Đêm mưa tháng Giêng

Feelings Lonely

Thành viên
Tham gia
30/1/2025
Bài viết
3
Ánh trăng hôm nay dịu dàng trong cơn mưa lất phất.
Ngồi yên giữa lòng thành phố, tôi nhìn những hạt mưa rơi chậm lại - như để tôi suy nghĩ về nét chữ hôm nay.

Tôi nhớ đến khoảng sân nhà cũ, con đường đầy bụi mịn.
Con chó cỏ nằm đó, ngẩng đầu nhìn trời. Không biết nó đang ngắm sao hay đang đếm mây trôi.
Mỗi khi đôi mắt nó rủ buồn, nó lại vẫy đuôi, đi theo tôi ra con đường trước ngõ.

Ai đã bỏ rơi nó, để nó chỉ còn biết dựa vào những cơn mưa lạ lẫm và những con người lạnh lẽo?

Thuở nhỏ tôi cứ nghĩ, người lớn áp lực vì công việc.
Nhưng lớn lên rồi mới hiểu: áp lực từ gia đình còn nặng hơn cả xã hội - vì họ là những người thân nhất, thương nhất.

Tôi tự hỏi:
Nếu tôi không thành công, liệu mọi người có còn nhìn tôi bằng ánh mắt quý mến đó không?

Từng có thời, tôi sống trong một ngôi nhà đầy tình thương.
Nơi chén trà vừa rót, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Tôi đã từng mơ màng trong chính căn phòng quen thuộc ấy. Nhưng rồi áp lực tiền bạc có thể biến người thân thành người lạ.
Có thể khiến đứa trẻ vô âu vô lo trở nên vô cảm.
Đứa trẻ ấy không thể khóc - vì nó còn ai để tin tưởng, để dựa vào?

Vốn dĩ, những chuyện tiền bạc ấy không nên để nó nghe thấy.
Nó sẽ thấy mình vô dụng.
Cãi vã cũng đừng để nó nhìn thấy - vì nó sẽ tưởng rằng lỗi là ở mình .

Nhưng, lỗi của nó là gì?

Chỉ còn cơn mưa - xóa nhòa đi nỗi cô đơn.
Nhưng nó cũng không đủ ấm để xoa dịu.

Trong căn phòng lặng thinh, không tiếng gió.
Như thể đã gác lại cả những âm giọng vô cảm của bố mẹ.

Tôi nằm nghe tiếng sương nói - lạnh hơn cả trái tim mang vết xước của mẹ, khô hanh hơn tiếng quát của bố, và lạnh hơn căn nhà từng ấm trong lòng con.

Tôi bỗng tỉnh lại giữa cơn mộng cô đơn, nhìn quanh vẫn chỉ là mình ta với ta.

Lục tìm đồ ăn khi bụng đói, và yêu trái tim mình - khi nó còn đập.



Bạn đã từng cố gắng để không chìm xuống chưa?
Có những ký ức - chỉ cần nhớ đến, cũng đủ làm động lực sống tiếp.

Họ không sống cùng ta cả đời.
Họ để lại vết xước - nhưng chỉ để ta sống tốt hơn.

Chỉ cần còn một chút niềm tin, bạn vẫn có thể là chính mình.
Đừng như tôi - để mùa đông ùa về trong căn nhà từng là hơi ấm.

Và... tôi vẫn tin vào thứ gọi là cái nôi đã nuôi tôi lớn - Dù có lúc tưởng như quên mất hình dáng của nó.
Hình dáng của một ngôi nhà sáng đèn. Và nụ cười mỗi tối.
 
Quay lại
Top Bottom