Chú à! Đừng nên thế! - Trần Mạc Tranh

Động Panda

Thành viên
Tham gia
22/6/2017
Bài viết
3
Tên truyện: Chú à! Đừng nên thế!
Tác giả: Trần Mạc Tranh
Editor: Anna Ryeo - Động Panda
Thể loại: Tiểu thuyết hiện đại, ngược, sủng..
Tình trạng: Đang sáng tác
Nguồn: wattpad
Văn án:
Bọn họ từ lúc bắt đầu bởi vì một số chuyện đã không ưa gì nhau, nhưng quan hệ hai người cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Ông nội của cô trên danh nghĩa là cha của hắn, cô vì tôn kính lễ nghĩ mới gọi hắn một tiếng chú.

Chồng trước phản bội cô, em gái cướp đi chồng cô, Bùi Dịch như thiên thần giáng trần: Ly hôn đi, tôi cưới cô.

Một ngày kia,

Hắn đột nhiên ôm lấy cô: "Nếu tôi đã vì cô làm nhiều như vậy, hiện tại cô cũng nên báo đáp rồi."

"Bùi Dịch!"

"Anh điên rồi!"

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, đem Thi Thi ném lên gi.ường, một bên kéo cà-vạt một bên đi đến gần cô: "Điên sao? Được lắm, tôi sẽ cho cô biết thế nào là kẻ điên!"
 
Chương 1: Tôi đã có chồng

Tô Thi Thi bị chấn động làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô trợn mắt vừa nhìn thấy, sợ tới mức hét rầm lêm.

"Anh là... Ưm..." Vốn là tiếng thét chói tai lập tức thành âm thanh rên rỉ, người đàn ông che trên người cô động tác nhanh hơn.

Anh cúi đầu ngậm chặt môi của cô, cánh môi xoa xát rồi di chuyển đến bên tai cô nói: "Kêu lên."

"Anh là ai... A!" Anh đột nhiên dùng lực, Tô Thi Thi thét chói tai hóa thành mảnh nhỏ, th.ân thể cũng giống như không là của chính mình, hoàn toàn không có cách gì suy nghĩ.

Như trận bão, dừng lại khi đó, trên thân của hai người đều là mồ hôi. Tô Thi Thi nằm ở trên gi.ường lớn, đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông kia liếc cô một cái, bình tĩnh đứng dậy, đi xuống gi.ường. #_#

Tô Thi Thi theo bản năng nhìn anh một cái.

Chỉ thấy từng lớp mồ hôi theo cơ ngực rắn chắc của anh chạy xuống thành dòng, vóc dáng như người mẫu, khuôn mặt anh tuấn đến không chân thực, làm cho người ta nhịn không được mặt hồng tim đập.

Không đúng!

"Anh là ai? Chồng tôi đâu?" Tô Thi Thi từ trên gi.ường ngồi dậy, cầm cái chăn bao lấy chính mình, mặt mũi trắng bệch.

Cô tối hôm qua rõ ràng là theo chồng mình ở cùng một chỗ, làm sao có thể biến thành một người đàn ông xa lạ?

Cô cúi đầu nhìn đến trước ngực mình đều là dấu vết hồng hồng, tất cả đều là do người đàn ông này lưu lại, lập tức khóc lớn.

"Anh tới cùng đã làm gì tôi? Tôi là người đã có chồng!"

Người đàn ông sắc mặt rùng mình, ánh mắt liếc đến trên gi.ường kia lau xuống vệt máu đỏ: "Có chồng sao vẫn là xử nữ?"

"Anh!" Tô Thi Thi ngẩng đầu trừng anh, "Tôi sẽ tố cáo anh!"

Người đàn ông kia trong mắt hiện lên tia hứng thú, cười nhạo nói: "Là cô thuận theo còn muốn đi báo án, được thôi, tôi sẽ đợi. Tiền để ở đầu gi.ường, chính mình lấy, cô mau biến đi."

Anh nói xong xoay người vào phòng tắm, không bao lâu bên trong liền truyền đến ào ào tiếng nước.

Tô Thi Thi triệt để ngu ngơ rồi.

Cái gì thuận theo, cái gì tiền bạc? Cô là phụ nữ có chồng, làm sao có thể làm ra cái chuyện này?

Cô tối hôm qua là cùng chồng mình ăn bữa tối, chỉ là về sau cô đột nhiên có phần choáng quáng. Chồng cô liền đưa cô về nhà rồi.

Cô trên đường tỉnh quá một lần, phát hiện chính mình hiện tại ở trong phòng của một cái khách sạn nhỏ, có một người đàn ông rất béo giúp cô cởi y phục.

Cô chạy thoát, trước khi hôn mê ôm lấy chân một người đàn ông cầu xin anh ta đưa cô đi khỏi nơi này.

Liền là người đàn ông này, dẫn cô đến chỗ khách sạn! Cô thậm chí nhớ tới ban đầu là chính mình quấn lấy anh...

"Không..." Trí nhớ hầu như trở về, Tô Thi Thi khẳng định chính mình bị người ta bỏ thuốc, có cái đáp án miêu tả sinh động.

Cô không tin, cô cùng chồng mình yêu nhau như thế. Cô hiện tại phải làm sao bây giờ, cô làm sao có thể cùng người đàn ông khác...

Cô nghiêng ngả lảo đảo bò xuống gi.ường, nhìn đến quần áo của chính mình đều bị xé nát, không còn cách nào, cầm lấy quần áo của người đàn ông kia quăn lung tung trên sofa mặc lên người.

Ánh mắt lườm đến trên tủ đầu gi.ường đang đặt một tờ chi phiếu, cô khẽ cắn môi, cầm lên vừa thấy.

Là năm vạn, phía dưới có một cái viết ngoáy kí tên.

"Bùi Dịch."

Tô Thi Thi oán hận trừng mắt nhìn về phía phòng tắm, năm vạn, hủy đi sự trong sạch của cô, cô sẽ nhớ kỹ khuôn mặt kia, cũng nhớ kỹ tên của anh!

Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!

Hiện tại, cô phải về nhà. Cô muốn trước tiên biết rõ ràng này tới cùng là xảy ra chuyện gì!

Tô Thi Thi cầm chi phiếu lập tức đi xuống chỗ tiếp tân lầu 1, vỗ mạnh đặt tấm chi phiếu trên mặt bàn, mặt trầm xuống nói: "Cho phòng 801 một thanh niên trẻ trung lên hầu hạ, lập tức."

"801, không phải là phòng của Bùi tổng giám đốc..."

Tô Thi Thi cắt ngang lời của nữ tiếp tân kia nói: "Không thấy được trên này có chữ ký của anh ta sao? Khẩn trương, hay không muốn sống nữa, mau cho một thanh niên lên hầu hạ Bùi tiên sinh, nếu chậm trễ anh ta phát hỏa tôi cũng mặc kệ!"

Cô nói xong liền ôm chặt bộ tây trang dài rộng kia đi ra khỏi khách sạn.

Lúc này cô lại sờ lên người, một xu đều không có, cô không có cách gì, đành phải chịu đựng đau nhức th.ân thể đi bộ trở về.

May mắn nơi này cách nhà cô không xa!

Lúc Bùi Dịch tắm sạch sẽ đi ra, phát hiện cô gái kia đã đi rồi.

Nhìn đến chi phiếu trên tủ đầu gi.ường cũng bị cầm đi.

Trong mắt anh hiện lên tia khinh thường, bất quá lại là một cô gái muốn lên gi.ường cùng anh. Đối với loại người này, anh đều là tiện tay điền vài con số vào rồi đuổi đi cho nhanh.

Chỉ là ánh mắt nhìn qua trên gi.ường kia có vệt máu lưu lại, nhớ tới tối hôm qua bộ dáng yêu tinh của cô, làm bụng dưới của anh căng thẳng.

"Chết tiệt, làm cả đêm, như thế nào lại có phản ứng rồi hả?"

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Một thanh niên ăn mặt thanh tao vô cùng sợ hãi đi đến trước mặt anh: "Bùi tiên sinh, tôi là tới hầu hạ người."

Hầu hạ?

Bùi Dịch sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Người nào bảo cậu tới?"

"Vâng... Là một vị tiểu thư thay người kêu phục vụ. Trên chi phiếu có người kí tên, cho nên tôi..."

"Cút!"

Bùi Dịch mặt triệt để đen. Cô gái kia cũng thật to gan! ^_^
 
Chương 2: Hôn nhân lừa gạt không bằng cầm thú

Tháng bảy buổi sáng đã bắt đầu se lạnh, Tô Thi Thi đi ra mới phát hiện mới sáu giờ sáng.

Lúc về đến nhà, cô đầu đầy mồ hôi, thêm nữa tối hôm qua vận động quá độ, đã kiệt sức rồi.

Nhìn đến cổng nhà quen thuộc, mũi cô đau xót, may mắn khu nhà xa hoa nơi đây chuyên dùng khóa điện tử, nhập mật mã là có thể đi vào.

Lúc này, chắc là chồng cô cùng mẹ chồng còn đang ngủ, cô cố gắng nhẹ chân.

Nhưng thật là ngoài ý muốn của cô, bình thường mẹ chồng cô mặt trời chưa lên cao thì không dậy nổi gi.ường bà Phú Tuyết Trân, hôm nay vậy mà đã dậy rồi. Lúc này đang ở trong phòng khách gọi điện thoại.

"Cái gì mà tìm không thấy người rồi hả? Cô ta không phải đang vui vẻ hầu hạ Vương lão bản ở khách sạn sao? Vương lão bản tuy hơi béo, nhưng là nghe nói rất có đầu óc làm ăn, nếu lỡ mang thai, đến lúc đó sinh con ra cũng sẽ kiếm được không ít tiền." #_#

Hầu hạ, sinh con?

Tô Thi Thi nhất thời liền lờ mờ, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Phú Tuyết Trân cũng không phát hiện con dâu trở lại, còn đang bận rộn nghe người bên kia điện thoại.

"Ông khẳng định nghĩ sai rồi, Chí Tường nói nó tận mắt thấy cô ta ăn thức ăn đã bỏ thuốc mà, tuyệt đối chạy không được. Tôi nói cho ông biết, ông đừng bởi vậy quỵt nợ tôi đi! Vương lão bản đáp ứng trả năm vạn, nhà tôi bỏ người, cho tôi bốn vạn! Bằng không tôi không để yên cho ông!"

Vì cái gì phải như vậy?

Tô Thi Thi nhìn thấy trên mặt bà mẹ chồng kia đắc ý tươi cười, cảm giác toàn bộ thế giới xem đều đã sụp dổ rồi.

Tay cô gắt gao nắm bắt quả đấm, phẫn nộ cùng bi ai đan xen, tức giận đến nối đầu óc cô từng đợt choáng váng như bị say xe.

Chuyện này chắc là cô đang nằm mơ rồi, đối cô tốt với mẹ chồng như vậy, vậy mà bà ta thật sự bán cô!

"Vì cái gì? Mẹ, vì cái gì phải làm như vậy!" Cô đột nhiên lao ra, khàn cả giọng quát lớn.

"A!" Phú Tuyết Trân sợ tới mức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, "Là kẻ nào! Thi Thi? Cô như thế nào nhanh như vậy liền trở lại rồi hả?"

"Tôi như thế nào trở lại?" Tô Thi Thi cười lạnh, nước mắt đầm đìa.

Khó trách mẹ chồng cô dám công khai ngồi ở trong phòng khách gọi điện thoại, là không nghĩ tới cô sẽ trở về sớm như thế?

Cô nên cảm tạ người đàn ông kia để cho cô sớm tỉnh như thế sao? Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi, nhìn phản ứng của mẹ chồng cô, bao nhiêu hy vọng chỉ là sự hiểu lầm đều tan thành mây khói!

Cô thật sự bị bán!

"Mẹ, làm sao vậy... vợ, cô như thế nào sớm như vậy..." Cửa phòng ngủ chính mở ra, Chí Tường đi ra, nhìn đến Tô Thi Thi cũng là hoảng sợ.

"Vợ à?" Tô Thi Thi im lặng cười lạnh, lúc trước chỉ là suy đoán, bây giờ nhìn thấy phản ứng của chồng và mẹ chồng mình, cô đã hiểu rõ toàn bộ.

Cô bị chồng cùng mẹ chồng bắt tay nhau đem cô đi bán.

"Tôi từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các người, các người sao lại đối xử với tôi như vậy!" Tô Thi Thi gắt gao trừng mắt nhìn Hà Chí Tường.

Bọn họ làm sao biết lúc cô trên đường trở về có bao nhiêu khó chịu sao? Bị mất đi sự trong trắng..., cô cảm thấy rất có lỗi với chồng mình, thậm chí vừa nghĩ muốn chết.

Nhưng mà toàn bộ chuyện này đều là do chồng cùng mẹ chồng cô bố trí!

"Cô đã đều đã biết rõ, chúng tôi đây cũng không gạt cô nữa. Xem bộ dạng này của cô, đã lên gi.ường với người ta rồi? Cô đây là đi ra ngoài tằng tiện với người khác..., theo lý mà nói, chúng tôi làm sao có thể chấp nhận một người không sạch sẽ như cô. Bất quá tôi cùng Chí Tường thương lượng qua, cô chỉ cần sinh một đứa bé, chúng tôi coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua."

Tô Thi Thi nhìn Phú Tuyết Trân khi đóng khi mở miệng, mê muội từng đợt đánh úp lại, trong lòng miệng vết thương càng lúc càng lớn, đau đến nỗi cô như chết đi.

"Các người cho người khác cưỡng bức tôi..., bây giờ bảo xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua?"

"Người nào ép buộc cô rồi hả? Tối hôm qua không phải là cô cực kỳ hưởng thụ đi?" Hà Chí Tường kỳ quái nói, nhất là khi nhìn đến cô trên người mặc y phục của đàn ông, trên khuôn mặt đầy vẻ ghen tị đến độ soi mói rồi.

"Hưởng thụ?" Tô Thi Thi nước mắt vô thanh rơi xuống, nhớ tới người đàn ông bá đạo kia, nhớ tới buổi sáng người đàn ông đó nhục mạ cô, toàn thân cô liền run rẩy.

"Tôi vì cái này nhà này cố gắng như vậy, cuối cùng lại đạt được một cái kết cục như thế này." Tô Thi Thi im lặng tự giễu mình, rất nhiều chuyện đều đã hiểu rõ ra.

"Anh không động chạm tôi là vì không có năng lực đúng không? Anh không thể sinh con, cho nên để cho tôi cùng người đàn ông khác sinh, thuận tiện giúp các người kiếm ít tiền bạc sao?"

Mỗi một câu cô nói ra, trái tim như bị phủ thêm một lớp băng lạnh. Ngày hè chói chang, cô lại lạnh run cầm cập!

Sự săn sóc của anh ta, ôn nhu của anh ta tất cả đều là giả.

Bọn họ chỉ là nghĩ muốn lừa gạt cô kết hôn!

"Tô Thi Thi, tôi đều đã không ngại cô bị người đàn ông khác thượng qua, cô làm loạn cái gì?" Hà Chí Tường tiến lên đồng loạt bắt được cánh tay Tô Thi Thi, trên mặt xuất đầy vẻ nham hiểm chưa bao giờ có.

Cái mặt nạ ôn nhu vỡ tan, bọn họ rốt cục lộ ra khuôn mặt đáng ghê tởm.

"Làm loạn?" Tô Thi Thi vừa khóc vừa cười, hất tay hắn ra.

Cô liền làm loạn cho bọn họ xem!

Cô cố gắng chống lại th.ân thể vô lực, chạy vào phòng ngủ cầm lấy túi, thần tốc sửa soạn lại đẹp đẽ, cầm chứng minh thư cùng chi phiếu đi ra.

Cô muốn đi tố cáo hai mẹ con tán tận lương tâm này!

"Cô muốn làm gì?" Phú Tuyết Trân vừa nhìn liền thấy có gì đó không thích hợp, đẩy một cái vào Hà Chí Tường ở bên cạnh, "Con còn đần độn lại vẫn thất thần đấy làm cái gì? Tuyệt đối không thể để cho cô ta ra ngoài! Nhốt cô ta lại, sau này sẽ cho người đến nhà thượng cô ta, mãi đến khi cô ta mang thai mới thôi!"

"Hà Chí Tường anh là tên súc sinh! Mau buông!" Tô Thi Thi hai mắt đỏ ngầu, lại đá lại đánh.

Đúng là cô bị người đàn ông kia dày vò cả đêm, lại gặp chuyện như vậy, một chút khí lực cũng không có, làm sao chạy trốn được.

Cô bị trói lại tay chân khóa ở trong thư phòng, cho dù cô khóc đánh kêu hô làm loạn cũng chỉ là phí sức.

"Tên khốn nạn!" Tô Thi Thi lui ở trong góc, tức giận không gian trước mặt từ từ biến thành màu đen.

Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người đó vô sỉ đến mức này.

"Tôi tuyệt không cam chịu như vậy!" Cô là đang nói với chính mình, cô không thể ngồi chờ chết, tuyệt đối sẽ không để cho thêm bất kỳ người đàn ông nào cường bạo cô rồi mang thai được.

Cô còn có bà nội muốn phụng dưỡng, không thể xảy ra chuyện!

"È è!" Ngay tại lúc cô ra sức vùng vẫy, quần áo mặc trên người bỗng nhiên chấn động lên.

Dọa cô sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận xác nhận mới phát hiện, cô bây giờ mới biết bộ quần áo kia trong túi thậm chí có điện thoại!

Cô khẩn trương dùng miệng đem quần áo mở rộng, cố gắng lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cái điện thoại này so chi phiếu chỉ dày hơn một chút, khó trách lúc trước cô không phát hiện ra. Chỉ là khi cô vừa muốn nhận cuộc điện thoại, đầu dây bên kia đã cúp rồi.

Tô Thi Thi tâm giống như rơi xuống vực thẳm một dạng, lúc cô tinh thần suy sụp, điện thoại lại gọi tới rồi.

Cô cật lực cố gắng bắt máy.

"Này, tôi..."

"Tôi đang ở dưới lầu của nhà cô, cầm điện thoại đem xuống, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng. ^_^
 
×
Quay lại
Top Bottom