donghotimeshop
Thành viên
- Tham gia
- 27/4/2016
- Bài viết
- 0
Có rất nhiều người muốn có cơ hội được đi du lịch đến cổ trấn của Trung Quốc để tận mắt cảm nhận vẻ đẹp như trong tranh và để có những con ảnh sống ảo để đời. May mắn thay, vừa rồi mình đã đi Vân Nam và đặt chân đến Côn Minh, Lệ Giang (Lệ Giang cổ trấn), Shangri la...
"Lạc trôi" giữa Top 4 cổ trấn đẹp ngỡ ngàng tại Trung Quốc
Và dưới đây là một số điều mình cảm nhận và rút ra những làm nên sự đặc biệt của Trung Quốc:
Ẩm thực: cay, cái j cũng cayyy. Nhất định phải có thêm ớt (như thể mình nấu ăn phải cho gia vị vậy), không có đồ luộc (gọi rau thì không nên kỳ vọng quá rằng sẽ có món rau như Việt Nam, họ sẽ làm món đơn giản nhất với rau đó là rau xào tỏi + ỚT). Ở Côn Minh thì thực sự đồ ăn rất khó mà hấp thụ được vì nó có vị lờ lợ, nhàn nhạt Ở Lệ Giang thì đồ ăn có khẩu vị na ná Việt Nam rồi nên dễ ăn hơn và không còn nhiều ớt nữa.
Nhưng tóm lại, theo mình, đồ ăn Việt Nam vẫn đậm đà nhất!
Thêm nữa, suất ăn ở đây rất đầy đặn, hoặc đầy tú ụ. Vì người Trung Của họ ăn khoẻ hơn người Việt mình mà.
Thời tiết: thuộc khí hậu ôn đới nên rất mát mẻ và dễ chịu. Các loài hoa cực kỳ phát triển, đặc biệt là hoa bụi, hoa giàn. Cũng chính vì thời tiết này nên trong Lệ Giang cổ trấn, 100% nhà làm bằng gỗ mà không sợ cong vênh hay mốc. (Ở Việt Nam, qua 1 tháng nồm thôi là bàn ghế, cửa sổ các thứ mốc meo ra hết rồi )
Vệ sinh môi trường: một câu để miêu tả thôi: “sạch sẽ vãi chưởng!!!”. Thậm chí ruồi không sống được ở đây nuônnn. Có quy hoạch và đầu tư cho khoản nước thải, chính vì vậy, dòng suối hay sông đều trong vắt. Thêm nữa, công nhân vệ sinh rất đông và họ làm việc liên tục.
Giao thông: người đi xe máy khi ra đường không phải đội mũ bảo hiểm; xe máy và xe ô tô đều có làn riêng; trên đường phố tuyệt nhiên k có tiếng còi xe vì ngta đi rất có lề lối chứ không như thầy u nhà mình tranh giành từng xentimet đường. Có một điều thể hiện ý thức rất văn minh của người TQ đó là xe máy, ô tô tự động nhường đường cho ng đi bộ sang đường chứ không phải đánh vật và bon chen như Hà Nội; xe đạp công cộng có ở bất cứ nơi nào trên vỉa hè và chỉ cần quẹt mã QR code là ta có thể lấy xe để đi. Thêm nữa, chất lượng công trình đường sá quá pro, xe đi trên đường mà cảm giác như ngồi trên máy bay, êm như ru, ngủ ngon lành cành đào . Ga tàu (ga Côn Minh) hiện đại và an ninh nghiêm ngặt như sân bay
Dịch vụ du lịch: phục vụ chu đáo, công nghệ số hiện đại. Nhìn chung người TQ cũng khá hiếu khách, khen chủ quán vài câu họ sẽ phóng khoáng cho thêm chai nước hoặc vài miếng bánh bao. Tuy nhiên, ở các điểm du lịch, các cửa hàng bán đồ chặt chém kinh khủng. Cho nên cứ phải mặc cả như chưa bao giờ được mặc cảaaa (mà có khi còn hớ). Sau chuyến đi, mọi người đã rút ra công thức shopping thông minh với người Trung Quốc: hãy “trả giá bằng 60% giá họ nói đầu tiên”
Rất kỳ lạ, ở mọi nơi công cộng của Trung Quốc, mỗi ngày bản nhạc “Going Home” (Hãy về nhà) đều được bật lên ở khắp các nhà hàng, cửa hiệu, siêu thị, trường học, ga tàu… như một lời nhắn đến người nghe rằng đã đến lúc để trở về nhà. Thực sự nghe nhiều bỗng thấy bài hát thân thuộc và ấm áp lạ lùng.
"Lạc trôi" giữa Top 4 cổ trấn đẹp ngỡ ngàng tại Trung Quốc
Và dưới đây là một số điều mình cảm nhận và rút ra những làm nên sự đặc biệt của Trung Quốc:
Ẩm thực: cay, cái j cũng cayyy. Nhất định phải có thêm ớt (như thể mình nấu ăn phải cho gia vị vậy), không có đồ luộc (gọi rau thì không nên kỳ vọng quá rằng sẽ có món rau như Việt Nam, họ sẽ làm món đơn giản nhất với rau đó là rau xào tỏi + ỚT). Ở Côn Minh thì thực sự đồ ăn rất khó mà hấp thụ được vì nó có vị lờ lợ, nhàn nhạt Ở Lệ Giang thì đồ ăn có khẩu vị na ná Việt Nam rồi nên dễ ăn hơn và không còn nhiều ớt nữa.
Nhưng tóm lại, theo mình, đồ ăn Việt Nam vẫn đậm đà nhất!
Thêm nữa, suất ăn ở đây rất đầy đặn, hoặc đầy tú ụ. Vì người Trung Của họ ăn khoẻ hơn người Việt mình mà.
Thời tiết: thuộc khí hậu ôn đới nên rất mát mẻ và dễ chịu. Các loài hoa cực kỳ phát triển, đặc biệt là hoa bụi, hoa giàn. Cũng chính vì thời tiết này nên trong Lệ Giang cổ trấn, 100% nhà làm bằng gỗ mà không sợ cong vênh hay mốc. (Ở Việt Nam, qua 1 tháng nồm thôi là bàn ghế, cửa sổ các thứ mốc meo ra hết rồi )
Vệ sinh môi trường: một câu để miêu tả thôi: “sạch sẽ vãi chưởng!!!”. Thậm chí ruồi không sống được ở đây nuônnn. Có quy hoạch và đầu tư cho khoản nước thải, chính vì vậy, dòng suối hay sông đều trong vắt. Thêm nữa, công nhân vệ sinh rất đông và họ làm việc liên tục.
Giao thông: người đi xe máy khi ra đường không phải đội mũ bảo hiểm; xe máy và xe ô tô đều có làn riêng; trên đường phố tuyệt nhiên k có tiếng còi xe vì ngta đi rất có lề lối chứ không như thầy u nhà mình tranh giành từng xentimet đường. Có một điều thể hiện ý thức rất văn minh của người TQ đó là xe máy, ô tô tự động nhường đường cho ng đi bộ sang đường chứ không phải đánh vật và bon chen như Hà Nội; xe đạp công cộng có ở bất cứ nơi nào trên vỉa hè và chỉ cần quẹt mã QR code là ta có thể lấy xe để đi. Thêm nữa, chất lượng công trình đường sá quá pro, xe đi trên đường mà cảm giác như ngồi trên máy bay, êm như ru, ngủ ngon lành cành đào . Ga tàu (ga Côn Minh) hiện đại và an ninh nghiêm ngặt như sân bay

Dịch vụ du lịch: phục vụ chu đáo, công nghệ số hiện đại. Nhìn chung người TQ cũng khá hiếu khách, khen chủ quán vài câu họ sẽ phóng khoáng cho thêm chai nước hoặc vài miếng bánh bao. Tuy nhiên, ở các điểm du lịch, các cửa hàng bán đồ chặt chém kinh khủng. Cho nên cứ phải mặc cả như chưa bao giờ được mặc cảaaa (mà có khi còn hớ). Sau chuyến đi, mọi người đã rút ra công thức shopping thông minh với người Trung Quốc: hãy “trả giá bằng 60% giá họ nói đầu tiên”
Rất kỳ lạ, ở mọi nơi công cộng của Trung Quốc, mỗi ngày bản nhạc “Going Home” (Hãy về nhà) đều được bật lên ở khắp các nhà hàng, cửa hiệu, siêu thị, trường học, ga tàu… như một lời nhắn đến người nghe rằng đã đến lúc để trở về nhà. Thực sự nghe nhiều bỗng thấy bài hát thân thuộc và ấm áp lạ lùng.