Có những ngày như thế

Nước mắt pha lê

Mưa ^^
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/5/2015
Bài viết
2.356
Em luôn không cho phép bản thân yếu mềm trước mặt bất kì ai vì em cho rằng đó là sự yếu đuối.
Em luôn tười cười khi nắng lên và lột bỏ lớp mặt nạ ấy sau khi đêm xuống.
Những tưởng cuộc sống sẽ cứ kéo dài như thế cho cuộc hành trình của cuộc đời em.
Nhưng không, em không thể chôn vùi thanh xuân của mình chỉ bởi vì không ai hiểu em.
Em biết, ai cũng là một cá thể riêng biệt và chẳng ai có thể đem bản thân mình so sánh với bất cứ một ai.
Nhưng niềm kiêu hãnh của em đã không cho phép em là một cô gái mang một nụ cười vô âu được nữa. Bởi lẽ cuộc sống đã không phải là một màu hồng như thuở bé em đã nghĩ mà đó chỉ là hai màu đối nhau trắng và đen. Nếu em không thể là màu trắng thì bắt buộc em phải là màu đen, màu của sự tối tăm.
Tổn thương do tình bạn mang lại đã làm em trở nên một cô gái kiên cường, mạnh mẽ lắm, nhưng em cần anh, một chàng trai có thể ngồi hàng giờ bên em mà chẳng nói câu nào, chỉ cần bên em, lặng yên như thế thôi.
Em sợ lắm, cảm giác một mình em chìm trong bóng đen ấy, bởi thế nên em cứ cho phép mình cứ mãi như thế, mãi quay lưng ngược về phía anh, để anh chẳng thấy được sự sợ hãi sau đôi mắt em.
Anh-một chàng trai tinh tế và ấm áp, nhưng em sợ, sợ làm anh tổn thương bởi chính sự vô tâm của em, bởi em chưa một lần yêu, chưa một lần biết yêu là như thế nào, nên em cứ vội vàng né tránh anh, dẫu biết rằng, anh đã làm trái tim em đôi lần lỡ nhịp.
Nhưng anh à, liệu rằng anh có chịu đựng được một cô gái luôn cố cho rằng bản thân mình phải mạnh mẽ dẫu có khi yếu mềm đến gục ngã, dẫu cho khi cô ấy khóc cạn nước mắt nhưng vẫn mỉm cười khi anh nhìn thấy hay không?
Liệu rằng anh có chịu đựng được khi cô ấy chẳng thích sự ràng buộc bởi một tình yêu trẻ con hay không?
Sợ lắm tiếng yêu nhẹ nhàng nhưng sự tổn thương mà nó mang lại thì không nhẹ như câu nói của nó.
 

Đính kèm

  • hihi.jpg
    hihi.jpg
    95,2 KB · Lượt xem: 4
×
Quay lại
Top Bottom