Hoàn Cuộc Đua Thời Gian: Hành Trình Của Những Kẻ Lạ

Yến Vương

Thành viên
Tham gia
10/8/2024
Bài viết
9
Tập 6: Vùng Đất Không Thời Gian

Ngay khi bước qua cánh cửa nước, cả ba rơi xuống một bãi đất khô cằn và âm u. Thế giới xung quanh im lìm, như thể thời gian đã bị chôn vùi từ lâu. Trời đen kịt, không một tia sáng, không một âm thanh, và không một dấu hiệu của sự sống. Cái lạnh lạ thường lan tỏa trong không khí, như thể họ đã bước vào một nơi không thuộc về họ.

Hoàng cất tiếng, phá tan sự im lặng đầy bí ẩn: “Tôi cảm giác như chúng ta vừa lạc vào phiên bản ma quái của một buổi chiều thứ Hai vậy. Ở đây có ai không thích thứ Hai như tôi à?”

Sophie lườm anh, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nói đùa của Hoàng làm dịu đi phần nào sự căng thẳng đang bao phủ họ. “Cậu không nghĩ mọi chuyện quá nguy hiểm để đùa giỡn sao? Chúng ta đang ở một nơi mà thời gian có vẻ đã dừng lại… Điều này không đùa được đâu, Hoàng.”

“Cậu luôn biết cách làm cuộc phiêu lưu của chúng ta thú vị hơn,” Hoàng mỉm cười châm chọc, nhưng ánh mắt của anh lộ vẻ lo lắng.

Cedric, vẫn luôn im lặng, nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt. Bỗng nhiên, anh bước tới trước vài bước, tay chỉ vào một dãy cột đá khổng lồ hiện lên mờ ảo qua màn sương lạnh lẽo. “Nhìn kìa… Có thứ gì đó ở đằng kia. Chúng ta nên đến đó kiểm tra.”

Sophie nhìn theo hướng chỉ của Cedric, cặp mắt đầy sự cảnh giác. “Chúng ta không có nhiều lựa chọn khác. Điều gì đang chờ đợi chúng ta ở đây chắc chắn không đơn giản.”

Bước vào Vùng Đất Chết Chóc

Cả ba tiến gần hơn về phía dãy cột đá. Khi đến gần, Hoàng nhận ra rằng những cột đá không chỉ đơn thuần là đá. Chúng có những ký tự cổ xưa khắc lên, lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ. Mỗi cột đá như phát ra một nguồn năng lượng bí ẩn, nhưng khó nắm bắt. Dường như chúng đang kêu gọi một điều gì đó từ sâu thẳm bên trong không gian và thời gian.

“Có vẻ như những cột đá này không phải là để trang trí,” Hoàng thốt lên, mắt dò xét từng ký tự. “Cậu nghĩ chúng dẫn đến đâu?”

Sophie chạm nhẹ lên một cột đá, cảm nhận được sự rung động nhẹ. “Chúng không dẫn chúng ta đến đâu cả… mà chúng đang giữ thứ gì đó lại.”

Cedric nghiêm giọng, nhìn vào tấm bản đồ đã dần mất đi giá trị của nó trong thế giới vô định này. “Chúng ta phải cẩn thận. Những ký tự này không hề quen thuộc, nhưng chúng chứa đựng một loại quyền năng nào đó.”

Hoàng vẫn tiếp tục với sự nhẹ nhõm trong lời nói của mình, nhưng có chút căng thẳng ẩn chứa. “Vậy chúng ta nên đứng yên chờ xem điều kỳ diệu gì sẽ xảy ra, hay thử phá hủy chúng để tạo ra một lối thoát?”

Sophie lắc đầu. “Cậu đừng nghĩ đến việc đó. Chúng ta không biết những cột đá này đang bảo vệ điều gì. Đừng làm bất cứ điều gì thiếu suy nghĩ.”

Nhưng trước khi họ kịp quyết định, từ phía sau, một tiếng rít vang lên. Một cơn gió lạnh quét qua, kéo theo bóng dáng của một thực thể kỳ lạ. Đó không phải là người, cũng không phải là sinh vật. Đó là một hình bóng mờ nhạt, với đôi mắt đỏ rực.

Cuộc Gặp Gỡ Với Thực Thể Kỳ Bí

Cedric rút thanh kiếm của mình, đặt tay lên cán, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Sophie và Hoàng lùi lại, cố gắng xác định thực thể trước mặt. Nó không tiến lại gần, nhưng cũng không lùi bước.

“Ngươi là ai?” Sophie hỏi, giọng run run.

Thực thể phát ra một tiếng cười khàn khàn. “Ta là người giữ thời gian. Các ngươi đã dấn thân vào vùng đất của ta. Tại đây, thời gian không còn tồn tại như ngươi từng biết. Các ngươi nghĩ rằng mình có thể thoát ra?”

Hoàng, với bản tính hài hước nhưng lần này pha chút sợ hãi, nói đùa. “Ờ, chúng tôi chỉ đang đi dạo thôi, không có ý xâm phạm... Chúng tôi có thể đi chỗ khác nếu ông thấy không thích.”

Sophie liếc nhìn Hoàng với ánh mắt cảnh cáo, nhưng thực thể không để tâm. Nó quay sang nhìn thẳng vào Sophie, đôi mắt đỏ của nó tỏa sáng. “Ngươi sẽ phải lựa chọn… Ngươi có thể tiếp tục tìm kiếm, nhưng nếu các ngươi thất bại, thời gian sẽ mãi mãi nuốt chửng các ngươi.”

Sophie nắm chặt tay lại, dường như cảm nhận được sức mạnh của thực thể. “Chúng ta không có lựa chọn khác. Chúng ta phải tiếp tục, dù cho điều gì đang chờ đón chúng ta phía trước.”

Thực thể biến mất trong làn sương, để lại những lời cuối cùng vang vọng trong không gian: “Lối thoát sẽ chỉ mở ra cho những ai hiểu được sự cân bằng giữa quá khứ và tương lai...”

Sự Cân Bằng Của Thời Gian

“Nghe có vẻ như một lời đe dọa,” Hoàng nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng mắt vẫn còn căng thẳng. “Cân bằng giữa quá khứ và tương lai... đó là ý gì?”

Sophie im lặng suy nghĩ, rồi bất ngờ nhìn lên dãy cột đá. “Cậu không nhận ra sao? Những cột đá này là chìa khóa. Chúng đại diện cho những khoảnh khắc khác nhau trong dòng chảy thời gian. Chúng ta phải sắp xếp chúng sao cho đúng vị trí để mở ra lối thoát.”

Cedric bước lên, đôi mắt đăm chiêu. “Vậy chúng ta phải chọn khoảnh khắc nào là quá khứ, khoảnh khắc nào là tương lai... và làm sao để cân bằng chúng.”

Cả ba nhìn nhau, nhận ra rằng thử thách thực sự của họ chưa bắt đầu. Lối thoát đã mở ra trước mắt, nhưng để đi qua, họ sẽ phải đối mặt với những quyết định có thể thay đổi tương lai mãi mãi.
 
×
Quay lại
Top Bottom