- Tham gia
- 16/11/2016
- Bài viết
- 52
Ba má tôi là công nhân cao su, lúc trước nhà tôi rất hạnh phúc, ba yêu thương má, má luôn là ba vui, gia đình tôi càng hạnh phúc hơn khi tôi có thêm 1 đứa e gái. Tôi còn nhớ, lúc tôi 7,8 tuổi gì đấy, cứ chiều chiều, ba tôi lại gửi 3 chị em tôi sang ngoại để chở má đi chơ như hồi còn mới yêu nhau, nhìn ba má hạnh phúc phận làm con như tôi càng hạnh phúc hơn. Sau 1 năm có con út, ba má tôi quyết định ra riêng, nhà tôi lúc ấy bé lắm, như 1 cái hộp để che nắng che mưa, ba tôi vẫn yêu thương má tôi như ngày nào, nhưng rồi chật vật trong cái đống hỗn độn cơm áo gạo tiền, ba tôi gầy đi trông thấy, má tôi lại mắc bệnh nan y khó chữa, những cuộc cãi vã giữa ba má ngày càng nhiều, tôi nhớ có lần ba đi chơi về, chỉ vì nồi canh chưa cho tiêu vào mà ba tôi đuổi má tôi đi, 3 chị em tôi khóc nức nỡ. Má thì khăn gói về ngoại, hôm sau ba tôi đưa tôi đến trường, tôi cúp học chạy về ngoại với má, mắt má sưng húp, chắc má đã khóc suốt đêm qua, ma k biết tôi cúp học, cho đến khi ba qua kím tôi. Tôi không về nhà, ba cầm roi dọa tôi, hoảng quá tôi ôm má rồi nói: " Má về thì con về, má không về con ở lại với ngoại và mấy dì, con không về với ba đâu!". Lúc ấy ba nhìn tôi rồi cười, má cũng cười, rồi má theo ba về. Tôi cứ nghĩ rằg ba má sẽ k cãi nhau nữa nhưng đùng 1 cái, ba má tôi li dị, ba tôi bảo con lớn rồi, tự lo cho bản thân được, má không nói gì, lẵng lặng kí vào tớ giấy li hôn. Đêm đó tôi ngồi nói chuyện với má, má nói, ba có người khác, vài năn rồi vì tôi và 2 đứa nhỏ nên má im lặng, năm nay tôi mới 16 má nói má sợ tôi k chịu nổi cú sốc này má mới dấu đến giờ, giờ má k thể im lặng khi cô bồ nhí của ba tôi đã có con, tôi thương má lắm, má hi sinh cho chúng tôi quá nhiều, ba thì chỉ làm khổ má, sau li hôn tôi dành nhiều thời gian cho má hơn, dù việc học của tôi k ra gì, nhiều khi tôi nói chuyện với má, tôi chỉ muốn nói: " Má ơi...con xin lỗi con làm má khổ nhiều rồi...!" mà sao k nói được, từng ngày qua má vẫy cứ hi sinh cho tôi và em tôi như thế, từ lúc ấy tôi mới hiểu, má là người yêu thương tôi vô điều kiện, còn xã hội bây giờ...có điều kiện mới yêu tôi...