Chiều dần tàn trên dấu chân tan

Eternal Robot

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
30/10/2016
Bài viết
419
1480760033790.jpg


Tất cả nỗi niềm đó, tôi viết ra thành những đoạn tàn văn, rồi vò nát, và quăng vào nơi gọi là thế giới ảo. Thế giới không ai biết tôi là người thế nào, thế giới mà chỉ những người kiên nhẫn, mới đủ can đảm vuốt phẳng những mảnh tâm hồn mà tôi đã ném lại, và lặng lẽ đọc, để huyễn hoặc trong đường hầm không lối thoát, trong mớ cảm xúc của tôi.
 
Hiệu chỉnh:
Tình cờ search "fanfic Conan" và thấy Hai sự thật...

"Những đoạn về máu Grey đều tả rất kỹ."

Không, không có cuộc gặp gỡ nào là tình cờ, số phận sắp xếp cho hai người gặp nhau ắt hẳn phải có một lý do.

Vòng lặp sáng tối.

BB Codes indigo color... Aoi sora...

Chỉ có thể là nơi ấy...

Nhớ đến nao lòng.
 
Hiệu chỉnh:
"I have died everyday waiting for you...
Darling don't be afraid...
I have loved you...
For a thousand years...
I love you for a thousand more..."

(Ta chết đi từng ngày trong cố gắng đợi em
Nhưng xin em đừng sợ hãi
Ta vẫn yêu em suốt cuộc đời còn lại
Cho đến ngàn năm
Ta yêu em cho đến ngàn năm...)

Tự nhiên cảm thấy thật buồn, hay chỉ là tẻ nhạt?

Đường về nhà còn xa lắm. Đừng la cà nữa.

Góc quán này, có quen thuộc gì đâu?

"And all along I believed I would find you...
Time has brought your heart to me I have loved you...
...for a thousand years...
I'll love you for a thousand more..."

(Trời đất cùng ta tin sẽ tìm thấy em
Vì thời gian đã mang em đến với ta, ta đã yêu như vậy
Dù là ngàn năm đi nữa
Ta vẫn yêu em cho đến ngàn năm...)
 
Hiệu chỉnh:
Quên cả việc đã hết năm 2016...

Lâu rồi mới có cơ hội đến thư viện, giữa cơ man sách, thời gian như ngừng lại, không gian đóng băng.

Ngày còn học cấp II, lúc nào cũng đến thư viện trường. Thư viện nhỏ, nhưng cô quản lý rất thương mình. Mình toàn đọc truyện tranh, đọc hết truyện tranh vẫn cố chấp không đọc truyện chữ...

Không, không hối tiếc, vì quyết định đó chẳng sai, có điều nó khiến văn phong của mình trẻ con lại...

"Nghệ sĩ tâm hồn ghép"...

Viết tên trên nước - Nhật Chiêu

Phan Nhật Chiêu, sinh năm 1951, người kể lại giấc mơ.

Nhật Chiêu là người đi trước, rất hy vọng mình sẽ đủ kiên quyết để đuổi theo ông ấy.

Thầy Phan Nhật Chiêu.

Thầy phải sống, sống để đợi con!
 
Hiệu chỉnh:
Ra đang là Tết.

Vừa đọc một bài về Tết ở KSV, lòng mình hơi rối. Mình không thể hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Tết luôn rất nhạt...

Con người ta vì bận quá, để rồi khi được nghỉ ngơi lại thấy trống trải.

Tự trói buộc.

Lie.jpg
 
Hiệu chỉnh:
02/02/2017

Ngày mai, nếu tất cả không trở lại như cũ. Mọi chuyện sẽ kết thúc...

Nơi duy nhất khiến mình có thể trải lòng... sắp biến mất...

Mất đi ngôi nhà thân thương, mình sẽ rất buồn, sẽ khóc, sẽ yếu đuối lắm... Làm ơn...
 
Hiệu chỉnh:
Mình không giỏi khối A. Mình biết. Học ban xã hội có lẽ nhẹ nhàng hơn...

Rika, em ấy viết truyện rất hay. Văn phong trầm nhẹ, cốt truyện mơ hồ, mà vẫn đặc biệt. Còn mình không được như thế. Văn phong của mình nhạt nhẽo, vu vơ... Mình thích máu...

Máu...

Cứ nhớ đến một người thôi. Ung thư máu, dù thế nào, mình cũng không thể bên cậu ấy nữa...
 
Hiệu chỉnh:
Gần đây có nhiều chuyện, liên quan đến mình, mình chọn cách trốn chạy. Đôi khi muốn đạp bay đám hỗn độn đó ra.

Mình không hiểu. Trước kia không nghĩ nhiều như thế, bây giờ thấy mọi thứ đều nặng nề, mâu thuẫn với nhau. Có một điều, mình sợ, nhưng nó vẫn đến...

Trở thành người lớn.

Đôi khi chẳng muốn suy nghĩ, mình sẽ đến đó, nhìn hoàng hôn tắt.

Nhưng khi đến đó, mình lại nghĩ về họ.

Vụn vỡ, như tấm kính trong suốt, rơi xuống đáy mắt. Mình đứng lặng, thấy chính bản thân chôn chân trên nền cát, mắt rỗng sâu...

Chiều lại dần tàn trên dấu chân tan, mỗi nơi đi qua là dấu ân khẽ khàng.
 
Hiệu chỉnh:
Chiều dần tàn trên dấu chân tan, một tựa đề mà mình muốn viết thành fic nhất. Nhưng chẳng có ý niệm, cốt truyện, hay sự kiện gì liên quan đến chiều tàn. Ngoài hình ảnh hoàng hôn xanh và cô gái lê đôi chân trần trên nền cát biển, nóng đến bỏng rát...

Thực ra, mình chỉ có thể viết ngắn, viết theo thứ cảm xúc nhất thời cuộn lên. Không thể viết dài tập, mạch truyện sẽ loãng, và cốt truyện sẽ không còn nữa, gãy, biến chuyển. Cứ như con bướm vỗ cánh gây ra lốc xoáy, thay đổi nhỏ cũng khiến mình đổi lập trường.

Ban đầu vào diễn đàn KSV, mình chẳng nghĩ gì hơn ngoài đọc fanfic. Đây không phải nhà mình, FB cũng không, Zalo và các thứ khác mình không đụng tới. Nhà mình là SkyTara, chính vì vậy mà suýt bỏ luôn Diễn đàn này...

Chiều dần tàn trên dấu chân tan.

Vô nghĩa.

Bước chân trần trên nền cát nóng, chiếc váy dài, màu gì chẳng rõ. Đó là hình ảnh duy nhất mình cảm nhận được. Va phải sóng chiều cuộn nhòe dấu chân trên cát, đơn giản thế, và cô điệu thế...

Cứ thế thôi...
 
Hiệu chỉnh:
Trời xám xịt, gió len lỏi vào từng giọt không khí. Tự dưng thấy buồn...

Hai năm trước không mưa như thế, nắng rất đẹp, rất gắt. Hai năm trước, mình đã rời xa nơi ấy... Bỏ lại một người mà sau này tìm lại, cũng không gợi lên ký ức nào...

Lặng lẽ đưa mắt theo dòng người ngược xuôi. Mùi xe bus, mùi khiến mình say, gió se se, hai thứ ấy quyện vào nhau khiến lòng cồn cào đến lạ...

Ngồi đây, trên một ghế đá vỉa hè. Nền gạch bụi cát, mặt đường bụi cát, rất nhiều bụi cát...

Bầu trời chuyển xám, mùi nồng nồng hiện lên càng rõ. Chẳng hiểu mình nhìn gì, cứ như vậy, để ánh mắt rơi tự do...

Mới đó thôi, đã hai năm rồi...
 
Hiệu chỉnh:
LÃNG

Viết title bằng BBcodes mới để ý, BBcodes ở KSV có lẽ đã bị mode lại, vì không cần dấu ngoặc kép vẫn viết thẻ color được.

Nào là đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Nào là #F00, #0F0... Hồi ấy, đọc Conan đặc biệt tập 16, thấy Haibara nói về FF0000, mình không hiểu gì, và Conan cũng không hiểu gì.

Vậy mà...

"Em thuộc bảng mã màu sáu ký tự à? Thuộc cái ba ký tự thôi."
"Nhưng bảng mã ba ký tự sẽ không nhớ được màu phức tạp..."
"Ví dụ xem?"
"Dạ FFFAF0, floral white."

"Anh thích màu xanh, 060, dễ nhớ không?"
"Từ 001100 đến 00FF00 ạ?"
"Từ 010 đến 0F0."
"Rút gọn ký tự mà anh?"

"Thôi thôi... Tóm lại ghi tên màu bằng tiếng Anh đi!"
"Màu trắng có snow, white, grey, floralwhite, wheat, smoke..."
"Anh thua em."


Phai màu... Từ 000 thành 555 và thành FFF rồi. Anh ấy sau cùng cũng không tranh luận với mình nữa...

Tự dưng, thấy ego không phải wap chat, nó là nhà. Vì khi tham dự TST, mình đã nhắc đến ST bằng cả tình yêu...
 
Hiệu chỉnh:
MÙI NHÀ

Hè rồi. Lại một mùa hè nữa... Thực ra đã hết một tháng hè, nhưng vì mình luôn viết, nên hè trôi thật nhanh.

Cảm giác khiến mình hạnh phúc nhất, bình yên nhất, chính là bước vào phòng của mình, hít cho đã mùi của nhà, và lăn xuống gi.ường. Như bao nhiêu mệt mỏi tan đi hết... Mặc dù ngồi dậy, hai vai nhức đến kinh dị.

Hạnh phúc... Thật sự vô cùng hạnh phúc...

Những ngày trước... Khi còn nhỏ, nói như vậy không có nghĩa lúc này mình đã lớn lên bao nhiêu, mình muốn đi khỏi nhà, muốn kiếm tiền... Gọi là tự lập. Là nghĩ về viễn cảnh sống một mình... Gạt đi mọi thứ... Bây giờ, lại thấy nó sai lầm. Có lẽ, hai năm nay, mình không còn muốn đi khỏi nhà nữa...

Chẳng có mắt bão nào lặng gió hơn nhà.

Những ngày đi làm, mình hay bị áp lực, nhưng chỉ cần về nhà, mọi thứ sẽ nhẹ hẳn xuống. Giống như trên chuyến hành trình, mình mang theo một cái bọc, bỏ hết âu lo vào đó, vác nặng hết vai... Nhưng khi về nhà, lại dửng dưng đặt nó ngoài cổng, và chẳng sợ mất, cứ ra khỏi nhà là thấy nó...

Bị điểm kém cũng chỉ có nhà là nơi mình khóc lóc ăn vạ được. Khóc trong phòng, trong cái góc mà một đứa trẻ 17, lấy tâm hồn 13 ra lảm nhảm.

Nghĩ đến cảnh đi khỏi đây...

Thực lòng, trong đầu chỉ trào lên câu hỏi...

Có nơi thứ hai nào khiến mình thức dậy sau cơn ác mộng, vẫn có thể nằm xuống và ngủ tiếp, với ý nghĩ bản thân vẫn an toàn?

70706.jpg
 
Hiệu chỉnh:
ĐÃ VẼ BẰNG KÝ ỨC

Gần đây mình vẽ khá nhiều. Bởi không viết được, nên ngứa tay ngồi vẽ thay vì quay bút như trước. Cũng có cái để làm giữa những ngày bế tắc. Vẽ không giúp mình nhẹ lòng, nhưng nó ghi lại những cảm xúc mình không thể gọi tên.

List nhạc lại repeat Cũng đành thôi. Melody của nó hao hao Chính mình, làm mình như tìm lại được mảnh tâm hồn đã lãng quên khá lâu, tay lại vô thức vẽ... Không viết được, không được, thế là vẽ...

IMG_20170704_142005.jpg


"Nét vẽ này, màu sắc này..."

IMG_20170704_143553.jpg


Mình còn vẽ bìa cho fic Đại Việt du ký, vẽ trong nửa tiếng. Tốc độ khiến mình bất ngờ. Vì tốc độ đó, bức tranh chỉ như bản thảo.

Bìa Đại Việt du ký.jpg


Còn bản vẽ mắt.

Mắt.jpg
 
Hiệu chỉnh:
TÌNH CẢM CHO EM LỚN DẦN LÊN

Chào KSV, tôi là... thằng nhóc hơn 17 tuổi lúc nào viết ở đây cũng nghĩ về SkyTara, cứ ego này ego nọ. Nếu em suy nghĩ được, chắc em ức tôi lắm.

Tôi không nhớ mình đã lập nick vào thời gian nào nếu không xem tài khoản, và cũng chẳng nhớ vì sao bản thân lại lập nick. KSV cho phép all users xem nội dung, trừ mục Thông tin người dùng. Nếu vậy chẳng cần lập nick cũng xem chùa một cách an yên được. Hình như có một ai đó tác động, chị Nhã Quân? Tôi muốn comment fic Đại Việt du ký nên đã lập nick. Lúc đó còn rảnh rỗi vẽ bìa nữa, nhưng chẳng hình dung ra khuôn mặt của Trần Nhật Duật.

Tôi đến với em, một cách tình cờ, bất ngờ, không tốn thời giờ, lập lờ mập mờ... =))

Chichi Torankiyuu, tôi thích tên thật của em ấy hơn. Lúc em ấy nói tên của mình, tôi giật mình, đã chỉ là sự trùng hợp với một cái tên trong Đôi mắt. Torankiyuu, một cô bé gây ấn tượng từ lần đầu tiên gặp gỡ, vì cô bé không viết tắt. Lúc nào tôi cũng nghĩ Torankiyuu chỉ kém tôi một tuổi, nếu không xưng hô chị-em, tôi lại nghĩ cô bé bằng tuổi mình. :p Ở KSV này, có lẽ người tôi hay chú ý nhất là Torankiyuu.

Một vài người bạn lướt ngang đời tôi như cơn gió, thật lạ, tôi biết gió ở đâu nhưng không muốn đi theo. Chỉ thích đứng nơi tâm bão, nhìn thế sự xoay vần, thấy người ổn, thì bất giác tôi sẽ cười thật nhẹ.

KSV này, em... không như ego, nơi này ít mem nói tục. Phải không? Khoản này hơn hẳn?

Nhưng vì bản thân tôi là wapmaster, nên vốn dĩ đã quen với những từ mà ego-ers dùng gọi nhau. Nghe rất thân mật. Có lẽ máu Xểm trong tôi đã lớn quá rồi.

Bốn năm trước, tôi đến ego. Em biết không? Nơi đó và em, cuốn hút tôi từ lần đầu tiên gặp gỡ. Ego, có phong cách trang trí đa dạng, những chức năng độc đáo. Em cũng không kém đâu. Nhưng em là một trang web, ego là cả một hệ thống, khám phá nó thực sự thú vị lắm.

Tôi... đã có quá khứ không muốn quên ở đó.

KSV này, nhờ ego mà tôi biết BBcodes, mã màu, thẻ <you>, thẻ <quote>. Tôi không bỡ ngỡ với code <you> mà mọi người hay dùng. Nhắc đến ego, tôi cảm thấy lòng mình ấm lên. Và tôi sẽ theo đó mà so sánh, em có buồn không?

KSV trong tôi, là một cuốn sách dày. Tôi chỉ lang thang vài trang đầu, đọc sơ những trang giữa, và những trang cuối dành cho một độ tuổi nhất định, tôi sẽ đợi, đến khi được đọc. Nơi tôi nhắc đến là Diễn đàn, em biết phải không?

Rồi... dần dần ego không còn tồn tại như trước nữa. Tường nhà... trở thành thứ rỗng tuếch. Tôi... rất muốn tìm lại cảm giác đó. Cuối cùng, lại có ở em.

Chẳng qua, khi làm quen không PM trực tiếp mà gõ vào tường nhà. Code <you>. Mã màu. Nick chat. Diễn đàn rộng lớn. Tất cả đều giống với ego... Tôi ban đầu chỉ muốn thầm lặng xem chùa, nhưng sau cùng lại lập nick và mọi chuyện ra thế đấy. 

Nói em là nơi thay thế?

Sai.

Ego vẫn còn tồn tại. Và vị trí của nó trong tôi cả đời không thay đổi. Hơn nữa với SkyTara, tôi đã mặc định nơi đó là nhà.

KSV chỉ là, xếp vào một vị trí đâu đó trong tôi, để tình cảm của tôi dành cho em lớn dần theo từng ngày.

Biết đâu...

Một ngày nào đó... Thực ra tôi không muốn có ngày đó.

Ego biến mất, tôi sẽ dọn nhà tới đây. Em vẫn chấp nhận tôi phải không?
 
Hiệu chỉnh:
ROBOT

Hoàng hôn chưa rơi. Thất vọng nhàu nhĩ. Lẽ ra nên buồn. Bài kiểm tra chưa phát mà biết chắc điểm kém, lẽ ra phải làm con bé gào khóc. Vậy mà, con bé ấy cứ ngồi lướt từ trang web này đến trang web khác, đọc chán thì ngồi viết. Viết chán, không còn gì đọc nữa, hẳn con bé sẽ học, môn học của nó, các môn Xã hội mà tự dưng nó thấy yêu yêu. Tiết Xã hội làm tâm hồn đổi hướng, khiến con bé đi lạc trong không gian xanh lam, xung quanh đầy những con số nhị phân chuyển động lên xuống...

Con bé tưởng mình là robot.

Gần đây, con bé lẽ ra phải buồn. Con bé biết, nó đang học lệch quá rõ. Nó sợ nỗi ám ảnh danh hiệu, nó sợ áp lực tỏa ra từ ai đó gào thét trong tâm tưởng, lẽ ra phải buồn, vì năm nay nó sẽ không còn đường mà cố gắng. Nhưng đầu óc con bé trống trơn, suốt thăng trầm gợn lên tiếng đàn của Lorca...

"tiếng guitar nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng guitar lá xanh biết mấy
tiếng guitar tròn bọt nước vỡ tan
tiếng guitar ròng ròng
máu chảy

không ai chôn cất tiếng đàn..."


Con bé chợt tỉnh. Nó bị ám ảnh bởi tiếng thơ, dòng thơ nâu của Thanh Thảo. Con bé không nhận ra nó nghĩ gì, dạy anh biết yêu em từ thuở trong nôi, biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội, có thấy hồn lau nẻo bến bờ, trôi dòng nước lũ hoa đong đưa, những đường Việt Bắc của ta, đêm đêm rầm rập... sông Hương uốn một cánh cung thật nhẹ...

"Thôi nào! Trật tự cả đi!"

Nó vừa gào lên! Nhưng âm thanh chẳng bật ra khỏi cổ. Mấy câu thơ kia rơi lốp bốp dưới chân, nó lạnh lùng bước qua bước lại, tay khoanh trước ngực.

"Cứ loạn cả lên thì làm sao mà cảm nhận?"

Con bé không bắt đầu bài diễn thuyết như giáo viên nào đó hay làm sau khi bắt học sinh im lặng. Lôi ra một cuốn sách, nó ngồi xuống và đọc ngay tại đó. Lũ học trò thơ thẩn kia lại làm loạn trong môi trường dữ liệu. Lẽ ra chúng bị mã hóa thành hệ nhị phân cả rồi, nhưng con bé ngăn cản. Nó muốn giữ lại những gì nguyên vẹn, tinh túy nhất của thơ ca.

Cố chấp đấy. Đáng thương chưa? Lẽ ra mã hóa được thì mới dễ cảm nhận.

Robot thì không biết ngủ, không mệt mỏi, nhưng chủ thể của con bé lại buồn ngủ suốt ngày. Đành thế, nó phải hoạt động trong bóng tối, sắp xếp chuỗi deja vu lại, và tạo thành một câu chuyện làm chủ thể giật mình tỉnh dậy. Hai giờ sáng, chủ thể liếc đồng hồ, trùm chăn ngủ tiếp. Con bé chán nản, vẻ mặt nó chẳng khác nào meme poker face.

Rồi có ngày, chủ thể lại cuống lên. Con bé biết rõ, vì lúc chủ thể cuống cuồng, nó chẳng nghĩ gì cả. Nó cứ ngồi trong góc ngắm chủ thể vội vội vàng vàng. Con người đôi khi lại hài hước, họ cứ sao sao ấy, nước đến chân rồi mới nhảy. Dù nó cảnh báo chủ thể, khả quan đưa ra suy điểm của mình, kẻ cố chấp kia cứ vậy mà gạt đi.

Hôm nay chủ thể nghe nhạc. Lạ lẫm gì bài hát Túy âm. Chất I-dosing thấm trong từng con số nhị phân. Con bé không thể mã hóa. Lần này chủ thể đã điều khiển được nó...

Tiếng nhạc quay cuồng, xoay vòng vòng như đàn bò điên cổng chuồng của thần thoại Hy Lạp. Hiển nhiên Hercules không ở đây mà bắt chúng lại. À đúng, con người ra vẫn là con người, điên loạn và chẳng ai ngăn được. Mã hóa thì cứ mã hóa, nhưng nó là robot của chủ thể. Thậm chí nó không phân biệt được ranh giới giữa nó và người sở hữu. Suy nghĩ đó phức tạp đến mức, trong cơn say điên dại, chủ thể gọi nó ra mà hỏi:

"Sao nào? Có sợ tôi không?"
 
Hiệu chỉnh:
SEARCH HARU

Một tựa game vô tình kiếm được trên CH Play, với đồ họa dễ thương và cách chơi thử thách lòng kiên nhẫn. Nhưng sau cùng, mình đã đi qua bốn kết thúc, và dừng ở đó, với chút ký ức về Haru.

Up lại một vài tấm ảnh, để sau này vẫn nhớ.

Haru là ai?


Takaharu Kiryu
IMG_20170930_123544.jpg


Haruka Fujisaki
IMG_20170930_123613.jpg


Haruto Yanagi
IMG_20170930_123646.jpg


Diễn biến

Khi Takaharu gặp Konatsu lần đầu, cậu ấy đã có thái độ khá thô lỗ với cô.
Screenshot_2017-09-30-12-32-24.png


Lần ở cùng Konatsu trong thư viện, Haruto đã rất nhẹ nhàng.

Screenshot_2017-09-30-12-32-30.png


Haruka thích Konatsu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Screenshot_2017-09-30-12-32-35.png
 
Quay lại
Top Bottom