[Đam mỹ] Kiếp này ta dành cho ngươi

Vô Hỷ Vô Ưu

Thành viên
Tham gia
16/3/2017
Bài viết
24
Tên truyện: Kiếp này ta dành cho ngươi
Tác giả: Vô Ưu
Thể loại: Đam mỹ, 1x1, mỹ cường công x mỹ lưu manh lười biếng thụ, sủng, ngọt, có chút ngược.
Tình trạng: Đang sáng tác
Độ tuổi: 12+
Điều đầu tiên Ưu muốn nói là đây là thể loại đam mỹ, nam x nam, nếu bạn nào kỳ thị hay không hợp thể loại này nhấn back để quay lại nhé! Ưu chúc các bạn có giây phút vui vẻ khi đọc truyện, thân <3
Bộ này là bộ đầu tiên Ưu thử sức với truyện dài, chắc chắn sẽ có những lỗi cùng mạch truyện không thu hút lắm, mọi người ủng hộ giúp Ưu nhé, Ưu cảm ơn <3

Chương 1: Thứ gì ngủ nhiều nhất?


Trong sân Bạch gia trang người tới người lui tấp nập, kẻ bưng chậu nước người mang khăn, loạn thành một đoàn. Nay là ngày thê tử Bạch Mộc Trung ông sanh hạ đứa con thứ hai. Ông đứng trước cánh cửa gỗ đóng chặt, từ trong truyền ra tiếng la đau đớn mà lấy khăn lau mồ hôi liên tục. Cũng là hơn một nửa đời người rồi lại có thể có thêm nhi tử, thật sự khiến ông vừa hỉ vừa lo. Nhưng mà như vầy lại giúp ông làm tròn được lời hứa kết thông gia đi. Cũng chẳng hề ai biết hơn chín tháng trước có một quả cầu xanh đột ngột xuất hiện rồi lẳng lặng chui vào bụng phụ nhân trong phòng đó. Là người hay yêu? Là phúc hay hoạ? Để sau hẵng nói.
Vài canh giờ sau, tiếng khóc đứa trẻ cũng cất lên, bà đỡ chạy ra thông báo phu nhân vẫn khoẻ, tảng đá nghìn cân trong lòng ông cũng được thả xuống. Tới lúc nghe đứa trẻ ấy là nam hài, ông lại mang một nỗi lo nhưng nhanh chóng được gạt qua một bên, nam nam cũng không phải chuyện gì hiếm có đâu.
---------- ta là phân cách tuyến thời gian--------
Tiết xuân se lạnh, bầu trời xanh ngợp không một áng mây, sắc mai đào cúc nở rộ tràn ngập, trên con đường chính lũ trẻ nhao nhao mặc đồ mới, đùa giỡn nhau cười đến vui vẻ.
- Thứ gì ngủ nhiều nhất nha?
Một hài đồng má phúng phính hỏi.
- Là heo đi.
- Không phải. Thứ ngủ nhiều nhất, mẫu thân ta nói, chính là Cửu Ly a~.
Hài đồng ấy vuốt mũi hất mặt lên trả lời. Cả đám trẻ đều ríu rít đồng tình.
Phải, trong thôn hiện giờ nhắc tới ngủ, ai cũng biết đến cái tên Bạch Cửu Ly, đứa con thứ nhì của Bạch Mộc Trung. Khi được sanh chỉ khóc vài tiếng rồi im bặt, khiến mọi người hốt hoảng, bà đỡ phải đánh mông y vài cái thật đau y mới mở mắt nhìn lại rồi lại nhắm mắt tiếp. Hiện giờ y cũng được năm tuổi, nhưng thời gian hắn thức gộp lại cùng lắm được hai năm. Không khóc không nháo, chỉ nằm ngoan ngoãn ngủ. Có khi ngủ liền một mạch ba bốn ngày mới tỉnh. Đặc biệt hắn không bú sữa mẹ, dù dụ dỗ thế nào hắn cũng mím chặt môi, quay đầy đi, khiến trên dưới người Bạch gia lo lắng. Cũng may y chịu uống nước cháo loãng, rồi chưa đến một tuổi liền ăn cơm. Hiện tại khiến phu thê Bạch Mộc Trung lo lắng nhất, không phải là y ngủ liên tục, mà là sợ y câm. Ngoài tiếng khóc chào đời, cho tới giờ chưa từng nghe y mở lời gọi cha nương một tiếng, thực đau lòng.
Trong đại sảnh Bạch gia trang, Bạch lão gia an toạ lần lượt nhận lời chúc thọ của con cháu. Vừa hay mừng năm mới cũng trùng đại thọ tám mươi của lão, nhìn lớp lớp con cháu đầy nhà sắc đỏ vàng y phục dắt díu nhau tụ họp khiến lão cũng hài lòng mãn nguyện. Nhìn lướt qua từng người, lão quan sát Bạch Dạ Thần con trai đầu Bạch Mộc Trung, đứa bé này đã lớn như vầy rồi, học tài hiểu rộng, lại biết lễ nghĩa, rất tốt. Sau đó lại dừng mắt tại thân ảnh nho nhỏ an nhàn nằm trong lòng con dâu lão bên phải phía dưới hơi nhíu mày. Đứa trẻ này phấn điêu mày trác, hai má nộn nộn, hồng hào trên làn da trắng sữa thật chọc người muốn khi dễ, đáng tiếc lại không biết nói chuyện, cũng chỉ ngủ li bì, sau này như thế nào sinh sống. Nghĩ nghĩ rồi thở dài, ông dời mắt đi.
Ngày này những đứa trẻ Bạch gia luôn háo hức. Nha, chỉ cần trổ tài nghệ, khiến gia gia vui vẻ, liền được bao lì xì, lại được bao người khen, thực thích.
Vẽ xong một bức hoạ hình rồng được lão sư dạy trên lớp, con trai của Bạch Kiêm liền vênh mặt đắc ý trước lời trầm trồ khen ngợi của mọi người. "Bức hoa này nhìn cũng rất tốt nha". "Cũng nhìn ra đó là con rồng". "Đứa trẻ này mới bảy tuổi mà đã vẽ được như vậy, Kiêm huynh thật biết cách gia giáo nha"... Đứa bé nhận bao lì xì rồi quay lại chỗ ngồi của mình, nhìn qua Cửu Ly, đảo mắt một vòng, cố tình nói lớn:
" Phụ thân, vì sao không thấy Cửu Ly của Bạch Thúc lên chúc tết?"
Bạch Kiêm ánh mắt chợt loé, chẳng phải phụ thân luôn coi trọng hắn, lần này ngươi chịu mất mặt đi.
" Bảo nhi, đừng ồn. Nhưng Bạch huynh, dù gì cũng là ngày trọng đại, huynh cũng nên để bảo bối huynh thể hiện bản lãnh tài hoa của mình cho mọi người mở rộng tầm mắt đi."
Nhìn nụ cười bất hảo kia, Mặc Dung ôm chặt hài nhi vào lòng, lo lắng nhìn gương mặt đứa trẻ rồi nhìn qua phu quân. Bạch Mộc Trung cười ôn hoà, chắp tay hướng Bạch lão gia.
"Phụ thân, thật thất lễ, đứa trẻ này là tối qua nháo tới sáng mới ngủ, có lẽ do mệt cho nên..."
"Chứ không phải bẩm sinh chỉ biết ngủ rồi ăn như một con heo sao."
Đột nhiên có lời nói chen vào không biết của ai, trong đại sảnh xì xào bàn tán chỉ trỏ. Bạch Bảo níu tay mẫu thân, ánh mắt khinh thường xen lẫn ghen tị nhìn đứa trẻ phấn nộn kia.
"Mẫu thân, chẳng phải trong xóm ai cũng nói Cửu Ly là phế vật cái gì cũng không biết sao?"
Người phụ nhân vội hờ hững che miệng Bạch Bảo, trên mặt vụt hiện tia vui mừng khi có người gặp hoạ. Dạ Thần cảm thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Bạch Bảo.
"Chỉ có một cái miệng, suy nghĩ rồi nói chuyện, ai là phế vật?"
Bạch lão gia ngồi trên nhìn xuống nhíu mày, lạnh giọng.
"Trật tự!"
Mỗi người trở về chỗ của mình, tiếng xì xào nhỏ dần, nhưng vẫn không chấm dứt được những ánh mắt mỉa mai nhìn về gia đình Bạch Mộc Trung. Thật đáng tiếc, đứa con đầu lanh lợi bao nhiêu thì đứa sau lại vô dụng bấy nhiêu.
"Nếu mệt thì để nó ngủ đi. "
Bạch lão gia nhẹ giọng, gương mặt uy nghiêm nhìn những người còn lại.
 
Chương 2: mặt trời mọc đằng tây rồi


"Ngáp~"
Một tiếng ngáp kéo dài tuy không lớn nhưng vì toàn sảnh đang im lặng nên đủ để ai cũng nghe thấy. Mọi người tập trung nhìn vào cái đầu nho nhỏ dụi dụi kia, từ từ mở to đôi mắt kim sắc sáng lanh lợi còn phủ một tầng nơi nước, chớp chớp mình mẫu thân, phụ thân, ca ca cười hì nhẹ một tiếng. Cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm vươn lên ôm má mẫu thân, chụt một cái, hai mắt híp lại một đường, má hồng phúng phính, gương mặt toả sáng chứng tỏ tâm trạng rất vui đi. Có tiếng hít sâu, nuốt nước bọt, thật muốn nhào vô cắn, hảo đáng yêu. Trước giờ luôn một bộ dáng an an ổn ổn mà ngủ, không nghĩ khi tỉnh lại chọc tâm người ngứa ngáy như thế.
"Mẫu thân~ Phụ thân~ Ca ca~"
Tiếng trẻ con lanh lảnh ngọt ngào cất lên. Oanh! Toàn bộ chấn động. Đứa trẻ này rõ ràng năm năm chưa từng nói, là câm, sao giờ lại nói, là nghe lầm sao. Giật mình nhất là phu thê Bạch Mộc Trung, bảo bối nói được, không câm, cảm tạ trời. Hai người lớn một trẻ chen vào ôm Cửu Ly kích động định nói, đứa bé đặt ngón trỏ lên môi đỏ hồng hơi dẩu lên suỵt một tiếng rồi cười. Ngay sau đó tụt xuống tự đứng trên đất, một tư thế thẳng lưng đi ra giữa sảnh đứng trước mặt Bạch lão, chắp tay cúi đầu hành lễ rồi ngẩng mặt kêu một tiếng gia gia. Lòng lão run lên, khoé môi hơi nhếch, chăm chú nhìn y.
"Gia gia chờ con một chút."
Cửu Ly cười, thấy lão gật đầu liền quay mặt chỉ tay vào bức hoạ trên giá đỡ, nhìn Bạch Bảo.
"Có câu "Ăn được ngủ được là tiên". Ta ăn ngoan ngủ ngoan, không chọc phá khiến phụ mẫu ta nhọc lòng. Ngươi nói cái này là rồng? Dòm kỹ miễn cưỡng ra tôm, chỗ nào giống rồng chứ? Trước khi buông lời thoá mạ, nhìn lại chính mình tài giỏi gì không đi."
Y chép miệng nói tiếp.
" Không thấy người ta làm cũng đừng cho người đó làm không được. Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt thế nào là vẽ."
Đa số mọi người nhịn không được trợn mắt, miệng lưỡi trơn tru, gan cũng thực lớn. Mặc Dung lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm chặt khăn. Bạch Mộc Trung im lặng, nhẹ nhàng nắm tay nương tử mình trấn an, quay qua dùng khẩu hình nói "tin tưởng con". Lúc này bà mới nhẹ thở ra một hơi, nhưng vẫn căng thẳng quan sát nhi tử. Bạch lão gia chăm chú, đồng ý kêu hạ nhân mang một khổ giấy lớn cùng mực lên khi Cửu Ly lên tiếng.
Đứa trẻ năm tuổi ấy đứng thẳng lưng, không chút lo lắng hoảng sợ, khoé môi lại nhếch lên một đường cong, từ trong đôi mắt sáng ngời nhìn thấy được sự tự tin cứng rắn. Tốt lắm, để xem ngươi làm được gì. Lão gật gật đầu, có chút chờ mong.
Sau đó, đại sảnh lại một trận ồn ào, có những tiếng phụt cười, có người cười ha ha thành tiếng. Gì chứ, tưởng rằng giỏi lắm, hài đồng năm tuổi cũng chỉ là như thế trẻ con. Cửu Ly một thân hồng y ngồi bệt lên tờ giấy, khoanh chân, nhúng hẳn hai tay múp múp nhỏ nhỏ vào nghiên mực bắt đầu in in lên giấy. "Đúng chẳng biết thế nào là vẽ mà lại mạnh miệng". Bạch Bảo lườm lườm khinh miệt. Phu thê Bạch Kiêm nhoẻn miệng cười tới tận mang tai.
Cửu Ly mím mím môi, chuyên chú ấn rồi lại quẹt quẹt, lâu lâu đôi môi màu đào nho nhỏ lại dẩu lên. Loay hoay tầm một nén hương, cũng chẳng còn mấy ai để ý tới bức vẽ, tập trung ngồi bàn tán, y đứng lên, quay qua rửa tay ở chậu nước đã để sẵn ở đó, phủi phủi mông, đứng thẳng cười với Bạch lão gia, dõng dạc cất lời.
"Gia gia, Cửu Ly mạo muội tặng người hai câu, nếu có sai sót người cũng sẽ không chấp nhặt đi."
" Đa lộc đa tài đa phú quý
Đắc thời đắc lợi đắc nhân tâm"
" Trúc bảo bình an tài lợi tiến
Mai khai phú quý lộc quyền lai".
" Hay! "
Bạch lão gia rung động, đôi mắt lộ ý cười, đứa trẻ này quả không tầm thường.
"Ngươi từ đâu có được những câu thơ đó?"
Cửu Ly khẽ nghiêng đầu.
"Là con đọc qua trong sách."
Bạch Dạ Thần suy nghĩ, khi nào thì đệ đệ đọc qua sách? Khoan, đệ biết chữ? Lại tròn mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mắt.
"À không, là nghe ca ca đọc qua."
Cửu Ly chột dạ sửa lời. Dạ Thần thêm một trận bối rối, hắn đọc qua khi nào chứ? Nhìn qua đôi mắt tròn chớp chớp với hắn kia, hắn nuốt toàn bộ nghi vấn vào bụng, về nhà rồi tính đi.
"Giỏi, nghe qua lại nhớ. Ham học hỏi, lại có khí thế, tốt tốt. Lại đây với gia gia."
Cửu Ly Chần chờ giây lát, tiến tới, Bạch lão ôm trọn y vào lòng, đứa cháu này khiến ông thực thích.
"Cửu Ly, con vẽ cái gì?"
Lúc này mới để ý tới bức tranh để dưới đất, mọi người cũng rướn đầu tò mò. Ánh mắt lão ra lệnh cho gia đinh cầm tờ giấy nâng lên, những tiếng hít sâu liên tục xuất hiện.
"Gia gia, con muốn vẽ, nhưng trong đầu nhìn gia gia muốn vẽ gia gia, cũng là đại thọ người, nên mới gan lớn. Người không trách con chứ?"
Nghiêng đầu lên nhìn lão gia, Cửu Ly cất tiếng hỏi. "Không hề. Thực sự, ta rất vui." Đôi môi ông mấp máy, mắt không chớp vẫn nhìn vào bức hoạ. Chỉ phác thảo lên vài khối trên gương mặt, nhưng đặc biệt nhìn thấy rõ đó là ông. Cách vẽ thật lạ, độc đáo, đứa trẻ này thật có tài.
"Gia gia, người quay dọc bức tranh lại đi."
Bạch lão gia gật đầu, tờ giấy được quay lại. Lần này có tiếng tách rơi xuống đất. Nhìn kỹ kỹ, có chỗ kia vẽ ra chữ phúc a.
Y thu trọn biểu tình mọi người vào trong mắt, cả mấy ánh mắt không cam lòng kia, mỉm cười.
"Gia gia, đây chứng tỏ gương mặt người có chữ phúc, cả đời hạnh phúc nha."
Toàn bộ mọi thứ gần như đảo lộn, một đứa trẻ trước giờ tưởng chừng phế vật chỉ biết ngủ, đột nhiên biết nói thậm chí ngâm thơ rồi lại vẽ, sau một buổi sáng đẹp trời liền ầm lên toàn thành truyền tai nhau một đồn mười mười đồn trăm. "Gì đây, chẳng lẽ mặt trời mọc hướng tây?" Một người ngồi uống trà nghe người đối diện kể thốt lên. Hai người nhìn về hướng tây, có một góc màu đỏ của mặt trời. "Thì ra mọc hướng tây thật", thầm nghĩ rồi nhìn nhau gật gật. Hình như họ quên mất trời sắp tối rồi đi. Một con quạ đen bay ngang qua trời.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện được đồn từ sau khi nhận bao lì xì lại nhắm mắt ngủ li bì chưa thấy tỉnh, trên dưới Bạch Mộc Trung phủ lại thở dài bất lực trước một đống thắc mắc ngổn ngang trong đầu.
 
Chương 3: Gặp mặt

Những trẻ lên năm tuổi sẽ bắt đầu học chữ. Trước đó vì nghĩ Cửu Ly y không có khả năng nói nên y thoải mái nằm ở nhà không bị làm phiền. Hiện tại phát hiện là không phải, thậm chí là thông minh lanh lợi, phụ thân y liền đưa y tới lớp, mong y có thể học tài hiểu rộng, không cần đỗ đạt rạng danh, chỉ cần đủ để xoay sở đối nhân xử thế, ông cũng an tâm.
Nhưng là sau này có thể an lòng hay không chưa biết, vài ngày này lại khiến ông nhăn mày nhức óc. Ngày đầu, Cửu Ly ngồi kiệu tới lớp, y nằm ngủ như chết, kêu thế nào cũng không tỉnh, cũng không bế ra khỏi chỗ nằm được. Ngày thứ hai, ông cố tình để y đi bộ. Xem bộ dạng tỉnh ngủ, hai mắt linh động, thiết nghĩ sẽ thuận lợi học đi. Kết quả, y nằm giữa đường, bụi đất bám đầy y phục, gương mặt cũng nhem nhuốc, cứ như thế được ẵm về tới nhà. Ngày thứ ba, ông quyết định mời phu tử đến dạy học. Nhìn đứa nhỏ ngồi nghiêm túc, hai mắt chăm chú xem giảng, ông đứng ngoài gật gật đầu hài lòng, quay đầu về thư phòng.
Chưa đầy một nén nhang, gia đinh hớt hải chạy vào:
" Gia chủ! Nhị thiếu gia... thiếu gia..."
"Lại lăn ra ngủ sao?". Chân mày dựng ngược, rõ một bộ dáng không vui, đứa trẻ này, có lẽ đã được quá nuông chiều rồi.
"Không phải. Là đói quá ngất xỉu rồi."
Gia đinh kéo tay áo lau mồ hôi trên trán, không biết là vì chạy quá nhanh hay vì lo lắng.
"Cái gì? Đi, đi xem nó như thế nào rồi."
Gấp rút chạy tới chỗ y xem xét, cuối cùng ông nhìn thấy đứa con mình đang ngồi vắt vẻo đung đưa hai chân trên ghế, tay cầm khối điểm tâm, tay kia chống cằm, hai mắt híp lại, miệng nhấm nháp miếng bánh, bên kia là tiên sinh đang tay cầm sách, tay đặt sau lưng đi qua đi lại giảng giải.
Vừa nhìn thấy ông ngoài cửa gỗ, vị tiên sinh kia liền trách móc, đứa bé còn nhỏ, vì sao không cho ăn uống đầy đủ, khiến sức khoẻ yếu mà ngất đi, rồi bắt đầu bài giảng hăng say, nước miếng văng tung toé. Y ở một bên nhìn, khoé mắt cong cong, ai biểu bắt y học làm gì, cái gì cần thiết y đều biết, đọc qua một lần liền nhớ, sách của ca ca đâu có ít. Sau một lúc, có lẽ là đã đủ, y liên tiếng hỏi về bài thơ đang học, ngắt bài thuyết giảng không biết hồi kết kia, phụ thân y cũng nhanh chóng lấy cớ có việc liền chuồn đi mất.
Mấy buổi học sau, Cửu Ly y hiếm khi thức dậy đúng giờ, ngoan ngoãn học hỏi. Nhưng chưa tới một tuần, vị phu tử ấy liền tìm tới Bạch Mộc Trung ông xin nghỉ. Mắt thâm quầng, râu ria lún phún, tóc tai xơ xác, còn đâu bộ dáng đạo mạo của tiên sinh dạy học đây?
"Cửu Ly quậy phá ông sao? Hay nó không chịu học? Nếu nó có lỗi gì để ta dạy bảo lại nó."
Tiên sinh lắc đầu, môi mím lại, ngưng một lúc rồi thở dài.
" Không phải. Vì tôi... tôi không còn gì để dạy nhị thiếu gia. Tất cả những gì tôi định dạy, nhị thiếu gia đều biết. Là do tôi học nông hiểu cạn, kiến thức hạn hẹp, thật xấu hổ rồi."
Lạc tiên sinh là thầy dạy học có tiếng trong thành, từng dạy qua không ít con cháu quan lại, như thế nào lại kiến thức hạn hẹp chứ? Bạch Mộc Trung suy nghĩ rồi lựa lời an ủi, nói đôi ba câu sau đó trả công rồi cho người tiễn tiên sinh về.
Ông tìm thê tử nói chuyện, hai người liền đi tìm Cửu Ly để hỏi cho rõ. Gia đinh nói nhị thiếu gia đang ở bên phòng đại thiếu gia. Bước vào cửa, phu thê họ nhìn thấy được hình ảnh hài hoà mà bậc phụ mẫu nào cũng mong muốn.
Giữa phòng kê cái tháp (tráp?) nhỏ, trước có chiếc bàn gọn gàng đựng một chồng sách, Bạch Dạ Thần ngồi trên tháp chuyên chú đọc sách trên tay trái, tay phải để ở dưới vuốt tóc đứa nhỏ đang gối đầu lên đùi hắn, nghiêng nghiêng nhắm mắt ngủ, môi nhỏ hơi dẩu, lâu lâu lại chẹp miệng vài cái, gò má phúng phính hồng hào, hai tay ngăn ngắn ôm lấy quyển kinh thương vẫn chưa gấp lại. Có lẽ là đang đọc sách liền ngủ quên đi. Mặc Dung quay qua nhìn Bạch Mộc Trung, hai người hiểu ý mà rời đi. Đứa trẻ này thông minh chắc là nhờ đi theo ca ca nó.

--------- Ta là phân cách tuyến---------

Nằm vắt chân trên cái võng nhỏ để ở hoa viên phơi nắng, trong miệng vang lên "rộp rộp" giòn tan, Cửu Ly vừa ăn hạnh đào vừa híp mắt hưởng thụ. Hôm nay trong phủ đang chuẩn bị tiếp đón vị bằng hữu chí cốt của phụ thân y, người chạy tới kẻ chạy lui hối hả, còn ca ca vì muốn mở mang kiến thức nên đã vào kinh thành một tháng trước, y đành phải nhàm chán một mình tới đây. Điều y thắc mắc là ánh mắt phụ thân với mẫu thân nhìn y có chút phức tạp. Sẽ có chuyện gì sao? Y bỏ qua ý nghĩ đó, tay cầm hạch đào bỏ vào miệng, đung đưa chân cảm nhận làn gió mát, giàn hoa màu tím toả hương thơm dìu dịu thoải mái lòng người.

"Cửu Ly. Dậy đi con, Vân thúc thúc tới rồi."
Mặc Dung lay lay thân hình nhỏ ngủ say, thở dài, đứa nhỏ này lại ngủ rồi. Bà nhẹ nhàng lau gương mặt vương chút vụn nhỏ, ôm y vào lòng, đi ra đón khách.
Ở thư phòng Bạch Mộc Trung đang cười nói vui vẻ với một nam tử trung niên, bên cạnh có một đứa trẻ tầm mười hai mười ba tuổi. Người lớn gương mặt tuấn mỹ, tràn ngập anh khí, dáng người săn chắc dẻo dai chứng tỏ thường xuyên luyện võ, người còn lại thì mắt phượng hẹp dài, mi mục như hoạ, tuổi còn nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác chững trạc.
" Vân Thiên, lâu rồi không gặp. Tử Hy a, quả thật mau lớn, nhận không ra rồi."
Mặc Dung tươi cười, ẵm Cửu Ly trong lòng tiến vào chào hỏi. Vân huynh kia là bằng hữu chí thân với Bạch Mộc Trung, tính tình sảng khoái, là người trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa vô số, một lần cứu Mộc Trung thoát tử lộ liền kết bái huynh đệ, Vân Tử Hy là độc tôn của ông.
Tử Hy quay qua hành lễ, Vân Thiên nhìn thấy liền ha ha cười. "Ai nha, con dâu tới rồi, đến đến cho ta xem mặt".
"Cửu Ly lại lăn ra ngủ mất rồi". Mặc Dung áy náy nhìn Vân Thiên, bước tới ngồi bên cạnh chỗ trống của phu quân.
"Không sao không sao." Phất phất tay, Vân Thiên chăm chú quan sát Cửu Ly. Chậc chậc, hảo đáng yêu. Quay qua nhìn nhi tử mình, cười tà "Con trai, sau này phải để ý, lơ là là mất nội tử ngay".
Tử Hy mím môi, gật đầu. Thuỳ hạ mi mắt ngắm gương mặt thư thái an an ổn ổn ngủ, cũng không có gì khó chịu lắm. Khi hắn mới bảy tuổi, phụ thân hắn liền báo hắn có vợ rồi, mà lại là nam nhân. Tâm trạng hắn lúc đó không thoải mái. Lỡ tính cách người đó ngang ngược xấu xa, mặt mày dữ tợn, thì làm sao là vợ được nha? Hiện tại nhìn đứa trẻ đó, tâm hắn lại ngứa ngáy muốn ôm ôm mà khi dễ, nhìn đi, lại còn chép miệng bĩu môi, tay hắn thực muốn động. Mặc kệ tính cách như thế nào, nếu hắn ở bên cạnh hảo hảo bảo dưỡng đến lớn, tự nhiên sẽ tốt tánh hiền lương đi. Trong lòng âm thầm gật đầu thêm một cái, người này phải giữ bên cạnh, phải là nương tử của hắn.
 
Chương 4: Bảo bối, gọi ta một tiếng lão công



Cửu Ly vốn nằm mát ngủ quên, khi bị ôm cũng nửa mơ nửa tỉnh nhưng lười dậy. Lúc này nghe tiếng cười nói, y liền dụi dụi mặt trong cái ôm ấm áp, từ từ mở mắt.
"Cửu Ly tỉnh rồi." Mặc Dung lên tiếng, từ ái nhìn hài nhi trong lòng.
Mộc Trung quay qua gọi " Cửu Ly, chào Vân thúc thúc con đi".
Cửu Ly y nghe thấy, ân một tiếng chào, có vẻ vẫn đang buồn ngủ, hít hít mũi nhìn hai người lạ trước mắt, sau có nhoẻn miệng cười.
Vân Thiên càng nhìn càng thích đứa bé này, giơ tay muốn ẵm, Cửu Ly nhìn thấy chớp chớp mắt, người mềm nhũn không muốn động, cứ như vậy liền được bế qua.
"Thúc thúc gì chứ, nên gọi là nhạc phụ rồi". Vân Thiên vui vẻ cười, sau đó chỉ vào Tử Hy bên cạnh, nói tiếp: "Cửu Ly, đây là lão công con nha. Từ giờ nó sẽ ở lại chăm sóc cho con tới lớn, nếu nó ăn hiếp con, liền nói ta đánh nó".
Cửu Ly tròn mắt nhìn. Vì cái gì là lão công, lại không phải là nương tử, bất công, hảo bất công. Ngẩng mặt nhìn qua cha nương, hai người khụ khụ ho khan quay mặt. Phụ thân y giải thích sơ qua,trước khi có y đã định sẵn nếu ông có hài nhi thứ hai sẽ kết thông gia với Vân thúc, sau đó Vân Thiên trêu chọc kêu y gọi Tử Hy một tiếng "Lão công".
Y bĩu môi, tụt xuống chạy qua mẫu thân rồi vờ ngủ luôn. Tử Hy nãy giờ chưa lên tiếng, hồi hộp chờ y gọi, không nghĩ y sẽ làm như thế, hơi cụt hứng. Đôi mắt loé sáng, ta không tin không làm cho ngươi gọi được ta. Khoé môi nhếch lên đường cong, Tử Hy bộ dáng ngoan ngoãn đứng trước Mặc Dung.
"Bá mẫu, con có thể ẵm ra ngoài sân không? Con muốn làm quen với Cửu Ly."
Cửu Ly cảnh giác, tay nắm chặt vạt áo nương, mắt vẫn nhắm ra sức chứng minh đang ngủ đừng động. Nhưng là cả ba người lớn đều muốn hai đứa trẻ là quen nhau, nên y cứ như thế được trao tặng vào vòng tay nho nhỏ kia, bồng ra ngoài chỗ hòn núi giả.
"Quả thực mềm mềm âm ấm",Tử Hy hắn nghĩ, "lại còn có mùi thơm như cỏ non, rất thoải mái."
Nụ cười nửa miệng lại kéo cao hơn một chút, hắn ngồi xuống bậc đá, đặt Cửu Ly ngồi trên đùi mình. "Ngươi từ giờ là nương tử của ta, là người của ta."
Y không nhúc nhích, bĩu môi.
"Vì là người của ta, nên chỉ có ta mới được khi dễ ngươi."
Lúc này y mở mắt, liếc xéo cái tên ngông cuồng tự đại kia, quay mặt đi, hừ một tiếng.
Hắn nhìn vậy, hơi giật mình, đảo mắt, hắn đặt y ngồi lên đùi phải, đùi trái kẹp lại hai chân ngắn của y, hai tay hắn bắt đầu "chà đạp" hai má núc ních thịt của hài tử trước mặt, xúc cảm thật đã a!
"Bảo bối, mau gọi lão công."
Y trừng lớn hai mắt, nhưng rất tiếc trong bộ dạng này của y không hề có một lực sát thương, lại còn khiến lòng "cầm thú" trong hắn trào dâng. Y ra sức quơ quơ tay túm đôi tay đang tàn sát mặt mình giật gạt ra, miệng a a kêu không ra tiếng: "...uông...tay, ...uông ra"
"Gọi đi ta sẽ thả." Híp mắt cười tà, êm êm mềm mềm thực không muốn rời.
Y dãy dụa, muốn vùng ra, nhưng hai chân bị kẹp, người hơi ngửa ra, nếu vùng vẫy có khả năng lộn ngửa ra sau, đầu chào thổ địa. Hắn dùng thêm sức, uy hiếp y. Trong đầu đột nhiên loé lên ý nghĩ, từ khi nào mình lại... biến thái như vầy. Hắn chớp mắt nhìn, lại lắc đầu xua đi, mặc kệ, ngươi ương bướng, ta chỉnh ngươi.
Hai má y hồng đỏ, mắt rưng rưng tròn mắt nhìn hắn, dẩu môi chun mũi không vui gọi một tiếng lão công. Hắn nghe được hài lòng, buông tay thả lỏng chân. Ngay lúc đó y chộp lại tay hắn,cắn một cái thật đau rồi chuồn thẳng vào thư phòng, ô ô khóc.
"Phụ thân... nương... ô ô... Vân thúc thúc, người đó xấu ỷ lớn ăn hiếp con."
Hai má sưng đỏ, đôi mắt Cửu Ly ngân ngấn nước, nhào lên người Mặc Dung kể tội, liếc mắt nhìn qua đĩa hạch đào cùng điểm tâm bên cạnh.
Vân Thiên nổi giận, đứng lên đang định đi tìm đứa nghịch tử, Tử Hy bước vào, gương mặt mang vẻ áy náy, hai tay nắm lại, lên tiếng "Cha, thúc thúc, bá mẫu, con xin lỗi. Trước giờ con chưa chơi chung với hài đồng, không biết nặng nhẹ, thấy Cửu Ly khả ái nên lỡ tay", hắn tới gần cúi đầu, "Ba người cứ phạt con."
"Hừ! Còn biết nhận lỗi, mau ra ngoài đứng tấn một canh giờ cho ta."
Vân Thiên còn giận giữ, phất tay. Mộc Trung nghe vậy, kéo tay áo Vân Thiên ngồi xuống.
"Cũng là trẻ con đùa giỡn nhau thôi, đừng phạt nó. Tử Hy từ bé được huynh dạy võ, lực đạo tay khá lớn, Cửu Ly nhà ta lại chưa từng chịu khổ, nhất thời cảm thấy đau rồi nháo, chuyện không to tát, đừng để ý, bỏ qua đi."
"Phải phải, huynh đừng trách Tử Hy, sau này cẩn thật hơn là được."
Rột rột... Cửu Ly nhai hạch đào, tay trái cầm một hạt, tay phải cầm một khối điểm tâm, nghe vậy dừng lại quay qua liếc tên đầu sỏ. Hứ! Gì mà không biết nặng nhẹ, rõ ràng ngươi cố ý. Lại nhét thêm một hạt vào miệng, dứt khoát ngó lơ, sau này ta trả đũa.
Vân Thiên vẫn cảm thấy không thoả đáng, phạt Tử Hy đứng tấn ba nén nhang rồi quay lại. Phu thê Bạch Mộc Trung khuyên ngăn không được, nghe nói là tiện rèn luyện căn cốt nên đành thôi. Cửu Ly lắc lư hai chân, vui vẻ cắn khối bánh, ai nha, ngọt quá, nhìn nhìn miếng bánh vừa cắn, ngước lên nhìn Mặc Dung. Bà hiểu ý, cầm lấy miếng bánh trong tay hài nhi để qua một góc.
 
Chương 5: Ai chỉnh ai?


Sắc trời chuyển tối, mây trôi lững lờ đôi lúc che đi ánh trăng rực rỡ, những tinh tú từng chấm từng chấm sáng điểm tô trên nền trời đen tuyền, từng làn gió mát rượi thổi qua làm lòng người cảm thấy sảng khoái. Trên bàn ăn năm người quây quần ăn đến vui vẻ. Cũng không đúng, thực ra chỉ bốn, Cửu Ly nằm trong lòng Mặc Dung chìm vào giấc ngủ sâu.
"Bá mẫu, Cửu Ly không ăn cơm sao?" Tử Hy lên tiếng hỏi, mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền kia, hàng mi thật dày, lại cong dài như cái quạt.
"Ân. Vì Cửu Ly ngủ rồi, cũng không biết khi nào tỉnh. Khi đã ngủ sâu thì lay thế nào cũng không chịu thức."
Bà cười cười, gắp miếng thịt vào bát cho Tử Hy "Con ăn nhiều một chút."
"Ân." hắn gật đầu, cúi đầu ăn cơm, động tác gọn gàng tao nhã, không vương vãi như những đứa trẻ khác.
Đứa bé này tính cách điềm tĩnh, hành sự cũng cẩn thật, Cửu Ly sau này sẽ không phải lo lắng nhiều rồi, phu thê Mộc Trung nhìn nhau thầm cảm khái.
Sau bữa ăn, Mặc Dung muốn phụ dọn dẹp phòng trống cho cha con Vân Thiên, liền đưa Cửu Ly cho Tử Hy, nhờ hắn tắm cho hài nhi của mình. Vân Thiên nghe được ha ha cười, nói cái gì còn trẻ mà đã được tắm uyên ương, Tử Hy nhíu mày, cha, đừng có dạy hư con chứ, xoay người bế Cửu Ly chạy nhanh vào phòng y đã để sẵn bồn nước.
Trong đầu thôi miên đó là cục bột, hắn loay hoay một hồi cũng đưa được Cửu Ly vào bồn, tự bản thân mình cũng cởi y phục rồi bước vô. Hơi nước ấm toả lên mờ ảo cả căn phòng, khiến tâm người cũng rục rịch.
Nhìn cục bột trước mặt, thật sự là lay như thế nào cũng không tỉnh? Hắn suy nghĩ, đưa tay ra bóp má, nhéo mũi, chọc phá một hồi cũng không động tĩnh. Lắc lắc đầu bỏ đi, hắn lại tự kỳ cọ chính mình. Đảo mắt một vòng, nếu làm cách này sẽ tỉnh đi.
Đột nhiên cảm thấy ngực bị đè nén, hít thở không thông, y choàng mở mắt. Cái gì đây, y là đang bị người ta dìm xuống nước a. Y vùng vẫy muốn trồi lên, nhưng hai vai vẫn bị ấn xuống, nhìn ánh mắt trêu chọc, khoé miệng trừu rút, nghĩ nghĩ rồi thò tay ra khỏi mặt nước.
Tử Hy đang suy nghĩ, cuối cùng vật nhỏ ngươi cũng chịu tỉnh, vậy coi như tập nín thở một chút cũng không sao. Giật mình nhìn hai cánh tay mũm mĩm vươn lên, chưa kịp định thần thì cổ bị chộp, một túm tóc trước ngực cũng bị nắm, giật mạnh xuống nước. Y mượn lực kéo đẩy người lên ngửa mặt hít thở, hai tay thuận thế ấn cái đầu tên tiểu tặc tử kia xuống dưới, dám hại ta.
Hắn lách người cũng ngẩng đầu lên thở. Hai người ngồi đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ. Khi cảm thấy đã hít thở thuận tiện, y trừng mắt, chỉ tay vào mặt hắn: "Ngươi cái đồ vũ thê, muốn sát phu."
"Sai, là phu, không phải thê, là thê, không phải phu."
"Đúng rồi, đồ sát phu, đồ vũ thê." y nhếch mép, lấy tay vuốt vuốt nước trên mặt.
"Là vũ phu, sát thê." Tử Hy chỉnh lại. Y liền gật đầu, "Đúng vậy, ngươi cư nhiên là vũ phu. Ngươi cũng nhận tội muốn giết ta, đồ đáng chết, ta mách Vân thúc thúc đánh ngươi mông nở hoa."
Khoé miệng hắn giật giật, bị bẫy, bị một đứa oa nhi bẫy. Hít sâu một hơi, y từ từ nói: "Ta chỉ thử xem nhà ngươi có phải là heo hay không, ngủ như chết."
Cửu Ly hất mặt, liếc xéo hắn "Ta ngủ như thế nào không liên quan ngươi."
Ngừng một chút, Cửu Ly nhìn nhìn, hết nhìn y rồi nhìn hắn lại nhìn bồn nước. Đột ngột hét lên, hai tay bắt chéo che trước ngực, hai chân khép lại " A a a! Ngươi cái đồ biến thái. Ngay cả đứa con nít ngươi cũng muốn nhìn!"
"Ngươi có cái gì để ta nhìn?"
"Sao lại không" Y ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Tử Hy sau đó chỉ chỉ vào mình. "Ta có da, có thịt, có cả tiểu bảo bối, ngươi cái đồ biến thái muốn nhìn."
Khoé miệng co giật kịch liệt, trên trán phủ đầy hắc tuyến, sắc mặt hắn u ám, vươn trảo bịt miệng nho nhỏ kia lại, hắn muốn phát điên.
"Ngươi nói ta biến thái, ta liền biến thái cho ngươi xem."
Y im bặt, chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn. Tử Hy nói liền làm, lập tức "biến thái".
" A ha ha... nhột... đừng... đừng chọc... nhột a..."
Cửu Ly xoay người tránh né, hắn cứ nhào tới mà cù. Y trước giờ chịu ngọt không chịu đắng, chịu đau không chịu nhột, yếu điểm của y nha. Vùng vẫy nước bắn tung toé, thật sự chịu không nổi nữa, hắn thì đang ra sức trả thù không có dấu hiệu dừng tay, y giãy dụa một hồi, đảo mắt suy nghĩ, thò tay xuống, nắm!
"A!"
Tử Hy ăn đau co người lại, Cửu Ly nhanh lẹ trèo ra khỏi bồn nước, kéo y phục khoác vào, bạch bạch chân trần vòng ra sau bình phong vừa chạy ra cửa vừa hét.
"Nương.... nương a.... nương..."
Cửa phòng mở ra, Mặc Dung nghe được tiếng hài nhi liền tiến vào xem xét, Vân Thiên nghĩ có việc cũng vào chung, Mộc Trung hiện đang ngoài sảnh phân phó việc gia nhân nên không nghe thấy. Cửu Ly thấy liền chạy ùa vào lòng mẫu thân, hít hít cái mũi nhỏ, chỉ về tấm bình phong, miệng mếu mếu. "Tử Hy lại ăn hiếp con."
Nhìn y phục con lộn xộn khoác hờ chưa được mặc chỉnh tề, Mặc Dung đưa tay mặc lại cho y, ôm y vỗ vỗ lưng mà dỗ. Vân Thiên mày dựng thẳng, " Ngươi lại làm cái gì Cửu Ly?"
Tử Hy lúc này mặc một lớp áo bước ra, tóc còn ướt nhẹp thấm vào áo, gương mặt không đổi lắc nhẹ đầu nói: "Con chỉ đang tắm cho đệ ấy, không có làm gì."
"Không làm gì sao lại khiến Cửu Ly hét toáng?", Vân Thiên thực sự tức giận, con trai ông trước giờ luôn có chừng mực ngoan ngoãn, vì cái gì hôm nay lần nào cũng chọc con người ta phát khóc.
Mặc Dung vội vàng nắm lấy cánh tay ông ngăn cản, Cửu Ly nhìn thấy có vẻ nghiêm trọng, lên tiếng: "Tử Hy... Tử Hy cù nhột con."
Hai người lớn nghe được liền bật cười, Mặc Dung vỗ mông y một cái, quay qua nói với Vân Thiên: "Đứa trẻ này từ bé rất sợ nhột. Không có chuyện gì, bỏ qua thôi."
"Không được!" hắn còn dìm ta xuống nước, bỏ qua không được đâu, Cửu Ly ngẩng mặt, dẩu môi.
"Phải phạt Tử Hy, nếu không Tử Hy sẽ vẫn bắt nạt con."
"Vậy theo con, nên phạt như thế nào?" Vân Thiên cười cười nhìn đứa bé, đôi mắt rất sáng, lại có màu ánh kim, thật đặc biệt.
"Ra ngoài bụi cây đứng, đứng cho muỗi cắn, muỗi cắn không được đập." Y lập tức nói, dụi dụi mặt vào vai mẫu thân, "Đứng tới khi Cửu Ly hết giận mới thôi." nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
 
Chương 6: Lột áo lên gi.ường nằm


Kết quả, Tử Hy hắn thật sự bị phạt ra ngoài bụi cây trong sân đứng. Vì đã tối nên muỗi cũng khá nhiều a. Hung hăng chích hắn ngứa ngáy khó chịu đến cực điểm. Vật nhỏ này đầu óc mưu mẹo, miệng lưỡi trơn tru, quá gian manh. Hắn nghiến răng, thực muốn đứng tấn hoặc vác cục đá còn hơn nhìn từng con từng con tới mang trong mình giọt máu của hắn rồi phủi mông rời đi như thế này.
"Hừ, chỉ nói không được đập muỗi, chứ không nói không được làm chuyện khác", y bắt đầu vận công tập luyện những bộ pháp đã học. Khi lên ba hắn đã được phụ thân truyền dạy mọi thứ, lên bảy bái sư, lại không ngừng được phụ thân dắt chạy qua chạy lại chỗ bằng hữu học hỏi thêm tinh tuý của các môn phái cùng cao nhân, cộng thêm việc tìm kiếm sách bí tịch để học. Đến bây giờ, hắn một thân cũng gọi là cao thủ, mọi thứ đã học đều được chọn lọc kỹ càng, một phần nhờ gợi ý, một phần tự tìm hiểu mà kết hợp các chiêu thức lại với nhau thành chiêu thức mới của riêng hắn. Chỉ cần từng bước từng bước luyện tập dần các tầng chiêu thức, nâng cao nội lực lẫn kỹ năng nữa mà thôi.
Cửu Ly y ôm một cái lọ sứ trắng nhỏ, đi ngang qua thấy hắn đang nghiêm túc luyện công, phủi phủi chút bụi rồi ngồi bệt xuống bậc thang, chống cằm nhìn, lâu lâu đánh ngáp một cái. Khi hắn đánh say sưa xong, thu hồi chân khí, liếc qua thấy đôi mắt ánh lên sắc vàng đang tròn mắt nhìn mình thì hơi giật mình, nghĩ nghĩ, tiểu Ly này sẽ lại bắt bẻ đây.
Nhưng y lại đứng lên, phủi mông, quay đầu vừa đi hướng về phòng vừa nói: " Mẫu thân ta nói ngươi vào phòng của ta ngủ, giờ cũng khuya rồi, vào đi."
Đưa tay xoa mũi, đoán lầm rồi, hắn bước theo sau y vào phòng.
"Vì sao không để ta cùng phòng với cha ta?"
"Cha ngươi lớn, ngươi cũng lớn, mà cái gi.ường nhỏ, mà gi.ường ta to, người ta nhỏ, nên ngươi qua đây, nương ta kêu như vậy." giọng y non nớt, nghe rất vui tai. Y bước vào đặt lọ sứ trong tay lên bàn, quay đầu nhìn hắn rồi chỉ tay lên gi.ường.
"Lột áo rồi lên đây nằm."
Hắn nhíu mày, "Làm gì?", y liếc mắt, "Để ta khi dễ ngươi."
Tử Hy bật cười, cũng thoát y phục, tới áo trong thì ngừng lại, leo lên gi.ường nằm, mắt nhìn qua gương mặt bầu bĩnh khả ái kia, chờ xem y sẽ làm gì tiếp theo.
Cửu Ly không quan tâm, ôm lọ sứ rồi tới gần, nhìn mặt hắn, tay hắn, rồi mở nắp, cho tay vào quệt một ít chất lỏng sệt sệt gì đó, đặt lại vào bàn nhỏ cạnh đầu gi.ường, kéo ghế ngồi cạnh, tay kia kéo tay áo hắn rồi chăm chú bôi lên những nốt sưng đỏ.
Tử Hy giật mình, để im cho y vẽ loạn lên tay, là thuốc mỡ bôi tiêu sưng ngứa, trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm áp. Ngón tay ngắn nhỏ hồng mềm chạm lên mặt hắn, cảm giác hơi ngứa ngứa, hắn vô thức cứ như thế nhìn ngắm y, đôi mắt kim sắc, cái mũi nho nhỏ thẳng băng, đôi môi hồng, khoé môi lúc nào cũng hơi nhếch như đang cười.
Bỗng "bốp" một cái lên mặt, sắc mặt hắn sa sầm nhìn y. Cửu Ly cười cười vô tội xoè bàn tay ra có một đốm đen nhỏ "Là muỗi a." Nói xong phẩy phẩy tay, leo khỏi ghế, cất gọn, đi nhanh ra cửa. "Ta đi rửa tay, cất thuốc, xong vào ngủ."
Hắc hắc, ngươi nghĩ ngắm ta có thể ngắm miễn phí sao. Y cười thầm trong bụng, ngoài y ra làm gì có ai biết con muỗi đó y chộp từ trước viện cớ đập hắn đâu, à, có con muỗi xấu số đó đi.
Tử Hy thính lực tốt, nãy giờ làm gì có muỗi, nhìn bộ dáng hả hê kia hắn cũng đoán được. Nghiêng người nửa nằm nửa ngồi nhìn theo, tà tà mở miệng "Nương tử, ngươi chân ngắn tay ngắn bụng tròn, đừng chạy quá nhanh coi chừng lăn mất."
Y đang bước qua cửa, nghe được liền vấp chân suýt ngã, quay lại trừng mắt nhìn hắn, giọng mũi hừ một tiếng phất tay áo đi ra.
Tử Hy nằm trên gi.ường ha ha bật cười, sau đó ngồi dậy khoanh chân tu luyện nội công. Một hồi sau Cửu Ly lắc lư từ ngoài bước vào, tay cầm theo cái khăn lau lau khô rồi gấp gọn để lên bàn, ánh mắt liếc qua gương mặt chuyên chú nhắm mắt kia. Cái đồ gương mặt hại nhân hại nước. Co chân chống hai tay leo lên gi.ường, vì hắn ngồi ngay mép ngoài nên khoảng trống bị thu hẹp, cả chỗ bậc thềm cũng bị che mất. Bình thường y chỉ cần bước lên bậc ngả người nằm rồi gác chân lên là được, lần này, phải leo lên. Aiz, vì sao lại làm cái gi.ường cao quá vậy, lại còn vướng nệm trơn, cứ hễ y trèo được chân này chân kia vừa kịp gác lên một chút lại tụt xuống, y giận đến phồng mang trợn má, hai tay nắm chăn để mượn lực nên cứ như thế chăn mền từ từ trượt hẳn xuống đất hơn một nửa. Cũng nhờ vậy y đạp hẳn lên chăn trèo lên gi.ường, rồi cúi người lôi lôi chăn lên lại. Ngồi sau lưng hắn làm mặt quỷ, tại cái tên tặc tử nhà ngươi, cớ gì cứ mượn lúc này mà chắn đường lên của ta. Y phì phò thở, nằm xuống kéo chăn quyết định quay mông về hắn mà ngủ.
Ở sau lưng nên y không nhìn thấy được khoé miệng người nào đó co giật kịch liệt. Vật nhỏ này đang làm cái gì nha? Cũng may hắn đã luyện xong, nếu không thì có khi vì cười mà tẩu hoả rồi. Biết tên tiểu tử này sĩ diện rất cao, nên nãy giờ hắn phải cật lực mà nhịn, đến mức gương mặt đỏ bừng. Thật sự muốn lăn lộn trên gi.ường mà cười cho hả hê.
Nghe tiếng thở đều đều, Tử Hy quay mặt lại nhìn. Nghe nói vật nhỏ sanh ra đã háo ngủ, nguyên ngày hôm nay ngủ không được bao nhiêu, chắc đã mệt rồi. Hắn nhẹ nhàng duỗi chân nằm xuống, Cửu Ly trước đó cũng chừa cho hắn một khoảng chăn, hắn kéo nhẹ chui vào, bên cạnh có người thực ấm. Theo bản năng hắn nhích nhích lại gần một chút, nghiêng mặt nhìn qua thân ảnh nho nhỏ nằm cuộn tròn, giơ nhẹ nhẹ tay đặt lên, không thấy phản ứng, liền đưa hai tay kéo nhẹ vào lòng, cứ như thế an an ổn ổn ngủ một giấc tới sáng.
 
Chương 7: Phi lễ chớ nhìn

Ánh dương xuyên qua cửa sổ in lên từng vệt sáng trong phòng, gió thổi qua những cây to trong nhà nghe rì rào vui tai. Hai con vành khuyên đứng trên mái nhà rỉa lông cho nhau. Một con lỡ mạnh khiến con kia chít một tiếng cứ như thế ríu rít đuổi bay vòng vòng, đi lạch cạch trên ngói đỏ.
Tử Hy có thói quen thức dậy sớm, tự động mở mắt, cảm giác tay trái hơi ê ê, nhìn lại thì thấy vật nhỏ đang gối đầu lên, quay mặt về phía mình, có lẽ vẫn đang còn trong mộng đẹp, lâu lâu lại bẹp miệng một cái. Hắn rút nhẹ tay về, xuống gi.ường xỏ giày ra ngoài rửa mặt đánh răng, rồi đi bộ loanh quanh tham quan một chút tiện thể vận động gân cốt.
Đến giữa giờ Thìn (7-9h), hắn về phòng, Cửu Ly vẫn đang ngủ. Hai tay hai chân giang thành chữ đại, chăn cũng bị đạp dồn xuống rơi xuống gi.ường một góc. Nội y xộc xệch vì xoay người mà hở ra cái bụng tròn nhỏ trắng nõn.
Đôi mắt hắn dịu dàng nhìn, bước vào cạnh gi.ường đánh thức y. Vật nhỏ này từ bé ngủ nhiều, cơ thể yếu ớt, dễ sinh bệnh tật, phải gọi sớm đi bộ hoạt động thì tốt hơn. Nhưng mà, lay lay, kéo kéo, lắc lắc, y chỉ nhíu mày, gạt tay hắn, nghiêng người vô trong co thành một đống.
"Cái đồ heo ham ngủ, dậy đi" Hắn vừa gọi, hai tay nắm hai cái má phúng phính của y bóp.
"Ư", mày nhíu chặn, mặt nhăn lại, y hừ hừ vài tiếng khó chịu, xoay mặt tránh, cuối cùng vẫn không tỉnh.
Lúc này Mặc Dung sai nha hoàn bê một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn mềm vào, thấy hắn đang loay hoay gọi sâu ngủ dậy th.ì bật cười.
"Cửu Ly có thói xấu lúc mới dậy, tính khí sẽ nóng nảy, nếu gọi nữa con sẽ ăn gối mất."
Bà bước tới ngồi bên cạnh, ra hiệu nha hoàn đặt chậu nước lên ghế ở bên cạnh, đưa tay nhúng khăn rồi vắt khô, từ từ nói "Muốn nó tỉnh, chỉ cần lau sơ nước ấm một lúc, tự động nó sẽ dậy."
Nhẹ nhàng lau mặt, cổ, tay cho y, đôi mắt bà chuyên chú nhìn hài tử, trong ánh mắt hiện rõ niềm yêu thương, khoé miệng vẫn cong cong. Hắn đứng một bên thẫn thờ nhìn, cảm giác sống mũi cay cay. Khi còn bé mẫu thân hắn đã không ở bên cạnh, có một lần hắn hỏi thì cha hắn luôn trốn tránh nói không có. Hắn biết suy nghĩ, không hỏi ép, cũng không đề cập lại lần nào, hai cha con cứ như thế sống với nhau. Nhưng không nhắc tới không có nghĩa hắn không cần, trong nội tâm hắn vẫn mãnh liệt khao khát tình thương. Hai tay nắm chặt, cúi đầu, hắn không lên tiếng, cũng không nhìn nữa. Đột nhiên trước mắt xuất hiện vài hạt hạch đào, hắn ngước mắt lên thấy Mặc Dung đang từ ái cười, nhìn mình.
"Con ăn một chút, đợi lát nữa cùng ăn sáng với mọi người cho vui."
Tử Hy đưa hai tay nhận lấy, gật đầu, không biết nói gì, quay qua nhìn thấy Cửu Ly đã ngồi dậy từ lúc nào, đôi mắt mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp ngáp vài cái.
"Nương~", vươn tay ôm dụi dụi mặt vào áo bà, y hít hít cái mũi.
"Ngoan, dậy rồi, để Tử Hy giúp con thay y phục rồi còn ăn sáng."
Y ngơ ngác "Tử Hy... là ai nha?"
"Là người chơi cùng con hôm qua đó" Mặc Dung bất đắc dĩ cười, chỉ vào người đứng sau lưng mình, rõ là còn đang mơ màng rồi.
Cửu Ly nhăn nhăn mũi, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, rồi bật cười "Nha, là nương tử."
Mắt hắn tối sầm, ngươi mới là nương tử. Mặc Dung nghe vậy, xoa đầu con "Là tướng công của con."
Cửu Ly lắc lắc đầu, dẩu môi, nhìn mẫu thân, vì chưa tỉnh nên nói hơi chậm, còn mang theo giọng mũi như làm nũng "Vì sao con không phải là lão công, mà lại là nương tử?"
"Ừm... Vì Tử Hy lớn hơn con."
Ta mới lớn hơn, hơn cả ngàn tuổi, y bực bội nghĩ "Tại sao lớn hơn lại là tướng công?"
Mặc Dung từ từ giải thích "Lớn hơn sẽ chăm sóc được cho con."
"Con có thể chăm sóc Tử Hy."
"Vậy con có dậy sớm, nấu cơm, giặt y phục, đi làm kiếm tiền, Tử Hy cần gì, con làm như thế được không?" bà quay qua nháy mắt với Tử Hy, chỉ đang lừa gạt vật nhỏ thôi a.
Y nghe vậy, ngồi thẳng suy nghĩ, quyết định lắc lắc đầu, mệt muốn chết, không làm.
Xoa xoa mặt hài nhi, bà nhẹ nhàng nói "Như vậy để Tử Hy chăm sóc cho con đi, cho nên Tử Hy là tướng công của con."
Cửu Ly không nói, gật đầu, Mặc Dung đứng dậy, nhờ hắn giúp y thay y phục, còn bản thân tới trù phòng xem chuẩn bị điểm tâm, nha hoàn bê chậu nước ra theo.
Hắn đặt hạch đào lên bàn, đến tủ đồ, suy nghĩ một chút rồi lấy ra một bộ lam sắc, viền áo thêu hoa văn tinh xảo, trên tà lại thêu hai cái bánh bao trông ngộ nghĩnh. Xoay người, giật mình thấy vật nhỏ đang đung đưa chân trên ghế, mắt tinh ranh, nắng chiếu vào làm kim sắc trong ánh mắt kia càng nổi bật, một tay nhỏ đang với hạch đào, tay kia cho một hạt vào miệng, híp mắt nhai thích thú. Hắn chưa được ăn a. Mấy cái đó là của hắn nha.
"Ngươi là cầm tinh con heo nên ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ sao?"
Đảo mắt nhìn qua, y bĩu môi "Đừng so sánh ta với vật đó, heo mà khả ái tài giỏi được như ta sao? Đây là biết cách tận hưởng, là tận hưởng, có hiểu không?"
Y nhét nốt hai hạt còn lại ăn, hất mặt trêu chọc nhìn hắn, sau đó liếc qua bộ y phục trên tay hắn, ngừng một lát.
"A" hai tay y rụt lại che trước ngực "Phi lễ chớ nhìn."
Gương mặt hắn bị co giật muốn liệt cơ, hắn đã làm gì đâu. Khoé miệng một bên nhếch cao, đưa mắt tà tà quét lên xuống nhìn y đánh giá một lượt, chậc chậc.
"Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, muốn chân thon dài thì chỉ một mẩu, ngươi nghĩ ngươi có gì đáng để ta nhìn?"
Y trợn mắt trừng hắn, chu môi lên mấp máy nhưng lại không biết nói cái gì, chép chép miệng, nghĩ ra rồi.
"Ta cái gì cũng hơn ngươi, tất nhiên có chỗ đáng giá để nhìn." Hắn nhướn mày, y chạy ra trước mặt hắn, ngước đầu lên, cao quá, lại túm tay áo, kéo kéo "Ngồi xuống, ta mỏi cổ."
Hắn cười nhẹ, cũng ngồi xổm xuống mặt đối mặt, y bắt đầu kể.
"Nhìn đi, ta lùn hơn ngươi, ta trắng hơn ngươi, ta khả ái hơn ngươi, giọng ta hay hơn ngươi..." Xoè ngón tay mũm mũm ra đếm, lại thò tay bóp tay hắn một cái, nhìn hắn cười "Da ta mềm hơn ngươi nữa."
Cái này cũng tính? Trán Tử Hybphủ đầy hắc tuyến, sao không thêm cái ngủ nhiều hơn, ăn nhiều hơn, tuổi nhỏ hơn nữa đi. Không đấu khẩu nhảm nhí với y nữa, hắn nhấc bổng y đặt lên gi.ường, vươn trảo xoạt xoạt thay y phục cho y.
Cửu Ly giật mình, cũng lăn tới bò lui không cho hắn thay, ngón tay không biết vô tình hay hữu ý chọc làm y nhột, khiến y lăn lộn trên gi.ường cười. Buổi sáng căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai đứa trẻ, người nghe được cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm.
 
Chương 8: Ăn gà


"Lão gia! Nhị thiếu gia lại mất tích rồi"
Một gia nhân hớt hải chạy từ phòng Cửu Ly về phía Bạch Mộc Trung cùng Tử Hy đang chơi cờ. Hai người đều nhíu mày.
"Tiểu tử này lại chạy loạn, mau cho người đi kiếm kẻo nó lại gây hoạ."
Mộc Trung đập bàn, đứng lên ra lệnh, Tử Hy bên cạnh vỗ vai ông, nhẹ nhàng nói "Để con đi tìm, con biết Cửu Ly đang ở đâu."
"Aiz, vì sao nó lớn lên lại thay đổi một trời một vực như thế này."
Ông vỗ vỗ trái, lắc đầu, phẩy tay ý nói Tử Hy đi tìm giúp ông. Mộc Trung hiện tại đã ngoài sáu mươi, không còn khoẻ khoắn như xưa, tóc cũng bạc dần.
Tính từ ngày đầu tiên Tử Hy đến Bạch gia cũng đã được mười hai năm, hiện tại y cũng đã hai mươi tư, thân hình cân đối, cao nhưng không thô tục, không thô to nhưng không yếu đuối, lại mang đến cảm giác thập phần tao nhã. Gương mặt thì khỏi phải nói, tuấn mỹ không tài nào sánh được, mày kiếm mắt phượng, môi mỏng hồng nhạt, thần thái phi phàm thoát tục, mái tóc đen dài đơn giản được cố định bởi cây trâm cài ngọc trên đầu, đuôi tóc thả tới thắt lưng, người nào nhìn thấy cũng phải lưu lại ánh mắt một lúc lâu mà cảm thán.
Chậm rãi đi đến quán gà tiềm ớt ở đầu đường, ngước lên quả thật có một bóng áo bào trắng phiên phiên ngồi cạnh cửa sổ ở tầng hai, hắn lắc lắc đầu cười rồi bước lên. Khi lên tới tầng hai, Tử Hy nhíu mày, một đám người ngồi đến chặt chỗ, vây quanh bạch y nhân, có người nhìn tới chảy nước dãi, ánh mắt dâm dục mà chằm chằm nhìn. Còn cái người trung tâm sự chú ý kia, cứ thản nhiên như không đang gặm một cái chân gà, không quy củ nhưng lại nhìn rất đẹp mắt.
Đã nói ở nhà muốn ăn gì gọi người mua là được, ra ngoài lại gây sự chú ý, hắn không vui bước lại gần. Đám người kia nhìn qua hắn lại xuýt xoa, thiên a, vì cớ gì lại có tới hai người đẹp như vậy, bất công.
Tự nhiên ngồi vào ghế đối diện, một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên mặt bàn, mắt nhìn gương mặt đang hơi cúi kia. Ừm, tóc đen bóng mượt, lại chỉ lấy dây buộc hờ, tuỳ ý xoã tung, trán cao, mày ngài, lông mi vừa cong vừa dày, lại còn dài, cúi đầu liền che hẳn đôi mắt tròn kim sắc, mũi nhỏ, cao thẳng, môi hồng nhuận, hơi ửng đỏ, có lẽ vì ăn cay, cái cằm nhọn, da trắng không tì vết, chậc chậc. Nếu nói hắn vẻ đẹp ôn nhuận chính khí, thì y lại mang nét tà mị.
Cửu Ly ngước mắt lên, vừa gặm gặm, vừa gọi tiểu nhị "Thêm hai phần, tính tiền cho người đối diện ta" sau đó nhàn nhã ăn nốt miếng còn lại, tiếu ý nhìn qua hắn "Muốn ngắm ta phải trả phí."
Khoé miệng hắn giật giật, cái tính keo kiệt của y thật khó bỏ.
"Muốn ăn vì sao không gọi hạ nhân mua, lại chạy loạn ra nơi này?"
"Sẽ nguội, ăn nóng mới ngon." y cắm cúi vừa ăn vừa xuýt xoa.
Việc hắn tìm được y, y cũng không bất ngờ lắm. Hầu như lần nào lẻn khỏi nhà, cha không biết, nương không biết, hạ nhân không biết y ở đâu, nhưng hắn thì lại biết.
Tiểu nhị đưa lên hai phần gà, y đón một bát, một bát để phía hắn, tay lại cầm một cái đùi, nhìn hắn, mở miệng hỏi "Nghe nói ở Tây Lĩnh có sự kiện gì đó?"
"Ân" hắn gật đầu "Cổ kiếm xuất hiện, người ta nói kiếm ấy có thể đả thương thượng tiên, trảm yêu trừ ma, chém sắt như chém bùn. Là Từ gia đứng ra tổ chức tìm chủ nhân đích thực của cây cổ kiếm. Bất cứ ai rút được cây kiếm ra khỏi vỏ thì sẽ là chủ của nó, lại được nhận thêm vạn lượng bạc."
Hắn từ từ nói, đặt bát nóng hổi toả hương thơm ngào ngạt trước mặt qua một bên, nhàn nhã rót tách trà uống, đắng quá, không ngon.
"Vì sao đã được nhận kiếm lại còn nhận thêm bạc?", hắn rút chiếc đũa, nghịch lá trà trong tách, nghe y hỏi, ngước đầu lên nhìn, đưa tay lau khoé môi vương chút mỡ của y, rồi rút khăn ra lau sạch.
"Nghe nói nếu người sở hữu kiếm không phải chủ, sẽ gặp vận hạn."
"Hắc hắc, như vậy thì Từ gia gì đó nhận không ít xui xẻo rồi", y múc muỗng canh, cho vào miệng nhấm nháp, ách, cán phải ớt, cay. Y cau mũi, hít hít, hắn lấy tách khác chùi một lượt, rót trà đưa qua cho tiểu tử tham ăn trước mắt.
"Có lẽ." Hắn cười cười, y đón trà uống, lại tiếp tục càn quét, mắt liếc nhìn vào bát hướng bên kia. Hắn hiểu ý, đẩy phần gà của mình về phía y "Ăn đi, ta không đói."
"Ta không khách khí" y híp mắt cười, gật đầu đón lấy.
Cắn miếng gà, lại chớp chớp tròn mắt nhìn hắn. Tử Hy bật cười "Muốn đi?"
Y bật ngón tay cái "Ngươi thực hiểu ta."
"Nương tử của ta, ta không hiểu thì ai hiểu." Hắn dựa vào cửa sổ, khoé môi dâng cao.
"Khụ khụ..." Y đang nuốt, nghe hai tiếng nương tử kia liền sặc.
Y bĩu môi, lại cúi đầu ăn. Hắn cười đầy tà ý "Nhưng là ngươi không biết võ, giả như rút được kiếm, thì chẳng phải uỷ khuất cho hảo kiếm rồi."
Y trừng mắt nhìn hắn, cắn một cái thật mạnh vào thịt gà "Muốn là vật của ta là phước ba đời. Với lại là ngươi đi rút, ta đi chơi."
"Nhạc phụ nhạc mẫu sẽ không để ngươi chạy loạn."
"Ngươi thấy cha nương ta có cho ta đi ăn gà không?"
Hắn tiếp tục cười, gọi nương tử, gọi nhạc phụ nhạc mẫu, y không phản bác như trước nữa, có phải là hắn với y tiến được thêm một bước nữa rồi hay không.
"Nga, tưởng là ai ngồi đây gây chú ý. Thì ra là tên heo ngủ ẻo lả Bạch Cửu Ly."
Đột nhiên từ dưới lầu có một giọng nói mỉa mai cất lên. Thì ra là Bạch Bảo, bảo bối nhà Bạch Kiêm. Từ bé tên đó đã ganh ghét với vẻ ngoài của Cửu Ly, lại càng thêm hận lúc y làm xấu mặt lúc sinh thần gia gia, hễ đi đâu gặp lại lên tiếng châm biếm.
Đi cùng Bạch Bảo là ba nam tử y phục loè loẹt làm một bộ dáng nho nhã, nghe thấy liền ha ha cười. Cả đám chậm chậm đi lên lầu hai, chọn một bàn gần chỗ Cửu Ly và Tử Hy đang ngồi.
Cửu Ly vẫn nhàn nhã ăn, Tử Hy lại thâm trầm nắm trong tay tách trà đưa lên miệng nhưng không uống.
"Ngươi biết không, Cửu Ly này lớn lên chỉ biết ăn rồi ngủ, y như một con heo." Liếc thấy hai người không phản ứng, Bạch Bảo lại ra sức châm chọc. Y gặm xong cái chân gà, nhìn nhìn, nhúng miếng xương vào nước sốt, Tử Hy im lặng quan sát động tác y.
"Thế chất lại yếu đuổi, đi kèm gương mặt như thế, đúng chỉ để người khác thượng..."
"Tạch"
Một miếng xương kèm dầu mỡ từ từ rớt xuống khỏi mặt Bạch Bảo, có vị ớt thấm vào mắt khiến hắn mở mắt không được, loay hoay dụi, mọi người bên cạnh nén cười. Tử Hy nhìn thấy tràn ngập tiếu ý, nương tử hắn nha, hảo bản lãnh. Y thong thả rót tách trà uống tráng miệng, sau đó lấy khăn từ Tử Hy đưa mà lau lau.
Bạch Bảo trợn mắt, thân hình tròn béo bước tới gần, nổi giận lớn tiếng "Ngươi dám chọi ta?"
"Vì sao không?" Cửu Ly nghiêng người tựa vào vách, liếc lên nhìn cái người gây sự, từ tốn đặt cái khăn lên bàn, đứng lên. Chiều cao y gần như ngang bằng với Tử Hy, đứng thẳng người liền thấy tên Bạch Bảo kia chỉ tới vai y. Khoé miệng y kéo lên một chút, trong ánh mắt không hề có sự vui vẻ mà lạnh lùng "Ta còn có thể tát được cái miệng thối nhà ngươi."
Dứt khoát đưa tay lên, Bạch Bảo hoảng hồn co rụt người lại, nhưng một lúc không thấy gì, mở mắt ra, thấy Cửu Ly đang lưỡng lự nhìn, liền ha ha cười "Ha ha,ta biết ngươi không dám, có cho ngươi mười lá gan cũng không dám."
Tử Hy bên cạnh ngồi nhìn cũng thắc mắc, lại thấy Cửu Ly gật đầu ân, rụt tay lại xoa xoa chà sát. "Mặt ngươi nhớp nháp, quá bẩn. May mà ta chưa đụng vào."
Mắt khinh bỉ nhìn tên béo, bước chân đi xuống lầu, Tử Hy đặt bạc lên bàn rồi đi theo, thuận tay búng mảnh xương nhỏ đập vào chân Bạch Bảo, khiến hắn quỳ sụp xuống. Cửu Ly quay lại nhìn Tử Hy cười, ngang qua bàn ba người kia, y hạ người xuống cười tà nhưng lại khiến người thấy rùng mình "Có bản lãnh cứ tới thượng ta" rồi phất tay áo đi thẳng.
 
Chương 9: Ăn dấm


Hai người vốn dĩ song song đi với nhau về phủ, nhưng vì người nào đó hết tạt vào quán bánh bao thì lại ghé quầy bánh quẩy, cuối cùng lại tụt về phía sau một quãng.Tử Hy bất đắc dĩ đứng lại chờ. Y lắc lư mua hai xiên kẹo hồ lô, đưa miệng ngậm, nhăn mặt một cái nhả ra, liếm liếm môi nhìn lại ngậm tiếp, nhìn qua hắn híp mắt cười, bước tới. Lại thấy quầy bán phục sức, y đột ngột dừng lại, chăm chú nhìn một mảnh lục ngọc nhỏ, có vẻ bị vỡ, lại rẻ tiền. Hắn đành đến gần y, đứng cạnh chờ y hồ nháo. Y nhét vào tay hắn một xiên hồ lô chưa ăn.

"Ông chủ, mảnh ngọc này, từ đâu ngươi có?"

"Cái này... khách nhân ngươi chọn mảnh khác đi, mảnh này không đẹp, không hợp với ngươi." Chủ quầy xum xoe giới thiệu, ai chẳng biết Bạch gia rất giàu, muốn gạ gẫm một chút những đồ quý để kiếm lời.

Y nhíu mày, lắc đầu "Ta hỏi ngươi ngọc này từ đâu?"

"Ừm... cái này là ta mua trong kiện hàng từ Sơn Âm."

Ông ta nhìn kĩ, nhớ một chút liền nói.

"Ân, ta mua cái này, bao nhiêu?"

"Mười lượng" hớn hở ra giá, y nhăn mặt, quay người bỏ đi "Ta không muốn mua nữa, quá đắt" rồi nắm tay Tử Hy đi.

Ông chủ thấy vậy kiền vội vàng gọi lại "Bạch thiếu gia, ta nhớ lầm, chỉ một lượng thôi."

Y quay phắt lại, xoè ra năm ngón tay, thốt lên từng chữ "Năm mươi đồng, không bán ta đi"

Ông chủ lưỡng lự, cuối cùng gật đầu bán, y cầm lên, nhìn qua hắn, hắn thờ dài, lấy liền trả rồi cùng rời đi.

"Ngươi từ khi nào lại hứng thú với ngọc này?" Tử Hy tò mò hỏi.

Cửu Ly xoay xoay sợi dây xâu qua mảnh ngọc đó, một tay cầm xiên hồ lô ngậm "Ta đâu hứng thú, tuỳ hứng mua thôi."

Khoé miệng hắn giật giật. Đi tới gần cầm các, y đổi hướng đi thẳng vào đó, hắn vội ngăn lại.

"Ngươi lại muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt"

"Đi gặp hồng nhan nghe đàn" y đá mắt với hắn, bước chân thong thả.

Hắn bất lực đi theo, nếu cản thì chỉ khiến y hậm hực bực mình cả ngày.

Tiến vào, có một nữ nhân tuyệt sắc đón, là lão bản của cầm các này, không hề nồng mùi son phấn như những người khác. Nữ nhân đó tên Y San, cũng được coi là bằng hữu của Cửu Ly nhà hắn. Bởi ngoài quán gà tiềm Phúc Hảo kia thì chỉ có Điệp cầm các này y hay lưu tới nhất, người này cũng thường xuyên trò chuyện riêng với y, hại hắn phải ngồi một góc nhăn nhó.

"Tiểu Ly nha, lâu rồi mới tới thăm ta. Hôm nay có một cầm cơ mới, tay nghề không tệ đâu." nàng đảo mắt về phía gương mặt u ám chen lên giữa nàng cùng Cửu Ly, bật cười "Nay ngươi đi cùng lang quân tới đây sao? Quả thật không tách nhau được một khắc, chậc chậc."

Nghe chữ lang quân, Tử Hy mới nhẹ nhõm một chút, Cửu Ly lườm nàng, lang quân gì chứ, nhưng vẫn để ý câu đầu, hỏi lại "Quả thực có cầm cơ mới, đánh không tệ?"

"Ân. Vào đi."

Hai người đi theo nàng vào một biệt phòng tầng ba, từ trên này có thể quan sát toàn bộ bên dưới, phòng này trang trí tao nhã, mở cửa gió lùa vào khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tử Hy ngồi xuống trước, Cửu Ly định dời bước nói chuyện riêng với Y San, liền cảm thấy tay bị nắm lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Có chuyện gì lại phải nói riêng, ta nghe không được sao?" Hắn híp mắt.

Y nhếch mép cười, cúi xuống, nói nhỏ "Ngươi ghen?"

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác khụ một tiếng "Ta chỉ lo ngươi nói xằng nói bậy, rồi lại mang hoạ."

Nhìn tai hắn hồng hồng, y bật cười, liền ngồi bên cạnh, ngả người tựa vào hắn, híp híp mắt, nhớ cái gì đó, đưa mảnh ngọc vừa rồi cho Y San "Vừa rồi ta thấy cái này, từ Sơn Âm, tặng cho ngươi."

Hắn đang uống nước, liền sặc, lòng bực bội. Y San nhận lấy, mắt loé sáng, nhìn qua Tử Hy lại cười thầm, vẫn thích ăn giấm như ngày nào.

"Ai nha, Cửu Ly a, ngươi thực tốt với ta." Nàng lấy khăn che miệng cười cười, cầm mảnh ngọc quan sát. Thực ra chỉ có y cùng nàng nhìn thấy được luồng hắc tuyến đang vây quanh mảnh ngọc, cuối cùng đã xuất hiện rồi.

Y nghiêng người, với tách trà trong tay Tử Hy cầm lấy uống, bộ dáng thư thả "Ngươi cũng nên gọi cầm cơ mới ra đàn cho ta thưởng thức đi."

Y San quay đầu ra hiệu, một nữ nhân tiến đến đàn, bắt đầu gảy. Y San ngồi bên cạnh, rót trà, vừa uống vừa nói "Vừa rồi nghe được tin tức hắc cầm cũng ở Sơn Âm, tiếng cầm vang ở khu vực đó, nhưng nhỏ, nên chỉ ít người nghe thấy thôi."

Ngừng xoay xoay tách sứ trong tay, mắt Cửu Ly loé sáng. Như vậy là tìm được một chút manh mối Huyết thần ma rồi. Ít người nghe, có nghĩa một vài người bị ma hoá, sớm muộn phải đích thân đến xem xét. "Đã cho người đến tìm?"

Nàng gật đầu, "Đã tới, nhưng không tìm được vị trí xác định." liếc qua vị đang ăn dấm kia, nàng cười cười "Có cơ hội mời ngươi đi cùng ta tới đó du ngoạn tiện tìm hiểu luôn a, Cửu Ly đại nhân."

"Hảo", y gật đầu đồng ý, đột nhiên cảm giác lành lạnh, khí tức người bên cạnh kia có thể khiến người ta đóng băng. Y cố ý giả ngơ, nhấp miếng trà tủm tỉm cười.

Y San nói chuyện thêm vài câu khách sáo, rời đi, trong phòng chỉ còn y với hắn, hắn im lặng, quay mặt đi chỗ khác, y cũng theo đuổi suy nghĩ trong đầu không lên tiếng. Cả căn phòng ngoài tiếng đàn réo rắt thì không có tiếng người nói chuyện.

Y có chuyện riêng bản thân cần làm, bảo đảm an toàn cho Tử Hy nên cũng không thể để hắn biết, cho nên y cùng Y San đã ngầm thống nhất ám hiệu khi trao đổi tránh nghi ngờ. Chậc chậc, nhưng mà bộ dạng ai đó khi ăn giấm nhìn rất vui nha, y thầm cảm thán.
 
Chương 10: Tặng ngươi sinh mệnh của ta



Nghe cầm được một lúc, Cửu Ly cùng Tử Hy ra về. Tử Hy mặt lạnh nhạt đi thẳng một đường, không thèm để ý tới y đang lắc lư theo sau. Lần này Cửu Ly không ghé lung tung nữa, xem ra hắn thực sự giận rồi. Y bước nhanh tới định vỗ vai hắn, chợt nhìn thấy một bóng dáng bị hắc khí bao bọc vụt qua. Nhíu mày, y lập tức chạy đuổi theo.

Tử Hy đi vài bước, cảm giác người phía sau không còn, giật mình quay đầu lại, tiểu tử này, lại chạy loạn. Hắn mím môi, nhìn trước sau đi tìm kiếm thân ảnh bạch y. "Cửu Ly, lần này để ta bắt về ngươi phải chịu phạt" Hắn gầm giọng.

Lúc đó, Cửu Ly đang theo dõi nam tử mặc bố y màu nâu sậm, gương mặt bị bao trùm tầng hắc khí mỏng, không để ý có ba người khác chú ý cũng bám theo. Chạy vòng quanh co một hồi, khí tức người kia đột ngột biến mất ngay ngõ cụt. Y lắc lắc đầu, nhìn tường, chẳng lẽ dùng khinh công rồi. Chưa kịp hành động, y cảm giác được vài bước chân đằng sau, quay lưng lại.

"Thực nói chúng ta có duyên, không nghĩ lại gặp mỹ nhân ở đây nha." Một người mặc lục y đứng giữa lên tiếng.

"Vừa rồi ngươi có nói, có bản lĩnh thì tới thượng ngươi. Bổn đại gia đây đang rảnh, muốn cảm thụ âm thanh kiều mỹ của ngươi dưới thân ta." Người bên trái cầm chiết phiến che miệng, tựa hồ muốn lau nước miếng muốn chảy ra. Thực sự là đại mỹ nhân, nữ tử không sánh bằng.

Cửu Ly vân đạm phong kinh đối lại ba cặp mắt dâm tà đang tiến về phía mình kia, giỏi cho các ngươi dám có gan đó. Y phất phất tay áo, phủi chút bụi vương lại trên y phục khi nãy vội đi đường bị lem, tà tà liếc nhìn từng người, khoé miệng nhếch lên "Cũng một câu cũ, có bản lãnh thì tới thượng ta."

"Được, ta cho ngươi biết lợi hại của ta." cả ba người cùng nhào lên, kéo kéo vạt áo, lau khoé miệng nhìn kinh tởm.

Y đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay, bắt chéo chân, đánh ngáp một cái. Khi tay những người kia còn cách vạt áo y một ly, đột nhiên cả ba giật mình la oai oái. Cửu Ly tiện đà nhắm chính xác vào vị trí dưới bụng một gang mà đá. Đám người đó gục xuống, y cũng nhìn thấy người đứng đằng sau, Tử Hy.

"Ngươi thật sự không gây hoạ không vui."

Hắn thở dài, vươn tay đưa một cây gậy cho Cửu Ly. Y vểnh môi, đón lấy, đánh đám yêu râu xanh kia một trận tơi tả, hễ họ đứng dậy phản kháng, Tử Hy đứng bên cạnh búng sỏi khiến chúng lại ngã lăn xuống đất. Đánh đã tay, Cửu Ly vất gậy, phất tay một cái, có thứ gì đó trắng toả ra chui vào mũi ba tên xui xẻo, sau này những người này đều ngây ngây dại dại, thật thật thà thà ai nói gì làm đấy.

Hít sâu một hơi, quay qua nhìn hắn "Chậm quá", y bĩu môi. Hắn vẫn lạnh nhạt không nói gì, bước tới gần. Đột nhiên tầm nhìn của y bị đảo lộn ngược. Tử Hy xốc Cửu Ly lên vai, đề khí bay thẳng về nhà, nếu đi bộ, không biết y còn bày trò gì nữa.

"Thả ta xuống, ngươi không bế ta tử tế hơn được hả?" Y phát cáu, nhưng không tiếng đáp trả, vận khinh công đáp lên đáp xuống, tự nhiên người hắn cũng tung lên tung xuống, rất khó chịu.

"Ngươi còn vác ta như thế này, có tin ta cầm quần ngươi tụt xuống." y phồng má, lúc này lại thêm một trận quay cuồng, y từ tư thế bị vác như bao gạo, chuyển thành kiểu bế công chúa. Cửu Ly trợn mắt nhìn lên, liền bị Tử Hy dùng ánh mắt uy hiếp, hắn đang tức giận, y đành nuốt lời định nói xuống bụng, vươn tay ôm hắn, dụi mặt vô ngực hắn miệng lầm bầm.

Đáp xuống khuôn viên trước phòng, Tử Hy đặt y xuống định rời đi, y túm lại vạt áo bĩu môi "Ngươi giận cái gì nha"

Hắn đứng im nhìn y, không lên tiếng. Cửu Ly híp híp mắt "Ngươi tính chơi trò cho tướng công đoán mò kiểu của nữ nhân?"

Khoé miệng hắn trừu rút, hừ một tiếng, quay mặt đi. Y vuốt vuốt cái mũi, hắc hắc cười "Là miếng ngọc?" thấy hắn liếc một cái, biết mình đoán trúng rồi, y nói tiếp "Là tiện tay tặng thôi, ngươi đừng để bụng"

Hắn xoay mặt nhìn thẳng y "Vì sao chỉ tặng nàng ta còn ta không có?"

Y chớp chớp mắt, thì ra là vậy. Cửu Ly đảo mắt, khoé miệng cong cong tà ý, đưa tay nhấc cằm Tử Hy, đá mày một cái: "Mỹ nhân, ai nói bổn đại gia không có quà cho ngươi?"

"Ngươi gọi lần nữa có tin ta nhốt ngươi lại dùng hình không?" Hắn nghiến răng, bắt lấy cái tay nham nhở của y. Y nuốt nước bọt, cười khan, rút tay không được, đành lấy tay kia vỗ vỗ vai hắn "Không đùa ngươi nữa. Trước thả tay ta, sau đó ngồi xuống cúi đầu, khi nào ta nói người ngẩng đầu đứng dậy th.ì đứng, có quà cho ngươi, đảm bảo ngươi thích."

Tử Hy trừng mắt cảnh cáo y đừng giở trò nữa, cũng ngoan ngoãn thả tay ngồi xuống cúi đầu. Y hơi khom người, nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt kim sắc loé lên tia ấm áp.

"Được rồi, từ từ đứng dậy ngẩng mặt lên nga~"

Hắn làm theo, vừa ngẩng mặt, có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi hắn. Khi hắn còn ngơ ngẩn chưa biết gì, cảm giác ấy đã biến mất, chỉ còn thấy y đưa lưng lại về phía hắn, tai ửng đỏ, ngáp dài, vẫy vẫy tay "Đi ngủ, mệt quá!"

Món quà này, hắn thật sự rất thích. Đưa tay xoa môi vẫn còn lưu lại hơi ấm đó, hắn đứng cười ngu ngơ. Y bước một bước, chợt sững lại, vuốt bụng.

"Sao vậy?" Hắn tới gần hỏi. Y xụ mặt, vừa nãy ăn nhiều, chưa kịp tiêu hết lại bị một trận xóc nảy, khó chịu "Buồn nôn."

Hắn cười trêu chọc "Có rồi?", tức khắc y xoay lại đá về phía hắn, trừng mắt, bỏ về phòng ngủ.

Thực ra, khi nãy Cửu Ly không chỉ tặng một mà là hai món quà. Một luồng khí cầu lam sắc từ y chuyển qua hoà vào cơ thể của Tử Hy khi khoảnh khắc môi chạm môi. Món quà thứ hai này vô cùng quý giá, nó không chỉ liên quan tới sinh mệnh của y, mà còn có khả năng bảo vệ hắn khỏi những khoảnh khắc sinh tử.

Ta giao phó kiếp này của ta cho ngươi gìn giữ, Tử Hy.
 
×
Quay lại
Top Bottom