* * *
Đúng 16h50, tôi vác vali phi như tên lửa tới cánh rừng thông thì đúng 17h. Có một chiếc xe ôtô nhỏ chuyên chở hàng đã đậu sẵn ở đó, nhìn loáng thoáng trong buồng lái, tôi nhận thấy người lái xe chính là bà chủ quán.
Tôi vội vã chạy tới chỗ chiếc xe, quẳng vali ra thùng xe rồi mở cửa xe nhảy vào buồng lái.
Bà quay nhìn tôi cười nói_Sẵn sàng lên đường. Bác chỉ phụ trách lái xe, còn việc còn lại là của con hết!
Tôi gật đầu. Bà mở khoá xe rồi gạt cần đẩy, chiếc xe lập tức lao nhanh tiến thẳng vào khu rừng. Có một con đường nhỏ bằng đất đủ cho một chiếc xe con đi. Mặt đường gồ ghề toàn sỏi đá khiến chiếc xe giật nảy liên hồi. Các cành cây thông thấp vươn ra đập xoàn xoạt vào nóc và đầu xe che khuất tầm nhìn. Nhưng không vì vậy mà làm chúng tôi mất
phương hướng.
Cứ thế là đã đi được đoạn đường dài nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng cảm nhận thấy mùi gì ngoài mùi con người cạnh. Niềm hy vọng đang tăng vùn vụt thì giờ cũng giảm xuống phân nửa, tôi chẳng biết làm gì ngoài thở dài. Tôi không muốn chuyến đi này trở thành công cốc.
_Con đã phát hiện được gì chưa?_Bà chủ quán hỏi tôi.
Tôi chán nản lắc đầu, bà nói tiếp
_Không sao con, khu rừng này còn sâu nữa mà!
Nói xong bà liền tăng vận tốc nhanh nhất của chiếc xe khiến tôi phát hoảng, hai tay nắm chặt vào thành xe để người khỏi bị va đập. Tôi chẳng thể ngờ rằng một bà cô trung niên mà có thể là tay lái vững tới vậy.
Do đây là mùa đông nên trời chẳng mấy chốc đã xẩm tối, xem đồng hồ trong xe thì mới hơn 18h. Như thế chúng tôi đã đi vào rừng hơn một tiếng và chẳng thể moi ra cái tích sự gì cả. Cả khu rừng coi như cũng sắp xuyên qua hết rồi. Chẳng nhẽ đây không phải là khu rừng trong truyền thuyết nhắc tới, nếu vậy thì gã ma cà rồng hôm đó chui từ đâu ra? Tôi quay đầu sang phía bà chủ quán, khẽ nói với giọng trầm buồn.
_Chắc không phải cánh rừng...khoan, bác dừng xe lại cho con với!
Chưa kịp nói hết câu, tôi giường như đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt gì đó giống mùi cơ thể tôi phát ra từ phía xa xa. Vội bảo bà dừng xe lại, tôi đã định nhảy ra khỏi buồng lái thì kịp phát hiện trước mắt là cái hang đá rộng chừng 3m. Tôi trừng lớn mắt nhìn về cái hang, quá kỳ quái, giữa rừng thông bạt ngàn này tự dưng xuất hiện một cái hang đá. Không do giự, tôi ẩn cửa xe nhảy khỏi buồng lái, tiến về phía trước.
Đến gần nó, tôi càng phát hiện rằng bề mặt hang đá này nhẵn nhụi khác hẳn với những hang đá tự nhiên, nó như được xây dựng chứ không phải có sẵn. Tôi cố tình men sâu vào hang một chút thì bên trong lại tối đen như mực, tiện tay lục túi áo khoác lấy chiếc đèn pin nhỏ xíu bằng nửa bàn tay soi xung quanh. Lần này tôi vô tình thấy những hình thù kỳ lạ được khắc trên hang. Là những con người nguyên thuỷ xa xưa, chỉ khác rằng...răng bọn họ dài, nhọn đến đáng sợ. Họ đang ngoạn những chiếc răng nanh vào con thú rừng...hình như, đây không phải là người nguyên thuỷ mà phải nói là...ma cà rồng nguyên thuỷ. Thứ gì đó vô hình trong thâm tâm như thôi thúc tôi dơ tay chạm vào bề mặt đá khắc thì lập tức phải rụt tay về. Mặt khắc trên hang lạnh đến thấu xương, thậm chí còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể của một con ma cà rồng như tôi. Mùi hương đặc biệt cũng đậm dần lấn át lỗ mũi của tôi. Giờ đây tôi dám chắc nơi đây sẽ dẫn tới nơi chúng sinh sống.
Vang vọng đằng xa tiếng bà chủ quán gọi í ới. Tôi liền bỏ đó chạy về chỗ chiếc xe.
_Con đã phát hiện được gì chưa?
_Dạ, đúng nơi này bác, con dám chắc!_tôi gật đầu chắc nịch.
_Vậy mau lên xe, bác đưa con đi tiếp!_bà thúc dục.
Suy nghĩ một chút, tôi nhăn mặt nói_Con thật sự rất cảm ơn bác, nhưng con nghĩ bác nên trở về. Con sẽ tự đi, có thể nơi đây là lãnh địa của chúng, bác sẽ gặp nguy hiểm. Càng tránh xa càng nơi này càng tốt.
Bà chẳng nhiều lời thêm gì, chỉ gập đầu hiểu ý rồi nhắn tôi_Con nhớ bảo trọng!
Tôi mỉm cười rồi trèo vào thùng xe lấy chiếc va li to kềnh càng.
Xong xuôi đâu đấy, bà lùi chiếc xe ra xa, tôi đứng đó vẫy tay tạm biệt rồi nhìn bóng chiếc xe quay đầu khuất dần cuối phía con đường kia.
Quay người về cái hang, có phải chỉ cần đi qua nó, tôi có thể tìm thấy anh Hàn Phong không?
Vậy là từ nay, tôi sẽ phải chống chọi một mình với thế giới sinh tồn của loài ma cà rồng.
Một nỗi buồn man mác ập đến mang theo sự cô đơn và nỗi nhớ mong anh đêm ngày, nếu lúc này có anh ấy ở bên tôi...