Có một chuyện tình bắt đầu từ một con đường

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
1320830144_Noi-nao-co-anh-2.jpg


Bao ngày trôi đi rồi nhưng mỗi lần quay lại con đường xưa lòng lại chơi vơi trong gió, trong mây, trong nắng. Bao ngày trôi qua ngỡ rằng yêu thương đã tắt, nhưng qua những chông gai vẫn thấy lòng còn rạo rực chờ mong.

Bao ngày qua rồi không được nắm tay ai đi giữa hoàng hôn nhưng vẫn thích ngắm những đôi tình nhân đi trên phố nhỏ. Ở một nơi nào đó, có một chuyện tình bắt đầu từ một con đường...

Có cô gái tuổi vừa ngoài 20, mái tóc dài ngang lưng và màu áo tím buồn man mác. Có chàng trai khuôn mặt thư sinh. Họ đến bên nhau khi mùa chưa trút lá. Những tiếng ve râm ran, nắng tháng Sáu tràn khắp nẻo, màu đỏ rực của bông hoa phượng cuối mùa. Họ hứa hẹn cùng nhau rằng cô gái sẽ về với chàng trai khi con đường hàng cây đan vào nhau, cô gái sẽ về với chàng trai khi đàn chim về làm tổ. Còn chàng trai sẽ đến cùng cô sau những ngày bão tố, nụ cười xóa tan đi những hiểu lầm quá khứ. Và họ sánh bước bên nhau.

Có một câu chuyện tình bắt đầu từ một con đường. Hàng hoa bằng lăng màu tím mông lung. Rồi họ chia tay cũng ở con đường ấy, người về hồn ở lại cùng nhau...

Cuộc sống đẩy đưa dòng đời, mọi thứ đều có thể đến rồi đi như là cơn gió, đôi khi nghĩ là mình đã có, những đôi khi chạm tay lại chỉ là hư không. Tôi kể người nghe câu chuyện về chiếc áo để người suy nghĩ đời mình.

Có một chiếc áo khoác mùa Đông vừa được may xong, nó không biết ai là người sẽ mặc. Nó chạy đến với người thứ nhất và nói rằng cô là cô chủ của tôi. Một người thứ hai cũng đang rất lạnh bởi mùa đông nên chạy lại giằng lấy chiếc áo kia và nói rằng mình mới là cô chủ. Chiếc áo phân vân không biết ai mới thực sự là chủ của mình. Hai người tranh nhau một manh áo mùa Đông , rồi chẳng ai có được nó vì sự tranh giành làm chiếc áo kia bị rách. Trong mùa đông cả hai đều thấy lạnh. Và không ai là người chiến thắng mà tất cả đều thua. Rồi một ngày những kẻ tranh giành nhận ra chiếc áo kia không mặc nổi trên người của họ, và họ quẳng nó qua cửa sổ. Một gã ăn mày qua đường nhặt được, gã dùng làm khăn lau. Gã ăn mày không huênh hoang khi nhặt được chiếc áo người ta vứt đi, gã chỉ coi nó là món đồ còn chút gì ý nghĩa thì tận dụng.

Từ một chiếc áo mang lại cho người ta niềm tin hy vọng, hơi ấm trong cái lạnh cuộc đời. Từ một chiếc áo vừa trên th.ân thể con người bỗng một sớm trở thành chiếc giẻ lau vì không biết nhận ra chủ nhân thật sự.

Cuộc sống đừng để sự vô tình khơi chạm niềm đau, chúng ta đều là những con người bằng xương bằng thịt, sống có nhân tâm ắt sẽ gặp điều lành. Nếu là tôi, tôi sẽ nhường cho người chiếc áo mùa Đông, vì bản thân tôi có thể may cho mình chiếc khác.

Những câu chuyện tình bắt đầu từ một con đường rồi sẽ đi đến đích, cái đích có thể là một tình yêu thật đẹp những cũng có thể là sự chia ly. Nhưng hãy nhớ về nhau cả khi còn sống lẫn khi ra đi. Đừng để tình yêu hóa lòng thù hận. Nếu không khoác vừa chiếc áo thì không giành giật, nếu không mặc được thì nhường lại cho người thực sự vừa hơn.

...
 
×
Quay lại
Top Bottom