn lại: mình thì có gì để trao lại cho anh? Cô nhìn quanh, rồi cúi xuống nhặt một hòn sỏi tròn nhẵn ngay bậc hiên, bàn tay ướt run run đặt vào tay anh.

— Em… chẳng có gì… chỉ có… cái này thôi. Anh đừng cười…

Gia Hào khẽ bật cười trong nước mắt, siết chặt hòn sỏi vào lòng bàn tay. Với người khác, đó chỉ là viên đá vô tri, nhưng với anh, nó như một của hồi môn, một chứng nhân bé nhỏ cho tình yêu đầu đời.

— Anh sẽ giữ nó suốt đời. Như, năm năm hay cả đời, anh cũng sẽ mang theo.

Giây phút ấy, trong tiếng mưa rơi rào rạt, trong nước mắt hoà lẫn trên gò má, họ trao nhau cả thanh xuân của mình: một hộp gỗ sơn mài, một hòn sỏi trơn nhẵn – một bên là hiện hữu hữu hình của giá trị, một bên là biểu tượng tinh khiết của trái tim.

Ở phía xa, Tâm Lan lặng người. Mọi thứ như một bức tranh đẹp mà cô vừa muốn lưu giữ, vừa thấy nhói lòng. Trong lồng ngực non nớt của mình, cô biết trái tim đã rung lên một nhịp nghẹn ngào – không phải vì ghen tuông, mà là vì cô cảm nhận rõ rệt sự mong manh và tha thiết của một mối tình đầu, thứ mà cô cũng thầm ước có cho riêng mình.

Những ngày ở Liên Xô, Gia Hào miệt mài giữa một thế giới mới. Anh viết trong thư về những quảng trường rộng lớn, những hàng bạch dương trải dài, những buổi tuyết rơi trắng xoá như trong tranh. Những bức ảnh anh gửi về, có Nhà thờ Thánh Basil với mái vòm sắc màu rực rỡ, có Quảng trường Đỏ rực sáng trong ánh đèn đêm, có những góc công viên mùa thu vàng lá. Nhưng tất cả vẻ đẹp ấy dường như chỉ là phông nền để anh kể cho Tịnh Như nghe: rằng giữa nơi đất khách, trái tim anh vẫn quay về mái hiên nhỏ nơi quê nhà, nơi có cô gái ngày ngày lam lũ mà dịu dàng như vầng trăng.

Anh viết: “Anh học để có một ngày có thể tự quyết định cuộc đời mình. Anh học để một ngày có thể đứng bên em, đường đường chính chính, không cần cúi đầu trước bất kỳ sự phản đối nào. Em hãy tin anh.”

Những lá thư ấy mất cả tháng mới đến tay, và đôi khi hiếm hoi, Tịnh Như lại nhận liền hai bức. Trong phong thư ngoài chữ viết rắn rỏi quen thuộc, có cả những tấm ảnh chụp một nước Nga bốn mùa, đẹp như mơ nhưng xa xôi đến lạ.

Còn ở quê nhà, Tịnh Như vẫn quanh quẩn bên việc đồng áng. Bàn tay chai sần, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng đêm về, trong căn nhà tối chỉ có ngọn đèn dầu leo lét, cô lại lặng lẽ vuốt ve cái hộp gỗ sơn mài, nghe lòng thổn thức như được chạm vào hơi ấm bàn tay anh. Tấm sơn mài bóng loáng trở thành bùa hộ mệnh, giữ cô khỏi ngã quỵ trước những nhọc nhằn.

Cô cũng gửi thư lại, trên giấy là nét chữ nghiêng nghiêng nắn nót. Những lời chúc bình an, những ước mong sức khoẻ, những lời kể vụn vặt về cuộc sống: hôm rằm Trung thu cô gói bánh nướng, đêm Nguyên Tiêu cô thắp đèn hoa đăng, ngày Đông chí cô nấu chè trôi nước… Tất cả đều viết ra như thể muốn níu giữ một sợi dây vô hình, nối anh – nơi trời Âu xa xôi – với quê nhà có mùi khói rơm, tiếng gà gáy và bóng dáng cô thôn nữ quay lưng thả mái tóc dài.

Những lá thư ấy, càng gửi đi gửi về, càng làm cho tình yêu thêm kiên định. Nó không còn là nỗi nhớ mơ hồ nữa, mà đã trở thành một niềm tin, một ngọn lửa để cả hai cùng bước tiếp. Gia Hào hiểu rõ, điều duy nhất anh có thể làm là học, học cho đến cùng, để có quyền lựa chọn con đường đời của chính mình – và của cả hai.

Gia đình anh thì chẳng hay biết. Họ vẫn tin rằng khoảng cách vời vợi ấy, cùng với buổi trò chuyện năm nào của mẹ anh với Tịnh Như, đã đủ để hai trái tim thôi không còn chung nhịp. Họ không biết, trong từng lá thư viết vội lúc nửa đêm, Gia Hào đã dốc cả trái tim mình cho cô gái ở một miền quê xa xôi, nơi một viên sỏi nhỏ bé vẫn chờ bàn tay anh trở về.

Suốt năm năm, những phong thư là nhịp thở duy nhất níu giữ Gia Hào và Tịnh Như. Lá thư đầu tiên anh nhận nơi xứ tuyết xa lạ, nét chữ nghiêng nghiêng thân quen, kể về một mùa trăng Trung thu, về món bánh nướng thơm mùi gừng mật. Lá thư thứ hai lại nói về ngày gặt ngoài đồng, gió thổi mát rượi, và giọng viết tưởng như có thể nghe được tiếng cười khe khẽ của Tịnh Như.

Những lá thư đều đặn đến tay anh, mỗi tháng một phong, có khi hai. Lúc kèm một nhành hoa khô ép trong giấy, lúc là một tấm ảnh mờ mịt phía sau mái tóc dài thả buông. Thư nào cũng chất chứa những câu chúc an lành, những nỗi nhớ thầm, và một sự nhẫn nại không thể nào lay chuyển.

Gia Hào đọc đi đọc lại đến mòn cả nếp gấp. Ở nơi xứ người, thư là ngọn đèn sưởi ấm cho anh giữa căn phòng lạnh giá. Anh thấy mình không cô độc, bởi tận quê nhà, có một trái tim vẫn đang đợi.

Trong thư, có lần Tịnh Như nhắc đến viên sỏi nhỏ. Cô bảo: “Anh đừng coi thường hòn sỏi em trao hôm ấy. Nó dẫu bé nhưng vững chắc như lòng tin em dành cho anh. Như dòng suối bao đời cuộn chảy, sỏi càng mài càng sáng.” Những dòng chữ đó khiến Gia Hào ôm viên sỏi trong tay mà cảm thấy dường như cả quê hương đang ở ngay bên cạnh.

Mùa đông nước Nga phủ trắng lối đi, mùa xuân hoa lê hoa táo nở rộ, mùa hạ nắng dài bất tận, mùa thu lá vàng rơi rụng… Tất cả đều trở thành nền cảnh cho một tình yêu mà Gia Hào tin là bất diệt. Anh nỗ lực từng ngày, không chỉ để gánh vác tương lai, mà để sớm có thể về, trao lại tất cả cho Tịnh Như – người con gái đã kiên nhẫn chờ anh qua năm tháng.

Năm năm trôi đi như một hơi thở dài. Trong đầu Gia Hào, ngày trở về đã trở thành ánh sáng duy nhất anh đuổi theo. Anh đã vạch sẵn trong tim: trở về, tìm đến Tịnh Như, rồi bất chấp tất cả để xin một đời gắn bó.

Thế nhưng, khi anh tưởng như đã chạm tay vào điều ấy, một bước ngoặt lại ập đến. Gia đình, dưới sự thúc giục của người cậu bên Liên Xô, bắt anh tiếp tục học lên cao hơn – một học vị đủ để mở ra cánh cửa quan lộ, danh vọng, và một tương lai sáng lạn hơn nữa.

Mẹ anh nói, giọng nghiêm khắc nhưng xen lẫn tự hào:
— Hào à, con không thể dừng lại ở đây. Con phải tiến xa hơn, con phải trở thành niềm hãnh diện của cả họ. Cậu con đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần con đồng ý.

Những lời ấy như những sợi dây trói buộc, càng kéo càng chặt, đẩy anh xa khỏi quê hương, xa khỏi Tịnh Như. Gia Hào im lặng, trong đầu chợt vang vọng từng dòng thư ấm áp, từng hình ảnh mái tóc buông dài quay lưng trong tấm ảnh gửi kèm. Mọi hy vọng đoàn tụ tưởng như đã gần kề, bỗng bị đẩy lùi thêm một chặng đường dài hun hút.

Đêm hôm đó, một mình trong phòng ký túc, anh lặng lẽ đặt viên sỏi nhỏ Tịnh Như trao hôm nào lên bàn. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt bóng hòn sỏi lấp lánh như giọt nước mắt. Anh tự hỏi: Liệu một viên sỏi có đủ sức giữ vững niềm tin qua thêm bao nhiêu năm chờ đợi nữa không?

Những lá thư tiếp tục bay qua khoảng trời xa xôi. Lần này, ngoài những lời nhung nhớ, Tịnh Như còn viết thêm những dòng động viên, khuyên anh cố gắng học lên học vị cao hơn.

“Anh đừng vội quay về… Ở đó, tương lai của anh rộng mở hơn. Em sẽ chờ, dù thêm năm năm, mười năm nữa cũng vẫn chờ…”

Kèm theo thư là một tấm ảnh quen thuộc: bóng dáng thiếu nữ quay lưng, tóc buông dài trong buổi chiều bảng lảng, không rõ mặt nhưng phảng phất nỗi cô đơn mờ ảo. Chẳng cần nhìn thấy nụ cười, chỉ một dáng hình ấy thôi cũng đủ để Gia Hào tin tưởng, để trái tim anh thắt chặt niềm quyết tâm. Anh nuốt ngược khao khát trở về, gắng gượng thêm ba năm nữa.

Trong ba năm ấy, mỗi mùa đông phủ trắng lên quảng trường Đỏ, mỗi mùa xuân hoa táo nở trắng trời, Gia Hào đều thì thầm: “Chỉ cần em chờ, anh sẽ chịu được tất cả.” Nhưng dần dà, giữa những lời hẹn thề, anh bắt đầu nhận ra một sự lạ. Những lá thư ngày càng nhiều lời khuyên ở lại, càng nhiều nhắn nhủ anh phải gắng công học tập, như thể người viết mong anh đi xa mãi, không quay về.

Sự ngờ vực rỉ rả, len vào từng đêm khuya trong căn phòng nơi đất khách. Một lần, không nén nổi, anh viết thư trách móc:
“Em còn thương anh không? Sao những lời trong thư cứ như đẩy anh ra xa hơn? Anh khao khát được trở về, sao em không một lần nói điều ấy?”

Hơn một tháng sau, hồi âm đến. Lá thư mở ra đầy giận hờn:
“Anh ích kỷ quá! Chỉ biết nghĩ cho mình mà không nghĩ cho tương lai. Em chờ được thì tại sao anh không thể cố gắng thêm? Hay là anh sợ em không đủ lòng chung thủy mà chờ đợi anh?”

Những con chữ như nhát dao cắt vào trái tim Gia Hào. Tám năm chờ đợi, tám năm gửi gắm cả thanh xuân, lẽ nào lại vỡ nát chỉ vì một thứ mù mờ? Anh không thể, anh không cho phép.

Đêm ấy, anh lấy viên sỏi nhỏ đặt lên lòng bàn tay, nhìn nó dưới ánh đèn bàn vàng vọt. “Thứ này là niềm tin, là lời hẹn ước. Nó không thể phản bội anh. Nó không thể tan vỡ.”

Và thế là, anh quyết định. Không một lời báo trước cho gia đình, không một dòng hẹn ước trong thư gửi về, anh âm thầm đặt vé lên chuyến bay trở về quê hương, trở về tìm lại mối tình đầu – thứ mà anh tin là đẹp đẽ và tinh khiết nhất đời mình.

Chiếc máy bay từ Moscow hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh trong buổi chiều cuối mùa hạ oi nồng, báo hiệu cho một cơn mưa giao mùa sắp tới. Gia Hào bước ra, vali cũ trong tay, trái tim đập dồn dập. Tám năm trời, anh đã viết biết bao lá thư, đã tưởng tượng khoảnh khắc này hàng nghìn lần.

Sau một chặng tàu đêm dài về đến tỉnh lỵ, rồi đi thêm chuyến xe khách lọc cọc về quê, anh thấy mình như một kẻ vừa bước ra khỏi giấc mơ. Trong ngực áo, viên sỏi nhỏ – món quà giản dị của Tịnh Như – vẫn nằm đó, nhẵn bóng theo từng nhịp thời gian, như một minh chứng rằng anh đã sống chỉ để giữ trọn một lời hẹn.

Anh ngỡ rằng khi mình trở về, Tịnh Như sẽ đứng đâu đó, bên lối mòn ra cánh đồng, dưới gốc cây ngô đồng già… Nhưng không. Người đầu tiên anh thấy lại là Tâm Lan – dáng người mảnh mai, ánh mắt sáng nhưng phảng phất điều gì không thể gọi tên.

— Tịnh Như đâu rồi? — anh hỏi, giọng run như không phải của mình.

Tâm Lan thoáng chần chừ. Trong đôi mắt cô ánh lên tia nhìn vừa thương cảm vừa áy náy, như có cả ngàn lời muốn nói mà nghẹn lại nơi cổ họng.

Con đường đất đỏ dẫn vào thôn cũ vẫn lổn nhổn ổ gà như tám năm về trước. Cơn mưa lất phất giăng đầy, từng bước chân của Gia Hào như nặng trĩu ngàn cân. Anh quay sang Tâm Lan, đôi mắt nóng rực, dồn dập hỏi:

— Rốt cuộc… Như ở đâu? Sao cậu cứ im lặng?

Tâm Lan mím chặt môi, hai bàn tay run run siết lấy nhau, chỉ nhìn xuống con đường lầy lội trước mặt, không đáp. Sự im lặng ấy khiến tim Gia Hào thắt lại. Một nỗi linh cảm chẳng lành bóp nghẹt lồng ngực anh. Anh bắt đầu bước nhanh hơn, rồi gần như chạy.

Khi cánh cổng gỗ xập xệ hiện ra, ký ức tám năm trước ùa về—cái hiên nhà nơi anh từng nhận viên sỏi nhỏ, chiếc hộp gỗ sơn mài còn in hơi ấm bàn tay Tịnh Như… Tất cả như vừa mới hôm qua.

Và rồi, trong gian nhà cũ kỹ ấy, Gia Hào khựng lại.
Trước mắt anh là Tịnh Như.

Mái tóc dài vẫn buông xõa xuống vai, thân hình gầy guộc trong chiếc áo sờn cũ, gương mặt ấy… vẫn là gương mặt từng khiến anh thương nhớ suốt tám năm ròng. Nếu chỉ thoáng nhìn, người ta có thể lầm tưởng thời gian chưa hề chạm đến cô.

Chỉ có đôi mắt là khác. Đôi mắt ngày xưa từng lấp lánh như muốn ôm trọn cả trời xanh, giờ lại mơ màng, trống rỗng, dõi vào khoảng không xa xăm.

Tất cả như một cơn ác mộng tàn nhẫn: Tịnh Như vẫn ở đây, vẫn ngồi ngay trước mắt anh, nhưng ánh nhìn ấy không còn dành cho anh nữa.

— Tịnh Như… Như ơi! Anh về rồi đây! — Gia Hào lao tới, quỳ xuống bên xe lăn, hai tay run rẩy nắm lấy bàn tay gầy guộc.

Nhưng ánh mắt của Tịnh Như vẫn lạc lõng, trống rỗng, không hề nhận ra anh. Không một tia sáng nào lóe lên, chỉ còn cái nhìn xa lạ như đang hướng về một thế giới nào đó ngoài tầm với.

— Là anh đây, Như à! — Gia Hào gọi khản cả giọng, nước mắt hòa trong mưa, rơi xuống vạt áo cô. — Anh đã giữ đúng lời hẹn… Anh đã trở về với em…

Tịnh Như chỉ khẽ nghiêng đầu, môi mấp máy những tiếng vô nghĩa, tựa như đang trò chuyện với ai khác, trong một miền ký ức mà không ai chạm tới được.

Cả thế giới như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy. Bao năm trời anh nuôi dưỡng một mối tình, một niềm tin, một giấc mơ đoàn tụ—giờ tất cả vỡ tan chỉ còn lại đôi mắt xa lạ của người con gái anh yêu nhất.

Gia Hào vẫn còn quỳ dưới chân Tịnh Như, gọi khản giọng, nhưng đôi mắt mờ đục kia chỉ nhìn anh như một người khách xa lạ. Đằng sau lưng, Tâm Lan đứng lặng, bàn tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi. Cô biết giây phút này là con dao cứa nát trái tim Gia Hào.

Cuối cùng, sau một hồi nghẹn ngào, Tâm Lan cất tiếng, giọng run rẩy như từng chữ cứa ra từ lồng ngực:

— Gia Hào… tất cả… không phải do Như không chờ anh… mà là…

Cô ngừng lại, hít một hơi thật dài, rồi bước lên gần hơn, đặt tay lên vai Gia Hào đang run rẩy.

— …là do mẹ anh.

Gia Hào ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ ngầu.

— Mẹ…?

Tâm Lan bật khóc nấc thành tiếng, nhưng rồi vẫn cố dồn hết can đảm để kể:

— Hôm đó… một buổi chiều, sau khi Như gửi thư ở bưu cục thị trấn, mẹ anh vô tình bắt gặp. Em cũng không biết bà đã nói những gì… chỉ biết khi trở về, Như như một người khác. Cô ấy chỉ lẩm bẩm rằng mình không xứng, rằng nếu yêu anh thì phải nghĩ cho tương lai anh… rằng cô ấy nên dừng lại.

Giọng Tâm Lan nghẹn lại.

— Em đã cố thuyết phục, đã van nài, vì em biết… nếu anh phát hiện ra, anh sẽ bất chấp tất cả mà quay về. Và cuối cùng, em đã níu kéo được… Như đồng ý viết tiếp thư cho anh. Nhưng…

Cô siết chặt bàn tay, móng bấm sâu vào d.a thịt.

— Nhưng lần thứ hai… bà lại bắt gặp. Lần này, bà không còn nói nhỏ. Bà mắng ngay giữa phố, lớn tiếng đến mức cả người qua lại đều nghe thấy. Những lời cay độc của một người mẹ… như dao cắt tim. Như khóc, khóc đến nghẹt thở, nhưng chẳng biết làm gì ngoài chịu đựng trong tủi hờn và nhục nhã.

Nước mắt Tâm Lan trào ra, giọng vỡ vụn:

— Chiều hôm đó, trời mưa to lắm. Như… vừa khóc vừa đạp xe trong mưa, mắt nhòe, bánh xe trượt trên con đường làng… Cô ấy lao thẳng vào một chiếc ô tô. Cú va đập làm đôi chân mãi mãi tàn phế. Nhưng đau đớn hơn… là chấn thương não.

Cô nuốt nghẹn, rồi thì thầm như lời thú tội:

— Như đã mang di chứng giống hệt mẹ cô ấy… nhưng nặng hơn. Một căn bệnh không thể cứu chữa—căn bệnh của những ký ức rơi rụng dần… của một trí nhớ chẳng còn nguyên vẹn.

Tâm Lan bật khóc nức nở:

— Gia Hào… Tịnh Như đã không còn nhớ được anh nữa rồi.

Trong cơn mưa lạnh buốt, tiếng khóc ấy tan vào khoảng không mịt mờ, còn Gia Hào lặng quỳ, đôi bàn tay siết lấy tay Tịnh Như run bần bật. Anh cảm giác cả thế giới vừa sụp đổ trong phút chốc. Tám năm chờ đợi, tám năm hy vọng, tất cả vỡ nát, chỉ còn lại đôi mắt xa lạ kia… đôi mắt đã từng là nguồn sống của cả thanh xuân anh.

Tiếng mưa vẫn dội xuống mái hiên cũ kỹ, từng giọt như đập thẳng vào tim. Gia Hào quỳ bất động, đôi tay vẫn níu lấy Tịnh Như—người con gái giờ chỉ ngồi lặng trong chiếc xe lăn, ánh mắt xa xăm như một khoảng trời không còn có anh.

Đằng sau, Tâm Lan run rẩy. Cô đã nói hết sự thật, nhưng biết rằng vết dao chưa dừng lại ở đó. Có một điều, nếu giấu kín mãi, nó sẽ chôn vùi cả trái tim cô trong dằn vặt.

Cô hít thật sâu, tiếng nghẹn ngào run lên trong cổ họng:

— Gia Hào… còn một điều nữa…

Anh khẽ quay lại, đôi mắt vẫn rớm lệ, đỏ ngầu vì nỗi đau.

Tâm Lan không dám nhìn thẳng vào anh, nước mắt cứ tuôn ra, giọng như một lời thú tội:

— Em… đã yêu anh. Từ rất lâu rồi. Những ngày chăm sóc Tịnh Như, những ngày còn tỉnh táo… chính Như… đã nhận ra trước em.

Gia Hào sững người.

Tâm Lan siết chặt hai bàn tay, cắn môi đến bật máu, tiếp tục:

— Như đã nói… cô ấy yếu đuối, nhu nhược, chẳng dám làm điều em dám. Cô ấy biết rõ, chỉ cần không có thư… anh sẽ bất chấp tất cả mà quay về. Vì vậy… Như đã nhờ em… ký thác tình yêu ấy. Cô ấy muốn em tiếp tục viết thư thay mình, muốn em nói ra những điều mà cô ấy không thể.

Nước mắt Tâm Lan tràn xuống, từng lời nấc nghẹn:

— Gia Hào… tất cả những bức thư, những tấm ảnh anh nhận được… đều không phải của Như. Là em. Những bức ảnh trong bóng tối, chỉ một tấm lưng xõa tóc… là của em. Người bấm máy… chính là Như, vào những lúc trí nhớ còn tỉnh.

Gia Hào chết lặng. Những kỷ vật nâng niu suốt tám năm, những lá thư anh đọc đến mòn vẹt, bỗng chốc như hóa thành tro tàn, để lại một sự thật rát bỏng trên d.a thịt.

Tâm Lan bước tới gần, đôi vai run lên từng hồi:

— Như… đã gửi gắm em một điều. Rằng một ngày nào đó, nếu còn cơ hội, em phải vượt qua cái bóng của cô ấy, nói ra sự thật rằng em yêu anh… và cũng là để cho anh có thêm niềm tin mà đi tiếp, mà học tập cho tương lai.

Cô nghẹn lại, ngước nhìn anh trong tuyệt vọng, giọng khản đặc:

— Nhưng Gia Hào… em biết… tình yêu ấy… trong mắt anh chẳng bao giờ sánh được với Như. Em đã yêu trong thầm lặng, suốt bao năm, chỉ biết đứng bên cạnh, nhìn hai người hạnh phúc… và giữ lấy bóng lưng anh như một kỷ niệm riêng cho mình.

Trong cơn mưa, ba con người, ba số phận—một người chìm trong lãng quên, một người ôm mối tình đơn phương, và một người bị bỏ lại giữa ngã ba của sự thật tàn nhẫn.

Tám năm chờ đợi, tám năm hy vọng, để rồi cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là một trò trớ trêu của định mệnh.

Đôi mắt vô hồn của Tịnh Như nhìn xuyên qua anh, như nhìn một người khách xa lạ vừa đi ngang đời. Một khoảnh khắc, Gia Hào thấy tim mình vỡ ra ngàn mảnh, đau đến mức chẳng còn cảm giác.

Như ơi… tám năm… tám năm anh sống chỉ để trở về, để giữ trọn lời hẹn ngày nào. Vậy mà giờ đây, em không còn nhớ anh nữa. Tất cả đã hóa tro tàn. Chúng ta… còn lại gì ngoài những ký ức một phía trong anh?

Phía sau, giọng Tâm Lan vẫn run rẩy vang lên, từng chữ như mũi dao xuyên thẳng vào ngực anh: “Như ký thác cuộc tình ấy vào em… chính em đã viết những lá thư đó… chính em đã gửi những tấm ảnh ấy cho anh…”

Gia Hào choáng váng. Mọi bức thư nâng đỡ anh suốt tám năm, từng lời ngọt ngào ấm áp đã chắp cánh cho anh vượt qua bao đêm cô độc nơi đất khách—hóa ra… không phải từ Như.

Vậy ra… người anh yêu, người anh tin tưởng tuyệt đối, chỉ còn lại trong trí nhớ. Còn những lời động viên, những dòng chữ anh ôm ấp, lại thuộc về một người khác. Một người đứng ngay sau lưng anh… một người cũng đã âm thầm yêu anh…

Anh run lên, vừa phẫn uất vừa tuyệt vọng.
Trời ơi! Anh phải hận ai? Hận mẹ vì đã giết chết tình yêu này? Hận Như vì đã nhu nhược bỏ rơi anh? Hay hận chính Lan—vì đã lừa dối anh tám năm trời? Nhưng Lan cũng đã khóc, đã hy sinh, đã chăm sóc Như thay anh… Nếu không có cô ấy, có lẽ anh đã chẳng còn đủ niềm tin mà đi tiếp đến hôm nay. Vậy anh có quyền oán trách cô ấy không?

Nỗi oán hận, lòng biết ơn, tình yêu và sự phản bội xoắn chặt lấy nhau, kéo Gia Hào rơi xuống một vực thẳm tối tăm. Anh siết chặt bàn tay Tịnh Như, nhưng đôi mắt kia mãi vẫn xa lạ. Trong khi ở phía sau, Tâm Lan vẫn khóc, đôi vai run rẩy, như chờ một nhát dao phán quyết từ trái tim anh.

Gia Hào gục đầu xuống, khàn giọng gọi:

— Như ơi… em có biết… em đã để lại cho anh một ngục tù không có lối ra…

Mưa chiều trút xuống ngôi làng nhỏ, từng hạt nặng nề gõ lên mái ngói, Gia Hào vẫn quỳ nơi đó, đầu cúi xuống, trái tim như bị ai xé rách thành ngàn mảnh. Trước mặt, Tịnh Như ngồi bất động trên chiếc xe lăn, đôi mắt mờ đục vẫn nhìn xa xăm vô định.

Rồi bất chợt, trong một khoảnh khắc mong manh, đôi bàn tay gầy guộc của Tịnh Như khẽ cử động. Như một phép màu, những ngón tay run run vươn ra, chạm lên má anh. Đầu ngón tay ấm áp lướt qua giọt nước mắt đang rơi, nhẹ nhàng như muốn lau đi nỗi đau.

Gia Hào sững người. Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe tìm kiếm một tia nhận biết trong ánh mắt kia, nhưng tất cả chỉ là màn sương mịt mờ. Tịnh Như không nói gì, đôi mắt vẫn xa lạ, nhưng cử chỉ ấy như một sợi chỉ mỏng manh níu anh khỏi vực thẳm.

Phía sau, Tâm Lan đứng lặng. Nước mắt rơi không ngừng, nhưng lần này cô không dám cất lời. Trái tim cô như bị treo lơ lửng giữa bầu trời u tối, khi chứng kiến cả hai người mà mình yêu thương nhất lại bị trói buộc vào một bi kịch không có lối thoát.

Trong căn sân nhỏ ngập nước, chỉ còn lại ba con người, ba số phận chồng chéo, cùng chìm vào một khoảng lặng không ai dám phá vỡ.

Nhưng rồi, viên sỏi nhỏ mà anh vẫn giữ trong tay từ bao năm—kỷ vật của mối tình đầu—trượt khỏi túi áo. “Cạch.” Tiếng rơi khẽ thôi, nhưng vang như sét xé ngang lồng ngực.

Viên sỏi lăn đi, va vào nền gạch ướt, xoay tròn mấy vòng rồi cuốn vào dòng nước mưa. Nó trôi dần ra cổng, biến mất trong làn nước đục ngầu, như ký ức và tình yêu tám năm dài cũng đang bị cuốn phăng, chẳng còn cách nào níu giữ.

Ngoài kia, cơn mưa lạnh vẫn thổi qua, phủ mờ cảnh vật, như khép lại câu chuyện mà chưa một ai có được câu trả lời: —tình yêu không phải lúc nào cũng là “đúng người đúng lúc”, mà đôi khi là một mê cung, nơi trái tim không biết rẽ về đâu.
 
×
Quay lại
Top Bottom