Chông chênh tuổi 20

Autumn lê

Riêng tư vừa đủ
Thành viên thân thiết
Tham gia
20/10/2012
Bài viết
200

(Giải nhất Cuộc thi truyện ngắn
“Tuổi thanh xuân” do Áo Trắng tổ chức)
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ ĐỨC ANH

1 Nhảm nhí. Vớ vẩn. Và, điên!

AT – Tôi là một gã mà theo nhận xét (khách quan) của nhiều người là không mấy đẹp trai. Tôi học không giỏi. Tôi không biết chơi đàn guitar. Không biết làm thơ. Không có xe tay gas (chú thích thêm là hằng ngày tôi phải đến giảng đường bằng hai tuyến xe buýt, khá chật chội và thường xuyên trễ giờ).

À quên, con bạn thân của tôi có lần nói nửa đùa nửa thật là tôi không được men cho lắm (hôm nói câu đấy nó cũng hơi say nên chẳng biết điều đó có đúng không). Nhưng tôi vẫn được con gái yêu và mê. Chẳng hiểu nổi!

Tôi không yêu họ.

Một trong số những cô gái bị tôi từ chối phao tin tôi đồng tính khắp trường. Đời ác thật!

Tin đồn ác ý đó ám ảnh tôi đến nỗi suốt một thời gian dài tôi nghĩ mình là gay. Mọi người nhìn tôi bằng cái nhìn như thể tôi là quái vật ngoài hành tinh. Tôi chán nản và có lúc nghĩ mình cần một vốc thuốc ngủ hay một thứ chất độc nào đó có khả năng gây chết người.

Mấy thằng trọ cùng phòng ban đầu không rủ tôi tắm chung như trước nữa, sau thì chuyển đi luôn.

Tôi hoàn toàn cô độc.

Tôi tìm đến rượu. Uống nhiều mà chẳng có cảm giác mấy. Cứ say. Rồi nằm bẹp. Cũng chẳng có ai can ngăn “Đừng uống nữa, sẽ say đấy!” dù tôi đã chuẩn bị sẵn câu đáp trả “Rượu là thứ uống vào để say mà”.

Tôi cúp học thường xuyên. Ở nhà nốc rượu hoặc là xem mấy bộ phim chán ngắt từ chiếc tivi cũ mèm mua lại ở quầy bán đồ điện tử thanh lý. Buồn nữa thì lên Internet chọn một cái nickname nghe có vẻ cà chớn nhất, vung vài câu chửi thề dâm tục rồi out. Có lúc muốn ào ra đường cao tốc đua vài vòng cho sướng. Lại có lúc muốn vào một cái hẻm dơ dáy nào đó xin mấy thằng xì ke một tép heroin hít thử cho biết mùi. Nhưng rồi chả biết “thỏ đế” thế nào lại nằm chèo queo ở nhà, bật vi tính vào mấy trang web đen, coi mấy tập phim cấp 3 rên rỉ. Xong rồi chạy thẳng vào buồng tắm, chẳng thèm đóng cửa, tôi làm cái việc mà 99,99% thằng đàn ông trên thế giới này đều làm. Tôi làm điều đó buồn bã như thể đang làm thỏa mãn những h.am m.uốn của ai đó chứ không phải của chính mình.

Khi chán đời, người ta thường có xu hướng vô độ và mất kiểm soát. Tôi là một trường hợp không ngoại lệ. Tôi sống với toàn những ý nghĩ nhảm nhí, làm toàn những việc vớ vẩn và ngu ngốc. Có khi lang thang ra đường như một thằng rồ, chả cần biết mình đang đi đâu, cứ đi, mỏi chân thì bắt một chiếc xe buýt mà chẳng thèm nhìn mã số. Lên xe rồi thì ngủ mê mệt cho đến khi nào người ta đuổi xuống thì bắt một tuyến xe khác, ngủ tiếp hoặc là nghe giọng của mấy người phát thanh viên trong chiếc radio trên xe (nghe hay và ấm không chịu được) nói ra rả về mấy địa điểm đang bị kẹt xe trên địa bàn thành phố. Cũng có khi tôi được nghe mấy bài nhạc sến xa xưa khi bác tài xế chán nản chuyển kênh liên tục. Cái chương trình ca nhạc theo yêu cầu thì nghe nhiều đến phát nhàm.

Và cả cái chương trình tư vấn gì gì đó trên FM vào giữa trưa, chỉ thấy toàn những câu chuyện chỉ nghe thoáng qua thôi đã buồn đến ngợp người. “Cô ơi, cháu mới 18… (mếu máo). Anh ấy hơn cháu 2 tuổi… Chúng cháu mới… một lần (run run và sụt sịt). Giờ cháu… dính bầu (nấc lên). Mà anh ấy thì bảo cháu phải bỏ đứa bé đi nếu không anh ấy sẽ không yêu cháu nữa! Cháu không biết tính sao. Chắc cháu chết mất. Mong cô tư vấn giúp… Chào cháu, cô rất chia sẻ với cháu… Cháu hãy bình tâm và suy nghĩ cho tận tường… Chúc cháu sớm vượt qua. Cô chờ tin vui từ cháu!”.

Khoảng thời gian điên điên này của tôi kéo dài khá lâu cho đến khi N đến…

… N đến, mang cho tôi một lô báo toàn hình người mẫu khỏa thân (chẳng biết làm thế quái nào mà nàng kiếm được nhiều thế), tôi giở vài trang, nhìn đăm đăm, cố giấu sự h.am m.uốn đang trào lên tận kẽ tóc. Rồi N bảo nàng hiểu tôi (ừ, thì chơi với nhau từ nhỏ chả lẽ lại không hiểu. Ngay cả chuyện dậy th.ì muộn của mình, tôi cũng kể cho nàng cơ mà).

Bỗng dưng tôi bật khóc, nước mắt trào ra, chảy lòng vòng.

Cuối buổi hôm đó, trước khi về N bảo: Yêu đi!

2. Yêu nháp

Tôi nghe lời N. Thử yêu một ai đó! Và ai đó là con bé ngố nhất lớp nhưng được cái rất xinh. Tôi bắt đầu chiến dịch “bánh mì và hoa hồng” để chinh phục nàng và cũng để chứng minh một điều tôi không phải là gay. Buổi sáng tôi đến giảng đường thật sớm, đặt một ổ bánh mì vào ngăn bàn của nàng. Buổi trưa tôi trốn ra trước, chạy như điên ra bãi giữ xe, cắm vào giỏ xe nàng một bông hoa hồng.

Cứ thế sau hơn một tháng, tôi tiêu tốn khá nhiều tiền cho một tình yêu mà mãi sau này tôi mới nhận ra là vớ vẩn quá thể. Đến ngày thứ 31 thì nàng bắt được hành vi lén lút của tôi. Nàng gào um lên: “Điên hả? Phiền quá đi!”.

Tôi từ bỏ ý định yêu một ai đó.

3. “Cậu có thể làm chuyện đó với tớ được không?”

N lại đến khi tôi nằm bẹp dí trong toilet, chân quặp vào bồn cầu, người nồng nặc mùi rượu. Lần này N mang cho tôi cuốn Đường còn dài, còn dài… của một cô tác giả trẻ mà N rất hâm mộ. Rồi N say sưa kể về câu chuyện kia. Nàng kể kỹ đến nỗi tôi nghĩ có lẽ mình chả cần phải đọc nữa. Nàng còn nhấn mạnh cái câu mà nàng thích nhất trong cuốn truyện trước khi ra về “…kiến thức t.ình d.ục an toàn không đủ lận lưng, đến năm mười mấy tuổi vẫn tin em bé được một con cò mang tới”, rồi nàng bồi thêm: “Nghe đau nhỉ? Mỉa mai nữa! Bọn con gái thật ngu ngốc!”. Chả biết khi nói câu đó. N có suy nghĩ về giới tính của mình?!

Hôm đó, sau khi N về, tôi bỏ thời gian ra “nhai” cuốn sách của nàng tặng. Lơ đễnh vài trang đầu. Và bắt đầu chăm chú hơn khi tôi tìm thấy mình trong một góc nhỏ của câu chuyện mà cái cô tác giả trẻ ấy kể. Cuối cuốn truyện, N ghi nguệch ngoạc mấy từ (chữ gì mà xấu phát kinh cả người, có mấy từ mà cũng không nắn nót được): “Mạnh mẽ lên được không?”. Tự dưng lúc đó tôi thấy mình hạnh phúc đến ứa nước mắt.

Bao lâu sau N lại ghé, tôi cũng chẳng rõ khoảng cách thời gian giữa hai lần ghé đó của N là bao nhiêu. Vì tôi chả bận tâm mấy đến việc calendar nhảy ô như thế nào. Lần này tôi nói cảm ơn. N cười như say: “Suông thế thôi à?”. Tôi nhổ bãi nước bọt đắng ngắt lẫn vị bia, quay sang nàng: “Chứ muốn gì? Tớ sẽ tặng cậu”.

N đáp hồn nhiên, giọng nàng rất tỉnh: “Cậu làm chuyện đó với tớ được không?”. Nói dứt lời, N lần mở từng cúc áo. Hơi thở sốt nóng của nàng “ập” vào môi tôi. Đột nhiên tôi không có tí h.am m.uốn nào, chỉ thấy cổ họng trào lên những cảm xúc chát đắng và đau lòng.

Ngay lúc đó tôi nghĩ… có thể nào… mình là gay thật!

“Cậu mất trí rồi!”, tôi hét lên với nàng.

N dừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi, khuôn mặt nàng nhòe nhoẹt nước. Nàng chậm rãi cài lại từng cúc áo, mắt nàng nhìn tôi lành lạnh, nhàn nhạt. “Tớ thích cậu, đồ ngốc ạ!”, N gào lên như thế với tôi, chân thành và nông nổi. Rồi nàng nhào ra ngoài, sập cửa đánh rầm. Tôi ngồi trong gác trọ, một mình, chẳng ai biết tôi khóc….

4. Sống thử

N gọi cho tôi, lúc giữa đêm: “Đón tớ được không?”.

“Đứng yên đó, tớ sẽ tới”.

Vậy rồi tôi đến. Đúng chỗ nàng chỉ dẫn. Nàng đứng trước cửa một nhà nghỉ cũ kỹ và nhỏ thó nằm cuối con hẻm ngoằn ngoèo và sâu hun hút.

“Tớ vừa làm chuyện đó. Hơi mệt và… đau. Phiền cậu nhé!”.

Tôi chở N về căn hộ trên tầng 5 một chung cư bẩn thỉu, xuống cấp và không thang máy. Tôi buồn đến nỗi chả muốn nói gì. Suốt quãng đường về N ôm tôi rất chặt, vậy mà tôi vẫn cứ cảm thấy vòng tay của nàng mong manh.

“Cậu muốn vào không?”, N hỏi khi đứng trước sân chung cư. “Không. Tớ về luôn đây”.

“Cậu cũng không hỏi tớ đã làm chuyện đó với ai à?”, giọng nàng hơi hẫng.

Tôi không trả lời, vòng xe đạp về thẳng. Về đến nhà, tôi chui vào toilet, đóng chặt cửa, khóc…

Buổi sáng N đến: “Xin lỗi cậu, chuyện hôm qua”.

Tôi nằm im, mở mắt, tự dưng muốn hôn nàng khủng khiếp. Tôi kéo ghì nàng xuống sofa. Nàng không chống cự, yên lặng phục tùng những h.am m.uốn của tôi.

Nàng ra máu… rất nhiều! Vậy là đêm trước nàng nói dối!

“Cậu có đau không?”, tôi cố tỏ ra quan tâm nàng.

N không đáp, lặng lẽ khoác chiếc áo sơ-mi màu xám của tôi lên thân hình trần truồng, lặng lẽ đi ra kệ đĩa, bật một đĩa rock, lặng lẽ tắt điện. Rồi quay lại sofa, lục tìm trong túi xách thứ gì đó. Lát sau, nàng châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhả khói vòng tròn, nàng mỉm cười với tôi. Tôi ôm nàng trong tay, cảm giác như ôm một cơn gió mơ hồ. N vẽ lên ngực trái của tôi một vòng tròn.

“Sao lại vẽ vòng tròn lên trái tim của tớ?”. “Để nhốt trái tim cậu. Mà này!”. “Gì?”. “Cậu thấy tớ thế nào?”, N rít một hơi thuốc dài. “Không xấu. Có lẽ… xinh!”, tôi trả lời, giọng nói rõ ràng nhiều miễn cưỡng.

Nàng dành một khoảng lặng để kiểm chứng câu trả lời của tôi.

“Tớ không thích con gái hút thuốc. Và tớ đang cố gắng “lừa đảo” cảm xúc của mình. Nhưng, thú thật là nhìn cậu lúc này thật đẹp và… buồn!”, tôi thành thật.

“Cậu muốn tớ uống thuốc không?”, N tỏ ra không mấy quan tâm đến câu trước đó của tôi. “Thuốc gì?”. “Thuốc tránh thai”. “Tùy cậu… N này, làm thế nào để không cô đơn?”. “Mẹ kiếp. Tớ cũng đang cô đơn đây. Sẽ thế nào nếu hai kẻ say và cô đơn cùng dựa vào nhau mà đi nhỉ?”. “Tụi mình… sống chung đi!”, tôi đề nghị. N gật đầu sau một giây suy nghĩ.

Hôm sau, tôi phụ N mang vác mấy thứ đồ lỉnh kỉnh từ phòng của nàng về phòng tôi, phần lớn là tranh và vô số cọ vẽ. N khóc lóc van xin tôi cho nàng mang theo con mèo già xấu xí quá thể của nàng (N thừa biết tôi bị dị ứng lông mèo), tôi đồng ý một cách rất đỗi xuề xòa vì ngay lúc đó tôi đã nghĩ ra cách tống cổ con mèo đi vào một ngày nào đó mà N đi vắng.

5. Chúng tôi bắt đầu những ngày thật khác…

N ngồi vẽ trên bancông, miệng lảm nhảm về cái ước mơ được làm chủ một chuỗi cửa hàng bán condom lưu động (tôi đã luôn thắc mắc về ước mơ kỳ lạ đó của nàng. Tại sao N không muốn mình trở thành một họa sĩ nổi tiếng). Và N nói sau khi rời bỏ tôi, nàng sẽ cưới một anh chàng kinh doanh bất động sản giàu sụ. Tôi bỏ ngoài tai tất thảy mấy lời vô nghĩa đó của nàng, cố tập trung học bài để trả nợ mấy học phần còn thiếu trong tiếng nhạc rock gào thét inh ỏi. Con mèo già của nàng nằm trên sofa phát ra những thanh âm grừ grừ nghe buồn ớn óc.

Có những buổi trưa bỗng dưng mưa nắng, trên ban công N ngồi ôm con mèo già, tôi ngồi ôm nàng. N chỉ tay lên cầu vồng: “Em nghĩ giá như được chạm vào đó”. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ về cách thay đổi xưng hô của nàng thì nàng nhéo vào hông tôi đau điếng: “Sao anh thu đồ mà bỏ quên quần lót của em ngoài mưa?”.

Một hôm trở trời, gió nhiều ghê gớm. N ngồi vắt vẻo trên cửa sổ chơi hoài một khúc guitar buồn não ruột chờ tôi. Con mèo già nằm ủ rũ cạnh nàng. Tôi đi học về trễ (vì xe buýt bỏ trạm, không rước khách). Thấy tôi, N khoe “Em vừa tập được một bài mới!”, xong rồi thì N nhảy xuống khỏi bậu cửa, vít cổ tôi xuống hôn tới tấp lên đầu lên môi: “Em đặt máy rồi. Quay cái gì đó gợi cảm một chút nhé!”. “Để làm gì?”. “Em sẽ quăng lên Facebook, để mai mốt lỡ có xa và nhớ anh, em chỉ cần lên mạng, search một phát là anh hiện ra, đầy quyến rũ”. Hôm đó, chúng tôi cuồng nhiệt trong điệu rock N mở sẵn. Bài hát ngập ngừng nhiều chỗ, éo éo vì đĩa xước, khiến cho cảm xúc âm nhạc bị đứt vụn như bị cắt bởi nhiều nhát dao.

6. Que thử thai

N nhốt mình trong phòng tắm cả buổi. Tôi hỏi, nhất định nàng không nói, chỉ bảo tôi hãy bật radio cho nàng và dò giúp nàng kênh quái quỷ nào đó phát chương trình tên là “Quick anh Slow show”. Khi nàng mở cửa phòng tắm, tôi thấy tường phòng tắm vẽ đủ thứ kỳ quái. Chả ra hình thù gì. Chỉ thấy màu sắc bê bết. Nước bồn tắm cũng bê bết đỏ. Mặt nàng thì tô một thứ màu nhợt nhạt, tái mét. Còn cổ tay nàng có rất nhiều vết cắt. Nàng mỉm cười đau đớn, chìa ra trước mặt tôi que thử thai: “Em xin lỗi. Em không muốn liên lụy đến anh”, rồi ngất lịm..

7. Ta đã yêu nhau chưa vậy?

N tỉnh dậy trong bệnh viện. Nàng nhìn tôi và hỏi bằng giọng không cảm xúc “Thế nào rồi anh?”. Tôi nuốt nước bọt, đắng nghét, không biết phải nói gì. N xoa đầu tôi, nâng cằm tôi lên: “Anh đi cạo râu đi không thì râu sẽ bị chẻ ngọn đấy!”. Tôi nấc lên. Còn nàng hình như cố tỏ ra không mềm yếu. N một tay ôm bụng, một tay chùi nước mắt cho tôi: “Hát một bài làm em cười đi!”.
Tôi chẳng biết hát bài gì.

N hôn lên tóc tôi: “Anh là chàng trai tốt, rất dịu dàng. Mai mốt… lên đó… em sẽ phù hộ cho anh”.

Tôi không nghĩ nàng đùa, vì nàng có lẽ đã manh nha cái ý định đó khi ngồi trong phòng tắm đóng chặt với một cái cổ tay rạch nát.
“Ta chia tay thôi”, N nói rành rọt, “Chúng ta chỉ đang thử thôi mà, thử để biết có thể trở thành sự thật hay không. Và giờ em biết, câu trả lời là không”.

Tôi tát nàng một cái rõ đau cho nàng tỉnh ra. Nàng đang hành động theo một kiểu ngu ngốc quái đản gì vậy? Tôi sẽ có trách nhiệm với nàng, cả với đứa con… đã mất của tôi và nàng cơ mà. Tôi đâu có chạy trốn!

N vuốt má rồi đưa cho tôi một bức hình, chụp khoảnh khắc rạng ngời của một bé gái đang nằm trần truồng trên gi.ường và tập lẫy với cái đầu bù xù như mấy fan hâm mộ nhạc rock ngày xưa: “Em của ngày xưa đấy! Giữ lấy. Để ngắm khi anh có một mình và… nhớ em. Hoặc có thể vứt nó đi. Em sẽ đi đâu đó một thời gian, chắc sẽ lâu đấy, rất lâu. Khi nào trở về, em sẽ mang cho anh chút gió. Và cả nắng nữa, nếu anh thích. Mà… anh này, có thể… con chúng mình rất giống em ngày xưa!”.

Vậy là N ra đi… Nói đúng hơn là biến mất. Vì tôi đã không còn tìm thấy nàng đâu nữa.

8. Có nên rời khỏi thành phố này hay không?

N để lại tất cả, cả con mèo già. Hôm nàng đi, nàng buộc ở cổ con mèo một hộp quà to tướng nhưng bên trong chỉ có một mẩu giấy bé tẹo: “Em luôn muốn anh mỉm cười. Hãy chăm sóc con mèo giúp em. Nó cô đơn nhiều năm rồi! À, còn nữa, mấy cái đĩa CD rock em không mang theo dù rất thích, vì em nghĩ có lúc anh cần chúng.”

N có mặt bên tôi nhẹ nhàng khi tôi cần. Cứ như lúc nào cô ấy cũng sẵn sàng đợi tôi ở một ngã rẽ khó khăn nào đó của cuộc đời. Nhưng cô ấy lại rời bỏ tôi đúng vào lúc tôi nhận ra là mình cần cô ấy nhất, cho dù cô ấy xấu (nói thật lòng), không nữ tính, ngốc nghếch, chẳng tài cán gì và toàn làm những chuyện vớ vẩn không sao hiểu nổi. Có những sự thật hiển nhiên nhưng chúng ta chẳng bao giờ nhận ra. Giống như mặt trăng và mặt trời. Đều khổng lồ so với mình… Nhưng thực tế kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần.

Và, sự thật đó là, tôi yêu nàng, có thể là ít hơn tình yêu nàng dành cho tôi. Có thể đó là lý do N rời xa tôi. Tôi chưa bao giờ nói với nàng rằng tôi yêu nàng, nhiều hay ít. Có lẽ bởi vì khi ấy, tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh của nàng để dắt nàng vào thế giới của tôi. Tôi nhận ra rằng nàng bỏ tôi, cũng đáng đời tôi lắm!

Có nhiều đêm tôi nằm lải nhải suốt đêm cái câu mà người ta chỉ nên nói một lần trong đời “Anh yêu em”.

9. “Lang thanger”
Tôi rời thành phố vào một buổi chiều trời xanh đến hoang vắng. Chỉ mặc độc một cái áo sơmi màu xám, và tất nhiên có mặc quần. Mang theo mấy đĩa CD nhạc rock N để lại. Có lần N nói: “Rock là thứ nhạc ồn ào nhưng lại dành cho những người có quá nhiều dấu lặng trong cuộc sống. Đôi khi ta tưởng họ mạnh mẽ nhưng thực chất họ là những tâm hồn muốn ruồng bỏ hay chạy trốn sự yếu đuối của bản thân. Có những lúc họ nhạy cảm đến mức dễ vỡ”. Khi nói câu ấy, giọng nàng cũng mỏng tang và dễ vỡ khủng khiếp. Giá mà lúc đấy tôi biết, giọng nói ấy… mình phải mất cả đời để… quên!!!

Mải miết với những chuyến đi, tôi ngang qua những vùng biển ít dấu chân người, len lỏi trong một khu rừng chẳng nhớ lối ra, lang thang trên một triền đồi nở toàn loài hoa dại bé nhỏ mà vàng nhức mắt, thi thoảng cuốc bộ trên một đoạn đường đầy ổ gà. Tối thì bắt xe đò, chủ yếu là để ngủ và muốn đến đâu thì đến (như thế đỡ tốn tiền khách sạn).

Tôi sống cuộc sống lang bạt đầy bụi bặm như thế một thời gian dài, cho đến một ngày cạn túi. Ý định sẽ ghé đâu đó, kiếm một việc gì đó, làm tạm rồi đi tiếp. Nhưng trên chuyến xe đò đêm hôm đó, thật bất ngờ, tôi tìm thấy N trong… radio. Giọng N trộn lẫn với sóng điện nhiễu rột rẹt, nghe lúc được lúc mất: “…Cháu luôn có cảm giác sống trong ảo ảnh gấp gáp. Và anh ấy là một phần của nó… Cháu biết cháu bị một chút chứng trầm cảm… Nhưng, thật khó khăn để ở cạnh một người mà cháu luôn có cảm giác bình yên đầy hoang tưởng… Có lúc, đang thức, cháu thấy mình sống trong một căn nhà màu trắng lấp lánh nắng có cửa sổ nhìn ra một con đường đầy lá vàng. Khung cảnh gọn ghẽ như được vẽ ra từ một giấc mơ. Anh ấy đứng ở cửa sổ và mỉm cười với cháu… Thỉnh thoảng cháu nghĩ có thể mình đã bị mắc một chứng bệnh nào đó mà không biết, có thể là siđa, do một lần đi bệnh viện nhổ răng và vị bác sĩ già hôm đó quên khử trùng dụng cụ y tế… Cháu biết, tất cả những điều đó thật vớ vẩn… Cháu chủ động chia tay. Không phải vì ghen. Không vì giận. Không vì cái gì cả. Chỉ là tự dưng cháu muốn thế… Tất nhiên, làm thế cháu thấy trái tim mình trống huơ trống hoác. Và đau nữa… Cháu nghĩ mình sẽ phải nhờ vả thời gian sau khi chia tay vì với thời gian dài và một vết thương sâu hoắm thì cuối cùng cũng sẽ lành thôi. Nhưng rút cuộc hình ảnh anh ấy trong tim cháu không phải là một bức tranh màu khói để dễ dàng tan đi… Cháu nhớ anh ấy… Giá mà nỗi nhớ có thể tan đi như những viên đường ngọt trong ly cà phê đắng… Nhiều khi cố gắng níu giữ quá nhiều lại thành ra đổ vỡ, thà cứ để mọi thứ tự nhiên… Vì đôi khi trong cuộc sống có những sự gắn bó không thể tan vỡ”…

Bác tài xế tắt phụt chiếc radio, kèm một câu bình luận chát đắng: “Toàn chuyện yêu đương vớ vẩn. Bọn trẻ bây giờ yêu kiểu quái quỷ gì mà buồn đến nhức cả lòng?”.

Tôi lục tìm trong balô chiếc di động, gọi cho N mấy cuộc mà không được, đành soạn gấp một tin “Hãy gọi lại cho anh. Xin em đấy!”, rồi gửi đi. Điện thoại báo sóng yếu, không gửi được.

10. Biến đi… nỗi buồn!!!

Một ngày, trời xanh, nắng vàng và gió bay, tôi quyết định quay trở lại. Chấm dứt chuyến đi bụi. Thôi làm một lang thangger. Dù sao cũng chỉ là một tình yêu tan vỡ, đâu thể là chuyện khiến trái đất có thể đổ sụp. Và, mình còn trẻ lắm. Tuổi 20 đâu phải là tuổi giết chết những hi vọng phía trước bằng những chuyến đi vô định. Cuộc sống có nhiều lúc tồn tại vài khoảng chênh để những con người chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ giật mình về cuộc đời, để rồi thấy mình cần phải vượt qua. Đôi khi, vượt qua những chênh vênh của chính mình đã là một kỳ tích.

Tôi nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ hoắc vào đúng cái ngày quyết định đoạn tuyệt với nỗi buồn, đoạn tuyệt với hình ảnh già nua của tuổi 20.

“Em vẫn nhớ số của anh, siêu chưa?”, giọng N vọng về từ một nơi nào đó chả biết gần hay xa tôi. “Em đang ở đâu?”. “Em gọi chỉ để báo với anh là em đang rất ổn. Rất bình yên. Em dường như đã nghiêng ngả một chút. Và em biết anh cũng vậy. Vài khi, ta cần một chút chông chênh để cảm nhận rõ hơn về sự bằng an trở lại. Và, em… muốn gặp anh. Anh có muốn gặp lại em không?”. “Anh không rõ nữa!”. “Anh có yêu em không?”. “Anh… cũng không biết nữa… Nhưng… có một điều anh rất biết… đó là… anh rất nhớ em!”.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom