clb_caybuttre
Thành viên
- Tham gia
- 15/4/2013
- Bài viết
- 7
Tùng ... Tùng ... Tùng ... Tiếng trống đánh dài báo hiệu giờ vào lớp Tôi vội vàng từ sân trường chạy vào lớp cho kịp tiết học đầu tiên do thời gian quá gấp khi chạy vào Tôi đã sơ ý đụng phải cô bé lớp phó học tập của lớp , cô bé có gương mặt tròn với đôi má ú tóc luôn buộc kiểu đuôi gà dáng người thấp bé nhưng rất hung hăng bọn con trai trong lớp mỗi khi đùa cợt hay bị cô bé đánh nên trong lớp ai nấp đều sợ mấy bạn nữ đặt cô một nick name trông khá ấn tượng đó là " bà chằn teen " ngoài khuyết điểm hung hăng ra cô bé còn khá nhiều ưu điểm mà ít có ai để ý và biết đến đó là cô luôn hòa đồng với bạn thời gian giận rất ngắn , nói chuyện dí dỏm hài hước cũng có một số bạn bè nói cô bé là tính tình lúc nắng lúc mưa chẳng ai hiểu và biết được tính nết của cô bé cả Tôi cũng không ngoại lệ . Cô bé nhìn Tôi chằm chằm mặt đỏ lên vì tức giận sau một cái té đau điếng do chính tôi gây ra
- Bộ đui rồi hả ? Chạy cũng phải coi trước coi sau chứ cũng may là không bẩn cái áo dài chứ không thì ông không yên với tôi đâu
những bạn trong lớp cười ào lên vì biết tính cách hung tợn của cô bé , có bạn nam đứng cạnh nói nhỏ vào tai tôi
- Bạn đỡ Thảo Nguyên lên nói lời xin lỗi với cô ấy là xong chuyện , chứ không là chẳng yên thật với Nguyên đâu đấy .
Thấy câu nói của bạn nam cùng lớp cũng có lý Tôi bước lại gần đỡ chuẩn bị đỡ cô bé lên và sẵn sàng nói lời xin lỗi cứ như thế là xong chuyện , nào ngờ cô bé hét lớn lên
- Đừng chạm vào người tôi , tính lợi dụng tôi hả .
Tôi đứng yên chẳng biết nói gì câu nói của cô bé khiến tôi phải lùi lại sau tiếng cười trêu chọc của các bạn , đây không phải là lần đầu tiên Thảo Nguyên nới với tôi những lời vậy , dường như tôi đã thuộc lòng , chúng tôi đã học chung từ lớp một cho đến lớp chín mà chưa có giây phút nào gọi là chan hòa chỉ có xung khắc như lửa với nước , tính nết của cô bé tuy có hung dữ nhưng vẫn hòa đồng với các bạn khác còn riêng Tôi thì chưa bao giờ . Tôi từng suy nghĩ cô bé ghét tôi vì lý do gì thậm chí cách xưng hô cũng không được như người khác chỉ có " ông với tôi - mày và tao " chưa từng có lời ngọt ngào như " bạn với mình - hoặc xưng tên " Cô bé nhìn tôi như thù tôi từ kiếp nào cuối cùng Thy lớp trưởng phải lên tiếng để can thiệp
- Thôi Nguyên à , Quang cũng biết mình sai nên mới lại định đỡ bạn lên đó
bạn Thi nháy mắt làm ám hiệu để Tôi nói lời xin lỗi cùng cô bé
- Mình xin lỗi đã làm bạn ngã thật sự mình không muốn .
Đây cũng là câu nói mà ít khi nào Tôi nói cùng Thảo Nguyên trừ những trường hợp nhờ vả cô bé giúp đỡ một chuyện nào đó , nói xong cô bé nhìn mặt tôi nói câu cuối và đi vào ghế ngồi
- Đồ đáng ghét .
Tôi hơi quạu vì câu nói của cô bé nhưng bạn bè khuyên ngăn trong đó có Thy lớp trưởng
- Thôi Quang à , bạn cũng vào vị trí luôn đi chuẩn bị tiết học đầu cãi nhau tám chín năm nay chưa đã hay sao , cãi xong rồi vui vẻ lại , vui lại rồi cãi tiếp trông hai bạn thú vị quá .
Lớp trưởng nói xong tất cả chúng tôi đều bước vào ghế ngồi , trong giờ học Tôi hay liếc mắt về dãy bàn thứ hai bên trái nơi đó là nơi của Thảo Nguyên ngồi , dĩ nhiên cái liếc mắt của Tôi không phải là đưa tình mà chỉ xem hành động của cô bé như thế nào có biểu hiện sự giận dỗi về tôi hay không , nếu thật sự cô bé giận Tôi đến mãi mãi thì việc học hành của Tôi chắc chắn sẽ sa sút bởi vì Thảo Nguyên nổi tiếng là học giỏi được giáo viên chủ nhiệm giao chức lớp phó học tập , còn bản thân Tôi thì quá tồi tệ những khi gặp khó khăn về vấn đề học tôi hay hỏi Thảo Nguyên hỏi thầy cô ngay tại lớp thì tôi ngại với bạn bè đó cũng là lý do mà tôi liếc mắt sang không ngờ bị đôi mắt của Thảo Nguyên bắt gặp cô bé bặm môi viết một mảnh giấy nhỏ rồi chọi lại vị trí Tôi , trong giấy cô bé viết rằng
- Có tin tôi móc mắt ông ra không hả ông nhà văn ? Làm gì nhìn tôi dữ vậy bộ tính trả thù mấy câu nói hồi sáng hả
Mỗi khi nghe cô bé gọi tôi là ông nhà văn tôi hay buồn cười bỡi vì môn Ngữ Văn tôi học được hơn các môn khác tuy tả tập làm văn từ ngữ không hay nhưng so sánh Tôi hơn các bạn bè khác và thường được giáo viên dạy văn khen , từ đó trong lớp đặc biệt là Thảo Nguyên gọi tôi là Nhà Văn . Tôi bực vì câu nói chanh chua của cô bé trong giấy định viết hơn thua với Thảo Nguyên nhưng nghĩ lại nếu làm vậy cô bé sẽ giận không hướng dẫn cho mình làm bài tập lúc đó thì khổ nghĩ vậy nên thôi viết gọn chỉ bốn từ
- Còn giận Tôi không ?
Chọi lại nơi Thảo Nguyên cô bé nhìn tôi trề môi cười với lời thoại trả lời trong giấy
- Xí ! Ai thèm giận chứ đọc xong đừng chọi giấy lại thầy bắt gặp thì khổ cả hai có gì ra chơi hoặc tan trường nói chuyện , vậy nha chúc Quang học tốt .
Tôi vui vì từ rất lâu nay mới được Thảo Nguyên gọi tên Tôi trông có vẻ như quen thuộc Tôi nghĩ rằng tính nết cô bé có phải nắng mưa thất thường như bạn bè trong lớp nói giờ Tôi mới biết những gì họ nói là sự thật , được một câu nói gọi tên của Thảo Nguyên tuy không nói bằng miệng nhưng Tôi vẫn thấy vui vui khác với mọi khi gặp nhau thì cãi vả , có đôi khi cô bé giận Tôi đến cả tuần không nói chuyện cũng không hướng dẫn bài tập cho tôi làm từ đó tôi kiềm chế cái tính nóng nảy của mình mỗi khi cô bé châm chọc vào Tôi , Tôi chỉ cười rồi đi nơi khác cũng có nhiều bạn bè kết đôi Tôi và cô bé thành một cặp nguyên do từ đâu Tôi cũng chẳng biết nhưng tôi biết một điều rất thực về chúng tôi là " Oan gia ngõ hẹp " , Tôi chính là cái gai trong mắt của cô bé , nhà Tôi và cô bé cách nhau một ấp gia đình cô bé giàu có trong xóm , còn nhà Tôi thì quá nghèo nên những lần đi học hoặc túng quẫn Tôi hay mượn tiền của cô bé những lần như vậy cô bé đều cho mượn nhưng hay la mắng Tôi thấy xấu hổ cho mình về hành động mượn tiền của con gái . Mỗi khi gặp mặt cô bé Tôi thấy rất sợ với đôi mắt dữ tợn và gương mặt quá ngầu , tính tình cô bé mạnh mẽ chẳng khác nào một người con trai nhưng tâm hồn cô rất lạc quan cô rất thích những bài thơ của tôi những buổi chiều tan trường về cô bé hay đưa cuốn nhật kí cho tôi và bảo chép thơ của Tôi vào , nhật kí của cô ngoài sáu dòng tự bạch của bạn bè ra số trang còn lại là thơ tôi .
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua hết một mùa hè chúng tôi từ giã mái trường bước sang mái trường mới Trung Học Phổ Thông tại huyện Tân Hồng từ đó Tôi và Thảo Nguyên không còn học chung nhau nữa nhưng mỗi ngày tôi đều đến nhà của cô bé chở cô bé đi học vì Tôi không có xe đạp , từ đó về sau chúng tôi không còn cãi nhau nữa ngày nào cũng đi trên đoạn đường từ Tân Hộ Cơ đến Tân Hồng vài cây số , những kỉ niệm kể không hết trên chiếc xe đạp mi ni của cô bé rồi một chiều về Tôi nói cùng cô bé sẽ có một ngày không xa tôi thôi học đi tìm việc làm ở Sài Gòn cô bé nhìn Tôi với ánh mắt thân thiện không còn hung dữ như trước nhẹ nhàng từng tiếng nói cùng Tôi
- Sao phải nghĩ học vậy Quang ?
Tôi chỉ đáp cho qua chuyện
- Tại mình chán học đấy mà , mình học không giỏi như bạn , lại không có điều kiện Nguyên thấy đó cả chiếc xe đạp cũng không có phải đi nhờ xe của Nguyên
cứ tưởng những câu nói đó cô bé sẽ để ngoài tai nào ngờ cô bé rất quan tâm về vấn đề Tôi nghĩ học lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại
- Chỉ vì nghèo , không thích học mà Quang bỏ cuộc hay sao đó là con đường tương lai ta đang đi mà Quang suy nghĩ cho kỉ đi
Tôi cười đáp như nói vui
- Mình làm gì có tương lai chứ
Cô bé Thảo Nguyên đanh đá hung hăng như ngày nào giờ đã tan biến khỏi tâm hồn tôi thay thế một Thảo Nguyên mới rất dịu dàng và đáng yêu , tính tình cô bé thay đổi theo thời gian đến trưởng thành kể cả cách nói chuyện cũng rất hòa nhã
- Sao Quang lại không có tương lai chứ , người ta nghèo mà vẫn đi học đó , phải có nghị lực để phấn đấu Quang à , nghe lời Nguyên học tiếp đi Quang ... hứa nha
Tôi nói gọn
- Chắc không học nữa rồi , chắc chắn như vậy , không hứa được đâu .
Đoạn đường tôi và Thảo Nguyên đi từ Tân Hồng về Tân Hộ Cơ khá dài cho cuộc trò chuyện không có cãi nhau , chỉ có quan tâm chia sẻ lẫn nhau có đôi khi Thảo Nguyên im lặng trong một thời gian dài như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó về bản thân Tôi
- Quang nghĩ rồi ! Ai chở mình đi học đây ?
Tôi cười nói
- Thì đi cùng bạn bè lớp chín a của mình đó
Thảo Nguyên im lặng một lúc rồi nói
- Mà khi nào Quang nghĩ
Tôi trả lời nhanh
- Ngày mai Nguyên à
cô bé nói trong sự ngạc nhiên
- Cái gì , ngày mai sao , vậy hôm nay là ngày cuối cùng Nguyên đi học và về cùng Quang
Tôi nói nhanh
- Đúng là như vậy , chúc Nguyên học tốt nha
cô bé im lặng mãi cho đến khi tới nhà Tôi hỏi gì cô bé cũng chẳng trả lời chẳng hiểu vì lý do gì khi đến nhà cô bé Tôi xuống xe chào đi về , bất ngờ cô bé gọi tên tôi thật lớn
- Quang .......
Tôi quay lưng lại thấy Thảo Nguyên còn đứng đó với đôi mắt nhìn Tôi như muốn nói điều gì đó
- Có chuyện gì vậy Nguyên
cô bé nói mà chẳng để ý đến ánh mắt của những người hàng xóm đang nhìn về phía chúng tôi
- Ngày mai là tạm biệt rồi Quang vào nhà Nguyên ăn cơm cùng gia đình , học chung từ nhỏ đến lớn mà chưa có dịp mời Quang , vào nhà đi Quang lát Nguyên lấy xe máy đưa Quang về
Tôi xua tay từ chối
- Thôi để mình về còn phải chuẩn bị hành lý để ngày mai lên Sài Gòn nữa khi nào trở về sẽ ghé thăm Nguyên sau
cô bé dường như muốn giữ chân Tôi lại
- Vậy Quang có muốn cùng Nguyên đi dạo trên chiếc xe đạp này lần cuối cùng không ?
Tôi trả lời
- Thôi đã đi một tháng mấy nay rồi , Nguyên vào nhà đi dường như gia đình đang đợi thôi chào Nguyên nha
lại một lần nữa cô bé gọi tên tôi
- Quang ....
Tôi quay lại
- Chuyện gì hả Nguyên
cô bé đáp
- Hồi xưa đi học Nguyên hung dữ lắm phải không ?
Tôi cười vì câu nói lạ lùng của cô bé vì chưa bao giờ cô bé hỏi Tôi như vậy
- Đâu có , mà cũng có nhưng giờ thì đáng yêu hơn nhiều , ủa mà Nguyên nói chuyện này làm gì ?
cô bé cười nói
- Không gì nhắc lại cho vui vậy mà , Quang làm thơ viết văn hay lắm đó thật sự Nguyên rất ngưỡng mộ
Tôi cười
- Cám ơn Nguyên , những gì Quang viết nó không mang ý nghĩa sâu sắc gì hết , hay ho gì đâu , chỉ duy nhất mình Nguyên khen thôi , mà Nguyên viết thơ cũng có ý nghĩa chứ bộ Quang còn giữ bài thơ Sắc Son của Nguyên trong nhật kí nè
cô bé nói
- Vậy Quang biết bài thơ đó Nguyên viết tặng cho ai không ?
Tôi suy nghĩ một lúc
- Không biết , là ai vậy ?
cô bé nhìn Tôi rồi nói
- Ngốc thật ! Là Quang đó
nói xong cô bé dắt chiếc xe đạp vào nhà Tôi đứng nhìn quanh như nói một mình
- Ủa là tôi sao , nhưng đó là bài thơ tình mà có lẻ nào Nguyên .... Nguyên ....
cô bé chạy thẳng vào trong nhà như tránh đi tiếng gọi của tôi từ đó cái tên Thảo Nguyên nó mang dấu ấn trong lòng Tôi nó gợi lại cho Tôi những kỉ niệm nguyên vẹn từ thuở chín năm trường lớp , Tôi ra về với những dòng suy nghĩ chồng chất không biết lời Thảo Nguyên nói có thật hay không vì một bài thơ tình tuy không da diết nhưng sao Tôi thấy yêu và trân trong nó vô cùng
" Em như cánh chim trời
Theo anh đi muôn nơi
Gởi tình yêu về tổ
Xa tít chốn ngàn khơi
Em yêu anh mất rồi
Tuổi thơ áo tinh khôi
Giọt mực máy lem tím
Tim em chẳng mồ côi
Có anh về đường dài
Khi em tuổi ô mai
Sắc son từ dạo ấy
Thế đấy hỡi chàng trai ".
Bài thơ Sắc Son Tôi đã thuộc lòng vì vần điệu khá ấn tượng Tôi chính là nhân vật câu cuối cùng của bài thơ và mà từ lâu Tôi không nghĩ ra thậm chí không dám nghĩ vì Tôi và Thảo Nguyên là hai tính tình đối kị .
Thế là từ đó Tôi bỏ quê hương lên Thành Phố làm từ đó dường như tôi không thể liên lạc được với cô bé nữa Nguyên giờ ra sao Tôi cũng chẳng biết . Rồi một chiều đi làm trên đường về Tôi thấy những cây phượng bên ven đường của phố Sài Gòn đã nở hoa Tôi biết đây là mùa hè , lòng tôi thấy nhớ Nguyên nhớ một cách lạ thường mà không sao để tả thành lời được mỗi khi nhớ đến cô bé học chung Tôi hay lấy nhật kí ra đọc có dòng tự bạch của Thảo Nguyên và có luôn tấm ảnh dán đầu bài thơ Sắc Son lòng Tôi nao nao muốn gặp cô bé tại đây để vơi đi nỗi nhớ đang về trong lòng , nhưng làm sao được khi Tôi đang ở nơi xa . Có phải Tôi cũng đã yêu thầm cô bé ở ngay lúc ban đầu Tôi cứ trách bản thân mình và trách luôn cái ngày ấy , tưởng chừng nó như giấc chiêm bao sẽ quên lãng đi hình bóng cô bạn học hay có tính chanh chua với mình nào ngờ khi xa rồi mới thấy nỗi nhớ càng thắm thiết hơn . Rồi năm tháng sau Tôi có dịp về thăm quê niềm vui như bất tận cái vui này là sắp được gặp Thảo Nguyên nếu như được gặp cô bé Tôi sẽ nói ngay lời yêu từ thuở ấy mà không do dự hoặc hối tiếc , về đến quê ngay lập tức Tôi tìm đến nhà Thảo Nguyên đây con đường ngày xưa Tôi hay đến chở Thảo Nguyên đi học giờ khác xưa nhiều quá con đường đã rải nhựa và mỹ quan hơn xưa , có không ít sự thay đổi của hai năm từ khi Tôi bước chân lên Thành Phố cái ngôi nhà của Thảo Nguyên cũng khác đi hoàn toàn , màu sơn đã thay đổi hoa trồng rực rở trước cổng vào có hồ cá cảnh trông rất thơ mộng Tôi bước lại gần bấm chuông cửa mãi đến một lát sau mới có tiếng bước chân của người phụ nữ ra mở cửa
- Cháu tìm ai
Tôi nhìn người phụ nữ và nói
- Cháu chào cô , cô cho cháu hỏi Thảo Nguyên có nhà không ?
người phụ nữ cười và nói
- À Thảo Nguyên là con bé mập mập lùn lùn da trắng con của anh Ba chủ nhân cũ của ngôi nhà này phải không cháu ?
Tôi đáp ngay
- Dạ đúng à , đúng là con của bác Ba
người phụ nữ nói
- Vậy thì xin lỗi người cháu đang tìm gia đình nó bán căn nhà này lại cho cô rồi
Tôi ngạc nhiên hỏi lại
- Ủa sao kì vậy , thế cô có biết gia đình bác Ba đang ở đâu không , thật sự cháu rất muốn gặp Thảo Nguyên
người phụ nữ nhìn tôi như thông cảm
- Cô nghe nói là gia đình anh Ba sang Mỹ định cư ở đó luôn , tại cháu lâu quá không về đây không biết cũng phải
Tôi nghẹn ngào trước câu nói của người phụ nữ
- Dạ cháu cám ơn cô ! Chào cô cháu về
Tôi bước chân đi mà lòng buồn tan nát biết bao nhiêu kỉ niệm thời chung lớp chung trường một thời đầy mơ mộng giờ đây nó như cơn gió bay qua người Tôi mà cố nắm giữ cũng không được Tôi phải làm gì để về lại những tháng ngày năm xưa cùng với Thảo Nguyên cùng cãi vả , hình bóng mà Tôi lưu giữ mãi giờ Tôi không bao giờ được nhìn thấy ngoài thực tế Tôi đang đứng đây còn Thảo Nguyên thì ở một nơi rất xa xôi biết đến bao giờ Tôi gặp lại cô bé , và lời yêu Tôi đang định nói giờ Tôi lại nói với chính mình nó tạo cho Tôi sự áp lực mà nhiều đêm phải trăn trở khi nhớ lại cô bé Thảo Nguyên khi xưa . Những nét chữ nhỏ xinh xắn trong nhật kí vẫn còn đây thời ô mai thắm hồng tuổi xuân cũng đã chớp nở rộ khắp sân trường nhưng bóng hình của Thảo Nguyên thì quá xa mờ , sao Tôi vẫn thấy nhớ nhớ cô bạn học xưa nhớ luôn những tháng ngày cãi vải rồi giận hờn có nhiều đêm Tôi nằm mơ được gặp Thảo Nguyên vài lần nó dựng lại cho Tôi màn kịch hồi tưởng ngập tràn nhung nhớ về cô bạn học mãi mãi và không bao giờ thôi .
Tác giả Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ - Tân Hồng - Đồng Tháp )
- Bộ đui rồi hả ? Chạy cũng phải coi trước coi sau chứ cũng may là không bẩn cái áo dài chứ không thì ông không yên với tôi đâu
những bạn trong lớp cười ào lên vì biết tính cách hung tợn của cô bé , có bạn nam đứng cạnh nói nhỏ vào tai tôi
- Bạn đỡ Thảo Nguyên lên nói lời xin lỗi với cô ấy là xong chuyện , chứ không là chẳng yên thật với Nguyên đâu đấy .
Thấy câu nói của bạn nam cùng lớp cũng có lý Tôi bước lại gần đỡ chuẩn bị đỡ cô bé lên và sẵn sàng nói lời xin lỗi cứ như thế là xong chuyện , nào ngờ cô bé hét lớn lên
- Đừng chạm vào người tôi , tính lợi dụng tôi hả .
Tôi đứng yên chẳng biết nói gì câu nói của cô bé khiến tôi phải lùi lại sau tiếng cười trêu chọc của các bạn , đây không phải là lần đầu tiên Thảo Nguyên nới với tôi những lời vậy , dường như tôi đã thuộc lòng , chúng tôi đã học chung từ lớp một cho đến lớp chín mà chưa có giây phút nào gọi là chan hòa chỉ có xung khắc như lửa với nước , tính nết của cô bé tuy có hung dữ nhưng vẫn hòa đồng với các bạn khác còn riêng Tôi thì chưa bao giờ . Tôi từng suy nghĩ cô bé ghét tôi vì lý do gì thậm chí cách xưng hô cũng không được như người khác chỉ có " ông với tôi - mày và tao " chưa từng có lời ngọt ngào như " bạn với mình - hoặc xưng tên " Cô bé nhìn tôi như thù tôi từ kiếp nào cuối cùng Thy lớp trưởng phải lên tiếng để can thiệp
- Thôi Nguyên à , Quang cũng biết mình sai nên mới lại định đỡ bạn lên đó
bạn Thi nháy mắt làm ám hiệu để Tôi nói lời xin lỗi cùng cô bé
- Mình xin lỗi đã làm bạn ngã thật sự mình không muốn .
Đây cũng là câu nói mà ít khi nào Tôi nói cùng Thảo Nguyên trừ những trường hợp nhờ vả cô bé giúp đỡ một chuyện nào đó , nói xong cô bé nhìn mặt tôi nói câu cuối và đi vào ghế ngồi
- Đồ đáng ghét .
Tôi hơi quạu vì câu nói của cô bé nhưng bạn bè khuyên ngăn trong đó có Thy lớp trưởng
- Thôi Quang à , bạn cũng vào vị trí luôn đi chuẩn bị tiết học đầu cãi nhau tám chín năm nay chưa đã hay sao , cãi xong rồi vui vẻ lại , vui lại rồi cãi tiếp trông hai bạn thú vị quá .
Lớp trưởng nói xong tất cả chúng tôi đều bước vào ghế ngồi , trong giờ học Tôi hay liếc mắt về dãy bàn thứ hai bên trái nơi đó là nơi của Thảo Nguyên ngồi , dĩ nhiên cái liếc mắt của Tôi không phải là đưa tình mà chỉ xem hành động của cô bé như thế nào có biểu hiện sự giận dỗi về tôi hay không , nếu thật sự cô bé giận Tôi đến mãi mãi thì việc học hành của Tôi chắc chắn sẽ sa sút bởi vì Thảo Nguyên nổi tiếng là học giỏi được giáo viên chủ nhiệm giao chức lớp phó học tập , còn bản thân Tôi thì quá tồi tệ những khi gặp khó khăn về vấn đề học tôi hay hỏi Thảo Nguyên hỏi thầy cô ngay tại lớp thì tôi ngại với bạn bè đó cũng là lý do mà tôi liếc mắt sang không ngờ bị đôi mắt của Thảo Nguyên bắt gặp cô bé bặm môi viết một mảnh giấy nhỏ rồi chọi lại vị trí Tôi , trong giấy cô bé viết rằng
- Có tin tôi móc mắt ông ra không hả ông nhà văn ? Làm gì nhìn tôi dữ vậy bộ tính trả thù mấy câu nói hồi sáng hả
Mỗi khi nghe cô bé gọi tôi là ông nhà văn tôi hay buồn cười bỡi vì môn Ngữ Văn tôi học được hơn các môn khác tuy tả tập làm văn từ ngữ không hay nhưng so sánh Tôi hơn các bạn bè khác và thường được giáo viên dạy văn khen , từ đó trong lớp đặc biệt là Thảo Nguyên gọi tôi là Nhà Văn . Tôi bực vì câu nói chanh chua của cô bé trong giấy định viết hơn thua với Thảo Nguyên nhưng nghĩ lại nếu làm vậy cô bé sẽ giận không hướng dẫn cho mình làm bài tập lúc đó thì khổ nghĩ vậy nên thôi viết gọn chỉ bốn từ
- Còn giận Tôi không ?
Chọi lại nơi Thảo Nguyên cô bé nhìn tôi trề môi cười với lời thoại trả lời trong giấy
- Xí ! Ai thèm giận chứ đọc xong đừng chọi giấy lại thầy bắt gặp thì khổ cả hai có gì ra chơi hoặc tan trường nói chuyện , vậy nha chúc Quang học tốt .
Tôi vui vì từ rất lâu nay mới được Thảo Nguyên gọi tên Tôi trông có vẻ như quen thuộc Tôi nghĩ rằng tính nết cô bé có phải nắng mưa thất thường như bạn bè trong lớp nói giờ Tôi mới biết những gì họ nói là sự thật , được một câu nói gọi tên của Thảo Nguyên tuy không nói bằng miệng nhưng Tôi vẫn thấy vui vui khác với mọi khi gặp nhau thì cãi vả , có đôi khi cô bé giận Tôi đến cả tuần không nói chuyện cũng không hướng dẫn bài tập cho tôi làm từ đó tôi kiềm chế cái tính nóng nảy của mình mỗi khi cô bé châm chọc vào Tôi , Tôi chỉ cười rồi đi nơi khác cũng có nhiều bạn bè kết đôi Tôi và cô bé thành một cặp nguyên do từ đâu Tôi cũng chẳng biết nhưng tôi biết một điều rất thực về chúng tôi là " Oan gia ngõ hẹp " , Tôi chính là cái gai trong mắt của cô bé , nhà Tôi và cô bé cách nhau một ấp gia đình cô bé giàu có trong xóm , còn nhà Tôi thì quá nghèo nên những lần đi học hoặc túng quẫn Tôi hay mượn tiền của cô bé những lần như vậy cô bé đều cho mượn nhưng hay la mắng Tôi thấy xấu hổ cho mình về hành động mượn tiền của con gái . Mỗi khi gặp mặt cô bé Tôi thấy rất sợ với đôi mắt dữ tợn và gương mặt quá ngầu , tính tình cô bé mạnh mẽ chẳng khác nào một người con trai nhưng tâm hồn cô rất lạc quan cô rất thích những bài thơ của tôi những buổi chiều tan trường về cô bé hay đưa cuốn nhật kí cho tôi và bảo chép thơ của Tôi vào , nhật kí của cô ngoài sáu dòng tự bạch của bạn bè ra số trang còn lại là thơ tôi .
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua hết một mùa hè chúng tôi từ giã mái trường bước sang mái trường mới Trung Học Phổ Thông tại huyện Tân Hồng từ đó Tôi và Thảo Nguyên không còn học chung nhau nữa nhưng mỗi ngày tôi đều đến nhà của cô bé chở cô bé đi học vì Tôi không có xe đạp , từ đó về sau chúng tôi không còn cãi nhau nữa ngày nào cũng đi trên đoạn đường từ Tân Hộ Cơ đến Tân Hồng vài cây số , những kỉ niệm kể không hết trên chiếc xe đạp mi ni của cô bé rồi một chiều về Tôi nói cùng cô bé sẽ có một ngày không xa tôi thôi học đi tìm việc làm ở Sài Gòn cô bé nhìn Tôi với ánh mắt thân thiện không còn hung dữ như trước nhẹ nhàng từng tiếng nói cùng Tôi
- Sao phải nghĩ học vậy Quang ?
Tôi chỉ đáp cho qua chuyện
- Tại mình chán học đấy mà , mình học không giỏi như bạn , lại không có điều kiện Nguyên thấy đó cả chiếc xe đạp cũng không có phải đi nhờ xe của Nguyên
cứ tưởng những câu nói đó cô bé sẽ để ngoài tai nào ngờ cô bé rất quan tâm về vấn đề Tôi nghĩ học lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại
- Chỉ vì nghèo , không thích học mà Quang bỏ cuộc hay sao đó là con đường tương lai ta đang đi mà Quang suy nghĩ cho kỉ đi
Tôi cười đáp như nói vui
- Mình làm gì có tương lai chứ
Cô bé Thảo Nguyên đanh đá hung hăng như ngày nào giờ đã tan biến khỏi tâm hồn tôi thay thế một Thảo Nguyên mới rất dịu dàng và đáng yêu , tính tình cô bé thay đổi theo thời gian đến trưởng thành kể cả cách nói chuyện cũng rất hòa nhã
- Sao Quang lại không có tương lai chứ , người ta nghèo mà vẫn đi học đó , phải có nghị lực để phấn đấu Quang à , nghe lời Nguyên học tiếp đi Quang ... hứa nha
Tôi nói gọn
- Chắc không học nữa rồi , chắc chắn như vậy , không hứa được đâu .
Đoạn đường tôi và Thảo Nguyên đi từ Tân Hồng về Tân Hộ Cơ khá dài cho cuộc trò chuyện không có cãi nhau , chỉ có quan tâm chia sẻ lẫn nhau có đôi khi Thảo Nguyên im lặng trong một thời gian dài như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó về bản thân Tôi
- Quang nghĩ rồi ! Ai chở mình đi học đây ?
Tôi cười nói
- Thì đi cùng bạn bè lớp chín a của mình đó
Thảo Nguyên im lặng một lúc rồi nói
- Mà khi nào Quang nghĩ
Tôi trả lời nhanh
- Ngày mai Nguyên à
cô bé nói trong sự ngạc nhiên
- Cái gì , ngày mai sao , vậy hôm nay là ngày cuối cùng Nguyên đi học và về cùng Quang
Tôi nói nhanh
- Đúng là như vậy , chúc Nguyên học tốt nha
cô bé im lặng mãi cho đến khi tới nhà Tôi hỏi gì cô bé cũng chẳng trả lời chẳng hiểu vì lý do gì khi đến nhà cô bé Tôi xuống xe chào đi về , bất ngờ cô bé gọi tên tôi thật lớn
- Quang .......
Tôi quay lưng lại thấy Thảo Nguyên còn đứng đó với đôi mắt nhìn Tôi như muốn nói điều gì đó
- Có chuyện gì vậy Nguyên
cô bé nói mà chẳng để ý đến ánh mắt của những người hàng xóm đang nhìn về phía chúng tôi
- Ngày mai là tạm biệt rồi Quang vào nhà Nguyên ăn cơm cùng gia đình , học chung từ nhỏ đến lớn mà chưa có dịp mời Quang , vào nhà đi Quang lát Nguyên lấy xe máy đưa Quang về
Tôi xua tay từ chối
- Thôi để mình về còn phải chuẩn bị hành lý để ngày mai lên Sài Gòn nữa khi nào trở về sẽ ghé thăm Nguyên sau
cô bé dường như muốn giữ chân Tôi lại
- Vậy Quang có muốn cùng Nguyên đi dạo trên chiếc xe đạp này lần cuối cùng không ?
Tôi trả lời
- Thôi đã đi một tháng mấy nay rồi , Nguyên vào nhà đi dường như gia đình đang đợi thôi chào Nguyên nha
lại một lần nữa cô bé gọi tên tôi
- Quang ....
Tôi quay lại
- Chuyện gì hả Nguyên
cô bé đáp
- Hồi xưa đi học Nguyên hung dữ lắm phải không ?
Tôi cười vì câu nói lạ lùng của cô bé vì chưa bao giờ cô bé hỏi Tôi như vậy
- Đâu có , mà cũng có nhưng giờ thì đáng yêu hơn nhiều , ủa mà Nguyên nói chuyện này làm gì ?
cô bé cười nói
- Không gì nhắc lại cho vui vậy mà , Quang làm thơ viết văn hay lắm đó thật sự Nguyên rất ngưỡng mộ
Tôi cười
- Cám ơn Nguyên , những gì Quang viết nó không mang ý nghĩa sâu sắc gì hết , hay ho gì đâu , chỉ duy nhất mình Nguyên khen thôi , mà Nguyên viết thơ cũng có ý nghĩa chứ bộ Quang còn giữ bài thơ Sắc Son của Nguyên trong nhật kí nè
cô bé nói
- Vậy Quang biết bài thơ đó Nguyên viết tặng cho ai không ?
Tôi suy nghĩ một lúc
- Không biết , là ai vậy ?
cô bé nhìn Tôi rồi nói
- Ngốc thật ! Là Quang đó
nói xong cô bé dắt chiếc xe đạp vào nhà Tôi đứng nhìn quanh như nói một mình
- Ủa là tôi sao , nhưng đó là bài thơ tình mà có lẻ nào Nguyên .... Nguyên ....
cô bé chạy thẳng vào trong nhà như tránh đi tiếng gọi của tôi từ đó cái tên Thảo Nguyên nó mang dấu ấn trong lòng Tôi nó gợi lại cho Tôi những kỉ niệm nguyên vẹn từ thuở chín năm trường lớp , Tôi ra về với những dòng suy nghĩ chồng chất không biết lời Thảo Nguyên nói có thật hay không vì một bài thơ tình tuy không da diết nhưng sao Tôi thấy yêu và trân trong nó vô cùng
" Em như cánh chim trời
Theo anh đi muôn nơi
Gởi tình yêu về tổ
Xa tít chốn ngàn khơi
Em yêu anh mất rồi
Tuổi thơ áo tinh khôi
Giọt mực máy lem tím
Tim em chẳng mồ côi
Có anh về đường dài
Khi em tuổi ô mai
Sắc son từ dạo ấy
Thế đấy hỡi chàng trai ".
Bài thơ Sắc Son Tôi đã thuộc lòng vì vần điệu khá ấn tượng Tôi chính là nhân vật câu cuối cùng của bài thơ và mà từ lâu Tôi không nghĩ ra thậm chí không dám nghĩ vì Tôi và Thảo Nguyên là hai tính tình đối kị .
Thế là từ đó Tôi bỏ quê hương lên Thành Phố làm từ đó dường như tôi không thể liên lạc được với cô bé nữa Nguyên giờ ra sao Tôi cũng chẳng biết . Rồi một chiều đi làm trên đường về Tôi thấy những cây phượng bên ven đường của phố Sài Gòn đã nở hoa Tôi biết đây là mùa hè , lòng tôi thấy nhớ Nguyên nhớ một cách lạ thường mà không sao để tả thành lời được mỗi khi nhớ đến cô bé học chung Tôi hay lấy nhật kí ra đọc có dòng tự bạch của Thảo Nguyên và có luôn tấm ảnh dán đầu bài thơ Sắc Son lòng Tôi nao nao muốn gặp cô bé tại đây để vơi đi nỗi nhớ đang về trong lòng , nhưng làm sao được khi Tôi đang ở nơi xa . Có phải Tôi cũng đã yêu thầm cô bé ở ngay lúc ban đầu Tôi cứ trách bản thân mình và trách luôn cái ngày ấy , tưởng chừng nó như giấc chiêm bao sẽ quên lãng đi hình bóng cô bạn học hay có tính chanh chua với mình nào ngờ khi xa rồi mới thấy nỗi nhớ càng thắm thiết hơn . Rồi năm tháng sau Tôi có dịp về thăm quê niềm vui như bất tận cái vui này là sắp được gặp Thảo Nguyên nếu như được gặp cô bé Tôi sẽ nói ngay lời yêu từ thuở ấy mà không do dự hoặc hối tiếc , về đến quê ngay lập tức Tôi tìm đến nhà Thảo Nguyên đây con đường ngày xưa Tôi hay đến chở Thảo Nguyên đi học giờ khác xưa nhiều quá con đường đã rải nhựa và mỹ quan hơn xưa , có không ít sự thay đổi của hai năm từ khi Tôi bước chân lên Thành Phố cái ngôi nhà của Thảo Nguyên cũng khác đi hoàn toàn , màu sơn đã thay đổi hoa trồng rực rở trước cổng vào có hồ cá cảnh trông rất thơ mộng Tôi bước lại gần bấm chuông cửa mãi đến một lát sau mới có tiếng bước chân của người phụ nữ ra mở cửa
- Cháu tìm ai
Tôi nhìn người phụ nữ và nói
- Cháu chào cô , cô cho cháu hỏi Thảo Nguyên có nhà không ?
người phụ nữ cười và nói
- À Thảo Nguyên là con bé mập mập lùn lùn da trắng con của anh Ba chủ nhân cũ của ngôi nhà này phải không cháu ?
Tôi đáp ngay
- Dạ đúng à , đúng là con của bác Ba
người phụ nữ nói
- Vậy thì xin lỗi người cháu đang tìm gia đình nó bán căn nhà này lại cho cô rồi
Tôi ngạc nhiên hỏi lại
- Ủa sao kì vậy , thế cô có biết gia đình bác Ba đang ở đâu không , thật sự cháu rất muốn gặp Thảo Nguyên
người phụ nữ nhìn tôi như thông cảm
- Cô nghe nói là gia đình anh Ba sang Mỹ định cư ở đó luôn , tại cháu lâu quá không về đây không biết cũng phải
Tôi nghẹn ngào trước câu nói của người phụ nữ
- Dạ cháu cám ơn cô ! Chào cô cháu về
Tôi bước chân đi mà lòng buồn tan nát biết bao nhiêu kỉ niệm thời chung lớp chung trường một thời đầy mơ mộng giờ đây nó như cơn gió bay qua người Tôi mà cố nắm giữ cũng không được Tôi phải làm gì để về lại những tháng ngày năm xưa cùng với Thảo Nguyên cùng cãi vả , hình bóng mà Tôi lưu giữ mãi giờ Tôi không bao giờ được nhìn thấy ngoài thực tế Tôi đang đứng đây còn Thảo Nguyên thì ở một nơi rất xa xôi biết đến bao giờ Tôi gặp lại cô bé , và lời yêu Tôi đang định nói giờ Tôi lại nói với chính mình nó tạo cho Tôi sự áp lực mà nhiều đêm phải trăn trở khi nhớ lại cô bé Thảo Nguyên khi xưa . Những nét chữ nhỏ xinh xắn trong nhật kí vẫn còn đây thời ô mai thắm hồng tuổi xuân cũng đã chớp nở rộ khắp sân trường nhưng bóng hình của Thảo Nguyên thì quá xa mờ , sao Tôi vẫn thấy nhớ nhớ cô bạn học xưa nhớ luôn những tháng ngày cãi vải rồi giận hờn có nhiều đêm Tôi nằm mơ được gặp Thảo Nguyên vài lần nó dựng lại cho Tôi màn kịch hồi tưởng ngập tràn nhung nhớ về cô bạn học mãi mãi và không bao giờ thôi .
Tác giả Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ - Tân Hồng - Đồng Tháp )