Hoàn [ Cổ đại ] Siêu sủng tiểu vương phi-???

ranjeny

Bình yên
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/4/2016
Bài viết
460
Tên truyện: Siêu sủng tiểu vương phi
Tác giả: ???

Edit: qoop!!

Tình Trạng: Hoàn

Thể loại: Cổ trang, siêu sủng, ngọt, nhẹ nhàng, hài

Số chương: 11

Nguồn:https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=312252


Giới thiệu:

① Không cho phép làm việc nặng, đó đều là chuyện của tụi hầu;

② Không cho phép bị người bắt nạt, nàng chỉ có thể bị ta bắt nạt;

③ Không cho phép nói chuyện với nam nhân, cho dù là lão gia gia (ông nội) cũng không được;

③ Không cho phép nhịn cơm, mỗi ngày phải uống hết thuốc bổ, nàng gầy quá;

⑤ Ở trước mặt ta không cho phép thẹn thùng;

⑥ Ở trước mặt người khác không cho phép phóng khoáng;

⑦ Đời này nàng chỉ có thể yêu mình ta nhớ mình ta.

⑧ Mỗi năm đều phải sinh cho ta một bé cưng.

Tiểu Lam nhìn khế ước trong tay, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu “Vương gia, không tuân thủ thì sao?” Cảnh Dương cười gian trá, nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên “Vậy nàng không xuống gi.ường mấy ngày mấy đêm là được…”
 
1

“Cha, con không lấy chồng đâu!” Một tiếng khóc truyền ra từ trong phòng, chọc nha hoàn dừng chân bên ngoài, đều dán vào cửa tìm hiểu.

Ôn Hiền giật lại tay áo bị Ôn Hương Di nắm chặt trong tay, nổi giận đùng đùng bên cạnh bàn, một tay dùng lực mạnh đập vào mảnh vải phủ trên chiếc bàn, nhất thời ấm trà ly rượu ring ring rung động.

“Hương Di à, không phải cha nhẫn tâm, thật sự là thánh mệnh làm khó mà…… Hơn nữa Thất Vương Gia anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, lại là hoàng tử Hoàng Thượng coi trọng nhất, hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ đều muốn lấy người, sao con lại…… Ai!”

Ôn Hiền có chút tức giận ngồi xuống ghế, thở dài thật sâu, một bên là cốt nhục tình thân, là con gái mình yêu thương từ nhỏ, một bên là Vương Gia quyền cao vọng trọng, không thể trêu vào, ông bị kẹp ở giữa, thật là khó xử.

Ôn Hương Di quỳ đến trước mặt ông, cầm chặt lấy tay ông, trên mặt xinh đẹp dàn dụa nước mắt, hoa lê đẫm mưa, giọng nói run run “Nhưng mà Thất Vương Gia có tiếng lãnh khốc, sao cha lại có thể nhẫn tâm đẩy con gái vào đống lửa như thế, hơn nữa…… Hơn nữa con gái đã có người trong lòng !”

Đại phú hào thành Trường An, coi nàng như bảo bối, không biết tốt hơn Vương gia lãnh khốc kia biết bao nhiêu lần.

“Cái gì!?” Ôn Hiền giận dữ, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, không chỉ có danh tiết của Ôn Hương Di không tốt, càng liên lụy đến phủ Tể tướng, nay Hoàng Thượng đã chỉ hôn, lại liên quan đến hoàng thất.

Ngoài cửa, như trước là vài nha hoàn tò mò đang vểnh tai cong mông nhìn lén vào trong.

Một người diện mạo thanh tú, lộ ra đôi mắt to đẹp sáng như sao tò mò nhìn các ả, bàn tay nhỏ bé xoa xoa lên bộ xiêm y vừa mới giặt, nhẹ nhàng vỗ vào vai một nha hoàn “Tiểu Hoa tỷ, các tỷ đang nhìn cái gì thế?”

“Cái gì?” Nha hoàn bị hỏi kinh ngạc xoay người, ai biết động tác này lại làm hỏng cả thế trận, tiếng kêu thảm thiết liên tục, cửa phòng bị một đám người chạy qua, nháy mắt tro bụi nổi lên bốn phía, cha và con gái đang đại chiến bên trong cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng hoành tráng trước cửa.

2

“Ôi……” Tiểu Hoa kêu rên trên mặt đất, một nha hoàn khác đè lên người nàng

“Con mụ béo này, đè chết ta ……” Ôn Hiền vốn đang giận dữ nhìn thấy tình cảnh này thì bùng nổ cơn tức, đập bàn một tiếng đứng dậy, chỉ vào đôi người ở cửa mở to mắt, uy nghiêm của tể tướng phát huy tràn trề: “Các ngươi làm sao thế hả, đường đường là hạ nhân của phủ tế tướng mà làm thế à?”

Họ nghe được tiếng nói, lập tức không dám lên tiếng, vội quỳ gối, dập đầu xin tha thứ “Lão gia tiểu thư, thật sự không phải lỗi của chúng con, là…… Là Lam Lam đẩy chúng con vào!”

Vài người nghe được lí do thoái thác của Tiểu Hoa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó rối rít bắt chước, đổ toàn bộ tội lỗi lên người Tiểu Lam.

“Lam Lam?” Ôn Hiền nghe vậy nhìn lại, thấy người với vẻ mặt vô tội ngây ngốc đứng ở cửa, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt thanh tú, thật là dáng vẻ vô tội có vài phần làm người ta thương.

Một tiểu mỹ nữ Giang Nam như nước trong, không ngờ trong phủ Tế Tướng lại có một nha hoàn nổi bật như thế, có một nhan sắc tuyệt đẹp.

Ôn Hương Di quỳ trên mặt đất nhìn đến Tiểu Lam, đôi mắt giảo hoạt xoay chuyển, tính toán trong lòng, một chủ ý dần hình thành, có điều, không biết tóm lại là hại mình, hay là cứu mình.

Thành Trường An là khu vực phồn hoa hạng nhất hạng nhì, có thể nói là nổi như kinh thành, mà nhà có quyền thế nhất Thành Trường An, chính là Phủ Tể tướng, mùng bảy tháng bảy, ngày lành này, người dân Thành Trường An đều cười hớn hở trên đường.

Bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của tam tiểu thư Ôn Hương Di của Phủ Tể tướng và đương kim Thất Vương Gia Cảnh Dương, toàn dân chúc mừng.

“Lam Lam…… Tiểu thư, người đừng vội, sắp đến Phủ Vương Gia rồi.” Nha hoàn Tiểu Linh nhẹ giọng nói với người đội khăn hỉ ngồi trong kiệu, Lạc Tiểu Linh và Lạc Tiểu Lam đều là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đến Thành Trường An làm công, quan hệ tự nhiên rất tốt.

Nay Ôn Hiền và Ôn Hương Di vì lợi bản thân mà ép Tiểu Lam thay nàng ta xuất giá, dùng cái tên Ôn Hương Di này vào Phủ Vương Gia, bảy ngày trước các nàng ngồi xe ngựa suốt đêm đi theo Ôn Hiền và mọi người đến kinh thành, hôm nay vừa vặn là ngày xuất giá, Tiểu Lam mặc mũ phượng hà phi do chính Hoàng Thượng ban cho, bất an ngồi bên trong kiệu, bên tai đều là tiếng trống rộn rã.
 
ss3.jpg
ss4.jpg
ss5.jpg
ss6.jpg
ss7.jpg
ss8.jpg
ss9.jpg
ss10.jpg
 
11

Cảnh Dương cười khẽ, lại mang theo vài phần khinh miệt, suy diễn bốn chứ tiểu lý tàng đao vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nhưng mà…… Nhưng mà người lấy là tam tiểu thư Phủ Tể tướng mà, không phải là một nha hoàn!” Ôn Hương Di có chút sốt ruột, lợi thế trong tay cũng chỉ có cái tên Ôn Hương Di này, không khỏi hung hăng lườm Tiểu Lam trong lòng Cảnh Dương.

“Ai nói ta lấy nha hoàn?” Nụ cười trên mặt Cảnh Dương càng tuyệt mỹ, giờ phút này lại có nghĩa là hắn càng tức giận, lại coi Tiểu Lam không đáng một đồng!

Nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Lam lên, cúi đầu, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, mờ ám làm mặt mọi người ở đây đều đỏ bừng, đương nhiên, Ôn Di Hương đỏ mặt là vì tức giận.

Chàng trai thâm tình, cô gái thẹn thùng, hình ảnh tuyệt thế giai nhân, tác động không biết bao nhiêu lòng người.

“Ta lấy là Lạc Tiểu Lam, quận chúa Tiểu Lam.” Cảnh Dương ôm Tiếu Lam ngây ngốc, mở to mắt quên cả khóc, trong lòng thầm quyết định, về sau nếu Tiểu Lam khóc thì sẽ dùng cách này.

“Cái gì……” Ôn Hương Di cả kinh một phen ngồi xuống ghế, thất hồn lạc phách.

Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy……

Cảnh Dương chán ghét liếc Ôn Hương Di một cái “Người đâu, đá mụ điên này ra ngoài, vũ nhục Vương phi, đánh ba mươi trượng!”

“Dạ!”

Một năm sau ——————-

“Vương Gia, sinh rồi, Vương phi sinh đôi, là hai tiểu Vương Gia!” Tiểu Linh hưng phấn chạy ra từ phòng sinh, mang theo tin vui đến mọi người đang lo lắng hồi hộp chờ bên ngoài.

“Thật không?” Đầu tiên nói là Hoàng Thượng, ba bốn mươi tuổi vẫn oai hùng hiên ngang, vì thường mang theo hoàng hậu đi ngao du sơn thủy, cho nên năm tháng cũng không để lại trên mặt ông quá nhiều dấu vết, lúc này trên mặt lại kích động không nói nên lời.

“Thật ạ!” Tiểu Linh gật đầu thật mạnh, ngoài ra , còn có tiếng khóc vang dội.

“Cuối cùng cũng sinh rồi, sinh rồi……” Hoàng hậu kích động khóc trong lòng Hoàng Thượng.

Cảnh Dương nãy giờ không nói gì bỗng nhiên bước nhanh vào phòng, không để ý đến vài bà đỡ la to bên cạnh.

Cảnh Dương ngồi xuống đầu gi.ường, nâng Tiểu Lam dậy, lau mồ hôi cho nàng,, đau lòng nói “Lam Lam, nàng vất vả rồi……”

Tiểu Lam cố hết sức lắc đầu “Không có việc gì, sinh con cho Vương Gia Tiểu Lam nguyện ý.”

Một câu, lại làm Cảnh Dương cảm động.

“Vương Gia, cục cưng của chúng ta một đứa tên Cảnh Thái Thái, một đứa tên Cảnh Dương Dương được không?”

Cảnh Dương xấu hổ nghe hai cái tên quái dị này, cúi đầu thấp giọng hỏi “Vì sao lại là hai cái tên này?”

“Bởi vì Cảnh Thái Thái và Cảnh Dương Dương chính là thái dương (mặt trời) mà, mặt trời ở trên trời xanh, Cảnh Dương luôn ở trong lòng Tiểu Lam……”

Hoàn.
 
×
Quay lại
Top Bottom