Cưới Là Yêu - Ploy

Cuonlennho

"Cuộc đời yên ổn, năm tháng bình yên."
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/3/2010
Bài viết
1.776

Cưới Là Yêu


Ngự trị trên bàn tay đài các, chiếc nhẫn đính viên kim cương to bằng hạt đậu phộng đạt đến đỉnh tuyệt đối kiêu sa. Ánh lấp lánh chiếu ra từ ngón áp út đánh cắp thần trí Lam Viên. Toàn thân nàng lạnh ngắt, nhưng bờ má ran ran như bị hơ lửa, lại như có kiến bò. Ép chặt dưới lớp áo váy bó sát, trái tim nàng đập kịch liệt, nhưng bàn tay chết lặng ẻo lả trong tay Thiên Bình.
“Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng.” – Chỉ cách Lam Viên hai bước chân, nhưng lời dịu êm của vị cha xứ lại loãng và lơ lửng như âm thanh vọng đến từ tít bên kia thành phố. Hơn trăm chiếc máy ảnh cùng đèn flash hướng về nàng và Thiên Bình, không gian nổ banh bởi hàng tràng “tách tách” hăm hở. Nàng vẫn chỉ mải miết ngắm chiếc nhẫn trên tay, bận rộn dò đoán xem cái nôn nao, hốt hoảng trong lòng đến từ lẽ gì.
Thiên Bình khẽ cúi xuống, toan hôn môi cô dâu mới. Giáo đường ồ à trong phấn khích kéo hồn phách Lam Viên về với thực tại: Không phải mơ, cũng không phải một cảnh phim, nàng ở 100% đời thật vừa hoàn tất nghi lễ cưới. Nàng ngước nhìn Thiên Bình, ánh mắt răn đe. Môi nàng hé hờ, vừa đủ để rít ra một âm hơi dọa nạt: “Anh?!”
Động tác của Thiên Bình vẫn mướt, chẳng suy suyển bởi thái độ của Lam Viên. Anh nghiêng đầu hòng che chắn tầm nhìn của mọi người và máy ảnh, rồi hôn lên má nàng. Một cái hôn phớt nhanh. Giữ nguyên tư thế như thể hôn chưa dứt, anh thầm thì vào tai nàng:
- Em yêu, trong hai chúng ta, diễn viên chuyên nghiệp là em mà!
Thiên Bình đứng lại thẳng người, nâng niu gương mặt Lam Viên bằng đôi mắt nồng nàn tựa hai giọt mật ong. Nụ cười anh lịm ngọt và mãn nguyện, đúng chuẩn của một chú rể đang bay trong hạnh phúc. Sau một khoảnh khắc của chớp mắt, tất cả cơ mặt Lam Viên giãn ra, căng hồng lên vì e thẹn và sung sướng. Nàng khẽ mím môi rồi nhón chân, với môi mình lên môi anh để hôn. Đèn flash nháy tới tấp, tiếng bấm máy ảnh vang dội ầm ĩ. Nhà thờ chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế.
Chỉ vài phút sau, tấm ảnh cô dâu Lam Viên kiễng chân hôn chú rể Thiên Bình đã chễ chệ trên trang nhất các báo mạng lớn nhỏ. Trong ảnh, Lam Viên nhắm nghiền mắt thẹn thùng mà táo bạo, còn mặt Thiên Bình tuy có nét ngỡ ngàng nhưng vòng tay anh ôm quanh eo Lam Viên rất chặt.



Cầu Hôn, Lần Một.

Biển đêm hè, trời bỗng trở buốt. Trong lúc chờ xếp đặt máy quay cho cảnh tiếp theo, Lam Viên xin một cốc cà phê nóng từ xe cung cấp thực phẩm của đoàn phim, rồi đem theo chiếc chăn bông đến ngồi nghỉ trên thảm cát. Quấn chặt trong chăn, nàng áp tay quanh chiếc cốc giấy nóng ấm và nhắm mắt, dồn tập trung vào mũi để phân định những mùi đang quanh quẩn bên mình. Mùi cà phê uống liền rẻ tiền khen khét. Mùi hăng hắc của tấm chăn lâu ngày nằm trong đáy tủ, không dính hơi người. Mùi mằn mặn của hơi nước biển. Mùi cát khô khô… Thoang thoảng trong không khí, một mùi rất dễ chịu. Mùi ấm áp và khỏe khoắn của vỏ cam – mùi một loại nước hoa nam đắt tiền, hiếm có. Khuôn miệng Lam Viên thả lỏng đầy khoan khoái, bỗng nàng tỉnh người, mở bừng mắt: Thiên Bình đang ngồi đối diện, ánh mắt bí ẩn và vui thích ghim vào nàng.
- Nghe bảo em nhận liền tù tì ba kịch bản khác, sau khi phim này đóng máy? Vừa chia tay người yêu, nên bận rộn để tìm quên, nhưng cũng đừng tàn phá sức mình.
- Anh… – Lam Viên đơ toàn tập. Cơn ngượng ngùng nhanh chóng bị nỗi khó hiểu tiếm chỗ. Mất một lúc, lưỡi nàng mới nhớ lại cách uốn éo, bật ra những âm run run – Sao anh biết?
- Chuyện em sắp đóng ba phim, hay chuyện em vừa bị bỏ? – Thiên Bình thản nhiên tước lấy cốc cà phê trên tay Lam Viên, đưa lên mũi hít hít rồi nhăn mặt – Ưm! Sao em nuốt nổi thứ cà phê này? Còn cái chăn mốc ấy nữa!
Lam Viên to mắt nhìn Thiên Bình, cổ họng nàng khô rang. Đây là lần thứ hai nàng hợp tác với anh, nhưng là lần đầu tiên cuộc chuyện trò sau máy quay của hai người kéo dài hơn lời chào. Nàng nuốt ực ngụm nước bọt, nói trong những nhịp thở gấp:
- Em và… – Nàng khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn nhắc đến chàng trai cũ – Không ai biết, sao anh biết?
- Chuyện không muốn ai biết thì đừng làm. Trên đời chẳng có bí mật kín đáo trăm phần trăm. – Thiên Bình búng về Lam Viên một nụ cười biết tuốt.
Nàng trân trân nhìn anh, những thùy não muốn bung tanh bành, chẳng đoán được anh có ý gì khi tiếp cận mình bằng những lời vừa rồi. Không đếm xỉa đến nét mặt Lam Viên nhăn nhúm trong rối ren, Thiên Bình thảnh thơi ngắm bầu trời đen thênh thang, rải rác vài ngôi sao mờ nhạt.
- Cưới anh nhé! – Mắt anh vẫn mải chơi đùa cùng một vì sao đang chớp chớp yếu ớt. Rồi anh quay sang nàng, cười hiền lành.
Tim Lam Viên vốn đang đập rất nhanh bỗng khựng một nhịp, rồi mới từ từ gõ trở lại hỗn loạn. Nàng biết đầu óc mình vẹn phần tỉnh táo: Nàng vừa nhận được lời cầu hôn từ một người 99% xa lạ, chưa biết nên đối đáp thế nào. Nàng đang cực kỳ kém thoải mái. Nàng thậm ghét bị quẳng vào thế bị động. Nhưng kỳ lạ, nàng cũng không mảy may thoáng linh cảm xấu về chuyện đang diễn ra.
- Thiên Bình. Lam Viên. Bắt đầu được rồi! – Lần đầu tiên nàng nhẹ lòng khi nghe trợ lý trường quay gọi. Cứ như tiếng xe cứu thương đến với một đám tai nạn.
- Vân… – Lam Viên chưa kịp dứt câu trả lời đầy biết ơn, thì Thiên Bình đã nhanh đứng lên bước đến chỗ đạo diễn, chẳng buồn đưa tay kéo nàng dậy.



Cầu Hôn, Lần Hai.

Hẹn nhau trong một quán ăn Nhật Bản cao cấp, nhưng Thiên Bình và Lam Viên vẫn bị fan bắt gặp. Trong lúc anh ký tặng, nàng hớp từng ngụm trà theo phong cách thục nữ nhất có thể. Dồn trọn vẹn tầm nhìn vào làn nước trà màu vàng xanh trong vắt, nhưng chẳng cần liếc, nàng cũng biết đôi mắt sung sướng vì gặp được thần tượng của những cô bé tuổi teen kia đang ánh lên ngờ vực, ghen tị dành cho mình.
- Hai anh chị đang hẹn hò đúng không? – Giọng một cô bé nửa nghi ngờ, nửa đoan chắc.
- Ồ, chỉ là… – Lam Viên ngập ngừng, sau cái nhìn ý tứ dành cho Thiên Bình.
- Anh Thiên Bình của chúng em là số một, chị giữ chặt vào nhé! Đừng chỉ gây thị phi cho vui như với mấy anh trước. – Cô bé fan cướp lời nàng.
Lam Viên lấp liếm cơn sượng bằng nụ cười thân thiện đúng kiểu người-của-công-chúng, khi tiễn những vị fan bất ngờ và táo bạo.
- Ở bên anh đâu sung sướng, chưa chi đã bị đánh phủ đầu. – Nàng khẽ bĩu môi, rồi nuốt gọn một miếng sushi tròn quay.
- Tại em mỗi lần bị chụp lén là với một chàng khác nhau, fan của anh lo đúng rồi. – Thiên Bình hớp một ngụm trà, cử chỉ và nét mặt nhúng đều trong trêu ngươi.
- Gái hư, trai ngoan.
- Vậy là… Em nhận lời?! – Thiên Bình nhướn mày, lém lỉnh nhìn Lam Viên.
- Em không tìm thấy lý do nào để nhận lời. – Lam Viên chẳng giấu âm thú vị trong giọng nói. Lúc ở bãi biển, chỉ vì quá sốc mà nàng đã hành xử như một con ngốc. Giờ, nàng đã có sự chuẩn bị. Cứ thả lỏng, không cố phán đoán anh nghĩ gì, sẽ nói gì, làm gì, thì nàng có thể tận hưởng chuyện thần tiên đang đến với mình: Được ngôi sao vạn người mê bất ngờ cầu hôn hứa hẹn nhiều cái hay ho, mới lạ mà cuộc sống nàng đang thiếu thốn.
- Có ba lý do em nên cưới anh. – Thiên Bình cười, nụ cười kiêu hãnh và tự tin của người tuyệt đối tin vào khả năng mình – Một, em không yêu anh.
Nhân viên nhà hàng ngắt ngang câu chuyện của hai người, đặt một đĩa sushi lớn lên bàn. Món sushi cuộn cá ngừ, bơ và dưa leo. Thiên Bình tỉ mẩn dùng chiếc đũa ẩn mẩu bơ khỏi miếng sushi rồi mới đưa vào miệng. Lam Viên cũng làm y thế với mẩu dưa leo.
- Hai, anh thích thì em ghét, và ngược lại. – Thiên Bình ám chỉ những mẩu dưa leo đang nằm chơ vơ trong đĩa Lam Viên – Chúng ta sẽ là một cặp vô cùng tiết kiệm. Anh ăn hết dưa leo, em ăn hết bơ.
- Lý do cuối?
- Hai tay phải vỗ thì tiếng mới kêu. Lý do cuối, em nên tự tìm lấy. Công bằng?! – Thiên Bình mỉm cười, nửa khích lệ nửa thách thức.
Lam Viên nhìn sâu vào mắt anh, vờ như ngẫm nghĩ. Một đôi mắt biến hóa. Có bông đùa, cũng có kiên nghị. Có lãng mạn, cũng có sắc lạnh. Có hiền hòa, cũng có tinh quái. Nàng nhìn đến chiếc mũi thẳng, khuôn miệng duyên với môi trên dâu dẩu, cuối cùng là chiếc cằm vuông vắn nam tính.
- Em muốn nghe lại lời cầu hôn. – Giọng Lam Viên mềm mại như gió, nhưng rõ ràng từng từ.
- Cưới anh nhé! – Sau thoáng cau mày, Thiên Bình cẩn trọng và nhỏ nhẹ.
- Em đồng ý. – Lam Viên hơi nghiêng đầu e lệ.
- Lý do thứ ba là gì? – Thiên Bình tò mò bằng một giọng điềm tĩnh.
Lam Viên chủ ý im lặng, chỉ ngước nhìn Thiên Bình đầy ẩn ý, rồi từ tốn nhón lấy một miếng sushi. Nàng không ăn mà cứ chơi đùa với miếng sushi trong hai ngón tay. Mãi một lúc, nàng mới đẩy đưa cái nháy mắt về phía anh:
- Vì sao một cô gái nên chờ chàng trai chủ động ngỏ lời?
- Để chắc rằng chàng ấy không gay. – Thiên Bình nhẹ ngả người ra sau, lông mày nhíu lại, hơi thiếu chắc chắn về câu trả lời.
- Để nếu không xuôi chèo mát mái, chàng chẳng thể đổ lỗi cho ai về quyết định của mình. – Ánh mắt Lam Viên lấp lánh thích thú, bỗng đột ngột biến sang lạnh lùng – Nếu chán, em luôn biết cách từ bỏ dứt khoát và sạch sẽ nhất. – Nàng vừa nói, vừa dùng móng tay lôi mẩu dưa leo ra khỏi miếng sushi, buông nó xuống đĩa.
- Nếu chán, anh luôn biết cách chỉnh cho phù hợp. – Thiên Bình chọn lấy một miếng sushi rồi khẩy mẩu bơ ra. Anh gắp mẩu bơ đút cho Lam Viên – Như việc anh tìm ra người ăn giúp mình miếng bơ đáng ghét này.

2! 179

Trả Miếng.

Ngự trị trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, quán cà phê Đỉnh Lung Linh t.ình tứ và kiều diễm trong thảm sáng hoa lệ toát ra từ chuỗi đèn pha lê. Khúc dương cầm trầm buồn khoác cho những phân tử khí chiếc áo da diết đến thắt lòng.
Lam Viên ngồi điệu đàng trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, lơ đãng khuấy tách cà phê. Ánh mắt nàng mông lung pha tròn vào làn nước nâu sẫm. Nàng từ tốn đưa tách cà phê lên miệng, vừa đủ để bờ môi hồng cam chạm vào làn nồng ấm ấy. Phong thái đài các, cử chỉ nền nã hệt một vị công chúa. Nàng, vạn lần lấp lánh hơn cái không gian lấp lánh bao quanh mình. Trong nhiều giây, Cao Nguyên thẫn thờ lạc mắt vào dung nhan Lam Viên.
- Tiễn người yêu cũ đi lấy chồng tại chốn xưa. Kịch tính như phim! – Ánh nhìn Lam Viên vẫn neo đậu vô định trong không khí, giọng bông lơn.
- Chúng ta chỉ vừa chia tay hơn ba tháng…
- Và anh đã công khai yêu Hải Sa tròn ba tháng. Nếu báo chí đưa tin chuẩn xác! – Lam Viên chủ động đốp chát. Nàng nhín thời gian đến gặp Cao Nguyên không phải để nói lời bịn rịn, ủy mị.
- Em cưới Thiên Bình để trả miếng anh ư?
- Cưới là yêu. Hy vọng chiếc máy ghi âm của anh thu rõ câu vừa rồi. – Lam Viên mỉm cười tươi tắn.
Cao Nguyên khó hiểu nhìn Lam Viên. Vẫn nụ cười lan tỏa như nắng hè, vẫn sự bướng bỉnh trẻ con, vẫn khí chất thông minh, nhưng bủa vây quanh nàng là một chiếc vỏ xa lạ vô hình.
- Anh xin lỗi!
- Tại sao? Người chủ động chia tay là em. – Lam Viên chớp mắt mấy lần, vẻ mặt cố-tình-không-hiểu – Em đóng vai ác, anh vai hiền. Anh đã tìm thấy sự vỗ về từ Hải Sa sau khi bị bạn gái bỏ, rồi dần dần tình yêu nảy sinh… – Nàng nghiêng đầu, khẽ mím môi, như so đo xem có nên nói hết. Cuối cùng, nàng tặng anh một nụ cười khinh khỉnh – Nếu báo chí đưa tin chuẩn xác!
- Em rõ ràng đang muốn trả miếng anh, hoặc muốn anh thấy tội lỗi. – Cao Nguyên đã bắt được mạch chuyện mà Lam Viên lèo lái. Tính khí nàng anh không lạ. Nếu nàng đã chọn đối đầu, anh nhún nhường thì chỉ lãnh phần thua thiệt.
- Em nào trách anh. Em hiểu, tin đồn tình cảm là cách nhanh nhất để lính mới lên trang nhất. Nếu đồn với em, anh đâu thể nóng bỏng trên báo lá cải như hiện nay. – Lam Viên cố nghiến vào ba chữ “báo lá cải” – Xét về danh tiếng, chị Hải Sa thuộc hàng chiếu trên, chắc chắn hấp dẫn ký giả hơn. Xét về nội dung, chuyện tình chị em cũng ly kỳ hơn tình cảm của hai kẻ mới lẫm chẫm vào đời.
- Em để cánh săn ảnh chụp mình với rất nhiều chàng trai, nhưng chưa từng với anh. Em nhất quyết không công khai với anh, nhưng với Thiên Bình… Đám cưới. Nhanh như vận tốc ánh sáng! – Cao Nguyên đẩy mũi dùi sang Lam Viên. Anh khẩy vào không khí một cái cười nhạt, mập mờ giữa chua chát và mỉa mai.
- Em thông minh mà. Học rất nhanh! – Ánh mắt Lam Viên long lanh ranh ma. Giọng nói vẫn vững vàng sắc thái mát mẻ.
- Anh là kẻ làm mọi cách để nổi tiếng. – Cao Nguyên ngả ra sau, dựa hẳn người vào lưng ghế, hai tay đan chéo giơ ngang trước ngực – Em kể hết ra như thế, không sợ anh đưa băng ghi âm cho cánh săn tin sao?
Lam Viên cúi đầu mỉm cười, cắn khẽ vào môi dưới. Nàng chớp mắt một cái lâu, hòng xóa tan màng xon xót mỏng mảnh vừa xuất hiện trước con ngươi. Rồi nàng nhấc lên chiếc điện thoại nãy giờ nằm ngoan trên bàn, cạnh tách cà phê. Đung đưa nhè nhẹ điện thoại trong tay, nàng nhìn thẳng vào Cao Nguyên bằng ánh mắt sắc, sáng và lóe tia dữ, đồng điệu với những lời môi nàng buông ra:
- Em cũng ghi âm. Chuyện không hay ho, chẳng phải mình em nói. Nếu anh đưa phóng viên chỉ thiếu một từ, đến tổng biên tập tạp chí lá cải đệ nhất cũng không lường được hậu quả đâu! – Khóe môi Lam Viên nhếch đầy tự tin.
- Xem ra… Anh phải kín miệng rồi! Bây giờ chúng ta đồng hội cùng thuyền. – Cao Nguyên nhún vai.
- Nếu anh và Hải Sa cũng có một happy ending, mới xứng gọi là đồng hội cùng thuyền. – Biết câu chuyện sắp dứt, Lam Viên vẫn không buông tha Cao Nguyên – Em phải về đây. Váy cưới, nhà mới, tuần trăng mật… Còn bao chuyện để chuẩn bị. – Nàng quơ lấy túi xách rồi hấp tấp đứng dậy, không lia mắt ngang qua anh.
- Hây! – Cao Nguyên chộp nhanh lấy cổ tay Lam Viên. Nàng vẫn không quay lại – Luôn cười em nhé! – Giọng anh thoang thoảng. Ấm áp, chân thành và có một cái gì đó run run.
- Cám ơn anh đã không tung hê chuyện của chúng ta lên báo chí. – Lam Viên đuổi từng từ khỏi miệng, rồi bước nhanh rời Đỉnh Lung Linh, nơi mà ảo ảnh xưa cũ cứ phảng phất, phảng phất.
Sặc Cà Phê, Lần Một.
Căn phòng khách sạn phát sáng trong nắng chiều hồng tươi. Bên cửa sổ lớn, Lam Viên dễ thương như một que kẹo bông trong chiếc váy cưới phồng xòe màu hồng phấn. Thân váy kết chi chít hoa hồng bằng đăng-ten to nhỏ đủ kích cỡ, thắt eo bằng chiếc nơ bự. Pha lê đính trên những cánh hồng phản chiếu lấp lánh trong nắng, điểm xuyết thêm mỹ miều vào nhan sắc nàng. Tóc nàng búi cao, cài vương miện nhỏ xinh óng ánh. Nàng ngồi bệt trên sàn, giơ tay về phía Mặt Trời, ánh mắt lạ lẫm săm soi chiếc nhẫn kim cương.
- Viên kim cương ấy to bằng hạt đậu phộng đấy! – Thiên Bình bước vào phòng, vừa đi vừa chỉnh cà vạt – Diamonds are a girl’s best friend. [SUP](1)[/SUP] Em thích chứ?
- Tuyệt đẹp! – Giọng Lam Viên bẫng nhẹ như một hơi khí, thần trí vẫn bị chiếc nhẫn thôi miên.
Thiên Bình nhìn nhân dáng kỳ lạ của Lam Viên trong vài giây, rồi bước đến kệ nước, lạch cạch với đống ly tách pha cà phê.
Lam Viên nhẹ co chân lên tìm một thế ngồi thoải mái, hai bàn tay đặt ngay ngắn nơi đầu gối. Ngón tay nàng cứ mân mê xoay tròn trên viên kim cương, tập quen với những tía lạnh giá nó phả ra. Trong lễ nhà thờ ban sáng, thời khắc Thiên Bình lồng nhẫn cưới vào tay mình, nàng đã hồn xiêu phách lạc. Rồi anh nắm tay nàng mãi không buông, khiến tâm trạng nàng càng nhàu nhò. Xưa nay, nàng ghét nhẫn. Xưa nay, ngoài những cảnh phim, nàng chẳng để ai tự tiện nắm tay mình. Nhẫn và những cái nắm tay – nàng luôn bức bối vô ngần, khi bàn tay bị chạm, bị ôm, bị gò bó. Cảm giác tự do và tự chủ bị tước mất, trở thành sở hữu của người khác. Cảm giác bị xỏ dây dắt đi.
- Em có vẻ không thoải mái với chiếc nhẫn ấy. – Thiên Bình khẽ khàng ngồi xuống bên Lam Viên, đưa ra trước mặt nàng tách cà phê bốc khói phưng phức.
- Em không thích nhẫn. – Nàng mỉm cười miễn cưỡng và thật thà, đón lấy tách cà phê bằng một cử chỉ duyên dáng – Nhưng sẽ quen thôi. Diễn viên phải quen với đạo cụ.
- Thật là tác phong chuyên nghiệp! – Thiên Bình nâng tách cà phê của mình lên, ngỏ ý mời nàng cụng – Chúc mừng đám cưới của em!
- Chúc mừng đám cưới của anh! – Lam Viên chạm tách với anh, rồi đưa lên môi dấp hờ.
Hai tách cà phê dần cạn, cùng làn nắng chiều ngoài cửa sổ. Thiên Bình và Lam Viên lặng yên đếm thời gian trôi, chờ đồng hồ điểm giờ đãi tiệc. Cả hai đều cảm nhận một khối lúng túng vô hình đang ép xuống căn phòng, nhưng vẫn vờ vĩnh nhẩn nha tách cà phê của riêng mình. Nửa mong chờ người kia bắt chuyện, nửa phân vân chẳng biết có nên cất lời.
Vài lần Lam Viên lén lút nhìn sang, đều thấy Thiên Bình đang nhìn vô định ra khoảng không bên ngoài. Ánh mắt đậy kín cảm xúc. Ánh mắt sáng lên trong tinh anh và mạnh mẽ. Ánh mắt thắp vào lòng dạ nàng những đốm tin tưởng, ấm an. Vài lần Thiên Bình khẽ nhìn sang, đều thấy Lam Viên đang lãng đãng ngắm những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ. Ánh mắt mông lung vì lạc trong mê trận tâm tình. Ánh mắt long lanh yếu mềm, nhưng không cầu xin sự giúp đỡ, chở che. Ánh mắt thổi vào lòng dạ anh… Anh không rõ ràng được cảm nhận của mình khi nhìn vào mắt nàng. Chỉ biết, cảm giác ấy chẳng tiêu cực.
- Anh là ngôi sao lớn. Nếu cưới một người bằng vai phải vế, chắc chắn sẽ xứng hơn, thu hút hơn. Sao lại chọn em? – Lam Viên chủ động xóa mờ lớp tĩnh tại nhàm chán đang quẹt qua quẹt lại khắp phòng.
- Vì đêm ấy có pháo hoa. – Thiên Bình cười hiền lành. Nụ cười anh nhanh chóng tẩm thêm những nét khoái trá, khi thấy mắt nàng tròn lên trong ngạc nhiên – Đêm anh cầu hôn, người ta bắn pháo hoa gần bãi biển, em có để ý không? Pháo hoa trên đầu, gió biển lạnh, sóng du dương, bỗng dưng anh muốn cầu hôn một ai đó để không phí khung cảnh lãng mạn. Cả đoàn phim, chỉ có em là khả thi nhất.
- Haizzz… – Lam Viên thở dài, rồi thả một nụ cười ngượng ngùng tự-trêu-mình vào không khí – Nếu là phim, nam chính phải nói “Anh yêu thầm em từ lâu. Biết em vừa chia tay, anh lập tức bắt lấy cơ hội”.
- Ha ha ha ha… Thế còn em? Lý do thứ ba để em nhận lời cầu hôn là gì? – Thiên Bình đưa tách lên miệng, toan uống cạn phần cà phê nguội.
- Vì anh đẹp trai. Chồng là người vừa thức giấc đã gặp. Nếu lấy chồng xí trai, sáng ra nhìn thấy sẽ h.ãm cả ngày. – Lam Viên thản nhiên, chẳng qua một khắc nghĩ suy cân nhắc.
“Hự…” – Những giọt cà phê lấm lem quanh môi Thiên Bình, sau cái ho nấc bất ngờ. Lam Viên quay sang, tay vỗ vỗ vuốt vuốt lưng anh giúp đẩy xuống cơn sặc. Dáng điệu nàng ân cần lo lắng, nhưng nét mặt đầy khoái chí, ngộ nghĩnh trước phản ứng anh khi nghe câu gây sốc. Đám cưới chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày “vui không biết mệt, chơi không biết chán, đấu không biết cực” giữa anh và nàng. Tình yêu đã vắt nàng mệt nhoài với đủ thứ thiệt hơn, hờn ghen, suy tính. Nay, nàng muốn được cười. Nếu cưới chồng là chuyện sớm muộn bắt buộc trong đời một cô gái, nếu cuộc sống với anh có thể biến nàng luôn xinh tươi như hoa, thì sự có-không của tình yêu đâu quan trọng.

2! 180

Lãng Mạn Tuyệt Đối.

Công ty quản lý biến lễ cưới của Thiên Bình và Lam Viên thành một “đêm đầy sao” nhằm phô trương thanh thế. Chàng là đương kim anh cả của làng giải trí. Bài hát đầu tiên đã chễ chệ hitlớn, sự nghiệp 5 năm chưa nếm thất bại. Nàng là gà cưng, o bế từ tuổi nữ sinh. Bỏ túi mới bốn vai diễn, góp mặt trong vài clip nhạc lẻ tẻ, nhưng nhan sắc và thực lực khiến không ít đàn chị đêm ngày trằn trọc.
Phòng tiệc hạng nhất của khách sạn sang nhất nước lung linh trong ngàn vạn ngọn nến thơm hảo hạng. Trên từng bàn tiệc, rực rỡ một bó hồng nhung đơm kết thanh nhã bằng ruy-băng màu ngà. Giữa khán phòng, ngự trị chiếc bánh cưới cao chín tầng, điểm trang duyên dáng những bông hồng sô-cô-la và dâu tây, trên đỉnh đính cặp búp bê cô dâu chú rể bằng pha lê thượng hạng. Bên cây đàn dương cầm, ngón tay người nghệ sĩ Pháp lả lướt những khúc hoan ca lãng mạn vô ngần. Ca sĩ, diễn viên thần tượng, nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch và những tai to mặt lớn khác của showbiz đến dự chẳng thiếu một ai. Nhưng vạn sự nhất nhất đáng thèm muốn ấy không níu được nụ cười trên môi cô dâu Lam Viên lâu.
- Những ả õng ẹo cạn nghĩ! Ăn vận lộng lẫy thế kia khác nào tranh phần nổi bật với cô dâu. – Ngay cửa phòng tiệc chính, Lam Viên thầm thì vào tai Thiên Bình, sau cái nhìn bao quát nhanh các mỹ nhân showbiz xiêm áo lượt là khắp các bàn.
- Nhưng mọi ống kính vẫn hướng về em, vì em có món trang sức giá trị nhất: chú rể. – Ánh mắt Thiên Bình dành cho Lam Viên ngọt ngào như mật ong hơ lửa. Người ngoài trông vào, chỉ thấy hình không nghe tiếng, chắc chắn ngỡ hai người đang thủ thỉ những lời nồng nàn. Rằng họ đã chìm đắm sâu lắm vào thế giới riêng. Rằng hàng ngàn quan khách chỉ là những búp bê đẹp xinh.
Thiên Bình dắt tay Lam Viên bước vào lối đi chạy dọc phòng tiệc dẫn đến sân khấu, ngang những ánh mắt chúc tụng, chia sẻ, ghen tị, đố kị, tò mò, ngờ vực…
Đi qua bàn của Cao Nguyên và Hải Sa, ánh mắt Lam Viên vẫn long lanh, nét môi vẫn dịu dàng, thần thái vẫn hồng hào, nhưng không hiểu sao bước chân nàng lại chững một nhịp. Thiên Bình cũng dừng lại, nhẹ siết tay nàng thay lời trấn an. Rồi hai người tiến về sân khấu trong hàng tràng vỗ tay rôm rả đan vào tấu khúc tinh khiết, tươi vui đúng chất hỷ sự.
Những cặp mắt hau háu, những tiếng thở ngóng chờ nhắm vào Thiên Bình đang đứng trước chiếc mic. Anh ngập ngừng vài giây, ánh mắt ửng màu ngượng nghịu. Rồi anh quay sang, vừa nâng vừa nắm đôi bàn tay Lam Viên, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Anh đã cầu hôn em vào một đêm pháo hoa, bên sóng biển du dương, giữa bầu khí se lạnh thoảng hương cà phê đắng nhạt. – Cả khán phòng nén lại, vồ đón từng lời tình tự của Thiên Bình – Anh xin lỗi vì khung cảnh ấy lãng mạn sứt mẻ. Vì quá hồi hộp, quá vui sướng, anh đã quên hát lời tặng em. Để chuộc lỗi, từ hôm nay, bài hát cuối cùng của mỗi ngày, anh sẽ chỉ dành riêng cho em.
Vẫn nắm tay Lam Viên không buông, Thiên Bình cất giọng hát ấm áp, dạt dào xúc cảm nổi tiếng của mình. Ở phía dưới, cánh nam nhân quay đầu sang muôn phía, từ chối chứng kiến màn sến sũng nước trên sân khấu, lòng e ngại bạn gái mình về sẽ đòi làm chuyện mất mặt tương tự. Ở phía dưới, cánh nữ nhân trầm trồ ngắm Thiên Bình, chẳng ngờ chàng trai lãng mạn tuyệt đối, vì người yêu sẵn sàng dẹp bỏ tự ái nam nhi hão, cũng tồn tại ngoài phim ảnh. Những ánh mắt ao ước nhanh chóng chuyển thành ghen hờn chiếu về Lam Viên: Nàng vừa cướp mất chàng trai trong mơ cuối cùng của thế kỷ. Ở phía dưới, Cao Nguyên nhìn mãi vào nụ cười Lam Viên lấp lánh. Nét ngời sáng viên mãn trên đôi môi nàng sao thật quá…
Trên sân khấu, mắt Lam Viên rưng rưng lồng vào mắt Thiên Bình. Nàng cười tươi tắn hết cỡ, hạnh phúc óng ánh trên từng cơ mặt, như con mèo vừa tóm được miếng cá rán béo vàng. Nàng bỗng lúng túng, cảm động, e ấp, vui mừng… Trong nhiều phút, hồn phách nàng đắm sâu vào tâm tình của một cô dâu, nên màng nhĩ bắt trượt những lời anh hát. Nhưng chất nồng nàn, ấm áp tỏa ra từ ánh mắt anh, từ bàn tay anh sưởi lên một đốm lửa nhỏ trong tim nàng. Nàng cười tươi tắn hết cỡ, yêu kiều và mãn nguyện.



Sặc Cà Phê, Lần Hai.

Máy bay nhấc thân khỏi đường băng, chỉ trong vài cái chớp mắt đã rẽ mây tiến vào khoảng không bao la. Trong khoang hạng nhất, Thiên Bình ngồi “thám thính” tờ tạp chí hàng không. Bên cạnh anh, Lam Viên cứ dùng mấy đầu ngón tay xoa xoa ấn ấn mãi vùng cơ quanh miệng và má.
- Vui quá hóa khổ. Chỉ diễn thôi mà, em đâu cần cười nhiều như thế! – Thiên Bình tỏ giọng quan tâm, nhưng mắt vẫn dán vào những trang báo.
- Em có tật đã cười thì không thể dừng, phải qua cơn mới ngậm miệng lại được. – Lam Viên nũng nịu hờn trách, đúng chất vợ trẻ mới cưới – Nên lần sau anh định làm lố, cho em biết trước để còn chuẩn bị. Ôi!!! – Nàng tiếp tục mát-xa gò má mình.
- Vì em không tròn vai, anh phải chữa cháy cấp tốc. Sến quá thể, nghĩ lại còn rùng mình! – Thiên Bình khẽ rụt cổ, nhún vai, hai khóe môi kéo xuống ra chiều í ẹ – Lúc ấy không buộc em bận rộn nhập vai, lễ cưới sẽ hỏng bét vì bộ mặt dài ngoẵng đầy căm ghét em dành cho Cao Nguyên.
- Xin lỗi… – Mắt Lam Viên khẽ cúi, nét mặt ngượng và buồn – Chẳng biết sao phút ấy em lại ngốc thế. Đã dặn mình ngẩng cao đầu, đã dặn mình bình tâm…
- Em là diễn viên, những lúc như thế mà mặt đơ, tim sạn cũng nguy. Cái nghề của em, lòng dạ luôn phải dạt dào, phải biết khóc vì mưa và cười vì nắng. – Thiên Bình xoa nhẹ đầu Lam Viên, dỗ dành.
- Đừng quá dịu dàng với em. – Nàng ngước nhìn anh, đưa ngón tay lên khóe mắt chặn một giọt khóc vờ vĩnh. Môi nàng cong lên phụng phịu – Em yêu anh, thì làm thế nào?
- Thì những ngày sau đám cưới của em sẽ không vui nữa. Yêu một người đối lập ban đầu rất thú vị, nhưng rồi sẽ cãi nhau mỏi miệng vì bất đồng. Chưa kể, quanh anh luôn vây kín mỹ nhân. Cãi vã và ghen tuông giúp bóp cổ một mối quan hệ nhanh nhất. – Thiên Bình phảng phất cảnh báo.
- Chẳng cần hù em. – Lam Viên tặng anh cái mỉm cười vỗ về – Em cưới người mình không yêu để thoát cảnh hờn ghen, giận dỗi, tranh cãi, cho sống được nhẹ đầu. Em sẽ luôn tập trung làm đúng lựa chọn của mình. Vả chăng, anh… Cũng đâu có yêu được!
Thiên Bình không nói gì, tiếp tục rảo mắt qua từng trang tạp chí. Lam Viên lôi trong túi ra một cuốn tiểu thuyết, bắt đầu cắm cúi vào. Hai người im lặng chơi đùa cùng những con chữ, cùng suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi bữa ăn nhẹ dọn ra.
- Vì sao anh “đâu có yêu được”? – Thiên Bình nhấc tách lên, mắt hướng xuống một cái nhanh thẩm định chất lượng của cà phê máy bay, rồi mới nhấp môi vào.
Lam Viên tạm dừng sự chú tâm vào món bò hầm, chớp chớp nhìn anh với biểu cảm anh-nghĩ-em-ngốc-hay-sao. Nàng lấy khăn giấy từ tốn chấm những dấu tích nước sốt trên vành môi, hớp một ngụm nước, rồi thong thả:
- Vì anh gay.
- Hự… – Những giọt cà phê lấm lem quanh môi Thiên Bình, sau cái ho nấc bất ngờ. Anh ngỡ ngàng quay sang Lam Viên.
Và như thế, tuần trăng mật biến động của Lam Viên và Thiên Bình bắt đầu. Cuộc sống “vui không biết mệt, chơi không biết chán, đấu không biết cực” của anh cả làng giải trí và tiểu minh tinh bắt đầu.

PLOY

Chú thích:
(1): “Diamonds are a girl’s best friend” (Kim cương là bạn tốt của một cô gái) là một câu nói, là tên một bài hát nổi tiếng.
***​
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom