Cuộc chiến hôn nhân.

thanhcat

Thành viên
Tham gia
26/6/2015
Bài viết
4
Tên tác phẩm: Cuộc chiến hôn nhân.
Tác giả: thanhcat.
Thể loại: Tình cảm.
Tình trạng: đang sáng tác.
Đánh giá truyện theo độ tuổi: 12+
Nội dung:
Phát hiện em gái có thai, cuộc sống của cô bỗng dưng bị đảo lộn bởi vì sự xuất hiện của hai người đàn ông, sự thật về thân thế của hai chị em cũng dần được hé lộ.
 
Chương 1: Em gái có thai.

Căn nhà mờ tối, không có ánh sáng đèn điện, Thanh Tâm lần mò tìm bật công tác bóng đèn điện, lên tiếng gọi: “Thu Hương, em có ở trong phòng không?”

Không nghe thấy tiếng đáp lời, cô liền gõ cửa phòng của em gái. Căn phòng không khóa, đẩy cửa tiến vào bên trong, trên gi.ường, trong phòng tắm cũng không thấy bóng dáng của em gái.

Thanh Tâm nghi hoặc tự hỏi. “Không biết con bé bận làm việc gì mà giờ này vẫn chưa chịu về nhà.”

Về phòng riêng thay quần áo, sau đó cô vào bếp chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối. Trong nhà hiện giờ chỉ có hai chị em sống nương tựa vào nhau, mẹ cô đã mất cách đây năm năm về trước, bởi vì một căn bệnh hiểm nghèo, không có cách nào cứu chữa. Lúc đó cô đang là sinh viên năm hai của trường đại học y dược, còn em gái mới vào học cấp ba. Trước lúc mất, lời trăng trối cuối cùng của mẹ là muốn hai chị em cô sống tốt, muốn cô thay mẹ chăm sóc và bảo vệ em gái. Cho tới tận giờ cô vẫn cố gắng thực hiện lời hứa của mình, không có lúc nào quên.

Nấu xong bữa tối, Thanh Tâm bấm số điện thoại gọi cho em gái. Chỉ có tiếng nhạc chuông, không có dấu hiệu bắt máy. Lập lại hết lần này tới lần khác cũng không có kết quả, cô nôn nóng sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách. Kim đồng hồ chỉ tới con số 8, không kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, cô cầm chìa khóa xe, định rời nhà đi tìm em gái.

Có tiếng mở thanh cài của cánh cổng sắt, bóng hình tiều tụy của em gái tiến vào trong phòng khách. Thanh Tâm lo lắng hỏi dồn, xông lên đỡ lấy thân hình lảo đảo, sắp ngã quỵ của em gái. “Em bị làm sao vậy Thu Hương?”

Thu Hương gục đầu, khóc nức nở trên vai Thanh Tâm.

Vòng tay ôm lấy em gái, kiên nhẫn chờ tới khi tiếng khóc nức nở nhỏ dần, cô mới nhẹ nhàng đẩy em gái ra, quan sát khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, gặn hỏi: “Em đã gặp phải chuyện gì đúng không?”

“Em...” Lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, Thu Hương thấy khó mà diễn tả thành lời.

“Hãy mau nói cho chị biết, chị sẽ cùng em giải quyết vấn đề.”

“Em...” Thu Hương đột nhiên xô Thanh Tâm ra, rảo bước thật nhanh về phòng riêng, đóng xập lại luôn cánh cửa gỗ từ bên trong.

Thanh Tâm đập nắm tay vào cánh cửa gỗ, không ngừng cố gắng thuyết phục em gái: “Thu Hương. Mau mở cửa cho chị vào. Chị muốn nói chuyện với em.”

Ngồi trên gi.ường vòng tay ôm lấy gối, Thu Hương nói trong tiếng nức nở, nghẹn ngào: “Chị làm ơn hãy để cho em yên. Em hiện giờ chỉ muốn được ở một mình.”

Biết rằng không thể dùng biện pháp cứng rắn để bắt em gái mở cửa, và nói ra tâm sự đang giấu kín trong lòng, Thanh Tâm đành thuận theo mong muốn của em gái.

Không có tâm trạng để ăn tối, cô cất hết thức ăn vào trong tủ lạnh. Mệt mỏi nằm dài trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, ngước mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu cô suy nghĩ lung tung hết chuyện nọ tới chuyện kia.

Đêm khuya, kim đồng hồ chỉ tới con số 12, cô đứng trước cửa phòng em gái, khẽ gọi: “Thu Hương. Em đã ngủ chưa?”

Không nghe thấy tiếng đáp lời, cùng tiếng động lạ phát ra từ trong phòng em gái, cô tra chìa khóa dự phòng vào ổ khóa, hé mở cánh cửa gỗ, sải bước tiến vào bên trong.

Ánh sáng trong phòng mờ tối, cánh cửa sổ mở rộng, em gái ngồi ôm gối trên gi.ường, hướng mắt nhìn ra bên ngoài.

Cô sải bước lại gần gi.ường, ngồi xuống bên cạnh em gái, dịu giọng gọi tên em gái: “Thu Hương.”

Thu Hương lặng lẽ khóc thầm, bờ vai hơi run rẩy.

Phiền não thở dài, Thanh Tâm xoay vai em gái, ngồi đối diện với mình. “Chị biết là hiện giờ em muốn được ở một mình, tự mình gặm nhấm nỗi đau. Thế nhưng với tư cách là một người làm chị, chị muốn cùng em san sẻ nỗi đau này. Em có thể nói cho chị biết lý do vì sao em rơi vào tình trạng như hiện giờ được không?”

Thu Hương bật khóc thành tiếng, nhào vào vòng tay ôm của chị gái.

Vỗ nhẹ vào sống lưng em gái, Thanh Tâm ngồi ôm em gái một lúc lâu, cho tới khi nước mắt thưa thớt, thôi ngừng rơi, cô mới nhẹ nhàng đẩy em gái ra.

Thu Hương hơi cúi đầu, cảm thấy mình thật yếu đuối và khổ sở.

“Em nói đi, chị đã sẵn sàng ngồi nghe đây.”

Mười ngón tay vân vê mép áo, Thu Hương phải chuẩn bị dũng khí thật lâu, mới dám ấp úng, lên tiếng nói: “Em... em...”

“Em bị làm sao?”

“Em...” Đầu cúi xuống càng thấp, mười ngón tay co xiết lại thành nắm đấm, Thu Hương giống như đứa trẻ con phạm lỗi, run rẩy, lắp bắp khai báo sự thật: “Em... em có thai rồi.”

Nghe như tiếng sét đánh thẳng vào tai, Thanh Tâm kinh ngạc, khiếp sợ mở to mắt nhìn em gái. “Em... em vừa bảo sao?”

“Em... em...”

“Em lập lại thêm một lần nữa.” Thanh Tâm to tiếng, giữ chặt hai bờ vai của em gái, bắt em gái phải nhìn thẳng vào đôi mắt mình.

Chuyện đã tới nước này, bằng bất cứ giá nào, Thu Hương lấy hết sức bình sinh, cũng to tiếng, hét lại: “Em nói em đã có thai rồi.”

Thanh Tâm không dám tin vào những gì mà mình vừa được nghe. “Em có thai với ai? Mấy tháng rồi?”

“Mới... mới có.”

“Bố của đứa trẻ là ai?”

Thu Hương không trả lời, nước mắt rơi thấm ướt khuôn mặt.

“Em định làm gì với cái thai? Có phải kẻ đó chối bỏ trách nhiệm không?”

Bịt chặt lấy hai tai, Thu Hương gào khóc: “Em cầu xin chị, xin chị đừng hỏi gì em nữa. Em muốn được ở riêng một mình.”

Sự thật vượt ngoài sức chịu đựng, Thanh Tâm cảm thấy mình cũng cần một không gian riêng tư để lấy lại bình tĩnh. “Vậy em hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai tỉnh táo lại, chị em mình sẽ nói chuyện tiếp.”

Rời phòng em gái, tới bàn thở đặt trong phòng khách, cô đốt một nén nhang, khổ sở, xám hối trước tấm di ảnh của mẹ: “Mẹ. Con xin lỗi, con đã không chăm sóc và bảo vệ tốt cho em gái. Giờ con bé giờ đã có thai rồi, bố của đứa trẻ cũng không biết là ai, con biết phải làm sao đây?”
 
Chương 2: Bố của đứa trẻ đã... chết?

Cả đêm trằn trọc không ngủ được, sáng hôm sau, Thanh Tâm thức dậy sớm, chuẩn bị nấu bữa sáng cho hai chị em.

Dọn hết thức ăn ra bàn, thấy Thu Hương vẫn chưa thức dậy, Thanh Tâm gõ cửa phòng ngủ của em gái. “Thu Hương. Mau ra ăn sáng.”

Một lát sau, cô mới nghe thấy giọng nói hơi khàn của em gái: “Em không đói, chị cứ ăn trước đi.”

“Không đói cũng phải ăn, bữa sáng rất quan trọng, em không nên bỏ bữa.”

“Em thật sự không cảm thấy đói, chị đừng ép em phải ăn.”

Ngồi một mình trong căn bếp nhỏ, Thanh Tâm chỉ ăn được vài đũa rồi buông bát. Chưa có lúc nào cô lại cảm thấy căn nhà trở nên vắng vẻ và quạnh quẽ như lúc này. Giá mà mẹ vẫn còn sống thì tốt biết bao, chắc chắn mẹ sẽ biết cách để nói chuyện và khuyên răn em gái.

Không thể xin nghỉ việc, trước lúc rời khỏi nhà, cô lại gõ cửa phòng ngủ của em gái, dịu giọng dặn dò: “Thức ăn chị để phần em trong bếp, nhớ ăn sớm kẻo nguội. Buổi tối hôm qua em đã không ăn gì rồi, đừng tiếp tục bỏ bữa, như vậy không tốt cho sức khỏe. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, bất cứ lúc nào cần cũng có thể gọi điện và nhắn tin cho chị.”

Cả đêm hôm qua cũng không ngủ được, nước mắt làm hoen ướt bờ mi, Thu Hương sụt sịt, đáp: “Vâng.”

Cẩn thận căn dặn em gái thêm vài điều, Thanh Tâm mới cầm chìa khóa và túi xách rời khỏi nhà. Trên đường tới bệnh viện, trong đầu cô suy nghĩ lung tung hết chuyện nọ tới chuyện kia, tâm trạng cảm thấy lo lắng, bất ổn không yên. Chỉ mong em gái sẽ không nghĩ quẩn, rồi làm chuyện gì đó dại dột.

Tới cổng bệnh viện Hải Âu, cô nghe thấy tiếng bíp còi xe ô tô. Cánh cửa kính xe hạ thấp, Tuấn Hùng mỉm cười chào cô: “Chào em.”

“Chào anh.”

Dựng xe vào trong khu vực dành riêng cho bác sĩ và y tá của bệnh viện, Thanh Tâm cùng Tuấn Hùng rảo bước băng qua lối sân rộng nằm phía sau bệnh viện.

Gọng kính cận màu trắng đeo trên sống mũi, mái tóc màu đen chải rẽ ngôi, trên người khoác bộ quần áo vét cắt may vừa người, Tuấn Hùng mỉm cười ấm áp nhìn cô.

“Em đã ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi. Còn anh?”

“Tiếc quá. Anh đang định mời em cùng đi ăn sáng.”

Thanh Tâm chỉ cười, không đáp.

Bận rộn khám bệnh và kê đơn thuốc cho bệnh nhân cả buổi sáng, buổi trưa, Thanh Tâm đứng trong góc khuất của dãy hành lang nằm trên lầu sáu, bấm số gọi điện cho em gái.

Điện thoại vừa có dấu hiệu kết nối nhận cuộc gọi đến, cô lên tiếng hỏi: “Em đã ăn trưa chưa? Hiện giờ cảm thấy trong người thế nào.”

“Em ăn trưa rồi. Chị đừng lo cho em. Em không sao.”

“Muốn chị không lo nghĩ cho em, thì em phải chăm sóc cho mình thật tốt.”

Có tiếng bước chân tiến lại gần, cũng vừa lúc cô kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với em gái.

Chiếc áo blouse trắng gợn sóng theo từng sải bước chân đi, Tuấn Hùng mỉm cười, ngỏ lời mời cô: “Cùng anh đi ăn trưa nhé?”

Nhận lời mời, Thanh Tâm được Tuấn Hùng chở đi bằng xe ô tô riêng. Cô ngồi bên cạnh anh, hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề của em gái.

“Em muốn ăn gì?”

Chuyển hướng nhìn về phía anh, cô mỉm cười, đáp: “Anh giới thiệu đi, em rất dễ nuôi.”

Tuấn Hùng bật cười. “Vậy thì tốt. Hôm nay anh đưa em đi thưởng thức món ăn của Pháp, đảm bảo là em sẽ thích.”

Mỗi khi ở gần bên, nhìn nụ cười trên môi anh, mang đến cho cô cảm giác thật dễ chịu và thoải mái. Quen biết nhau từ hồi học đại học, anh đã quan tâm giúp đỡ cô rất nhiều. Công việc hiện tại cũng là nhờ anh mà có. Anh giống như một người ân nhân lớn của cô vậy.

Tới nhà hàng của Pháp, Thanh Tâm và Tuấn Hùng chọn chỗ ngồi trên lầu bốn, gần sát bên cửa sổ, vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm khung cảnh đường phố phía bên dưới. Trong suốt bữa ăn, hai người trò chuyện vui vẻ, đôi mắt Tuấn Hùng nhìn cô càng lúc càng sâu, cất chứa nhiều thứ tình cảm muốn nói.

Kết thúc bữa ăn, Thanh Tâm nhổm đứng dậy, nói: “Anh ngồi đợi em một chút, em muốn đi vệ sinh.”

“Uh. Em đi đi.”

Rời khỏi chỗ ngồi, Thanh Tâm hỏi đường một nhân viên nữ mặc đồng phục đặt may riêng của nhà hàng. “Xin hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu?”

Nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhân viên nữ lịch sự chỉ đường: “Chị cứ đi thẳng, nhà vệ sinh nữ nằm phía bên tay phải.”

“Cảm ơn.”

Thanh Tâm đi theo hướng tay chỉ đường của người nhân viên nữ, hơi ngước mắt nhìn lên cao đọc tấm bảng hiệu chỉ dẫn. Nhìn thấy chữ “WC”, cô sải bước vào bên trong.

Đi vệ sinh xong, lúc sải bước ra bên ngoài, do sàn nhà mới lau xong bị trơn trượt, cô không may đâm sầm thẳng vào người khác ngay trước ngưỡng cửa vào nhà vệ sinh. Theo đà quán tính, cô vội bấu chặt lấy áo của người phía đối diện.

“Còn không mau buông tay. Cô định ôm tới bao giờ?”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của một người đàn ông. Cô lúng túng buông tay, đi giật lùi về phía sau một bước chân, hơi ngước mắt nhìn lên. “Xin lỗi.”

Người đàn ông trông tầm ngoài ba mươi tuổi, đi giày da mặc vét màu xanh đen, đường nét khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt màu đen nâu lạnh nhạt nhìn cô, rồi sải bước đi ngang qua, tiến vào bên trong.

Chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, thoáng qua, Thanh Tâm không mấy để tâm, cùng Tuấn Hùng rời nhà hàng Pháp, trở về bệnh viện tiếp tục làm việc.

Chiều tối, do bệnh viện tiếp nhận thêm hai ca bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, Thanh Tâm phải ở lại bệnh viện làm thêm giờ. Hơn mười giờ tối, cô mới phóng xe máy trở về tới nhà.

Căn nhà chìm trong ánh sáng mờ tối, Thanh Tâm lần mò tìm bật công tác bóng đèn điện. Cô bị dọa giật mình khi thấy em gái đang ngồi ôm gối trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Thu Hương. Vì sao em không bật điện?”

Nước mắt còn vương trên gò má, Thu Hương rầu rĩ lên tiếng: “Chị đã đi làm về rồi.”

“Em đã ăn tối chưa?”

“Em đã ăn rồi.”

“Thật không?”

Thanh Tâm không mấy tin tưởng, tiến vào trong nhà bếp, thử mở tủ lạnh kiểm tra lượng thực ăn dự trữ bên trong. Cô nổi giận khi thấy khẩu phần thức ăn trong tủ lạnh vẫn còn y nguyên.

“Thu Hương. Vì sao cả ngày hôm nay em không chịu ăn gì?”

Vùi mặt vào trong cánh tay, Thu Hương khổ sở, đáp: “Em không cảm thấy đói.”

“Vậy vì sao em phải nói dối chị? Biết như vậy chị đã xin nghỉ việc ở nhà để chăm sóc em.”

“Không cần. Em có thể tự chăm sóc bản thân.”

Thanh Tâm to tiếng, quát mắng em gái: “Có thể tự chăm sóc bản thân mà bỏ bữa cả ngày không chịu ăn gì.”

“Chị cứ để mặc kệ em. Em không cần chị phải lo.”

“Em...” Cánh tay giơ lên cao rồi lại hạ xuống, Thanh Tâm cố kìm nén lửa giận để không lỡ miệng nói ra câu gì gây tổn thương tới em gái. “Buổi tối hôm nay chúng ta cần nói chuyện thẳng thăn với nhau. Chị cần biết được bố của đứa trẻ là ai? Và em định làm gì với cái thai đang mang trong bụng?”

“Em...em không biết. Xin chị đừng ép em phải nói ra.” Nước mắt rơi đầy mặt, Thu Hương lắc đầu quầy quậy, cự tuyệt trả lời câu hỏi của chị gái.

“Vì sao em phải cố che dấu? Em định một mình nuôi lớn đứa trẻ sao? Em có biết nuôi con một mình sẽ rất vất vả và khổ sở lắm không? Còn miệng đời của thế gian nữa, em định sẽ chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ đó như thế nào?”

“Vậy chị bảo em phải làm sao? Phải phá bỏ cái thai sao? Em không thể giết chết con mình. Đó là thất đức, em không làm được!”

“Chị đâu có bảo em phải phá bỏ cái thai, ý của chị là bố của đứa trẻ đâu. Anh ta cần phải có trách nhiệm với em và đứa bé.”

Cảm thấy tuyệt vọng và thống khổ, Thu Hương nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Anh ta... chết rồi.”

Thanh Tâm bàng hoàng, trợn to mắt nhìn em gái. “Em...em bảo sao? Bố của đứa trẻ... chết rồi?”

“Chết... rồi.” Thu Hương vô thức lập lại lời nói như một cái máy, dáng vẻ thất hồn lạc phách, giống như thân xác còn sống thế nhưng linh hồn đã chết rồi.

Đau lòng tới cùng cực, Thanh Tâm rơi lệ khóc theo em gái, vòng tay ôm xiết chặt lấy thân hình nhỏ gầy vào lòng. Vì sao em gái cô phải chịu đựng nghịch cảnh tàn khốc như thế này? Rồi tương lại mai sau con bé sẽ phải tiếp tục sống như thế nào đây?
 
Chương 3: Cậu ta là bạn trai của em gái?

Lại một đêm mất ngủ, trời chưa tảng sáng, Thanh Tâm đã thức dậy, tiến vào trong nhà bếp, tự pha cho mình một cốc cà phê đắng không đường. Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vừa nhấm nháp ly cà phê không đường, vừa trầm tư suy nghĩ về cuộc sống sau này của hai chị em. Con đường sau này chắc chắn sẽ không dễ đi, em gái cô sẽ phải chuẩn bị rất nhiều dũng khí để trở thành một người mẹ đơn thân. Giống như người mẹ đã khuất của cô, đã phải chịu trăm cay nghìn đắng để nuôi dưỡng hai chị em trưởng thành mà không có bóng dáng người đàn ông bên cạnh. Cho tới tận giờ, cô cũng không biết được bố của mình là ai.

Có tiếng bước chân tiến lại gần, Thu Hương ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của em gái, cô đau lòng hỏi: “Em cũng không ngủ được?”

Thu Hương yếu đuối dựa đầu vào vai cô.

Đặt tách cà phê vơi phân nửa xuống mặt bàn kính, Thanh Tâm xoa đầu em gái. Sau nhiều đắn đo suy tính, cô gặng hỏi: “Em vẫn quyết tâm muốn sinh đứa trẻ này ra đời?”

Thu Hương bấu chặt lấy vạt áo ngủ của cô, cố thu hết dũng khí và can đảm, khàn giọng đáp: “Vâng.”

Giờ những lời răn dạy, trách mắng cũng không còn có ích chi nữa. Điều duy nhất mà em gái cô cần bây giờ là một vòng tay ôm ấm áp và một bờ vai vững chắc để dựa vào, mà người duy nhất có thể làm được điều đó, ngoài bản thân cô thì không còn ai khác nữa.

“Được rồi. Nếu em vẫn quyết tâm muốn sinh đứa trẻ ra đời, thì chị sẽ cùng chung vai gánh vác với em, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành nên người.”

Thu Hương cảm động, bật khóc nức nở trong vòng tay ôm của Thanh Tâm. “Em cảm ơn chị nhiều lắm.”

Kìm nén tiếng thở dài, Thanh Tâm vỗ nhẹ vào sống lưng của em gái. Quyết định sinh đứa trẻ ra đời, người bị thiệt thòi nhiều nhất chính là em gái cô. Tuổi đời còn quá trẻ đã phải trở thành một người mẹ đơn thân. Không biết mai sau này, con bé có hối hận vì quyết định của ngày hôm nay không?

Nấu xong bữa sáng, dọn thức ăn ra bàn, Thanh Tâm ép được em gái ăn được một chút ít thức ăn. Trước khi lái xe đi làm, cô cẩn thận dặn dò: “Ngày hôm nay, em nhớ đừng bỏ bữa. Giờ em ăn không phải cho một mình em, mà cả đứa bé trong bụng nữa. Nếu muốn trở thành một người mẹ tốt, thì trước hết em phải quan tâm chăm sóc tới bản thân mình.”

Khúc mắc trong lòng một phần nào đó đã được hóa giải, Thu Hương thuận theo, hứa hẹn: “Chị đừng lo. Từ nay về sau, em đã biết phải làm gì.”

“Em nhớ được là tốt.”

Cầm theo túi xách, đội mũ bảo hiểm lên đầu, Thanh Tâm phóng xe theo con đường quen thuộc tới bệnh viện Hải Âu. Ngày hôm nay trời khá nóng, mới sáng sớm mà mặt trời đã lên rất cao. Đến ngã tư, đèn giao thông nhấp nháy, sắp chuyển sang màu đỏ. Một vài chiếc xe vẫn cố gắng phóng vượt qua vạch trắng để khỏi phải đứng chờ.

Cũng đúng lúc đó, một chiếc xe lao nhanh từ phía bên cạnh, cắt giao ngang với con đường. Chủ nhân chiếc xe không phanh kịp xe, tông thẳng vào người khác. Cả hai văng bắn ra khỏi xe, tiếp theo ngã đập mạnh xuống lòng đường, máu loang lổ chảy ra từ vết thương trên th.ân thể. Hai chiếc xe máy cũng bị hư hại nặng.

Người đi đường kinh sợ, la hét: “Xảy ra tai nạn giao thông rồi, mau gọi xe cứu thương cứu người!”

Là người chứng kiến từ đầu tới cuối, Thanh Tâm cũng bị dọa sợ không nhẹ. Vội dắt xe máy vào lề đường, đạp dựng chân trống xe, tiện tay cởi luôn nón bảo hiểm, cô chạy ngay về phía nạn nhân của vụ tai nạn giao thông.

“Tôi là bác sĩ, làm ơn xin tránh đường!”

Nghe thấy tiếng la to của cô, đám đông nhanh chóng nhường một lối đi chính giữa cho cô. Quỳ gối xuống bên cạnh nạn nhân,cô tiến hành kiểm tra hơi thở và mạch đập, tiếp theo tiến hành sơ cứu tạm thời, cũng may trong túi xách của cô lúc nào cũng mang theo băng gạc cầm máu, nên hiện giờ có thể lấy ra sử dụng.

Một lúc sau vang lên tiếng còi xe cứu thương, cảnh sát giao thông cũng xuất hiện để điều tra hiện trường của vụ tai nạn giao thông. Hai nạn nhân nhanh chóng được khiêng lên xe cứu thương. Người đi đường nhốn nháo, phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai.

Ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng lây dính một ít trên quần áo, Thanh Tâm nhăn nhó, rảo bước quay trở lại chỗ dựng xe trên vệ đường. Lúc bước ngang qua đầu một chiếc xe ô tô màu xám đen sáng bóng, tầm mắt cô vô tình đụng trúng đôi mắt màu đen nâu. Một thoáng ngỡ ngàng sửng sốt, cô khẽ lắc đầu bỏ qua cảm giác kì lạ vừa lướt qua trong lòng.

Đi làm muộn giờ, xuất hiện tại bệnh viện với bộ quần áo lây dính máu tươi, Thanh Tâm khiến nhiều người phải quan tâm lo lắng,tò mò hỏi thăm. Nhất là Tuấn Hùng, anh giữ chặt lấy vai cô, cẩn thận quan sát cơ thể cô từ trên xuống dưới, gặng hỏi: “Em bị thương ở đâu? Để anh kiểm tra cho em.”

Thanh Tâm mỉm cười, khẽ lắc đầu, đáp: “Em không bị thương. Đây là vết máu của hai người bị tai nạn giao thông sáng nay. Em cấp cứu cho họ, cho nên bị lây dính một ít máu lên quần áo.”

Tuấn Hùng thở phào nhẹ nhõm. “Thật may là em không bị làm sao.”

Thay bộ quần áo lây dính máu tươi, cô bắt đầu công việc khám chữa bệnh quen thuộc hàng ngày. Bữa trưa, cô cùng đồng nghiệp ăn chung trong căng tin của bệnh viện. Ngồi bên cạnh là Tuấn Hùng, hai người vừa ăn trưa vừa trò chuyện vui vẻ. Hình ảnh hài hòa ấp áp, mối quan hệ thân thiết vượt quá mức đồng nghiệp của hai người đã tạo nên rất nhiều lời đồn thổi trong bệnh viện. Rằng, hai người đang hẹn hò, chuẩn bị làm đám cưới. Rằng, cô là nàng lọ lem, may mắn quyến rũ được chàng công tử nhà giàu, lắm tiền nhiều của... vv...

Chiều tối tan sở, cùng sánh vai băng qua khoảng sân rộng ra lán để xe, Tuấn Hùng mỉm cười, hỏi cô: “Tối nay em có muốn cùng anh đi xem phim không?”

“Em xin lỗi, tối nay em có việc bận rồi.”

“Vậy còn tối mai thì sao?”

“Em...”

Tuấn Hùng ngắt lời cô: “Em không cần phải viện cớ nữa, anh biết là em không bận. Tối mai đúng 7 giờ, anh sẽ lái xe tới đón em cùng đi xem phim.”

Trên đường trở về nhà, cô vừa lái xe vừa suy nghĩ mông lung. Những lời đồn thổi trong bệnh viện không phải là cô không biết, chẳng qua cô chưa bao giờ thật sự suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa mình và Tuấn Hùng hiện giờ là gì?

Về tới trước cổng nhà, cô nghi hoặc khi thấy có một thanh niên lạ mặt ăn diện bảnh bao, ngồi cưỡi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen tuyền, đang chắn đường trước lối ra vào cổng nhà.

Tắt máy xe, cô lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cậu đang tìm ai?”

Người thanh niên lạ mặt đánh giá cô từ đầu xuống chân, hất cằm hỏi: “Cô sống trong căn nhà này?”

Trước thái độ vênh váo, ngông cuồng của cậu ta, ngay ánh mắt nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy ghét. Thay vì trả lời câu hỏi của cậu ta, cô lạnh nhạt, hối thúc: “Làm ơn tránh đường, cậu đang cản trở lối đi của tôi.”

“Nếu cô thật sự sống trong căn nhà này, thì hãy bảo Thu Hương mau ra gặp tôi.”

Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy bực mình, muốn mắng chửi người. “Cậu là ai mà đòi gặp Thu Hương nhà tôi?”

Hai tay khoanh trước ngực, nhếch nửa bên mép, người thanh niên cao ngạo, đáp rành rọt: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Thanh Tâm bị sốc, trừng to mắt nhìn người thanh niên lạ mặt. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Nếu cậu ta thật sự là bạn trai của em gái, thì bố của đứa trẻ trong bụng mà em gái thông báo đã chết là ai? Không lẽ em gái yêu liền một lúc cả hai người?




...


 
Quay lại
Top Bottom