Công chúa chăn ngỗng

strawberry lovely

Thành viên
Tham gia
31/7/2011
Bài viết
7
CÔNG CHÚA CHĂN NGỖNG
PHẦN 1
CÔNG CHÚA NỐI NGÔI
Nàng chào đời với cái tên là Anidori-Kiladra Talianna Isilee, là vị công chúa sẽ nối ngôi của Vương triều Kildenree, và nàng ko hề mở mắt suốt ba ngày qua, kể từ lúc được sinh ra!
Hoàng hậu với xiết bao lo lắng, hối hả ra lệnh cho các mục sư cùng vô số ngự y túc trực bên nôi. Họ lắng nghe hơi thở và trái tim đang đập nhanh như nhịp tim chim ruồi của công chúa sơ sinh. Họ cảm nhận được cái siết tay rất chặt, và những ngón tay mềm mại như nhung. Tất cả đều bình thuờng khỏe mạnh, chỉ trừ duy nhất một điều: đôi mắt nàng ko hề hé mở.
Ba ngày liền. Đám đông những người hầu với khuôn mặt bi thảm đến rồi đi. Họ khẽ lay nàng, dùng tay mở mí mắt khép hờ, cố rót những thìa xi-rô sền sệt màu vàng óng vào đôi môi khép chặt.
"Con là một công chúa kia mà!", Hòang hậu thì thầm vào tai nàng. "Con mở mắt ra đi".
Nhưng công chúa bé bỏng vẫn thở từng hơi dịu dàng, chìm trong giấc ngủ.
Buổi tối ngày thứ ba, khi mọi thứ thanh âm ban ngày chìm vào tĩnh lặng, bỗng có một bàn tay khẽ vén những tấm rèm mỏng của căn phòng dành riêng cho công chúa. Mọi thứ đều bất động giữa dêm khuya. Hòang hậu chìm trong giấc ngủ chập chờn trên long sàng. Công chúa bé bỏng nằm trong nôi, môi khép hờ mơ về những giọt sữa trong lành. Người đàn bà trong chiếc váy xanh màu dương xỉ, lách qua những tấm rèm, rón rén từng bước chân trên thảm. Bà khe đưa hai bàn tay đầy những dấu chai sần của mình xuống bên dưới lưng và đầu công chúa, nâng cô bé lên cười thích chí.
"Con đã gọi ta ra khỏi ngôi nhà của ta, để đến đây và kể chuyện cho con nghe, phải ko?", bà nói, "Ta sẽ làm thế! Con bé bỏng của ta, chỉ cần con lắng nghe...".
Hoàng hậu thức giấc khi nghe tiếng chiếc ghế đưa cót két. Giọng hát khẽ ngân nga giai điệu một ca khúc về những chú chim bồ câu. Bà đứng bật dậy, sẵn sàng hét lên gọi lính canh. Nhưng liền sau đó, bà nhận ra kia chính là em gái của mình, người đang khẽ hát cho đứa trẻ mới chào đời nghe, và rằng công chúa bé bỏng của bà đang mở to đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm người dì của mình.
Đó chính là người đã rút gọn tên công chúa, để công chúa có được cái tên ngắn là Ani.
Vào những ngày trời quang đãng trong xanh, bà thường mang Ani đến góc phía Bắc hoàng cung, nơi ko có bất kỳ bức tường nào xây lên ngăn cách. Xa xa phía bên ngoài, một khu vườn trải dài, với những cây tần bì, cây thông nằm lác đác. Bà cảm thấy thoải mái hơn ở đó. Rồi bà cầm bàn tay bé xíu của cô cháu gái của mình, khẽ gọi tên tất cả những gì bà thấy xung quanh cho cô bé nghe.
"Con nhìn thấy con chim trên cành cây cao nhất đằng kia ko, con chim với cái ức màu vàng óng ấy? Nó là loại chim di trú, đang bay về phương Bắc - nơi lúc này thời tiết đang ấm dần lên. Còn kia, con chim với đôi cánh xanh biêng biếc đang mải miết tìm cho được một cành con để đậu, và nó nhận ra rằng mình đã quá kén cá chọn canh...".
Ani bắt đầu nói được hàng nhiều câu dài khi mới tròn một tuổi. Người dì biết quá rõ chuyện người dân trong vương quốc ko thích bất kỳ cái gì bất bình thường. Thế nên, bà cố giấu khả năng vượt trội của cô bé. Nhưng một người hầu trong lâu đài chú ý đến điều đó, và thế là những lời bàn tán đồn đại bắt đầu xôn xao khắp nơi.
Hoàng hậu ko thoải mải chút nào với những lời xầm xì đó và bắt đầu cẩn thận ko gọi người bảo mẫu - cũng là em gái của mình - đến nữa. Nhưng đức vua thì cho rằng chẳng có vấn đề gì để phải quá lo như thế. "Tại sao con gái ta lại ko được phép học mọi thứ nhanh hơn bình thường? Nó là con gái chúng ta, là đứa trẻ mang trong người dòng máu tinh khiết hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác trên đời này. Và đương nhiên là nó có quyền được nói trôi chảy hơn những đứa trẻ khác!".
Tuy nhiên đức vua lại ít khi nào chịu để mắt đến đứa con đầu lòng của mình, còn hoàng hậu thì lại càng ít hơn. Hoàng tử Calib-Loncris chào đời sau đó. Rồi đến Napralina-Victery, có công chúa từ thuở chào đời da giống mẹ như tạc, và thường được những bảo mẫu nghiêng mình nhún chân chào mỗi khi họ đến bên nôi. Với sự lơ là của những người cha người mẹ như thế, người dì vẫn vững vàng vị thế của mình: Là người kề cận sớm hôm bên công chúa Ani.
Vào những đêm lạnh lẽo hay những ngày lất phất mưa xuân, người dì thường ngồi dưới sàn, dành cho các bảo mẫu và kể cho Ani nghe những câu chuyện cổ tích khó tin với đủ thứ lạ lùng: Như có vùng kia, những con ngựa cái hay dùng chân cào xuống đất để tìm những cục vàng, rồi cứ thế ngồm ngoàm nhai chúng để thở ra những điệu nhạc du dương; có người nướng những chiếc bánh hình con chim bằng bột, sau đó thả ra ngoài cửa sổ để nó đi tìm châu báu; hay có bà mẹ thương yêu con mình đến mức để đứa trẻ trong cái lồng kín treo trên cổ, khiến đứa trẻ ko thể lớn lên. Người dì cứ hát hoài hát mãi nhưng ca khúc cho đến khi Ani bắt đầu thuộc lời bài hát. Giống đứa cháu chỉ mới lẫm chẫm biết đi của bà nghe mềm mại như tiếng chim sẻ véo von.
Vào một ngày đầu mùa hè, lúc Ani lên năm, hai dì cháu ngồi dưới bóng cây liễu mát rượi cạnh hồ Thien Nga trong vườn. Ani thích những con thiên nga to bằng cô và hay đút cho chúng ăn những mẩu bánh mì vụn. Khi hết bánh mì, chúng đập đập hai cánh và kêu lên ầm ĩ.
"Chúng nói gì thế?".
"Chúng muốn biết còn bánh mì cho chúng ăn ko, hay chúng nên quay trở lại hồ...", người dì trả lời.
Ani nhìn thẳng vào một con thiên nga gần nhất rồi nói. "Hết bánh mì rồi. Bạn có thể đi...!".
Con thiên nga đập cánh một lần nữa.
"Điều đó nghĩa là gì?".
"Nó ko hiểu được tiếng người đâu, bé ạ!". Người dì quay lại nhưng mắt vẫn liếc nhìn con thiên nga và cố bắt chước giống chúng, nhưng ko giống lắm, chỉ giống như tiếng em bé khóc. Con thiên nga liền quay trở lại hồ.
Ani nhìn theo một cách rất nghiêm nghị, sau đó bắt chước lại cái giọng mà cô bé đã nghe. "Phải vậy ko dì?".
"Chính xác", người dì nói. "Con lặp lại xem nào!".
Cô bé lặp lại rồi cười. Người dì trầm ngâm nhìn cô bé, môi khẽ nhếch nụ cười thích thú.
"Con có vui ko?", người dì hỏi.
"Dạ vui!", Ani gục gặc đầu đầy vẻ chắc chắn với điều mình nói.
Người dì cũng khẽ gật đầu rồi ôm cô bé vào lòng và lại bắt đầu kể chuyện cho bé nghe. Ani tựa đầu vào ngực dì, lắng nghe những tình tiết và âm thanh trong câu chuyện.
"Khi tạo hóa cất lên tiếng đầu tiên thì tất cả sinh vật đang sống trên mặt đất này cũng bắt đầu thức dậy, vươn vai, và mở miệng. Thông qua những vì sao trên cao, tất cả thì thầm nói chuyện. Cơn gió nói với diều hâu, ốc sên nói với tảng đá, còn ếch nói với bụi sậy. Nhưng sau nhiều kiếp sinh tử luân hồi, các sinh vật quên ngôn ngữ chung của mình. Chỉ khi nào mặt trời sáng rực lên chiếu từng tia nắng xuống, những ngôi sao di chuyển trên bầu trời trong xanh, có những chuyển động ấy, có sự hòa hợp thì mới lại có tiếng nói chung".
Ani vẫn tựa đầu vào ngực dì, nghiêng người cố nhìn lên mặt trời trên cao. Cô bé hãy còn quá nhỏ, ko biết rằng ko nên nhìn mặt trời bắng mắt thường.
"Một số người khi sinh ra đã có sẵn ngôn ngữ trên đầu lưỡi, mặc dù có thể phải mất một thời gian họ mới sử dụng được nó. Có ba lọai tài năng. Con có biết mẹ con chính là người có tài năng thứ nhất ko? Tài nói chuyện với con người. Những người trị vì thường có năng khiếu đó. Con biết ko? Mọi người lắng nghe họ, tin tưởng họ và yêu mến họ. Dì nhớ hồi nhỏ rất khó thắng khi tranh luận với mẹ con. Lời nói của mẹ con làm dì bối rối, và ông bà ngoại thì lúc nào cũng tin tưởng mẹ con hơn đì. Đó là sức mạnh của khiếu ăn nói".
Người dì dừng lại một chút.
"Tài năng thứ nhất này là thứ duy nhất giúp cho đất nước nhỏ bé của chúng ta thoát khỏi sự thống trị của các vương quốc khác. Những người trị vì như me con dùng lời nói của mình để thoát khỏi chiến tranh trong hàng nhiều thế kỷ. Tài năng đó có thể là sức mạnh và là điều rất tuyệt, tuy nhiên nó cũng có thể là mối nguy hiểm. Thật ko may, dì của con ko có năng khiếu bẩm sinh đó".
"Con có ko dì?".
"Dì ko biết. Có lẽ ko. Nhưng con đừng lo, còn có những tài năng khác... Tài năng thứ hai là tài nói chuyện với động vật. Dì đã từng gặp một số người có khả năng học được ngôn ngữ của động vật, giống như dì, nhưng người đó cảm thấy dễ chịu khi được gần núi dồi, ở giữa rừng cây, và ở những nơi mà muông thú tung tăng tự do bay nhảy. Những người như thế ko phải lúc nào cũng có cuộc sống dễ chịu đâu, bé cưng của dì à. Những người khác hay nghi ngờ người có thể nói chuyện được với động vật hoang dã. Trước đây rất nhiều người có khả năng đó ở Kildenree, nhưng bây giờ thì ít lắm. Còn tài năng thứ ba đã mất hoặc cực kỳ hiếm thấy. Dì chưa từng biết nguời nào có tài nói chuyện với thiên nhiên, mặc dù truyền thuyết cho rằng đã từng có lọai tài năng này. Dì có thử sử dụng tai, mắt, và những cảm nhận bên trong của mình", bà gõ nhẹ lên thái dương, "Nhưng dì ko thể biết ngôn ngữ của lửa, gió, hay cây cối chung quanh. Song, một ngày nào đó, dì nghỉ, sẽ có người khám phá ra cách lắng nghe thiên nhiên".
Người dì thở dài, vuốt mái tóc vàng óng của cô cháu gái. "Ko có nhiều người biết về chuyện ba tài năng đâu, Ani. Con phải nhớ nhé, nó quan trọng lắm. Dì cảm thấy như trời đất đã dành cho con một chỗ ngay từ khi con sinh ra, và vì thể đi đến để kể những câu chuyện cho con nghe ngay khi con còn bé. Cũng giống như dì, con sinh ra đã có ngôn ngữ trên đầu lưỡi. Dì ko biết ngôn ngữ gì. Nhưng sau này con lớn lên sẽ tự khám phá ra nó mà ko cần dì giúp đỡ...".
"Có thể là ngôn ngữ của thiên nhiên, của lửa, của gió hay của cây cối ko dì?", Ani hỏi.
"Có thể, nhưng dì ko biết những ngôn ngữ đó. Vì vậy dì ko thể giúp con khám phá chúng được".
Ani vỗ nhẹ lên má người dì như thể bà là chị của mình vậy. "Nhưng dì có thể giúp con nói chuyện với thiên nga".
Mỗi ngày họ đều ra hồ. Khi ko có những người làm vườn và những cận thần thì Ani tập nói thử âm thanh mà cô bé nghe được từ đàn thiên nga.
"Thế giới của chúng ko phức tạp như thế giới của chúng ta, vì thế chúng chỉ cần một ít âm tiết", người dì nói. "Đó, con nghe ko? Cái con cao cao ở đằng kia đang chào con mất mấy cái lông đuôi. Chúng nó là anh em trai của nhau. Nếu là chị em gái thì âm thanh sau cùng sẽ vút lên hơn".
Ani lắng nghe. "Con nghe đuợc, thích thật!". Cô bé bắt chước tiếng chào, và lên giọng ở âm cuối.
"Rất tốt. Con biết ko, đa số mọi người ko chú ý đến điều đó. Con có thể nghe những âm thanh khác nhau và bắt chước được. Con là một cô bé có tài bắt chước tốt lắm đấy. Nhưng nó đòi hỏi nhiều hơn thế. Con phải học ý nghĩa của nó, giống như học bất kỳ một ngôn ngữ nào. Ko chỉ học cách phát âm. Hãy xem thử vì sao con đằng kia lắc đầu và vẩy đuôi. Hay con này nằm bất động. Tất cả đều chứa đựng một ý nghĩ, một ngôn ngữ bên trong...".
Trên đường đi, nguời dì gọi bầy chim nhỏ đang đậu trên nhánh cây tần bì và cây sồi, nhưng chúng hoảng sợ bay tán lọan. Ani học được một số điều từ mấy chú gà trong chuồng và cách đàn bồ câu thì thầm với nhau. Họ đi thăm chim ưng con màu xám và con diều hâu màu vàng, cả mấy con cú đang đậu trên xa ngang chuồng ngựa.
Từ khu vườn hoang trở về, họ đi ngang qua chuồng ngựa. Cái mùi nồng ấm của đất kéo Ani đến gần. Cô bé đứng cạnh hàng rào nhìn người giữ ngựa cưỡi con ngựa xám một cách thật tao nhã.
Cô bé chỉ tay. "Con muốn nói chuyện với con ngựa đó!".
"Con gái thông minh muốn hỏi gì nào?", người dì cúi người từ phía sau Ani, áp má mình lên má Ani, xem con ngựa đang phi nước kiệu. "Dì đã có nói chuyện với nhiều lọai thú. Lọai hoang dã như chó sói và hươu nai ko chịu đứng yên để nói chuyện với mình và nghe mình nói. Còn thằn lằn, cóc, chuột, tất cả những con thú nhỏ, dì nghĩ ngôn ngữ của chúng quá đơn giản so với con người chúng ta. Những con thú nuôi trong nhà như chó, mèo thường ngủ quên trong chừng mực giới hạn. Nhưng con thấy đó, chim thì lại là loài thích hợp để nói chuyện hơn. Chúng nói rất nhiều. Những con thú lớn sẻ nói chuyện chậm rãi. Nhưng về con ngựa, Ani, dì sẽ kể con nghe một chuyện. Cách đây vài năm, dì giúp người bạn đỡ đẻ cho con ngựa, và con ngựa con rớt vào cánh tay của dì. Dì nghe âm thanh nhỏ từ con ngựa con, tiếng gì đó giống như "Yulee" . Đó là tên của nó. Con ngựa khi sinh ra đã có sẵn cái tên trên lưỡi của nó rồi, con biết ko? Dì gọi lại tên nó, nó nghe được dì. Kể từ đó nó có thể nghe dì và dì có thể nghe nó. Đó là lần duy nhất con ngựa trao cho con người chiếc chìa khóa để nói chuyện với nó. Ko có lần thứ hai. Dì cũng đã thử với con bê, mèo con, dê con, nhưng chỉ có ngựa con là có kết quả. Con nghĩ sao về chuyện đó?".
"Con rất muốn làm bạn với con ngựa" , Ani nói líu ríu. Biết đâu con ngựa sẽ ko kiếm cách hùng hổ đâm sầm vào cô bé như cách nó làm với em trai cô. Con ngựa sẽ chăm sóc cô bé như chăm sóc bình hoa thủy tinh dễ vỡ, và luôn thì thầm với cô như một người bạn...
Nhưng người dì lắc đầu. "Con hãy còn quá nhỏ. Một ngày nào đó khi con lớn hơn, còn có thể dến chuồng ngựa mà mẹ con ko cần phải căn vặn đủ thứ. Còn bây giờ, con phải lắng nghe những người bạn có cánh".
..............................................
xin cho em biết yk của mọi người vì đây là lần đầu tiên em viết bài
 
×
Quay lại
Top Bottom