- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Tôi chỉ muốn gửi đến những năm tháng thanh xuân của mình lời xin lỗi chân thành nhất, vì đã sống quá vội vã, sống quá kiêu ngạo, sống dựa dẫm vào tuổi trẻ của mình nên bất chấp rất nhiều thứ, nên đắc tội với rất nhiều người, và xin lỗi vì chưa từng cảm thấy hối hận vì những điều đã trải qua ấy. Rồi sau này có thế nào đi nữa, cũng tuyệt nhiên không hối hận, tuyệt nhiên không lãng quên, bất cứ điều gì, bất kì ai… đã đến, đã đi, đã quên, đã nhớ, …mãi sẽ khắc cốt ghi tâm, vạn lời đã hứa.
Hoa dù có đẹp thế nào thì cũng có lúc tàn, rượu dù có say bao lâu thì cuối cùng cũng tỉnh, thanh xuân vì thế mà cũng có giới hạn, gặp gỡ rồi chia ly, quy luật hiển nhiên như một năm luôn có 4 mùa.
Vạn sự bất biến, con người cũng bất định.
Hôm nay, tôi đã chính thức tạm biệt với quãng đời sinh viên, những năm tháng tuổi xuân trên ghế nhà trường, buổi tối, tôi bắt chuyến xe buýt, đi loanh quanh thành phố, tôi nghĩ về những điều đã qua, nghĩ về những người đã rời đi và những người vẫn ở lại… có quá nhiều lời xin lỗi cần nói mà vẫn chưa có cơ hội nói.
Vẫn thường hay nghĩ “còn lâu mới tốt nghiệp” thế mà nhìn lại đã mỗi đứa một nơi, đã lại không biết sau này những con tiểu yêu tinh ngồi cạnh tôi chúng nó sẽ như thế nào, sẽ là vợ của ai? Là mẹ của bao nhiêu đứa con?
Tôi đã nói lời tạm biệt cả những đứa mà tôi từng ghét bỏ, những lời cảm ơn còn chưa kịp nói, những nhớ thương còn chưa kịp tỏ bày…
Tất cả như thước phim quay chậm, quay từ từ, từng chút, từng chút một,…tôi cứ đưa tay ra nắm lại những kỉ niệm thì nó lại cứ tuột ra khỏi tay, nước mắt đã rơi từ bao giờ mất rồi.
Sau này sẽ chẳng còn có nơi nào thuê nhà rẻ như kí túc xá, sẽ chẳng có nơi nào có thể ổn ào như khi ở cùng với mấy đứa bạn cùng bàn, cũng chẳng còn có nơi nào ưu tiên chúng tôi khi còn cái mác sinh viên nữa rồi.
Mấy em cấp 2, cấp 3, chớ nên buồn vội, tốt nghiệp đại học thực sự mới là chia tay. Khi đóng cánh cửa lớp lại, cũng chính là khóa chặt hồi ức của chúng tôi ở đó, ai đến từ đâu lại trở về đấy, những người từ xa lạ rồi thân thiết, rồi lại xa nhau và cuối cùng vẫn cứ là những người lạ từng quen.
Tôi chỉ muốn gửi đến những năm tháng thanh xuân của mình lời xin lỗi chân thành nhất, vì đã sống quá vội vã, sống quá kiêu ngạo, sống dựa dẫm vào tuổi trẻ của mình nên bất chấp rất nhiều thứ, nên đắc tội với rất nhiều người, và xin lỗi vì chưa từng cảm thấy hối hận vì những điều đã trải qua ấy….
Rồi sau này có thế nào đi nữa, cũng tuyệt nhiên không hối hận, tuyệt nhiên không lãng quên, bất cứ điều gì, bất kì ai… đã đến, đã đi, đã quên, đã nhớ, ….mãi sẽ khắc cốt ghi tâm, vạn lời đã hứa.
Tạm biệt…
Hoa dù có đẹp thế nào thì cũng có lúc tàn, rượu dù có say bao lâu thì cuối cùng cũng tỉnh, thanh xuân vì thế mà cũng có giới hạn, gặp gỡ rồi chia ly, quy luật hiển nhiên như một năm luôn có 4 mùa.
Vạn sự bất biến, con người cũng bất định.
Hôm nay, tôi đã chính thức tạm biệt với quãng đời sinh viên, những năm tháng tuổi xuân trên ghế nhà trường, buổi tối, tôi bắt chuyến xe buýt, đi loanh quanh thành phố, tôi nghĩ về những điều đã qua, nghĩ về những người đã rời đi và những người vẫn ở lại… có quá nhiều lời xin lỗi cần nói mà vẫn chưa có cơ hội nói.
Vẫn thường hay nghĩ “còn lâu mới tốt nghiệp” thế mà nhìn lại đã mỗi đứa một nơi, đã lại không biết sau này những con tiểu yêu tinh ngồi cạnh tôi chúng nó sẽ như thế nào, sẽ là vợ của ai? Là mẹ của bao nhiêu đứa con?
Tôi đã nói lời tạm biệt cả những đứa mà tôi từng ghét bỏ, những lời cảm ơn còn chưa kịp nói, những nhớ thương còn chưa kịp tỏ bày…
Tất cả như thước phim quay chậm, quay từ từ, từng chút, từng chút một,…tôi cứ đưa tay ra nắm lại những kỉ niệm thì nó lại cứ tuột ra khỏi tay, nước mắt đã rơi từ bao giờ mất rồi.
Sau này sẽ chẳng còn có nơi nào thuê nhà rẻ như kí túc xá, sẽ chẳng có nơi nào có thể ổn ào như khi ở cùng với mấy đứa bạn cùng bàn, cũng chẳng còn có nơi nào ưu tiên chúng tôi khi còn cái mác sinh viên nữa rồi.
Mấy em cấp 2, cấp 3, chớ nên buồn vội, tốt nghiệp đại học thực sự mới là chia tay. Khi đóng cánh cửa lớp lại, cũng chính là khóa chặt hồi ức của chúng tôi ở đó, ai đến từ đâu lại trở về đấy, những người từ xa lạ rồi thân thiết, rồi lại xa nhau và cuối cùng vẫn cứ là những người lạ từng quen.
Tôi chỉ muốn gửi đến những năm tháng thanh xuân của mình lời xin lỗi chân thành nhất, vì đã sống quá vội vã, sống quá kiêu ngạo, sống dựa dẫm vào tuổi trẻ của mình nên bất chấp rất nhiều thứ, nên đắc tội với rất nhiều người, và xin lỗi vì chưa từng cảm thấy hối hận vì những điều đã trải qua ấy….
Tạm biệt…
Theo Blog Radio