Chương 2: Hạnh phúc ngập tràn 2
Lê Cơ tỉnh dậy trên gi.ường.
Khi cô vừa tỉnh dậy, hệ thống liền thông báo:
[Kí chủ bây giờ là 5.30 AM, cô còn 30 phút nữa để chuẩn bị đến trường]
“…” Ta còn chưa đồng ý, vậy mà cái hệ thống quái vật này đã đưa ta đến đây rồi. Ta là khách hàng đó, đây chỉ là một trò chơi thôi không phải là kiểu khi kí chủ xuyên vào hệ thống là phải thực hiện các nhiệm vụ nhố nhăng nào đó, xong hoàn thành nhiệm vụ được giao thì mới được trở ra đâu.
Lê Cơ thở dài, nhưng mà hình như cô còn đáng thương hơn.
Đang ngủ thì bị lôi đến tham gia cái loại trò chơi biến thái này. Không có nhiệm vụ để làm thì làm sao biết cách trở về.
Ta lại lâm vào tình cảnh đáng thương rồi…
[Kí chủ cô có nhiệm vụ đó] Tiếng hệ thống sung sướng. Nó là một hệ thống tôn kính kí chủ như thượng đế.
Lê Cơ:“…” Đây là trò chơi mà, nhiệm vụ là cái quỷ gì!
Bình tĩnh không thể kích động, dù lâm vào bất cứ hoàn cảnh nào thì một lão đại anh minh thần võ như ta đây không thể hủy hình tượng.
“Nhiệm vụ gì?” Sẽ không phải là nhiệm vụ cẩu huyết nào đó chứ.
[Yêu đương với nam chính, sống một cuộc đời hạnh phúc, trọn vẹn]
“…” Đây là nhiệm vụ sao, phù cũng may chỉ là ăn không ngồi rồi chờ bàn tay vàng.
Đập gối, so với cẩu huyết còn cẩu cẩu huyết huyết hơn , nam chính là tên ranh con nào mà cũng xứng để ta yêu đương. Phi, hay đi xử lí nam chính nhỉ.
[Kí chủ không thể đâu a, nam chính là một nhân vật trọng yếu của trò chơi nếu cô giết nam chính, thì trò chơi này sẽ bị sập cô sẽ không thể thoát ra nếu như không có sự giúp đỡ của bên ngoài] Kí chủ đừng phát bệnh nha.
Lê Cơ:“…” Lại còn không thể giết… “ Ta mới chỉ bảo là xử lí, hệ thống ngươi lại suy diễn ra thành giết người, ngươi cũng thật thiếu nhân tố làm người rồi đó”
Hệ thống 001:[…] Không phải sao, nhìn gương mặt kia của kí chủ thế nào cũng giông như muốn gợi đòn…phi ta mới không thèm làm người ta là một hệ thống có tố chất sẽ không tranh cãi cùng kí chủ.
[Kí chủ nhanh lên a, sắp muộn giờ học rồi ]
Lê Cơ:“…” Không, ta không muốn, ta muốn trở về sum họp với gia đình. Ta nhớ cha mẹ ta quá…
[ Vậy thì kí chủ phải đi hoàn thành nhiệm vụ đi thì sẽ được trở về]
“…” Nhiệm vụ gì, nhiệm vụ kia sao, ta mới không thèm.
Tất cả là tại tên cẩu tặc kia, đừng để ta biết được là ai tuyệt đối… chém, sau đó sẽ đi phá hủy cả tòa hệ thống Nhất Kiến Chung Tình.
[…] Ôi, kí chủ này chắc chắn là mắc bệnh tinh, sợ quá!
Hệ thống co rụp th.ân thể, nó sai rồi đáng lẽ không nên đi xung phong làm việc trước. Nó nên dành vị trí này cho 002, còn mình đến sau. Biết đâu sẽ được phục vụ một kí chủ hiền lành, tốt bụng nào đó.
____
Sau một hồi tưởng niệm, Lê Cơ bắt đầu tiếp nhận tình thế này. Aii, cứ tiếp nhận trước đã, rồi tìm cách ra ngoài sau.
Lúc này, cô mới theo dõi ngôi nhà, đúng là rất nghèo nha.
Căn phòng Lê Cơ đang ở là căn phòng của nữ chính, trong phòng không có gì nhiều ngoài cái gi.ường nhỏ xíu , cùng với cái bàn kê trong góc.
Nhưng đổi lại là căn phòng này rất nhiều sách nha, đúng là học sinh giỏi.
[Kí chủ, chỉ còn 5 phút nữa]
5 phút thì 5 phút, lão đại như ta mới không thèm vội.
Lê Cơ tiến lại chiếc gương treo trên tường. Dung mạo này, chậc chậc… chắc không phải nam chính vì sắc đẹp của nữ chính nên mới yêu thích đấy chứ.
Chắc chắn là như vậy, làm gì có ai yêu một người tốt bụng, nhưng xấu xí đâu chứ.
Cô gái trong gương có một gương mặt cực kì xinh đẹp, là loại xinh đẹp thanh thuần của thanh xuân. Nhan sắc này, không bị mấy vị nhân vật phản diện kia ghét đúng là phí của trời.
[Kí chủ, cô đừng chụp cái nồi linh tinh] Người ta chính là phu quân tương lai của cô đó, cô có thể đính chính lại suy nghĩ được không? Nó cảm thấy bắt đầu mệt mỏi với vị kí chủ này rồi.
Lê Cơ đi mở quần áo của nữ chính ra, tủ cũng chỉ có mấy bộ quần áo ở nhà cùng ra ngoài đơn giản.
Ở bên trong cùng, treo một bộ đồng phục đi học , nhìn qua có vẻ sạch sẽ thẳng tắp. Từ chỗ này có thể thấy được nữ chính yêu thích việc học thế nào. Rất tốt là một học sinh ngoan…giống ta.
[…] Giống cô chỗ nào, nó thấy cô ngày xưa đi học chắc là một đại ma đầu thì có.
Sau khi mặc bộ đồng phục kia rồi , cô mới đi ra ngoài phòng khách, căn phòng yên ắng, có lẽ cha mẹ nữ chính đã ra ngoài làm việc từ sớm rồi.
Chờ chút, vậy ta biết lấy cái gì ăn đi học đây. Cô mở trong tủ lạnh ra… không có gì cả.
Lê Cơ :“Đúng thật sự là quá nghèo đi thôi”
[ Chúc mừng kí chủ đã có 30 tỉ VND đến tài khoản. Kí chủ cô thật may mắn nha]
“…” cái gì đây? Có tên ngu đần nào gửi tiền từ bên ngoài vào cho cô à. Nhét ta vào đây, giờ lại gửi tiền cho ta, ý gì đây.
Chắc không phải lại định h.ãm hại gì ta đấy chứ. Ôi một con người tử tế, tốt bụng như ta sao lại phải chịu khổ vậy chứ. Thế giới này đáng sợ quá đi.
[ …] Có phải vị kí chủ này có hiểu lầm gì đó với hai từ đáng sợ này rồi không. Người ta thấy sợ cũng không bày ra cái vẻ mặt cao cao tự đại như là vô cùng tự hào như cô đâu. Dù cô có giả vờ thì cũng phải có lương tâm của kẻ giả vờ chứ.
[Kí chủ cô không định đi học sao, muộn giờ xe rồi đó] Nó phải bình ổn lại cảm xúc, nó là một hệ thống có tố chất, không được nói xấu kí chủ nhà nó.
Lê Cơ: “ Ta…” Sao ngươi không nói rõ là nữ chính đi học bằng xe bus chứ.
Đây là vùng ngoại ô, mà nơi nữ chính học là ở trung tâm thành phố H nên đi xe cũng phải mất 1 tiếng đồng hồ.
Bây giờ đã là 6h10.
Dù sao muộn cũng đã muộn rồi. Ta cũng là kẻ có tiền. Sợ cái gì.
Lê Cơ phải bắt chuyến xe lúc 6h15 theo như lời xúi giục của hệ thống. Vậy là cô đã bị muộn 15 phút. Aiii…
Không sao, lúc đó ta sẽ trèo tường vào. Ừm, ta là một học sinh ngoan.
[Kí chủ lời này có vẻ mâu thuẫn nha… nhưng mà cô không thể trèo tường] Cô con mẹ nó so với đi học muộn càng đáng sợ hơn, có học sinh ngoan nào mà lại trèo tường vào chứ.
“ Không thì khỏi đến đi” Dù sao cũng muộn rồi, ta mới không muốn đi học đâu.
[…] Như vậy cũng không được…Hệ thống tỏ ra nó quá mệt mỏi trước tình huống này. Nó phải offline một phút để bình tâm suy nghĩ.
____
Lúc Lê Cơ đến thì thật sự đã đóng cổng, vậy là cô quyết định thực hiện kế hoạch hoàn hảo ban đầu.
Trèo tường…
Cô gái nhảy xuống từ bức tường cao 2m một cách nhẹ nhàng. Mấy sợi tóc hai bên gò má đồng thời bay bay theo bước chân cô nhảy tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp.
Lúc Lê Cơ nhảy xuống, ánh mắt liền chạm tới một học sinh đang ngồi ở dưới, chắc cũng vừa trèo tường vào giống cô.
Ánh mắt hai người liền giao hòa với nhau. Cậu nam sinh đội mũ phớt đen, gương mặt trắng nõn, đẹp đến cực điểm nhưng toàn thân lại lộ ra khí thế lạnh lùng bức người.
Oa, đẹp. Lại còn cos kiểu người đẹp hơn cả nữ chính sao? Thân phận này cũng giẻ rách quá đi…
Chàng trai cũng nhìn Lê Cơ, cô gái này cho người ta ấn tượng đầu tiên là cực kì xinh đẹp, vẻ đẹp của thiếu nữ đang lớn.
Nhưng ánh mắt kia quá lạnh lẽo, bình tĩnh đến không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào. Xung quanh cô gái tỏa ra khí thế cao lãnh, quyền quý, cao sang từ tận xương cốt.
Cùng với hành động nhảy tường vừa nãy đặt trên gương mặt xinh đẹp non nớt kia thực không phù hợp chút nào.
Lê Cơ chỉ liếc mắt một chút, liền bày ra tư thế lão đại huênh hoang rời đi.
Lê Cơ mới đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng gầm thét của hệ thống.
[ AAA kí chủ cô lại làm ra cái hành động gì đây] Ta vừa mới rời đi một lúc mà sự tình đã biến thành thế này.
“?” Lê Cơ bày tỏ không hiểu, nhảy tường a. Có phải ngươi thấy tư thế nhảy của ta khi nãy vô cùng soái không.
Soái cái rắm[Kí chủ người vừa rồi là nam phụ Trần Tịnh nha.Cũng là ngươi tương lai tranh giành cô với nam chính đó. Cô lại bày ra cái bộ dạng thế kia, mất hết hình tượng nữ chính hiền lành, thục nữ rồi trong mắt người ta rồi]
“…”