- Tham gia
- 15/11/2011
- Bài viết
- 30
Tên truyện: chờ một ngày nắng...
·Tên tác giả: Tò he
·Thể loại: tình cảm nhẹ nhàng
·Cảnh báo: ai cũng đọc được
·Tình trạng: Hoàn
·Giới thiệu: Cảm giác từ quan hệ người yêu chuyển sang quan hệ chú-cháu, bạn sẽ có cảm giác gì???
·Tóm tắt: Cho nngười đang chờ nắng sau những ngày mưa...........
CHỜ MỘT NGÀY NẮNG...
Tháng 10...
Trời cứ mưa dầm dề, rả rích từ ngày này sang ngày khác, thỉnh thoảng có đôi lúc mưa ngừng nhưng bầu trời vẫn bị bao phủ bởi những đám mây đen, giống như tâm trạng của Lam lúc này. Lam tự hỏi “Bao giờ mới có nắng lên?”
Cảm giác từ quan hệ người yêu chuyển sang quan hệ chú-cháu, bạn sẽ có cảm giác gì? Với Lam, cảm giác đó thật chua xót, đau, rất đau...
Gặp nhau tại một buổi giao lưu đồng hương rồi yêu nhau lúc nào không hay, Lam và Thành là một cặp đôi đẹp trong mắt nhiều người. Nàng là sinh viên sư phạm thùy mị nết na, chàng là anh kĩ sư trầm ổn nhưng không kém phần hài hước. Yêu nhau hơn hai năm, ngày Lam tốt nghiệp mọi người đều chuẩn bị nhận thiệp mời của hai người bởi ai trong nhóm cũng biết lời ước hẹn của cả hai sau khi Lam tốt nghiệp, cả hai sẽ về quê và ra mắt gia đình. Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc mĩ mãn nhưng không ngờ....bởi ngày cả hai gia đình gặp nhau cũng là ngày mối quan hệ của họ trở nên “khó coi” hơn bao giờ hết.
Ba Thành là người em thất lạc bao năm của ông nội Lam. Ngày đó do bom đạn chiến tranh, cả nhà li tán. Trước khi mất ông nội Lam luôn căn dặn nhất định phải tìm được đứa em thất lạc của mình. Gia đình Lam vẫn luôn canh cánh lời dặn của ông nội trong lòng nhưng cố gắng tìm kiếm mãi vẫn không có một mẩu tin tức....Và rồi họ lại tìm được nhau trong một hoàn cảnh khiến ai cũng ngỡ ngàng...
Hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó Lam không thể nào quên được ánh mắt ẩn nhẫn đau đớn của người yêu, ánh mắt đó ám ảnh Lam đến tận giờ dù từ ngày đó đến giờ cả hai chưa từng gặp lại. Người lớn chưa ai nói gì nhưng cả hai đều biết từ nay về sau khối tình cảm này chỉ có thể chôn chặt đáy lòng. Anh đau. Lam đau. Phải quên. Nhưng biết đến khi nào mới có thể quên??? Hạnh phúc tưởng như đã đến tay nhưng lại vụt bay trong chốc lát...quá đột ngột cho sự chấp nhận của cả hai.
Anh lên xe vào lại thành phố trong đêm không một lời nhắn gửi ngoài ánh mắt đượm buồn đầy bất lực xen lẫn đớn đau, Lam ở quê và xin đi dạy ở gần nhà. Anh đi cũng tốt, ở lại cũng chẳng thể gặp nhau mà dù có gặp nhau cũng đâu thay đổi được gì. Chú. Cháu. Hai từ ngữ xưng hô rất đỗi bình thường mà sao có sức sát thương lớn thế???
Học theo người ta “Làm việc sẽ giúp ta lau khô đi những giọt lệ”, Lam cố tìm cách làm cho mình thật bận rộn: dạy trên trường, kèm thêm các em ở nhà, tham gia công tác Đoàn tại địa phương...Công việc bận rộn cả ngày, nhưng tối đến, trở về căn phòng, Lam lại nhớ anh quay quắc, lại trong vô thức cầm điện thoại chờ mong tin nhắn ngủ ngon của anh, lại ngủ thiếp đi vì mệt, rồi thỉnh thoảng lúc tỉnh dậy sẽ thấy gối ướt một mảng. Những giọt nước mắt vô thức vì nhớ anh...
Những ngày mưa, Lam lại càng nhớ anh tha thiết. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, dặn lòng không được khóc, phải cố quên, phải xem như đó là một giấc mộng đẹp nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Những lúc nỗi nhớ như không thể dồn nén, Lam lại ra đứng giữa trời mưa,cho mưa tạt vào mình, cho những giọt nước mắt hòa cùng giọt mưa, rồi tự nhủ mình, mình không hề khóc, chỉ là mưa thôi mà. Rồi sau mỗi trận dầm mưa, Lam ốm, lại nhớ đến những ngày bệnh được anh chăm sóc vỗ về, lại ước có anh bên cạnh, lại nhớ đến cái ấm áp khi anh cầm tay. Nhiều lần muốn vứt bỏ tất cả để đến bên anh nhưng còn ba má... Lam đau chẵng lẽ ba má không đau??? Tiếng thở dài của má như cứa vào tim Lam. Lam không muốn ba má phải phiền lòng, phải khổ sở vì mình nữa, cả đời ba má đã cho Lam quá nhiều..
Anh không một lần gọi điện nhưng sáng tối vẫn nhắn tin đều đều như một thói quen, Lam chưa từng một lần đọc, cô xóa khi vừa nhận tin nhắn. Lam sợ...nhưng vẫn vô thức chờ nó như một thói quen-giống anh. Người ta thường bảo “ tình đẹp khi tình dang dở...” Lam không cho là đúng, tình dang dở để lại cho ta nhiều tiếc nuối, uất hận và nhiều đau khổ. Tại Lam chưa hiểu hết cung bậc cảm xúc của tình yêu hay tại Lam chưa yêu sâu đậm?
Mưa vẫn rả rích như để phụ họa cho tâm trạng ủ dột của Lam. Lam chưa bao giờ thích mưa, với Lam, mưa ẩm ướt khó chịu và dai dẳng làm ta mệt mỏi, mưa còn cho ta cảm giác yếu đuối muốn dựa dẫm, muốn được yêu thương...lại nhớ, lại buồn và lại khóc...Lam không phải là người yếu đuối, hơn hai mươi năm bươn chải kiếm sống tập cho Lam sự mạnh mẽ và gan góc nhưng từ khi yêu anh, cô thấy mình yếu đuối lạ thường, lại tập khóc cười. Lam mong chờ biết bao ngày được thấy nắng trở lại, cô mang một niềm tin mê ảo như nhân vật Giôn-xi trong tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng”, rằng khi nắng lên, mọi việc sẽ khác đi bởi anh thường nói “Mưa làm cho người ta hoài niệm còn nắng cho ta thêm hy vọng”. Cô muốn mình có thêm hy vọng cho một tương lai tươi sáng sau này-một tương lai không anh.
Lại tự hỏi “ Bao giờ mới có nắng lên?”
....
Rồi như những qui luật tự nhiên, sau những ngày mưa, nắng lại lên...
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài không yên ổn, Lam mỉm cười khi nhìn thấy tia nắng ban mai đầu tiên sau hơn một tuần mưa bão. Nhìn những tia nắng vàng tươi nhảy nhót ngoài sân, Lam thấy mình như có thêm hy vọng, thêm can đảm cho quyết định của mình. Lam thôi không nghĩ mà bắt đầu lên kế hoạch đời mình về một tương lai không có anh. Lam muốn trở lại mình như lúc trước: mạnh mẽ và yêu đời. Lam sẽ đi làm, sẽ cởi mở, sẽ tập tiếp xúc với nhiều người, sẽ cafe với bạn bè mỗi tối cuối tuần, sẽ...Thay vì cứ mãi chìm trong đau khổ không lối thoát chi bằng chấp nhận, đối mặt và học cách quên đi...Lam muốn mình mạnh mẽ, phải sống thật tốt vì ba má, vì chính mình và vì...anh
- “Anh à, nắng lên rồi, em muốn mình sống thật tốt, anh cho em thêm can đảm được không?
P/s: lần cuối em gọi anh là “anh”.”
- “ Sài Gòn cũng đang nắng. Mạnh mẽ lên cô giáo của anh!
P/s: lần cuối anh gọi em là “em”.”
- “ Chúc chú một ngày tốt lành ^^”
- “ Chúc cháu tuần mới vui vẻ và đầy “nắng””
Lam mỉm cười. Chấp nhận để quên - nói dễ làm khó nhưng Lam sẽ cố cho đến ngày gọi tên anh mà tim không còn cảm giác đau. Lam không dám tự tin ngày đó khi nào đến, sẽ đến nhanh hay chậm nhưng nắng cho cô biết: Rồi sẽ đến một lúc nào đó cả hai sẽ tìm được “ nắng” của riêng mình.
TÒ HE
·Tên tác giả: Tò he
·Thể loại: tình cảm nhẹ nhàng
·Cảnh báo: ai cũng đọc được
·Tình trạng: Hoàn
·Giới thiệu: Cảm giác từ quan hệ người yêu chuyển sang quan hệ chú-cháu, bạn sẽ có cảm giác gì???
·Tóm tắt: Cho nngười đang chờ nắng sau những ngày mưa...........
CHỜ MỘT NGÀY NẮNG...
Tháng 10...
Trời cứ mưa dầm dề, rả rích từ ngày này sang ngày khác, thỉnh thoảng có đôi lúc mưa ngừng nhưng bầu trời vẫn bị bao phủ bởi những đám mây đen, giống như tâm trạng của Lam lúc này. Lam tự hỏi “Bao giờ mới có nắng lên?”
Cảm giác từ quan hệ người yêu chuyển sang quan hệ chú-cháu, bạn sẽ có cảm giác gì? Với Lam, cảm giác đó thật chua xót, đau, rất đau...
Gặp nhau tại một buổi giao lưu đồng hương rồi yêu nhau lúc nào không hay, Lam và Thành là một cặp đôi đẹp trong mắt nhiều người. Nàng là sinh viên sư phạm thùy mị nết na, chàng là anh kĩ sư trầm ổn nhưng không kém phần hài hước. Yêu nhau hơn hai năm, ngày Lam tốt nghiệp mọi người đều chuẩn bị nhận thiệp mời của hai người bởi ai trong nhóm cũng biết lời ước hẹn của cả hai sau khi Lam tốt nghiệp, cả hai sẽ về quê và ra mắt gia đình. Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc mĩ mãn nhưng không ngờ....bởi ngày cả hai gia đình gặp nhau cũng là ngày mối quan hệ của họ trở nên “khó coi” hơn bao giờ hết.
Ba Thành là người em thất lạc bao năm của ông nội Lam. Ngày đó do bom đạn chiến tranh, cả nhà li tán. Trước khi mất ông nội Lam luôn căn dặn nhất định phải tìm được đứa em thất lạc của mình. Gia đình Lam vẫn luôn canh cánh lời dặn của ông nội trong lòng nhưng cố gắng tìm kiếm mãi vẫn không có một mẩu tin tức....Và rồi họ lại tìm được nhau trong một hoàn cảnh khiến ai cũng ngỡ ngàng...
Hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó Lam không thể nào quên được ánh mắt ẩn nhẫn đau đớn của người yêu, ánh mắt đó ám ảnh Lam đến tận giờ dù từ ngày đó đến giờ cả hai chưa từng gặp lại. Người lớn chưa ai nói gì nhưng cả hai đều biết từ nay về sau khối tình cảm này chỉ có thể chôn chặt đáy lòng. Anh đau. Lam đau. Phải quên. Nhưng biết đến khi nào mới có thể quên??? Hạnh phúc tưởng như đã đến tay nhưng lại vụt bay trong chốc lát...quá đột ngột cho sự chấp nhận của cả hai.
Anh lên xe vào lại thành phố trong đêm không một lời nhắn gửi ngoài ánh mắt đượm buồn đầy bất lực xen lẫn đớn đau, Lam ở quê và xin đi dạy ở gần nhà. Anh đi cũng tốt, ở lại cũng chẳng thể gặp nhau mà dù có gặp nhau cũng đâu thay đổi được gì. Chú. Cháu. Hai từ ngữ xưng hô rất đỗi bình thường mà sao có sức sát thương lớn thế???
Học theo người ta “Làm việc sẽ giúp ta lau khô đi những giọt lệ”, Lam cố tìm cách làm cho mình thật bận rộn: dạy trên trường, kèm thêm các em ở nhà, tham gia công tác Đoàn tại địa phương...Công việc bận rộn cả ngày, nhưng tối đến, trở về căn phòng, Lam lại nhớ anh quay quắc, lại trong vô thức cầm điện thoại chờ mong tin nhắn ngủ ngon của anh, lại ngủ thiếp đi vì mệt, rồi thỉnh thoảng lúc tỉnh dậy sẽ thấy gối ướt một mảng. Những giọt nước mắt vô thức vì nhớ anh...
Những ngày mưa, Lam lại càng nhớ anh tha thiết. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, dặn lòng không được khóc, phải cố quên, phải xem như đó là một giấc mộng đẹp nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Những lúc nỗi nhớ như không thể dồn nén, Lam lại ra đứng giữa trời mưa,cho mưa tạt vào mình, cho những giọt nước mắt hòa cùng giọt mưa, rồi tự nhủ mình, mình không hề khóc, chỉ là mưa thôi mà. Rồi sau mỗi trận dầm mưa, Lam ốm, lại nhớ đến những ngày bệnh được anh chăm sóc vỗ về, lại ước có anh bên cạnh, lại nhớ đến cái ấm áp khi anh cầm tay. Nhiều lần muốn vứt bỏ tất cả để đến bên anh nhưng còn ba má... Lam đau chẵng lẽ ba má không đau??? Tiếng thở dài của má như cứa vào tim Lam. Lam không muốn ba má phải phiền lòng, phải khổ sở vì mình nữa, cả đời ba má đã cho Lam quá nhiều..
Anh không một lần gọi điện nhưng sáng tối vẫn nhắn tin đều đều như một thói quen, Lam chưa từng một lần đọc, cô xóa khi vừa nhận tin nhắn. Lam sợ...nhưng vẫn vô thức chờ nó như một thói quen-giống anh. Người ta thường bảo “ tình đẹp khi tình dang dở...” Lam không cho là đúng, tình dang dở để lại cho ta nhiều tiếc nuối, uất hận và nhiều đau khổ. Tại Lam chưa hiểu hết cung bậc cảm xúc của tình yêu hay tại Lam chưa yêu sâu đậm?
Mưa vẫn rả rích như để phụ họa cho tâm trạng ủ dột của Lam. Lam chưa bao giờ thích mưa, với Lam, mưa ẩm ướt khó chịu và dai dẳng làm ta mệt mỏi, mưa còn cho ta cảm giác yếu đuối muốn dựa dẫm, muốn được yêu thương...lại nhớ, lại buồn và lại khóc...Lam không phải là người yếu đuối, hơn hai mươi năm bươn chải kiếm sống tập cho Lam sự mạnh mẽ và gan góc nhưng từ khi yêu anh, cô thấy mình yếu đuối lạ thường, lại tập khóc cười. Lam mong chờ biết bao ngày được thấy nắng trở lại, cô mang một niềm tin mê ảo như nhân vật Giôn-xi trong tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng”, rằng khi nắng lên, mọi việc sẽ khác đi bởi anh thường nói “Mưa làm cho người ta hoài niệm còn nắng cho ta thêm hy vọng”. Cô muốn mình có thêm hy vọng cho một tương lai tươi sáng sau này-một tương lai không anh.
Lại tự hỏi “ Bao giờ mới có nắng lên?”
....
Rồi như những qui luật tự nhiên, sau những ngày mưa, nắng lại lên...
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài không yên ổn, Lam mỉm cười khi nhìn thấy tia nắng ban mai đầu tiên sau hơn một tuần mưa bão. Nhìn những tia nắng vàng tươi nhảy nhót ngoài sân, Lam thấy mình như có thêm hy vọng, thêm can đảm cho quyết định của mình. Lam thôi không nghĩ mà bắt đầu lên kế hoạch đời mình về một tương lai không có anh. Lam muốn trở lại mình như lúc trước: mạnh mẽ và yêu đời. Lam sẽ đi làm, sẽ cởi mở, sẽ tập tiếp xúc với nhiều người, sẽ cafe với bạn bè mỗi tối cuối tuần, sẽ...Thay vì cứ mãi chìm trong đau khổ không lối thoát chi bằng chấp nhận, đối mặt và học cách quên đi...Lam muốn mình mạnh mẽ, phải sống thật tốt vì ba má, vì chính mình và vì...anh
- “Anh à, nắng lên rồi, em muốn mình sống thật tốt, anh cho em thêm can đảm được không?
P/s: lần cuối em gọi anh là “anh”.”
- “ Sài Gòn cũng đang nắng. Mạnh mẽ lên cô giáo của anh!
P/s: lần cuối anh gọi em là “em”.”
- “ Chúc chú một ngày tốt lành ^^”
- “ Chúc cháu tuần mới vui vẻ và đầy “nắng””
Lam mỉm cười. Chấp nhận để quên - nói dễ làm khó nhưng Lam sẽ cố cho đến ngày gọi tên anh mà tim không còn cảm giác đau. Lam không dám tự tin ngày đó khi nào đến, sẽ đến nhanh hay chậm nhưng nắng cho cô biết: Rồi sẽ đến một lúc nào đó cả hai sẽ tìm được “ nắng” của riêng mình.
TÒ HE